[Funland] "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?"

tungpt13

Xe tăng
Biển số
OF-87025
Ngày cấp bằng
1/3/11
Số km
1,444
Động cơ
637,350 Mã lực
Chuyện đã cũ, người cũng cũ rồi, sai lầm cũng cũ nhưng rút kn cho lần sau (nếu có) Cụ ạ! Thế mới nói, bản chất của con người ko bjo thay đổi. Cái phông văn hóa mà họ lớn lên cũng vô cùng quan trọng vì ảnh hưởng tới nhân cách và ứng xử của họ. Mình thấy ko phù hợp thì next thôi vì họ đã sống với nó gần 50 năm rồi, chưa kể lỗi gen ko sửa được.
Trong 1 cuộc hôn nhân đổ vỡ, ai cũng có cái sai; cái gì quá cũng ko tốt, nhẫn nhịn, thiện lương, cam chịu quá cũng ko ổn. Từ bi phải đặt đúng người, đúng chỗ. Nếu sai sẽ vô tình gián tiếp dung dưỡng cho những thói quen xấu pt tới mức ko cứu chữa được.

Cảm ơn Cụ vì đã chia sẻ. Chúc Cụ và gd năm mới mạnh khỏe, bình an, vạn sự như ý!
Năm mới , chúc mợ và gđ nhiều điều may mắn, nhiều niềm vui trong cuộc sống .
Lúc trước , đi chùa có câu từ bi hỷ xả , nói thật là người thường cháu chịu không hỷ xả được.
Khi đi du lịch miền tây , vô tình thấy
1000017982.jpg

Từ bi cần đi cùng với trí tuệ , nhà cháu thấy gần gũi hơn .
Đôi khi cần là đúng việc ,đúng thời điểm.
 

MrFank

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-598332
Ngày cấp bằng
9/11/18
Số km
2,475
Động cơ
286,506 Mã lực
Nơi ở
99 Bạch Mai, Hà Nội
Mỗi nhà mỗi cảnh, mình ko ở hoàn cảnh của họ ko hiểu được, nhưng cá nhân e thấy vc mà tính cách hợp nhau gia đình dễ hòa thuận, vui vẻ hơn là trái tính.
Trong cuộc sống gia đình e thấy quan trọng nhất là thấu hiểu và nhường nhịn, chứ cái tôi lớn quá dễ xung đột lắm. Dù sao chuyện của mợ cũng xong rồi, thống nhất việc nuôi dạy con cái, mợ ổn định cuộc sống để làm lại cuộc đời thôi 👍
 

victory_1980

Xe container
Biển số
OF-201593
Ngày cấp bằng
11/7/13
Số km
5,186
Động cơ
333,766 Mã lực
Nếu Cụ đánh giá 1 người đàn ông để vợ bế con ra khỏi nhà mình, nuôi con trong gần 2 năm trời, ko đưa 1 xu 1 cắc, ko đóng 1 đồng tiền học của con, con mệt mỏi đi khám biết rõ ràng chỉ thả tym qua Zao, ko mua được 1 đồng quà tấm bánh cho con cầm lúc về ngoại trong khi vợ vẫn ko cấm cản đón đưa, cuối tuần, nghỉ lễ, nghỉ hè, nghỉ Tết vẫn về nội bt, thậm chí vợ vẫn bắt taxi đưa con sang thăm ôb nội bt.... là TỐT thì em mạnh dạn gửi tín hiệu vào vũ trụ mong cho CỤ sau này có con Rể, anh rể hay người thân nào TỐT như vậy.
Mình ko đánh giá ai cả; mình chỉ trả lời comment của 01 bạn nói về việc phân chia tài sản nhé.
 

Mầu Diệu Thảo

Xe cút kít
Biển số
OF-159482
Ngày cấp bằng
5/10/12
Số km
15,207
Động cơ
562,909 Mã lực
Cháu kiểu lũ trẻ con lít nhít 4 - 8t, chắc ăn tối xog đòi đi chơi, thế là lên xe phi sang nhà bác vì ở gần. Nhà bác đóng cửa lên tầng con cái học bài thì gọi, lê la chơi 1 2 tiếng. Nói ra bảo cháu chắt trog nhà. Toàn chuyện kiểu kiểu vậy, ko to chuyện nhưng lệch quan điểm. Bên chồng sống kiểu nếp quê, hàng xóm tự mở cổng vào nhà nhau, lê la nước chè, buôn chuyện...
Chính em xưa bị quả: làm nhà HN xog, 1 ông anh họ xa bên chồng nhờ cho thằng con giai ông ấy lao động phổ thông ở cùng vì thấy nhà em 2p ngủ mà nhà em chỉ 1 con gái 3t. Em trực tiếp từ chối. Chả hiểu cả nhà chồng nghĩ thế nào khi nghĩ rằng 1 thằng thanh niên ở cùng nhà có 1 vợ 1 con gái. Họ cứ đơn giản hết mọi sự, ko có khái niệm riêng tư gia đình. Cũng mâu thuẫn dần từ những việc như thế, vì các ông chồng ko đứng ra gq và cũng xuề xòa như khi còn ở quê.
Hồi con em còn bé thì nguyên tắc của em là khi vào giờ học thì kể cả ob nội ngoại có đến thì cũng chỉ xuống chào 1 câu và xin phép cháu phải lên học bài, ai vui chơi gì kệ. Tất cả mọi chuyện vui chơi đàn đúm không được ảnh hưởng đến việc học của con.
 

Scarlett2024

Xe máy
Biển số
OF-868252
Ngày cấp bằng
19/9/24
Số km
78
Động cơ
21,383 Mã lực
Nơi ở
HN
Chúc mợ có 1 năm 2025 tốt hơn 2024, chờ 1 cái review cuối năm tới! Podcast OK quá mợ!
Chắc chắn 2025 sẽ phải có nhiều cái mới vui vẻ hơn rồi ạ! Ít nhất, em đã có lời chúc này của Cụ :)
Chúc Cụ và gd năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc và bình an!
 

Scarlett2024

Xe máy
Biển số
OF-868252
Ngày cấp bằng
19/9/24
Số km
78
Động cơ
21,383 Mã lực
Nơi ở
HN
Em ngẫm từ chính cuộc hôn nhân của em
1: chuyện gì không đáng tranh cãi, thì tuyệt đối không tranh cãi
2: chuyện vợ chồng, chắc chắn là có mâu thuẫn, phải xác định được đâu là mâu thuẫn không thể hóa giải, đâu là mâu thuẫn mụn trứng cá
3: có thể vợ chồng chia tay, nhưng dù chia tay thì tập mới cũng sẽ mâu thuẫn phát sinh
Chỉ cần vợ tử tế, đạo đức, biết hy sinh vì chồng con, thì mọi mâu thuẫn xứng đáng bỏ vào sọt rác
Sai lầm của chị nv chính, là có trình độ và học vấn, lại đi chấp nhận lấy 1 kẻ quá lười biếng và không biết chia sẻ, lại phải làm dâu nữa, trình độ như chị, ở vậy 1 mình cũn là quá sướng, nuôi thêm đứa con nữa là mãn nguyện
Quá đáng tiếc cho chị
Quá khứ là thứ ko thay đổi được, đặc biệt nó là QK buồn thì mình phải buông thôi ạ! Khi mình buông thì sẽ có cơ hội nắm được nhiều thứ tốt đẹp hơn. ĐƯỢC - MẤT đôi khi mong manh và phụ thuộc góc nhìn của mỗi người.
Còn trong cs vợ chồng thì nghệ thuật làm vợ viết ra nghìn trang trăm cuốn cũng ko hết được:)). Từ góc độ của 1 người thất bại trong hôn nhân thì em ngẫm lại mấy điều sau:

- Đúng - sai, thắng - thua đều là vô nghĩa. Cái qtrong nhất là sự điều chỉnh để phù hợp với nhau.
- Khi mình ko còn được là chính mình, sống phải lựa, phải chiều theo sắc mặt của người khác, tan làm ko muốn về nhà hoặc trở về thấy mệt mỏi, nặng nề, ko buồn quan tâm ng kia làm gì nữa, rơi vào trạng thái mackemay thì có nghĩa sos nặng rồi.
- Sự kết nối, tương tác hàng ngày với nhau vô cùng qtr, cãi nhau quạt nhau cũng được nhưng để giải tỏa, kiếm tìm giải pháp, xong là xả hết, buông hết còn tốt hơn nhiều so với kiểu âm thầm chịu đựng tới mức giọt nước tràn ly.
- Càng sống đơn giản thì càng dễ có hạnh phúc. Người có cái tôi càng lớn thì càng dễ đánh mất mọi thứ.
- Chúng ta vẫn thường ngọt ngào với người ngoài mà quên mất ng bạn đời của mình vẫn luôn yêu thích nó. Nên dù hôn nhân có lâu dài tới đâu thì "tương kính như tân" cũng vô cùng quan trọng và việc biết ơn người bạn đồng hành cũng là điều làm nên sự vững bền của mối quan hệ.
 

Ruouvangcp

Xe buýt
Biển số
OF-314110
Ngày cấp bằng
1/4/14
Số km
622
Động cơ
315,975 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.

Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.

Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.

Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!

Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.

Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa:)))

Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".

Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau" :)))

Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em:). Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi. Và cách đây mấy tháng, có 1 lần đi ăn trưa nhân ngày 1/6 thì anh ta nói, khi anh ta về nước sau mẹ con em thì anh ta kiếm được gần 1 tỷ nữa, nói rất thản nhiên và em cũng chúc mừng thôi:))

Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.

"After all, tomorrow is another day" :)
Vợ a sáng cũng 6h30 đi, tối 7-8h về, nhưng con cái cơm nước a lo hết, ăn xong bát a cũng rửa. Vợ đi làm vật vả, mình là chồng k thương vợ thì thương ai. Nhưng mỗi cái lương a thấp thôi hihi. Đầu xuân chắc k nên nhắc lại chuyện cụ, nhất là chuyện k vui, a mong e sớm vượt qua khó khăn để nuôi dạy con nên người. Chúc e mọi điều tốt đẹp nhất !
 

Ruouvangcp

Xe buýt
Biển số
OF-314110
Ngày cấp bằng
1/4/14
Số km
622
Động cơ
315,975 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Quá khứ là thứ ko thay đổi được, đặc biệt nó là QK buồn thì mình phải buông thôi ạ! Khi mình buông thì sẽ có cơ hội nắm được nhiều thứ tốt đẹp hơn. ĐƯỢC - MẤT đôi khi mong manh và phụ thuộc góc nhìn của mỗi người.
Còn trong cs vợ chồng thì nghệ thuật làm vợ viết ra nghìn trang trăm cuốn cũng ko hết được:)). Từ góc độ của 1 người thất bại trong hôn nhân thì em ngẫm lại mấy điều sau:

- Đúng - sai, thắng - thua đều là vô nghĩa. Cái qtrong nhất là sự điều chỉnh để phù hợp với nhau.
- Khi mình ko còn được là chính mình, sống phải lựa, phải chiều theo sắc mặt của người khác, tan làm ko muốn về nhà hoặc trở về thấy mệt mỏi, nặng nề, ko buồn quan tâm ng kia làm gì nữa, rơi vào trạng thái mackemay thì có nghĩa sos nặng rồi.
- Sự kết nối, tương tác hàng ngày với nhau vô cùng qtr, cãi nhau quạt nhau cũng được nhưng để giải tỏa, kiếm tìm giải pháp, xong là xả hết, buông hết còn tốt hơn nhiều so với kiểu âm thầm chịu đựng tới mức giọt nước tràn ly.
- Càng sống đơn giản thì càng dễ có hạnh phúc. Người có cái tôi càng lớn thì càng dễ đánh mất mọi thứ.
- Chúng ta vẫn thường ngọt ngào với người ngoài mà quên mất ng bạn đời của mình vẫn luôn yêu thích nó. Nên dù hôn nhân có lâu dài tới đâu thì "tương kính như tân" cũng vô cùng quan trọng và việc biết ơn người bạn đồng hành cũng là điều làm nên sự vững bền của mối quan hệ.
A thấy vc thì đúng là phải hợp nhau, hiểu nhau, cả tâm- sinh lý. Nhiều khi vợ mệt, ôm vợ masage chút là thấy tình cảm gắn kết, rồi hỏi han cv của nhau để giải toả stress. Nhà a thì bố mẹ a giáo viên, suy nghĩ thoáng lắm, con dâu là nhất. Nói chung đã dứt rồi thì buông bỏ, nói qua lại cũng k để làm gì, cảnh cửa này khép thì có cảnh cửa khác mở ra. E cứ vui vẻ, nhớ làm đẹp cho bản thân, rồi sẽ có người đàn ông phù hợp với e thôi.
 

tunglam2806

Xe điện
Biển số
OF-823804
Ngày cấp bằng
12/12/22
Số km
2,916
Động cơ
837,743 Mã lực
Em cứ...điếc, vợ càu nhàu chán thì thôi (vợ em cực kỳ khó tính)
Xác định có gia đình rồi, ra ngoài cắm mặt xuống đất, không nhìn ngang liếc dọc nên vợ rất yên tâm chị ạ
Chị rất chuẩn, bỏ qua cái tôi thì hôn nhân hạnh phúc 😂😂😂
Em luôn phục ông cụ nhà em sao có thể chịu đựng sống được với bà từng ấy năm. Mẹ em là nguòi cực kì khó tính, lại rất hay cằn nhằn, có 1 chuyện có thể đay nghiến nói đi nói lại. Tính sạch sẽ đến mức bệnh. Nên em nhìn vào rút kinh nghiệm chọn vk dễ tính ít nói luôn cho đỡ khổ:D
Vợ a sáng cũng 6h30 đi, tối 7-8h về, nhưng con cái cơm nước a lo hết, ăn xong bát a cũng rửa. Vợ đi làm vật vả, mình là chồng k thương vợ thì thương ai. Nhưng mỗi cái lương a thấp thôi hihi. Đầu xuân chắc k nên nhắc lại chuyện cụ, nhất là chuyện k vui, a mong e sớm vượt qua khó khăn để nuôi dạy con nên người. Chúc e mọi điều tốt đẹp nhất !
Vk em đi làm vất hơn em. Sức khoẻ lại yếu nên em cũng làm hết cho vk. Lúc ở riêng thi ko vấn đề gì nhưng mấy năm nay đón ông bà về làm hết bà lại ngứa mắt rồi đâm ghét con dâu. Nhiều lúc buồn cười lắm cụ ạ. Em bảo vk ra cầu thang đứng canh bà để em rửa bát hộ cho. Hay chốt cửa phòng vào giặt đồ hộ vk. Nên dù muốn đỡ cho vk nhưng cũng vẫn phải ý tứ với bà ko lại ảnh hưởng đến quan hệ mẹ ck nàng dâu.
 

Ruouvangcp

Xe buýt
Biển số
OF-314110
Ngày cấp bằng
1/4/14
Số km
622
Động cơ
315,975 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em luôn phục ông cụ nhà em sao có thể chịu đựng sống được với bà từng ấy năm. Mẹ em là nguòi cực kì khó tính, lại rất hay cằn nhằn, có 1 chuyện có thể đay nghiến nói đi nói lại. Tính sạch sẽ đến mức bệnh. Nên em nhìn vào rút kinh nghiệm chọn vk dễ tính ít nói luôn cho đỡ khổ:D

Vk em đi làm vất hơn em. Sức khoẻ lại yếu nên em cũng làm hết cho vk. Lúc ở riêng thi ko vấn đề gì nhưng mấy năm nay đón ông bà về làm hết bà lại ngứa mắt rồi đâm ghét con dâu. Nhiều lúc buồn cười lắm cụ ạ. Em bảo vk ra cầu thang đứng canh bà để em rửa bát hộ cho. Hay chốt cửa phòng vào giặt đồ hộ vk. Nên dù muốn đỡ cho vk nhưng cũng vẫn phải ý tứ với bà ko lại ảnh hưởng đến quan hệ mẹ ck nàng dâu.
Vậy bố mẹ e thì khác, còn ủng hộ e giúp vợ việc nhà. Con nào cũng là con, phụ nữ chân yếu tay mềm, mình giúp vợ để vợ dc nghỉ ngơi, e thấy đó là hạnh phúc.
 

Scarlett2024

Xe máy
Biển số
OF-868252
Ngày cấp bằng
19/9/24
Số km
78
Động cơ
21,383 Mã lực
Nơi ở
HN
A thấy vc thì đúng là phải hợp nhau, hiểu nhau, cả tâm- sinh lý. Nhiều khi vợ mệt, ôm vợ masage chút là thấy tình cảm gắn kết, rồi hỏi han cv của nhau để giải toả stress. Nhà a thì bố mẹ a giáo viên, suy nghĩ thoáng lắm, con dâu là nhất. Nói chung đã dứt rồi thì buông bỏ, nói qua lại cũng k để làm gì, cảnh cửa này khép thì có cảnh cửa khác mở ra. E cứ vui vẻ, nhớ làm đẹp cho bản thân, rồi sẽ có người đàn ông phù hợp với e thôi.
Em cảm ơn a nhiều! Đọc câu chuyện của nhà anh khiến em vững tin hơn nhiều, tin rằng cánh cửa mới mở ra đón chờ em chắc chắn sẽ ổn và người đàn ông tốt phù hợp với em sẽ xuất hiện ❤
 

Ruouvangcp

Xe buýt
Biển số
OF-314110
Ngày cấp bằng
1/4/14
Số km
622
Động cơ
315,975 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em cảm ơn a nhiều! Đọc câu chuyện của nhà anh khiến em vững tin hơn nhiều, tin rằng cánh cửa mới mở ra đón chờ em chắc chắn sẽ ổn và người đàn ông tốt phù hợp với em sẽ xuất hiện ❤
Vợ chồng thì cũng có lúc bất hoà, nhưng xong thì thôi và tuyệt đối phải tôn trọng lẫn nhau. Đàn ông thì nhiều khi gia trưởng, kiếm dc tiền lại càng thể hiện rõ hơn. Em cứ tận hưởng cuộc sống, có hay k có đàn ông thì vẫn phải sống đúng k Em ?
 

Scarlett2024

Xe máy
Biển số
OF-868252
Ngày cấp bằng
19/9/24
Số km
78
Động cơ
21,383 Mã lực
Nơi ở
HN
Vợ chồng thì cũng có lúc bất hoà, nhưng xong thì thôi và tuyệt đối phải tôn trọng lẫn nhau. Đàn ông thì nhiều khi gia trưởng, kiếm dc tiền lại càng thể hiện rõ hơn. Em cứ tận hưởng cuộc sống, có hay k có đàn ông thì vẫn phải sống đúng k Em ?
Xác định về ở với nhau dù tập đầu hay rổ zá cạp lại thì vẫn có lúc mâu thuẫn anh à nên phải nhịn nhau thôi ạ! Còn nói về tính gia trưởng thì chắc 90% đàn ông VN đều có, thậm chí còn giỏi do rèn luyện mà nên🤣 . Nói được, làm được, sống có trách nhiệm thì ok, em sợ kiểu gia trưởng nửa mùa lắm. Tiền qtr nhưng ko phải tất cả vì thứ gì đổi dc bằng tiền cũng đều rẻ. Thế nên thêm người thêm vui còn mang lại quá nhiều rắc rối thì next nhanh gọn ạ😊

"Phụ nữ ko nhờ ai mà nở rộ, cũng chẳng vì ai mà lụi tàn", chỉ nên vì mình thôi ạ🥰
IMG_6524.jpeg
 

Mrlinhebhp

Xe hơi
Biển số
OF-843333
Ngày cấp bằng
11/11/23
Số km
163
Động cơ
28,819 Mã lực
Lẽ ra khi ái tình dứt khoát thì tiền bạc cũng phải phân minh. Đọc cái đoạn chồng thì thùng lớn thùng bé vợ thì tay trắng bế con đi cũng lấy nước mắt quá. Nhưng sự thật thì sau khoảnh khắc cao đẹp đó khoảng vài tháng sẽ là câu hỏi thực tế: tiền đâu để sống và chăm con.

Tóm lại, việc ly hôn diễn ra khi không có sự chuẩn bị, là kết quả sau một thời gian dài stress. Không biết đoạn sau có gì khá hơn không nhưng trang đầu đọc thì thấy bạn vợ non nớt từ cách chọn chồng, cách sống chung cho đến cách chia tay.

và lẽ thường, mang chuyện như vậy lên mạng gần như có nghĩa là bạn vợ chưa cân bằng hay ổn định được cuộc sống. Chúc bạn sớm vượt qua.
 

Dân miền núi TM

Xe điện
Biển số
OF-755060
Ngày cấp bằng
29/12/20
Số km
2,515
Động cơ
1,836,521 Mã lực
Nói chung là nhịn mới sống đc.
Tớ nghỉ nhà mấy năm nấu cơm, giặt quần áo, trông con ...
Bọn chúng lớn ko chơi với mình nữa thì lại đi cày, tuần nhậu ngoại giao mấy buổi đã phải nghe càm ràm.
Nhịn thôi!
Vk mình mà! :))
Chúc các mợ 8/3 vui vẻ!
 

hotboy2k7

Xe buýt
Biển số
OF-475032
Ngày cấp bằng
5/12/16
Số km
582
Động cơ
206,668 Mã lực
Tuổi
37
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.

Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.

Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.

Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!

Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.

Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa:)))

Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".

Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau" :)))

Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em:). Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi. Và cách đây mấy tháng, có 1 lần đi ăn trưa nhân ngày 1/6 thì anh ta nói, khi anh ta về nước sau mẹ con em thì anh ta kiếm được gần 1 tỷ nữa, nói rất thản nhiên và em cũng chúc mừng thôi:))

Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.

"After all, tomorrow is another day" :)
Dù sao, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, mợ nên quên quá khứ để tập trung nuôi con. Còn em nghĩ là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh cũng khó mà phán xét tường tận khi mình không ở trong cuộc.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top