CHUYỆN MA CÓ THẬT
Hồi còn đi học phổ thông, em có thằng bạn tên là Long "ruồi". Sở dĩ thằng Long có cái biệt danh ấy không phải vì khuôn mặt nó có nốt ruồi, mà vì nó có tính "thính" như ruồi. Hồi đó, mỗi lần cả lớp đi chơi chung, nó chả bao giờ móc hầu bao campuchia với mọi người nhưng hễ cứ có ăn uống, là có sự hiện diện của nó. Chính vì thế mà nhóm bạn trong lớp không thích nó, nên mỗi lần có độ chè, độ cốc tai, chã ai mời mọc nó thậm chí âm thầm, len lén trốn nó mà đi. Vậy mà không hiểu vì sao, cứ đặt đích ngồi xuống quán chẳng được bao lâu, thì nó lại xuất hiện và tham gia nhiệt tình. Cái biệt danh "Long ruồi" có luôn từ đấy.
Thực ra không phải vì tính nó ky bo, keo kiệt nhưng do hoàn cảnh nhà nó khá nghèo. Bố mất sớm, mẹ nó phải tảo tần nuôi nấng 5 anh em của nó, người nào cũng tươm tất, được ăn học đàng hoàng. Nó là con trưởng, nên theo quy luật chung thì phải chịu nhiều thiệt thòi, có gì tốt, có gì ngon thì nó phải nhường hết cho các em. Bởi thế, mỗi lần đi ăn uống chung với cả lớp, chẳng những nó không góp tiền mà thức ăn dư thừa còn được nó gom góp đem về, để làm quà cho các em của nó. Được cái, tính tình nó rất vui vẻ, sự có mặt của nó luôn làm náo động mọi người, nhờ đó mà mọi người cũng đỡ thấy khó chịu và lâu dần rồi cũng thành quen.
Thời gian rồi cũng trôi qua, bạn bè lớn lên, rồi cũng mỗi người mỗi ngã, thấm thoát vậy mà cũng gần 30 năm. Một hôm, em đang ngồi hóng mát ngoài sân, một chiếc Lexus đen bóng, đá xi nhan từ từ tấp vô lề nhà em. Em đang băn khoăn suy nghĩ xem là ai, thì một người đàn ông ăn vận bảnh bao, giày tây bóng loáng ngồi ở ghế sau, mở cửa xe bước xuống. Người chưa ra khỏi xe, hắn đã lớn tiếng gọi :" Tùng ... Tùng, có phải mày đó không ?". Em còn đang ngơ ngác, lục lọi lại cái ổ cứng trong đầu đã bị xơ cứng từ lâu để tìm dữ liệu, thì hắn vồn vã tiếp :"Tao nè, Long nè, Long ruồi nè. Mày nhớ hôn?". Vừa nói, hắn vừa tháo cặp kính mát hàng hiệu trên mắt xuống, để lộ diện rõ khuôn mặt tròn ục, phúng phính. Sau lời giới thiệu của nó, thì bộ nhớ của em lập tức được kích hoạt và nhận diện được khuông mặt của thằng Long, vẫn ánh mắt, nụ cười duyên dáng ngày xưa, chỉ khác, khuông mặt gầy còm của nó, giờ đây được đắp thêm nhiều lớp thịt mỡ nên trông "sang chảnh" hẳn.
Không đợi em mời vào nhà uống nước, nó rủ em lên xe đi "uống nước" với nó. Nói thật, dù nó xuất hiện khá ấn tượng nhưng trước lời mời của nó, em cũng cảm thấy thật băn khoăn.
Quán nhậu Thanh Đa ngày cuối tuần đông kịt người, ấy vậy mà nó chỉ cần nói nhỏ vào lỗ tai của viên quản lý, em và nó được sắp xếp một bàn cạnh bờ sông, phong cảnh thật hữu tình và cũng khá yên tĩnh. Ngồi vào bàn, nó chủ động gọi món, toàn những thứ đắc tiền như : Tôm hùm sốt phô mai, cua hoàng đế, ốc hương hấp gừng ... làm em đổ mồ hôi hột : "Ê, Long. Mày kêu mấy món này làm sao tao đủ tiền trả hở mậy.". Thằng Long cười ha hả trấn an em :"Mày bậy thiệt ...tao rủ mày đi hổng lẽ bắt mày trả tiền. Chầu này tao lo. ha ha". Em nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ sau câu trả lời đầy tự tin của nó. Nhớ ngày xưa, nó là thằng học ì ạch nhất lớp. Học hết trung học thì em nghe nói nó nghỉ học, đi làm để phụ giúp mẹ nó lo cho các em. Rồi chẳng biết hoàn cảnh gia đình nó thế nào mà mẹ nó bán nhà, dọn đi nơi khác. Thế là thằng Long bặt tin từ đấy. Ấy vậy mà, hôm nay, không lẽ nó trúng số độc đắc? Em đang miên man với hàng tấn câu hỏi về nó thì cô tiếp viên trong quán cũng đã hoàn tất dọn món và khui bia. Sau khi cạn ly bia đầu tiên, nó cũng bắt đầu tâm sự :"Cuộc đời nhiều khi tréo nghoe hở Tùng. Nhớ hồi xưa tao hay ăn bám tụi bây. Tụi trong lớp nó ghét tao lắm, trừ mày. Nói thật, mày là thằng bạn tao thương nhất đó.". Nghe giọng rầu rầu của nó, em cũng nói :"Hồi đầu tao cũng ghét mày thiệt. Nhưng mày có nhớ lúc cô chủ nhiệm giao nhiệm vụ cho tao "dạy kèm" mày hôn? Nhờ đến nhà mày mà tao mới biết và thông cảm cho mày thôi ". Chã là ngày xưa đi học, em là đứa học giỏi nên cô chủ nhiệm mới phân công kèm những đứa học yếu, trong phong trào "đôi bạn cùng tiến". Và định mệnh, thằng Long lại là đối tượng được kèm cặp của em. Mới đầu, em cũng ý kiến xin cô cho được kèm bạn khác (Nếu được các bạn gái thì càng tốt
) nhưng cô bảo vì nhà em gần nhà thằng Long nên thuận tiện hơn. Không thể thay đổi được quyết định của cô, em đành phải chấp nhận làm "gia sư" cho nó. Tuy nói nhà em gần nhà nó nhưng cũng phải đi hết một con đường dài và xuyên qua 3,4 cái hẻm ngoằn nghèo như ma trận, thì em mới đến được nhà nó. Nó ở trong một căn nhà lụp xụp bằng mái lá, vách bằng tole , bìa carton, nền đất ẩm thấp. Trong nhà nó không có được một cái bàn ra hồn để làm chỗ học, chỉ có một cái giường tre "đa năng" vừa là chỗ học, vừa là chỗ ăn và tất nhiên vừa là chỗ ngủ. Hôm em đến nhà nó, nó đang cởi trần trục trục ngồi tách vỏ dừa. đôi tay nó thoăn thoắt tách từng lớp vỏ của quả dừa ra, còn lại cái sọ dừa khô bên trong nó ném vào cái giỏ sàn xế ở phía sau (một loại giỏ được đan bằng tre) thật là thuần thục. Mấy đứa em của nó , đứa nào đứa nấy đều ở trần, đen đúa, chạy lăng xăng xung quanh, cười đùa nghịch ngợm. Đây là lần đầu tiên em đến nhà thằng Long, chứng kiến cảnh nó vừa tăng gia phụ giúp gia đình, vừa giữ em, làm em chạnh lòng và cảm giác ác cảm với nó cũng tan biến đi từ đấy.
"Mẹ và các em của mày vẫn khỏe hả Long ?" Em vừa rót đầy ly bia mời nó, vừa hỏi. Nó hớp một ngụm rồi trả lời :"Mẹ tao mất lâu rồi. Bả bị lao phổi do làm việc quá nhiều. Còn mấy đứa em của tao thì bây giờ đứa nào cũng đã có gia đình và ổn định cuộc sống. Chỉ có tao là "chửa vợ" thôi". Nó nhái giọng Bắc để gây cười, nhưng nghe nó kể em lại cảm thấy buồn, hỏi tiếp :"Vậy nhà mày dọn đi từ lúc nào?À, mà mày bây giờ làm ăn gì mà khá quá vậy ?". Nó mời em cạn ly, rồi đưa mắt nhìn xa xăm, chầm chậm trả lời :"Nhà của tao nằm trong diện bị giải tỏa. Gia đình tao phải dọn về Nhà Bè sinh sống. Được đâu 1 năm thì má tao chết. Lúc đó khổ lắm mày ạ. Má chết, tao không biết phải làm gì để sống, để nuôi 4 đứa em còn nhỏ dại nữa". Sau câu nói hồi tưởng của nó là một khoảng lặng mênh mông , não nùng. Bất chợt, nó quay sang hỏi em :"Ê, Tùng. Mày có tin trên đời này có ma không mậy?". Em đang sửng sờ với câu hỏi của nó, thì nó nói luôn :"Có ma thiệt đó mày ơi. Mày có tin là nhờ có ma mà tao làm giàu hôn?". Câu nói của nó làm cái CPU cổ lỗ sĩ trong đầu em quá tải. Treo máy luôn
... (còn tiếp)