Hải Dương Những kinh nghiệm, những trường đời....đã qua

Blinlove

Xe điện
Biển số
OF-67643
Ngày cấp bằng
4/7/10
Số km
2,234
Động cơ
454,750 Mã lực
Nơi ở
rangxinh.vn
Khà khà... Cụ này đã phát hiện ra lỗi... chuẩn. Ở đây trong câu chuyện em đã thay đổi tên lớp và tên giáo viên cũng như các tên nhân vật khác. Dân Tài chính chỉ chia ra làm mấy lớp: Kế toán công có 21 A,B,C,D, kế toán thương có 23..., Tài chính có TCDN 11, Ngân hàng 15, Bảo hiểm 03.... thuế...
Mà khí hỏi Cụ học K bao nhiêu vậy? Tốt nghiệp Phúc Yên hay HN?.... Đồi Cấm với Tháp nước quả cầu là nơi bọn em hay trèo lên đó, giờ vẫn còn dấu tích cùng với dân Tháp Miếu....
E đồng tài chính với Cụ, nhưng lứa sau: K39.21.10. Lâu lắm rồi ko về trường
 

nghihd

Xe máy
Biển số
OF-192354
Ngày cấp bằng
3/5/13
Số km
58
Động cơ
329,470 Mã lực
Câu chuyện thứ tư: Ký ức thời sinh viên và Mối tình đầu của tôi

Phần 1: Sinh viên, những kỷ niệm và những trò tinh quái

1. Thủa ấy, như bao nhiêu chàng trai khác, tôi nhập học và trở thành tân sinh viên của trường ĐH trong niềm vui khôn xiết của gia đình và của chính bản thân, phải nói rằng khi đó cảm giác thấy mình lớn, trưởng thành và dường như có thể viết được trang sử cho riêng mình. Lần đầu tiên phải sống xa nhà với biết bao thay đổi tự lập và tự lo cho mình, tôi không khỏi bỡ ngỡ khi bước chân vào Giảng đường ĐH….

Ngôi trường tôi theo học đóng tại một thị trấn nhỏ thuộc vùng đất khô cằn mà người dân ở nơi đó thường quen gọi là vùng đất khỉ ho, cò gáy, chó ăn đá, gà ăn sỏi…. ngoài một số gia đình sinh sống trong thị trấn còn có chút khá giả còn lại mọi gia đình xung quanh thị trấn chỉ làm nghề thuần nông và không có thêm nghề phụ, nên cuộc sống thường vất vả quanh năm… … và cũng giống như bao tân sinh viên khác xuất thân từ những vùng quê nghèo chiêm trũng, tôi cũng nhanh chóng thích nghi được với cuộc sống mới bởi bản chất mình cũng sinh ra và lớn lên từ những gia đình với thành phần công nhân, nông dân như họ………

...

Sau gần một tháng ổn định chỗ ở và học tập trong một căn phòng KTX tại tầng 5 cùng với 07 anh em khác nữa (lúc bấy giờ hầu hết SV mới thường ở trong KTX, chỉ có các SV năm thứ ba, thứ tư mới ra ngoài ở trọ cho tự do, mà tôi sau này cũng không phải là một ngoại lệ), mỗi đứa một quê và đều xa trường nên cũng thiếu thốn tình cảm gia đình và cùng xác định quyết tâm gắn bó, giúp nhau trong học tập… . Thường thì cứ sáng sáng, chúng tôi cùng hò nhau dậy, vệ sinh, ăn sáng rồi kéo nhau lên giảng đường… phải nói thời gian đó, cái tình anh em gắn bó với nhau sao mà tuyệt vời đến thế, chia sẻ với nhau từng củ khoai, miếng xà bông, hay tuýp thuốc đánh răng… biết bảo ban, chăm sóc nhau những lúc ốm đau mà không có người thân bên cạnh… và niềm vui càng trở nên tuyệt vời hơn mỗi khi có một đứa nào đó trong phòng về thăm quê trở lại.

Tất cả các thành viên trong phòng tôi đều học chung một lớp (BQL KTX trường bố trí cho thuận lợi trong học tập) chúng tôi phân công và chia nhau thành 02 nhóm để cùng nhau thi đua học tập. Tôi và môt thằng bạn cùng giường (tôi tầng trên, nó tầng dưới) thuộc vào nhóm máu chiến của phòng, thường là đầu trò và hay dẫn cả phòng đi khai phá các “vùng đất mới”, những khu vực mà ít sinh viên nào dám động chạm tới…. và thậm chí cả những “khu vực” mà các đồng chí nhà ta thường gọi là “đồn đã có địch”…(riêng mục này tôi sẽ đề cập ở phần sau)

Đêm về, toàn bộ khu KTX thường chìm vào tĩnh mịch sau khi các hoạt động huyên náo của buổi tối đã kết thúc, lúc đó hầu hết các phòng ở KTX đã bắt đầu đi ngủ (khu KTX của truờng tôi nằm ở trên đồi nên khá cách biệt với thế giới bên ngoài) thì ở phòng tôi, mọi hoạt động thường mới bắt đầu, đứa thì bắt đầu học bài, đứa thì chơi cờ carô hoặc làm gì đó, riêng tôi và thằng bạn vì nhớ nhà nên lôi cây ghita gỗ ra cửa sổ cùng nghêu ngao mấy điệu nhạc vàng cũ rich.

Chiếc xe đò đưa con tới Mê Linh, nơi xa thành phố lớn
nắng thì hung, mưa sa thì ướt áo nhưng chúng con vẫn lên giảng đường…..
…..
Ở trên này, sung sướng lắm ba ơi, cơm ăn toàn với sắn với rau khoai mọc trên đồi
và phương đó, ba ơi có hiểu chăng, cuộc sống thiếu tiền nơi đây…
sống xa gia đình, nơi đây không người thân thích, nhưng con theo mục đích,
Ba ơi biết không ba…ngày sắp ra trường….


Không biết bao lần, từng điệu nhạc của bài” Tỉnh lẻ đêm buồn” đã được chế lời bập bùng vang lên cùng cây ghita gỗ của chúng tôi, quả là nhớ nhà đến cháy lòng… nhưng cuộc sống là như vậy, phải chấp nhận sống, học tập, vươn lên và vượt qua thử thách, vượt qua chính mình…. ở cái thế giới mà mình phải tự làm chủ mọi thứ, kể cả chính bản thân mình nếu như muốn có một tương lai sáng sủa hơn.

……

Một buổi trưa hè, trời nóng ngột ngạt oi bức đến khó thở, không ai bảo ai, tôi cùng một thằng bạn cùng phòng xách xô xuống bể nước để tắm cho mát, xuống đến nơi… cái bể nước hôm nay sao mà vắng vẻ đến thế, có lẽ do giữa trưa hè nắng nóng nên ít người tắm sợ cảm. Kệ… hai thằng vẫn thùm thụp dội nước ào ào… bỗng:

“ Thôi, toi *** nó rồi, còn mỗi bánh xà phòng lại đánh rơi xuống bể nước” thằng bạn kêu lên.
“ thế thì cả phòng mất tắm ah, phải lấy lại chứ” tôi kêu lên.
“ Nhưng làm thế nào bây giờ, cái bể này sâu lắm, mà tao thì lại ko biết bơi” thằng bạn lên tiếng trả lời…

Ngó lại cái bể nước tập thể cho mấy trăm SV cỡ tới vài trăm m3 nước, thấy nó rộng và sâu quá, làm sao bây giờ… đang phân vân nghĩ ngợi tìm cách, một suy nghĩ vụt qua, nhìn ngó xung quanh thấy vắng vẻ, tôi liền bảo:

“Mày ngó xung quanh nhé, tao nhẩy xuống bể tìm cho, nhớ canh bảo vệ đấy, có gì ới tao ngay, nó mà bắt được báo VP khoa thì tháng này mất học bổng đấy”
“uh, nhanh nhé, nhưng mà mày có biết bơi ko đã chứ” thằng bạn trả lời vẻ vẫn còn băn khoăn.

Không nói không rắng, tôi buông xô..nhảy ùm xuống bể nứơc…chà chà..mát quá, nhưng mà sao nó rộng mênh mông thế, lại khá tối chỉ có chút ánh sáng hắt xuống từ các ô cửa ở xung quanh. Hì hục lặn ngụp xuống đáy bể một lúc… tôi lôi lên được đủ thứ hầm bà làng.. từ ca, cốc, xô múc nước, chìa khoá…thậm chí cả vài thứ quần áo mà ai đó đã đánh rơi khi giặt giũ…. Nhưng tuyệt nhiên vẫn ko thấy bánh xà phòng đâu…

Loay hoay một hồi nữa, vẫn chưa tìm thấy, tôi dự định phải lên thôi chứ không thì ở dưới này mãi thì chết, bỗng thấy tiếng thằng bạn nói dõng dạc vọng từ trên xuống như ngầm nhắn nhủ tôi:
“Chào Anh, trưa nắng thế này anh cũng đi tắm ah”
“uh, nóng quá, ra tắm cho mát” tôi giật mình nghe tiếng đồng chí QL KTX nói.

Bỏ *** rồi, nó mà biết mình ở dưới này thì toi, tôi thầm nhủ và khẽ rẽ nước tiến sát vào chỗ khuất của góc bể im lặng tránh tiếng động và thầm mong đồng chí QL KTX tắm nhanh rồi vể để còn lên chứ ở dưới này mãi thì chết.

Tôi cứ đứng im bất động như thế chờ đợi…. và chờ đợi…. thời gian như kéo dài hàng thế kỷ…oái….oái… sao mãi đồng chí ấy không về nhỉ… quả này chắc mình chắc toi rồi…nhưng cũng chẳng còn cách nào khác..đành phải vậy thôi…

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi đã bắt đầu cảm thấy lạnh, có vẻ không ổn rồi… phải tìm cách thôi… nhẹ nhàng tôi tiến lại ô cửa múc nước phía đối diện của bể, nơi không thấy có tiếng buông xô, định ngó lên thì… chưa kịp làm gì thì lại “Ùm” một cái, một cái xô nhựa có dây quăng xuống, tôi chỉ kịp tránh và nhìn lướt qua đó trên đó có vài cô SV nữ.. lượn trở lại góc bể tôi thầm nghĩ, quả này toi hẳn rồi…chắc chết mất thôi, bởi chỉ lúc nữa thì lượng SV ra bể sẽ rất đông…

Đang nghĩ cách để thoát thế nào thì bỗng thằng bạn thò cổ xuống hét” Nhanh qua đây tao kéo lên”. Như tên bắn tôi lao tới ô cửa bể đưa tay ra cho nó và hổn hển: ” ông…ông… ấy về rồi ah?
“uh, nhanh lên” thằng bạn vừa nắm tay tôi kéo lên vừa trả lời.

Nhanh như một con sóc, thằng bạn kéo và tôi cũng lấy hết sức bình sinh rướn người để leo lên như một mũi tên và rồi… tôi đã có mặt trên bể…. nhưng…. trời ơi…trời ơi….không thể tả được thế nào nữa….cái… cái… quần…. quần… đùi….của… tôi…nó…nó… lại ….ở dưới… bể….

Mấy cô SV và thằng bạn tôi được một trận cười vỡ bụng.. còn tôi… khỏi phải nói gì nữa…

Thật là một kỷ niệm khó quên.

Còn tiếp….
Bác giống e, e trước cũng có 1 đợt nhảy xuống bể nước của ký túc xa Giao thông, suýt bị mấy chú quản lý kỹ túc tóm
 

Kà tàng

Xe đạp
Biển số
OF-84045
Ngày cấp bằng
29/1/11
Số km
40
Động cơ
411,890 Mã lực
với những trường hợp như vầy thì cũng khó lường thật,đội lốt người tốt vậy thì khó quá
 

sành_điệu

Xe hơi
Biển số
OF-527098
Ngày cấp bằng
15/8/17
Số km
144
Động cơ
173,830 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Các cụ còn chuyện gì hay viết tiếp đi ạ
 

Ghẻ xyz

Xe máy
Biển số
OF-546583
Ngày cấp bằng
20/12/17
Số km
51
Động cơ
160,210 Mã lực
Tuổi
43
Câu chuyện thứ hai” Mỹ nữ”:

Chả là trong một chuyến đi công tác Miền Nam, vừa xuống Sân bay TSN, em quyết đinh sẽ đi thẳng Cần Thơ mà không ghé qua TP, vì khi đó cũng đã muộn và kế hoạch có thể sẽ bị trễ nếu không đi ngay (những người đi cùng đoàn đã đi từ sáng và đã chờ sẵn ở Cần thơ từ trước đó)….

-“ Alô, Hùng ah… có lẽ anh sẽ đi thẳng luôn đó, không ghé qua Chi nhánh TP đâu, em báo gia đình rồi đi luôn với anh nhé… “
- “ Vâng ạh… Anh cứ yên tâm… em đang chờ anh ngoài cửa rồi…” tiếng chú lái xe vang lên.
…. nhẹ nhàng, nhè nhàng…. Con Camry bóng lộn lăn bánh lướt qua nhưng con phố của Sài Thành rồi dần dần hướng ra quốc lộ…., chiều muộn SG sao mà đông xe thế, cũng từng đoàn người, đoàn xe nối dài, đủ cả các loại 2b, 4b và cả nhưng chiếc xe bán trái cây dọc đường xen lẫn nhau…. vẻ mặt ai cũng cảm thấy mệt mỏi trong không khí ngột ngạt của buổi chiều muộn cuối hạ….
……
Bừng tỉnh sau hơn 1h ngủ trên xe, nhìn ra ngoài thấy trời cũng bắt đầu xâm xẩm tối, xe vừa qua cầu Mỹ Thuận một đoạn, thấy trong người cảm thấy hơi mệt do đường dài và cũng muốn xả e, em bèn kêu:
-“Hùng ah xem có quán café nào không, anh em mình nghỉ một tý”
- “Vâng ạ….” tiếng chú lái xe cất lên một cách phục tùng.
Xe dừng ở 1 quán cà phê nhà lá bên đường, một quán nước nhỏ nhưng trông khá sạch sẽ và gọn gàng, ánh sáng của những bóng đèn bên trong hắt ra đủ để thấy đây là một quán café lành mạnh và nghiêm túc. (theo cảm nhận của em)…

Chị chủ quán mang ra hai ly café theo như yêu cầu, em đang ngồi nhâm nhi được vài ngụm thì :
-“Cô ah, có lẽ cháu phải về ngay hôm nay thôi, cháu sốt ruột quá, lo xong việc gia đình.... mai mốt cháu xuống…” một giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên.
-“Để đến mai hãy đi.., giờ đã tối rồi,.. ra đường bây giờ cô không yên tâm lắm…” tiếng cô chủ vang lên.
-“Cô cứ yên tâm…. Không dễ gì ai bắt chẹt được cháu đâu…”
….

-“Đi thôi anh…… về sớm còn nghỉ ngơi, em thấy anh có vẻ mệt rồi, hơn nữa mọi người cũng đang đợi…” chú lái xe đề nghị
-“Ok…. Bà chủ ơi…. Tính tiền…” em lên tiếng.
….
-“Cho chị hỏi chút xíu, các anh có xuống CT không… nếu có thể được….các anh cho em nó đi nhờ một đoạn đường được không..?” giọng cô chủ quán cất lên với ánh mắt đề nghị được giúp đỡ….

Chưa kịp trả lời thế nào thì… một em gái từ trong nhà bước ra….. Giời ạh…. ôi cha mẹ ơi…. Xinh quá….xinh quá…. Em hoa hết cả mắt, dụi dụi lại lần nữa … nhìn lại xem mình có phải nhìn gà hoá cuốc trong lúc nhá nhem hay không…. Nhưng, không, không, không phải… đúng… đúng… đúng là xinh thật, xinh thật.

Sở hữu chiều cao dong dỏng khoảng 1,65 m, nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, mái tóc dài mượt mà óng cùng với dáng hình body khá chuẩn….em mặc bộ đồ jean với áo thun màu đen cổ rộng để lộ ra cái cổ cao trắng ngần và đôi tay thon thả….. giời ạh…. em cũng chẳng biết tả thế nào nữa…
-“Anh cho em đi nhờ về CT với nhá…. Em có việc gấp của gia đình…” em đề nghị với ánh mắt long lanh cầu khẩn chờ đợi sự đồng ý…
-“Anh thấy thế nào?...” Chú lái xe thì thầm vào tai em…
Liếc nhìn lại lần nữa, em tặc lưỡi:
-“ừ thì cho đi nhờ…. nhưng đoạn đường này hay có bẫy người không đấy…” em bảo chú lái xe nhằm thăm dò và cảnh báo cho chú ấy.
-“Anh yên tâm…” Tuần nào em chẳng chạy đường này” chú lái xe trả lời…
- Vậy thì Ok…“

Chiếc xe dời quán nước mang theo một mẫu nữ xinh đẹp lý tưởng và em không quên nhìn lại địa chỉ của quán lần nữa thầm xem xét động thái của mẫu nữ này….
-“em làm ở quán đó ah?... chú lái xe hỏi
-“dạ, vâng… em lên giúp cô em bán hàng… hôm nay nhà có việc đột xuất.. em phải về gấp….” giọng oanh vàng thỏ thẻ của em vang lên.

Trời đã bắt đầu tối, thỉnh thoảng ánh đèn pha của những chiếc xe ngược chiều hắt lên làm lộ rõ đôi má hồng của em làm em cảm thấy rạo rực, có lẽ hôm nay mình gặp may chăng, được sánh vai cùng người đẹp trên xe như thế này thì còn gì bằng…

…Xe chạy êm êm, êm êm…

… “Hôm nay ai đưa em về..
đường khuya bên hè phố vắng….”


Tiếng nhạc réo rắt du dương phát ra từ chiếc CD như đồng tình với những suy nghĩ của em và em cảm thấy hình như hôm nay mình có số hưởng rồi thì phải, nhìn sang bên thấy em nó nhè nhẹ nghiêng người nhắm măt ngủ mơ màng trong tiếng nhạc mà thấy lòng mình thổn thức.....

….Đêm, trời đầy sao…. Bỗng nhiên chú lái xe lên tiếng”
-“Anh có hay chạy xe đêm không?...”
-“Cũng không thường xuyên lắm” mà….quái lạ.., hôm nay sao chú này lại hỏi mình như vậy nhỉ, mọi ngày chú ây ngoan lắm cơ mà, chỉ biết đi là đi thôi….em thầm nghĩ.

-“Đi đêm cũng có cái thú riêng của nó, làm tinh thần mình thấy thoải mái và không buồn ngủ….” chú lái xe lại lên tiếng….

Ah, anh hiểu ý chú rồi đây, em thầm nghĩ và bảo:
-“uh, đoạn đường này anh chưa đi đêm bao giờ, còn mấy chục cây nữa là về đến CT, chú để anh chạy thử đường đêm trong này xem nó như thế nào”
-“Vâng ah..” chú lái xe trả lời có vẻ vui mừng….

Đổi lái cho chú lái xe, em tập trung chú ý đến đoạn đường trước mắt và thầm nghĩ, chú ấy thích thì để cho chú ấy chủ động… và tập trung vào lái….cũng chẳng để ý đến những tiếng thì thầm to nhỏ của chú lái xe ở hàng ghế phía sau với cô mẫu nữ nữa.

…. Xe về đến gần bến phà cần thơ, bỗng:
-“Oái…” tiếng chú lái xe vang lên…
…..
-“Anh cho xuống làm điều thuốc đã, thèm quá..” lại vẫn giọng chú lái xe….

Từ từ cho xe dừng lại, châm điếu thuốc xong.. em hỏi nhỏ chú lái xe:
“có chuyện gì vậy? anh thấy chú là nhất rồi đấy, thấy chú mến em nó, anh để chú chủ động rồi còn gì…”
“ko có gì đâu” chú lái xe trả lời em vẻ ngượng ngùng.

…Qua phà, mẫu nữ xinh xắn, dễ thương xin xuống xe không quên lời cảm ơn chân thành tới em và từ biệt….

Thật là một ngày tuyệt vời, nhưng lạ quá…. hôm nay không thấy chú lái xe nói gì mặc dù mọi lần chú ấy bi bô rất nhiều….

Về tới KS nghỉ ngơi….ăn nhậu…. hôm sau em đem cậu chuyện vui kể với thằng bạn ở trong đó, nó trợn mắt:…..mày…..mày…..điên ah….nó….nó….là …..dân……gay….gay…thứ thiệt đó….. tao ….tao….cũng … đã… từng…. rồi phá lên cười.

Một thoáng rùng mình…. Em ngất xỉu…

May mà hôm đó chú lái xe máu chứ không thì….. ối giời ơi…. Không thể tưởng tượng được nữa…..:21::21::21:
Khà khà .....
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top