Như ban đầu em mô tả, chúng em khác biệt quá nhiều từ tính cách, khi về sống chung một thời gian mới thấy quá nhiều bất đồng. Đơn cử là vài điểm lớn như sau:
Thứ nhất, chồng em rất căn ke tiền nong, nói thẳng ra là mean cũng ko oan. Thêm nữa, lại sống trong nếp nhà thế hệ cũ; bố mẹ chồng em cũng chỉ là cán bộ, chứ ko phải dòng quan chức có của ăn của để, lộc lá gì hết. Tài sản duy nhất chỉ là ngôi nhà xây nên từ đất CQ phân thôi. Còn nếu để so sánh thẳng băng mà xuất phát điểm 2 bàn tay trắng như bố mẹ em thì chưa biết ai hơn ai. Vì nhà chồng gốc HÀ TÂy, ít nhiều xuất phát điểm thuận lợi hơn nhiều người tỉnh lẻ xa HN khác. Nhưng bố mẹ chồng em sống cực kỳ tiết kiệm, có lẽ nó ăn sâu rồi nên ảnh hưởng tới các con. Chồng em thì kiểu người cũ, đứng đắn, nghiêm túc, ko tệ nạn nhưng rất chặt chẽ tiền nong, luôn có sở thích kiểm kê tiền; nếu có 10 đồng thì ko nghĩ tới việc làm nào để đẻ ra 20 đồng mà chỉ lên kế hoạch sao chi tiêu hết có 2 đồng, dắt lưng 8 đồng phòng khi ốm đau rủi ro. Còn em dù đàn bà nhưng tính rất phóng khoáng, hay thương người, thấy ai khổ là sẵn sàng cho vô điều kiện. Đặc biệt, trong quan hệ XH với những việc quan trọng thì em rất chịu chi, rất mạnh tay đầu tư nên đa phần các việc va chạm ngoài XH đều em đảm đương hết. Từ việc xin học cho con hay các việc khác thì đều tay em lo hết vì em khá nhanh nhạy, cũng tạm gọi là tinh tế và khéo léo trong giao tiếp.
Thứ 2, cái tôi của chồng em quá lớn, cái gì của anh ta cũng là nhất, sống ích kỷ, ko biết đối nhân xử thế; ôb nội muôn năm, gia đình nội thuận hòa...., anh ta chỉ biết nhà nội mình mà ko biết tới nhà ngoại. Trong khi, em lại là người trọng tình nghĩa; quá nặng lòng vì gia đình. Người ta có thể xem thường em, làm tổn thương em nhưng ko có quyền làm điều đó với bố mẹ em hay gia đình em. Cứ có mâu thuẫn cãi nhau là chồng em lôi gia đình em ra nói trong khi đàn bà mới là người hay càm ràm "bẩn tính" chuyện nọ xọ chuyện kia kiểu nhỏ nhen thế! Tới giờ khi ko còn liên quan, chồng em vẫn lải nhải nói rằng, em lấy chồng mới thì bố mẹ em vui lắm.... bla.. bla... Năm cuối ở nước ngoài anh ta biết làm hồ sơ mời gọi bố mẹ anh ta sang chơi (dù cách đấy 10 năm ông bà cũng qua du lịch rồi) nhưng với bố mẹ em thì anh ta ko thèm gọi điện, bảo em gái cầm hồ sơ sang mời đãi bôi. Cử chỉ này, chấp nhận nổi ko ạ? Có thằng anh rể nào từ khi lấy vợ mà ko biết sdt em vợ ko? Anh ta đã cho nhà em được cái gì mà lên mặt thế?
Thứ 3, về công việc và thu nhập, trước khi sang nước ngoài, lương anh ta = lương em, chung quy bình đẳng nhưng anh ta bảo để anh giữ tiền, ok chấp nhận. Đồng lương nhà nước chằn chẵn ko làm thêm thì đủ ăn là tốt, dư ra 1 chút để sau đẻ con rồi chăm con. Còn tới khi sang nước ngoài thì có cơ hội kiếm tiền tốt hơn; em cũng lao vào kinh doanh (giờ mới có tiền nuôi con ăn học) nhưng tới khi về nước ổn định lại thì tổng thu nhập của em hơn anh ta, thậm chí gấp 1,5 hoặc gấp đôi vì em còn kinh doanh nữa. Vậy nên, ko thể nói anh ta có tư cách đối xử thế vì kiếm được tiền nhiều hơn người khác! Giờ mỗi tháng lương anh ta tầm 15tr-18tr là kịch kim thì cao hay thấp ạ?
Thứ 4, anh ta luôn ra sức kiểm soát, áp chế người khác, sau khi cưới 1 loạt quan hệ của em bị bó hẹp vì anh ta thuộc gu ổn định; làm lấy lương, ngoài giờ thì về nhà sống hướng nội. Em thì ko tới mức hướng ngoại hoàn toàn nhưng quảng giao, đi ra hay được mn quý. Từ khi lấy chồng, em sống bó hẹp, thu mình, ăn mặc giản đơn hơn, cảm giác như mình là 1 con người hoàn toàn khác, mình ko được là chính mình. Thêm nữa, sống cùng bố mẹ chồng nhiều tuổi cũng mất tự do, thoải mái. Môi trường lv của em nhiều nam nên mn rất quý vì e tính sòng phẳng, biết giữ cái mồm của mình nên vợ của đồng nghiệp cũng mến, hay hỏi thăm rủ rê cafe nhưng chồng em hay ngăn cản kiểu ko thích vợ ngao du. Đỉnh điểm, có hôm sếp Phó bên em đi công tác đúng địa bàn trước em từng sống alo cho em lúc 9;30 tối chỉ để hỏi chỗ shopping mà chồng em ghé sát tai, bắt bật loa ngoài.... Quá ư ngột ngạt! Quá ư xúc phạm vì em là mẫu phụ nữ chung thủy, đoan trang, ko mải chơi, la cà, thậm chí sếp trưởng còn bảo, mời được cô này uống rượu bia khó hơn lên trời!
Tóm lại, thôi thì mất cái nọ được cái kia. Đối xử với em keo kiệt, ko ra gì cũng được nhưng trước với gia đình em và giờ với con mà vẫn thế thì bản chất con người ko bao giờ thay đổi đâu ạ! Người ta nếu ko tốt với em nhưng tốt với con em hoặc gia đình em thì em vẫn nhẫn nhịn sống nhưng đàn ông tới cả con mình cũng tiếc thì em quay lại làm gì hả các Cụ?