Ký ức một thời Quảng trị ( phần 9)
Bốn anh em đợi đến 18h vẫn không thấy Tiến và Quyến quay lại. Đang phỏng đoán thì đồng chí liên lạc Tiểu đoàn xuống báo: Chuẩn bị hành quân! Trời tháng 5 sáu rưỡi rồi mà vẫn chưa tối. Chúng tôi thu gọn trang thiết bị và quân tư trang chuẩn bị hành quân di chuyển.
Nhìn lại thôn Đơn Quế một lượt cuối, cảnh hoang tàn, đổ nát của một vùng quê trù phú sau một ngày bom đạn. Không biết có bao nhiêu người đã bị chết trong ngày hôm nay. Bất giác tôi lại nhớ đến những đau buồn của những ngày đầu chiến dịch.
Chúng tôi đi qua cánh đồng lúa chín bị bom pháo cày xới, không biết có ai về thu hoạch hay không. Lội qua một con sông nước đến ngang thắt lưng, cành tre bị đạn pháo mảnh bom phạt gãy đổ xuỗng dòng sông. Những người đi trước đã dùng dao dẹp gọn, xác người chết đã thấy nổi trên mặt sông vướng vào những ngọn tre, không ai nói một lời nào, đoàn người cứ nối nhau đi.
Xen kẽ cùng đi với bộ đội còn có dân của mấy thôn quanh khu vực xảy ra chiến sự, chúng tôi giúp bà con mang hộ chút đồ, dắt cụ già, bồng đỡ các cháu nhỏ. Tiếng nói chuyện, tiếng gọi nhau, tiếng trẻ con khóc gọi mẹ, tiếng vật dụng kêu khi di chuyển. Một thứ âm thanh hỗn độn lần đầu gặp trong cuộc hành quân!
(Thời đang huấn luyện ngoài Bắc. Một tuần hai buổi hành quân, gạch thì mượn chủ nhà. Cả trung đội hành quân đi theo sự chỉ dẫn của cán bộ, thỉnh thoảng lại truyền cho nhau những khẩu lệnh từ đầu hàng rồi lại chuyển từ cuối lên. Có nói chuyện cũng không được nói to.)
Mệt quá! Cả ngày chẳng có hạt cơm nào, lương khô vẫn còn nhưng không dám ăn nhiều sợ hết. Gạo mang theo vẫn còn nguyên. Tối hôm ngủ ở ngã ba sông ăn có một ít, còn lại vẫn nguyên trên nắp ba lô, còn phải mang thêm hai bao cuả Tiến và Quyến nữa.
Đến khuya mới tới nơi dừng chân, chúng tôi đứng ngoài một ngôi chùa. Trinh sát tiền trạm hướng dẫn chúng tôi về một nhà dân, mấy anh em bỏ ba lô rồi sửa xoạn nấu ăn. Anh Khánh vẫn bần thần lo lẳng cho Tiến và Quyến. Một mặt người không thấy, còn máy ragono nữa, không có thì lấy gì để làm việc!
Sáng hôm sau dậy sớm. Anh Điển Trung đội trưởng thông tin Tiểu đoàn 25 đến. Anh hỏi thăm chúng tôi và cho biết hai thằng Tiến Quyến đã chạy ra tận Vĩnh Linh. Trưa nay mới vào tới đây cùng bộ phận hậu cần.
Trung đội trưởng Mạc Văn Điển quê Kinh môn Hải Hưng. Dáng người cao đẹp trai, râu quai nón, vài ngày không cạo thì đen kít, mũi lõ thuộc diện điển trai, vui tính hay nói chuyện. Thân tình, không có khoảng cách.
Hồi chúng tôi đang huấn luyện anh là B phó phụ trách chuyên môn. Nhìn anh hướng dẫn phát tín hiệu thì mê lắm! Tín hiệu đẹp như phong cách và con người anh vậy.
( Năm 2007 Kỷ niệm 40 năm ngày thành lập Binh chủng Đặc công anh Mạc Văn Điển có về dự. Gặp nhau tay bắt, mặt mừng sau mấy chục năm xa cách. Sau năm 1972 ảnh chuyển ra Bắc về Ban Thông tin Phòng Tham mưu BTL Đặc Công. Năm nay kỉ niệm 50 năm ngày thành lập Binh chủng Đặc Công không thấy anh. Hỏi thăm thì anh đã về theo tổ tiên rôi!)
Buổi chiều thì Quyến và Tiến vào đến, mọi người xúm lại hỏi chuyện. Anh Khánh bảo: Tốt rồi! Chuẩn bị chuyển sang thôn bên cạnh.
Chúng tôi chuyển sang thôn Xuân dương, xã Triệu trung, Triệu phong.
Một thôn của đồng bằng Quảng trị! Và chúng tôi gắn bó với bà con cùng Tiểu đội du kích gần hai tháng mùa hè năm 1972.