Nhiều ông lười tặng quà, trong đó có em. Nguy hiểm nhỉ.
Mợ ạ, người nào sống bạc thì bạc phước. Mình thương xót cho số phận cuối đời của họ. Mà giả dụ phước họ lớn thì vì sống bạc mà phước hao tổn đi nhiều. Thôi, mình thương cảm cho họ, thay vì trách họ.Ban đầu thì em cũng nghĩ rằng đàn ông thường vô tâm, nhưng em dần nhận ra và chắc các cụ mợ cũng phải công nhận rằng "không có người đàn ông vô tâm, chỉ có người đàn ông không yêu vợ". Cứ từ em suy ra khi mình yêu ai đó thì mình tất phải thương, mà đã thương thì dù không biết nói cũng phải biết làm điều gì đó (không cần tặng hoa, ôm hôn, khen ngợi đâu ạ).
Chồng em không bao giờ biết thương xót vợ cụ mợ ạ. Đấy là điều em đau xót nhất và cảm thấy đó là bất hạnh và thất bại của mình.
cả.Thực ra "gần như ly thân" cccm hiểu hộ em. Chưa bao giờ trong đời em ngoại tình (ngoại tình là khi chưa li dị mà quan hệ với người khác), dù em không phải là người to mồm giảng đạo đức bao giờ cả, đối với những người ngoại tình em cũng chưa bao giờ lên án. Em cũng không xấu đến độ không có ai thích, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể buông thả với người mình không có tình cảm.
Trong 10 năm qua thì quan hệ vợ chồng kiểu tháng 5 - 1 lần tháng 7 -1 lần, cũng có khi nói chuyện công việc, gia đình với nhau.
Em cũng không phải là fan phim tình cảm lãng mạn hay Hàn quốc vì em chẳng còn tin vào kiểu tình yêu lãng mạn từ lâu lắm rồi.
Em rất là ghét khóc bởi nó làm mình rất đau mà không được cái gì cả, khóc xong cũng không nguôi ngoai, lại phải dấu giếm. Thế mà thực sự khi đọc comment của cccm, em phải đứng lên, ngồi xuống rất nhiều để bớt chảy nước mắt.
Em cũng không nghĩ là sau khi li dị có thể làm lại, em biết nhiều người đã không thể làm lại dù họ kết thúc sớm hơn em.
CHỉ có điều, liệu con mình có thể hạnh phúc không? mình có sống nhẹ nhõm hơn không?hạnh phúc hơn bây giờ được không?
Thôi thì tiếp tục sống kiếp hạt cơm nguội đến già rồi tham gia hội cây cá chó chim cho vui anh ạTình cảnh bây giờ trừ khi ô sói chủ động đơn phương đâm đơn li dị thì may chăng còn có khả dĩ. Chứ mợ chủ là người đâm đơn thì chả hiểu lý do chia tay là dư lào,trong khi ô sói là người ko trai trên gái dưới,ko ngoại tình,ko bạo hành,gia trưởng. Nhẽ lại đề vào cái lý do chung chung như thường thấy là ko hợp nhau? Với lý do này thì toà trả lại đơn ngay vì,ko hợp nhau chỉ 1-2 năm,đằng này có những 2 mặt con.
Có lẽ mợ chủ chấp nhận duyên số của mình mà quay về với sói đi,tiếp theo là nên áp dụng theo còm của lão Quên mất nick đã tư vấn.
Chẳng phải em đang bạc phước đó sao? Kiếp trước thế nào em không biết, kiếp này em nhất định không phải là người bạc tình dù thật sự chưa được là người đức độ.Mợ ạ, người nào sống bạc thì bạc phước. Mình thương xót cho số phận cuối đời của họ. Mà giả dụ phước họ lớn thì vì sống bạc mà phước hao tổn đi nhiều. Thôi, mình thương cảm cho họ, thay vì trách họ.
Thế thì dễ rồiEm đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Tóm lại nguyên làBố của các con mợ có lỗi gì? Thương con nhưng ích kỷ là sao?
Đọc mãi chẳng thấy được nguyên nhân.
1 với 9 giờ cũng ngấy lắmx=1 hay =9 để tư vấn cho chuẩn lào
Ôi nói đến hq e lại phát sợ cuộc sống bọn nó đời thực khác hẳn phim nhé. Đàn ô hq cực kỳ gia trưởng nóng tính đánh đập pn v.v nó cất lời lên nói với vợ con là như quát ấy. Và bọn nó bị thống kê là chim bé mà khoản sinh lý và uống rượu bia thì thôi rồi. Vì em đã có một năm được chứng kiến và ở gần mấy cặp hq. thế mới có nhiều cô dâu Việt đã vỡ mộng vì lấy chồng hàn đời thực không như phim đâu!Con vợ em chê em giống hệt mợ , mợ xem phim hàn quốc ít thôi
Cái phải vui vẻ í, nói dễ thôi chứ làm khó lắm cụ ạ, cho đến khi vết thương thành sẹo may ra,...Sống chung hay li thân hay li dị cũng được nhưng mợ phải sống vui vẻ lên. Em thấy phụ nữ thời nay so với đàn ông thì có lợi thế hơn rất nhiều đấy chứ.
Khốn nạn nhát là cái giống đàn bà, đọc tí ngôn lù vào lại tưởng mấy thằng đĩ đực như soái ca.Nó đĩ mồm cho tí thế là nhiều mẹ lại hão huyền mình đẹp, mình còn nhiều cơ hội và thế là chẳng coi thằng chồng ra l gì. Và đúng như cụ nói nó đĩ mồm xong nó no xôi chán chè xong nó dí dai thèm nữa nhé.
Như em nói, nhiều cụ, dạ em nhấn mạnh nhiều Cụ trên OF tư vấn như sh**.
....
Lấy nhau quá lâu và giờ cũng quá lớn tuổi rồi lên bớt lãng mạn sến sẩm nữa đi. Đến tuổi này rồi lên dồn sức lo cho con cái. Hai nữa chú ý bản thân đừng để mình cũ kỹ quá. Đừng nghĩ chồng là của mình rồi lên mặc gì nói gì không sao cả. Biết đâu mình chán chồng thì nó cũng chán mình lâu hơn nữa ấy. Còn đàn ông có vợ đa phần sẽ lười việc nhà nếu vợ khéo nói năng thì còn làm việc nhà chứ mặt nặng mày nhẹ chia việc thì bố cứ kệ đấy c.v.v.v còn chia tay thì con cái sẽ thiệt thòi đàn bà sẽ thiệt nhiều chứ ông kia lấy được vợ trẻ hơn ngay nhưng cảnh cha già con cọc thì cũng vất vả nếu không có đk ktEm có nick cũ lâu năm trên này rồi cccm ạ, nhưng ôm nay em Reg nick mới. Thế nên ko phải là nick mới tạo bài lấy điểm cccm ơi
Sáng nay trên đường đi làm em đã khóc và bây giờ đang khóc. Em buồn quá mọi người ơi.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào nữa. Em không còn trẻ, đã ngoài 40 từ lâu rồi. Bao nhiêu năm qua mải mốt bon chen tháng ngày, giờ ngoảnh lại thấy mình thất bại hoàn toàn.
Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?).
Nói ra thì khó kể, song vợ chồng đã gần như ly thân 10 năm nay. Qua bao nhiêu tháng ngày, giờ em cũng đã gần như sắt lại bởi những dằn vặt hàng đêm hay những khi không bận rộn. Đến nay thì chắc tình cảm nếu chưa hết hẳn chắc cũng không còn mấy.
Nhiều khi xem phim, nhìn xung quanh hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè thấy sự quan tâm của vợ chồng họ mà thật đau lòng, chỉ biết thầm mong họ sẽ luôn giữ được như thế và cám cảnh cho mình.
Hơn 1 tháng nay em đã suy nghĩ đến chuyện li dị và chuẩn bị các phương án để mấy mẹ con sống ổn thỏa. Thật ra trong nhiều năm gần đây, em cũng đã chuẩn bị tinh thần: mọi công việc trong nhà, công việc cơ quan, việc cá nhân, gia đình, anh em nhà mình em đều cố gắng tự giải quyết.
Em cũng đã nói chuyện với hai con, chúng cũng chưa đủ lớn để có thể hiểu hết chuyện nhưng cũng buồn và không muốn bố mẹ li dị.
Nhiều người cũng nói rằng phải hy sinh vì con cái, nhưng nếu một gia đình sống chung với nhau mà không còn tình cảm vợ chồng, bố mẹ không hề chuyện trò, trao đổi thì có tốt hơn cho các con so với chuyện dứt hẳn đi không?
Em cũng dự định nếu li dị thì sẽ nuôi cả hai con vì bố là người ích kỷ và lười biếng, Thương con rất thương nhưng không biết chăm sóc và nuôi dạy con. Cũng chưa biết bố có chịu để em nuôi cả hai hay không nhưng đó sẽ là điều kiện để em li dị.
Biết là chuyện riêng của một người lạ sẽ ít người muốn nghe, em muốn cụ mợ nào đã từng trải qua chuyện đó rồi cho em lời khuyên: Có nên li dị ngay hay cố gắng chờ đợi thêm vài ba năm nữa (hay chịu đựng cả đời) đợi các con lớn hơn.
Cảm ơn cccm đã đọc đến đây. Thực lòng em mong cccm ai còn đang giữ được tình yêu thương của vợ/chồng thì hãy ngày ngày nuôi dưỡng bởi có lẽ đó là nguồn duy nhất có thể giữ được gia đình hạnh phúc (tiền chỉ là công cụ quan trọng trợ giúp nhưng không phải là công cụ duy nhất).
P/S: Sự thật là một câu chuyện dài, em không thể kể lể hết ra đây vì các cụ mợ cũng sẽ ngại đọc. Mọi chuyện tích tụ đã lâu năm, là tổng hợp của nhiều điều nhỏ nhặt thôi không to tát như đánh nhau, ngoại tình, ... Em chỉ có thể nói rằng không hòa hợp.
Em cũng đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Để cccm có thêm thông tin giúp em, em xin kể 1 vài câu chuyện trong những năm qua mà em cho là đã quá sức chịu đựng đến hôm nay.
===========================
Em kể câu chuyện thứ nhất:
- Cưới nhau đến nay hơn 20 năm, số lần chồng em tặng quà chưa hết 1 bàn tay. Những ngày em nghĩ rằng nên được tặng quà chỉ là: 1) Ngày sinh nhật; 2) Ngày 8/3 --> Nhưng không có đâu ạ. (Có 2 -3 lần tặng quà sinh nhật: là cách đây 2, 3 năm. Quà em chưa bao giờ chê to, nhỏ, đắt, rẻ).
Những ngày: valentine, kỷ niệm ngày cưới, noel --> Em phải cho rằng đó là những phong tục ngoại lai không phù hợp thế hệ VC em chẳng hạn nên em không đòi hỏi.
Có bao nhiêu cụ ở đây như thế?
Em sẽ kể những câu chuyện khác nữa trong hơn 20 năm qua. Bảo nhỏ thì chỉ như giọt nước, nhưng các cụ mợ có bao giờ để ý rằng cái vòi tắm mà bị nhỏ giọt nước, nhưng chỉ một đêm cụ có thể hứng được 1 chậu nước hay không?
(Nhà em có cái vòi nó bị hỏng em kêu chồng em 2 tháng sau mới thay sửa; cái bệt nó bị dò nước thì 5 năm nay rồi không thay vì vẫn ngồi ị được, chỉ tốn nước thôi)
Em kể câu chuyện thứ 2:
- Đồng sàng dị mộng đã là đau khổ, chồng em ngủ riêng đã nhiều năm nay. Lúc đầu thì vì nhà chật, sau rồi nhà không chật nữa nhưng cũng không nói năng gì mà cứ sang ngủ với con trai. Nói kỹ không tiện, nhưng không phải là em không biết nói thế nào với chồng. Em cũng không hiểu tại sao nhưng không thể nói nhiều hơn 1 lần với chồng về chuyện ấy.