Mật thư “XIN NGHỈ VIỆC”…
Gửi Anh, CEO bản lĩnh và chân thành.
Em gọi Anh là CEO bản lĩnh và chân thành là hoàn toàn thật tâm tận sâu trong Em muốn nói. Nhưng Anh cũng không nên ảo tưởng quá về bản lĩnh và sự tự tin của mình. Vì rằng, chặng đường phía trước còn khá dài… và Em hy vọng Anh sẽ duy trì được bản lĩnh và sự tự tin ấy.
Nhận được “tối hậu thư” của Anh, Em tức tốc viết “mật thư” này cho Anh. Cám ơn Anh vì đã cho Em cơ hội để ra đi một cách ngẩng cao đầu. Anh à, cái cách mà Anh cho thôi việc Em lại càng làm Em ngưỡng mộ Anh. Thật mẫu mực, bản lĩnh và đầy sự chân thành…
Mười năm trước, Em được Anh “nhặt” về Công ty như một tờ giấy trắng: Không công việc, không kiến thức, không tiền… Em hoàn toàn không có gì ngoài cái bản mặt lỳ như trâu. Em được Anh dạy cho triết lý kinh doanh, chiến lược công - thủ, khát vọng trong cuộc sống và làm gì để đạt được nó. Ít nhiều Anh đã thêm vài cái gạch đầu dòng trên trang giấy trắng.
Em xin lỗi vì đã gây ra vài điều… mà thực ra là nhiều điều rắc rối trong công ty. Và Em rất cảm thấy áy náy vì một vài thất bại của mình, nhưng Công ty lại phải gánh thiệt hại của những thất bại đó. Có lẽ đây là lý do khiến Em hoàn toàn không thích “làm công ăn lương”. Nó làm Em “nghi ngờ” khả năng sáng tạo của chính mình… Dù rằng Anh vẫn hào sảng nói với Em rằng: - “Hãy cứ sai lầm đi Em, chưa đâu… chưa đâu.”
Nếu Thương hiêu là bánh lái của con tàu, Nhân sự là người lái tàu… vậy thì chúng ta chở cái gì trên con tàu ấy? Sản phẩm chúng ta bán ư? Không… Em nghĩ là vậy. Vì sản phẩm là như nhau, bất kỳ Công ty nào cũng có thể làm theo… Chỉ khác ở thông điệp mà chúng ta gửi gắm trong sản phẩm và cách chúng ta mang sản phẩm tới… Hay nói cách khác nó là “Giá trị cốt lõi”.
Em biết Anh vẫn xem những thứ Em nói, những cuốn sách Em đọc, và cả những gì Em làm là lý thuyết viển vông. Em biết… Em biết chứ… Và Em cũng biết Anh đang nghi ngờ sự tận tụy của Em. Tin thì dùng, đã không tin thì không dùng… đó là điều tất yếu của ngày hôm nay. Em hiểu và hoàn toàn đồng tình, vẫn biết tình hình sẽ trở nên “ngàn cân treo sợi cáp”.
Mỗi buổi chiều Em vẫn tận dụng cơ hội để nghe và xem Anh nói gì, làm gì. Nhiều khi Em vẫn tự hỏi: “Không biết trong đầu Ông này Ông nghĩ cái gì ta?”. Nhưng Em hoàn toàn không muốn trở nên “thành đạt” giống Anh. Xét về quản trị một cuộc đời thì chưa chắc Anh đã hơn Em.
Chiều nay, thấy anh có vẻ suy tư nhiều hơn,… giá mà Em có thể gánh giùm Anh “chút suy tư” thì hay biết mấy. Thật tâm vẫn muốn cống hiến cho Công ty, nhưng nếu phải ra đi đối với Em giống như lỡ mất một cơ hội hợp tác. Và Anh chớ nên lo sợ sự oán hận của Em, dù hợp tác hay không hợp tác thì chắc chắn Em và Anh sẽ không bao giờ đứng ở hai chiến tuyến, Anh vẫn sẽ là CEO bản lĩnh và chân thành. Còn Em vẫn là nhân viên mẫu mực và tận tụy…
Muốn đi nhanh thì đi một mình còn muốn đi xa… hãy kiếm một người bạn đồng hành. Chúc Anh thành công trên những chặng đường sắp tới và luôn có những cộng sự bên mình. Chào thân ái và quyết chiến…