Nhật Ký: Những ngọn lửa nhỏ sưởi ấm Pa Ủ.

Vu Son

Xe tăng
Biển số
OF-21358
Ngày cấp bằng
19/9/08
Số km
1,799
Động cơ
515,480 Mã lực
Em trích dẫn tiếp trong lúc chờ đợi lão R sáng tác:

Đã 22 giờ rồi. Nhanh thật. Nhưng đó là giờ đã hẹn với Nậm Ban. Vậy mà bây giờ vẫn còn ở đây. Thế là chúng tôi hò nhau lên đường. Xe của Cuadedanh và Vinh tranh thủ chạy trước (vì bác Cua rành đường hơn, còn xe Vinh thì chở hàng cho Nậm Ban). Ngắm đường, định hướng để khỏi lạc cầu Nậm Ban, tôi chợt nhận ra, mới chỉ một năm mà vùng núi này đã đổi thay nhanh quá. Đường đã được kè lại nhiều chỗ. Cột điện đang được trồng mới bên đường. Lác đác ven đường đã có những mái nhà mới mọc lên. Vẻ hoang sơ, cô quạnh của năm trước giảm đi nhiều lắm. Đoàn chúng tôi đến cầu Nậm Ban thì đồng hồ cũng sắp điểm 0 giờ. Tôi ý ới gọi anh Thắng, nhà gần đó ra nhận quà giúp và không quên dặn dò vợ anh đâu là quà cho các cháu học sinh, đâu là quà cho gia đình Cản –Xôn...Nhìn chiếc xe công nông đã từng giúp chúng tôi chở quà vào bản đợt trước lòng bỗng dậy lên một nỗi xốn xang lạ kì. Các bạn trong đoàn thì ào xuống để xem cầu Nậm Ban ra sao? Cột mốc biên giới thế nào?...Hình như ai cũng quên đi mệt mỏi.
Bàn bạc một lúc, chúng tôi quyết định chạy thẳng về Mường Tè để rút ngắn đoạn đường hiểm trở ngày mai. Và, đoàn xe lại rồng rắn nối đuôi nhau chạy trong đêm. Đường tối om khiến những pha đèn loại “khủng” của các xe địa hình cũng chỉ như những ánh đèn pin le lói giữa đại ngàn. Nhìn đoàn xe, tôi chợt nghĩ vui: Cả đoàn không khác những người hùng đi chinh phục thử thách...Nghĩ vậy nhưng tôi rất lo cho xe của thành viên Chuoicabuong. Vì, tuy lợi thế gầm cao nhưng xe chỉ có một cầu. Đó cũng là điều đáng lo nhất của cả đoàn lúc này.
Phải đến khi vượt qua đoạn đường từ Mường Lay đi Mường Tè, tất cả chúng tôi mới thở phào, nhẹ nhõm. Bạn cứ hình dung con xúc xắc khi bị lắc, lăn lóc như thế nào thì hôm đó chúng tôi cũng ở trong tình cảnh gần như vậy khi vượt qua những chặng đường heo hút, đường sá ngoằn ngoèo, quanh co, khúc khuỷu..
Quãng đường vùng cao đã quá xấu nay càng xấu hơn bởi đất đá do thi công thuỷ điện Lai Châu phía trên sạt xuống. Xe nảy lên, chồm xuống liên tục rồi ngoặt trái, ngoặt phải đến thót tim khi một bên là vách đá dựng đứng đang được thi công có thể sạt trượt bất cứ lúc nào, một bên là vực sâu hun hút với con sông Đà đang gầm gào nhưng do đêm tối ít ai biết rõ. Cũng chính vì vậy mà đi trong màn đêm, giữa đêm khuya khoắt nhưng chẳng có ai trong chúng tôi kịp buồn ngủ.
2giờ15. Chúng tôi phải dừng lại chờ công nhân nổ mìn làm đường. Lúc này, người tranh thủ ngủ, người tranh thủ “nạp năng lượng” lấy sức. Tôi nhắm mắt, dỗ giấc ngủ, hy vọng chợp mắt được một lát nhưng không thành. Bởi, bao nhiêu nỗi lo ập đến trong tôi. Lo cho đoạn đường sắp tới chẳng biết xấu tốt ra sao!?! Lo trời mưa ập xuống, đường thêm trơn trượt, nguy hiểm. Lo cho anh bạn vừa đi đợt đầu năm, do hỏng xe, đuổi theo chưa kịp nên đang một mình lẽo đẽo theo sau. Lo các thành viên của đoàn đang lăn lóc ngủ bên đường, không cẩn thận, lăn xuống vực như chơi...
Tôi uống tạm túi sữa, tranh thủ nhắn tin cho bạn bè biết tình hình và mình cũng đỡ nghĩ ngợi lung tung. Rồi tôi gọi điện lên huyện nhờ đặt phòng. Đến 3 giờ30, đường đã thông. Chúng tôi hối hả lên đường. Đoàn xe lại lầm lũi nối nhau đi. Chạy hơn một giờ thì bác Cua nhà tôi buồn ngủ. Còn tôi, ngồi bó gối lâu, cũng đã mỏi nhừ nên bảo anh để tôi lái đỡ. Chưa bao giờ tôi lái xe trên đoạn đường nhiều khúc cua như thế này. Cũng may, đường bây giờ tương đối dễ đi hơn, chỉ tội nhiều ổ trâu, ổ voi nên tôi gượng lách. Từng đoạn, từng đoạn một. Được một lúc, các xe sau thi nhau vượt. Bác Cua vẫn ngáy đều. Chỉ có ông xã Quỳnh Hương ngồi sau ngọ ngoậy, nghe chừng muốn nhảy lên lái. Xe 5 chỗ chỉ ngồi 4 người nhưng vì chất đầy hàng và đồ đạc nên những người ngồi sau phải co chân suốt chặng đường dài, chân tay đều tê mỏi. Có vẻ Hcdak là sướng nhất. Hết ăn, lăn ra ngủ. Ngủ dậy, lại ăn. Đúng phong cách đường trường.

2/ 7giờ30, chúng tôi đến Mường Tè. Các xe tranh thủ đổ xăng, sẵn sàng cho cuộc hành trình sắp tới. Trọ tại nhà nghỉ Ngoại thương. Không đủ chỗ nằm. Chúng tôi phải sử dụng cả phòng matxa để ngủ. Riêng tôi và Tepty không ngủ được. Tắm rửa xong, hai chị em ra chợ xem có gì mua về làm bữa sáng. Chẳng có gì mua được đành về đặt nhà bếp nấu cháo gà cho dễ ăn...Lúc này, có người đến lấy danh sách đoàn (vì đây là vùng biên giới). Thấy cái danh sách toàn những cái tên lạ: gaz69, offroad, blacklac, Lason, Cuadedanh,Tepty..., họ bảo có người nước ngoài nên phải kiểm tra chặt chẽ (!). Buồn cười nhất là khuôn mặt họ ngơ ngác khi hỏi người này thì người kia không biết và ngược lại. Cùng đoàn với nhau, sao thế? Giải thích cách nào họ cũng không hiểu. Họ không tin là chúng tôi tuy đi cùng nhau mà không biết tên nhau!
Ấy là chưa kể nhìn mấy cái xe khủng khủng cùng những người có mấy cái tên kì quái, có người tưởng chúng tôi là những kẻ thừa tiền, dở hơi, rủ rê nhau đi chơi...Họ đâu biết bao nhiêu vất vả chúng tôi đã trải qua để đến với đồng bào Lahủ. Họ cũng cảnh báo về những khó khăn, nguy hiểm ở chặng đường sắp tới và đề nghị chúng tôi để hàng lại và họ sẽ là người phân phát cho bà con. Tốt thôi. Nhưng đó không phải là cách làm và tiêu chí của OTOFUN và NTCM. Còn anh em bên Offroad, những người ưa mạo hiểm, nghe thấy khó khăn họ liền hò nhau: “Lên đường thôi. Khó khăn đang ở trước mắt rồi.” Vậy là chưa đầy 2 tiếng ngon giấc, các chiến binh của chúng tôi đã ào dậy. Ăn một bữa cháo "chẳng ra sáng chẳng ra trưa ". Tuy vậy ,vẫn có sữa, có café đàng hoàng.
 
Biển số
OF-3889
Ngày cấp bằng
20/3/07
Số km
280
Động cơ
555,300 Mã lực

mr.minhhiep308

Xe đạp
Biển số
OF-208014
Ngày cấp bằng
28/8/13
Số km
40
Động cơ
317,600 Mã lực
Tuyệt vời những tấm lòng OF nếu có điều kiện mình cũng muốn được tham gia để giúp đỡ các em. Nhìn các em thương quá
 

Blue Ivy

Đi bộ
Biển số
OF-293755
Ngày cấp bằng
25/9/13
Số km
9
Động cơ
314,490 Mã lực
Ở một nơi xa rất xa phía tây bắc của tổ quốc, có một xã như bao xã khác trên đất nước Việt Nam này. Ở đó chỉ có khác một điều phần lớn bà con là người dân tộc La Hủ, một dân tộc mà trước đây người ta gọi là dân tộc Lá Vàng. Họ du canh du cư trên những triền núi cao, nhưng khu rừng sâu thẳng, ở trong những túp lều lợp bằng lá. Khi những chiếc lá vàng úa, là lúc họ lại lên đường tìm một nơi ở mới.
Dù đã được sự giúp đỡ của chính phủ, bà con không còn phải du canh du cư nữa nhưng cuộc sống của họ vẫn còn rất lạc hậu và nghèo đói. Nếu đến một bản người La Hủ, ta dễ bắt gặp những đứa bé chẳng có quần áo dù trời dưới 10 độ C. Vào một gia đình La Hủ, phần lớn đồ đắt tiền nhất mà nhà nào cũng có là một, hai cái nồi dùng để nấu ăn, chỉ có thế
Cuộc sống của họ là như vậy.

Những đứa trẻ người La Hủ:


Bữa cơm trưa mà món chính là cơm trộn mỳ ăn liền:







Thớt này lập ra với mong muốn là nơi cập nhật những gì cộng đồng OF đã làm cho chương trình “Sưởi ấm Pa Ủ” những ngọn lửa nhỏ sẽ thành đống lửa lớn để mong cho các bé ở Pa Ủ xa xôi có cuộc sống tốt hơn, mong các bé hiểu rằng: Ở một nơi nào đó ở rất xa, có các chú, các bác mà các cháu không hề biết mặt không vô cảm với cuộc sống của các bé.

Nhìn em đẹp quá !...Lặng....
 
Biển số
OF-128
Ngày cấp bằng
8/6/06
Số km
85,803
Động cơ
4,657,654 Mã lực
Nơi ở
Trạm sạc xe đạp điện
Tuyệt vời những tấm lòng OF nếu có điều kiện mình cũng muốn được tham gia để giúp đỡ các em. Nhìn các em thương quá
Thực ra cá nhân em nghĩ chưa đến mức phải có điều kiện mới giúp đỡ được. Có thể chỉ viên phấn, cái bảng hay bộ quần áo cũ không dùng đến thôi mà bác!
 

ga_ngoan

Xe hơi
Biển số
OF-178261
Ngày cấp bằng
23/1/13
Số km
120
Động cơ
340,100 Mã lực
Nơi ở
Pháp Vân - Hà Nội
Có khi các mod làm thêm cái nút Like nhỉ. Em đọc thấy hay quá :)
 

Vu Son

Xe tăng
Biển số
OF-21358
Ngày cấp bằng
19/9/08
Số km
1,799
Động cơ
515,480 Mã lực
Em lại coppy tiếp, anh R đâu rồi không sáng tác tiếp đê.

[FONT=&quot]10giờ30, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Sau gần 2 giờ đồng hồ nghỉ ngơi. Đoàn xe hùng dũng lên đường. Men theo thượng nguồn sông Đà, chúng tôi đi. Đường đất và cát. Những quả đồi bên ngoài là đất, bên trong là cát, huyếch hoác, sụt lở liên tiếp. Những cái ngầm quanh co uốn lượn. Những gian khó này không làm chùn bước chân anh em Offroad nhưng lại làm tôi lo sợ. Nếu chẳng may cái đoàn rồng rắn này có một chiếc bị tụt lại...Nên nhớ rằng, tôi đã từng cùng họ leo núi bằng ô tô nhưng đó là núi đá. Tôi cũng đã từng thâu đêm cùng họ nơi rừng thẳm, núi sâu, nhưng đường đi là đất thịt. Còn nơi đây toàn cát và cát. Đang lo nghĩ thì có tin xe Chuoicabuong bị xịt lốp. Lúc này là 12giờ. Trời nắng và nóng. Các lái xe và chúng tôi ùa nhau đến với chiếc xe bị nạn. Bác Vũ béo tuy khổ người hơi quá khổ, nhưng đã rất nhanh nhẹn chui gầm xe, xử lí tình huống.[/FONT]
[FONT=&quot]Địa phận này đã có ruồi vàng. Và vài người trong đoàn đã bị đốt. Không biết có phải ruồi vàng đốt không nhưng cũng đủ làm chúng tôi sợ hãi mang thuốc chống côn trùng ra bôi. Và xe Chuoicabuong, phải sau 40 phút mới khắc phục mới xong. Không để mất thêm thời gian, chúng tôi nhanh chóng sắp xếp lại đội hình, tiếp tục lên đường. Thế nhưng xe của Chuoicabuong vẫn là nỗi lo của cả đoàn vì xe chỉ có 1 cầu và quan trọng hơn là không còn chiếc lốp nào mang theo có khả năng lắp vừa xe này nữa.[/FONT]
[FONT=&quot]Đi được một đoạn nữa thì lất phất có mưa rơi. Từ lúc này, nỗi lo trong tôi cứ lớn dần. Bởi nếu mưa xuống, cơ hội vào tận bản quá mong manh. Và, có thể chúng tôi kẹt lại đây cả tháng cũng nên.[/FONT]
[FONT=&quot]Hai bên đường giờ đây hun hút những cây cỏ dại. Lác đác có dân bản vác ná (cung tên) đi qua nhưng tuyệt không thấy một chiếc xe đạp, xe máy…nào. May quá, đã thấy có 1 ngôi trường biển đề Trường tiểu học số 2-xã Pa Ủ. Chúng tôi dừng lại xem sao. Lại toàn trẻ em không quần, đôi ba em không cả áo. Chúng lấm lem như những chú lợn mán thả rông trong rừng. Thương quá, tặng các cháu ít quà và …tạm biệt.[/FONT]
[FONT=&quot]Tiếp tục lên đường. Đường càng quanh co, lòng chúng tôi càng háo hức vì đích đến đã ở phía trước rồi. Ẩn khuất dưới thung lũng kia là đồn biên phòng 309. Đón chúng tôi bằng 1 màn xã giao thông thường. Sau 1 hồi giới thiệu, họ cũng gợi ý để quà tặng lại đồn và mời chúng tôi ở lại ăn cơm. Tôi lấy lí do những người quyên góp muốn trao tận tay cho Xà Hồ nhằm từ chối việc để hàng lại. Các bạn bên Ôtô Fun tặng bộ đội biên phòng 1 chiếc ti vi rồi tạm biệt.[/FONT]
[FONT=&quot]Nghe tả con đường với dốc dựng đứng các anh chàng trong đội Offroad tất tả lên đường, thi nhau trèo dốc mặc dù lúc này đồng hồ đã điểm quá trưa . Sau ít phút chúng tôi đã đến bản Pa Ủ. Nơi đây, bà con nghe có tin đã ra tận nơi nhận quà. Chúng tôi vẫn quyết định trèo núi vào bản. Bác Cuadedanh và Phương Blacklac bên Offroad hăng hái vọt lên phía trước. Trèo qua 1 cái ngầm, leo lên 1 con dốc, khoảng 700m phía trước là trường tiểu học số 1 Pa-ủ. Tôi không dám ngồi lên xe vì thấy độ dốc của con dốc...dốc quá. Đi bộ thôi. Đến sân trường thì 2 chiếc xe phải dừng lại vì hết đường. Tôi và Blacklac cùng nhau chạy lên trước xem đường. Chỉ thêm 50m nữa thì có rãnh nứt ngang theo kiểu động đất. Chúng tôi tính phương án để đưa xe vào nhưng không thành. Rãnh nứt quá to. Đất thì quá xốp. Phía trên, ruột quả đồi trào ra toàn cát. Đường thì quá dốc. Bàn bạc với các bạn một hồi. Chúng tôi quyết định xuống hàng tại đây.
Lúc ấy, trời bỗng nắng như đổ lửa. Ai nấy nhễ nhại mồ hôi. Xuống hàng xong, nhìn cả đoàn như rũ hết cả xuống. Đầu óc tôi quay cuồng. Bên này "Chị ơi, không phải dân bản Xà Hồ". Bên kia :"Hay em lên kiểm tra". Bên nữa :"Chị ơi, mọi người đói lắm rồi".[/FONT]

[FONT=&quot]Đúng lúc này 1 chiếc xe bị sa lầy, phải đánh đu rồi tời chiếc xe mới lên được. Sau hồi suy tính tôi phân công: Libra đi nấu mì. Ai đói thì đi ăn. Có sẵn thịt hộp, bát đũa, nồi xoong rồi. Nhóm còn lại phân lại quà. Xếp loại nào vào loại đó. Tất cả sẵn sàng phát quà cho dân bản ngay tại đây theo danh sách đã viết. Nhìn gương mặt thật thà của anh Phó Chủ tịch xã và ông Trưởng bản -chúng tôi tin -họ không dám làm sai. Có những người cũng có ý định giả danh, họ liền lắc đầu gạt ra ngoài ngay. Tungbet rất tích cực đọc tên, phát quà. Chúng tôi cứ uốn môi lượn lưỡi với những cái tên Giàng Mò Chờ, Chư Ma Kư, Giang Ku Chư, Ly Do Dơ, Phùng Sa Hừ, Vàng Lò Da...[/FONT]
[FONT=&quot]Bao quanh chúng tôi, những khuôn mặt háo hức, nhem nhuốc. Những bà mẹ mặt búng ra sữa nhưng không tránh được vẻ ưu tư đang thênh thang áo sống cho con bú. Những đứa trẻ mắt tròn xoe trần truồng, ngơ ngác.[/FONT]
[FONT=&quot]Loáng cái, quà đã hết. Mấy chị em quay ra tìm bánh kẹo phát cho các bé. nức, nhộn nhịp, phân phát thêm 1 ít cho Pa Ủ. Thuốc và quần áo cũ giao nốt cho trưởng bản và mặt trận tổ quốc xã. Khi quay ra, đoàn chúng tôi không còn mấy người. Đói quá, các bạn ấy đi tìm cái ăn hết rồi. Tội nghiệp quá đi thôi. Tốp trước đã được Libra thiết kế cho nồi mì ở một nhà dân. Chúng tôi tìm 1 chiếc khác đưa nhau vào lấy mì mang theo đổ nước sôi....chiến đấu. Có anh chàng dũng cảm chiến liền...3 hộp mì.[/FONT]
[FONT=&quot]Ăn xong, đã 17giờ20. Trời bắt đầu sẫm lại. Có mấy chú chuồn chuồn bay quanh quẩn. Trời mà mưa xuống thì....thôi rồi. Tính đoạn về ngay, nếu không gặp trục trặc gì thì nhanh nhất cũng phải chiều chủ nhật mới về đến nhà.[/FONT]
[FONT=&quot]Vậy là phải về thôi! Chia tay nhé Xà Hồ. Thương quá Lahủ ơi![/FONT]
[FONT=&quot]3/ Chúng tôi ra về. Lòng đầy nuối tiếc.Trời bắt đầu sầm xuống. Phải tranh thủ đi ngay kẻo gặp phá đường hay mưa xuống, kẹt lại thì khổ. Và nếu đêm nay không được ăn, ngủ đầy đủ chắc cả đoàn chúng tôi gục xuống mất .[/FONT]
[FONT=&quot]Đoạn đường về cũng đầy ấn tượng. Đến con dốc cao xe Chuoicabuong bị trôi. Đi đằng sau, nhìn thấy thế, chúng tôi phát hoảng. May sao các bạn ào xuống kịp thời...hò dô cùng nhau đẩy. Rồi, cộng với sức kéo của xe bác Nghĩa Bùi, một lúc sau, xe cũng leo qua được con dốc đứng. Các bạn trên xe được phen hú hồn, hú vía. Sau hơn 3 giờ lúc lắc, chúng tôi đã lại về đến Mường Tè. Đến được nhà nghỉ cũ, ai cũng vội vàng cất tạm xe, hô hào nhau kiếm cái ăn bỏ bụng. Đến một nhà hàng, gọi mãi, chủ mới đón khách và bắt đầu nấu nướng. Đói lắm rồi, bèn yêu cầu nhà hàng có gì ăn được mang ra trước. Vậy là, món gì được mang ra, hết veo món đó. Chỉ riêng món thịt nướng, mang ra mấy lần vẫn hết. Chà, ai cũng bảo thèm rau quá. Vậy là thập cẩm đủ thứ rau. Mỗi thứ chỉ 1 hoặc 2 đĩa cho 33 con người... Hơn 9giờ tối, mâm cơm tươm tất đôi chút mới được mang ra. Cả đoàn ăn rào rào như tằm ăn lên. Thích lắm![/FONT]
[FONT=&quot]Gần 23 giờ rồi. Không đủ phòng. Chúng tôi phải chia nhau đi tìm thêm phòng ngủ. Ai cũng muốn có một đêm ngủ đẩy giấc để ngày mai có sức tiếp tục cuộc hành trình. Từ đây về Hà Nội hy vọng không bị tắc lại giữa đường nữa. Quanh co mãi chúng tôi đành vào một nhà dân đã được cải tạo để đón khách. Mấy phòng chung nhau 1 khu vệ sinh thật bất tiện. Nhưng thôi, có còn hơn không. Không quên hẹn nhau 7 giờ sáng mai lại lên đường. Ngủ thôi! Chà! Cái giường giờ này mới quý làm sao![/FONT]
[FONT=&quot]Hẹn vậy nhưng sáng ra, hơn 7 giờ, cả đoàn mới lục tục kéo nhau dậy. Và, sau khi cùng nhau sì sụp buổi điểm tâm vui vẻ, chúng tôi lên đường trở về Hà Nội, kết thúc chuyến đi Pa Ủ đầy vất vả, khó khăn nhưng tràn đầy ý nghĩa. Pa Ủ với những người dân hiền lành và bọn trẻ con đáng yêu sẽ còn hằn sâu trong ký ức chúng tôi.[/FONT]
 

phutungdochoi

Xe hơi
Biển số
OF-101614
Ngày cấp bằng
17/6/11
Số km
181
Động cơ
405,774 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Chỉ có thể là off nhà mình mới giúp được các em thôi
Trông các em ngây thơ quá
 

vietsimco

Xe hơi
Biển số
OF-203387
Ngày cấp bằng
24/7/13
Số km
130
Động cơ
322,010 Mã lực
Tuyệt vời những tấm lòng OF.
 

yakuura

Xe đạp
Biển số
OF-296870
Ngày cấp bằng
28/10/13
Số km
27
Động cơ
311,370 Mã lực
nhìn những em nhỏ thấy tội làm sao ... hy vọng các em sẽ được đầy đủ về vật chất hơn
 

thanglsk3

Đi bộ
Biển số
OF-187957
Ngày cấp bằng
2/4/13
Số km
8
Động cơ
332,080 Mã lực
Nhìn các bé thấy nhiều cảm xúc quá...
 

zen2014

Xe tải
Biển số
OF-296345
Ngày cấp bằng
23/10/13
Số km
494
Động cơ
316,530 Mã lực
Nơi ở
FC Khâm Thiên
Nhìn bọn trẻ miền núi thấy cuộc sống này Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn chỉ là đủ miếng ăn áo mặc đâu phải iphone ipad quần áo hàng hiệu như trẻ con thành phố. Với chúng chỉ thế là quá đủ
 

Xehoi_Options

Thành viên sáng lập
Biển số
OF-45
Ngày cấp bằng
22/5/06
Số km
4,272
Động cơ
625,124 Mã lực
Nơi ở
nhà chứ còn ở đâu
Website
www.otofun.net
Hàng ngày tôi vẫn đọc, vẫn thực hiện những việc cho Pa Ủ, cũng dự định không nói gì cả, bởi vì tôi chỉ là cái kiến đi chở những yêu thương tình cảm của mọi người dành cho Pa Ủ thôi mà.

Nhưng, mỗi ngày tôi đều có niềm vui, hạnh phúc thật nhỏ nhoi khi tôi khệ nệ bê 1 bình rượu của 1 cụ trên OF tự tay ngâm từ 2009 gửi cho chương trình để đấu giá mong có thêm 1 chút kinh phí mua thêm vài bộ quần áo cho các em. Rồi tôi cảm nhận được những giọt nước mắt của 1 mợ trong Sài Gòn khi nhìn thấy những hình ảnh của các em học sinh Pa Ủ, mợ ấy sẽ gửi 100 bộ quần áo nỉ cho các con ở trường mầm non Pa Ủ.

… nhiều nhiều lắm

Hoá ra, trên dòng đời đầy bon chen này vẫn còn nguyên vẹn nhiều nhiều lắm những tấm lòng hướng thiện với nguyện ước một xã hội tốt đẹp hơn

Cám ơn, cám ơn rất nhiều những người bạn của tôi
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top