riêng cái này em đẩm bảo ko phải năm 81 nhé
Ờ, hình như cháu thấy có cái cục nóng điều hòa.
riêng cái này em đẩm bảo ko phải năm 81 nhé
Hào vânx to cụ ạ.Em chỉ được mừng có 5 xu thôi.Cái đồng nhôm to to có lỗ ở giữa ấy,không biết có ai còn nhớ?Thời bọn em mà được mừng 500 thì giàu to cụ ạ! Toàn tiền Hào thôi,Cha mẹ mừng cho con cái 2 đồng là nhiều lắm rồi.
Thời xưa,một trong những nỗi lo và những dịp Tết,đó là Chất đốt.Quê em miền trung du,nên vào những ngày đông giá rét cuối năm,bọn em thường mấy gia đình mượn xe cải tiến rồi Cơm nắm,dao cùn rủ nhau đi lên rừng lấy củi về đun Tết,thường đi mấy ngày mới về vì xa mấy chục cây số.Mỗi khi về gần đến nhà thấy bà con nhìn thì tự hào lắm,cứ như mình vừa thắng trận trở về!
Có cụ nào nếm mùi đó chưa nhỉ???
Chuyện Bánh kẹo các cụ kể rồi,nhưng em vẫn thích nhất Mâm ngũ quả thời đó.Nhà em năm nào cũng từ hào là nhà mình có mâm ngũ quả đẹp nhất so với mọi nhà.Táo cành,Mía cây,Bánh kẹo Hải châu,Bia nước ngọt Trúc bạch,thuốc lá Drao,Sông Hương hay Điện Biên bao bạc.......
74 mà được thế này á mụ :21::21::21:Chợ Đồng Xuân - Tết 1974
Nhớ cái đồng 5 xu có cái lỗ ở giữa, đồng một đồng to tướng, hồi xưa nhà em nuôi lợn nhớ cứ "tích phân" lợn vào một cái hố thật đầy, mỗi lần có chị mua phân đi vào xóm rao to: "Có ai bán phân không !" rồi gọi chị vào bán là được hai cái đồng ấy với 5 hào, hôm nào mót tiền bán sớm thì chỉ được có một đồng mấy mà mặc cả mãi :21:Hào vânx to cụ ạ.Em chỉ được mừng có 5 xu thôi.Cái đồng nhôm to to có lỗ ở giữa ấy,không biết có ai còn nhớ?
Hình như cụ nhầm, em nhớ ít nhất phải cầm tuyệt đối từ quãng năm 90-91 chứ, hồi đó lớp em còn làm một băng dài đốt rốn, em là con giáo viên trong trường bị bọn bạn khôn lỏi lôi ra em ra bắt đốt đề phòng nếu có bị tóm thì còn có người đỡ, bà già em khốn đốn vì em mấy lần :21: Nghĩ mà thương bà già em quá :'(Hê hê, pháo vẫn mua được nhưng em chả dám đốt :21::21::21: Em nhớ năm 94 bắt đầu cấm :102:
Em nhớ mãi, 2 cái đồng này bọn em toàn lồng thêm nilong vào làm cầu trinh đá. Vui phết.Nhớ cái đồng 5 xu có cái lỗ ở giữa, đồng một đồng to tướng, hồi xưa nhà em nuôi lợn nhớ cứ "tích phân" lợn vào một cái hố thật đầy, mỗi lần có chị mua phân đi vào xóm rao to: "Có ai bán phân không !" rồi gọi chị vào bán là được hai cái đồng ấy với 5 hào, hôm nào mót tiền bán sớm thì chỉ được có một đồng mấy mà mặc cả mãi :21:
Tết 94 là lần cuối cùng được đốt pháo cụ ơi. E nhớ rõ vì năm ấy tối 30 e về đến VN, lục đục 1 lúc là đón GT. Năm sau nghe tin bị cấm đốt pháo , chán chẳng muốn về trước tết. Mà hồi đó các cụ có hay chế pháo '' nhị thanh" ko ? ( nổ 1 lần dưới đất , 1 lần trên cao)Hình như cụ nhầm, em nhớ ít nhất phải cầm tuyệt đối từ quãng năm 90-91 chứ, hồi đó lớp em còn làm một băng dài đốt rốn, em là con giáo viên trong trường bị bọn bạn khôn lỏi lôi ra em ra bắt đốt đề phòng nếu có bị tóm thì còn có người đỡ, bà già em khốn đốn vì em mấy lần :21: Nghĩ mà thương bà già em quá :'(
kiếm ở google cụ ạ :21:Cụ Cửu kiếm đâu ra chùm ảnh tết hay thế (b)
Do nhà sản xuất í ạ:^):^), làm sao ,mà nó tòe ra được hả Mợ?
Ôi đọc bài của cụ mà em thấy muốn về quê luôn, tết ở quê mới đúng là của em :'( Cụ đổi sang nghề viết văn điEm nhớ mãi cái Tết năm 1989, cái Tết đầu tiên em ăn Tết xa Hà Nội những 2036km.
Từ mấy ngày trước, em và mẹ em đã hì hụi gói 5 chiếc bánh chưng. Mà kỳ lạ hơn nữa là luộc nó bằng ... nồi áp suất. Bà nói "đấy là ... sáng kiến của những lưu học sinh ở Liên Xô cũ".
Chưa bao giờ em thấy cái không khí Tết ở Tp. HCM nó buồn và ảm đạm đến như vậy. Trời thì nắng, nóng. Đường thì vắng, sạch bóng người. Nhà nhà thì đóng kín, chẳng ai đến với ai (cái hồi em ở, khu phố Tân Sơn Nhất còn toàn cỏ dại, lác đác có vài bóng nhà người Bắc mới vào thôi.)
Đúng đêm 30 Tết, em được mẹ cho ra giữa sân thắp hương cũng Thần linh, Quan Nam tào Bắc đẩu... sau đó được tự tay châm bánh pháo (Pháo này em đặt thàng bạn thân của em gửi từ HN vào - Pháo Trúc Bạch hẳn hoi nhá). Tiếng pháo chát chúa xác pháo hồng hồng bay phấp phời quện cùng cái bầu không khí nóng nực của Tp. HCM khiến cho cái không khí Tết càng thêm ngột ngạt.
Chả hiểu vì khói pháo hay khói bụi hay cái gì... Bất giác 2 hàng lệ lăn dài trên má em. (Có lẽ đó là lần duy nhất trong đời em khóc).
Dứt tiếng pháo nổ, những ký ức về các cuộc viếng thăm họ hàng đầu xuân, ra phố hái lộc đầu xuân, đi lễ chùa đầu xuân... tràn về.
Ở đây, chẳng ai thăm ai cả, hết tiếng pháo là ánh đèn các hộ gia đình hàng xóm vụt tắt, cuộc sống chìm vào bóng đêm. Cổng kín, tường cao, nhà nào nhà nấy. Ngồi bóc bánh chưng ra cả nhà vội ăn cho hết để còn bỏ tủ lạnh (trời nóng, nhanh thiu mà).
Sao lúc đó em thèm một hạt mưa Xuân thế, em thèm một làn gió rét thấu xương, thèm nghe tiếng "đàn răng" vang lên lảnh lót giữa đêm Giao thừa, thèm một miếng thịt đông... đến nhường nào.
Xuân tha hương - Xuân lạc xứ.
Đó là năm đầu tiên và duy nhất em ăn Tết xa HN và em ngộ ra rằng... Em không hợp với cuộc sống ồn ào, tấp nập và ngột ngạt của Tp.
1990 - Xuân Canh Ngọ, em lại trở về HN thân Yêu.
Thấm thoắt đã 20 năm rồi. Xuân Canh Dần 2010 sắp đến. Em đã thấy cái rét đầu Xuân, đã lang thang đón mưa Xuân và sẽ chẳng bao giờ xa HN nữa.
Ôi, Hà Nội mến yêu...
Sao vậy cụ ? Nếu không quá tò mò thì cụ có thể chia sẻ nỗi buồn đó với anh em ?đời em từ bé đến giờ,chỉ ăn tết xa nhà đúng 1 lần.đó là về quê ngoại ăn tết
đúng là sai lầm,về quê buồn hơn em nghĩ
quan trọng là thêm 1 nỗi buồn đi theo em suốt cuộc đời :'(
Em cũng tò mò,vì em nghĩ,Tết Quê nhiều huơng vị hơn Tết Phố!:ohmy:Sao vậy cụ ? Nếu không quá tò mò thì cụ có thể chia sẻ nỗi buồn đó với anh em ?