Chào các cụ.
Trước tết em vừa đi chơi NZ hơn tháng về, có rất nhiều điều hay ho muốn kể cho mọi người nghe. Thực ra em đã làm 1 bài review vô cùng dài ở bên VOZ, hôm nay sang đây thấy cũng có mấy cụ review chuyện bên NZ rồi, nên em cũng xin góp vui câu chuyện của mình sang đây.
Chuyện của em thì khá dài, ảnh thì ít mà kể lể thì nhiều, nên em xin phép chia ra làm từng chap. Hiện tại em đang viết tới chap 12, do công việc dạo này khá bận nên 1 tuần em viết được từ 1-2 chap. Dự kiến toàn bộ review có khoảng 30 chap.
Đầu tiên em xin post dần mỗi ngày 1 chap các cụ đọc chơi cho đỡ sốc ạ, sợ post 1 lúc hết 12 chap các cụ lại thấy dài mà ngại đọc, sau đó tự dưng thấy không có chap nào lại tưởng em drop.
Do em viết bên VOZ trước, thêm cái em vẫn trẻ nên văn phong lời lẽ có chỗ nào không phù hợp mong các cụ thông cảm ạ.
Chap 1 : LẠC LỐI Ở QUẢNG CHÂU
Đầu đuôi câu chuyện là mình có bà chị đang sống ở NZ, chị em xa nhau cả chục năm, mặc dù năm nào bà ý cũng về VN chơi, nhưng chỉ được vài ngày nên nói chung cũng thấy nhơ nhớ. Với cả hồi mình học Đại học thì bà ý ở Nhật 5 năm liền, bảo mình sang chơi mấy lần nhưng mình không sang được vì nghĩ đang học, nghỉ 1 tháng về chắc học lại liên tọi (sau mới thấy mình ngu). Sau 5 năm ở Nhật thì bà ý lại sang NZ sống 5 năm, tới giờ được hơn 3 năm rồi. Nên mình quyết tâm trước khi lấy vợ thì phải đi du lịch 1 chuyến cho mở mang tầm mắt. Bởi chỉ sợ 1 2 năm nữa lấy vợ đẻ con, rồi công việc thăng tiếng, lên lon lên lương các thứ các thứ....thì không lấy đâu thời gian mà đi chơi 1 lèo cả tháng được. Giờ tranh thủ chưa vướng bận gì thì đi chơi cho đã. Mặc dù là hậu quả sau khi đi chơi hơn 1 tháng về thì tốn khoảng gần .... 100 củ, mặc dù được bao ăn ở chơi bời các kiểu... Nhưng đổi lại thì được chuyến đi chơi khá là thích. Khuyên thật lòng các anh em đang học đại học, sau khi tốt nghiệp thì chớ vội lao đi kiếm việc ngay, mà nên dành 1 2 tháng làm hết mọi thứ mình thích đi. Thích chơi game thì chơi, thích đi du lịch xuyên việt 1 chuyến thì đi. Mở mang đầu óc lắm. Sau dính vào công việc rồi thì muốn thu xếp đi chơi cũng khó. Bản thân mình đi làm được 4 năm rồi và mãi mới tìm được dịp này công việc nó vãn vãn thì mới xin nghỉ làm được. Tất nhiên là nghỉ không lương, nhưng số tiền lương đó thì cũng không thấm vào đâu so với số tiền gọi là "chi phí cơ hội", nôm na là số tiền đáng nhẽ mình kiếm được nếu không đi chơi. 100tr thì tiền quà cáp các thứ chỉ khoảng 20tr, còn lại 80tr là cái khoản ấy. hichic, nên Tết này chỉ nằm nhà chơi chứ chả đi đâu vì không kiếm được tiền. :sweat:
Thôi lại hơi lạc đề rồi, quay trở lại vấn đề chính. Làm visa đi NZ hết khoảng 5tr, sau khi chờ 2 tuần là có. Mua vé máy bay khứ hồi hết khoảng 28tr. Vé của mình theo lịch trình là 9h sáng bay từ HN sang Quảng Châu, chờ ở đó 4h, tới 2h chiều thì lên máy bay sang NZ, sau 11h trên máy bay thì đến NZ là 6h sáng giờ địa phương. Nhưng đời đâu có như là mơ.....
Sơ qua về bản thân, mình vốn là KTS nên cũng bập bẹ được tí Phong Thủy. Ngày mình đi là ngày 15/12, theo lịch âm là ngày mùng 5, bấm độn theo phép Lục Nhâm Đại Độn thì mình xuất hành vào giờ Mão, rơi vào giờ cực xấu : không vong (nôm na là sẽ có tai nạn, điềm xấu xảy ra). Xem thêm quả lịch vạn niên thì thấy dính phải ngày Nguyệt kị : vạn sự đều kị, kị nhất là xuất hành. Lại bonus thêm câu ca dao của các cụ truyền lại "Mùng 5, 14, 23.
Đi chơi cũng thiệt nữa là đi buôn".
Nói dài dòng thế để các bạn hiểu vì sao hành trình của tôi lại lận đận vậy.
Lên tới sân bay, check-in, quét hộ chiếu, bíppppp....lỗi. Lại quét tiếp, bíppppp....lại lỗi. Và sau 5 lần quét không được, em nhân viên nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi : hộ chiếu giả hả mậy?
_ Dạ, chắc lần đầu em đi máy bay nên hộ chiếu mới quá nó thế đó chị - ánh mắt tôi đáp lại...
May sao cuối cùng cũng có vé. Đoạn này tua nhanh cho lẹ.
Đến đoạn qua Hải Quan soi hành lí để vào phòng chờ máy bay, sau khi suýt tụt cả quần vì phải cởi cả thắt lưng, giày, tất..... hành lí của tôi lại được ưu ái soi lại 2 lần sau khi mở ra check từng món. Căn bản tại tôi vác theo bộ lòng mề máy tính, sang đó ráp lại còn có cái dùng. Tôi cho vào hành lí kí gửi những linh kiện nặng và rẻ, còn main, chip, vga, ổ cứng... là cho vào balo xách. Cũng may không vượt quá 7kg.
Xong xuôi vào phòng chờ, ngồi đợi vêu *** 2 tiếng nữa mới tới giờ lên máy bay. Tính tôi lo xa, lại thêm lần đầu xuất ngoại nên đi rõ sớm.
Tới lúc xếp hàng đưa thẻ lên tàu bay, đến lượt vé của tôi 1 lần nữa lại phải trải qua 3 lần bíp trong ánh mắt dò xét của nhân viên và tiếng dậm chân mất kiên nhẫn của người đứng sau. Và rồi nhân viên lấy...bút sửa lại số ghế cho tôi, tôi không ngồi ghế như số in trên vé. Lòng có một cảm giác bất an không hề nhẹ. Mà thôi đành nhắm mắt đưa chim vậy....
Cũng không phiền hà gì lắm, chỉ một chút suy nghĩ thoáng qua : xuất hành ngày xấu, giờ xấu có khác.
Bay sang Trung Quốc, tới thành phố Quảng Châu, nhìn từ trên cao xuống cảm giác cứ như ....trong phim. Nhà cao tầng san sát, mọc dày đặc và cao vút. Thôi thì cũng không bỡ ngỡ lắm, cảnh này mình gặp trên phim rồi. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ có cảm giác bí bách kiểu gì ấy, có lẽ ác cảm với Thiên Triều ăn sâu trong tiềm thức, cũng có thể đó là một dự cảm không lành....
Xuống sân bay, tôi hòa vào dòng người đi xếp hàng làm thủ tục. Đến lượt mình, em nhân viên bắt tôi phải lấy tờ khai Hải Quan. Đù má, lại có vụ này à, lần đầu xuất ngoại đúng là chả biết cái mẹ gì. Thôi thì lại lóc cóc đứng dạt sang 1 bên khai vậy, khai xong lại xếp hàng xuống cuối chờ tới lượt cho ra vẻ văn minh. Không thể để bọn Thiên Triều này nó coi thường ý thức của mình được. Nhưng mà...đến lượt tôi thì...đệch mợ, thôi tua nhanh đoạn này, tóm tắt là tôi đi nhầm cửa. Chỗ này dành cho hành khách muốn nhập cảnh vào Trung Quốc, còn tôi chỉ Chuyển tiếp chuyến bay thì phải đi cửa khác. Mà tổ sư, cái cửa đấy nó nằm góc khuất vãi lều, chữ tiếng Anh thì bé tí làm tôi không để ý. Lại lóc cóc chạy ra đấy theo sự chỉ dẫn của mấy em Khựa.
Và dường như thấy tôi từ sáng tới giờ vẫn còn yêu đời chán, cuộc đời làm cho tôi cú chốt hạ : Em nhân viên nhẹ nhàng bảo tôi ngồi đợi, với ánh mắt rất lạ, như kiểu "Tự nhiên mọc đâu ra thằng hành khách này".
Tại cửa làm thủ tục đó, tôi thấy có 1 bà chị người Việt đang xì xào tiếng Trung Quốc. Sau khi quan sát 1 lúc thì hóa ra bà ý là hướng dẫn viên du lịch, dẫn đoàn khách sang NZ và cũng chờ chuyển tiếp như tôi. Mừng như chết đuối vớ được cọc, tôi nhờ bà chị ấy hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra mà em kia bắt tôi chờ. Và bà chị phiên dịch lại cho tôi nôm na rằng :
_ Bọn nó đang hết chỗ, đang tìm cách hất cẳng mình ra chuyến khác muộn hơn. Nó cũng đang gạ chị ở lại bay chuyến 12h đêm (muộn 10 tiếng), bù lại sẽ đền cho 300$ và khách sạn Free.
Nghe cũng bùi tai đấy, nhưng tôi thì chả quan tâm tới điều đó lắm. Bởi ai biết được ở lại thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhất là tôi lại chả có lòng tin vào các người anh em láng giềng này chút nào. Tôi chỉ muốn nhanh chóng lên đúng chuyến bay mình đã mua, tới đúng giờ và tận hưởng kì nghỉ của mình.
Sau đó là suốt 4 tiếng tôi đứng đó, nghe giải thích, yêu cầu kiểm tra lại, chờ đợi, bị thông báo tin buồn, đòi gặp quản lí cấp cao hơn....và kết quả vẫn là : xin lỗi đời quá đen. Trong quá trình đó, khi gặp quản lí thì em ý nói được tiếng Anh, mình còn bập bõm trao đổi được, còn phần lớn thì đành nhờ bà chị kia phiên dịch dùm.
Wifi ở đây thì cực kì cùi bắp, không làm được bất kì cái gì cả. May mà vẫn còn nhắn tin imess được với chị gái tôi. Iporn muôn năm!
Chị gái tôi thì bảo là phải giữ thái độ hòa nhã nhẹ nhàng, nhờ nó kiểm tra lại các thứ....Nói chung là phải nhẹ nhàng hết sức, không được nổi nóng mà chửi thề các kiểu, vì đã từng có 1 cu người VN nóng lên chửi chúng nó, xong bị nó giữ lại vì tội đe dọa....
Còn bà chị hướng dẫn viên kia thì luôn miệng bảo tôi : Em phải làm rắn lên, phải cương quyết với chúng nó. Không thì nó sẽ gạt mình ra đấy. Nó giở trò để bán vé của mình cho người khác, đẩy mình ra chuyến khác vắng hơn đấy...abc...blahblah...nói chung là nói xấu bọn kia và xúi tôi phải làm căng, làm dữ, làm mạnh.
Nói chung là 2 bà chị thì khuyên khác nhau, và tất nhiên thì tôi nghe chị gái tôi rồi. Vì tôi để ý mặc dù bà chị HDV bảo tôi phải cứng với chúng nó, nhưng khi bà ý nói chuyện với chúng nó thì lại rất nhẹ nhàng, cười nói các kiểu. Tôi đâm ra sinh nghi.
Cuối cùng, sau 4 tiếng thương lượng bất thành, tôi đành chấp nhận phương án họ xếp cho tôi bay chuyến lúc 12h đêm, cùng với Khách sạn miễn phí trong lúc chờ cùng 1700 tệ (khoảng 6tr) tiêu vặt. Có thể bạn thấy như vậy là cũng hời, nhưng tại thời điểm đó thú thực tôi chẳng quan tâm tới điều đó. Lần đầu tiên xuất ngoại mà, tôi chỉ muốn mọi chuyện suôn sẻ đúng lịch trình. Càng kéo dài chuyến đi bao nhiêu tôi càng bất an bấy nhiêu, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với mình trên đất Trung Quốc? Tôi sợ sau 10 tiếng nữa, lại là 1 cái lí do khác khiến tôi trễ chuyến, tôi sợ sẽ có chuyện gì đó đen đủi hơn xảy ra trong 1 ngày quá xấu.
Tôi còn định ở lại sân bay, chờ tới giờ lên máy bay. Vì tôi sợ nếu mình ra khỏi sân bay, về khách sạn (cách đó 30p đi ô tô) thì lại có điều gì đó đen đủi xảy ra. Có thể là tai nạn trên đường, có thể là bị đánh thuốc mê, bán đi lấy nội tạng, hoặc bán lên miền núi làm chồng của vài em sơn nữ :beauty: hoặc theo motip quen thuộc là mệt mỏi quá mà tôi sẽ ngủ quên, quá giờ ra sân bay... Nói chung là đủ thứ lo lắng. Tôi đã có 1 ngày quá đen rồi!
Chợt tôi nghĩ tới câu mình vẫn nói với tụi nhỏ ở nhà (ở nhà tôi có nghề tay trái là dạy học):
Cuộc sống giống như bị hiếp dâm. Nếu không chống cự được thì hãy cố gắng mà tận hưởng.
Và trong lúc đang sính ngoại, tôi chợt nảy ra câu : AGAINT OR AGREE
Vậy đấy, tôi đã làm hết sức có thể để bay đúng chuyến, nhưng khi không được thì đành vui vẻ mà chấp nhận. Và tôi thấy nếu mình càng bực tức như vậy, thì càng phá hỏng chuyến đi của mình. Ôm một bụng tức anh ách thì còn đâu thời gian để tận hưởng chuyến đi cơ chứ.
Thế nên, tôi coi chuyện này như 1 trải nghiệm thú vị. Coi như có cảm giác đi bụi Trung Quốc trong vài giờ. Ừ thì thôi đến cái khách sạn của nó, xem nội địa Trung Quốc nó tròn méo ra sao. Tôi không bận tâm về việc mình bị trễ 10 nữa, tôi tập trung vào những thứ tích cực hơn : tôi có 1700 tệ và 4h sau khi trừ thời gian di chuyển để khám phá Trung Quốc. Coi như du lịch siêu tốc.
Và khi tôi có 1 thái độ tích cực với chuyện xấu bất ngờ xảy ra, thì những thứ xảy ra tiếp theo quả thật là không ngờ nó lại vượt ngoài mong đợi của tôi đến vậy.
Trên đường về ks, tôi được thấy 1 Trung Quốc rất văn minh, đẹp, quy củ, và xanh. Đường đi 2 bên rất rất nhiều cây xanh, đến nỗi đi theo chiều đi của mình, gần như tôi không nhìn thấy đoạn nào mà không có cây xanh, bất kể là phần lớn thời gian tôi đi trên đường cao tốc.
Và cây ở đấy rất xanh và sạch, chứ không kiểu lá bám đầy bụi như cây cối dọc đường Quốc lộ 5
Đến nơi, trái với tưởng tượng của tôi một free hotel lụp xụp như cái khách sạn ở phố cổ, đó là một.....siêu khách sạn. Có thể nói ở VN tôi chưa biết có ks nào to như vậy. Ks tôi ở tên là Dongfang, mặc dù chiều cao chỉ có 11 tầng nhưng thật sự diện tích của nó rất lớn. Tôi nghĩ chắc nó phải 5 6 sao gì đó. Ks chia ra làm 5 khối nhà chính được nối với nhau bằng 1 hành lang chạy suốt. Bạn cứ tưởng tượng lấy khúc cây xiên ngang 5 con cá lại với nhau thì đó chính là mặt bằng của ks.
Lên gg tìm thì được cái mặt bằng này, khách sạn tên là DongFang, dài khoảng 700m.
Đây là sảnh đón của block 1, sau khi check in ở đây, tôi phải đi bộ 10p để đến block 5. Nói vậy để các bạn hình dung nó dài như nào.
Các hoa văn rất truyền thống. Dường như nó kể lại 1 điển tích nào đó. Mặc dù không rõ kĩ thuật thi công nhưng tôi đồ rằng sau khi được khắc hoa văn thì nó được sơn hoặc mạ giả vàng cho các đường nét. Nói chung ấn tượng của tôi là rất đẹp, hiện đại và mang giàu bản sắc văn hoá truyền thống.
Tắm gội xong đi chơi loăng quăng thì Thấy vườn này rất hay nên tôi lọ mọ lên tầng 11 để chụp cái mặt bằng cho các bạn dễ hình dung. Các bạn có thể thắc mắc cái đoạn mái kính cong kia để làm gì. Nó có 1 tác dụng rất thú vị đấy
Nhìn từ trên cao xuống ta thấy vườn được thiết kế với ngôn ngữ rất đơn giản với tông màu trắng chủ đạo, mang hơi hướng của chủ nghĩa tối giản. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác có chút gì đó của vườn Nhật ở nơi đây. Cách xử lí vật liệu cũng làm tôi nhớ tới Tadao Ando
Và đây là tác dụng của nó : lấy sáng cho sảnh lễ tân ở tầng 1. Vì quy mô rất lớn nên mỗi 1 block nhà lại có 1 sảnh khác nhau.
Cái cầu thang kia cũng rất ấn tượng vì nó chạy một mạch lên tầng 2 mà không tì vào đâu cả.
Sau một hồi ngắm nghía và trầm trồ về nội thất, tôi thử ra ngoài ngó bên ngoài 1 cái coi sao. Đầu tiên là đi thử cái vườn trên mái ở lối đi giữa các block. Giữa các block nhà là 1 khoảng vườn nho nhỏ. Điều hay ho của vườn này là dù nằm trên tầng 3 nhưng chúng ta có thể đi theo đường dốc từ tầng 1 lên trên. Rất mềm mại và hợp lí. Trên này dù là vườn nhưng chủ yếu là sân dạo, cây cối khá ít nhưng rất hợp lí. Đây cũng là nơi tôi quay v-log kể lể về chuyến đi của mình với ý định làm người nổi tiếng.
View này đứng nhìn từ lối đi nối 5 block. Nhìn về phía này thì là núi, rất xanh và thiên nhiên.
Nhìn về hướng ngược lại thì là thành phố. Có một sự đối lập khá thú vị ở đây. Bên cạnh đó, các bạn cũng có thể thấy đường dốc dẫn từ mặt đất lên tầng 3.
Theo đường dốc xuồng mặt đất ra ngó nghiêng ngoại thất q cái. Chu choa to thiệt là to. Khuôn viên ks rộng quá. Thiên triều có khác, làm cái gì cũng hoành tráng
Đoạn này tôi chụp vì ấn tượng với cảnh quan. Cách xử lí độ dốc bằng lối đi kết hợp ghế nghỉ rất "đồ án". Tức là cái này tôi thấy sv nước mình làm đồ án nhiều rồi, giờ mới thấy ngoài đời thực. Rất đẹp đấy chứ.
Lại 1 lần ấn tượng về cảnh quan, ngôn ngữ hiện đại, đơn giản và hiệu quả. Ở HN mà có chỗ thế này thì tôi đoán bán trà đá sẽ đắt hàng lắm đây. Hoặc chụp ảnh cưới thì quá tuyệt
Sau khi lang thang khoảng 2h ngắm nghía khách sạn, tôi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi 1 lúc rồi xuống sảnh đợi ra xe lên sân bay. Vậy là tôi đã có 1 buổi chiều không tệ, nếu không muốn nói là rất thú vị, học được nhiều thứ, mở mang tầm mắt một phen về thiên triều. Quả thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Dù sao, thì tôi cũng không có thiện cảm với Trung Quốc lắm. Cảm giác lên máy bay cứ như kiểu "Phù, cuối cùng cũng thoát".
Ảnh trong bài viết được chụp bằng Aibát, chỉnh màu tóe loe thì nhìn cũng tàm tạm. Hi vọng không làm các Hiếp Ảnh Ra thất vọng :gach: