Từ nhà, chạy ra hết con hẻm hẹp, quẹo trái ba lần, quẹo phải một lần là đến tiệm tạp hóa của ông Năm Cò. Con Hân lạ gì chỗ này, từ hồi còn bé tí, má hay sai nó đi mua hột vịt về chiên lên cho cả nhà ăn. Đôi khi má còn làm bánh, tính má hay quên, lại còn hơi tệ việc tính toán, nên dù đã đi chợ mua đủ thứ nguyên liệu về kiểu gì cũng bảo con Hân ra Năm Cò mua thêm một hai cái hột vịt…
Ông Năm Cò thân thiện lắm, ông bán tạp hóa nên khách hàng cũng đông đúc ngược xuôi, chủ yếu cũng là người chung xóm chung phường. Ổng biết con Hân từ lúc nó mới sinh ra, có bận ổng giỡn “Mày lớn nhanh ghê, hay mày kêu má gả mày cho thằng Tuế con tao đi!”. Nó ưỡn ẹo đôi vú chưa kịp nở, bĩu mép “Má con gả con cho thằng Tuệ bên xóm Sang Sông rồi bác ui…”.
Xóm Sang Sông chả có thằng nào tên Tuệ, từng tuổi này còn bị con bé Hân trêu, Năm Cò đâm khó chịu, ổng dè chừng con Hân ngay lập tức… Chỉ tội má Hân, bữa bả vào mua hai chục hột vịt, bị Năm Cò thách giá thêm một ngàn rưỡi, bả chả biết tính toán gì nên Năm Cò bảo bao nhiêu thì bả móc tiền trả bấy nhiêu!
Thằng Tuế con Năm Cò là giang hồ có tiếng của xóm Sang Suối, nó từng cầm bó sả đập liên tục vào đầu một thằng mua đồ mà trả giá dai nhách, bị công an bắt lên đồn, nó đập ông công an bằng cái gạt tàn thuốc mỹ nghệ làm từ đốt tre già và cứng. Ngồi tù hai năm, nó ra tù như vừa đi chơi đâu đó về, vui vẻ, hào hứng, như thách thức cả xóm “Bố chúng mày trở về rồi đây!”. Tụi thanh niên khác trong xóm, dù đi chơi tụ tập với nhau đông cỡ nào cũng ngán một mình thằng Tuế… đến nỗi mỗi khi gặp nó, vài đứa còn sợ vãi đái ra mà quỳ lạy “vạn Tuế vạn Tuế vạn tuế Tuế”. Mỗi con Hân là chả sợ gì thằng ôn đó!
Vì Tuế thương con Hân!
Hồi Hân còn nhỏ, má đi làm xa, con Hân được “anh Tuế” chăm, dẫn đi chơi khắp nơi, khi ấy Tuế tầm 5, 6 tuổi, rất ngoan, Năm Cò nở mày nở mặt với bà con vì có thằng Tuế giỏi chăm em bé, thương nó quá… Má Hân cũng thương Tuế, sinh nhật con Hân kiểu gì cũng mời cho được thằng Tuế; cho đến hai năm Tuế ngồi tù là hai năm sinh nhật con Hân không có ai ghé tặng mấy món quà trời đất như con rô bốt siêu nhân gãy một tay, cái xe nhựa sứt một bánh… Nhà Năm Cò có giàu gì đâu, hàng hóa ổng nhập về bán, cái nào hư, cũ thì thằng Tuế mới hưởng sái được… Má Hân biết vậy nên thầm nghĩ những gì thằng Tuế tặng con Hân là những gì tốt nhất mà nó gìn giữ được, chứ không phải đồ chơi cũ của chính nó chơi qua và phá hoại!
Nhưng kiểu gì đi nữa, một thằng ngồi tù ra, ắt hẳn không còn là người tốt nữa. Má Hân cấm tiệt con Hân gặp thằng Tuế, dù đôi khi bả kéo rèm ra ngắm mưa, lại thấy thằng con trai đứng ngoài cửa đợi chờ người con gái mình thích!
***
Tối, vừa ăn cơm xong, trời lại đổ mưa, má Hân đoán ngay kiểu gì vén rèm lên cũng thấy một cái xác thúi đứng ám trước nhà cho coi. Bả kêu con Hân rửa chén, để bả me thằng Tuế tới là bả ra tay đuổi nó đi luôn, lần này bả quyết định rồi. Bả chạy lại cửa sổ, vén rèm lên…
– Hân, má nói cú chót, mày nói thằng Tuế buông mày ra đi, nó đứng ngoài mưa kìa!
– Con nói rồi má, mà ảnh không chịu đó, với lại… – Hân bỏ lửng câu, nó không muốn nói nữa, quay mặt vào thau chén, để tránh cái lắc đầu của má, cái lắc đầu tuyệt vọng
– Mày đẹp mày xinh, mà mày ngu mày dại quá Hân, ở tuổi mày… – má vừa nói vừa vén rèm lên cái nữa, bả im luôn. Thằng Tuế dựa cột điện, bị điện giật, đang xoẹt xoẹt sáng rực bên ngoài, cái xác nó giãy giãy….
Má Hân quay lại nhìn Hân, mắt trợn trắng, miệng há rộng, cứng họng, không nói được gì ngoài kêu rên A, A!
Hân quay lại, thấy má thất thần như cái xác chết, tay còn bọt xà bông, chạy lại má “Má, má sao vậy?”, má Hân chỉ biết hất tay cho cái rèm tung lên, bên ngoài mưa, có cái gì đấy sáng rực một góc hẻm vốn tối tăm u khuất…
– Anh Tuế!!! – con Hân đau khổ, bật cửa chạy ra
Má nó không kịp nói gì, thậm chí bả còn không nói nổi gì cả!
Một loạt tiếng xèo xèo thứ hai được thần chết kéo dây, con Hân chân đất chạy ra ngoài mưa chỗ thằng Tuế bị điện giật chết, có trời mới cứu được… Tiếc thay, trời còn đang khóc lóc ề à thế thì cứu ai?
***
Đám tang hai nhà con Hân và nhà Năm Cò diễn ra cùng ngày, nhưng má Hân nhất quyết cạch mặt Năm Cò. Từ nay má Hân không bao giờ mua hột vịt của Năm Cò nữa, tại thằng Tuế nó chết ngu mà nó kéo cả con Hân chết theo, pháp luật không trị cái tội này, bả lại đàn bà cũng chả làm gì được, nên bả chỉ hận, tận xương tận tủy.
– Tao mà nằm xuống đất thì thằng Tuế con mày không còn sống được kể cả dưới địa ngục, nhé, thằng già *** biết dạy bảo con cái! – câu nói cuối cùng của má Hân dành cho Năm Cò, ngay trong lúc đọc kinh cho thằng Tuế, mà chính bả cũng đang mặc đồ tang trắng cho con Hân phía trong hẻm. Chửi đã, bả quay mặt vào nhà đốt tiếp mấy lá bùa cho con Hân. Năm Cò ngó buồn, mà biết làm gì giờ, đọc kinh xong lại đấm vào quan tài, khóc “Con ơi, mày ngu lắm, mày ngu mà làm má con Hân hận cả tao rồi cái thằng nghịch tử, mày chết rồi ai nuôi thằng già này, ai đẻ con cho tao bồng tao ẵm…”
***
Làm lễ một năm sau tang con trai, Năm Cò bán nhà rồi tự tử ở đâu không biết, để lại thư tuyệt mệnh gửi gắm tiền của “đền mạng” cho má con Hân.
Má Hân hơi bất ngờ, cầm số tiền một tỉ hai trăm sáu chục triệu đồng, bả liền ngồi phịch xuống ghế suy nghĩ một lát, vậy, Năm Cò là người tốt hay xấu? Mà ổng có chết thiệt không ta, hay là trốn đi đâu khỏi xóm, sống lại?
***
Nhà Năm Cò được sang tay một gia đình trẻ, má Hân cũng hay tạt ngang xem tình hình phố phường, nhân tiện làm quen hàng xóm mới.
– Nhà mới này đêm đêm tụi em nghe nhiều tiếng kêu lạ lắm chị ạ, Hân Hân gì ấy! – chị nhà kể lể, nhưng không tỏ vẻ sợ hãi, vì nghĩ rằng chắc nhà hàng xóm kêu nhau, tường mỏng nên vô tình nghe được
Chỉ có má con Hân mới thấy chuyện này rất quen… Bả chạy về nhà, về bàn thờ con Hân nói ngay “Hân con, con phù hộ cho má, má ám ảnh nhiều quá rồi con ơi!”. Má Hân khóc lóc, gục lên gục xuống, nước mắt nước mũi rớt rơi ướt cả lư cắm nhang, bốc lên một làn bụi mỏng mỏng…
Tối đến, má Hân giật mình tỉnh dậy, thì ra bả ngủ quên bên bàn thờ. Trời tối thui, bả lại ngủ mất, không bật điện gì cả, thấy ngoài nhà còn sáng hơn bên trong, bả mò mẫm ra cửa sổ, không hiểu sao bả lại tiện tay vén rèm lên…
Có hai cái xác cháy đen ở ngoài đó.
– Thằng Tuế yêu con Hân thiệt lòng đó bà! – từ phía sâu trong bếp vọng ra, nhưng nghe như gần sau lưng, má Hân quay lại thì thấy Năm Cò trong tư thế treo cổ.
Mắt trợn lòi ra, lưỡi thè lè, tay chân cứng ngắc, nhưng vẫn nói được, cái thây ma lặp lại “Thằng Tuế yêu con Hân lắm! Tui chỉ nhờ bà nhang khói cho thằng Tuế với con Hân cùng nhau, nhờ bà nghen!”…
Đúng là, do quá kém việc tính toán nên má Hân không bao giờ nghĩ đến việc nhà mình và nhà Năm Cò chỉ phân cách nhau một bức tường. Ngày xưa bả chỉ dạy con Hân đường đi mua trứng, chứ không ngờ ra rằng “ra đầu hẻm, quẹo trái ba lần, quẹo phải một lần” là lại đi về hướng nhà mình, nhưng là “hẻm phía bên kia” của bức tường… Cô vợ trẻ mới mua nhà nghi ngờ chính xác, tiếng gọi “Hân, Hân” phát ra từ nhà má Hân.
Thậm chí, người gọi còn đang lủng lẳng ngay sau lưng má.