- Biển số
- OF-3680
- Ngày cấp bằng
- 7/3/07
- Số km
- 10,881
- Động cơ
- 663,247 Mã lực
- Tuổi
- 50
Lang thang trên mạng thấy bài này tương đối hay của tiến sĩ Carlo Kopp viết trên trang của Úc Air Power Australia vào năm 2009 ...
http://www.ausairpower.net/APA-2009-02.html
Đang lúc nông nhàn dỗi việc nhà cháo sẽ dịch từ từ để các cụ lấy cái chém ... cụ nào rỗi thì thêm mắm muối cho nó xôm ..
I. Lời tựa
Hiện tại chỉ có một thiết kế máy bay duy nhất của Mỹ được sản xuất cho tới 2020 với khả năng thâm nhập & sống sót trước hệ thống Phòng không tích hợp (IADS) của đối phương là F-22 Raptor. Ảnh trên mô tả chiếc tiêm kích này đang thả bom dẫn đường chính xác GBU-32 JDAM
Kể từ khi kết thúc chiến tranh lạnh Mỹ & Liên quan đã & đang dựa trên khả năng phủ đầu, vùi dập nhanh chóng các hệ thống phòng không tích hợp của địch (Integrated Air Defence System- IADS), và khả năng sử dụng vũ khí chính xác hàng loạt tấn công từ trên không, như là vũ khí để giải quyết các xung đột quốc gia.
Khả năng thực tế của các công nghệ IADS cùng với tính phổ biến toàn cầu của nó là thách thức lớn nhất với không quân Mỹ, không quân hải quân Mỹ đặc biệt với các công nghệ ngày càng hiện đại của Nga & đang tăng lên của Trung Quốc.
Khi bay đối đầu với các hệ thống IADS này, các loại máy bay thế hệ trước từ F15 cho tới F/A-18E/F đều có khả năng chịu thiệt hại lớn khi tiến hành thâm nhập, chế áp & tiêu diệt các hệ thống IADS ấy.
Hệ thống IADS đang được triển khai rộng rãi ở Trung Quốc, Iran, Venezuela và các nước khác, phần lớn trong số họ không có quan hệ tốt với các đồng minh phương Tây.
Cho đến khi Không quân Mỹ triển khai các loại máy bay ném bom thế hệ mới từ sau 2020, hiện tại thứ vũ khí duy nhất trong kho vũ khí của Mỹ có khả năng thâm nhập, chế áp & triệt hạ hệ thống IADS là B-2A Spirit và F-22 Raptor.
Hiện tại chỉ có khoảng 20 chiếc B-2A và khả năng trang bị các máy bay ném bom thế hệ mới là một cách tiếp cận rất đắt đỏ.
Vì vậy nước Mỹ chỉ có một lựa chọn chiến lược ở thời điểm này. Lựa chọn đó là sản xuất với số lượng cần thiết các tiêm kích tàng hình F-22A để cung cấp khả năng để thực hiện các chiến dịch không kích với phi đội B-2A đang có.
Giấc mơ sử dụng một phi đội nhỏ “viên đạn vàng” các máy bay tàng hình đục một lỗ hổng lớn trong hệ thống IADS của đổi phương để cho phép các máy bay thế hệ trước tiếp cận không kích không còn thực tế nữa. Các khó khăn trong việc định vị & tiêu diệt các hệ thống rada, bệ phóng SAM di động & có khả năng sinh tồn cao dễ dẫn tới kịch bản năm 1999 (chiến dịch NATO ở Nam Tư) , với hệ thống SAM di động thường xuyên phục kích đánh bất ngờ các phi đội máy bay & luôn tránh được các chiến dịch tấn công chế áp phòng không (SEAD/DEAD) của liên quân.
Vì vậy vai trò của F-22 Raptor sẽ rất nặng nề từ thâm nhập, chế áp phòng không, tiếp cận mục tiêu & tiêu diệt các mục tiêu chiến lược & chiến thuật của địch. Các phi đội B-2A có thể hỗ trợ thêm nhưng với số lượng ít ỏi của mình thì hiệu quả sẽ rất thấp, chỉ tập trung ở một số mục tiêu được lựa chọn kỹ.
Với cường độ tập kích như chiến dịch Bão táp sa mạc 1991 thì với F-22 cấu hình Block 40 sẽ cần tới 500-600 chiếc cả thẩy.
Nước Mỹ thực sự không có sự lựa chọn trong vấn đề này, nếu họ mong muốn duy trì một vị trí đứng đầu chiến lược trong phạm vi toàn cầu 2010-2020. Bất kỳ một cơ cấu lực lượng không quân khác đi sẽ dẫn tới các thiệt hại cơ bản chiến lược và có rất nhiều rủi ro cái mà Mỹ hoặc liên quân sẽ không chịu được nhiệt.
Các thắng lợi đáng kinh ngạc của các chiến dịch không kích Mỹ từ 1911 nằm ở ưu thế công nghệ & khả năng tác chiến trong việc thâm nhập & chế áp IADS của đối phương
Công nghệ phát triển không ngừng của các hệ thống IADS từ 199 cùng với thất baị của Mỹ trong việc duy trì các lợi thế của họ dẫn tới viễn cảnh hiện tại đáng buồn khi mà Mỹ không còn có thể đạt được các ưu thế tuyệt đối trong các chiến dịch không kích, không sớm thì muộn cũng dẫn tới các thiệt hại nặng nề về máy bay & phi công.
Vào thời điểm này, nước Mỹ chỉ vẻn vẹn có 183 F-22A Raptor & hai chục chiếc B-2A. Đó là loại máy bay duy nhất có thể sống sót trong môi trường khốc liệt của các hệ thống IADS ngày càng mạnh của đối phương.
Để đánh giá chính xác nhất tại sao các thay đổi chiến lược này lại diễn ra nhanh chóng, chúng ta cần nghiên cứu chiến lược thâm nhập phòng thủ của Phương Tây, chiến lược công nghệ của Nga & Trung Quốc, các phát minh mới trong IADS & cách mà các chiến lược ấy được thể hiện trong thiết kế cụ thể cho các thành phần của IADS.
http://www.ausairpower.net/APA-2009-02.html
Đang lúc nông nhàn dỗi việc nhà cháo sẽ dịch từ từ để các cụ lấy cái chém ... cụ nào rỗi thì thêm mắm muối cho nó xôm ..
I. Lời tựa
Hiện tại chỉ có một thiết kế máy bay duy nhất của Mỹ được sản xuất cho tới 2020 với khả năng thâm nhập & sống sót trước hệ thống Phòng không tích hợp (IADS) của đối phương là F-22 Raptor. Ảnh trên mô tả chiếc tiêm kích này đang thả bom dẫn đường chính xác GBU-32 JDAM
Kể từ khi kết thúc chiến tranh lạnh Mỹ & Liên quan đã & đang dựa trên khả năng phủ đầu, vùi dập nhanh chóng các hệ thống phòng không tích hợp của địch (Integrated Air Defence System- IADS), và khả năng sử dụng vũ khí chính xác hàng loạt tấn công từ trên không, như là vũ khí để giải quyết các xung đột quốc gia.
Khả năng thực tế của các công nghệ IADS cùng với tính phổ biến toàn cầu của nó là thách thức lớn nhất với không quân Mỹ, không quân hải quân Mỹ đặc biệt với các công nghệ ngày càng hiện đại của Nga & đang tăng lên của Trung Quốc.
Khi bay đối đầu với các hệ thống IADS này, các loại máy bay thế hệ trước từ F15 cho tới F/A-18E/F đều có khả năng chịu thiệt hại lớn khi tiến hành thâm nhập, chế áp & tiêu diệt các hệ thống IADS ấy.
Hệ thống IADS đang được triển khai rộng rãi ở Trung Quốc, Iran, Venezuela và các nước khác, phần lớn trong số họ không có quan hệ tốt với các đồng minh phương Tây.
Cho đến khi Không quân Mỹ triển khai các loại máy bay ném bom thế hệ mới từ sau 2020, hiện tại thứ vũ khí duy nhất trong kho vũ khí của Mỹ có khả năng thâm nhập, chế áp & triệt hạ hệ thống IADS là B-2A Spirit và F-22 Raptor.
Hiện tại chỉ có khoảng 20 chiếc B-2A và khả năng trang bị các máy bay ném bom thế hệ mới là một cách tiếp cận rất đắt đỏ.
Vì vậy nước Mỹ chỉ có một lựa chọn chiến lược ở thời điểm này. Lựa chọn đó là sản xuất với số lượng cần thiết các tiêm kích tàng hình F-22A để cung cấp khả năng để thực hiện các chiến dịch không kích với phi đội B-2A đang có.
Giấc mơ sử dụng một phi đội nhỏ “viên đạn vàng” các máy bay tàng hình đục một lỗ hổng lớn trong hệ thống IADS của đổi phương để cho phép các máy bay thế hệ trước tiếp cận không kích không còn thực tế nữa. Các khó khăn trong việc định vị & tiêu diệt các hệ thống rada, bệ phóng SAM di động & có khả năng sinh tồn cao dễ dẫn tới kịch bản năm 1999 (chiến dịch NATO ở Nam Tư) , với hệ thống SAM di động thường xuyên phục kích đánh bất ngờ các phi đội máy bay & luôn tránh được các chiến dịch tấn công chế áp phòng không (SEAD/DEAD) của liên quân.
Vì vậy vai trò của F-22 Raptor sẽ rất nặng nề từ thâm nhập, chế áp phòng không, tiếp cận mục tiêu & tiêu diệt các mục tiêu chiến lược & chiến thuật của địch. Các phi đội B-2A có thể hỗ trợ thêm nhưng với số lượng ít ỏi của mình thì hiệu quả sẽ rất thấp, chỉ tập trung ở một số mục tiêu được lựa chọn kỹ.
Với cường độ tập kích như chiến dịch Bão táp sa mạc 1991 thì với F-22 cấu hình Block 40 sẽ cần tới 500-600 chiếc cả thẩy.
Nước Mỹ thực sự không có sự lựa chọn trong vấn đề này, nếu họ mong muốn duy trì một vị trí đứng đầu chiến lược trong phạm vi toàn cầu 2010-2020. Bất kỳ một cơ cấu lực lượng không quân khác đi sẽ dẫn tới các thiệt hại cơ bản chiến lược và có rất nhiều rủi ro cái mà Mỹ hoặc liên quân sẽ không chịu được nhiệt.
Các thắng lợi đáng kinh ngạc của các chiến dịch không kích Mỹ từ 1911 nằm ở ưu thế công nghệ & khả năng tác chiến trong việc thâm nhập & chế áp IADS của đối phương
Công nghệ phát triển không ngừng của các hệ thống IADS từ 199 cùng với thất baị của Mỹ trong việc duy trì các lợi thế của họ dẫn tới viễn cảnh hiện tại đáng buồn khi mà Mỹ không còn có thể đạt được các ưu thế tuyệt đối trong các chiến dịch không kích, không sớm thì muộn cũng dẫn tới các thiệt hại nặng nề về máy bay & phi công.
Vào thời điểm này, nước Mỹ chỉ vẻn vẹn có 183 F-22A Raptor & hai chục chiếc B-2A. Đó là loại máy bay duy nhất có thể sống sót trong môi trường khốc liệt của các hệ thống IADS ngày càng mạnh của đối phương.
Để đánh giá chính xác nhất tại sao các thay đổi chiến lược này lại diễn ra nhanh chóng, chúng ta cần nghiên cứu chiến lược thâm nhập phòng thủ của Phương Tây, chiến lược công nghệ của Nga & Trung Quốc, các phát minh mới trong IADS & cách mà các chiến lược ấy được thể hiện trong thiết kế cụ thể cho các thành phần của IADS.
Chỉnh sửa cuối: