Mảng tối Hà Nội

Travel Xanh

Xe hơi
Biển số
OF-688077
Ngày cấp bằng
15/7/19
Số km
112
Động cơ
103,694 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Hà Nội
Trưa nay rỗi rãi ngồi chẳng làm gì em xin hầu các cụ chuỗi câu chuyện mới xảy ra với em ngày hôm qua. Chuỗi câu chuyện đã làm em suy nghĩ khá nhiều về xã hội VN hiện nay, hay cụ thể hơn là tại Hà Nội - Thủ đô nghàn năm văn hiến, Tràng An, thanh lịch.......
Từng câu chuyện nó chẳng có gì to tát và có lẽ là bình thường tại Hà Nội bây giờ, nhưng nó lại xảy ra thành 1 chuỗi đã làm em giật mình với Hà Nội, nơi nhiều người vỗ ngực tự hào: Tao là người Hà Nội.
Chuyện 1:
Ông (cậu em bà) em ở quê bị xuất huyết não và tràn dịch phổi, bệnh viện tỉnh chuyển lên Việt Đức. Cùng đó thằng cháu ông cũng bị hẹp van tim, bv tỉnh chuyển lên Nhi Thụy Điển mổ. Cả nhà dắt díu nhau 5-6 người đi nhờ xe lên Hà Nội, thả xuống đâu không thả lại thả ngay bến xe Giáp Bát.
Do không báo trước cho em nên em không kịp ra đón. Cả mấy người vào làm bát phở cạnh bến xe chờ em. Tính tiền thành 60k/bát, cả nhà ngã ngửa ra méo mặt trả tiền.
Mựa nó chứ, phở 24 cũng chỉ đâu 30k/ bát là cùng. Đây lại bẩn thỉu nhếch nhác rồi bát phở cũng lèo tèo tí thịt tí bánh.
Tích cóp vay mượn ở quê được mấy triệu cầm đi thì đã mất toi mấy trăm k khi vừa đặt chân vào đất Hà Nội
Chuyện 2:
Em gọi điện cho cậu bảo bây giờ cháu đang trên đường về nhưng ít nhất cũng khoảng 30' nữa mới về đến đấy. Cậu gọi cái taxi đưa ông lên viện luôn cho kịp giờ với ông đỡ lạnh ngồi chờ.
Được lúc cậu gọi lại cho em hỏi từ BX Giáp Bát đến BV Việt Đức bao nhiêu km. Hóa ra ông cậu cũng tỉnh, lên xe hỏi luôn là đi lên viện bao tiền. Thằng lái taxi báo đi từ đây lên đấy mất khoảng 27 km, tính thành tiền khoảng 250k.
Mựa, em đang lái xe mà tí lao xuống lề. Bảo cậu chuyển đt cho thằng lái taxi để em chửi. Chửi + xỉ vả về nhân đức với thằng taxi đấy mấy câu xong em bảo cậu xuống xe ngồi đấy chờ cháu đến.
Cũng may mà chưa đi không thì lại mất thêm mấy trăm k tích cóp.
Chuyện 3:
Em phi đến đón ông ở cái ngõ gì sát bến xe, chỗ cổng sau bến xe thì phải.
Bế ông lên, xếp đồ vào xe xong em từ từ chuyển bánh thì lại giật mình thấy 1 chú xxx phường cùng đâu 2 chú tự quản chạy vòng từ sau xe em lên chặn. Lúc này em mới ngước lên thì thấy em vừa đi qua cái biển cấm ô tô.
Cái này trước tiên em nhận là lỗi do em không quan sát. Nhưng các cụ có thể tưởng tượng thế này. Em đi ngay sau 2 chú taxi, chính vì thấy taxi đi trước rồi nên em không để ý. Cái nữa là chỗ em dừng xe đón ông lên cách cái cột vẽ biển cấm khoảng 10m. Mấy ông xxx phường đứng ngay đấy và chứng kiến cảnh bế người bệnh lên xe. Lúc em từ từ đi vào cái đường ý (đường khá đông và em đi từ từ sau xe taxi đi trước nhé) thì thấy mấy ông này vờ ngó lơ chỗ khác, mấy chú xe ôm với lái taxi thì cứ nhìn xe em đi rồi cười cười với nhau (lúc đó em nghĩ là do họ tò mò nhìn cảnh bế người bệnh thôi). Ngay sau khi em đi qua cái biển thì bắt đầu xồ ra chặn !!!
Vẫn ngồi trên xe em mở kính nói với xxx: chú thông cảm, cháu biết cháu sai rồi nhưng cháu đang đưa người đi cấp cứu nên vội không quan sát, hơn nữa xe cháu còn chưa thoát hết cả xe qua cái biển cấm. Ông xxx bảo được rồi, nhưng đưa giấy tờ đây tôi kiểm tra xem đã.
Cầm giấy tờ của em ròi chỉ em quay lại đúng cái chỗ vừa nãy em dừng đón người, xxx phi thẳng vào cái nhà dân gần đấy ngồi chờ.
Lúc này em thực sự bức xúc, không thể tưởng tượng nổi chỉ vì mấy đồng tiền bẩn mà xxx lại làm như thế.
Vào đến nơi xxx tuôn luôn 1 tràng học thuộc, nào là lỗi... lỗi này triệu bảy...thu bằng 30 ngày..
Em điên quá nói luôn, cháu không ngờ chú lại có thể kiếm tiền kiểu này. Chú biết thừa là cháu đang đưa người đi cấp cứu, biết thừa quá trình vi phạm của xe cháu. Nói thật cháu chẳng sợ cái lỗi này, cháu là cháu chú X (1 ông mà em chỉ biết tên), chú không phạt được cháu đâu. Bây giờ ông cháu đang cấp cứu thế kia, nếu có việc gì chú phải chịu trách nhiệm.
Lúc này xxx bắt đầu hơi nhụt rồi, hỏi lại : thế X nào.
Em : ông X bên GT, chú là xxx phường có nói cũng chẳng biết.
xxx: thế thôi mày đưa tao mấy trăm, tao ghi lỗi nhẹ.
Mựa, em cay quá nhưng đang vội, rút ví vứt tờ 100k vào cái biên bản rồi cầm giấy tờ đi luôn. Vẫn nghe thấy đằng sau: Lần sau rút kinh nghiệm nhé, cấp cứu cũng không được đi vào đường cấm...
Chuyện 4:
Thằng cháu ông (em em) đi mổ ở Nhi. Theo như thông lệ mà bv đề ra là bệnh nhân đi mổ thì phải đi cùng 5 người nhà ra viện thử máu tìm người trùng nhóm phòng bất trắc khi mổ. Cái này em nghĩ là đương nhiên. Khổ cái là phải dắt díu 5-6 người đi từ quê lên (trong số người đi thử máu có cả em nhưng em lại có việc gấp phải đi nên lại thôi).
Buồn cười cái tưởng chỉ lấy mỗi người tý để thử nhóm máu. Ai ngờ mấy cậu em đi về kể họ đè ra lấy mỗi người 1 túi máu to bự...chả cần biết nhóm máu gì.
Biết hiến máu là nhân đạo, nhưng lấy máu kiểu này thì vô nhân đạo quá.
Chuyện 5:
Sau bao nhiêu khê như thế nhưng cuối cùng thì cả ông và thằng cháu đều chưa được nhập viện vì thiếu giấy tờ gì đó.
Chuyện dài nhưng như thằng em em đây là lần thứ 8 trong vòng 2 tháng qua nó đi đi đi lại lên HN để khám rồi chờ đợi rồi nhận lịch hẹn...nó khám bằng thẻ BH.

Một chuỗi các sự việc diễn ra trong 1 ngày đã làm em giật mình nhìn lại. Xã hội bây giờ thế sao ? Người với người chà đạp lẫn nhau, sống không còn có tình nghĩa, lừa lọc, bất chấp đạo lý chỉ vì tiền.
Ai làm việc cũng vì cơm áo gạo tiền cả, nhưng kiếm tiền như thế này thì nó không gọi là làm việc - đấy là Cướp.

Biết rằng xã hội nào cũng có những chuyện thị phi, kể cả các nước tiên tiến cũng có mặt trái và mảng tối xấu xí. Nhưng với Hà Nội, em thấy mảng tối nó quá lớn, lấn át hoàn toàn mảng sáng rồi.
Buồn cho Hà Nội mất 1 đêm..
Cái chính là e thấy cụ bình tĩnh để vượt được ngần đấy cửa ải
 

Đá sỏi

Xe buýt
Biển số
OF-554558
Ngày cấp bằng
19/2/18
Số km
861
Động cơ
165,857 Mã lực
Đủ sáng chưa các cụ ...
Để em thêm tí sáng nữa cho nó hoành :P

Đầu hè, thời tiết xẩm xịt, gấu của em lăn ra ốm không đi làm được. Thế là nàng mệt rất to đấy. Nghỉ ở nhà một hôm, rồi hai hôm, ba hôm... hai vợ chồng chủ quan, nghĩ là do thời tiết. Sáng ngày thứ tư, đang mơ màng thì em choàng tỉnh mắt, thấy con gấu đang xỉu xỉu dần ở cửa. Sợ vãi đạn. lao ra ôm gấu, lay gọi mất chừng 1 phút thì nàng tỉnh. Bảo thôi đi bệnh viện ngay. A9 Bạch Mai thẳng tiến. Em quay ra gửi xe xong xuôi, chừng 20 phút quay lại đã thấy nàng làm xong hồ sơ và đang được thăm khám. Vào viện lúc khoảng 9h, thì 10h30 có thông báo là gấu bị mất nửa lượng máu, nghi là do chảy máu đường tiêu hóa. Đến khoảng 3h chiều thì nàng được tiếp hai bịch máu. Quá trình chờ đợi cũng lâu, bác sỹ đuổi quầy quậy, bực cả mình may mà có các em y tá A9 quá sexy trong mầu áo trắng cho biết lý do nên em cũng không sốt ruột. :P

5h chiều, gấu được chuyển lên khoa tiêu hóa, phòng cấp cứu 1 mình một giường. Thứ bảy nên hình như mọi việc có vẻ chậm nhưng các cháu hộ lý thực tập làm việc khá tận tình, thay băng thay gạc, thay bịch máu... Bà chị vợ vào thăm cứ giục giã thằng em đi tìm bác sỹ để ngoại giao. Em kệ, em tuổi éo gì mà dám ngoại giao với các bác sỹ nên thẽ thọt bảo chị là thôi... cứ để mọi sự diễn ra như nó đang diễn ra như thế. Đêm đó em ở viện. Lần đầu tiên trông vợ trong viện, lóng ngóng bỏ mẹ. Thế là nhờ các bà, các chị người nhà bệnh nhân giúp từ cái bô cho đến cuộn giấy vệ sinh. Gấu cũng biết điều, nằm ngoan như cún nên em không làm gì hết. Thề. Nhàn tênh, mỗi tội không có chỗ ngủ nên lang thang.

Thứ hai, bác sỹ thăm khám, chiếu chụp như mọi người chẳng có gì khác lạ. Đẩy vợ đi xếp hàng chiếu chụp. OK. Chẳng phải làm gì. Chiều đến thì đưa vợ về phòng bệnh thường, 3 người một giường. Bà chị vợ lại khuyên bảo phải ngoại giao, tìm cái phòng dịch vụ. Bảo chị ngó mấy phòng dịch vụ đầy người kia kìa, toàn ông bà già với thanh niên bụng mang dạ chửa đang nằm đấy. Vào thế đếch nào được. Bả im re nhưng lại giục ngoại giao, ngoại giao. Đáp: em có ở bộ ngoại giao *** đâu. Để đấy cho vợ em nằm. Phòng bệnh đông, đa phần bà con ngoại tỉnh về, trung bình một bệnh nhân là 1,5 người trông. Con gấu nhà em đang truyền máu 4 bịch mà buôn chuyện kinh hoàng.... em đến khổ vì con gấu nhà này. Nó chưa bao giờ ốm viện nên nũng nịu vãi đạn, bắt chồng hầu hạ đủ thứ, từ miếng cơm manh áo, cái lót ổ cho đến sạc pin điện thoại. Rồi còn vã đến độ bảo chồng ngủ lại. Điên à.. giường bên có con bé sinh năm 82 phây phây nằm trông mẹ thì em trông vợ em thế éo nào được. Nằm ba người một giường nên chật lắm, con bé nằm cùng không chịu được nên tình nguyện nằm đất nhường giường cho hai chị. Bệnh của nó cũng oái oăm, gái 22 tuổi không đi ngoài được... thế mới lạ chứ.

Thứ sáu, vợ em về. Xuất viện mà vẫn không biết nguyên nhân mất máu. Nàng hý hửng chuẩn bị mấy cái phong bì để cám ơn bác sỹ. Em bảo đưa đây... bố mày đi ngoại giao. Nhét 4-5 phong bi vào túi, đi lo thủ tục ra viện cho vợ. Xong xuôi tất cả. Bọn em mất tổng cộng 3 triệu tư viện phí. Quay lại khoa tiêu hóa, chào thân ái mọi người, rất chân thành cám ơn các bác sỹ của khoa bằng một phong bì xinh xinh = 1/4 tiền viện. Xong. Mấy tháng nay, gấu em chẳng quay lại viện nữa. Nhảy múa và nàng tiếp tục nói ... nhức mẹ nó hết cả đầu.

Em, nói thật với các cụ, va vào bệnh viện nhiều rồi, trường hợp khủng khiếp nhất còn liên quan đến tính mạng người thân nữa cơ... nhưng chưa bao giờ em mang phong bì đến nhờ bác sỹ... và cũng chưa bác sỹ nào đối xử tàn tệ với em.
 

Trăm hoa đua nở

Xe điện
Biển số
OF-534449
Ngày cấp bằng
28/9/17
Số km
2,725
Động cơ
188,093 Mã lực
Trưa nay rỗi rãi ngồi chẳng làm gì em xin hầu các cụ chuỗi câu chuyện mới xảy ra với em ngày hôm qua. Chuỗi câu chuyện đã làm em suy nghĩ khá nhiều về xã hội VN hiện nay, hay cụ thể hơn là tại Hà Nội - Thủ đô nghàn năm văn hiến, Tràng An, thanh lịch.......
Từng câu chuyện nó chẳng có gì to tát và có lẽ là bình thường tại Hà Nội bây giờ, nhưng nó lại xảy ra thành 1 chuỗi đã làm em giật mình với Hà Nội, nơi nhiều người vỗ ngực tự hào: Tao là người Hà Nội.
Chuyện 1:
Ông (cậu em bà) em ở quê bị xuất huyết não và tràn dịch phổi, bệnh viện tỉnh chuyển lên Việt Đức. Cùng đó thằng cháu ông cũng bị hẹp van tim, bv tỉnh chuyển lên Nhi Thụy Điển mổ. Cả nhà dắt díu nhau 5-6 người đi nhờ xe lên Hà Nội, thả xuống đâu không thả lại thả ngay bến xe Giáp Bát.
Do không báo trước cho em nên em không kịp ra đón. Cả mấy người vào làm bát phở cạnh bến xe chờ em. Tính tiền thành 60k/bát, cả nhà ngã ngửa ra méo mặt trả tiền.
Mựa nó chứ, phở 24 cũng chỉ đâu 30k/ bát là cùng. Đây lại bẩn thỉu nhếch nhác rồi bát phở cũng lèo tèo tí thịt tí bánh.
Tích cóp vay mượn ở quê được mấy triệu cầm đi thì đã mất toi mấy trăm k khi vừa đặt chân vào đất Hà Nội
Chuyện 2:
Em gọi điện cho cậu bảo bây giờ cháu đang trên đường về nhưng ít nhất cũng khoảng 30' nữa mới về đến đấy. Cậu gọi cái taxi đưa ông lên viện luôn cho kịp giờ với ông đỡ lạnh ngồi chờ.
Được lúc cậu gọi lại cho em hỏi từ BX Giáp Bát đến BV Việt Đức bao nhiêu km. Hóa ra ông cậu cũng tỉnh, lên xe hỏi luôn là đi lên viện bao tiền. Thằng lái taxi báo đi từ đây lên đấy mất khoảng 27 km, tính thành tiền khoảng 250k.
Mựa, em đang lái xe mà tí lao xuống lề. Bảo cậu chuyển đt cho thằng lái taxi để em chửi. Chửi + xỉ vả về nhân đức với thằng taxi đấy mấy câu xong em bảo cậu xuống xe ngồi đấy chờ cháu đến.
Cũng may mà chưa đi không thì lại mất thêm mấy trăm k tích cóp.
Chuyện 3:
Em phi đến đón ông ở cái ngõ gì sát bến xe, chỗ cổng sau bến xe thì phải.
Bế ông lên, xếp đồ vào xe xong em từ từ chuyển bánh thì lại giật mình thấy 1 chú xxx phường cùng đâu 2 chú tự quản chạy vòng từ sau xe em lên chặn. Lúc này em mới ngước lên thì thấy em vừa đi qua cái biển cấm ô tô.
Cái này trước tiên em nhận là lỗi do em không quan sát. Nhưng các cụ có thể tưởng tượng thế này. Em đi ngay sau 2 chú taxi, chính vì thấy taxi đi trước rồi nên em không để ý. Cái nữa là chỗ em dừng xe đón ông lên cách cái cột vẽ biển cấm khoảng 10m. Mấy ông xxx phường đứng ngay đấy và chứng kiến cảnh bế người bệnh lên xe. Lúc em từ từ đi vào cái đường ý (đường khá đông và em đi từ từ sau xe taxi đi trước nhé) thì thấy mấy ông này vờ ngó lơ chỗ khác, mấy chú xe ôm với lái taxi thì cứ nhìn xe em đi rồi cười cười với nhau (lúc đó em nghĩ là do họ tò mò nhìn cảnh bế người bệnh thôi). Ngay sau khi em đi qua cái biển thì bắt đầu xồ ra chặn !!!
Vẫn ngồi trên xe em mở kính nói với xxx: chú thông cảm, cháu biết cháu sai rồi nhưng cháu đang đưa người đi cấp cứu nên vội không quan sát, hơn nữa xe cháu còn chưa thoát hết cả xe qua cái biển cấm. Ông xxx bảo được rồi, nhưng đưa giấy tờ đây tôi kiểm tra xem đã.
Cầm giấy tờ của em ròi chỉ em quay lại đúng cái chỗ vừa nãy em dừng đón người, xxx phi thẳng vào cái nhà dân gần đấy ngồi chờ.
Lúc này em thực sự bức xúc, không thể tưởng tượng nổi chỉ vì mấy đồng tiền bẩn mà xxx lại làm như thế.
Vào đến nơi xxx tuôn luôn 1 tràng học thuộc, nào là lỗi... lỗi này triệu bảy...thu bằng 30 ngày..
Em điên quá nói luôn, cháu không ngờ chú lại có thể kiếm tiền kiểu này. Chú biết thừa là cháu đang đưa người đi cấp cứu, biết thừa quá trình vi phạm của xe cháu. Nói thật cháu chẳng sợ cái lỗi này, cháu là cháu chú X (1 ông mà em chỉ biết tên), chú không phạt được cháu đâu. Bây giờ ông cháu đang cấp cứu thế kia, nếu có việc gì chú phải chịu trách nhiệm.
Lúc này xxx bắt đầu hơi nhụt rồi, hỏi lại : thế X nào.
Em : ông X bên GT, chú là xxx phường có nói cũng chẳng biết.
xxx: thế thôi mày đưa tao mấy trăm, tao ghi lỗi nhẹ.
Mựa, em cay quá nhưng đang vội, rút ví vứt tờ 100k vào cái biên bản rồi cầm giấy tờ đi luôn. Vẫn nghe thấy đằng sau: Lần sau rút kinh nghiệm nhé, cấp cứu cũng không được đi vào đường cấm...
Chuyện 4:
Thằng cháu ông (em em) đi mổ ở Nhi. Theo như thông lệ mà bv đề ra là bệnh nhân đi mổ thì phải đi cùng 5 người nhà ra viện thử máu tìm người trùng nhóm phòng bất trắc khi mổ. Cái này em nghĩ là đương nhiên. Khổ cái là phải dắt díu 5-6 người đi từ quê lên (trong số người đi thử máu có cả em nhưng em lại có việc gấp phải đi nên lại thôi).
Buồn cười cái tưởng chỉ lấy mỗi người tý để thử nhóm máu. Ai ngờ mấy cậu em đi về kể họ đè ra lấy mỗi người 1 túi máu to bự...chả cần biết nhóm máu gì.
Biết hiến máu là nhân đạo, nhưng lấy máu kiểu này thì vô nhân đạo quá.
Chuyện 5:
Sau bao nhiêu khê như thế nhưng cuối cùng thì cả ông và thằng cháu đều chưa được nhập viện vì thiếu giấy tờ gì đó.
Chuyện dài nhưng như thằng em em đây là lần thứ 8 trong vòng 2 tháng qua nó đi đi đi lại lên HN để khám rồi chờ đợi rồi nhận lịch hẹn...nó khám bằng thẻ BH.

Một chuỗi các sự việc diễn ra trong 1 ngày đã làm em giật mình nhìn lại. Xã hội bây giờ thế sao ? Người với người chà đạp lẫn nhau, sống không còn có tình nghĩa, lừa lọc, bất chấp đạo lý chỉ vì tiền.
Ai làm việc cũng vì cơm áo gạo tiền cả, nhưng kiếm tiền như thế này thì nó không gọi là làm việc - đấy là Cướp.

Biết rằng xã hội nào cũng có những chuyện thị phi, kể cả các nước tiên tiến cũng có mặt trái và mảng tối xấu xí. Nhưng với Hà Nội, em thấy mảng tối nó quá lớn, lấn át hoàn toàn mảng sáng rồi.
Buồn cho Hà Nội mất 1 đêm..
Câu chuyện thứ 3 mấy thằng xxx ở Giáp Bát là mất dạy nhất, trước e dính phát đi xe máy đến cổng số 3 bên hông dừng xe cởi mũ bảo hiểm song co chân lên để quay ngược sang bên kia đường cho sát cổng lập tức nó bắt lỗi không đội mũ.
Các chuyện khác cụ chủ kể thì xảy ra quá nhiều ở cái đất thổ đu này. Xã hội thời loạn nó thế cần trang bị kỹ năng thôi.
 

Tùng indaogia

Xe tải
Biển số
OF-451254
Ngày cấp bằng
7/9/16
Số km
482
Động cơ
209,780 Mã lực
Tuổi
50
Nơi ở
Hà Nội
Để em thêm tí sáng nữa cho nó hoành :P

Đầu hè, thời tiết xẩm xịt, gấu của em lăn ra ốm
không đi làm được. Thế là nàng mệt rất to đấy. Nghỉ ở nhà một hôm, rồi hai hôm, ba hôm... hai vợ chồng chủ quan, nghĩ là do thời tiết. Sáng ngày thứ tư, đang mơ màng thì em choàng tỉnh mắt, thấy con gấu đang xỉu xỉu dần ở cửa. Sợ vãi đạn. lao ra ôm gấu, lay gọi mất chừng 1 phút thì nàng tỉnh. Bảo thôi đi bệnh viện ngay. A9 Bạch Mai thẳng tiến. Em quay ra gửi xe xong xuôi, chừng 20 phút quay lại đã thấy nàng làm xong hồ sơ và đang được thăm khám. Vào viện lúc khoảng 9h, thì 10h30 có thông báo là gấu bị mất nửa lượng máu, nghi là do chảy máu đường tiêu hóa. Đến khoảng 3h chiều thì nàng được tiếp hai bịch máu. Quá trình chờ đợi cũng lâu, bác sỹ đuổi quầy quậy, bực cả mình may mà có các em y tá A9 quá sexy trong mầu áo trắng cho biết lý do nên em cũng không sốt ruột. :P

5h chiều, gấu được chuyển lên khoa tiêu hóa, phòng cấp cứu 1 mình một giường. Thứ bảy nên hình như mọi việc có vẻ chậm nhưng các cháu hộ lý thực tập làm việc khá tận tình, thay băng thay gạc, thay bịch máu... Bà chị vợ vào thăm cứ giục giã thằng em đi tìm bác sỹ để ngoại giao. Em kệ, em tuổi éo gì mà dám ngoại giao với các bác sỹ nên thẽ thọt bảo chị là thôi... cứ để mọi sự diễn ra như nó đang diễn ra như thế. Đêm đó em ở viện. Lần đầu tiên trông vợ trong viện, lóng ngóng bỏ mẹ. Thế là nhờ các bà, các chị người nhà bệnh nhân giúp từ cái bô cho đến cuộn giấy vệ sinh. Gấu cũng biết điều, nằm ngoan như cún nên em không làm gì hết. Thề. Nhàn tênh, mỗi tội không có chỗ ngủ nên lang thang.

Thứ hai, bác sỹ thăm khám, chiếu chụp như mọi người chẳng có gì khác lạ. Đẩy vợ đi xếp hàng chiếu chụp. OK. Chẳng phải làm gì. Chiều đến thì đưa vợ về phòng bệnh thường, 3 người một giường. Bà chị vợ lại khuyên bảo phải ngoại giao, tìm cái phòng dịch vụ. Bảo chị ngó mấy phòng dịch vụ đầy người kia kìa, toàn ông bà già với thanh niên bụng mang dạ chửa đang nằm đấy. Vào thế đếch nào được. Bả im re nhưng lại giục ngoại giao, ngoại giao. Đáp: em có ở bộ ngoại giao *** đâu. Để đấy cho vợ em nằm. Phòng bệnh đông, đa phần bà con ngoại tỉnh về, trung bình một bệnh nhân là 1,5 người trông. Con gấu nhà em đang truyền máu 4 bịch mà buôn chuyện kinh hoàng.... em đến khổ vì con gấu nhà này. Nó chưa bao giờ ốm viện nên nũng nịu vãi đạn, bắt chồng hầu hạ đủ thứ, từ miếng cơm manh áo, cái lót ổ cho đến sạc pin điện thoại. Rồi còn vã đến độ bảo chồng ngủ lại. Điên à.. giường bên có con bé sinh năm 82 phây phây nằm trông mẹ thì em trông vợ em thế éo nào được. Nằm ba người một giường nên chật lắm, con bé nằm cùng không chịu được nên tình nguyện nằm đất nhường giường cho hai chị. Bệnh của nó cũng oái oăm, gái 22 tuổi không đi ngoài được... thế mới lạ chứ.

Thứ sáu, vợ em về. Xuất viện mà vẫn không biết nguyên nhân mất máu. Nàng hý hửng chuẩn bị mấy cái phong bì để cám ơn bác sỹ. Em bảo đưa đây... bố mày đi ngoại giao. Nhét 4-5 phong bi vào túi, đi lo thủ tục ra viện cho vợ. Xong xuôi tất cả. Bọn em mất tổng cộng 3 triệu tư viện phí. Quay lại khoa tiêu hóa, chào thân ái mọi người, rất chân thành cám ơn các bác sỹ của khoa bằng một phong bì xinh xinh = 1/4 tiền viện. Xong. Mấy tháng nay, gấu em chẳng quay lại viện nữa. Nhảy múa và nàng tiếp tục nói ... nhức mẹ nó hết cả đầu.

Em, nói thật với các cụ, va vào bệnh viện nhiều rồi, trường hợp khủng khiếp nhất còn liên quan đến tính mạng người thân nữa cơ... nhưng chưa bao giờ em mang phong bì đến nhờ bác sỹ... và cũng chưa bác sỹ nào đối xử tàn tệ với em.
Em đang bệnh viện đây cụ,
Chả là phòng đông quá em nằm dưới giường bạt. Lúc sau có 1 cụ xuất viện thế là cả cụ lớn, cụ bé bảo em lên thế chỗ, em ỏn ẻn bảo rằng để bác sỹ sắp xếp( ý là em nhường các cụ đi mổ ở các phòng bên sang, còn em chưa mổ).
Cả phòng nhìn em như nhìn thằng hâm( lần 1)
Chiều em đi chụp cắt lớp đợi khoảng 2,5h, gấu đợi cùng em có vẻ sốt ruột. Lúc xong xuôi ông anh gọi điện hỏi: lâu thế ,sao không gọi tao. Em bảo phải sếp hàng với cả về phòng cũng có làm quái gì đâu.
Cả vợ em và ông anh nhìn em như thằng hâm( lần 2)
Sau đó thì về muộn 1 tý, nhà ăn hết đồ và em lại phải đội mưa ra ngoài ăn
Kết luận: Em thấy em cũng hâm, dưng mà thích.
Với cả quà của em biếu bác sỹ phẫu thuật cho gấu có chai rượu 700k, còn đội điều dưỡng là mấy vỉ sữa chua.
À em là Hà Nội bẹn, còn con gấu và anh rể em là lõi nhé( nhiều khi bon chen bỏ mẹ).
Hà Nội vẫn đầy chỗ sáng nhé các cụ.
 

Hoàng Hải Anh

Xe tải
Biển số
OF-666274
Ngày cấp bằng
3/6/19
Số km
245
Động cơ
110,616 Mã lực
Tuổi
46
Chuyện 1: Tập thói quen hỏi giá trước khi mua, cơ mà phở 24 với phở Vuông lên 50 lâu rồi mà Cụ.
Chuyện 2: Em mà là Cụ em bẩu người nhà cứ đi cái taxi đó nhưng ko phải đến BV mà về thẳng nhà Cụ rồi đập cho thằng chó đó một trận.
Chuyện 3: Cụ thấy không, dù Cụ có nói thế nào đi nữa thì với cái bọn ko còn tính người cũng là thừa. Lần sau rút kinh nghiệm Cụ nhé (tiền luôn cho nhanh).
Chuyện 4: Cái này em sợ có nhầm lẫn, em cũng đi thử máu nhiều rồi mà.
Chuyện 5: Cả nhà em có BH đang hoàng cơ mà đi khám em tuyền chơi dịch vụ cho nhanh.

Kết luận: "Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan" Các Cụ ngày xưa nói cấm có sai câu nào.
Mục số 2 em cũng làm giống cụ. Em đón vợ mới sinh từ Bạch Mai về Linh Đàm. Em để cho nó bấm, nó nhẩy đồng hồ thoải mái. Về đến nhà tính tiền hết hơn 200k( hồi 2011). Em bảo nó. Ông để xe ở đây, ông lên xe tôi chở đến BM. Nếu hết 200k tôi biếu ông 1 triệu. Còn không ông ở đây tôi gọi thanh tra và xxx phường đến.( vì nhà có thằng đồng hao cũng lái taxi đang để xe ở nhà) thế là cu cậu quay sang xin và lấy 120k. Đi đường nó cứ tưởng mình vừa đẻ được thằng cu lên thoải mái...
 

Laixetruongson

Xe container
Biển số
OF-95142
Ngày cấp bằng
13/5/11
Số km
8,852
Động cơ
469,932 Mã lực
Em không phải dân HN gốc như các bác nói và em thấy tự hào về điều đó. Các cụ có câu: phú quý sinh lễ nghĩa. Họ đang phải chụp giật để kiếm từng đồng vì cuộc sống trong khi các bác đang kiếm tương đối nhàn hạ
thôi. Nếu các bác ở vào hoàn cảnh như họ liệu bạn có bằng họ bây giờ không và nếu họ ở địa vị của các bác bây giờ, chắc gì họ đã kém văn hóa và văn minh như so với các bác!

Em thấy sợ cái cách đánh giá con người qua đồng tiền của nhiều người: qua nhà to, xe đẹp, đồ hiệu mà quên mất rằng thước đo giá trị con người còn ở phẩm giá. Hôm thằng bạn em về nước, bọn em ngồi ở Lan Chín Tăng Bạt Hổ. Có cô bé khoảng 5-6 tuổi bán kẹo cao su đi qua đi lại mời mở hàng, em gọi lại mua mở hàng cho nó 1 phong là 5K (bi h ko bít bao nhiu vì chưa cập nhật) nhưng ko có tiền lẻ nên đưa 10K, cô bé nói "chú ơi, cháu chưa có tiền, lát cháu gửi lại chú sau nhé. Thằng bạn em phẩy tay kiểu "khỏi thối", em thấy có gì đó tắt đi trong ánh mắt của con bé. Nó cụp mắt xuống, lặng lẽ đặt thêm 1 phong kẹo nữa lên bàn rồi nói: "chú cầm thêm phong nữa giúp cháu vậy". Chắc con bé chưa biết chữ, nếu làm lý lịch thì trình độ văn hóa ghi là 0, nhưng em thấy có cái gì đó mình phải học từ hành động của nó.
Một lúc sau có 2, 3 đứa như thế đến mời cụ mua kcs tiếp không :))
 

wae alpha

Xe tải
Biển số
OF-577300
Ngày cấp bằng
4/7/18
Số km
226
Động cơ
141,423 Mã lực
Nơi ở
Long Biên Hà Nội
Em là một lao động quèn cũng từ quê ra hà nội đến nay đã hơn 3 chục năm rồi vui có buồn có khó khăn chất chồng vẫn phải cố gắng vượt qua đến giờ vẫn còn khó khăn đủ bề và vẫn cố gắng lao động và em rút ra một điều là Hà nội rất thân thiện là nơi sẵn sàng tiếp nhận cư dân mọi vùng miền,dù bạn là công chức,hay là lao động tự do,hay là trí thức.... đều vẫn có thể sinh cơ lập nghiệp được,không như các thành phố ở các địa phương vẫn còn phân biệt gốc tích hay văn hóa vùng miền,nói chung là tiếp xúc dễ hơn.
 

Spkt03

Xe tải
Biển số
OF-624423
Ngày cấp bằng
17/3/19
Số km
250
Động cơ
116,970 Mã lực
Cụ thớt chắc ít ra đường,.HN thì e ko biết chứ tình trạng như cụ nói thì SG và các tỉnh thì e gặp mọi nơi
 

Shadow381

Xe điện
Biển số
OF-425932
Ngày cấp bằng
30/5/16
Số km
3,280
Động cơ
285,653 Mã lực
Khách quan mảng tối gặp nhiều hơn, thi thoảng nhìn thấy sáng thôi, đó là đặc sản riêng Hà Nội rồi. Chỉ Hà Nội mới gặp tình trạng chặt chém mất dạy này. Chiều nay 2 vợ chồng em hẹn nhau đi ăn; em đến truớc đỗ xe truớc cửa quán (đường này bên phía cửa quán ko có biển cấm dừng đỗ, xe đỗ thoải mái; chiều bên kia có điểm trông xe của giao thông công chính). Gấu em đến sau đỗ xe sau xe em bị thằng trông xe chiều bên kia đường ra thu tiền gửi xe như đúng rồi. Gấu vào nói chuyện em mới biết thằng mất dạy bắt nạt phụ nữ. Chị bán hàng cũng bức xúc bảo nó lừa chứ để xe bên này có mất tiền đâu! Chuyện nhỏ nhưng Hà Nội hở ra là bị vặt linh tinh kiểu ấy, nhiều lắm kể không hết.
 

Dark_Man

Xe tăng
Biển số
OF-477932
Ngày cấp bằng
19/12/16
Số km
1,024
Động cơ
207,079 Mã lực
E lại cứ tưởng dân chơi vào hồi tưởng :))), ngủ 1 giấc là hết thôi cụ :))))
 

meomun346

Xe lăn
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
10,393
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi
Em oánh dấu mai đọc tiếp. Hóa ra có cụ nào lôi nó lên từ 2010.
 

Mraaa

Xe tăng
Biển số
OF-81725
Ngày cấp bằng
2/1/11
Số km
1,195
Động cơ
428,001 Mã lực
Chuyện đã cũ nhưng mọi thứ có vẻ vẫn mới nguyên thì phải. Riêng mẩu chuyện thứ 4 của cụ. Em và gia đình có may mắn là chưa bao giờ phải trải qua nhưng nhớ có nghe ở đâu đó nói về việc này. Kiểu như cụ phải mổ, kiểu gì cũng phải ăn hết mấy đơn vị máu của nhà Viện, nên họ phải yêu cầu cụ (không chính thống, kiểu không thuộc quy định bắt buộc) phải đóng trả tối thiểu 5 đơn vị chẳng hạn. Việc 5 đơn vị của cụ thuộc nhóm nào, tỷ lệ bao nhiêu % dùng được chắc họ có tính toán rồi.
 

ruavic

Xe máy
Biển số
OF-86967
Ngày cấp bằng
28/2/11
Số km
63
Động cơ
408,970 Mã lực
Các cụ chém hay như thầy bói xem voi vậy. Những cái nét hay cái đẹp đấy chỉ là biểu hiện thoảng ra của một nếp gia phong được gìn giữ từ đời này qua đời khác. Xã hội loạn nhưng con người không được loạn. Nói thì dễ nhưng làm được thì rất khó, chưa kể cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Chưa kể tranh đấu trong xã hội này, tử tế thường thua thiệt. Vậy nên cái mỹ từ người Tràng An kia thực đâu nhiều người hiểu.
 

RAVA

Xe ba gác
Biển số
OF-24857
Ngày cấp bằng
27/11/08
Số km
21,147
Động cơ
695,184 Mã lực
Nơi ở
Đâu đó quanh Bờ Hồ
Ông nào đào mộ kinh bỏ con mịa!
Còn cá nhân nhé! Ông thớt chắc *** giề những con người đó là HN? Dân HN éo bao giờ thèm sống quanh các khu vực đó,tham gia các hoạt động bẩn bựa đó nhé!
Còn nói cmn trắng ra là dân tứ chiếng về đó tụ tập kiếm ăn đấy!
Và nhắn ông thớt rằng: ông chê HN vậy thì ông về cmn nơi ông xuất thân đi!
-E ủng hộ bác, nv cho đỡ...tắc đg!:bz
 

halloween142

Xe tải
Biển số
OF-649766
Ngày cấp bằng
10/5/19
Số km
315
Động cơ
112,340 Mã lực
Tuổi
37
Haiz. Biết làm sao được. Nát từ lâu rồi cụ chủ ơi. Đấy là cụ còn chưa vào viện bỏng quốc gia đấy. No.1 luôn
 

giacmo1234

Xe buýt
Biển số
OF-500210
Ngày cấp bằng
24/3/17
Số km
582
Động cơ
185,446 Mã lực
Tuổi
38
Nơi ở
Hà Nội
Cụ chủ có năng khiếu kể chuyện đấy, khi con người ta sống đủ lâu ở môi trường nào thì người ta sẽ thích nghi với nó để tồn tại, mặc dù cái thích nghi đó cũng không tốt đẹp vẻ vang gì
 

hoangtpf4

Xe hơi
Biển số
OF-573578
Ngày cấp bằng
11/6/18
Số km
104
Động cơ
143,529 Mã lực
Website
kikyushop.com
đâu chả có mảng tối hả cụ :))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top