Nghe chuyện các cụ em mới biết em có thằng bạn cực tốt!!!
Nó lám 1 cái nghề cho thu nhập cực tốt và ổn định (tầm 100 củ tháng) ấy là nó nói thế, và em cũng tin là thật vì những việc đó là người thật việc thật và hoàn toàn có cơ sở. Nhưng nghe để đấy thôi, vì việc ai người đó làm.
Ngày xưa cách đây tầm 15 năm, khi còn là sinh viên, nó nghèo hơn em, nhà có việc nên nó có hỏi vay em 3 củ nói vay lâu lâu, em ok, sau khoảng 1 năm, em cần tiền nên bảo nó trả lại, nó cũng trả sòng phẳng. Việc đến thế là xong.
Cách đây 3 năm, em có tí việc cần huy động tiền sau khi dồn hết mọi khả năng, em còn thiếu khoảng 150 củ trong thời gian tối đa 3 tháng, em hỏi mấy chỗ ae trong đó nó thì em hỏi vay khoảng 50 củ, mà em với nó chơi với nhau từ lúc để chỏm, nó biết thừa em không phải thằng nghiện ngập, lô đề, trác táng gì (lúc đó thu nhập của nó đã tầm 60-70 củ tháng rồi, thường xuyên than phiền rằng bận quá không đủ thời gian để bù khú anh em và tiêu bớt tiền đi) thì nó bảo không có đủ, em bảo thôi thế có bao nhiêu cho vay bấy nhiêu cũng được, nó bảo trong vòng 1 tuần nữa, khách trả tiền nó sẽ đưa em 30 củ, em ok và đành giật gấu vá vai vay nóng cho kịp rồi đợi 1 tuần.
Hết tuần chả thấy ông bạn vàng gọi điện, em muối mặt gọi hỏi thì nó bảo đang đi ctac đột xuất ở Hạ long, số tiền hôm nọ nói khách vẫn chưa trả, nếu cần lắm thì chỉ có 5 củ thôi, qua nhà gặp vợ nó mà lấy.
Em cười nhạt bảo, ĐM tao đã rách rồi mà mày còn rách hơn tao. Thôi cảm ơn, 5 củ để vợ mày đi chợ chứ cho tao vay, vợ con mày đứt bữa thì còn ra cái cc gì!!!!
Sau cái vụ ấy, em thay đổi cách nhìn cách nghĩ về nó và cũng tự hứa với lòng léo bao giờ vay mượn tiền bạc gì nữa.
Hóa ra bây giờ mới biết nó thế mà tốt, nó không cho em vay, lại nghĩ ra cái trò qua gặp vợ nó lấy 5 củ là vì nó không muốn mất tình bạn. MK!! Lưu Bình Dương Lễ cũng chỉ đến thế là cùng!!!