Một đôi trẻ dành cả thanh xuân để đọc sách, đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Dưới ánh nến vàng và những bông hồng đỏ dưới sàn nhà, họ kể lại cho nhau về những lần hai người tìm tới sách để không vượt quá giới hạn khi ở bên nhau.
Anh chồng ôm vợ âu yếm, tay luồn vào trong chiếc váy mỏng, thì thầm vào tai vợ:
- Sách mới cho nên mở từ từ
Cô vợ rướn ngực lên ghì đầu anh chồng xuống và thở nhẹ:
- Hôm nay xuất bản lần đầu tiên.
Anh chồng ghì chặt vợ, tiếng thở đứt quãng.
- Anh ký lên bìa cho chính chủ.
Cô vợ cầm bút chấm vào lọ mực, nói không nổi.
- Ký nhanh kẻo mực chảy đầy tay...
Vài năm sau, khi đang tự mặc áo, cô vợ buột miệng:
Sách đã cũ rồi phải không anh?
Sao nay thấy anh đọc quá nhanh?
Không còn đọc kỹ như trước nữa,
Để sách mơ thêm giấc mộng lành.
Anh chồng đang kéo quần đến đầu gối, thở dài đáp lại:
Sách mới người ta thấy phát thèm.
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem!
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc.
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm.
Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay.
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác.
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay.
Anh chồng kéo khoá quần, lẩm bẩm:
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi.
Cái bìa nhàu nhĩ như báo cũ
Nội dung từng chữ thuộc như cháo,
Nhìn vào trang sách nuốt không trôi.
Gã Ofer hàng xóm nghe thế nói vọng sang :
Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem.
Nhìn anh bỏ đó thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén,
Xem có trang nào rách quá không...
(Dựa theo câu chuyện không có thật trên OF)