[Funland] "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?"

Covid2021

Xe buýt
Biển số
OF-773918
Ngày cấp bằng
9/4/21
Số km
925
Động cơ
63,601 Mã lực
Tuổi
37
Zai nhập cư cụ ơi.
người Hà Nội gốc họ sống nề nếp & lịch sự, ý tứ, tế nhị lắm. Chủ yếu mấy ông nhập cư, gốc gác cũng quê kiểng, ra HN được đôi ba đời thì tự vỗ ngực mình là ng HN và coi khinh người ở quê ra mặt mặc dù đôi khi cái chất giọng nó vẫn còn đặc trưng của vùng miền.
 

juve99

Xe cút kít
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
18,458
Động cơ
243,101 Mã lực
Em bày tỏ quan điểm về ý kiến của cụ đồng tình với ý kiến của ông j mà cụ quote bài. Em bất bình với quan điểm đó thì dùng từ phù hợp để thể hiện thôi. Tuy nhiên em hiểu là cụ có thông cảm và muốn đưa lời khuyên cho mợ thớt nên những tính từ mà cụ cho là nặng lời em ko dành cho cụ. Cụ đọc kỹ.
Cụ ấy già hơn a nhiều, thế hệ đi trước khác quan điểm nên e tranh luận ko có hợp đâu :-o
 

Xechaybangcom

Xe điện
Biển số
OF-157149
Ngày cấp bằng
17/9/12
Số km
2,867
Động cơ
336,370 Mã lực
Đúng rồi, 1 bàn tay không vỗ thành tiếng. Em cũng nhận ngay từ đầu là em sai khi lựa chọn người này vì đây là sự lựa chọn có thể nói là tồi nhất; kém nhất về tình cảm, kém cả về điều kiện kinh tế, và đặc biệt là họ ko có sự trân quý, tôn trọng mình. Nhưng về sống chung mới lộ ra nhiều cái chứ còn gặp gỡ đi chơi thì ai mang dùi đục theo đâu? Về ở mới thấy mặt nạ rơi ra nhiều và ko ai có thời gian diễn được mãi.

Ngày em thử váy cưới, đi mua nhẫn cưới hay thậm chí tuần trăng mặt thì chị vợ cũ gọi điện nheo nhéo nhờ anh ta đưa con đi học. Đau ko? Đau chứ? Nhưng mình đã chấp nhận con người này thì phải biết đối mặt vượt qua. Sang nước ngoài ở, có người về, em vẫn mua quà mỹ phẩm thực phẩm tặng cho nhà vợ kia (vợ, con cái và mẹ vợ cũ của anh ta...). Bao dung, vị tha, nhắm mắt làm ngơ, em có hết. Vì trước kia tập 1 chị ta giữ tiền chung, mãi mới trả cho anh ta nên giờ anh ta áp dụng ngay bài đó với em dù em chưa bao giờ tơ hào 1 xu nào vì em nghĩ cái gì quy được bằng tiền đều rất rẻ. Nếu chọn kết hôn vì tiền thì anh ta ko có số ứng tuyển nhưng lúc nào anh ta cũng đề cao giá trị của bản thân và gia đình của mình.

Em ôm con về ngoại, trước khi đi có chào cả nhà mà ông bà nội im lặng từ đó tới giờ. Ừ thì ko can thiệp vào cs riêng nhưng 2 vợ chồng em sống cùng ông bà mà bậc phụ huynh ko hề ngồi nói chuyện người lớn với nhau. Sau khi em rời 1 tuần thì ông bố chồng gửi vào messenger bố em 1 link có video, rao giảng, vợ tốt thì phải yêu chồng, hy sinh.... Nếp nhà đấy là vậy ư?
Thực ra cái sai của mợ là ấp ủ trong lòng mà không sòng phẳng với chồng.
Không chỉ với tiền đâu, mà với mọi vấn đề khi không hài lòng mợ phải nói ra.
Nếu ông đấy có thái độ không tốt với nhà mình, mợ phải quyết liệt ngay từ đầu. Kể cả nhảy cẫng lên xỉa xói vào mặt chồng cũng phải làm, chứ đừng có giữ phẩm hạnh của mình là phải nói năng có văn hóa.
 

lenhhoxung1980

Xe điện
Biển số
OF-372314
Ngày cấp bằng
2/7/15
Số km
4,813
Động cơ
295,538 Mã lực
Nơi ở
Cầu Giấy
Bố mẹ nhìn dễ hơn nhưng bố mẹ có đi cưa đâu, bố mẹ có tự chạy dc sang nhà người yêu con mình chơi đâu, là nó sang nhà mình. Mà khi tâm thế đến làm khách nhà khác, nhất là nhà ng yêu thì ai chả tỏ ra biết điều, nhất là nhiều ng việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Em thấy với đàn ông mà có 1 đời vk vd như vk mất, kiểu vậy, thì ko lăn tăn lắm, chứ mà bỏ vk hoặc vk bỏ thì cũng tìm cho bằng dc lý do xem sao ng ta bỏ nhau.
Vâng. Chắc em nhìn bằng con mắt của người ở tù 20 năm, nên sẽ khác con mắt của kẻ đang yêu.
Thời gian yêu không đủ lâu, chủ yếu tiếp xúc khi đi chơi thì không nhận ra đâu cụ. Không phải tự nhiên người ta nói thần tình yêu không có mắt. Cái này khoa học giải thích rồi, oxytocin nó lấn át hết lý trí.
Thật ra hồi yêu cũng lờ mờ nhận ra được, nhất là khi yêu nhau 1 năm trở ra. Nhưng lúc đó không nghĩ sâu xa được. Mà nghĩ sâu xa khéo ế cmn đến giờ ấy chứ.
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
15,533
Động cơ
322,816 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Vâng. Chắc em nhìn bằng con mắt của người ở tù 20 năm, nên sẽ khác con mắt của kẻ đang yêu.

Thật ra hồi yêu cũng lờ mờ nhận ra được, nhất là khi yêu nhau 1 năm trở ra. Nhưng lúc đó không nghĩ sâu xa được. Mà nghĩ sâu xa khéo ế cmn đến giờ ấy chứ.
Do mình nhìn ấy, chứ bm nhìn dc con rể lười hay ko thì khó lắm. Vì h rể đến nhà chơi, dâu là con rể là khách mà, có thể có bạn rể vẫn tỏ ra xông xáo nhảy vào phụ hoặc dc lời nói là có việc gì không để con giúp, nhưng phần đa m.ng sẽ bảo ko cần giúp đâu, con cứ ngồi uống nc được rồi, m.ng làm xong cả rồi. Đấy vậy thì ai biết được lười hay ko? Đặc biệt rể mà 40 41t thì quá là từng trải để biết là cần cư xử ntn trước mặt nhà gái, chỉ có lấy về, sống với nhau mới lòi dc cái bản chất ra thôi
 

Mystery2024

Xe máy
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
80
Động cơ
12,743 Mã lực
người Hà Nội gốc họ sống nề nếp & lịch sự, ý tứ, tế nhị lắm. Chủ yếu mấy ông nhập cư, gốc gác cũng quê kiểng, ra HN được đôi ba đời thì tự vỗ ngực mình là ng HN và coi khinh người ở quê ra mặt mặc dù đôi khi cái chất giọng nó vẫn còn đặc trưng của vùng miền.
Người Hà Nội gốc không đảm bảo cho việc sống nề nếp, lịch sự, ý tứ, tế nhị cụ ạ. Nền nếp, lịch sự, tế nhị hay không phụ thuộc vào việc phú quý sinh lễ nghĩa, thời nào cũng thế, người ở đâu cũng thế. Người HN có của thời xưa chia làm 2 loại, nông dân có đất, hoặc thương nhân. Nông dân có đất mà con cái không học hành đến nơi đến chốn thì tâm hồn còn nguyên bông lúa. Trải qua biến cố không giữ được mình thì rượu chè, lô đề, cờ bạc vất vưởng, cũng nát cả thể chất lẫn tinh thần. Còn tư sản cũ thì chảy trong máu là tính tiền, thực dụng. Sự khéo léo chỉ là hình thức, mấy cái đó không đem đến giá trị tốt đẹp thực sự trong quan hệ người với người. Dân nhập cư mà có trình độ, có lương tâm, biết ăn ở cư xử thì hơn cái gốc Hà Nội nhiều đấy. Nói gì thì nhập cư được cũng phải trải qua chọn lọc.
 

Alexandre Ciskob

Xe điện
Biển số
OF-4827
Ngày cấp bằng
18/5/07
Số km
4,096
Động cơ
581,331 Mã lực
Có lẽ cuộc chiến HN-nonHN bằng ngòi bút lại bắt đầu chăng ??
 

Mystery2024

Xe máy
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
80
Động cơ
12,743 Mã lực
Có lẽ cuộc chiến HN-nonHN bằng ngòi bút lại bắt đầu chăng ??
Em đọc thớt hay đọc trang đầu, trang cuối, lướt qua thấy cụ Covid nói vậy thì trình bày nhận xét cá nhân em. Em có căn cước công dân ghi quê quán Hà Nội, và 3/4 máu chảy trong người em là thuộc về Hà Nội cổ xưa nên em không ngại nói dân nhập cư được chọn lọc ưu tú hơn đa số người còn lại ở Hà Nội. Nói 3/4 vì ông ngoại em không phải người Hà Nội, mà là bác sỹ quân y về Hà Nội góp phần nâng đỡ nhà ngoại khi đồng ý lấy bà ngoại em. Ông ngoại em còn tốt hơn nhiều người Hà Nội gốc.
 

phuongan

Xe điện
Biển số
OF-74221
Ngày cấp bằng
30/9/10
Số km
3,229
Động cơ
736,072 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Cụ ấy già hơn a nhiều, thế hệ đi trước khác quan điểm nên e tranh luận ko có hợp đâu :-o
Mợ ý bày tỏ quan điểm về còm của cái cụ trước đó - mà cụ Bất động đậy quote để zả nhời (can tội cụ Bất đồng ý với còm đó :)) ).
 

taton7983

Xe buýt
Biển số
OF-789591
Ngày cấp bằng
7/9/21
Số km
810
Động cơ
32,984 Mã lực
Giai phố cổ HN : Lười + ki bo + sĩ diện hão + thích chơi âm thanh hoặc chơi chim 😁, hoặc độp xe độp
 

TXM3b

Xe buýt
Biển số
OF-838993
Ngày cấp bằng
21/8/23
Số km
716
Động cơ
26,421 Mã lực
Nơi ở
Vô định, tùy thích
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.

Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.

Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.

Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!

Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.

Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa:)))

Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".

Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau" :)))

Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em:). Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi. Và cách đây mấy tháng, có 1 lần đi ăn trưa nhân ngày 1/6 thì anh ta nói, khi anh ta về nước sau mẹ con em thì anh ta kiếm được gần 1 tỷ nữa, nói rất thản nhiên và em cũng chúc mừng thôi:))

Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.

"After all, tomorrow is another day" :)
đọc thấy hơi buồn , cảm thấy ông kia tập 2 mà k biết trân trọng nhỉ, tập 1 chia tay vì lý do Lười, giờ vẫn vậy, mà kiếm được tập 2 kém 1 giáp rồi mà k biết chiều chuộng,
chị vợ e cũng là tập 2 của 1 anh hơn đúng 1 giáp như mợ, nhưng lại được chiều, a này lại sạch sẽ, suốt ngày đi làm về là lau dọn nhà, cơm nước...nhưng mà lành hiền, bị vợ cả nó cắm sừng nó lấy hết tài sản...giờ có bà vợ 2 về thì còn hỗ trợ cả việc xử lý với vợ cả luôn trong việc vòi đòi tiền, rồi mang con ra làm sức ép với chồng cũ
Em đang nghĩ tí về có nên cho vợ e đọc không, vì e đoán mợ cũng ngang tuổi vợ e thôi, vợ e cũng gần giống như mợ, suy nghĩ giống mợ, em thì thú thực cũng dạng lười, đi làm về chỉ thích ăn xong nằm lướt mạng, đt, thi thoảng thì rửa bát cho vợ thôi, haizz, nhưng e k dám khinh hay coi thường vợ, vì e biết là chỉ có vợ e mới chiều được e , và nhờ có vợ hậu phương nên e mới có nhà cửa xe cộ mua ở riêng được...nên vợ sai gì là e vẫn ok ngay.
Cuối cùng, e nghĩ mợ dứt khoát bỏ được chồng vậy cũng là tốt rồi, nhưng mợ ra đi tay trắng thế thì thiệt thòi quá, chăc cũng chả hy vọng ông kia cho mợ tiền thêm đâu
 

Đông Gioăng

Xe buýt
Biển số
OF-834575
Ngày cấp bằng
28/5/23
Số km
952
Động cơ
44,855 Mã lực
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.

Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.

Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.

Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!

Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.

Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa:)))

Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".

Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau" :)))

Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em:). Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi. Và cách đây mấy tháng, có 1 lần đi ăn trưa nhân ngày 1/6 thì anh ta nói, khi anh ta về nước sau mẹ con em thì anh ta kiếm được gần 1 tỷ nữa, nói rất thản nhiên và em cũng chúc mừng thôi:))

Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.

"After all, tomorrow is another day" :)
em đánh dấu tối đọc kĩ, đọc lướt lướt em thấy đây là chuyện thật...
 

nguoimang

Xe buýt
Biển số
OF-142926
Ngày cấp bằng
22/5/12
Số km
744
Động cơ
369,558 Mã lực
Thực ra chồng lười mà thu nhập tốt thì dễ xử lý, đào tạo chồng chăm hơn, thuê giúp việc, thuê giúp việc theo giờ… việc này giải quyết dễ - những việc mâu thuẫn trong gia đình có thể khéo léo hoặc cứng rắn giải quyết được. Nhưng có vẻ hai bên đều không muốn níu kéo gì - tình cảm gia đình đi xuống quá thì nếu mợ chủ động về tài chính thì quyết định như vậy cũng hợp lý.
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
15,533
Động cơ
322,816 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Chuyện gái quê lên HN học xong lấy phải nhà chồng khinh nhà quê em cũng đã gặp.
Nói chung không sống cùng BMC được.
Kiểu gì cũng có vấn đề.
Bàn về chuyện HN hay Non-HN, thì em tự nhận luôn e Non-HN, vì cũng biết mình vậy nên từ ngày tấm bé, mẹ e đã luôn dặn bọn e đề cao chuyện môn đăng hộ đối, chỉ nên lấy ng cùng quê mình, gần nhà mình để đỡ bị khinh thường, chỉ nên lấy ng kinh tế ngang hoặc kém nhà mình để đỡ bị khinh thường. Hồi bé, cuộc sống ít tiếp xúc va chạm XH, lên năm 2 đh mới dc dùng con xờ mát phôn cũ, nên e thâm tâm luôn nhớ lời mẹ dạy. Tuy nhiên càng sống và tiếp xúc nhiều thì em nhận ra, cái bản tính khinh thường ng khác đó, nó ko phải là HN gốc hay Non-HN, mà do bản tính, văn hóa của từng người, của từng gia đình ạ. Ko phải ai HN cũng khinh ng ở quê mà ko fai ai HN cũng tinh tế, khéo léo, dịu dàng. Ng HN cũng khinh ng HN, mà Ng quê cũng khinh ng quê, rồi nam còn khinh nữ. Nên câu chuyện ở đây là do bản chất con ng, chứ chả liên quan gì ng HN gốc hay ko.
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
15,533
Động cơ
322,816 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Đúng rồi, 1 bàn tay không vỗ thành tiếng. Em cũng nhận ngay từ đầu là em sai khi lựa chọn người này vì đây là sự lựa chọn có thể nói là tồi nhất; kém nhất về tình cảm, kém cả về điều kiện kinh tế, và đặc biệt là họ ko có sự trân quý, tôn trọng mình. Nhưng về sống chung mới lộ ra nhiều cái chứ còn gặp gỡ đi chơi thì ai mang dùi đục theo đâu? Về ở mới thấy mặt nạ rơi ra nhiều và ko ai có thời gian diễn được mãi.

Ngày em thử váy cưới, đi mua nhẫn cưới hay thậm chí tuần trăng mặt thì chị vợ cũ gọi điện nheo nhéo nhờ anh ta đưa con đi học. Đau ko? Đau chứ? Nhưng mình đã chấp nhận con người này thì phải biết đối mặt vượt qua. Sang nước ngoài ở, có người về, em vẫn mua quà mỹ phẩm thực phẩm tặng cho nhà vợ kia (vợ, con cái và mẹ vợ cũ của anh ta...). Bao dung, vị tha, nhắm mắt làm ngơ, em có hết. Vì trước kia tập 1 chị ta giữ tiền chung, mãi mới trả cho anh ta nên giờ anh ta áp dụng ngay bài đó với em dù em chưa bao giờ tơ hào 1 xu nào vì em nghĩ cái gì quy được bằng tiền đều rất rẻ. Nếu chọn kết hôn vì tiền thì anh ta ko có số ứng tuyển nhưng lúc nào anh ta cũng đề cao giá trị của bản thân và gia đình của mình.

Em ôm con về ngoại, trước khi đi có chào cả nhà mà ông bà nội im lặng từ đó tới giờ. Ừ thì ko can thiệp vào cs riêng nhưng 2 vợ chồng em sống cùng ông bà mà bậc phụ huynh ko hề ngồi nói chuyện người lớn với nhau. Sau khi em rời 1 tuần thì ông bố chồng gửi vào messenger bố em 1 link có video, rao giảng, vợ tốt thì phải yêu chồng, hy sinh.... Nếp nhà đấy là vậy ư?
"Sang nước ngoài ở, có người về, em vẫn mua quà mỹ phẩm thực phẩm tặng cho nhà vợ kia (vợ, con cái và mẹ vợ cũ của anh ta...)"
E hỏi chút ko liên quan, tại sao mợ lại mua quà cho vợ cũ rồi mẹ vợ cũ của ck làm gì ạ?
 

Nhimtiu

Xe container
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
9,466
Động cơ
588,376 Mã lực
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.

Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.

Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.

Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!

Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.

Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa:)))

Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".

Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau" :)))

Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em:). Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi. Và cách đây mấy tháng, có 1 lần đi ăn trưa nhân ngày 1/6 thì anh ta nói, khi anh ta về nước sau mẹ con em thì anh ta kiếm được gần 1 tỷ nữa, nói rất thản nhiên và em cũng chúc mừng thôi:))

Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.

"After all, tomorrow is another day" :)
Em xin chúc mừng mợ đã tự giải thoát cho cuộc đời mình ra khỏi được một thằng "Hèn" nếu mọi thứ đúng như những gì mợ mô tả vì em đã đọc hết k sót một chữ nào. Em cũng phục mợ đã giỏi chịu đựng sau từng đó thời gian, mong rằng sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ tốt đẹp sẽ dần quay trở lại với mợ và f1 bé bỏng của mợ. Chắc sẽ có nhiều mợ sgm cùng hoàn cảnh vào động viên mợ chân cứng đá mềm để hướng tới một tương lai tươi đẹp hơn, đàng hoàng hơn mợ nhé.
 

Leanh65

Xe container
Biển số
OF-375348
Ngày cấp bằng
27/7/15
Số km
8,805
Động cơ
320,133 Mã lực
Em đọc lại 1 lượt thấy mâu thuẫn cũng chưa tới mức đỉnh. Cứ tưởng mợ không lấy được chỗ tiền chung cơ.
Em cũng thấy thế. Vc mà cứ cãi nhau mà bỏ thì có lẽ bỏ hết. Mà không cãi nhau có khi còn nguy hiểm hơn. Bỏ nhau chỉ vì câu hỏi của con trẻ thì dự là còn bỏ tiếp. Lấy trai phố, lại tập 2 mà cái tôi quá lớn. Bi kịch.
 

Scarlett2024

Xe đạp
Biển số
OF-868252
Ngày cấp bằng
19/9/24
Số km
10
Động cơ
784 Mã lực
Nơi ở
HN
"Sang nước ngoài ở, có người về, em vẫn mua quà mỹ phẩm thực phẩm tặng cho nhà vợ kia (vợ, con cái và mẹ vợ cũ của anh ta...)"
E hỏi chút ko liên quan, tại sao mợ lại mua quà cho vợ cũ rồi mẹ vợ cũ của ck làm gì ạ?
Em kinh doanh nên thạo mua bán hơn chồng. Chồng em nhờ thì em vẫn mua thôi ạ. Tới giờ, thì thoảng chồng hay em chồng nhờ mua hộ thì em vẫn giúp thôi.
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
15,533
Động cơ
322,816 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Em cũng thấy thế. Vc mà cứ cãi nhau mà bỏ thì có lẽ bỏ hết. Mà không cãi nhau có khi còn nguy hiểm hơn. Bỏ nhau chỉ vì câu hỏi của con trẻ thì dự là còn bỏ tiếp. Lấy trai phố, lại tập 2 mà cái tôi quá lớn. Bi kịch.
Nhiều khi cc cứ nghĩ phải ngoại tình hay vũ phu thì mới bỏ, có ng họ ngoại tình nhưng về nhà vẫn rất ngọt ngào tình cảm với vợ con, chăm con, quan tâm gia đình ngoại.
Nhiều khi sống với nhau, những cử chỉ, hành động nhỏ nhoi hằng ngày mới làm cho mình ngẫm rõ nhất về cái gọi là hạnh phúc, là cảm xúc. Chồng mà cứ giọng khinh khỉnh với vợ và gia đình vợ, lười biếng, rồi xăm xoi, gò bó vợ, tiền nong tính toán với cả vợ con, với cả bố mẹ vợ..., em nói thật em cũng ko sống nổi ạ. Em thà chọn chồng e ngoại tình và về nhà đối xử với em và con nhẹ nhàng còn hơn sống kiểu mặt nặng mày nhẹ, khinh thường nhau. Tất nhiên cũng ko phải hở tý là sẽ bỏ, nhưng cái gì nó cũng phải có giới hạn, đàn ông các cụ đôi khi ko để ý tới những hành động nhỏ đâu,
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top