Nếu anh đến Nhật Bản trước cả mặt trời...

Minh Tu

Xe buýt
Biển số
OF-2407
Ngày cấp bằng
17/11/06
Số km
777
Động cơ
572,560 Mã lực
Thưa các cụ,
Em vô cùng xúc động vì những động viên của các cụ dành cho em.
Em rất mong được giao lưu với các cụ, được kể và được nghe kể về những nơi đã đi qua, những con người đã gặp, những tình cảm phát sinh từ đó, để mỗi cung đường OF của chúng ta đều tràn đầy tình cảm, tâm hồn!
Tối nay em sẽ kể các cụ nghe về một góc khác của đất nước Nhật Bản.
Kính!
Tiếp tục đi mợ ơi! Em votka rồi nhé. Nhưng mà đừng có kể lai rai nhiều, các cụ OF là thích tình củm như đoạn đầu tiên ý:x
 

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Câu chuyện thứ hai: Chuyện ở khách sạn



Các cụ chắc cũng giống em, loanh quanh mãi trong đầu câu hỏi: "Một đôi vợ chồng sau gần hai năm xa cách thì sẽ làm gì khi vào khách sạn nhỉ?!". Suốt quãng đường từ sân bay về khách sạn, ngoài lúc ồ à, ngạc nhiên, thích thú với cái bằng lái xe của chàng thì em cũng băn khoăn như thế suốt.
Dạ vâng, em trả lời ngay đây ạ:
"Em không làm gì hết cả!" ^#(^ Thật! Em thề!
Bời vì
Trước khi sang Nhật một tháng, ở quê nhà em do lý do sức khỏe đã bắt buộc phải làm một tiểu phẫu chuyên ngành các mợ và dù đã được tay bác sĩ trưởng khoa hẳn hoi - viện C - đảm bảo rằng chỉ sau 2 tuần là em ổn hẳn nhưng thực tế thì không phải thế. Đến lượt chàng ngạc nhiên không ngậm được miệng lại sau khi há hốc - rằng 2 năm qua đi có thể biến 1 phụ nữ nhảy phắt ngược lại quá khứ thành một thiếu nữ - với những biểu hiện bề ngoài rất tương đồng trừ việc nàng đủ già để không nên gọi nàng là thiếu nữ ;))

Từ ngạc nhiên, và sau rất nhiều cố gắng... (phần 3 chấm là 1 phút dành cho tưởng tượng) không thành công thì hai đứa bắt đầu thấy bừng bực và chuyển dần cả sang lo lắng. Quyết định cuối cùng đưa ra là: em cần phải đi gặp bác sĩ chuyên khoa các mợ để tìm hiểu xem tại sao lại có sự thay đổi kỳ quặc ấy! Đây có thể gọi là cực hình của em khi còn ở nước nhà. Cứ mỗi lần nghe đến chữ bệnh viện - bất kể viện gì - là em lập tức nhớ ngay đến bệnh viện ... (em xin không nêu tên) chuyên khoa phụ sản - và là nơi con trai em chào đời. Em - khi đó là một mụ mặc trên người một thứ lếch thếch mà người ta gọi là quần áo sản phụ, kiệt sức vì chờ đợi và các loại thăm khám, oằn mình vì những cơn đau ngày càng dày và mạnh - được các y bác sĩ chăm sóc bằng cái cách mà cả đời em không quên. "Có đẻ không hay đi về?" - "Không đau ai gọi là đẻ?" - "Có cố lên không kẹp phóc-xép bây giờ"... là những câu em loáng thoáng nghe được giữa những tiếng là hét của các "bạn đồng môn" và của chính em. Ấy cũng là lý do mà cứ nói đến việc đưa em đi viện khám bác sĩ là em thấy mình hệt như một con lợn sắp bị chuyển vào lò mổ. Tuy nhiên, cứ tưởng tượng rằng 2 chúng em cả đời sẽ ở bên nhau như 2 người bạn tốt là em lại đành cố nhắm mắt đưa chân bước đi theo chàng tới một bệnh viện nhỏ chuyên khoa các mợ.

Ở Nhật Bản, chàng là nhân viên chính thức của một công ty và đóng các loại thuế khóa, bảo hiểm đàng hoàng. Cũng bởi thế mà khi chàng đưa em sang nước bạn với visa đoàn tụ thì em (và nếu cả con em sang) vẫn được hưởng bảo hiểm từ khoản bảo hiểm chàng đang đóng - hiểu đơn giản là một người đóng bảo hiểm thì cả nhà hưởng bảo hiểm. Bởi vậy, tiền khám bệnh không phải một sự lo lắng.

Em hồi hộp bước vào phòng khám, nơi đây sạch bong như vốn nó cần phải thế. Các nhân viên mặc đồng phục màu hồng nhạt khiến cảm giác đáng sợ của bệnh viện giảm đi nhiều phần (đến giờ em vẫn rất nghi ngờ chi tiết này! Không biết có đúng họ mặc màu hồng không - hay khuôn mặt tươi cười và sự dịu dàng của họ khiến mắt em đổi màu?!). Em được nhân viên bệnh viện đón chào y như em đang check-in chách sạn. Họ đưa cho em một tờ khai các tiền sử bệnh và các biểu hiện lâm sàng khiến em phải đi khám. Rồi, cô y tá tươi cười và nhẹ nhàng hướng dẫn em nơi thay đồ, gửi đồ để chuẩn bị vào khám. Em líu ríu bước theo cô ấy mà cứ như đang xem phim - cảm giác lo lắng và sợ hãi biến đâu mất. Thay vào đó là sự hồi hộp vì sắp được trải nghiệm những điều mới mẻ thú vị.
Em được đưa vào một căn phòng nhỏ, có một tấm rèm màu xanh lá cây giăng ngang phòng. Giữa phòng là một chiếc ghế. "Hay người ta chuẩn bị cho mình lên ghế điện để khỏi mất công khám??? Dám lắm! Mấy phút nữa cả phòng sẽ thơm lừng mùi thịt nướng cho mà xem! Các cô y tá xinh đẹp kia biết đâu là Bạch Cốt Tinh hóa thành? Làm gì có chuyện y tá với bác sĩ mà lại nhẹ nhàng dịu dàng thế???" Nghĩ vậy, em toát mồ hôi lạnh, run cầm cập, mắt láo liên nhìn xung quanh xem có chữ EXIT trên cánh cửa nào không. Nhưng mà kết thúc bằng sự vô vọng của em, căn phòng chỉ có 1 cửa ra là chỗ em vừa bước vào mà chỗ ấy thì cô y tá vẫn đang mỉm cười đứng đó, mời em ngồi vào ghế! Hu hu, em quyết không tin đời mình ngắn thế đâu!

"Xin thất lễ!" - Giọng nói nam giới từ sau tấm rèm trầm trầm cất lên mà cũng khiến em giật bắn mình.
Em khẽ cựa quậy trên ghế, thủ thế để sẵn sàng tung chưởng nếu cần <):) . Nhưng, thay vì mùi thịt nướng bốc lên thì em lại chỉ thấy người bác sĩ nam giới từ tốn hỏi em về triệu chứng em gặp phải, về những tiền sử bệnh viện trước đây của em. Chỉ có điều em băn khoăn mãi là chả lẽ y học Nhật Bản kém xa nước ta đến vậy - khi người bác sĩ tỏ vẻ không thể hiểu nổi tại sao các bác sĩ ở Việt Nam lại chỉ định cho em phải phẫu thuật để làm cái này nhỏ đi cái kia hẹp đi khi mà cơ thể con người vốn thích nghi và tự thích nghi với tình trạng sức khỏe cụ thể của người sở hữu cái cơ thể đó?

"Để có thể khám, tôi sẽ phải điều khiển chiếc ghế quý khách đang ngồi vào vị trí phù hợp. Đầu tiên, chiếc ghế sẽ nâng cao lên một chút, rồi sau đó sẽ ngả ra và đưa hai chân quý khách rộng ra. Xin quý khách đừng lo lắng! Tôi chưa bắt đầu khám". Tổ hợp các câu nói trên ở Việt Nam chỉ gói gọn trong 2 từ: "Lên bàn!" thôi ạ!
"Bây giờ tôi xin phép bắt đầu khám cụ thể. Tôi sẽ phải chạm tay vào cơ thể quý khách!" - "Giời ạ! Người ta còn xin phép để chạm vào mình ư? Có lẽ nào thế? Chả phải bác sĩ nghĩa là nói cởi phải cởi, nói khám là... muốn động đâu chạm đâu thì động - "không thì đi về!" sao???" em kinh ngạc nghĩ.
Bằng cách nào đó thì việc mà em ghét vẫn diễn ra bằng cái cách ít đáng ghét nhất.
Bác sĩ kết luận em chưa có biểu hiện bệnh gì cả, có thể chỉ là do tâm lý căng thẳng và ảnh hưởng của lần phẫu thuật trước. Em được kê một loai thuốc-không-nguy-hiểm nào đó và yên tâm ra về với suy nghi: "thực ra mình rất ổn!"

Sau đó, mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến tận giờ. :">
Ở trong khách sạn vào hôm đó thì không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng cảm giác khi em đến bệnh viện mà rất giống check-in khách sạn ấy thì bây giờ em vẫn chưa quên (và em thường tưởng tượng về nó để tự an ủi khi bắt buộc phải đến bệnh viện ở ta).
Một tuần dạo chơi Tokyo trước khi trở về miền nam Nhật Bản - thành phố Osaka nắng ấm với những con người nồng hậu - đã thực sự trở thành honeymoon thứ hai khó quên của em.

Những bông hoa ở Tokyo


Những chiếc khăn đỏ quàng trên cổ các pho tượng trong căn miếu nhỏ


Con quạ đậu trên cột đèn đường trong thành phố


Hoa ở khắp nơi, trong bãi đậu xe thường có những bông hoa rất giống hoa anh túc


Những đóa vàng rực rỡ yểu điệu trên tường nhà


Những giọt trong vắt trên hoa cỏ mùa xuân


Triền đê tĩnh lặng gợi nhớ bờ song Hồng quê nhà


Lắng đọng trong em một Tokyo tĩnh lặng, dịu dàng, trong vắt và thơm ngát hương hoa...
Khi Nhật Bản không chỉ có hoa anh đào...
 
Chỉnh sửa cuối:

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Mắt con gái đang yêu luôn long lanh như thế nhỉ
Chúc mợ hạnh phúc
Nhưng nếu cái anh bên cạnh kia mà nhìn cô nào quá hai giây là chuyển từ long lanh sang long sòng sọc ngay được đấy cụ ạ!
 

Matcovic

Xe tải
Biển số
OF-3277
Ngày cấp bằng
4/2/07
Số km
201
Động cơ
558,884 Mã lực
Mợ văn hay và đi cũng rất nhanh (Ý em nói là đi oto), mở thớt thì mợ đang ở Osaka, đến đoạn "Chuyện ở khách sạn" đã phi đến Tokyo rồi b-) Đợt này qua bển làm chuyến xuyên Nhật ợ
 

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Mợ văn hay và đi cũng rất nhanh (Ý em nói là đi oto), mở thớt thì mợ đang ở Osaka, đến đoạn "Chuyện ở khách sạn" đã phi đến Tokyo rồi b-) Đợt này qua bển làm chuyến xuyên Nhật ợ
Ơ, em mở thớt bằng việc hạ cánh ở Narita (sân bay quốc tế của Tokyo) mà cụ?! Sau khi ở Tokyo khoảng 1 tuần, em về ở Osaka là chính, nhưng di chuyển giữa Tokyo với Osaka rất nhiều do công việc + do đi chơi ạ. Vì thế, các sự kiện ở Tokyo và Osaka đan xen nhau. Anyway, em kể chuyện dông dài chứ không chuyên nghề viết nên chắc lộn xộn chút, cụ ạ!
Nếu cụ đi từ Tokyo về Osaka thì có thêm lựa chọn là cứ lên tàu Shinkansen, làm 1 giấc 2.5h đồng hồ là tới! (*) Chúc cụ thượng lộ bình an!
 
Chỉnh sửa cuối:

okii_anh

Đi bộ
Biển số
OF-67211
Ngày cấp bằng
27/6/10
Số km
4
Động cơ
433,040 Mã lực
Em cũng đang sống ở Nhật,Qua đây 1 năm rôi.Phải công nhận với các cụ là bệnh viện ở đây nó sạch,và phục vụ thì khỏi bàn............chẳng như Vn nhà ta,cứ có tiền là thik gì mới đc.
 

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Em cũng đang sống ở Nhật,Qua đây 1 năm rôi.Phải công nhận với các cụ là bệnh viện ở đây nó sạch,và phục vụ thì khỏi bàn............chẳng như Vn nhà ta,cứ có tiền là thik gì mới đc.
Em sống ở Nhật rồi, đi môt vài nơi nữa rồi cụ ạ, nhưng chả hiểu sao vẫn thấy, dù trong dù đục vẫn thích về ao nhà...
Ở Việt Nam tuy có tôn vinh Bác Hồ tuyệt đối nhưng được sống trên đất của mình vẫn thấy mình được là chính mình hơn.
Chúc cụ một mùa hè ở bển mát mẻ nhé! Nhớ đi ngắm hoa hướng dương ở khu Himeji cụ ạ, rồi post ảnh cho em hóng với nhé!
 

Con_Ra_Ga_Vao

Xe tăng
Biển số
OF-15395
Ngày cấp bằng
27/4/08
Số km
1,521
Động cơ
527,280 Mã lực
Mợ làm em lại nhớ đất Nhật rồi. Nhớ mùa lá đỏ quá :(( mong một ngày nào đó lại được leo lại Fujisan
 

nhimphich

Xe điện
Biển số
OF-32550
Ngày cấp bằng
29/3/09
Số km
2,604
Động cơ
504,640 Mã lực
Nơi ở
climax cafe
Magnus làm anh nhớ những ngày xinh đẹp ở nhật quá:x. Hôm nọ gặp magnus anh chụp bao nhiêu ảnh mà hôm nay mới được đọc bài này của em:x
 

hungapu

Xe buýt
Biển số
OF-1574
Ngày cấp bằng
29/8/06
Số km
670
Động cơ
579,600 Mã lực
Tuổi
42
Hồi xưa em đi thi bằng 400cc, lý thuyết 1000 câu. Học được 2 tuần em bỏ vì không chịu nổi nhiệt . Quá khó !
 
Biển số
OF-211
Ngày cấp bằng
9/6/06
Số km
15,475
Động cơ
740,927 Mã lực
Nơi ở
Câu chuyện các chuyến đi
Mỗi người một hoàn cảnh, mợ chủ thớt sang nhật sống cũng là một điều hay, nhưng mợ vẫn nhớ về quê nhà. Em thì có vợ Nhật và sống ở VN ta nên là được cả 2. Buồn buồn lại về quê ngoại ngắm cảnh chơi. Cũng sướng...
Mợ chủ thớt viết bài hay lắm, nếu rảnh mời mợ ghé qua thăm blog của em toàn viết về Nhật Bản, hy vọng là có nhiều cái thú vị để cùng chia sẻ giao lưu:
http://vn.360plus.yahoo.com/vudangquangtung?l=f&id=5
 

tunghtd

Xe tải
Biển số
OF-47188
Ngày cấp bằng
23/9/09
Số km
340
Động cơ
463,814 Mã lực
Em sống ở Nhật rồi, đi môt vài nơi nữa rồi cụ ạ, nhưng chả hiểu sao vẫn thấy, dù trong dù đục vẫn thích về ao nhà...
Ở Việt Nam tuy có tôn vinh Bác Hồ tuyệt đối nhưng được sống trên đất của mình vẫn thấy mình được là chính mình hơn.
Chúc cụ một mùa hè ở bển mát mẻ nhé! Nhớ đi ngắm hoa hướng dương ở khu Himeji cụ ạ, rồi post ảnh cho em hóng với nhé!
Mợ cũng giống nhà em rồi, ở Nhật cùng vợ con gần 3 năm rồi mà vẫn cứ hướng về quê hương thôi. Điều kiện cuộc sống bên Nhật phải nói là quá tốt nhưng không hiểu sao vẫn không cảm thấy thích, vẫn muốn về. Khoảng hai tuần nữa là nhà em hồi hương rồi, tâm trạng đang lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Em có vài cái ảnh đi tàu của Nhật, tàu thường như kiểu tàu Bắc Nam đấy đi từ Omiya đến Sapporo (Shinkansen cũng có nhưng có lẽ các cụ biết rồi), nếu mợ không sợ hỏng topic thì nhà em post lên cùng cho vui.
 

nhimphich

Xe điện
Biển số
OF-32550
Ngày cấp bằng
29/3/09
Số km
2,604
Động cơ
504,640 Mã lực
Nơi ở
climax cafe
Mợ cũng giống nhà em rồi, ở Nhật cùng vợ con gần 3 năm rồi mà vẫn cứ hướng về quê hương thôi. Điều kiện cuộc sống bên Nhật phải nói là quá tốt nhưng không hiểu sao vẫn không cảm thấy thích, vẫn muốn về. Khoảng hai tuần nữa là nhà em hồi hương rồi, tâm trạng đang lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Em có vài cái ảnh đi tàu của Nhật, tàu thường như kiểu tàu Bắc Nam đấy đi từ Omiya đến Sapporo (Shinkansen cũng có nhưng có lẽ các cụ biết rồi), nếu mợ không sợ hỏng topic thì nhà em post lên cùng cho vui.
Em cũng từng sống ở nhật một thời gian nên rất chia sẻ tâm trạng các cụ. Ở nhật sống không thiếu thứ gì, tất cả mọi cái đều hoàn hảo, sạch bong và tươm tất:x, nhưng em không hề thấy thoải mái, nhịp sống căng thẳng và mình không thuộc về nơi ấy. Mong từng ngày về nhà:x Bản thân người nhật cũng gặp phải vân đề của cuộc sống quá nhiều sức ép. Tỷ lệ tự sát ở nhật cao nhất trong các nguyên nhân gây chết, đứng trên cả bệnh tim mạch ở các nước phát triển.:x Người Việt sống ở nhật em gặp thấy buồn nhớ quê hương nhiều lắm và dường như họ không hạnh phúc. Ở Vietnam là hạnh phúc nhất vì mình là người Vietnam, khi xa quê hương mới thấy thấm thía điều này. Ở VN có nhiều bạn bè giống như trên o ép chậm chạp này:x
 

Hamvui001

Xe buýt
Biển số
OF-54785
Ngày cấp bằng
12/1/10
Số km
736
Động cơ
456,500 Mã lực
Mỗi người một hoàn cảnh, mợ chủ thớt sang nhật sống cũng là một điều hay, nhưng mợ vẫn nhớ về quê nhà. Em thì có vợ Nhật và sống ở VN ta nên là được cả 2. Buồn buồn lại về quê ngoại ngắm cảnh chơi. Cũng sướng...
Mợ chủ thớt viết bài hay lắm, nếu rảnh mời mợ ghé qua thăm blog của em toàn viết về Nhật Bản, hy vọng là có nhiều cái thú vị để cùng chia sẻ giao lưu:
http://vn.360plus.yahoo.com/vudangquangtung?l=f&id=5
Đọc trang Blog của kụ hay quá...iêm cũng đã từng học và làm việc ở Nhật 1 thời gian...giờ cũng thấy nhớ phết
Mà kụ siêu phết ...cưa được gái Nhật...hehe...
 

alehap

Xe tải
Biển số
OF-6575
Ngày cấp bằng
1/7/07
Số km
309
Động cơ
546,709 Mã lực
Khó nói lắm các cụ ợ- về cái cuộc sống ở Jp hay ở VN ý.
Em đã từng có cuộc sống ở bên ấy nhiều hơn cả lâu- đấy là cái số năm ý ạ (từ đi học cấp thấp đến cấp cao và rồi đi làm). Sống có cả gấu và F1s.
Giờ thì cả nhà em ở VN rồi, cũng ổn.
Trên rất nhiều diễn đàn từ bao năm nay đã chẳng có mục "về hay ở" các đồng chí ở bao nhiêu nước đã cãi nhau mãi chả hết, từ thế hệ này sang thế hệ nọ đấy thôi.
Thôi thì cũng là hoàn cảnh, cứ ở đâu khi còn thích, còn ở đựoc và còn có tương lai, hài hòa được hầm bà làng đủ thứ tình cảm thì cứ ở thôi.
Cuuộc sống, bằng lái xe mí cả bệnh viện blah.. blah... ở bên ấy thì còn nhiều chuyện, nhièu cách nhiều ngõ nhiều con đường và dài lắm.
Vẫn còn in đậm trong đầu em những hình ảnh về những lần em được cảnh sát địa phương nơi em ở mời làm phiên dịch trong thẩm vấn 1 nhóm người Việt bị bắt vì tội bỏ trốn công ty để ra ngoài làm tự do (họ từ rất nhiều nơi trên đất Nhật tu tập về Nagoya). NGười thì xin việc làm trốn thuế, người thì rủ nhau đi ăn cắp. Thôi thì tình cảm lẫn lộn trong đó có cả sự xấu hổ.
Mong mọi sự tốt đẹp và hình ảnh nước Nhật ngày càng được khám phá nhiều hơn, đẹp hơn với mợ chủ thớt.
Cảm ơn mợ đã cho em được kê dép hóng chuyện.
Mời mợ tiếp tục đi ợ.
 
Chỉnh sửa cuối:

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Mợ cũng giống nhà em rồi, ở Nhật cùng vợ con gần 3 năm rồi mà vẫn cứ hướng về quê hương thôi. Điều kiện cuộc sống bên Nhật phải nói là quá tốt nhưng không hiểu sao vẫn không cảm thấy thích, vẫn muốn về. Khoảng hai tuần nữa là nhà em hồi hương rồi, tâm trạng đang lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Em có vài cái ảnh đi tàu của Nhật, tàu thường như kiểu tàu Bắc Nam đấy đi từ Omiya đến Sapporo (Shinkansen cũng có nhưng có lẽ các cụ biết rồi), nếu mợ không sợ hỏng topic thì nhà em post lên cùng cho vui.
Welcome cụ! Cụ post lên đi cho em hóng với ạ!
 

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Khó nói lắm các cụ ợ- về cái cuộc sống ở Jp hay ở VN ý.
Em đã từng có cuộc sống ở bên ấy nhiều hơn cả lâu- đấy là cái số năm ý ạ (từ đi học cấp thấp đến cấp cao và rồi đi làm). Sống có cả gấu và F1s.
Giờ thì cả nhà em ở VN rồi, cũng ổn.
Trên rất nhiều diễn đàn từ bao năm nay đã chẳng có mục "về hay ở" các đồng chí ở bao nhiêu nước đã cãi nhau mãi chả hết, từ thế hệ này sang thế hệ nọ đấy thôi.
Thôi thì cũng là hoàn cảnh, cứ ở đâu khi còn thích, còn ở đựoc và còn có tương lai, hài hòa được hầm bà làng đủ thứ tình cảm thì cứ ở thôi.
Cuuộc sống, bằng lái xe mí cả bệnh viện blah.. blah... ở bên ấy thì còn nhiều chuyện, nhièu cách nhiều ngõ nhiều con đường và dài lắm.
Vẫn còn in đậm trong đầu em những hình ảnh về những lần em được cảnh sát địa phương nơi em ở mời làm phiên dịch trong thẩm vấn 1 nhóm người Việt bị bắt vì tội bỏ trốn công ty để ra ngoài làm tự do (họ từ rất nhiều nơi trên đất Nhật tu tập về Nagoya). NGười thì xin việc làm trốn thuế, người thì rủ nhau đi ăn cắp. Thôi thì tình cảm lẫn lộn trong đó có cả sự xấu hổ.
Mong mọi sự tốt đẹp và hình ảnh nước Nhật ngày càng được khám phá nhiều hơn, đẹp hơn với mợ chủ thớt.
Cảm ơn mợ đã cho em được kê dép hóng chuyện.
Mời mợ tiếp tục đi ợ.
Thưa cụ! Chàng của em cũng đã từng bị tiếp xúc với những nỗi-xấu-hổ-mang-tên-người-Việt như: ăn cắp, gây lộn, ngoại tình dẫn đến đánh nhau... ở nơi này và chàng cũng kể cho em nghe nhiều lắm. Khi nào có điều kiện em sẽ đề cập đến mặt trái của xã hội Nhật Bản sau (có thể chỉ sau đây 1 vài câu chuyện thôi ạ). Nhưng trước hết, với mục đích truyền đạt về một nét đẹp của Nhật Bản khác với hoa anh đào hay áo kimono, em mới dựng nên thớt này. Em tha thiết mong chờ các cụ có nhiều kinh nghiệm hơn em cùng em kể những câu chuyện vui buồn ở Nhật Bản, làm thành bản sắc riêng của những OF-er (cư dân OF) đã từng ở hoặc yêu Nhật Bản cụ ạ!
 

MagnusL6

Xe hơi
Biển số
OF-31202
Ngày cấp bằng
12/3/09
Số km
187
Động cơ
482,070 Mã lực
Nơi ở
In the midle of nowhere
Em cũng từng sống ở nhật một thời gian nên rất chia sẻ tâm trạng các cụ. Ở nhật sống không thiếu thứ gì, tất cả mọi cái đều hoàn hảo, sạch bong và tươm tất:x, nhưng em không hề thấy thoải mái, nhịp sống căng thẳng và mình không thuộc về nơi ấy. Mong từng ngày về nhà:x Bản thân người nhật cũng gặp phải vân đề của cuộc sống quá nhiều sức ép. Tỷ lệ tự sát ở nhật cao nhất trong các nguyên nhân gây chết, đứng trên cả bệnh tim mạch ở các nước phát triển.:x Người Việt sống ở nhật em gặp thấy buồn nhớ quê hương nhiều lắm và dường như họ không hạnh phúc. Ở Vietnam là hạnh phúc nhất vì mình là người Vietnam, khi xa quê hương mới thấy thấm thía điều này. Ở VN có nhiều bạn bè giống như trên o ép chậm chạp này:x
Số lượng người Nhật tự sát tương đương với số lượng người Việt chết vì tai nạn giao thông - em hóng thấy thế cụ ạ!
Anyway, mặc dù em cực may mắn vì khi ở Nhật được làm việc trong một công ty toàn những người thân thiện và yêu quý, cưng chiều mình nên em không có cảm giác bị áp lực lắm. Thế mà cũng có những lúc nghe bài "Giấc mơ hồi hương" do Thu Phuơng hát mà khóc rưng rức ạ!
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top