Mười năm không gặp, tưởng tình đã cũ...và em đã ra đi mãi mãi
Em buồn quá, chẳng biết tâm sự nơi đâu, vào đây viết mấy dòng tâm sự, chắc không có cụ nào vào hoàn cảnh như em.
Trong một buổi gặp gỡ bạn bè gần đây, em tình cờ gặp lại người yêu cũ, giây phút ngỡ ngàng và có chút khó xử qua đi nhanh chóng, thay vào đó là cảm xúc bùi ngùi, xúc động. Hôm đó, lại đúng là sinh nhật em, đếm lại thời gian thì cũng đã đã tròn 10 năm không gặp, 10 năm em không có tin tức gì về cô ấy.
Chuyện của bọn em rất ít người biết, rồi mỗi người, mối ngả em cứ nghĩ cả hai cùng phải cất kỹ chuyện cũ đi, nhưng không hiểu sao trước lúc gặp lại mấy tháng, cô ấy quyết định kể cho một người bạn chung của hai đứa. Khi nghe được câu chuyện, người bạn này đã bố trí cho em và cô ấy gặp nhau nhưng không nói cho hai người biết, nên cả hai đều bất ngờ.
Gặp lại nhau sau 10 năm em biệt tích, kỷ niệm dội về mạnh mẽ, làm cho cả hai cuốn theo những ký ức tưởng chừng như đã bị vùi lấp quá sâu bởi những thăng trầm của cuộc sống, câu chuyện cứ đứt đoạn hiện tai và quá khứ.
Cô ấy tâm sự rất nhiều về cuộc sống, công việc có những thành công, cũng có những nỗi buồn sâu thẳm. Cô ấy còn nhớ rất nhiều và chi tiết những kỷ niệm khi còn bên nhau, cô ấy đã tìm lại những nơi hai đứa đã đến, nhưng không gặp lại em ở đó. Thông tin về em rất ít, nhưng cô ấy vẫn lặng lẽ hỏi thăm về em, cô ấy nói là: "em phải chắt chiu những kỷ niệm" của chúng ta.
Trong mười năm xa cách, em phiêu bạt khắp nơi, chuyển nhiều nghề và nếm trải bao thăng trầm, nhiều lúc thất bại tưởng như không gượng dậy được, nên cũng chẳng có tâm trí nào để nhớ lại những kỷ niệm nữa, gần như mọi việc đã bị cuộc sống vùi lấp đi, nhưng với cô ấy thì dường như vẫn nguyên vẹn, cô ấy kể lại thì em cứ nghĩ như mới từ hôm qua.
Em chỉ nói với cô ấy rằng, gặp lại nhau là mừng lắm rồi, những gì đã qua dù do ai đi nữa thì cũng không làm lại được. Giờ mỗi đứa đều đã có cuộc sống riêng, kỷ niệm dù đẹp cũng chỉ là kỷ niệm, không nên để kỷ niệm lấn át hiện tại mà ảnh hưởng đến nhiều người.
Rồi công việc cả hai đứa đều bận rộn, những chuyến công tác triền miên, chỉ thỉnh thoảng liên hệ qua tin nhắn, gặp gỡ, ăn uống cùng đám bạn được vài ba lần.
Hai tháng sau, một hôm cô ấy bảo bị ốm, đã mời BS đến nhà khám. Em thuyết phục là phải đến bệnh viện, mãi rồi cô ấy cũng đồng ý vào bệnh viện, trước khi đi nhắn tin cho em là: "em là vào bệnh viện đây", lúc đó em yên tâm và nghĩ hôm sau cùng bạn bè đến thăm......
Chỉ...3 tiếng sau, em nhận được tin dữ ...., em vội chạy đến, gia đình đã đưa về nhà ...nhìn cô ấy nằm bất động với cái máy trợ thở.... mà em xót xa vô cùng.
Giờ ngồi viết những dòng này, gia đình đã làm lễ 49 ngày và đưa cô ấy lên chùa.
Thôi, xin phép được mượn một câu trong nhạc phẩm "Bài không tên cuối cùng - Tiếp nối" của Vũ Thành An, như một lời nguyện cho cô ấy.
"Đã không còn, được gặp nữa, giữ cho trọn, ân tình xưa. Xin gửi em, một lời nguyện, được bình yên, được bình yên..
về cuối đời...."
Em buồn quá các bác ạ.