Cá Chép Ruộng Bậc Thang mùa này mới có
Chắc chắn nhiều a chị em chưa biết món này
Cá Chép chỉ to khoảng 3 ngón tay, thịt rất ngon có thể nhai ăn cả Xương và càng ngon hơn khi ta tự bắt được trong ruộng bậc thang
Ai muốn ăn thử thì cứ gắp trong ảnh ra, còn muốn ăn thật thì phải lên Núi
Con cá chép tròn lẳn, chắc nịch như đọt măng rừng, miếng cắn ngập răng xuyên qua giòn tan của lớp da, chạm vào béo ngậy của tầng thịt, cơ man là đã.
“Tội vạ” của món ngon ấy, Hoàng Su Phì gọi tên con chép ruộng.
Cá chép ruộng thang, chỉ bằng cỡ hai ngón tay trở lại, dài không quá lòng bàn tay, khi gặt lúa cũng là lúc người nông dân thỉnh con chép lên bờ.
Lối chế biến con chép ruộng cũng cực kỳ đơn giản. Món khiến dân miền xuôi phê tê nhứt xứ, không gì khác hơn là chép chiên giòn.
Chẳng phải mần lông mần vảy, rửa ráy cũng không. Con cá mình sao để vậy, đem tất tần tật vào chảo chiên, để nguyên bộ đồ lòng. Một minh chứng cho cái sự sạch sẽ, tinh khôi của con cá.
Cá gắp mỗi người một con, cắn đến đâu, phê đến đấy. Đã ngây ngất là phần bụng nhờ lớp mỡ căng mọng bao quanh, đến phần ruột gan, ngậy bùi yêu quá thể.
Vẫn chưa hết bất ngờ, khi hàm răng va phải mật cá, những béo ngậy vừa nếm trải, nhường ngay vị đắng chan hòa.
Ăn con chép cỏn con, vớ vẩn thế, mà sao lắm thứ phải trầm trồ, ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm, để rồi giựt mình khi anh bạn Dao đỏ tay nâng ly đứng cạnh, miệng lơ lớ: “Ối anh miền xuôi nghĩ gì thế, cạn với mình một chén đi nào, con chép này ngon đấy”.
Chép chiên ăn chán chê, có thể chuyển vị sang chép kho lá trà.
Sau cây lúa, cây trà - đặc biệt là giống shan cổ thụ cũng là đặc sản của Hoàng Su Phì, đâu có lúa là đó có trà.
Chỉ với nắm lá già, lót đáy nồi, kho cùng mớ chép ruộng. Cái chát đậm đà của trà shan do độ tannin cao ngất ngưởng, kho rục với chép đến mềm cả xương, gọi là món hao cơm nhất xứ núi.
Vẫn chưa hết, chép ruộng mùa vàng còn được kẹp thanh tre đem nướng trui qua lửa, mộc mạc, dân dã, nhưng đượm đầy phong vị núi rừng, từ mùi khói than, mùi lúa mới…
góp cho mâm cơm ngày mùa đãi khách xuôi, giản dị thôi mà thành miền thương nhớ.
Để rồi sau chuyến lang bạt Hoàng Su Phì, mỗi lần thấy ruộng thang dù ở bất cứ đâu, lại thơ thẩn tơ vương, mơ nhớ về con chép ruộng.
Mời a chị e nghen