- Biển số
- OF-159708
- Ngày cấp bằng
- 7/10/12
- Số km
- 1,004
- Động cơ
- 360,454 Mã lực
TRẬN S’VAYRIENG.
Rạng sáng ngày 03/01/79, cha con lục đục gọi nhau dậy từ khi trời còn tối đất. Lại lĩnh cơm vắt với bột canh. Xe trung đoàn tăng bo chở tiểu đoàn bộ ra ngã ba lộ 1 rồi quẹo trái, thẳng tiến trên mặt lộ một quãng nữa. Đổ chúng tôi xuống xong thì đỗ ở đó chờ chở thương tử. Anh Bình “cháo” quân lực tiểu đoàn ngồi phệt trên tấm nilon, tựa vào bánh xe hút thuốc, chuẩn bị sổ sách làm công việc hàng ngày của thánh Pie. Là mở cửa Thiên đường cho những thằng kém số. Các đại đội bộ binh đã lên trước. Tiểu đoàn 6 chủ công còn đi trước nữa. Hai trận đột phá liền, tiểu đoàn 4 toàn được đi sau nên ấm gáo quá trời.
Chúng tôi vượt lên, đi khơi khơi trên mặt lộ mới bắt đầu tỏ mặt người. Ở lùm cây lúp xúp cái phum ven đường lòi ra hai khẩu 85mm nòng dài. Bọn này thuộc lữ pháo 24 đi tăng cường cho trung đoàn. Anh em pháo thủ gò lưng đẩy pháo lên tiếp trên mặt ruộng khô. Đến cái bờ thấp sau lưng đại đội 3 thì hai khẩu dàn hàng ngang dừng lại. Tụi pháo thủ đóng chốt càng pháo. Khẩu đội trưởng rút ống nhòm quan sát một lát rồi đóng mấy cái cọc tiêu pháo sơn khoanh trắng khoanh đỏ đằng trước. Chúng nó lấy hướng lấy tầm xong xuôi thì ngồi chờ. Ngó cái nòng ngoằng ngoẵng, rạp xuống sát mặt ruộng như trọng liên thế kia thì chỉ lo nó quất vào quân ta. Trên kia, tiểu đoàn 6 đang tiếp cận địch. Bộ binh tiểu đoàn 4 nửa nằm nửa ngồi, tản ra hai bên mặt lộ. Anh Trung tham mưu gom lính D bộ sang bên trái đường. Nhưng tôi khoái xem pháo 85mm nó bắn, nên cứ nấn ná nằm bên phải cho gần chúng nó. Anh Ky lại chửi đ…mẹ thằng ngu! Nằm gần đấy tý nữa nó phản pháo thì mày thấy ông bà ông vải. Sang bên này!
Hai anh em kiếm được một cái cống thủy lợi bê tông để cho nước chảy qua đường nên tấp cạnh đó, không đào công sự. Nó giã pháo cối thì chui vào đó tốt chán. Thằng Vỹ đi phụ máy đại đội 3 dự bị, nằm cạnh cái chòm thốt nốt trên tụi tôi một đoạn trông thấy anh Ky thò đầu ra trên cống. Nó nhe răng cười, quay lại xin điếu thuốc thẳng. Cho đến hồi đó, tôi vẫn chưa biết hút thuốc. Thỉnh thoảng phì phà hút vào mồm rồi thở ra cho oai chứ không nuốt khói. Tiêu chuẩn tháng được hai bao Lao Động cho hết ông Ky.
Một dây tiếng rền trầm trầm sau lưng. Tiếp một dây tiếng sấm rền nữa…Những quả đạn pháo hú gió u u qua đỉnh đầu chúng tôi rồi bựng khói đen hướng địch. Một lát mới dội lại tiếng nổ. Pháo bắn dày. Chỉ một lát là tiếng đề pa lẫn vào tiếng nổ cấp tập. Cối 8 hai tiểu đoàn cũng tong tong lên tiếng. Một tiếng nổ kép tức ngực. Hai khẩu 85 ly bên kia đường tự nhiên nhảy lên cầng cẫng. Bọn pháo thủ 85 chúng nó đã xác định được mục tiêu, cũng bắt đầu bắn. Đạn đi thấp lắm! Nhìn thấy cả cỏ, lúa và cây bụi bị hút ngả theo hướng đạn.
Bọn Pốt cũng bắt đầu chơi lại. Phát hiện được mấy khẩu 85, DK75 của địch phản luôn vài trái. Trái phá địch nổ văng bùn đất, tung tóe hoa lửa lốm đốm trước khẩu đội cả dăm chục mét. Cứ nghe “xéo” phát là tôi lại thụt đầu xuống. Có biết đâu là thụt đầu cũng vô nghĩa, vì đạn DK nó đã nổ trước cả giây rồi. Anh Ky quát mày thấy chưa hả con? Tôi chỉ gật gật đầu xác nhận. Đi với thằng phó máy ngu này thì còn phải dạy nhiều.
Chúng tôi trấn giữ cái cửa cống an toàn ấy. Bỗng từ đâu bò ra ra một anh lạ hoắc. Anh ấy bảo: “Chúng mày tránh ra cho tao vào!”. Anh Ky nhăn mặt, khó chịu né người. Anh ấy chui hẳn vào trong lòng cống, người thấy run cập cập. Đạn 12.8mm địch vẫn toác toác, xuyên lòi trắng thân các cây thốt nốt mé trên cao. Với tầm đạn đó, dẫu đứng thẳng người cũng không phải sợ. Tôi hỏi ai đấy? Anh Ky bảo ôi sời ông Thoan tham mưu tụt tạt ấy mà! Người trong cống cũng im lặng, không buồn nói gì. Tôi thầm khoái, thấy mình cũng không đến nỗi sợ như thế. Có biết đâu rằng khi người ta đã phải trải qua những tai ương đẫm máu không chịu nổi, thì đôi khi lâm vào tình trạng thần kinh ấy. Cái nhìn của anh Thoan như bảo tôi rằng: mày cứ hí hởn đi con. Rồi sẽ biết thân!
Tiểu đoàn 6, tiểu đoàn 4 bắt đầu xung phong khi pháo vẫn đang còn bắn. Bộ binh phát triển đến đâu, pháo 85mm đẩy tay lên đến đấy. Tôi với anh Ky lên theo đội hình tiểu đoàn. Vừa đi vừa cố tránh xa khỏi hai khẩu pháo. Thỉnh thoảng, bọn pháo lại dừng, thổi vài trái lọng óc. Chúng nó cứ câm lặng mà làm, chẳng ai nói gì nhưng nhìn động tác rất thuần thục ăn ý. Chắc hẳn cả nhà bọn ấy bị điếc! Hướng này không thấy mìn, lại được hỗ trợ tuyệt đối của pháo binh nên bộ binh tiến khá nhanh.
Trên tuyến phòng ngự của địch, những bựng khói đen dựng lên thưa dần. DK.75 địch còn “cùng - x..**.o” vài quả nữa sau cũng tịt luôn. Loe loé đầu nòng độc nhất một khẩu 12.8mm, “toang toác_ khùng khùng” chừng thêm được vài phút thì cũng tịt nốt. Đã nghe tiếng súng con lốp bốp giòn như rang bắp. Trên cao có tiếng gầm rít của một phi đội máy bay phản lực. Tôi ngửa mặt nhìn nhưng không thấy máy bay đâu. Chúng tôi dịch dần đội hình lên trên nữa. 11h30 trung đoàn đã đánh qua lớp công sự thứ nhất. Ở mấy hầm tiền tiêu còn mấy quả bom bay đen trũi to như cái thùng phuy, bọn lính Miên chết pháo, không kịp gí. Đến 12h trưa, chịu không nổi, địch bắt đầu tháo chạy.
Rạng sáng ngày 03/01/79, cha con lục đục gọi nhau dậy từ khi trời còn tối đất. Lại lĩnh cơm vắt với bột canh. Xe trung đoàn tăng bo chở tiểu đoàn bộ ra ngã ba lộ 1 rồi quẹo trái, thẳng tiến trên mặt lộ một quãng nữa. Đổ chúng tôi xuống xong thì đỗ ở đó chờ chở thương tử. Anh Bình “cháo” quân lực tiểu đoàn ngồi phệt trên tấm nilon, tựa vào bánh xe hút thuốc, chuẩn bị sổ sách làm công việc hàng ngày của thánh Pie. Là mở cửa Thiên đường cho những thằng kém số. Các đại đội bộ binh đã lên trước. Tiểu đoàn 6 chủ công còn đi trước nữa. Hai trận đột phá liền, tiểu đoàn 4 toàn được đi sau nên ấm gáo quá trời.
Chúng tôi vượt lên, đi khơi khơi trên mặt lộ mới bắt đầu tỏ mặt người. Ở lùm cây lúp xúp cái phum ven đường lòi ra hai khẩu 85mm nòng dài. Bọn này thuộc lữ pháo 24 đi tăng cường cho trung đoàn. Anh em pháo thủ gò lưng đẩy pháo lên tiếp trên mặt ruộng khô. Đến cái bờ thấp sau lưng đại đội 3 thì hai khẩu dàn hàng ngang dừng lại. Tụi pháo thủ đóng chốt càng pháo. Khẩu đội trưởng rút ống nhòm quan sát một lát rồi đóng mấy cái cọc tiêu pháo sơn khoanh trắng khoanh đỏ đằng trước. Chúng nó lấy hướng lấy tầm xong xuôi thì ngồi chờ. Ngó cái nòng ngoằng ngoẵng, rạp xuống sát mặt ruộng như trọng liên thế kia thì chỉ lo nó quất vào quân ta. Trên kia, tiểu đoàn 6 đang tiếp cận địch. Bộ binh tiểu đoàn 4 nửa nằm nửa ngồi, tản ra hai bên mặt lộ. Anh Trung tham mưu gom lính D bộ sang bên trái đường. Nhưng tôi khoái xem pháo 85mm nó bắn, nên cứ nấn ná nằm bên phải cho gần chúng nó. Anh Ky lại chửi đ…mẹ thằng ngu! Nằm gần đấy tý nữa nó phản pháo thì mày thấy ông bà ông vải. Sang bên này!
Hai anh em kiếm được một cái cống thủy lợi bê tông để cho nước chảy qua đường nên tấp cạnh đó, không đào công sự. Nó giã pháo cối thì chui vào đó tốt chán. Thằng Vỹ đi phụ máy đại đội 3 dự bị, nằm cạnh cái chòm thốt nốt trên tụi tôi một đoạn trông thấy anh Ky thò đầu ra trên cống. Nó nhe răng cười, quay lại xin điếu thuốc thẳng. Cho đến hồi đó, tôi vẫn chưa biết hút thuốc. Thỉnh thoảng phì phà hút vào mồm rồi thở ra cho oai chứ không nuốt khói. Tiêu chuẩn tháng được hai bao Lao Động cho hết ông Ky.
Một dây tiếng rền trầm trầm sau lưng. Tiếp một dây tiếng sấm rền nữa…Những quả đạn pháo hú gió u u qua đỉnh đầu chúng tôi rồi bựng khói đen hướng địch. Một lát mới dội lại tiếng nổ. Pháo bắn dày. Chỉ một lát là tiếng đề pa lẫn vào tiếng nổ cấp tập. Cối 8 hai tiểu đoàn cũng tong tong lên tiếng. Một tiếng nổ kép tức ngực. Hai khẩu 85 ly bên kia đường tự nhiên nhảy lên cầng cẫng. Bọn pháo thủ 85 chúng nó đã xác định được mục tiêu, cũng bắt đầu bắn. Đạn đi thấp lắm! Nhìn thấy cả cỏ, lúa và cây bụi bị hút ngả theo hướng đạn.
Bọn Pốt cũng bắt đầu chơi lại. Phát hiện được mấy khẩu 85, DK75 của địch phản luôn vài trái. Trái phá địch nổ văng bùn đất, tung tóe hoa lửa lốm đốm trước khẩu đội cả dăm chục mét. Cứ nghe “xéo” phát là tôi lại thụt đầu xuống. Có biết đâu là thụt đầu cũng vô nghĩa, vì đạn DK nó đã nổ trước cả giây rồi. Anh Ky quát mày thấy chưa hả con? Tôi chỉ gật gật đầu xác nhận. Đi với thằng phó máy ngu này thì còn phải dạy nhiều.
Chúng tôi trấn giữ cái cửa cống an toàn ấy. Bỗng từ đâu bò ra ra một anh lạ hoắc. Anh ấy bảo: “Chúng mày tránh ra cho tao vào!”. Anh Ky nhăn mặt, khó chịu né người. Anh ấy chui hẳn vào trong lòng cống, người thấy run cập cập. Đạn 12.8mm địch vẫn toác toác, xuyên lòi trắng thân các cây thốt nốt mé trên cao. Với tầm đạn đó, dẫu đứng thẳng người cũng không phải sợ. Tôi hỏi ai đấy? Anh Ky bảo ôi sời ông Thoan tham mưu tụt tạt ấy mà! Người trong cống cũng im lặng, không buồn nói gì. Tôi thầm khoái, thấy mình cũng không đến nỗi sợ như thế. Có biết đâu rằng khi người ta đã phải trải qua những tai ương đẫm máu không chịu nổi, thì đôi khi lâm vào tình trạng thần kinh ấy. Cái nhìn của anh Thoan như bảo tôi rằng: mày cứ hí hởn đi con. Rồi sẽ biết thân!
Tiểu đoàn 6, tiểu đoàn 4 bắt đầu xung phong khi pháo vẫn đang còn bắn. Bộ binh phát triển đến đâu, pháo 85mm đẩy tay lên đến đấy. Tôi với anh Ky lên theo đội hình tiểu đoàn. Vừa đi vừa cố tránh xa khỏi hai khẩu pháo. Thỉnh thoảng, bọn pháo lại dừng, thổi vài trái lọng óc. Chúng nó cứ câm lặng mà làm, chẳng ai nói gì nhưng nhìn động tác rất thuần thục ăn ý. Chắc hẳn cả nhà bọn ấy bị điếc! Hướng này không thấy mìn, lại được hỗ trợ tuyệt đối của pháo binh nên bộ binh tiến khá nhanh.
Trên tuyến phòng ngự của địch, những bựng khói đen dựng lên thưa dần. DK.75 địch còn “cùng - x..**.o” vài quả nữa sau cũng tịt luôn. Loe loé đầu nòng độc nhất một khẩu 12.8mm, “toang toác_ khùng khùng” chừng thêm được vài phút thì cũng tịt nốt. Đã nghe tiếng súng con lốp bốp giòn như rang bắp. Trên cao có tiếng gầm rít của một phi đội máy bay phản lực. Tôi ngửa mặt nhìn nhưng không thấy máy bay đâu. Chúng tôi dịch dần đội hình lên trên nữa. 11h30 trung đoàn đã đánh qua lớp công sự thứ nhất. Ở mấy hầm tiền tiêu còn mấy quả bom bay đen trũi to như cái thùng phuy, bọn lính Miên chết pháo, không kịp gí. Đến 12h trưa, chịu không nổi, địch bắt đầu tháo chạy.