[Funland] Ma bắt mèo, tin hay không thì tùy- Vol 2

Trạng thái
Thớt đang đóng

Mimeo

Xe điện
Biển số
OF-443121
Ngày cấp bằng
6/8/16
Số km
3,320
Động cơ
208,646 Mã lực
Nơi ở
Neverland
Em giống mợ ạ.
Bố em là người mà em gần gũi nhất trong đời, mất 6 năm nay mà chưa bao giờ em có một giấc mơ về bố, dù rất mong.
Có đoạn đời em khó khăn quá đâm ra nản, cứ hàng đêm em lại xách cần đi câu, ngồi xuyên đêm một mình...cách nơi bố em nằm có 100m.
Thi thoảng buồn quá lại buộc cần xả máy, rồi lững thững đi bộ vào nghĩa trang ngồi cạnh mộ bố em. Chả có hương khói gì mà thắp, chỉ ngồi rít thuốc liên tục. Đầu óc cứ miên man nghĩ, rồi khấn thầm con mong mãi bố về một lần để bảo con nên làm như thế nào bây giờ...
Có đêm mệt quá hoặc rượu ngấm, em còn ngủ gục ngay tại mộ mấy tiếng, sáng dậy quần áo đẫm sương rồi lại lủi thủi đi về...thế mà chẳng mơ thấy bao giờ! :(

Có một ông anh họ rất thân thì lại gặp một lần.
Cụ ko kể nốt chuyện con chó beggie hồi phát hiện máu ở căn gác ấy rồi sao bỏ nhà đi ạ :D
 

Anna_0305

Xe hơi
Biển số
OF-311574
Ngày cấp bằng
13/3/14
Số km
147
Động cơ
298,210 Mã lực
Tàu ngầm ở thớt này rất lâu rồi, em đọc không bỏ sót bài nào cả, đã rất nhiều lần muốn vào chia sẻ với các cụ mợ câu chuyện của mình, ngặt một nỗi cuối năm bận quá nên không thực hiện đc. Hôm nay nhân ngày đầu năm mới rảnh rỗi, em xin đc chia sẻ với các cụ những câu chuyện của em. Em xin lưu ý các cụ đây là những chuyện thật 100%, do chính em đã trải qua, và đã làm thay đổi toàn bộ ý thức hệ tư tưởng của em, từ một con người vô thần đến một người tin tưởng vào sự tồn tại của thế giới tâm linh.

CHUYỆN THỨ NHẤT: KHÁCH SẠN TẠI FRANKFURT

Xét về trình tự thời gian, đây là chuyện xảy ra sau cùng, tuy nhiên vì trải nghiệm tại đó còn rất mới, vẫn nguyên vẹn trong em nên em sẽ kể chuyện hầu các cụ trước.

Em công tác tại 1 Tập đoàn lớn. Vào đầu tháng 10 năm nay, Tập đoàn em có cử 1 đoàn cán bộ, trong đó có em, sang dự một khoá đào tạo tại Đức theo chương trình hợp tác với Tập đoàn Siemens. Khoá đào tạo kéo dài 1 tuần và giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh.

Chuyến bay từ Hanoi sang Frankfurt của Hãng Hàng không Vietnamairlines đưa đoàn bọn em đi rất tốt đẹp, trên máy bay em ngủ đc khá tốt mặc dù em thuộc loại khó tính khi ngủ. Buổi sáng trên máy bay trước khi hạ cánh, em vươn vai sảng khoái, lòng vui vẻ nghĩ lâu rồi mình mới có 1 chuyến bay ngủ đc thoải mái như vậy. Đến Frankfurt, bọn em về khách sạn nhận phòng luôn. Khách sạn bọn em ở tên là Le Meridiens, nằm ngay gần nhà ga Trung tâm của Frankfurt, một vị trí rất thuận lợi cho việc ăn ở, di chuyển và shopping.

Mới đầu tháng 10 mà thời tiết Frankfurt đã trở lạnh, sáng sớm bọn em đến sân bay, ai nấy đều co ro trước cái lạnh đột ngột, nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng 8 độ, gió thổi vù vù, vì thế khi xe chở đoàn về đến khách sạn, ai nấy đều vội vã ùa vào sảnh khách sạn và phấn khởi vô cùng với không khí nóng sực ở đó. Cảm giác đầu tiên của bọn em khi vào đến sảnh là không gian cổ cổ, ánh sáng vàng vàng hơi tối, không sáng choang như ở các khách sạn hiện đại 4, 5 sao khác. Tuy nhiên, vào một buổi sáng giá lạnh, không gian ấy tự dưng lại phù hợp đến lạ lùng, mọi người đều cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Ai nấy đều say sưa nói chuyện, tíu tít nhận hành lý. Rất nhanh chóng, chị đại diện Siemens đã làm xong thủ tục nhận phòng cho đoàn. Phải công nhận Siemens chu đáo, bọn em mỗi người được bố trí ở một phòng. Phòng của em là phòng 315.

Em đi ăn trưa đã, tý em viết tiếp...
 

anphuong

Xe hơi
Biển số
OF-415081
Ngày cấp bằng
6/4/16
Số km
199
Động cơ
218,800 Mã lực
Vâng, cụ Pm cho em với ạ.
Em sẽ tìm hiểu thêm, trên đó em còn nhiều "người nhà".
Vậy là bọn cháu hết hóng chuyện hàng đêm à 2 cụ. Cụ xem làm sao thì làm. Đầu năm mới chơi vậy ứ đẹp đâu.
 

Anna_0305

Xe hơi
Biển số
OF-311574
Ngày cấp bằng
13/3/14
Số km
147
Động cơ
298,210 Mã lực
Bọn em bước vào thang máy để lên tầng 3. Buồng thang máy rất nhỏ, mỗi chuyến chỉ đủ cho 2 người và 2 chiếc vali. Nội thất của thang máy thì khỏi nói, cổ kính như trong những bộ phim thời xưa, khi vận hành nghe rõ tiếng bộ truyền động kêu xè xè. Anh bạn đi cùng tranh thủ tám chuyện: lúc nãy nhận phòng anh nghe chị T (đại diện Siemens) nói là khách sạn này xây dựng từ năm 1946 đấy, công nhận bọn Đức nó hay thật, còn giữ nguyên các nét cổ kính đặc sắc từ hồi đấy, VN mình ấy à, đập hết từ lâu rồi... Em cũng xuýt xoa phụ hoạ, công nhận đi trong thang máy này cảm giác thật là ngồ ngộ.

Hành lang khách sạn dài hun hút, gió từ đâu lùa vào thổi lạnh tê người. Đến cuối hành lang, em dừng lại. Con số 315 đập vào mắt. Một nỗi băn khoăn mơ hồ chợt hiện ra trong em.

Căn phòng 315 nằm cuối hành lang nhưng lại ở vị trí trực diện, bên mình hay gọi là 'đường đâm thẳng vào nhà'. Khẽ nhún vai, em thầm nghĩ : Bọn Tây này hay thật đấy, chả kiêng kỵ gì, ở VN nhà nào mà thế này đố mà bán được (hic, em vốn có máu đầu tư bất động sản nên những yếu tố như này em hay để ý lắm). Đoạn em đẩy cửa bước vào phòng, căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Theo thói quen mỗi khi nghỉ khách sạn, em ra cửa cài chốt, tiện thể ngó qua lỗ mắt thần: cả một đoạn hành lang dài mênh mông, trống trải, tôi tối, vắng lặng ko một bóng người. Kệ thôi, em tự nhủ, thế này càng dễ quan sát khi các bác trong đoàn qua gọi.
 

teamee

Xe tăng
Biển số
OF-321084
Ngày cấp bằng
26/5/14
Số km
1,848
Động cơ
304,642 Mã lực
Có nhà khoa học vừa phát hiện ra lý do "có thể" giải thích hiện tượng nhìn thấy ma.
Tóm tắt là hiện tượng ma do sóng hạ âm trùng với tần số cộng hưởng của mắt người. Mà sóng hạ âm này có thể vô tình được tạo ra ở mọi nơi.

http://m.9gag.com/gag/adqrO8V?ref=fbp
 

Anna_0305

Xe hơi
Biển số
OF-311574
Ngày cấp bằng
13/3/14
Số km
147
Động cơ
298,210 Mã lực
Ngày đầu tiên tại Frankfurt trôi đi rất vui vẻ. Vì là chủ nhật nên các cửa hàng đều đóng cửa, bọn em chỉ đi tham quan một số địa điểm đáng chú ý tại đây, sau một buổi sáng giá lạnh thì đến trưa nhiệt độ đã lên cao hơn, trời bắt đầu có nắng, không khí trong lành mát rượi rất dễ chịu. Kết thúc một ngày dạo chơi và ăn mỗi người 1 phần beefsteak no cứng bụng, bọn em trở về khách sạn. Do lệch múi giờ nên mới có hơn 8h tối mà ai nấy đều buồn ngủ díp hết cả mắt. Bọn em chào nhau, chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

Về phòng, cảm giác được vùi đầu vào mớ chăn ga gối thơm tho thật là thích. Rất nhanh chóng, em chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Em không biết mình đã ngủ được bao lâu nhưng bỗng nhiên em thấy rõ ràng có một bóng đen rất to lớn đứng cuối chân giường em. Cái bóng này không thể nhìn rõ mặt hay bất cứ đặc điểm gì, chỉ biết rằng đó chắc chắn là bóng người, có đầy đủ đầu mình tay chân nhưng toàn thân đen kịt, mà khối đen đó không đặc, có vẻ xốp xốp, tựa như mây đen ý nhưng dày hơn rất nhiều. Cái bóng đứng sừng sững dưới chân giường, chỉ cách chân em khoảng 20 phân. Tim em như bị bóp nghẹt lại, ngay tức khắc em lẩm nhẩm đọc :Nam mô A Di Đà Phật, em đọc liên hồi, càng lúc càng to, cái bóng đen vẫn đứng im không nhúc nhích.
 

scorpion_ica

Xe container
Biển số
OF-28564
Ngày cấp bằng
7/2/09
Số km
7,477
Động cơ
529,241 Mã lực
Lạng Sơn.

Cuối năm 2002, học xong, máu dở trong người em nổi lên. Sau một chuyến lang thang dài qua nhiều tỉnh, thăm nom các kiểu họ hàng và bạn bè, em quyết định dừng chân ở LS để bắt đầu dấn thân vào ngành...buôn lậu! Em tham gia một đường dây "làm luật", tức là chỉ chuyên lo luật cho chủ hàng chứ hồi đó chưa trực tiếp đánh, và đương nhiên là giấu tịt, bố mẹ em vẫn tưởng con đang ở HN.
Năm đó là đợt truy quét hàng lậu lớn ở LS, sau vụ Hang Dơi thì tình thế dân buôn lúc đó rất "nguy ngập". Các ô dù bảo kê "rén" hết, hàng bị "đánh" ở mọi ngả. Nhu cầu hàng hóa thì quá lớn, càng khó khăn lợi nhuận lại càng cao nên giới đầu nậu phải cắn răng đánh quả.
Nếu như trước đó và sau này, hàng có thể hiên ngang đi đường lớn thì lúc đó gần như 100% hàng được chuyển hết vào rừng. Ngạch này nó không như các cụ đọc bài của mấy anh phóng viên đi chụp dân vác rừng đâu ạ, toàn bài kiểu đó lên báo là vì các anh chỉ có đủ tài để trà trộn vào dân cõng hàng thôi, chứ đã xếp xe và lên đường thì có đến bố các anh cũng không thể tiếp cận được những chuyến hàng như của bọn em.
Tầm hơn tháng đầu tiên thì em chỉ có ăn nhậu và nâng cao tay lái, "ông anh nhớn" lúc đó cũng chỉ hơn em vài tuổi và là con bác, thế nên em ít khi phải tham gia những vụ cam go mà chỉ đi theo xe để học tập kinh nghiệm, mới đang ở dạng "kèm thêm người".
Em đi được tầm chục chuyến thì bị "đánh" rát quá, hàng đã hợp đồng tồn cả đống không đi được. Em được phái vào rừng coi như một thằng "zích công khai" cho anh để quản lý kho, tránh bọn nghẹo dưới quyền đói thuốc hoặc khát tiền mổ hàng đi bán.
Bọn em phải dựng một dãy lán giữa rừng để làm "kho" cách nhau vài trăm mét một chiếc và nằm gần với đường biên để cất giữ hàng, chờ các anh lớn lo việc xong thì lệnh. Thường lệnh về trước 1-2 ngày, ví dụ lệnh là "lên hàng của thằng T hoặc con H", vậy là bọn em chọn đúng hàng đó xếp xe xong để đấy đã, chờ lệnh tiếp mới lên đường. Vị trí kho là tuyệt mật ngay cả với chim lợn chứ đừng nói người ngoài, và em nghĩ nếu có anh PV nào xớ rớ vào đó mà bị lộ thì đầu tiên là hàng sẽ phải cõng ngay sang TQ, thứ 2 là đến lượt anh kia mất mạng...Cả trăm tấn hàng phải cõng sang bên kia, rồi lại phải luật lá bên kia phức tạp nên anh nào làm lộ thì coi như cầm chắc cái chết. Đa số trong bọn em là những kẻ thực sự khát máu, họ lúc nào cũng như chỉ chờ có dịp để chém người và giết người. Hồi đó em chứng kiến nhiều vụ đụng độ rất kinh khủng và thường là có người chết.

Bọn em dựng 4 lán, và vì phải cầm sổ cả 4 nên em thường ngủ ở lán thứ 3, vừa không xa phía ngoài lại sát cái trong cùng để dễ trông coi và có việc là đến ngay được. Mỗi lán thường có 2 người ở trong ngủ, ở ngoài có 2 vòng canh gác và thay nhau đi tuần cả ngày lẫn đêm. Đội bảo vệ này có khảng 20 người, được trang bị cả súng (K54, AK và 1-2 khẩu Shotgun hàng hiếm) và lựu đạn, đội này thường chia ra ăn ngủ tại các chòi chứ không vào kho.
Em ở lán số 3 cùng một ông chú người Bắc Kạn, lúc đó khoảng hơn 50 tuổi. Ông này rất hiền, chuyên lo việc nấu nướng với lại phụ em kiểm hàng, đối chiếu sổ sách. Ông vào trước em 3 ngày.
Cứ tối đến mà chưa có "lệnh" là 2 chú cháu bày đồ ra nhậu đến tầm 12h đêm mới nghỉ. Ông ấy hay rượu, hay cả món Heroin và hay chuyện nên em hay hóng. Những lúc phê pha ông ấy mới kể chuyện đời, em thì thích nghe nên rất hợp nhau và càng nghe về cái quá khứ kinh hoàng ấy thì em càng thấm, càng thấy mình quá nhỏ bé trước cái con người cả ngày lụi cụi lo cơm nước và lúc nào cũng hiền khô này.
Cứ nhậu chán, chuyện chán thì ông chú lại hít liền 2 cữ rồi đi ngủ, hôm nào cũng thế!

Em vào được độ 3-4 ngày thì một tối nhậu xong ông chú nói đêm nay chú đi tuần, mày cứ ngủ trước đi. Nói đoạn ông lại giở trắng ra hít rồi xách súng đi luôn. Em nằm một mình mãi mới ngủ được, và em mơ.
Giấc mơ vẫn về cái lán hàng, em đang ngồi một mình thì nghe tiếng hát và tiếng cười lảnh lót trong rừng. Tiếng cười cứ lúc xa, lúc gần chẳng rõ là nó ở đâu cả. Ngồi lúc chán em quay lưng đi vào trong lán thì bỗng thấy một cái bóng chạy vụt qua cửa, ngay sát sau lưng. Ngoảnh lại nhìn thì em thấy một đứa bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát chẳng ra màu gì đứng ngay trước cửa lán, ở chỗ cây gỗ to bọn em chặt để chặn cửa, cứ lên hàng mới khuân ra.
Con bé cứ đứng nhìn em chằm chằm chẳng nói, mà vẻ mặt và ánh mắt của nó cũng chẳng biểu lộ bất cứ tí thái độ nào cả...nó cứ đứng và nhìn chằm chằm vào em thôi, như một cái cậy vô tri vậy.
Em cất tiếng hỏi nó (không nhớ em đã nói gì) và bước ra cửa thì nó đi giật lùi, giật lùi theo từng bước chân em tiến. Khi lùi sát đống cành cây khi chặt cây dồn lại thì nó vùng bỏ chạy, lúc này em mới nhìn thấy nó không có tay, và mái tóc phía sau bị cắt sát vào da đầu, nham nhở.
Thoắt cái nó chạy mất. rồi tiếng cười lại lảnh lót vang trong rừng. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc như ở tận tít trên tàng cây cao cạnh lán vọng xuống...em bắt đầu thấy nghi hoặc và ghê rợn, thế rồi em choàng tỉnh.
Nằm trong màn một mình, em bắt đầu thấy sợ bởi chưa bao giờ lâm vào cảnh bị dọa dẫm giữa rừng rú hoang vu như thế này. Tay nắm chặt cán cây dao dài, mắt em mở trừng trừng nhìn vào cái đèn Acquy đang sáng mà trong đầu em như vẫn nghe tiếng cười lảnh lót, lảnh lót...lúc xa lúc gần của con bé cụt tay và bị cắt trụi tóc sau đầu.
Nằm một lúc rồi em tự nghĩ chỉ mơ thôi, vậy là em với cái đèn pin dậy lục nồi lấy mấy miếng thịt và chai rượu, chui vào màn ngồi uống. Tu được 2-3 hớp to thì em thấy chớ rồi, nghĩ là nằm xuống sẽ ngủ lại được.
Nằm xuống cũng một lúc mới ngủ, vừa thiu thiu thì nghe động cái xoạch ở cửa lán, nhỏm đầu dậy nhìn ra thì sư bố nó, ngoài trời đang là ban ngày và con bé lại đang đứng ở cửa, nó vẫn chỉ đứng và nhìn em chằm chằm.
Vậy là em tỉnh hẳn, vùng dậy dựa lưng vào vách cót, người vã mồ hôi. Xem giờ thì chưa đến 3h, và em cứ ngồi như thế đến sáng.

Chết chết, em phải đi đến nhà người ta thịt gà để nhậu rồi, tối nếu ba say chưa chai thì em viết tiếp nhé! :)
 

F.ACURA

Xe container
Biển số
OF-20751
Ngày cấp bằng
4/9/08
Số km
7,739
Động cơ
553,925 Mã lực
Nơi ở
Trên lòng vợ..hai
Lạng Sơn.

Cuối năm 2002, học xong, máu dở trong người em nổi lên. Sau một chuyến lang thang dài qua nhiều tỉnh, thăm nom các kiểu họ hàng và bạn bè, em quyết định dừng chân ở LS để bắt đầu dấn thân vào ngành...buôn lậu! Em tham gia một đường dây "làm luật", tức là chỉ chuyên lo luật cho chủ hàng chứ hồi đó chưa trực tiếp đánh, và đương nhiên là giấu tịt, bố mẹ em vẫn tưởng con đang ở HN.
Năm đó là đợt truy quét hàng lậu lớn ở LS, sau vụ Hang Dơi thì tình thế dân buôn lúc đó rất "nguy ngập". Các ô dù bảo kê "rén" hết, hàng bị "đánh" ở mọi ngả. Nhu cầu hàng hóa thì quá lớn, càng khó khăn lợi nhuận lại càng cao nên giới đầu nậu phải cắn răng đánh quả.
Nếu như trước đó và sau này, hàng có thể hiên ngang đi đường lớn thì lúc đó gần như 100% hàng được chuyển hết vào rừng. Ngạch này nó không như các cụ đọc bài của mấy anh phóng viên đi chụp dân vác rừng đâu ạ, toàn bài kiểu đó lên báo là vì các anh chỉ có đủ tài để trà trộn vào dân cõng hàng thôi, chứ đã xếp xe và lên đường thì có đến bố các anh cũng không thể tiếp cận được những chuyến hàng như của bọn em.
Tầm hơn tháng đầu tiên thì em chỉ có ăn nhậu và nâng cao tay lái, "ông anh nhớn" lúc đó cũng chỉ hơn em vài tuổi và là con bác, thế nên em ít khi phải tham gia những vụ cam go mà chỉ đi theo xe để học tập kinh nghiệm, mới đang ở dạng "kèm thêm người".
Em đi được tầm chục chuyến thì bị "đánh" rát quá, hàng đã hợp đồng tồn cả đống không đi được. Em được phái vào rừng coi như một thằng "zích công khai" cho anh để quản lý kho, tránh bọn nghẹo dưới quyền đói thuốc hoặc khát tiền mổ hàng đi bán.
Bọn em phải dựng một dãy lán giữa rừng để làm "kho" cách nhau vài trăm mét một chiếc và nằm gần với đường biên để cất giữ hàng, chờ các anh lớn lo việc xong thì lệnh. Thường lệnh về trước 1-2 ngày, ví dụ lệnh là "lên hàng của thằng T hoặc con H", vậy là bọn em chọn đúng hàng đó xếp xe xong để đấy đã, chờ lệnh tiếp mới lên đường. Vị trí kho là tuyệt mật ngay cả với chim lợn chứ đừng nói người ngoài, và em nghĩ nếu có anh PV nào xớ rớ vào đó mà bị lộ thì đầu tiên là hàng sẽ phải cõng ngay sang TQ, thứ 2 là đến lượt anh kia mất mạng...Cả trăm tấn hàng phải cõng sang bên kia, rồi lại phải luật lá bên kia phức tạp nên anh nào làm lộ thì coi như cầm chắc cái chết. Đa số trong bọn em là những kẻ thực sự khát máu, họ lúc nào cũng như chỉ chờ có dịp để chém người và giết người. Hồi đó em chứng kiến nhiều vụ đụng độ rất kinh khủng và thường là có người chết.

Bọn em dựng 4 lán, và vì phải cầm sổ cả 4 nên em thường ngủ ở lán thứ 3, vừa không xa phía ngoài lại sát cái trong cùng để dễ trông coi và có việc là đến ngay được. Mỗi lán thường có 2 người ở trong ngủ, ở ngoài có 2 vòng canh gác và thay nhau đi tuần cả ngày lẫn đêm. Đội bảo vệ này có khảng 20 người, được trang bị cả súng (K54, AK và 1-2 khẩu Shotgun hàng hiếm) và lựu đạn, đội này thường chia ra ăn ngủ tại các chòi chứ không vào kho.
Em ở lán số 3 cùng một ông chú người Bắc Kạn, lúc đó khoảng hơn 50 tuổi. Ông này rất hiền, chuyên lo việc nấu nướng với lại phụ em kiểm hàng, đối chiếu sổ sách. Ông vào trước em 3 ngày.
Cứ tối đến mà chưa có "lệnh" là 2 chú cháu bày đồ ra nhậu đến tầm 12h đêm mới nghỉ. Ông ấy hay rượu, hay cả món Heroin và hay chuyện nên em hay hóng. Những lúc phê pha ông ấy mới kể chuyện đời, em thì thích nghe nên rất hợp nhau và càng nghe về cái quá khứ kinh hoàng ấy thì em càng thấm, càng thấy mình quá nhỏ bé trước cái con người cả ngày lụi cụi lo cơm nước và lúc nào cũng hiền khô này.
Cứ nhậu chán, chuyện chán thì ông chú lại hít liền 2 cữ rồi đi ngủ, hôm nào cũng thế!

Em vào được độ 3-4 ngày thì một tối nhậu xong ông chú nói đêm nay chú đi tuần, mày cứ ngủ trước đi. Nói đoạn ông lại giở trắng ra hít rồi xách súng đi luôn. Em nằm một mình mãi mới ngủ được, và em mơ.
Giấc mơ vẫn về cái lán hàng, em đang ngồi một mình thì nghe tiếng hát và tiếng cười lảnh lót trong rừng. Tiếng cười cứ lúc xa, lúc gần chẳng rõ là nó ở đâu cả. Ngồi lúc chán em quay lưng đi vào trong lán thì bỗng thấy một cái bóng chạy vụt qua cửa, ngay sát sau lưng. Ngoảnh lại nhìn thì em thấy một đứa bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát chẳng ra màu gì đứng ngay trước cửa lán, ở chỗ cây gỗ to bọn em chặt để chặn cửa, cứ lên hàng mới khuân ra.
Con bé cứ đứng nhìn em chằm chằm chẳng nói, mà vẻ mặt và ánh mắt của nó cũng chẳng biểu lộ bất cứ tí thái độ nào cả...nó cứ đứng và nhìn chằm chằm vào em thôi, như một cái cậy vô tri vậy.
Em cất tiếng hỏi nó (không nhớ em đã nói gì) và bước ra cửa thì nó đi giật lùi, giật lùi theo từng bước chân em tiến. Khi lùi sát đống cành cây khi chặt cây dồn lại thì nó vùng bỏ chạy, lúc này em mới nhìn thấy nó không có tay, và mái tóc phía sau bị cắt sát vào da đầu, nham nhở.
Thoắt cái nó chạy mất. rồi tiếng cười lại lảnh lót vang trong rừng. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc như ở tận tít trên tàng cây cao cạnh lán vọng xuống...em bắt đầu thấy nghi hoặc và ghê rợn, thế rồi em choàng tỉnh.
Nằm trong màn một mình, em bắt đầu thấy sợ bởi chưa bao giờ lâm vào cảnh bị dọa dẫm giữa rừng rú hoang vu như thế này. Tay nắm chặt cán cây dao dài, mắt em mở trừng trừng nhìn vào cái đèn Acquy đang sáng mà trong đầu em như vẫn nghe tiếng cười lảnh lót, lảnh lót...lúc xa lúc gần của con bé cụt tay và bị cắt trụi tóc sau đầu.
Nằm một lúc rồi em tự nghĩ chỉ mơ thôi, vậy là em với cái đèn pin dậy lục nồi lấy mấy miếng thịt và chai rượu, chui vào màn ngồi uống. Tu được 2-3 hớp to thì em thấy chớ rồi, nghĩ là nằm xuống sẽ ngủ lại được.
Nằm xuống cũng một lúc mới ngủ, vừa thiu thiu thì nghe động cái xoạch ở cửa lán, nhỏm đầu dậy nhìn ra thì sư bố nó, ngoài trời đang là ban ngày và con bé lại đang đứng ở cửa, nó vẫn chỉ đứng và nhìn em chằm chằm.
Vậy là em tỉnh hẳn, vùng dậy dựa lưng vào vách cót, người vã mồ hôi. Xem giờ thì chưa đến 3h, và em cứ ngồi như thế đến sáng.

Chết chết, em phải đi đến nhà người ta thịt gà để nhậu rồi, tối nếu ba say chưa chai thì em viết tiếp nhé! :)
Lạng Sơn.

Cuối năm 2002, học xong, máu dở trong người em nổi lên. Sau một chuyến lang thang dài qua nhiều tỉnh, thăm nom các kiểu họ hàng và bạn bè, em quyết định dừng chân ở LS để bắt đầu dấn thân vào ngành...buôn lậu! Em tham gia một đường dây "làm luật", tức là chỉ chuyên lo luật cho chủ hàng chứ hồi đó chưa trực tiếp đánh, và đương nhiên là giấu tịt, bố mẹ em vẫn tưởng con đang ở HN.
Năm đó là đợt truy quét hàng lậu lớn ở LS, sau vụ Hang Dơi thì tình thế dân buôn lúc đó rất "nguy ngập". Các ô dù bảo kê "rén" hết, hàng bị "đánh" ở mọi ngả. Nhu cầu hàng hóa thì quá lớn, càng khó khăn lợi nhuận lại càng cao nên giới đầu nậu phải cắn răng đánh quả.
Nếu như trước đó và sau này, hàng có thể hiên ngang đi đường lớn thì lúc đó gần như 100% hàng được chuyển hết vào rừng. Ngạch này nó không như các cụ đọc bài của mấy anh phóng viên đi chụp dân vác rừng đâu ạ, toàn bài kiểu đó lên báo là vì các anh chỉ có đủ tài để trà trộn vào dân cõng hàng thôi, chứ đã xếp xe và lên đường thì có đến bố các anh cũng không thể tiếp cận được những chuyến hàng như của bọn em.
Tầm hơn tháng đầu tiên thì em chỉ có ăn nhậu và nâng cao tay lái, "ông anh nhớn" lúc đó cũng chỉ hơn em vài tuổi và là con bác, thế nên em ít khi phải tham gia những vụ cam go mà chỉ đi theo xe để học tập kinh nghiệm, mới đang ở dạng "kèm thêm người".
Em đi được tầm chục chuyến thì bị "đánh" rát quá, hàng đã hợp đồng tồn cả đống không đi được. Em được phái vào rừng coi như một thằng "zích công khai" cho anh để quản lý kho, tránh bọn nghẹo dưới quyền đói thuốc hoặc khát tiền mổ hàng đi bán.
Bọn em phải dựng một dãy lán giữa rừng để làm "kho" cách nhau vài trăm mét một chiếc và nằm gần với đường biên để cất giữ hàng, chờ các anh lớn lo việc xong thì lệnh. Thường lệnh về trước 1-2 ngày, ví dụ lệnh là "lên hàng của thằng T hoặc con H", vậy là bọn em chọn đúng hàng đó xếp xe xong để đấy đã, chờ lệnh tiếp mới lên đường. Vị trí kho là tuyệt mật ngay cả với chim lợn chứ đừng nói người ngoài, và em nghĩ nếu có anh PV nào xớ rớ vào đó mà bị lộ thì đầu tiên là hàng sẽ phải cõng ngay sang TQ, thứ 2 là đến lượt anh kia mất mạng...Cả trăm tấn hàng phải cõng sang bên kia, rồi lại phải luật lá bên kia phức tạp nên anh nào làm lộ thì coi như cầm chắc cái chết. Đa số trong bọn em là những kẻ thực sự khát máu, họ lúc nào cũng như chỉ chờ có dịp để chém người và giết người. Hồi đó em chứng kiến nhiều vụ đụng độ rất kinh khủng và thường là có người chết.

Bọn em dựng 4 lán, và vì phải cầm sổ cả 4 nên em thường ngủ ở lán thứ 3, vừa không xa phía ngoài lại sát cái trong cùng để dễ trông coi và có việc là đến ngay được. Mỗi lán thường có 2 người ở trong ngủ, ở ngoài có 2 vòng canh gác và thay nhau đi tuần cả ngày lẫn đêm. Đội bảo vệ này có khảng 20 người, được trang bị cả súng (K54, AK và 1-2 khẩu Shotgun hàng hiếm) và lựu đạn, đội này thường chia ra ăn ngủ tại các chòi chứ không vào kho.
Em ở lán số 3 cùng một ông chú người Bắc Kạn, lúc đó khoảng hơn 50 tuổi. Ông này rất hiền, chuyên lo việc nấu nướng với lại phụ em kiểm hàng, đối chiếu sổ sách. Ông vào trước em 3 ngày.
Cứ tối đến mà chưa có "lệnh" là 2 chú cháu bày đồ ra nhậu đến tầm 12h đêm mới nghỉ. Ông ấy hay rượu, hay cả món Heroin và hay chuyện nên em hay hóng. Những lúc phê pha ông ấy mới kể chuyện đời, em thì thích nghe nên rất hợp nhau và càng nghe về cái quá khứ kinh hoàng ấy thì em càng thấm, càng thấy mình quá nhỏ bé trước cái con người cả ngày lụi cụi lo cơm nước và lúc nào cũng hiền khô này.
Cứ nhậu chán, chuyện chán thì ông chú lại hít liền 2 cữ rồi đi ngủ, hôm nào cũng thế!

Em vào được độ 3-4 ngày thì một tối nhậu xong ông chú nói đêm nay chú đi tuần, mày cứ ngủ trước đi. Nói đoạn ông lại giở trắng ra hít rồi xách súng đi luôn. Em nằm một mình mãi mới ngủ được, và em mơ.
Giấc mơ vẫn về cái lán hàng, em đang ngồi một mình thì nghe tiếng hát và tiếng cười lảnh lót trong rừng. Tiếng cười cứ lúc xa, lúc gần chẳng rõ là nó ở đâu cả. Ngồi lúc chán em quay lưng đi vào trong lán thì bỗng thấy một cái bóng chạy vụt qua cửa, ngay sát sau lưng. Ngoảnh lại nhìn thì em thấy một đứa bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát chẳng ra màu gì đứng ngay trước cửa lán, ở chỗ cây gỗ to bọn em chặt để chặn cửa, cứ lên hàng mới khuân ra.
Con bé cứ đứng nhìn em chằm chằm chẳng nói, mà vẻ mặt và ánh mắt của nó cũng chẳng biểu lộ bất cứ tí thái độ nào cả...nó cứ đứng và nhìn chằm chằm vào em thôi, như một cái cậy vô tri vậy.
Em cất tiếng hỏi nó (không nhớ em đã nói gì) và bước ra cửa thì nó đi giật lùi, giật lùi theo từng bước chân em tiến. Khi lùi sát đống cành cây khi chặt cây dồn lại thì nó vùng bỏ chạy, lúc này em mới nhìn thấy nó không có tay, và mái tóc phía sau bị cắt sát vào da đầu, nham nhở.
Thoắt cái nó chạy mất. rồi tiếng cười lại lảnh lót vang trong rừng. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc như ở tận tít trên tàng cây cao cạnh lán vọng xuống...em bắt đầu thấy nghi hoặc và ghê rợn, thế rồi em choàng tỉnh.
Nằm trong màn một mình, em bắt đầu thấy sợ bởi chưa bao giờ lâm vào cảnh bị dọa dẫm giữa rừng rú hoang vu như thế này. Tay nắm chặt cán cây dao dài, mắt em mở trừng trừng nhìn vào cái đèn Acquy đang sáng mà trong đầu em như vẫn nghe tiếng cười lảnh lót, lảnh lót...lúc xa lúc gần của con bé cụt tay và bị cắt trụi tóc sau đầu.
Nằm một lúc rồi em tự nghĩ chỉ mơ thôi, vậy là em với cái đèn pin dậy lục nồi lấy mấy miếng thịt và chai rượu, chui vào màn ngồi uống. Tu được 2-3 hớp to thì em thấy chớ rồi, nghĩ là nằm xuống sẽ ngủ lại được.
Nằm xuống cũng một lúc mới ngủ, vừa thiu thiu thì nghe động cái xoạch ở cửa lán, nhỏm đầu dậy nhìn ra thì sư bố nó, ngoài trời đang là ban ngày và con bé lại đang đứng ở cửa, nó vẫn chỉ đứng và nhìn em chằm chằm.
Vậy là em tỉnh hẳn, vùng dậy dựa lưng vào vách cót, người vã mồ hôi. Xem giờ thì chưa đến 3h, và em cứ ngồi như thế đến sáng.

Chết chết, em phải đi đến nhà người ta thịt gà để nhậu rồi, tối nếu ba say chưa chai thì em viết tiếp nhé! :)
Cụ tiếp thuốc đến độ rồi về biên tiếp cho đội hóng thỏa mãn nhá.
 

QuietmanQ

Xe điện
Biển số
OF-193774
Ngày cấp bằng
13/5/13
Số km
3,466
Động cơ
360,585 Mã lực
Đúng chất thuần Việt đây rồi, đúng chất di sản văn hóa phi vật thể xứ ta đây rồi



Khụ
Mỗi mợ quần áo đỏ toàn tập, đội mũ bảo hiểm đen/xanh là có vẻ sợ. Vừa lom dom vừa lấy tay giữ chặt không nhỡ nó nổ thì banh... :))
Em mới đọc đến đây nên còm đánh dấu phát.
 

Mimeo

Xe điện
Biển số
OF-443121
Ngày cấp bằng
6/8/16
Số km
3,320
Động cơ
208,646 Mã lực
Nơi ở
Neverland
Lạng Sơn.

Cuối năm 2002, học xong, máu dở trong người em nổi lên. Sau một chuyến lang thang dài qua nhiều tỉnh, thăm nom các kiểu họ hàng và bạn bè, em quyết định dừng chân ở LS để bắt đầu dấn thân vào ngành...buôn lậu! Em tham gia một đường dây "làm luật", tức là chỉ chuyên lo luật cho chủ hàng chứ hồi đó chưa trực tiếp đánh, và đương nhiên là giấu tịt, bố mẹ em vẫn tưởng con đang ở HN.
Năm đó là đợt truy quét hàng lậu lớn ở LS, sau vụ Hang Dơi thì tình thế dân buôn lúc đó rất "nguy ngập". Các ô dù bảo kê "rén" hết, hàng bị "đánh" ở mọi ngả. Nhu cầu hàng hóa thì quá lớn, càng khó khăn lợi nhuận lại càng cao nên giới đầu nậu phải cắn răng đánh quả.
Nếu như trước đó và sau này, hàng có thể hiên ngang đi đường lớn thì lúc đó gần như 100% hàng được chuyển hết vào rừng. Ngạch này nó không như các cụ đọc bài của mấy anh phóng viên đi chụp dân vác rừng đâu ạ, toàn bài kiểu đó lên báo là vì các anh chỉ có đủ tài để trà trộn vào dân cõng hàng thôi, chứ đã xếp xe và lên đường thì có đến bố các anh cũng không thể tiếp cận được những chuyến hàng như của bọn em.
Tầm hơn tháng đầu tiên thì em chỉ có ăn nhậu và nâng cao tay lái, "ông anh nhớn" lúc đó cũng chỉ hơn em vài tuổi và là con bác, thế nên em ít khi phải tham gia những vụ cam go mà chỉ đi theo xe để học tập kinh nghiệm, mới đang ở dạng "kèm thêm người".
Em đi được tầm chục chuyến thì bị "đánh" rát quá, hàng đã hợp đồng tồn cả đống không đi được. Em được phái vào rừng coi như một thằng "zích công khai" cho anh để quản lý kho, tránh bọn nghẹo dưới quyền đói thuốc hoặc khát tiền mổ hàng đi bán.
Bọn em phải dựng một dãy lán giữa rừng để làm "kho" cách nhau vài trăm mét một chiếc và nằm gần với đường biên để cất giữ hàng, chờ các anh lớn lo việc xong thì lệnh. Thường lệnh về trước 1-2 ngày, ví dụ lệnh là "lên hàng của thằng T hoặc con H", vậy là bọn em chọn đúng hàng đó xếp xe xong để đấy đã, chờ lệnh tiếp mới lên đường. Vị trí kho là tuyệt mật ngay cả với chim lợn chứ đừng nói người ngoài, và em nghĩ nếu có anh PV nào xớ rớ vào đó mà bị lộ thì đầu tiên là hàng sẽ phải cõng ngay sang TQ, thứ 2 là đến lượt anh kia mất mạng...Cả trăm tấn hàng phải cõng sang bên kia, rồi lại phải luật lá bên kia phức tạp nên anh nào làm lộ thì coi như cầm chắc cái chết. Đa số trong bọn em là những kẻ thực sự khát máu, họ lúc nào cũng như chỉ chờ có dịp để chém người và giết người. Hồi đó em chứng kiến nhiều vụ đụng độ rất kinh khủng và thường là có người chết.

Bọn em dựng 4 lán, và vì phải cầm sổ cả 4 nên em thường ngủ ở lán thứ 3, vừa không xa phía ngoài lại sát cái trong cùng để dễ trông coi và có việc là đến ngay được. Mỗi lán thường có 2 người ở trong ngủ, ở ngoài có 2 vòng canh gác và thay nhau đi tuần cả ngày lẫn đêm. Đội bảo vệ này có khảng 20 người, được trang bị cả súng (K54, AK và 1-2 khẩu Shotgun hàng hiếm) và lựu đạn, đội này thường chia ra ăn ngủ tại các chòi chứ không vào kho.
Em ở lán số 3 cùng một ông chú người Bắc Kạn, lúc đó khoảng hơn 50 tuổi. Ông này rất hiền, chuyên lo việc nấu nướng với lại phụ em kiểm hàng, đối chiếu sổ sách. Ông vào trước em 3 ngày.
Cứ tối đến mà chưa có "lệnh" là 2 chú cháu bày đồ ra nhậu đến tầm 12h đêm mới nghỉ. Ông ấy hay rượu, hay cả món Heroin và hay chuyện nên em hay hóng. Những lúc phê pha ông ấy mới kể chuyện đời, em thì thích nghe nên rất hợp nhau và càng nghe về cái quá khứ kinh hoàng ấy thì em càng thấm, càng thấy mình quá nhỏ bé trước cái con người cả ngày lụi cụi lo cơm nước và lúc nào cũng hiền khô này.
Cứ nhậu chán, chuyện chán thì ông chú lại hít liền 2 cữ rồi đi ngủ, hôm nào cũng thế!

Em vào được độ 3-4 ngày thì một tối nhậu xong ông chú nói đêm nay chú đi tuần, mày cứ ngủ trước đi. Nói đoạn ông lại giở trắng ra hít rồi xách súng đi luôn. Em nằm một mình mãi mới ngủ được, và em mơ.
Giấc mơ vẫn về cái lán hàng, em đang ngồi một mình thì nghe tiếng hát và tiếng cười lảnh lót trong rừng. Tiếng cười cứ lúc xa, lúc gần chẳng rõ là nó ở đâu cả. Ngồi lúc chán em quay lưng đi vào trong lán thì bỗng thấy một cái bóng chạy vụt qua cửa, ngay sát sau lưng. Ngoảnh lại nhìn thì em thấy một đứa bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát chẳng ra màu gì đứng ngay trước cửa lán, ở chỗ cây gỗ to bọn em chặt để chặn cửa, cứ lên hàng mới khuân ra.
Con bé cứ đứng nhìn em chằm chằm chẳng nói, mà vẻ mặt và ánh mắt của nó cũng chẳng biểu lộ bất cứ tí thái độ nào cả...nó cứ đứng và nhìn chằm chằm vào em thôi, như một cái cậy vô tri vậy.
Em cất tiếng hỏi nó (không nhớ em đã nói gì) và bước ra cửa thì nó đi giật lùi, giật lùi theo từng bước chân em tiến. Khi lùi sát đống cành cây khi chặt cây dồn lại thì nó vùng bỏ chạy, lúc này em mới nhìn thấy nó không có tay, và mái tóc phía sau bị cắt sát vào da đầu, nham nhở.
Thoắt cái nó chạy mất. rồi tiếng cười lại lảnh lót vang trong rừng. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc như ở tận tít trên tàng cây cao cạnh lán vọng xuống...em bắt đầu thấy nghi hoặc và ghê rợn, thế rồi em choàng tỉnh.
Nằm trong màn một mình, em bắt đầu thấy sợ bởi chưa bao giờ lâm vào cảnh bị dọa dẫm giữa rừng rú hoang vu như thế này. Tay nắm chặt cán cây dao dài, mắt em mở trừng trừng nhìn vào cái đèn Acquy đang sáng mà trong đầu em như vẫn nghe tiếng cười lảnh lót, lảnh lót...lúc xa lúc gần của con bé cụt tay và bị cắt trụi tóc sau đầu.
Nằm một lúc rồi em tự nghĩ chỉ mơ thôi, vậy là em với cái đèn pin dậy lục nồi lấy mấy miếng thịt và chai rượu, chui vào màn ngồi uống. Tu được 2-3 hớp to thì em thấy chớ rồi, nghĩ là nằm xuống sẽ ngủ lại được.
Nằm xuống cũng một lúc mới ngủ, vừa thiu thiu thì nghe động cái xoạch ở cửa lán, nhỏm đầu dậy nhìn ra thì sư bố nó, ngoài trời đang là ban ngày và con bé lại đang đứng ở cửa, nó vẫn chỉ đứng và nhìn em chằm chằm.
Vậy là em tỉnh hẳn, vùng dậy dựa lưng vào vách cót, người vã mồ hôi. Xem giờ thì chưa đến 3h, và em cứ ngồi như thế đến sáng.

Chết chết, em phải đi đến nhà người ta thịt gà để nhậu rồi, tối nếu ba say chưa chai thì em viết tiếp nhé! :)
Đọc hồi ký của cụ phê quá, đến tối lại có cái để hóng rồi :D
 

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,298
Động cơ
680,112 Mã lực
Biết thớt này từ phần 1, e có vào đọc nhưng ko theo dõi đc liền mạch. Phần vì bận phần vì tự dưng có cảm giác ko muốn vào, nhiều tối rảnh rỗi ngồi lướt of, ngần ngừ ở tiêu đề thớt rồi lại bỏ qua. Hnay đc nghỉ ko đi đâu, e dành nguyên 1 buổi chiều đọc từ đầu thớt, mới đc non nửa thôi. Giờ e phải đi, đánh dấu khi về đọc tiếp.
E tin có thế giới ng âm, bản thân e gặp nhiều lần rồi, lần đầu tiên cảm nhận đc có cái j đó khác thường khi e 7-8 tuổi.

Hồi năm 8x, bà ngoại e bị tai biến nằm liệt giường 7 -8 năm. Ông ngoại, mẹ e và các cô các bác thay nhau chăm bà. Ko biết từ lúc nào bác e mua 1 cỗ áo quan để sẵn trong nhà. Cỗ áo quan đc để ở sân tầng 1, cạnh nhà WC. Muốn đi tắm hay WC là phải đi qua chỗ để áo quan.
Em rất sợ nhện, mà nhà WC hồi xưa ẩm thấp, tường cũ kỹ rất hay có nhện. Ban ngày đi WC là e toàn phải ti hí mắt đứng ở cửa nhòm vào rất lâu để xem có nhện ko mới dám đi. Buổi tối thì ko bật điện để khỏi phải nhìn thấy nhện. Hồi đó e chỉ sợ nhện thôi chứ ko có cảm giác ám ảnh bộ áo quan, thấy nó như 1 đồ vật trong nhà thôi.
Lần đó buổi tối muộn, e dò dẫm đi WC, đang lần mò thì bất chợt nắp áo quan bật tung lên, 1 bóng người nhỏm dậy.
Thật sự ko biết tả cảm giác sợ hãi của e lúc đó như thế nào. E la hét váng nhà, quay đầu cắm cổ chạy, tim như muốn nhẩy ra ngoài. Mọi ng trong nhà chạy ra xem có chuyện gì.
Hóa ra ông anh con bác em ko biết chui trong đó từ lúc nào dọa trêu em.
Sau đó ông anh e bị đánh cho 1 trận nhừ từ vì tội nghịch dại. :D



Đây chỉ là chuyện nghịch ngợm của anh em thôi. Còn chuyện e gặp vong thật lúc nào rảnh rỗi e sẽ kể các cụ các mợ nghe .
 

HoaMaudon

Xe điện
Biển số
OF-344992
Ngày cấp bằng
1/12/14
Số km
2,013
Động cơ
298,349 Mã lực
Lạng Sơn.

Cuối năm 2002, học xong, máu dở trong người em nổi lên. Sau một chuyến lang thang dài qua nhiều tỉnh, thăm nom các kiểu họ hàng và bạn bè, em quyết định dừng chân ở LS để bắt đầu dấn thân vào ngành...buôn lậu! Em tham gia một đường dây "làm luật", tức là chỉ chuyên lo luật cho chủ hàng chứ hồi đó chưa trực tiếp đánh, và đương nhiên là giấu tịt, bố mẹ em vẫn tưởng con đang ở HN.
Năm đó là đợt truy quét hàng lậu lớn ở LS, sau vụ Hang Dơi thì tình thế dân buôn lúc đó rất "nguy ngập". Các ô dù bảo kê "rén" hết, hàng bị "đánh" ở mọi ngả. Nhu cầu hàng hóa thì quá lớn, càng khó khăn lợi nhuận lại càng cao nên giới đầu nậu phải cắn răng đánh quả.
Nếu như trước đó và sau này, hàng có thể hiên ngang đi đường lớn thì lúc đó gần như 100% hàng được chuyển hết vào rừng. Ngạch này nó không như các cụ đọc bài của mấy anh phóng viên đi chụp dân vác rừng đâu ạ, toàn bài kiểu đó lên báo là vì các anh chỉ có đủ tài để trà trộn vào dân cõng hàng thôi, chứ đã xếp xe và lên đường thì có đến bố các anh cũng không thể tiếp cận được những chuyến hàng như của bọn em.
Tầm hơn tháng đầu tiên thì em chỉ có ăn nhậu và nâng cao tay lái, "ông anh nhớn" lúc đó cũng chỉ hơn em vài tuổi và là con bác, thế nên em ít khi phải tham gia những vụ cam go mà chỉ đi theo xe để học tập kinh nghiệm, mới đang ở dạng "kèm thêm người".
Em đi được tầm chục chuyến thì bị "đánh" rát quá, hàng đã hợp đồng tồn cả đống không đi được. Em được phái vào rừng coi như một thằng "zích công khai" cho anh để quản lý kho, tránh bọn nghẹo dưới quyền đói thuốc hoặc khát tiền mổ hàng đi bán.
Bọn em phải dựng một dãy lán giữa rừng để làm "kho" cách nhau vài trăm mét một chiếc và nằm gần với đường biên để cất giữ hàng, chờ các anh lớn lo việc xong thì lệnh. Thường lệnh về trước 1-2 ngày, ví dụ lệnh là "lên hàng của thằng T hoặc con H", vậy là bọn em chọn đúng hàng đó xếp xe xong để đấy đã, chờ lệnh tiếp mới lên đường. Vị trí kho là tuyệt mật ngay cả với chim lợn chứ đừng nói người ngoài, và em nghĩ nếu có anh PV nào xớ rớ vào đó mà bị lộ thì đầu tiên là hàng sẽ phải cõng ngay sang TQ, thứ 2 là đến lượt anh kia mất mạng...Cả trăm tấn hàng phải cõng sang bên kia, rồi lại phải luật lá bên kia phức tạp nên anh nào làm lộ thì coi như cầm chắc cái chết. Đa số trong bọn em là những kẻ thực sự khát máu, họ lúc nào cũng như chỉ chờ có dịp để chém người và giết người. Hồi đó em chứng kiến nhiều vụ đụng độ rất kinh khủng và thường là có người chết.

Bọn em dựng 4 lán, và vì phải cầm sổ cả 4 nên em thường ngủ ở lán thứ 3, vừa không xa phía ngoài lại sát cái trong cùng để dễ trông coi và có việc là đến ngay được. Mỗi lán thường có 2 người ở trong ngủ, ở ngoài có 2 vòng canh gác và thay nhau đi tuần cả ngày lẫn đêm. Đội bảo vệ này có khảng 20 người, được trang bị cả súng (K54, AK và 1-2 khẩu Shotgun hàng hiếm) và lựu đạn, đội này thường chia ra ăn ngủ tại các chòi chứ không vào kho.
Em ở lán số 3 cùng một ông chú người Bắc Kạn, lúc đó khoảng hơn 50 tuổi. Ông này rất hiền, chuyên lo việc nấu nướng với lại phụ em kiểm hàng, đối chiếu sổ sách. Ông vào trước em 3 ngày.
Cứ tối đến mà chưa có "lệnh" là 2 chú cháu bày đồ ra nhậu đến tầm 12h đêm mới nghỉ. Ông ấy hay rượu, hay cả món Heroin và hay chuyện nên em hay hóng. Những lúc phê pha ông ấy mới kể chuyện đời, em thì thích nghe nên rất hợp nhau và càng nghe về cái quá khứ kinh hoàng ấy thì em càng thấm, càng thấy mình quá nhỏ bé trước cái con người cả ngày lụi cụi lo cơm nước và lúc nào cũng hiền khô này.
Cứ nhậu chán, chuyện chán thì ông chú lại hít liền 2 cữ rồi đi ngủ, hôm nào cũng thế!

Em vào được độ 3-4 ngày thì một tối nhậu xong ông chú nói đêm nay chú đi tuần, mày cứ ngủ trước đi. Nói đoạn ông lại giở trắng ra hít rồi xách súng đi luôn. Em nằm một mình mãi mới ngủ được, và em mơ.
Giấc mơ vẫn về cái lán hàng, em đang ngồi một mình thì nghe tiếng hát và tiếng cười lảnh lót trong rừng. Tiếng cười cứ lúc xa, lúc gần chẳng rõ là nó ở đâu cả. Ngồi lúc chán em quay lưng đi vào trong lán thì bỗng thấy một cái bóng chạy vụt qua cửa, ngay sát sau lưng. Ngoảnh lại nhìn thì em thấy một đứa bé gái tầm 7-8 tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát chẳng ra màu gì đứng ngay trước cửa lán, ở chỗ cây gỗ to bọn em chặt để chặn cửa, cứ lên hàng mới khuân ra.
Con bé cứ đứng nhìn em chằm chằm chẳng nói, mà vẻ mặt và ánh mắt của nó cũng chẳng biểu lộ bất cứ tí thái độ nào cả...nó cứ đứng và nhìn chằm chằm vào em thôi, như một cái cậy vô tri vậy.
Em cất tiếng hỏi nó (không nhớ em đã nói gì) và bước ra cửa thì nó đi giật lùi, giật lùi theo từng bước chân em tiến. Khi lùi sát đống cành cây khi chặt cây dồn lại thì nó vùng bỏ chạy, lúc này em mới nhìn thấy nó không có tay, và mái tóc phía sau bị cắt sát vào da đầu, nham nhở.
Thoắt cái nó chạy mất. rồi tiếng cười lại lảnh lót vang trong rừng. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc như ở tận tít trên tàng cây cao cạnh lán vọng xuống...em bắt đầu thấy nghi hoặc và ghê rợn, thế rồi em choàng tỉnh.
Nằm trong màn một mình, em bắt đầu thấy sợ bởi chưa bao giờ lâm vào cảnh bị dọa dẫm giữa rừng rú hoang vu như thế này. Tay nắm chặt cán cây dao dài, mắt em mở trừng trừng nhìn vào cái đèn Acquy đang sáng mà trong đầu em như vẫn nghe tiếng cười lảnh lót, lảnh lót...lúc xa lúc gần của con bé cụt tay và bị cắt trụi tóc sau đầu.
Nằm một lúc rồi em tự nghĩ chỉ mơ thôi, vậy là em với cái đèn pin dậy lục nồi lấy mấy miếng thịt và chai rượu, chui vào màn ngồi uống. Tu được 2-3 hớp to thì em thấy chớ rồi, nghĩ là nằm xuống sẽ ngủ lại được.
Nằm xuống cũng một lúc mới ngủ, vừa thiu thiu thì nghe động cái xoạch ở cửa lán, nhỏm đầu dậy nhìn ra thì sư bố nó, ngoài trời đang là ban ngày và con bé lại đang đứng ở cửa, nó vẫn chỉ đứng và nhìn em chằm chằm.
Vậy là em tỉnh hẳn, vùng dậy dựa lưng vào vách cót, người vã mồ hôi. Xem giờ thì chưa đến 3h, và em cứ ngồi như thế đến sáng.

Chết chết, em phải đi đến nhà người ta thịt gà để nhậu rồi, tối nếu ba say chưa chai thì em viết tiếp nhé! :)
Hôm nay Cụ scorpion_ica làm 2 cữ rồi post chuyện cho bọn em đi ạ
 

NUKNIK

Xe đạp
Biển số
OF-172548
Ngày cấp bằng
18/12/12
Số km
26
Động cơ
342,700 Mã lực
Đợi cụ Frank và Scorp post tiếp.
 

Anna_0305

Xe hơi
Biển số
OF-311574
Ngày cấp bằng
13/3/14
Số km
147
Động cơ
298,210 Mã lực
Và rồi cái bóng bắt đầu chầm chậm di chuyển, từng chút một, hướng về phía đầu giường. Em kinh hãi nhận ra nó đang tiến sát về phía em, em cố sức giãy giụa để nhích xa cái bóng đen đó nhưng gân cốt em đã mềm nhũn, không tài nào nhúc nhích được. Cái bóng vẫn lừng lững, dứt khoát tiến về đầu giường, nhanh như cắt, nó đưa tay ra chộp lấy gáy em.

Cho đến tận bây giờ em vẫn còn nguyên si cảm giác cái tay đó chộp vào gáy. Nó lạnh buốt, mềm mềm như con rắn, thít lấy gáy như gọng kìm, quấn theo cả những sợi tóc của em loà xoà đằng sau gáy. Trong cơn sợ hãi tột cùng, em rụt hết cả cổ lại, cố gắng chống cự lại cái bàn tay đó nhưng vô vọng. Rất nhanh, nó xuyên vào gáy em, một làn hơi lạnh buốt xộc lên tận đỉnh đầu. Tay chân em như hoá đá, chỉ còn đôi môi đang mấp máy, và em chợt nhận ra em đang đọc Chú Đại Bi.

(em xin nói ngoài lề 1 chút, sau 1 biến cố lớn xảy ra với em năm 2011, em bắt đầu có niềm tin vào thế giới tâm linh và đã quyết định quy y Tam Bảo nhưng chỉ là tu tại gia mà thôi. Sáng nào em cũng niệm Chú Đại Bi 3 biến trong suốt mấy năm ròng, cho nên em thuộc nằm lòng Chú Đại Bi. Em sẽ chia sẻ câu chuyện này với các cụ ở các phần sau).

Em đọc Chú Đại Bi càng lúc càng lớn tiếng, nỗi sợ hãi tự dưng dịu dần và rồi đột ngột, em nghe thấy có tiếng thổi rất mạnh bên tai, em choàng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm người, bên tai bị thổi ù đặc, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi từng cơn...
 
Chỉnh sửa cuối:

Big Bang

Xe điện
Biển số
OF-52200
Ngày cấp bằng
5/12/09
Số km
4,902
Động cơ
480,211 Mã lực
Trước Công ty cháu ở Xuân hoà trên một sườn đồi. Ngoài dãy nhà làm việc còn có dãy nhà để làm nhà khách cho người ở các đơn vị về họp tạm trú. Hôm đó anh bạn cháu được giao nhiệm vụ đi họp với ông trưởng phòng. Chẳng là ông bạn cháu có cái xe 81, thời đó xe máy nó hiếm. Hai thày trò đi từ chiều hôm trước, nghỉ qua đêm ở nhà khách để hôm sau họp sớm. Hai thày trò được bố trí ngủ ở một phòng có hai giường. Đang nằm trò chuyện và mới bắt đầu thiu ngủ thì ông bạn cháu thấy ông trưởng phòng mò qua giường hắn và nói "hai anh em nằm một giường cho ấm". Thời đó hai nam ngủ chung giường cũng phổ biến, vì cũng ít vụ đồng giới và mọi người cũng thấy bình thường.
Hôm sau về đến Hà Nội, ông trưởng phòng mới nói thật, là lúc đó ông chưa có ngủ, nhưng ông thấy chân của ông nó treo ngược lên đỉnh màn, ông ý hoảng quá mới mò sang giường ông bạn cháu.
Sau này bọn cháu tìm hiểu mới biết, rất nhiều người đã trải nghiệm cảm giác Yomost ở dãy nhà đó.
 

Xep

Xe điện
Biển số
OF-348813
Ngày cấp bằng
30/12/14
Số km
2,402
Động cơ
1,423,831 Mã lực
Hết chuyện để hóng rồi ợ. Chuyện ma tàu cũng chưa thấy cụ tuananh072012 nhỉ
 

scorpion_ica

Xe container
Biển số
OF-28564
Ngày cấp bằng
7/2/09
Số km
7,477
Động cơ
529,241 Mã lực
Đêm qua có một cữ mà em ngủ như cún, còn ngày nghỉ gõ nốt vụ LS nhé :)

Em thức đến mờ sáng thì mệt và căng thẳng quá nên quyết định ngủ tiếp.
Gần 10h mới tỉnh, vẫn chưa thấy ông BKan về, em mò ra suối rửa chân tay và vò bộ quần áo. Xong xuôi đi về mới thấy mệt mỏi rã rời, đầu óc váng vất, cứ ong ong rất bực. Em nghĩ do rượu.
Ngày hôm đó xếp liền 2 xe, việc này do đội bảo vệ lo. Tức là em mở kho chỉ định hàng đi, một nửa đội bảo vệ dùng xe rùa hoặc vác đi tầm 500m mới ra đến chỗ xe đậu, ông chú BK kia có trách nhiệm kiểm hàng lên xe xong đối chiếu với nhau. Nếu thiếu dù chỉ một chút là sẽ báo đội trưởng bảo vệ tập hợp đội chuyển, truy xem hàng thất thoát ở đâu. Thằng nào gian dối giấu hàng ngang đường là ăn một trận đòn tại chỗ bê bết, sau chuyển ra ngoài "cấm cố" đến khi giải tán kho. Cá biệt có thằng nghẹo mổ hàng trong kho, ngoài bị đánh còn bị chặt mấy ngón tay, bị cấm cố đến khi xong đợt hàng rồi cút, đời coi như dẹo hẳn. Thỉnh thoảng được cho ít tiền, ít thuốc, gia đình có công việc vẫn đủ mặt anh em nhưng tuyệt không liên quan cv nữa, biết thân thì ngậm miệng, hở ra về cv là chết chắc.
Cụ nào ở trên đó thì biết, trong giới "dân xã hội" LS thì việc vài tháng có một người bạn chết là quá bình thường, xốc chết, aids chết, tai nạn chết, đi tù chết, và đánh nhau chết...đó là chuyện thường!

Xếp xong 2 xe thì đã nửa chiều, lại giải tán ai vào việc nấy. Sổ sách xong, em và ông chú ra suối tắm rồi về nấu ăn sớm.
Đang lụi cụi làm đồ ăn thì ông quay qua hỏi em "đêm qua ngủ mình có sợ không?" rồi nhìn em rất lạ, kiểu dò hỏi.
Em thì vẫn nghĩ chỉ là mơ nên trả lời qua quít, nói chú đi xong cháu lại uống tiếp, hôm nay làm thông trưa mệt quá, ông chú ậm ờ.
Tối đó lại nhậu nhưng em uống ít, chỉ nhâm nhi đến tầm 21h là nghỉ. Ông chú bảo em mang bát ra suối rửa nhưng em hơi sợ rừng đêm nên chối sợ rắn, vậy là ông ấy đi, em đun nước pha trà.
Ngồi uống trà, ông chú lại giở Heroin ra hít, và lại kể chuyện.
(Các cụ lưu ý là em được coi như em ruột của "anh lớn" nên trước khi đi đâu đều đã được dặn dò gửi gắm rất kỹ, mọi vấn đề từ an toàn cá nhân cho đến việc thuốc men phê pha là đội kia phải tuyệt đối lưu ý...không những đừng bao giờ có ý định rủ rê mà còn phải soi em thật kỹ, phạm vào việc đó là có dao kiếm vào người ngay. Đến giờ đã rất nhiều năm, dù quan hệ quen biết với giới nghẹo khá nhiều, nhưng em vô cảm với mọi loại ma túy, chưa có một khói hay một viên nào vào người)
Đến 23h ông chú lại xách súng đi, hôm nay ông để lại cho em một khẩu súng của Tàu, gần giống hệt K59 nhưng nhỏ hơn và bắn đạn thể thao 5.6mm, hộp tiếp đạn có 10 viên, kèm một hộp đạn 50 viên trong vỉ nhựa.
Nằm mình chán quá, em giở con Samsung A300 2 màn hình ra chơi game một lúc thì buồn ngủ. Đầu óc vẫn hơi bị ám ảnh nhưng mệt quá nên lát sau em ngủ thiếp đi.
Rồi em lại mơ thấy "nó"!
Nó lại đến vào tầm chiều, em ngồi cửa lán thì nó lại lẩn khuất trong rừng, cười khanh khách. Tiếng cười chỉ thuần túy là của một đứa trẻ con đang đùa nghịch chứ không có vẻ gì dọa nạt hay ghê rợn cả.
Lát sau thì tự nhiên nó lại đứng trước mặt em, chỉ cách vài mét, dựa vào một gốc cây nhìn em chăm chú. Cái nhìn vẫn như hôm trước, vô cảm.
Em đứng dậy đi vào lán thì thấy nó đi lại gần, ngập ngừng một lát rồi đi hẳn vào trong lán.
Em ngồi ở cái sạp dùng làm giường, nó đứng ngay cửa vào, chỉ cách em hơn 1m, và vẫn cứ nhìn chằm chằm.
Một lát sau bắt đầu nó chạy nhảy, nghịch ngợm. Em ngồi ở giường nhìn nó chạy thoăn thoắt trên đống hàng cao ngất, rồi chạy ngược lên nóc lán che bạt, chạy ngang trên vách...chỉ bằng 2 cái chân.
Lúc sau có vẻ quen dần, nó bắt đầu chạy lại nghịch với em. Lùi xa một đoạn, đứng bất động rồi thoắt một cái nó chạy ào lên người, lên đầu, lên ngực...rồi lại lùi xa đứng nhìn. Bàn chân nó dẫm bình bịch trên người, hôi thối và rất khó chịu nên làm em bực, em xua tay đuổi nó đi nhưng không được nên vùng dậy đuổi theo.
Đó là lúc nó thay đổi thái độ.
Em đuổi được vài bước thì nó quay phắt lại, và em thấy đôi mắt nó mang vẻ giận dữ, hung tợn ghê gớm, ánh nhìn đầy thù hận...em sững người lại, trượt chân ngã, và nó gào lên.
Em choàng tỉnh dậy, người ướt sũng và sợ hãi tột độ. Bóng đèn acquy sắp hết điện, lập lòe đỏ đọc...em cuống cuồng quờ tay tìm con dao dài nhưng không thấy, em bật đèn pin và thò tay xuống dưới gối, lôi khẩu súng ra.
Quay cái đèn pin ra cửa, em luống cuống kéo cơ bẩm lên đạn, xoạch phát và một viên đạn văng ra, thì ra ông kia để lại súng đã lên đạn sẵn.
Lúc đó khoảng 4h sáng. Em cứ ngội rọi đèn và chĩa súng ra cửa như thế mấy tiếng liền. Vô phúc lúc đó ông kia mà loạch xoạch mò vào chắc chắn ăn đạn!
 

Xep

Xe điện
Biển số
OF-348813
Ngày cấp bằng
30/12/14
Số km
2,402
Động cơ
1,423,831 Mã lực
Đêm qua có một cữ mà em ngủ như cún, còn ngày nghỉ gõ nốt vụ LS nhé :)

Em thức đến mờ sáng thì mệt và căng thẳng quá nên quyết định ngủ tiếp.
Gần 10h mới tỉnh, vẫn chưa thấy ông BKan về, em mò ra suối rửa chân tay và vò bộ quần áo. Xong xuôi đi về mới thấy mệt mỏi rã rời, đầu óc váng vất, cứ ong ong rất bực. Em nghĩ do rượu.
Ngày hôm đó xếp liền 2 xe, việc này do đội bảo vệ lo. Tức là em mở kho chỉ định hàng đi, một nửa đội bảo vệ dùng xe rùa hoặc vác đi tầm 500m mới ra đến chỗ xe đậu, ông chú BK kia có trách nhiệm kiểm hàng lên xe xong đối chiếu với nhau. Nếu thiếu dù chỉ một chút là sẽ báo đội trưởng bảo vệ tập hợp đội chuyển, truy xem hàng thất thoát ở đâu. Thằng nào gian dối giấu hàng ngang đường là ăn một trận đòn tại chỗ bê bết, sau chuyển ra ngoài "cấm cố" đến khi giải tán kho. Cá biệt có thằng nghẹo mổ hàng trong kho, ngoài bị đánh còn bị chặt mấy ngón tay, bị cấm cố đến khi xong đợt hàng rồi cút, đời coi như dẹo hẳn. Thỉnh thoảng được cho ít tiền, ít thuốc, gia đình có công việc vẫn đủ mặt anh em nhưng tuyệt không liên quan cv nữa, biết thân thì ngậm miệng, hở ra về cv là chết chắc.
Cụ nào ở trên đó thì biết, trong giới "dân xã hội" LS thì việc vài tháng có một người bạn chết là quá bình thường, xốc chết, aids chết, tai nạn chết, đi tù chết, và đánh nhau chết...đó là chuyện thường!

Xếp xong 2 xe thì đã nửa chiều, lại giải tán ai vào việc nấy. Sổ sách xong, em và ông chú ra suối tắm rồi về nấu ăn sớm.
Đang lụi cụi làm đồ ăn thì ông quay qua hỏi em "đêm qua ngủ mình có sợ không?" rồi nhìn em rất lạ, kiểu dò hỏi.
Em thì vẫn nghĩ chỉ là mơ nên trả lời qua quít, nói chú đi xong cháu lại uống tiếp, hôm nay làm thông trưa mệt quá, ông chú ậm ờ.
Tối đó lại nhậu nhưng em uống ít, chỉ nhâm nhi đến tầm 21h là nghỉ. Ông chú bảo em mang bát ra suối rửa nhưng em hơi sợ rừng đêm nên chối sợ rắn, vậy là ông ấy đi, em đun nước pha trà.
Ngồi uống trà, ông chú lại giở Heroin ra hít, và lại kể chuyện.
(Các cụ lưu ý là em được coi như em ruột của "anh lớn" nên trước khi đi đâu đều đã được dặn dò gửi gắm rất kỹ, mọi vấn đề từ an toàn cá nhân cho đến việc thuốc men phê pha là đội kia phải tuyệt đối lưu ý...không những đừng bao giờ có ý định rủ rê mà còn phải soi em thật kỹ, phạm vào việc đó là có dao kiếm vào người ngay. Đến giờ đã rất nhiều năm, dù quan hệ quen biết với giới nghẹo khá nhiều, nhưng em vô cảm với mọi loại ma túy, chưa có một khói hay một viên nào vào người)
Đến 23h ông chú lại xách súng đi, hôm nay ông để lại cho em một khẩu súng của Tàu, gần giống hệt K59 nhưng nhỏ hơn và bắn đạn thể thao 5.6mm, hộp tiếp đạn có 10 viên, kèm một hộp đạn 50 viên trong vỉ nhựa.
Nằm mình chán quá, em giở con Samsung A300 2 màn hình ra chơi game một lúc thì buồn ngủ. Đầu óc vẫn hơi bị ám ảnh nhưng mệt quá nên lát sau em ngủ thiếp đi.
Rồi em lại mơ thấy "nó"!
Nó lại đến vào tầm chiều, em ngồi cửa lán thì nó lại lẩn khuất trong rừng, cười khanh khách. Tiếng cười chỉ thuần túy là của một đứa trẻ con đang đùa nghịch chứ không có vẻ gì dọa nạt hay ghê rợn cả.
Lát sau thì tự nhiên nó lại đứng trước mặt em, chỉ cách vài mét, dựa vào một gốc cây nhìn em chăm chú. Cái nhìn vẫn như hôm trước, vô cảm.
Em đứng dậy đi vào lán thì thấy nó đi lại gần, ngập ngừng một lát rồi đi hẳn vào trong lán.
Em ngồi ở cái sạp dùng làm giường, nó đứng ngay cửa vào, chỉ cách em hơn 1m, và vẫn cứ nhìn chằm chằm.
Một lát sau bắt đầu nó chạy nhảy, nghịch ngợm. Em ngồi ở giường nhìn nó chạy thoăn thoắt trên đống hàng cao ngất, rồi chạy ngược lên nóc lán che bạt, chạy ngang trên vách...chỉ bằng 2 cái chân.
Lúc sau có vẻ quen dần, nó bắt đầu chạy lại nghịch với em. Lùi xa một đoạn, đứng bất động rồi thoắt một cái nó chạy ào lên người, lên đầu, lên ngực...rồi lại lùi xa đứng nhìn. Bàn chân nó dẫm bình bịch trên người, hôi thối và rất khó chịu nên làm em bực, em xua tay đuổi nó đi nhưng không được nên vùng dậy đuổi theo.
Đó là lúc nó thay đổi thái độ.
Em đuổi được vài bước thì nó quay phắt lại, và em thấy đôi mắt nó mang vẻ giận dữ, hung tợn ghê gớm, ánh nhìn đầy thù hận...em sững người lại, trượt chân ngã, và nó gào lên.
Em choàng tỉnh dậy, người ướt sũng và sợ hãi tột độ. Bóng đèn acquy sắp hết điện, lập lòe đỏ đọc...em cuống cuồng quờ tay tìm con dao dài nhưng không thấy, em bật đèn pin và thò tay xuống dưới gối, lôi khẩu súng ra.
Quay cái đèn pin ra cửa, em luống cuống kéo cơ bẩm lên đạn, xoạch phát và một viên đạn văng ra, thì ra ông kia để lại súng đã lên đạn sẵn.
Lúc đó khoảng 4h sáng. Em cứ ngội rọi đèn và chĩa súng ra cửa như thế mấy tiếng liền. Vô phúc lúc đó ông kia mà loạch xoạch mò vào chắc chắn ăn đạn!
Truyện này cũng đơn thuần là mơ thôi cụ nhỉ. Chắc ở rừng sâu nước độc yếu người thôi.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top