Họ có lời thề về y đức. Ko phải nghiễm nhiên là có chứng chỉ. Không phải có bằng luật là thành luật sư.
Mọi vấn đề về được hay không được phép tước hay không tước ( em nghĩ quyền trong tay ai thì người đó được phép quyết định) nên em không có ý kiến. Chỉ là trong lúc " nước sôi lửa bỏng" rất nhiều sinh mạng đang trông chờ vào mình, nhưng vì một số lý do nào đó mà mình nghỉ việc ( đồng nghĩa với từ chối cứu rất nhiều người đang cần mình) thì " thiếu lương tâm" mà " thiếu lương tâm" trong hoàn cảnh đó thì không thể " như mẹ hiền" được. Đã không thể " như mẹ hiền" thì cũng không nên " làm nghề y".
Vâng. Em nói là không bàn, cũng không ai ép được ai phải chết ( trừ một số trường hợp rất đặc biệt). Ý kiến ở trên em chi bàn về vấn đề lương tâm thôi cụ.
Post hôm qua của em.
Khi có dịch, Bs và NVYT xung phong lên tuyến đầu, bởi vì họ cảm thấy đó là cái nghĩa vụ và trách nhiệm Lương Tâm của họ. Lòng nhiệt huyết thì nhiều nhưng ko phải là vô hạn, dùng mãi cũng sẽ cạn. Cái trách nhiệm của XH là phải làm sao để tiếp thêm dầu vào cái ngọn lửa ấy: bằng cơ chế, tạo điều kiện môi trường thuận lợi cho họ làm việc, bằng đãi ngộ, đảm bảo họ ko phải lo lắng vướng bận về gia đình, bằng chăm sóc: đảm bảo họ có đc sự nghỉ ngơi hợp lý đc chăm sóc đầy đủ cả sức khoẻ lẫn tinh thần.
Nhưng đất nước ta ko làm thế. XH ta tự phong cho họ cái danh hiệu là anh hùng, là chiến sĩ, mà đã là chiến sĩ, ta có quyền trút bỏ mọi trách nhiệm chống dịch của XH lên vai chiến sĩ ấy. Chiến sĩ thì phải có trách nhiệm ra trận mà.
Chiến sĩ ấy. Vai dài sức rộng, có khả năng làm việc liên tục bất kể hoàn cảnh môi trường công việc, 24/7, 7 ngày 1 tuần cả vài tháng liên tục mà ko nản chí. Chiến sĩ ấy, thì phải có khả năng chiến đấu ko ngơi nghỉ bất kể chế độ đãi ngộ lương bổng như thế nào, chiến sĩ vốn lạnh lùng, chẳng cần nghỉ ngơi hay động viên an ủi. Chiến sĩ ấy, phải có lòng hy sinh cả trách nhiệm với cha mẹ, gia đình vì tình yêu đất nước.
....
Ấy mà khi chiến sĩ đòi hỏi đãi ngộ: à thằng này ko yêu nước, nhìn những "chiến sĩ" khác mà xem, họ có đòi hỏi đãi ngộ như m ko? Đúng là cái thằng ko yêu nước. Thằng nào cũng đòi đãi ngộ như m thì loạn lên hết à.
Chiến sĩ bảo: "em mệt, em muốn đc nghỉ ngơi". À thì m nghỉ thì ai làm, m sẵn sàng chăn ấm nệm êm khi mà đồng đội đang chiến đấu à? Đồ vô trách nhiệm.
Chiến sĩ bảo: " mẹ em bệnh, em lo". À đã giữ cương vị thì ko đc rời vị trí nhé. Mẹ bệnh, nhà đếch có ng nào khác lo nữa à??
Chiến sĩ bảo, lương em thấp quá, chẳng lo nổi bữa cơm cho cả nhà. À thì cả XH đang khó khăn thế này mà, m có việc làm là may mắn lắm rồi. Tháng này khó khăn ếch có phụ cấp cho m đâu chiến sĩ nhé.
Chiến sĩ muốn bỏ cuộc. Á à thằng này láo. M chối bỏ trách nhiệm BS à, m đếch làm thì đứa nào vô thay? M bỏ việc t đốt ngay CCHN của m nhé.
Chiến sĩ thì phải có Y đức. " Nhưng em chống dịch 2-3 tháng nay r mà??". Kệ, ai quan tâm. Chỉ cần biết m là chiến sĩ, m bỏ việc thì *** có Y Đức, thế thôi.
"Em chống dịch 2-3 tháng qua *** có công à?" Công lao gì, đó là trách nhiệm, mà trách nhiệm thì đếch đc kể công, m có thấy anh hùng kể công bao giờ chưa. Chống dịch là trách nhiệm của anh hùng.
Chiến sĩ là anh hùng, mà anh hùng thì đếch được đòi quyền lợi.
.....
Dễ dàng chưa, chỉ bằng việc bắt cóc đạo đức, ta dễ dàng trút bỏ trách nhiệm của cả XH này lên vai của "thằng chiến sĩ". Mà đã là chiến sĩ thì tự khắc m phải có trách nhiệm thôi, than cái *** gì. Có chiến sĩ lo rồi thì đếch phải care chi nữa. Thoả sức mà ăn no ngủ kỹ.
Chống dịch là trách nhiệm của cả XH này, đếch phải của riêng BS. Đừng áp đặt trách nhiệm đạo đức lên mà bắt họ phải chịu trách nhiệm thay cho toàn XH.