Chap 8 : Ngày 11&12 ở NZ - Thú vui tao nhã.
Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn cái thú vui tao nhã của người dân nơi đây.
Chả là ở cái xứ quê mùa này, vào ngày nghỉ, người dân có những thú vui rất chi là...biến thái.
Một trong những sự khởi đầu đó là đi ra chỗ nào có cỏ cây rồi trải chiếu ra nằm phơi nắng. Hoặc tụ tập gia đình chơi hội đồng, hoặc tìm 1 góc hoang vắng chơi trò vợ chồng như trong các review trước. Thực ra thì tôi cũng rất thích hoạt động này. Thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu....
Ngày thứ 11 tôi ở đây, gia đình tôi đi tới Army Bay, cách Auckland khoảng 1h lái xe. Bãi biển nghe thì oách, nhưng chả liên quan mẹ gì tới quân đội cả, và đến nơi thì....tôi thấy giống Đồ Sơn thân yêu vô cùng. Hẳn các bạn còn nhớ bãi biển trong chap 7. Rất đẹp và thơ mộng đúng không? Tôi thì tưởng tượng bãi biển mình đến sẽ như vậy. Và bà chị tôi thì chuẩn bị nào là đồ ăn trưa, ăn tối, thấy bảo tối nay ăn ở đó. Trong đầu tôi tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh....Cơ mà đời thì không như mơ!
Đây là bãi biển xấu nhất mà tôi từng thấy ở nơi đây. Mặc dù nước biển vẫn rất xanh, không đỏ quạch một màu đất như ở Đồ Sơn nhà mình, nhưng không hiểu sao người ta có thể xuống biển tắm được khi mà toàn đá ngầm, bờ biển cát đen sì, toàn vỏ sò, vỏ ốc các kiểu. Loạng quạng vớ vẩn đi ra được đến biển thì có khi chân sứt mẻ vì vỏ ốc, ra đến nơi thì dẫm chân lên đá ngầm trơn trượt ngã vỡ đầu, để rồi biển cuốn em đi thật xa, thật xa....
May mà bãi biển cũng có ít cây cối, gia đình tôi kiếm 1 gốc cây và hạ trại ở đây. kể ra mà không có đá ngầm và ốc thì chắc sẽ đẹp lắm đây.
Và đây là toàn cảnh bãi biển. Các bạn có thể thấy toàn vỏ sò vỏ ốc và đá ngầm. Thế mà không hiểu sao người ta vẫn bơi ầm ầm. Tôi thì sợ chết nên chỉ xuống ngâm người vài phút kiểu đánh dấu lãnh thổ rồi lên
Và đến nơi thì tôi mới biết mục đích chuyến đi hôm nay không phải để tắm biển, mà là để....mò cua bắt ốc. Chính xác là vậy! Khi thủy triều xuống, lộ ra những tảng đá với vô số ốc biển bám trên đó, tôi lại được dịp ngụp lặn dưới cái nắng cháy da để mò mẫm phân biệt giữa vỏ ốc với đá để mà nhặt.
Đến tầm chiều chiều, bà chị tội lại nảy ra sáng kiến đi....mò ngao hay sò gì đấy. Cái con mà lúc ăn lẩu hay cho vào đầu tiên cho ngọt nước ấy. Với lời đường mật của bà chị rằng thì là mà bãi biển đấy gần lắm, cách có 1 2km thôi, mà đẹp lắm, cát trắng dài miên man chứ không đen đen bẩn bẩn như ở đây. Tôi gật đầu cái rụp mà chả hề nghi ngờ là cát trắng thì lấy *** đâu ra sò mà mò?
Đến nơi, thấy bãi cỏ xanh và khá nhiều người đang nướng thịt cắm trại ngoài trời, lòng cảm thấy ổn ổn hơn tí. Ít ra nhìn nó đẹp hơn bên kia.
Gửi xe, đi vào bãi cỏ thì hình như có gì đấy không ổn. Bãi cát trắng đâu? Sao xa xa lại là 1 đống gì đen xì thế kia?
Tự trấn an tinh thần là chắc mình hoa mắt. Vì bãi cỏ rất đẹp, lại có cả 1 ông đang nằm đọc sách dưới tán cây thế kia. Thật là tao nhã quá đi mà. Xa xa có ngọn đồi cũng đẹp đẹp nữa.
Cơ mà đi hết bãi cỏ, thì đệch mợ, cái gì đập vào mắt tôi thế này? *** phải bãi biển nữa mà gọi là BÃI BÙN thì đúng hơn. Ôi cái cuộc đời này, hôm trước thì leo phải Đồi Toàn Cứt, hôm nay thì lội phải Bãi biển toàn sò, giờ thì lại tới Bãi Toàn Bùn. Sao cái số tôi nó khổ thế này.
Đến giờ tôi mới hiểu vì sao. Thủy triều rút xuống để lộ ra bãi biển toàn rêu với tảo, và lẫn dưới đám rêu tảo đó là một biển sò. Các bạn có thể tưởng tượng dẫm chân đâu cũng thấy sò ấy. Được cái là thủy triều lên xuống hàng ngày và nước biển sạch nên bùn cũng sạch, không có mùi tanh và nhớt lắm. Cơ mà cảm giác mỗi bước chân lổn nhổn những sò và bùn ở dưới thì cũng hơi thốn thốn.
Nhà nhà nhặt sò, người người nhặt sò. Thôi thì đành chịu đựng vậy. Thực ra đoạn tôi kể phía trên thì không có máy ảnh, một lúc sau tôi mới đi bộ về nhà lấy máy ảnh. Quay lại định leo lên cái ngon đồi ở mấy ảnh trên để chụp choẹt, nhưng mà lúc đấy thủy triều lại lên rồi. Nó kiểu như nước tràn lên ấy. Thôi đành quay về vậy.
Nhiều sò như vậy nhưng ở đây quy định mỗi người chỉ được nhặt tối đa 50 con. Và chủ yếu là người châu Á ra đây nhặt, chứ Âu thì không thấy mấy.
Hết ngày 11 ác mộng.
Và dường như cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại ở đó. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại gặp phải 1 cơn ác mộng khác.
Số là, bà chị tôi đi làm từ rất sớm, 6h30 đi, 7h làm đến 3h chiều thì nghỉ. Còn tôi ở nhà thì thường ngủ trương mắt đến tầm 9 10h mới dậy. Và sáng hôm đó, tự nhiên đang ngủ thì thấy tiếng Ai bát rung lên. Hóa ra bà chị gọi Facetime về cầu cứu. Chả là bà ý đang đi thì con xe lăn ra chết máy. Bà ý bắt xe bus đi tiếp, rồi vứt đại xe ở lề đường, bắt tôi ra dắt về. May sao mà bà ý chết máy ngay cổng trường đứa cháu gái lớn, cách nhà khoảng hơn 1km thôi.
Ắt hẳn các bạn sẽ nghĩ dắt xe hơn 1km thì quá đơn giản. Tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng mà có đi mới biết đường dài. Thực ra thì không dài lắm, nhưng mà khốn nỗi là địa hình ở đây là đồi núi, nên dốc thì cứ gọi là:sexy:..... Các bạn cứ tưởng tượng tôi phải dắt qua tầm chục cái dốc cao như dốc lên cầu vượt ấy. Phải gọi là hộc bơ.
May sao thế nào tôi nghĩ liều, nhảy lên xe đề 1 phát thì lại được, thế là bon bon đi được 1 đoạn tầm .... một phút sau thì xe lại chết máy. Anh chị em nào mua xe thì cạch bọn vespa ra nhớ, lên gg xem thì cũng nhiều người ở VN mình bị dính chưởng.
Dưới đây là vài tấm tôi tranh thủ chụp lúc trời tờ mờ sáng, còn chưa đi đến chỗ cái xe.
Đây là một Mortel, không biết giá rổ thế nào. Có cái cây tím tím uốn éo nhìn cũng đẹp. Mà công nhận là tầm tờ mờ sáng, ánh sáng dịu nên chụp ảnh rất đẹp.
Sau khi dắt được con xe về nhà theo kiểu đi 100m trên xe thì lại dắt bộ 10m, cuối cùng tôi cũng lôi được nó về nhà. May mà còn đi được, nên tôi vượt qua được mấy đoạn dốc, chứ không chắc tôi chết vì xe nó đè rồi. Chị em có đi xe thì làm ơn mua mấy con nhè nhẹ cỡ wave thôi nhé.:sweat:
Sau bữa ăn trưa, tôi lại được hưởng 1 cái lạc thú của người dân nơi đây, đó là....đi hái dâu tây.
Nói thêm 1 tí, chị tôi thì vẫn phải đi làm, nhưng anh rể tôi thì từ noel là đã được nghỉ phép. Và đậu má, nghỉ hẳn những....1 tháng. Tức là nếu ở VN chúng ta chỉ được nghỉ 12 ngày phép 1 năm, 1 tháng nghỉ không quá 5 ngày liên tục, thì ở đây anh rể tôi được nghỉ tận...6 tuần/1 năm. Không rõ đây là chính sách nghỉ phép của NZ hay của Canada, vì anh tôi làm cho đại sứ quán Canada. Nhưng tóm lại phúc lợi xã hội quá tốt luôn ý. Nghĩ mà lại thấy tủi. Người ta nghỉ đã dài mà vẫn được hưởng lương, chả bù mình đi chơi phải xin nghỉ không lương, thiệt hại không biết đâu mà kể. Nên anh em sinh viên có thích đi đâu chơi thì đi luôn, hoặc tốt nghiệp đi luôn đi nhớ. Chứ đi làm mà xin nghỉ dài ngày là nhục lắm. Sếp tôi còn dễ tính chứ phải sếp khác chắc đuổi việc mẹ rồi.
Thôi lại kể tiếp vụ hái dâu tây. Thực ra thì cũng không có gì đặc sắc lắm. Nôm na thì đây cũng là 1 hoạt động ngoài trời yêu thích của người dân xứ này thôi. Vào ngày nghỉ, họ kiếm đủ trò để đi ra ngoài hoạt động, gắn kết mối quan hệ gia đình, chứ không nằm nhà việc ai nấy làm, phòng ai nấy ở... Hình thức hái thì mình sẽ đi xuống vườn dâu, lấy xô rồi vào vườn hái. Trong lúc hái thì ăn bao nhiêu cũng được, lúc ra chỉ tính tiền số dâu trong xô. Giá cũng rất rẻ, 9$ tương đương 130k/kg.
Chắc là Gái Trung. Cho thì ăn :sexy:
Em gái bán dâu nè:beauty:
Vườn dâu rộng bao la, với từng hàng thông trồng chen chúc được gọt tỉa thành những hàng rào tự nhiên. Nói chung là nắng vỡ đầu
Sau khi hái được độ 3 cân dâu, đến màn....xếp hàng mua kem dâu. Que kem ốc quế cao vãi cả đái. Phần kem thò lên cao tầm 20cm, liếm mãi mới hết. Kem cũng ngon, mỗi tội xếp hàng mất hơn 1h mới mua được, còn hơn cả thời bao cấp ở nhà mình. Căn bản hôm nay hình như là ngày cuối của dịp nghỉ lễ noel nên mọi người tranh thủ đổ dồn về đây hái dâu thì phải. Lúc vào mua còn có 2 ông người Thái với Ấn tí thì oánh nhau vì tranh giành chỗ đứng. Bên này ngoài Tung Của thì Ấn độ cũng nhiều lắm các thím ạ.
Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn cái thú vui tao nhã của người dân nơi đây.
Chả là ở cái xứ quê mùa này, vào ngày nghỉ, người dân có những thú vui rất chi là...biến thái.
Một trong những sự khởi đầu đó là đi ra chỗ nào có cỏ cây rồi trải chiếu ra nằm phơi nắng. Hoặc tụ tập gia đình chơi hội đồng, hoặc tìm 1 góc hoang vắng chơi trò vợ chồng như trong các review trước. Thực ra thì tôi cũng rất thích hoạt động này. Thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu....
Ngày thứ 11 tôi ở đây, gia đình tôi đi tới Army Bay, cách Auckland khoảng 1h lái xe. Bãi biển nghe thì oách, nhưng chả liên quan mẹ gì tới quân đội cả, và đến nơi thì....tôi thấy giống Đồ Sơn thân yêu vô cùng. Hẳn các bạn còn nhớ bãi biển trong chap 7. Rất đẹp và thơ mộng đúng không? Tôi thì tưởng tượng bãi biển mình đến sẽ như vậy. Và bà chị tôi thì chuẩn bị nào là đồ ăn trưa, ăn tối, thấy bảo tối nay ăn ở đó. Trong đầu tôi tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh....Cơ mà đời thì không như mơ!
Đây là bãi biển xấu nhất mà tôi từng thấy ở nơi đây. Mặc dù nước biển vẫn rất xanh, không đỏ quạch một màu đất như ở Đồ Sơn nhà mình, nhưng không hiểu sao người ta có thể xuống biển tắm được khi mà toàn đá ngầm, bờ biển cát đen sì, toàn vỏ sò, vỏ ốc các kiểu. Loạng quạng vớ vẩn đi ra được đến biển thì có khi chân sứt mẻ vì vỏ ốc, ra đến nơi thì dẫm chân lên đá ngầm trơn trượt ngã vỡ đầu, để rồi biển cuốn em đi thật xa, thật xa....
May mà bãi biển cũng có ít cây cối, gia đình tôi kiếm 1 gốc cây và hạ trại ở đây. kể ra mà không có đá ngầm và ốc thì chắc sẽ đẹp lắm đây.
Và đây là toàn cảnh bãi biển. Các bạn có thể thấy toàn vỏ sò vỏ ốc và đá ngầm. Thế mà không hiểu sao người ta vẫn bơi ầm ầm. Tôi thì sợ chết nên chỉ xuống ngâm người vài phút kiểu đánh dấu lãnh thổ rồi lên
Và đến nơi thì tôi mới biết mục đích chuyến đi hôm nay không phải để tắm biển, mà là để....mò cua bắt ốc. Chính xác là vậy! Khi thủy triều xuống, lộ ra những tảng đá với vô số ốc biển bám trên đó, tôi lại được dịp ngụp lặn dưới cái nắng cháy da để mò mẫm phân biệt giữa vỏ ốc với đá để mà nhặt.
Đến tầm chiều chiều, bà chị tội lại nảy ra sáng kiến đi....mò ngao hay sò gì đấy. Cái con mà lúc ăn lẩu hay cho vào đầu tiên cho ngọt nước ấy. Với lời đường mật của bà chị rằng thì là mà bãi biển đấy gần lắm, cách có 1 2km thôi, mà đẹp lắm, cát trắng dài miên man chứ không đen đen bẩn bẩn như ở đây. Tôi gật đầu cái rụp mà chả hề nghi ngờ là cát trắng thì lấy *** đâu ra sò mà mò?
Đến nơi, thấy bãi cỏ xanh và khá nhiều người đang nướng thịt cắm trại ngoài trời, lòng cảm thấy ổn ổn hơn tí. Ít ra nhìn nó đẹp hơn bên kia.
Gửi xe, đi vào bãi cỏ thì hình như có gì đấy không ổn. Bãi cát trắng đâu? Sao xa xa lại là 1 đống gì đen xì thế kia?
Tự trấn an tinh thần là chắc mình hoa mắt. Vì bãi cỏ rất đẹp, lại có cả 1 ông đang nằm đọc sách dưới tán cây thế kia. Thật là tao nhã quá đi mà. Xa xa có ngọn đồi cũng đẹp đẹp nữa.
Cơ mà đi hết bãi cỏ, thì đệch mợ, cái gì đập vào mắt tôi thế này? *** phải bãi biển nữa mà gọi là BÃI BÙN thì đúng hơn. Ôi cái cuộc đời này, hôm trước thì leo phải Đồi Toàn Cứt, hôm nay thì lội phải Bãi biển toàn sò, giờ thì lại tới Bãi Toàn Bùn. Sao cái số tôi nó khổ thế này.
Đến giờ tôi mới hiểu vì sao. Thủy triều rút xuống để lộ ra bãi biển toàn rêu với tảo, và lẫn dưới đám rêu tảo đó là một biển sò. Các bạn có thể tưởng tượng dẫm chân đâu cũng thấy sò ấy. Được cái là thủy triều lên xuống hàng ngày và nước biển sạch nên bùn cũng sạch, không có mùi tanh và nhớt lắm. Cơ mà cảm giác mỗi bước chân lổn nhổn những sò và bùn ở dưới thì cũng hơi thốn thốn.
Nhà nhà nhặt sò, người người nhặt sò. Thôi thì đành chịu đựng vậy. Thực ra đoạn tôi kể phía trên thì không có máy ảnh, một lúc sau tôi mới đi bộ về nhà lấy máy ảnh. Quay lại định leo lên cái ngon đồi ở mấy ảnh trên để chụp choẹt, nhưng mà lúc đấy thủy triều lại lên rồi. Nó kiểu như nước tràn lên ấy. Thôi đành quay về vậy.
Nhiều sò như vậy nhưng ở đây quy định mỗi người chỉ được nhặt tối đa 50 con. Và chủ yếu là người châu Á ra đây nhặt, chứ Âu thì không thấy mấy.
Hết ngày 11 ác mộng.
Và dường như cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại ở đó. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại gặp phải 1 cơn ác mộng khác.
Số là, bà chị tôi đi làm từ rất sớm, 6h30 đi, 7h làm đến 3h chiều thì nghỉ. Còn tôi ở nhà thì thường ngủ trương mắt đến tầm 9 10h mới dậy. Và sáng hôm đó, tự nhiên đang ngủ thì thấy tiếng Ai bát rung lên. Hóa ra bà chị gọi Facetime về cầu cứu. Chả là bà ý đang đi thì con xe lăn ra chết máy. Bà ý bắt xe bus đi tiếp, rồi vứt đại xe ở lề đường, bắt tôi ra dắt về. May sao mà bà ý chết máy ngay cổng trường đứa cháu gái lớn, cách nhà khoảng hơn 1km thôi.
Ắt hẳn các bạn sẽ nghĩ dắt xe hơn 1km thì quá đơn giản. Tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng mà có đi mới biết đường dài. Thực ra thì không dài lắm, nhưng mà khốn nỗi là địa hình ở đây là đồi núi, nên dốc thì cứ gọi là:sexy:..... Các bạn cứ tưởng tượng tôi phải dắt qua tầm chục cái dốc cao như dốc lên cầu vượt ấy. Phải gọi là hộc bơ.
May sao thế nào tôi nghĩ liều, nhảy lên xe đề 1 phát thì lại được, thế là bon bon đi được 1 đoạn tầm .... một phút sau thì xe lại chết máy. Anh chị em nào mua xe thì cạch bọn vespa ra nhớ, lên gg xem thì cũng nhiều người ở VN mình bị dính chưởng.
Dưới đây là vài tấm tôi tranh thủ chụp lúc trời tờ mờ sáng, còn chưa đi đến chỗ cái xe.
Đây là một Mortel, không biết giá rổ thế nào. Có cái cây tím tím uốn éo nhìn cũng đẹp. Mà công nhận là tầm tờ mờ sáng, ánh sáng dịu nên chụp ảnh rất đẹp.
Sau khi dắt được con xe về nhà theo kiểu đi 100m trên xe thì lại dắt bộ 10m, cuối cùng tôi cũng lôi được nó về nhà. May mà còn đi được, nên tôi vượt qua được mấy đoạn dốc, chứ không chắc tôi chết vì xe nó đè rồi. Chị em có đi xe thì làm ơn mua mấy con nhè nhẹ cỡ wave thôi nhé.:sweat:
Sau bữa ăn trưa, tôi lại được hưởng 1 cái lạc thú của người dân nơi đây, đó là....đi hái dâu tây.
Nói thêm 1 tí, chị tôi thì vẫn phải đi làm, nhưng anh rể tôi thì từ noel là đã được nghỉ phép. Và đậu má, nghỉ hẳn những....1 tháng. Tức là nếu ở VN chúng ta chỉ được nghỉ 12 ngày phép 1 năm, 1 tháng nghỉ không quá 5 ngày liên tục, thì ở đây anh rể tôi được nghỉ tận...6 tuần/1 năm. Không rõ đây là chính sách nghỉ phép của NZ hay của Canada, vì anh tôi làm cho đại sứ quán Canada. Nhưng tóm lại phúc lợi xã hội quá tốt luôn ý. Nghĩ mà lại thấy tủi. Người ta nghỉ đã dài mà vẫn được hưởng lương, chả bù mình đi chơi phải xin nghỉ không lương, thiệt hại không biết đâu mà kể. Nên anh em sinh viên có thích đi đâu chơi thì đi luôn, hoặc tốt nghiệp đi luôn đi nhớ. Chứ đi làm mà xin nghỉ dài ngày là nhục lắm. Sếp tôi còn dễ tính chứ phải sếp khác chắc đuổi việc mẹ rồi.
Thôi lại kể tiếp vụ hái dâu tây. Thực ra thì cũng không có gì đặc sắc lắm. Nôm na thì đây cũng là 1 hoạt động ngoài trời yêu thích của người dân xứ này thôi. Vào ngày nghỉ, họ kiếm đủ trò để đi ra ngoài hoạt động, gắn kết mối quan hệ gia đình, chứ không nằm nhà việc ai nấy làm, phòng ai nấy ở... Hình thức hái thì mình sẽ đi xuống vườn dâu, lấy xô rồi vào vườn hái. Trong lúc hái thì ăn bao nhiêu cũng được, lúc ra chỉ tính tiền số dâu trong xô. Giá cũng rất rẻ, 9$ tương đương 130k/kg.
Chắc là Gái Trung. Cho thì ăn :sexy:
Em gái bán dâu nè:beauty:
Vườn dâu rộng bao la, với từng hàng thông trồng chen chúc được gọt tỉa thành những hàng rào tự nhiên. Nói chung là nắng vỡ đầu
Sau khi hái được độ 3 cân dâu, đến màn....xếp hàng mua kem dâu. Que kem ốc quế cao vãi cả đái. Phần kem thò lên cao tầm 20cm, liếm mãi mới hết. Kem cũng ngon, mỗi tội xếp hàng mất hơn 1h mới mua được, còn hơn cả thời bao cấp ở nhà mình. Căn bản hôm nay hình như là ngày cuối của dịp nghỉ lễ noel nên mọi người tranh thủ đổ dồn về đây hái dâu thì phải. Lúc vào mua còn có 2 ông người Thái với Ấn tí thì oánh nhau vì tranh giành chỗ đứng. Bên này ngoài Tung Của thì Ấn độ cũng nhiều lắm các thím ạ.