Trong cuộc sống này, đôi khi lòng ta nó tự dưng thương ai đó một cách vô lí (lí của lí do). Đôi khi chỉ vài câu nói tưởng như bình thường được phát ra từ giọng nói nhỏ nhẹ, một vài lần chú ý cái khuôn mặt đăm chiêu nghĩ ngợi của người ta, hay đơn giản là nghe lỏm được vài câu hát vu vơ lúc mệt nhọc...và chỉ thương như vậy mà chẳng thể hiện được gì.
Tôi biết anh từ lâu, đến bây giờ thì có thể coi là không biết nữa. Anh trọ phòng kế bên, từ lúc còn đi học chuyên nghiệp. Mang tiếng hàng xóm nhưng "tắt lửa tối đèn" thì thân ai tự lo. Hằng ngày cả hai cùng dậy sớm, chào hỏi nhau vài câu, tối đến chào hỏi nhau vài câu. Cứ thế trưởng thành, xây dựng gia đình, lo toan cuộc sống mỗi người một phương.
Tưởng chừng quên, mấy sáng nay lại gặp ở quán cf, chỉ là tôi ngồi sau lưng và anh chẳng để ý, hoặc chẳng còn nhớ tôi là ai nữa. Sáng đầu tiên thì anh bón cháo cho con, sáng lần 2 thì ngồi nc vs vợ (hình như thế), sáng nay thì ngồi một mình. Cái hình ảnh ngày xưa vẫn thế, khắc khoải và đầy suy tư - chính nó là lí do khiến tôi từng thương. 7h sáng tôi có hẹn đi làm nhưng phải ngồi nán lại để chờ anh đi trước, tặng anh cái dòng cảm xúc này, chúc cuộc sống gđ anh thuận lợi và hạnh phúc!
Chào ngày mới cccm, em đi làm đây!
[/QUOTE