- Biển số
- OF-188697
- Ngày cấp bằng
- 7/4/13
- Số km
- 223
- Động cơ
- 333,722 Mã lực
Nói đoạn, chú giựt máy quay ghe trở vào ấp chiến lược. Lúc sáng ra đi còn ngán tụi ác ôn thám báo theo dõi sát nút, khi có chút hơi men lại thêm gặp anh em đàng mình tiếp hơi, ông già Ba này đậu ghe ngay tại chợ bước lên bờ gặp số bà con cơ sở của mình kề tai thông báo như chuyện công khai: “ 9 giờ sáng này, Ban 2 Nhà Bè có trát đòi gấp không được vắng mặt nghe hôn”. Sự thật đây là mật khẩu cô bác đã ngầm qui ước với nhau: Ban 2 là anh em Đoàn 10, Nhà Bè là địa điểm họp ở Bà Bông, họ khôn ngoan nguỵ trang tránh địch theo dõi. Trong hoàn cảnh chiến trường ác liệt này ngư dân đi làm ăn phần đông là đàn ông, có ít phụ nữ, nên không thể tổ chức “ Hội mẹ chiến sỹ” như các nơi. Anh em có sáng kiến thành lập “ Hội anh chiến sỹ” để vận động tinh thần yêu nước, ủng hộ chăm sóc trung đoàn đặc công nơi rừng Sác. Mỗi người đi làm đều có giấy chứng nhận giấu theo, có gặp khó khăn, anh em đơn vị giúp đỡ bảo vệ an toàn.
Cách vàm Bà Bông chừng vài trăm thước vào trong ngọn rạch, có một gò đất nhỏ, chất độc hoá học đã làm cho rừng cây khô héo, trơ trụi thân cành, nước vừa lớn ngập tràn chỉ còn độc nhất cây mắm đen có tàn đứng chơ vơ. Dưới gốc cây, quây quần độ hai chục anh chị em bà con cơ sở từ trong ấp chiến lược An Thịt, được báo tin vừa chạy đến bằng đủ loại ghe xuồng, đủ thứ máy móc hơn chục chiếc ghim mũi bào bờ rạch, trên mỗi chiếc đều có cắm cờ ba que rũ rượi trước sự theo dõi của trực thăng, đầm già qua lại trên đầu. Hầu như trong những cuộc họp này ít khi vắng mặt các nhân vật nòng cốt như ông Bảy Cốc phó chủ tịch Hội, Hai Cam, Tư Trong, Hai Ngon, cô bé Bảy Thương... tất cả với nét mặt hớn hở như mở cờ trong bụng, họ chào hỏi nhau tay bắt mặt mừng và cùng im lặng nghe như nuốt lấy từng câu vọng cổ với giọng hát quen thuộc của Ngọc Hoa- Thanh Hùng, đài phát thanh Giải phóng, âm thanh lảnh lót bay bổng trầm nơi rừng tự do mà trong ấp chiến lược nghẹt thở họ rất thèm khát
Tiếp đến, bản tin Đài tiếng nói Việt Nam từ thủ đô Hà Nội thân thương, Lê Bảy tắt máy chiếc đài bán dẫn, vui vẻ nói:
- Xin chào tất cả bà con anh chị em trong ấp vừa mới ra. Sao tình hình giá cả tôm cua con nước này có khá không? Và anh bắt đầu kể lại mấy nét tình hình trong nước, trên thế giới, nào là nhân dân Mỹ ủng hộ ta đấu tranh cho hoà bình, đến chiến thắng Khe Sanh Quảng Trị... động viên bà con tin tưởng ở thắng lợi cuối cùng, ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam còn không xa...
Bà con phấn khởi nghe. Ông Bảy Cốc chen vào:
- Nhân dân mình rất phấn khởi, ta đánh lớn nên bọn ác ôn trong ấp lúc này cũng thun đầu bớt,bà con dễ thở hơn. Bữa nay cô bác gởi ủng hộ anh em Đoàn 10 gần hai tạ gạo, ít thực phẩm và thuốc hút dùng lấy thảơ, đó là tấm lòng của bà con.
Tiếng nói cười râm ran. Họ vừa hút thuốc, ăn trầu nhâm nhi truyền tay nhau ly rượu với mấy con khô, tâm tình cởi mở cùng với mấy anh em chiến sỹ Quân Giải phóng. Thật là một cuộc sống thoải mái, thâm tình trên lõm sông nước tự do.
Đột nhiên nghe tiếng súng nổ phía đối diện bên Gò Cát dưới vàm Bà Bông. Ngang bờ sông chỉ rộng hơn trăm mét, Lê Bảy dùng ống dòm quan sát kỹ, thấy rõ khoảng 10 tên lính chắc là từ bót Vũng Gấm hành quân xuống mép Sác lùng sục, trang bị cả bộ đàm thông tin, M79, đại liên đuôi cá đang chỉ trỏ qua phía bên này. Có lẽ chúng muốn sang kiểm tra là dân hay Việt cộng mà xuồng ghe đông đúc. Xung quanh đều là rừng trống trơn lại nằm trong tầm hoả lực bắn thẳng, nếu chạy vào trong cũng vẫn bị trực thăng phát hiện tác xạ và gọi phi pháo ngay. Đã có vài chị có vẻ hơi nhốn nháo gói mo trầu, đội nón lên đầu bước xuống ghe.
Lê Bảy bình tĩnh nói:
- Bà con yên trí không có gì đâu, cứ sinh hoạt bình thường. Với lại nếu tụi nó có qua thì mình là dân mò cua bắt ốc, làm ăn lương thiện có đủ giấy tờ. Còn chuyện đối phó, để bọn tôi tính.
Anh quay sang hội ý với Đức Inh một chiến sỹ đặc công thuỷ bơi lội giỏi như rái: “ Đồng chí lấy móc, giả người đi bắt cua nhanh chóng tiếp cận bờ sông đón sẵn, nếu bên kia bọn lính đi ghe máy qua làm bộ đón mũi xuồng nhận úp luôn cho tụi nó trôi chìm trên sông Đồng Kho đang chảy xiết, để cô bác kịp thời phân tán”. Đức Inh hiểu ý, nhanh nhẹn dắt dao găm, súng ngắn vào hông, lách mình một cái đã mất hút trong bụi chà là trước mặt.
Và lúc đó trong vàm Bà Bông có một chiếc ghe lắp máy đuôi tôm chở đầy lưới từ từ rẽ nước hướng mũi vào cụm ngư dân đang hội họp. Bọn lính bắn liền 2 phát kêu lại, buộc ghe phải chuyển hướng bên Gò Cát.
Cách vàm Bà Bông chừng vài trăm thước vào trong ngọn rạch, có một gò đất nhỏ, chất độc hoá học đã làm cho rừng cây khô héo, trơ trụi thân cành, nước vừa lớn ngập tràn chỉ còn độc nhất cây mắm đen có tàn đứng chơ vơ. Dưới gốc cây, quây quần độ hai chục anh chị em bà con cơ sở từ trong ấp chiến lược An Thịt, được báo tin vừa chạy đến bằng đủ loại ghe xuồng, đủ thứ máy móc hơn chục chiếc ghim mũi bào bờ rạch, trên mỗi chiếc đều có cắm cờ ba que rũ rượi trước sự theo dõi của trực thăng, đầm già qua lại trên đầu. Hầu như trong những cuộc họp này ít khi vắng mặt các nhân vật nòng cốt như ông Bảy Cốc phó chủ tịch Hội, Hai Cam, Tư Trong, Hai Ngon, cô bé Bảy Thương... tất cả với nét mặt hớn hở như mở cờ trong bụng, họ chào hỏi nhau tay bắt mặt mừng và cùng im lặng nghe như nuốt lấy từng câu vọng cổ với giọng hát quen thuộc của Ngọc Hoa- Thanh Hùng, đài phát thanh Giải phóng, âm thanh lảnh lót bay bổng trầm nơi rừng tự do mà trong ấp chiến lược nghẹt thở họ rất thèm khát
Tiếp đến, bản tin Đài tiếng nói Việt Nam từ thủ đô Hà Nội thân thương, Lê Bảy tắt máy chiếc đài bán dẫn, vui vẻ nói:
- Xin chào tất cả bà con anh chị em trong ấp vừa mới ra. Sao tình hình giá cả tôm cua con nước này có khá không? Và anh bắt đầu kể lại mấy nét tình hình trong nước, trên thế giới, nào là nhân dân Mỹ ủng hộ ta đấu tranh cho hoà bình, đến chiến thắng Khe Sanh Quảng Trị... động viên bà con tin tưởng ở thắng lợi cuối cùng, ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam còn không xa...
Bà con phấn khởi nghe. Ông Bảy Cốc chen vào:
- Nhân dân mình rất phấn khởi, ta đánh lớn nên bọn ác ôn trong ấp lúc này cũng thun đầu bớt,bà con dễ thở hơn. Bữa nay cô bác gởi ủng hộ anh em Đoàn 10 gần hai tạ gạo, ít thực phẩm và thuốc hút dùng lấy thảơ, đó là tấm lòng của bà con.
Tiếng nói cười râm ran. Họ vừa hút thuốc, ăn trầu nhâm nhi truyền tay nhau ly rượu với mấy con khô, tâm tình cởi mở cùng với mấy anh em chiến sỹ Quân Giải phóng. Thật là một cuộc sống thoải mái, thâm tình trên lõm sông nước tự do.
Đột nhiên nghe tiếng súng nổ phía đối diện bên Gò Cát dưới vàm Bà Bông. Ngang bờ sông chỉ rộng hơn trăm mét, Lê Bảy dùng ống dòm quan sát kỹ, thấy rõ khoảng 10 tên lính chắc là từ bót Vũng Gấm hành quân xuống mép Sác lùng sục, trang bị cả bộ đàm thông tin, M79, đại liên đuôi cá đang chỉ trỏ qua phía bên này. Có lẽ chúng muốn sang kiểm tra là dân hay Việt cộng mà xuồng ghe đông đúc. Xung quanh đều là rừng trống trơn lại nằm trong tầm hoả lực bắn thẳng, nếu chạy vào trong cũng vẫn bị trực thăng phát hiện tác xạ và gọi phi pháo ngay. Đã có vài chị có vẻ hơi nhốn nháo gói mo trầu, đội nón lên đầu bước xuống ghe.
Lê Bảy bình tĩnh nói:
- Bà con yên trí không có gì đâu, cứ sinh hoạt bình thường. Với lại nếu tụi nó có qua thì mình là dân mò cua bắt ốc, làm ăn lương thiện có đủ giấy tờ. Còn chuyện đối phó, để bọn tôi tính.
Anh quay sang hội ý với Đức Inh một chiến sỹ đặc công thuỷ bơi lội giỏi như rái: “ Đồng chí lấy móc, giả người đi bắt cua nhanh chóng tiếp cận bờ sông đón sẵn, nếu bên kia bọn lính đi ghe máy qua làm bộ đón mũi xuồng nhận úp luôn cho tụi nó trôi chìm trên sông Đồng Kho đang chảy xiết, để cô bác kịp thời phân tán”. Đức Inh hiểu ý, nhanh nhẹn dắt dao găm, súng ngắn vào hông, lách mình một cái đã mất hút trong bụi chà là trước mặt.
Và lúc đó trong vàm Bà Bông có một chiếc ghe lắp máy đuôi tôm chở đầy lưới từ từ rẽ nước hướng mũi vào cụm ngư dân đang hội họp. Bọn lính bắn liền 2 phát kêu lại, buộc ghe phải chuyển hướng bên Gò Cát.