Ký ức một thời Quảng Trị

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Thưa các cụ,
Ông cụ nhà em, 1 người lính đặc công, đã tham gia chiến đấu tại Quảng Trị những năm 7x. Ông vẫn thường hay kể những câu chuyện về vùng đất này cho tụi em, từ khi tụi em còn nhỏ, trong những bữa cơm tối cả gia đình quây quần bên nhau.
Những câu chuyện ông cụ kể, sinh động và chân thực, có những lúc em có thể hình dung ra như trong những bộ phim về chiến tranh.
Ông bắt đầu viết hồi ký, kể về 1 thời Quảng Trị, cách đây khoảng 1 tháng. Em đã xin phép ông bê lên đây để chia sẻ. Mong rằng, có những bác cựu binh, có cùng những ký ức - kỷ niệm về 1 thời oanh liệt, chia sẻ cùng ông cụ em. Hay may mắn hơn, có những đồng đội cũ, có thể nhận ra nhau qua những dòng ký ức này.

Cảm ơn các cụ
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Ki ức một thời Quảng Trị.( phần1)

Tôi vượt sông bến Hải vào đêm 27-3-1972 tại bến đò cửa Tùng, cùng đi có 2 lính trinh sát của mặt trận.
Bước chân khỏi đò chúng tôi đi dọc bờ sông trong lùm cây sậy được du kích Gio Linh kết thành vòm. Thỉnh thoảng pháo hạm bắn tăng tốc qua đầu lên phía Tây. Khoảng 21h chúng tôi đến được địa điểm cồn cát Cát Sơn.

Tôi được hướng dẫn vào một chiếc hầm chữ A tương đối rộng và chắc chắn. Vứt chiếc ba lô vào hầm, tôi chui ra ngoài vươn vai hít thở không khí ngoài biển thổi vào, nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy rõ chòm sao Bắc đẩu ( trước khi đi anh Tập đài trưởng có dặn dò, ban đêm cứ nhìn thấy sao Bắc đẩu thì đấy là hướng Bắc, hướng Vĩnh linh.).

Khoáng 30 phút sau tiếng người vang lên khắp mọi phía, đông vui quá, bộ đôi, du kích vào chuẩn bị cho chiến dịch. Mình chẳng có việc gì làm, cứ lóng nga lóng ngóng. Mấy chị em du kich cứ khúc khích trêu “lúc nữa bọn em ngủ chung hầm đó! Eng đừng có mà sí sớn”.

Mới nghe vậy thôi mà mình đã thấy lo, ko biết các o đùa hay thật. Thôi tốt nhất là chui vào hầm ngủ trước. Trằn trọc mãi chẳng thể nào ngủ được, ngoài kia, xa xa tiếng sóng biển nghe rõ như sát bên tai vậy và mình chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết.

Trong giấc ngủ mình cảm thấy có hơi thở phả sau gáy mình, hơi khẽ cựa thấy vướng. Đúng có người nằm cạnh mình rồi, mà hai chứ ko phải một. Trống ngực đập thình thịch, không dám cả thở mạnh. Không biết ngoài kia trới sắp sáng chưa?
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Kí ức một thời Quảng trị.( phần2)

- Mờ mờ sáng mình nhẹ nhàng thức dậy, vận dụng bài học của Đặc công không gây tiếng động bò ra khỏi hầm và thở phào nhẹ nhõm. Đứng vươn vai hít không khí trong lành rồi xuống phía dưới hố bom vốc nước lên mặt một cách khoan khoái.
- Eng bộ đội. Eng bộ đội! Tôi thấy có tiếng con gái gọi, ngoảnh lên nhìn thấy hai o du kích đang đứng trước cửa hầm. Tôi chỉ tay vào ngực mình và gật đầu. Một o mỉm cười và vẫy tôi lên.

- Eng đơn vị mô? Tôi ngập ngừng không muốn nói. Hiểu ý các o tự giới thiệu: - Chúng em là du kích của Gio Linh được cử sang giúp các eng. Mà răng có một mình eng?
- Có hai đồng chí trinh sát của mặt trận nữa, đêm qua tới đây chỉ hầm cho tôi xong không biết họ đi đâu!
- Eng tên chi hè?
- Tôi tên Thanh đơn vị Đặc công. Được cử đi cùng hai trinh sát của mặt trận vào đây đêm qua. Thế hai o cũng vào đây đêm qua à?
- Bọn em ngủ chung hầm với eng mà eng không biết à? Rồi các cô cười khúc khích ( biết quá đi chứ, còn run không dám thở to, mình nghĩ thầm vậy)
- Eng quê ở mô?
- Tôi ở ngoài Bắc.
- Biết rồi! Nhưng quê của eng kia.
- À tôi quê Vĩnh Phú.

Hai o lại cười, mình không dám nhìn thẳng vào mặt các o, chỉ nhìn thoáng qua nên cũng thấy xinh.( sau này biết rõ các o cũng từng ra học ở Tân Kỳ Nghệ An và cũng trạc tuổi với nhau) Truyện trò một lúc các o căn dặn và phổ biến kinh nghiệm: Eng phải lấy đầy nước vào bi đông để uống cả ngày và ăn với lương khô. Đến tối bọn em mang cơm cho anh.
- Bây chừ eng vào hầm để bọn em nguy trang hầm cho anh, nếu không cần thiết thì không nên rời khỏi hầm, có ra lấy nước thì phải xóa dấu chân và ngụy trang hầm lại như chúng em đã làm. Eng hiểu không?
- Cảm ơn hai em anh hiểu rồi, tối các em quay lại chứ.
Hai o du kích mỉm cười và gật đầu chào tôi rồi đi…

- Một ngày căng như dây đàn khi nằm trong căn hầm chữ A. Khoảng hơn 8h mình lấy lương khô ra nhấm nháp với nước lấy từ hố bom. Bỗng nhiên nghe tiếng rít rợn người và tiếng nổ chát chúa ngoài cồn, cát trong hầm rơi xuống rào rào. Tiếng rít của đạn pháo từ ngoài biển bắn vào hết đợt này đến đợt khác. Lần đầu tiên trong đời được nếm mùi đạn pháo mà còn là pháo hạm.

Một mình trong căn hầm có mỗi cái ba lô cùng quân tư trang, 8 bánh lương khô, 1 túi ruốc bông, 2 hộp thit 250g, 1 mặt nạ phòng độc và 1 túi cứu thương cá nhân. Lương khô đã ăn hết hai bánh rồi. không biết còn nằm mấy hôm, nghĩ ngợi lung tung.
Hết đợt pháo thì nghe tiếng máy bay, chúng bay khá thấp, tiếng động cơ rõ và gần lắm. Nhớ đến lời dặn của hai o du kích phải nằm im trong hầm. (Bất kì giá nào cũng không được ra khỏi hầm).

Nhìn qua cửa hầm được các o ngụy trang bằng những thứ có ngay trên cồn cát, mình không thấy yên tâm, nó sơ sài và trống trải, đảo mắt nhìn toàn bộ cồn cát chỉ thấy cát và các loại cây lá kim lúp xúp.

Không biết mấy giờ rồi. Sau những đợt pháo và máy bay trinh sát quần thảo là sự im lặng. Tôi bò vào phía trong hầm với chiếc ba lô, mở ra lấy quyển vở và chiếc bút máy rồi hí hoáy viết: Cát Sơn - Gio Linh ngày 28-3-1972.
Cuối tháng 3 thời tiết đã nóng bỏng, ngoài trời đang dần tối. Mình đang nghĩ đến những điều sắp xảy ra đêm nay.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Kí ức một thời Quảng Trị ( phần 3)

Trời tối được một lúc, hai đồng chí trinh sát xuất hiện và hỏi thăm mình hôm nay thấy thế nào? Ăn gì chưa? Mình hỏi: Các anh đi đâu từ đêm qua thế? Họ cười và nói với mình địa bàn này như là nhà của họ. Các anh ấy sống bám dân mấy năm nay rồi, cứ mỗi lấn xuống với dân coi như cả đêm không ngủ.

Rồi họ kể trận pháo kích lúc trưa làm sập một căn hầm sáu người, một đồng chí hy sinh. Tôi vào hầm lấy ba lô rồi lại tiếp tục đi cùng hai đồng chí trinh sát mặt trận, vừa đi vừa chạy theo họ, một phần họ quen địa hình, hai nữa họ cũng khoẻ hơn nên theo họ cũng tương đối vất.

Chúng tôi đi men theo bờ biển, gió biển thổi ào ào mát rượi, quên hết cả mệt nhọc. Khác hẳn với cồn cát mình nằm đêm qua và cả ngày hôm nay. Quân ở đâu mà nhiều thế. Di chuyền thành đoàn có cả xe tăng, xe quân sự. Cứ như đang ở trên đất Bắc.
Không khí chuẩn bị cho chiến dịch xuân hè thật náo nhiệt, tiếng gọi nhau, tiếng cười nói không ngớt.

Nửa đêm chúng tôi mới quay lại cồn cát, mệt nhoài. Vứt chiếc ba lô vào trong hầm, tôi lững thững đi xuống hố bom vục tay xuống hất nước lên mặt, nước ban đêm mát rượi. Làm một ngụm rồi quay lên.
Đứng trước cửa hầm là một người mặc quân phục, áo vẫn để trong quần. Người ấy cất tiếng hỏi: Có phải Thanh B5 không?
Ai nhỉ? Ai mà cũng biết Thanh B5.

Đoàn chúng tôi bổ sung vào Quảng Trị tháng 12 năm 1971 sau hơn 1 năm học báo vụ.
Chúng tôi có 15 anh em được biên chế thành 5 tổ đài. 5 anh lớn tuổi hơn lính 64 đến 68 được giao nhiệm vụ phụ trách đài.

Sau 4 ngày hành quân bằng xe lửa và ô tô, chúng tôi có mặt tại nông trường Quyết thắng ở miền Tây VĨnh linh và Quảng Bình.
Năm ấy chúng tôi đón cái tết đầu tiên ở chiến trường.

Tôi được bổ sung về tổ đài 15w D31 Đặc công, anh Đồng Văn Tập làm Đài trưởng. Anh Tập quê Phú xuyên – Hà Tây một Đài trưởng đa tài. Tín hiệu mooc của anh thì mê li làm sao, chữ thì đẹp, sạch.
Nhìn bức điện của anh không một đồng chí cơ yếu nào phàn nàn, ngay cả độ chính xác. Tôi cũng học được ở anh nhiều điều.

Trở lại căn hầm ở cồn cát. Tôi không trả lời người hỏi và lững thững đi lên.
Ai đấy? Tôi hỏi người đứng trước cửa hầm.
Tớ Đảng B4 đây!
- B4 nhập ngũ sau chúng tôi 4 tháng. Khi chúng tôi học gần xong cơ bản thì mới bổ sung và thành lập b4, nên cũng không quen nhau lắm. Chúng tôi bắt tay nhau và đứng nói chuyện ngoài cửa hầm. Đêm đã khuya chuyện trò hỏi thăm Hà nội, thăm đơn vị huấn luyện z1 vì cũng đã xa hơn 4 tháng rồi.

Đảng quê Thanh Hoá! Dáng đấp thư sinh, lưng dài hơn chân, nước da trắng như con gái, môi đỏ như son. Hắn cười thì thôi rồi! Con gái chỉ có mê. Lúc nào cũng nở nụ cười.
Đảng vào mang theo một máy Vô tuyến điện 2w do Trung quốc sản xuất gọn, nhẹ. Mang theo toàn bộ phụ tùng, pin, ma níp, tai nghe, anten dây và tài liệu phục vụ cho công tác liên lạc.
Ngay đêm ấy chúng tôi có phiên liên lạc với đài canh của cụm Đặc công cánh Đông.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Kí ức một thời Quảng trị (phần 4)
Tiểu đoàn 31 Đặc công chúng tôi đóng quân tại xã Vĩnh Hòa. Tổ đài 15w đặt tại nhà chị Khâm môt người phụ nữ vẹn toàn việc nước việc nhà. Chồng chị là thương binh nặng, bố mẹ chồng thì già yếu. Nhưng không nề hà vất vả chị chu đáo giúp đỡ bộ đội từ những miếng ăn, hớp nước khi những cơn sốt rét ập đến. Những ngày tháng vất vả gian khổ cơm không đủ no, quần áo rách không đủ mặc. Chị thức khuya dậy sớm chăm chút cho cả gia đình và bộ đội.( Xin hứa với chị môt ngày gần đây chúng em sẽ vào thăm gia đình).

Chiến dịch xuân hè 1972 chính thức vào ngày 30-3 -1972. Nằm ở cồn cát nhìn lên dốc Miếu rõ và gần. Tôi theo dõi đến quả bom phóng thứ hai của du kích Gio linh là chiếc tháp canh dốc Miếu đã đổ sập. Pháo binh bờ Bắc phát hỏa liên tục. Ngày hôm đó không hiểu tại sao máy thông tin không thể liên lạc được. Chúng tôi cũng rất lo mình không hoàn thành nhiệm vụ.

Thứ nhất chưa có kinh nghiệm thực tế, chưa bao giờ đảm đương một mình. Bật máy lên im lặng như bị hỏng, kiểm tra rồi vỗ vào máy cũng thế. Bất lực!
Đêm xuống cũng vẫn tình trạng tĩnh lặng như tờ ( sau này mới biết do hạm đội của Mỳ ở ngoài biển nó phá sóng cho nên gần như toàn mặt trận bị tê liệt mạng thông tin).
10h sáng hôm sau. Hai đồng chí trinh sát xuống gặp và bảo chúng tôi mang theo máy VTĐ 2W đi tìm C2 của tiểu đoàn 25 ĐK đêm hôm qua đánh Lâm Xuân, Mai Xá Thị bây giờ vẫn chưa nắm bắt được tin tức. Chúng tôi cùng nhau lên đường. Trên đường vào gặp bộ đội khiêng cáng thương binh ra tương đối nhiều.( sau mới biết là quân cùng tiểu đoàn) Chúng tôi vào đến Nhĩ thượng của Gio linh, thấy hương đốt lên và cắm đầy hàng rào. Dân thấy bộ đội thì nháo nhác. Đảng nói với tôi : Dân họ ăn mặc buồn cười nhỉ ( quần tuýp áo thụng, toàn đồ pha nilon sột soạt)

Đến một con ruộng bằng phẳng, tôi nói với hai trinh sát dừng lại để làm liên lạc vì đến phiên. May quá liên lạc được ngay, Đảng cầm giây anten kéo dài về phía bờ ruộng, nhặt một đoạn cây buộc vào đầu anten. Anh trinh sát thấy chúng tôi nằm ra ruộng gõ ma níp, thấy hay anh đến gần hỏi có cần anh giúp gì không? Thấy vậy tôi liền nhờ anh cảnh giới hộ máy bay.

Ở Quảng trị thời gian này máy bay trinh sát L19 và OV10 quần thảo suốt ngày, mà cái giống máy bay này nó bay dai, bay suốt ngày. Thấy nghi hoặc là chúng phóng pháo khói và chỉ ít phút sau máy bay phản lực có mặt liền. Tôi thu xong bức điện rồi bảo Đảng đưa cho mình cặp tài liệu. Mình lấy mã khóa dịch Obức điện và được biết c2 của tiểu đoàn 25 ĐK đang ở thôn XUÂN KHÁNH.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển khoảng 18h thì tới đầu thôn. Trời cũng băt đầu tối dần, hai trinh sát bảo chúng tôi chờ ngoài ruộng lúa để họ vào trong thôn nắm tình hình.
Bỗng có tiếng hô, quát tháo ở phía trước, tôi và Đảng lui sâu vào ruộng lúa. Tôi bật khóa an toàn khẩu AK báng gấp hướng về phía đầu thôn. Chờ đến 30 phút không thấy động tĩnh gì tôi quay sang nhìn Đảng ý hỏi thế nào. Tôi giao máy và cặp tài liệu cho Đảng và dặn nếu không thấy tớ ra thì cậu cứ hướng sao Bắc Đẩu mà đi.

Đảng còn chần chừ thì bỗng có một người chạy ra: Hai ông thông tin đâu? Bọn mình vẫn im lặng không trả lời. Hai phút sau thấy mấy bóng người lố nhố to nhỏ. Đã dặn đợi ở đây thế mà các ông ấy lại lủi đâu mất.

Khi đã xác định đúng người mình rồi tôi mới lên tiếng: Chúng tôi đây! Tất cả cùng đi vào một ngôi nhà tương đối rộng. Cả đại đội số còn lại tập trung tại thôn này.

Cả ngày hôm nay đại đội 2 đánh phản kích hàng chục lượt, làng xóm bị bom pháo của máy bay xe tăng địch quần nát, nhưng chúng không dám vào làng.
Đói quá chúng tôi lấy lương khô ra ăn rồi uống nước, mấy người trong đại đội thanh minh không biết chúng tôi đang đợi ở ngoài vì hai đồng chí trinh sát mặt trận không nói. Chúng tôi cười và nói không sao cả.

Tôi đề nghị Đại đội trưởng viết điện thật ngắn gọn để còn dịch và báo cáo về Cụm chỉ huy cánh Đông. Đảng lại lấy anten mắc lên cái cây đầu hồi, tôi dịch bức điện và chuyển ngay về cụm chỉ huy. Sau đó nhận thêm một bức điện có nôi dung “ quay về Nhĩ trung cụm chỉ huy đã chuyển vào rồi”
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Tiểu đoàn 31 Đặc công mở màn chiến dịch bằng những trận đánh: Cứ điểm Bến Ngự và Quận lỵ Gio Linh có sự phối hợp của đơn vị bạn. Trong đó có 2 tiểu đội du kích của Gio linh.
Cách đánh của bộ đội Đặc công yếu tố bí mât bất ngờ, chắc thắng đến 95%. Trước khi chiến dịch mở. Khí thế của tiểu đoàn sôi sục, háo hức. Các đơn vị giao ước lập công dành chiến thắng ngay từ trận đầu. Phương án tác chiến, hậu cần, nắm vững địa bàn hoạt động đươc tiểu đoàn chủ động.

Đêm 30-3-1972, rạng sáng ngày 31-3-1972. Tiểu đoàn 31 Đăc công nổ súng! Cùng với các Tiểu đoàn Đặc công khác trên toàn mặt trận. Tiểu đoàn 25, Tiểu đoàn 35, Tiểu đoàn 33 . Đánh cảng cửa Việt, sân bay Ái Tử, Chi khu quân sự Quán Ngang.

Sau nửa tiếng nổ súng Tiểu đoàn 31 ĐC đã làm chủ hoàn toàn trận địa tiêu diêt và bắt sống hoàn toàn quân địch. Nhưng có một sai lầm đã xảy ra và từ sai lầm này đã gây nên tổn thất rất nặng nề cho Tiểu đoàn 31 ĐC.

Đại đội 95 của quân khu 5 đươc giao trọng trách tiêu diệt cụm xe tăng và thiết giáp trên cứ điểm 31. Đó một bãi cát trắng và rộng, các anh tiếp cận mục tiêu hơi sớm và vì sợ lộ các anh lại bò ra. Khi tiếp cận lại thì bị lộ. 13 chiếc xe tăng và xe bọc thép quần đảo với các anh xong. Chúng xếp thành hàng dọc di chuyển đến cứ điểm Bến Ngự và quận lỵ Gio linh.

Phần 4 có đoạn tôi đề cập đến chuyến đi tìm đại đội 2 của tiểu đoàn 25 có gặp bộ đội khiêng nhiều ngươi bị thương là vì 13 chiếc tăng và xe bọc thép đã bị để xổng.

Khi chúng tôi tập kết ra xã Vĩnh Hoà Vĩnh Linh, một nỗi buồn đau sâu thẳm. Trong chiến tranh sự mất mát, hy sinh là không thể tránh khỏi. Nhưng sự mất mát này đau quá! Oan quá. Các bà con Vĩnh Hoà hỏi chúng tôi về những đồng đội không thấy có mặt. Chúng tôi không biết trả lời thế nào. Vì nếu mở miệng ra là nước măt sẽ trào.

Cảm giác trống vắng mất mát bao trùm, ngay lúc này khi viết lại dòng kí ức nước mắt cứ tuôn trào. Lịch sử thông tin Đặc công cũng chưa bao giờ tổn thất nhiều như thế. Hai tiểu đội du kích thì đỡ hơn, họ có kinh nghiệm và nơi đây là máu thịt của các o, các chị, các anh.

Bà con Vĩnh Hoà hiểu và thương chúng tôi hơn. Vì qua cử chỉ ân cần gần gũi, chúng tôi cũng đã nguôi ngoai phần nào. Những ngày gian khổ vẫn còn phía trước. Tiểu đoàn 31 lại đứng lên và tiếp tục làm tốt những phần việc dang dở của những người đã ngã xuống hôm qua!
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Hay quá! Cụ thớt đều tay nhé!
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Do diễn đàn kiểm duyệt từ ngữ, em phải điểu chỉnh lại cách viết tên của 1 nhân vật trong hồi ký của ông cụ nhà em, mong các cụ thông cảm.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Ký ức một thời Quảng Trị ( phần 6 )

Cứ nằm và nghĩ mãi chuyện buồn càng thêm xót xa. Tôi rủ Đa?ng đi lòng vòng quanh xã Vĩnh Hoà cho đỡ buồn. Một mặt đến các điểm tiếp đón người sơ tán của Gio linh để tìm thông tin. Hỏi mấy điểm nhưng không kết quả.
Chúng tôi vào một cửa hàng mua bán của xã Vĩnh Hoà, cô bán hàng nhỏ nhắn mau mồm: Eng mua cái chi? Tôi cười và lắc đầu.
Cửa hàng của một xã thời bom đạn mà cũng nhiều mặt hàng. Tôi nhìn lên kệ hàng thấy có cả phích nước của Trung quốc, có đèn pin là loại hàng khó mua ở ngoài Bắc, người ra vào cũng đông, chúng tôi đi ra không mua gì.

Có mấy cháu nhỏ chen chân đi vào, tôi nghiêng người tránh các cháu. Một cháu dừng lại ngẩng lên nhìn tôi: Chú! Tôi sững người: Sao cháu lại ở đây, mệ đâu?
Hương ơi chú Thanh nè! Một cháu phía sau cũng chen vào, thế là ríu rit, tíu tít. Tôi cầm tay các cháu kéo ra ngoài.
Ủa hôm bữa chú đi mô răng chú không đến. Mệ con đợi mãi à. Con Hương khóc hoài không chịu đi chú à! Các o nói, mệ nói, nó mới chịu đi đó! Chú vào chơi với mệ con đi chú.
Đợi chú một chút nhé! Tôi quay vào cửa hàng mua cho các cháu một cân kẹo Giấy bọc có in bông hoa hồng ở Hà nội vẫn thường hay bán. Tôi và Đa?ng bước theo các cháu vào một con đường nhỏ lúp xúp bóng cây...

...Hôm đó sau mấy ngày ở Nhĩ Trung mọi việc bình lặng. Cảm tưởng như chiến tranh không có ở cái làng chạy dài và nhỏ bé này. Đang nằm trong hầm thì thấy Đa?ng chạy về đầu đội một chiếc mũ tai bèo mới tinh, quai mũ được xâu qua một chiếc nắp nhựa của hộp thuốc đánh răng màu đỏ. Tôi cười: Điệu nhỉ. Ông có muốn đổi không? Đổi mũ cối cho các em dân công hoả tuyến lấy mũ tai bèo cho nhẹ.

Tôi cầm chiếc mũ đi theo Đ sang đội nữ dân công hoả tuyến của Thanh Chương Nghệ An. Ngồi nói truyện thời gian trôi đi nhanh quá quên cả đổi mũ. Đa?ng lên tiếng: Có em nào đổi mũ nữa không? Mấy em nhao nhao có có. Tôi cầm chiếc mũ của một em gần nhất và đưa cho em chiếc mũ của mình. Bụng đã thấy đói, tối bấm Đa?ng đi về. Các em cũng đứng dậy và hẹn chúng tôi đến chơi.

Quay về hầm bỏ mũ rồi đi ăn cơm, chị chủ nhà nói các eng đi cả rồi, nhắn hai chú đi theo đến quận lỵ Gio Linh. Hai thằng về hầm lấy ba lô và rảo bước. Bụng đói, trời thì nắng đi được mấy cây số đã thấm mệt. Hai thằng dừng lại nghỉ và uống nước, mồ hôi vã ra, đường đất đỏ lại đi dép cao su ướt nên không thể đi nhanh được, nó trệu trạo chuệch choạc, trượt bên này chạy bên kia. Chẳng nhẽ đi chân đất.

Đ mặt đỏ gay mồ hôi nhễ nhại cái cổ dài ra vươn về phía trước, khẩu AK lủng lẳng theo nhịp văng của đôi chân. Tôi bảo: đưa AK tao đeo cho.
Hai thằng cố đi cho nhanh, phía trước đã thấp thoáng dãy nhà. Tôi định bụng sẽ nghỉ một lúc rồi mới đi tiếp. Bỗng có một cháu bé chạy ra, khi thấy hai chúng tôi cháu chạy ngay vào trong nhà.
Chúng tôi đến trước cửa nhà nhìn vào thấy nhiều con mắt sợ sệt hướng ra phía cửa.
Tôi lên tiếng. Chào mệ cho chúng con nghỉ nhờ một chút nhé? Không phải nhà tui mô. Tui cũng ở nhờ thôi, nhà tui ở mãi tê tề. Mệ cháu tôi chạy giặc đến ni thui!
Ồ ra vậy, tôi thầm nghĩ. Một bà cụ đã già cùng bốn đưa cháu gái ở một nơi vắng vẻ chẳng có ai.
Tôi và Đa?ng lấy bi đông nước ra mời cụ, các cháu nhao lên vì khát. Chúng tôi bảo các cháu uống từ từ. Xong xuôi mở ba lô lấy lương khô cho các cháu và mệ ăn.
- Cháu đã nói với mệ là các chú lính tốt lắm! Hồi bưã chưa phải chạy giặc các chú lính quốc gia cũng hay cho kẹo lắm. Mệ cháu bảo các chú Việt cộng thì khác.

- Mồ tổ bay tau nói khi mô. Cái con này nhiều lời lắm chú ơi! Chúng tôi ồ lên cười, mệ và các chãu cũng cười. Mọi khoảng cách đã gần lại, nhẹ bẫng. Tôi nói với mệ: bây giờ đi về nhà rồi nấu cơm ăn. Nhưng ở nhà còn gạo không? Mệ nói không biết nữa, bỏ nhà hai ngày rồi! Chúng tôi đưa mệ và các cháu về đến nhà, đường đi ngắn lại bởi các cháu nói chuyện vui cười như người thân.

Vào sân, một ngôi nhà khang trang sạch sẽ, không có một chút gì phảng phất của chiến tranh. Mở cửa bước vào nhà bọn trẻ reo lên sung sướng. Cô bé hay nói nhất chỉ cho tôi một tấm ảnh một phụ nữ rất đẹp. Trong bốn chị em gái có một đứa giống như đúc.
Mạ cháu đấy chú à! Nhưng mạ cháu đang ở trong Quảng trị kia. Mắt cháu ngấn ngấn nước... Tôi nói to: Nào bây giờ nói cho chú biết cháu tên là gì? Cháu tên Liễu, chị hai cháu tên Đào em nhìn giống mẹ tên Hương, còn em út tên Trang.
Cháu gái lớn ít nói nhưng nhẹ nhàng, cháu lấy gạo nấu cơm và không quên đun thêm ấm nước.
Mệ nhìn lên tấm ảnh và nói: Mạ của tụi nhỏ đấy chú! Còn ba chúng nó đi lính. Hắn học song bác sĩ, lấy vợ đẻ được con lớn rồi con Liễu thì bị bắt lính. Năm Mậu thân bị Việt cộng bắt khi con Trang được hai tuổi. Nhà được biết tin ba tụi nhỏ được làm công việc trồng rau, làm rẫy. Tôi nói với mệ: Thế thì sống rồi, mệ không phải lo.
Sợ chứ, chừ tui già rồi giặc giã bom đạn như ri, răng mà sống nổi chứ!

Tôi nói: Mệ ơi! Chiều nay nếu các o du kích đến đón sơ tán ra ngoài Vĩnh Linh thì mệ cùng các cháu phải đi nhé. Ơ đây bom đạn không sống được đâu. Bây giờ chúng con về đơn vị, chút nữa chúng con quay lại!
Ra đến ngoài đường đi được một đoạn dài thì bỗng thấy đàn bò của dân chạy toán loạn. Hai thằng đứng dẹp để cho đàn bò chạy qua. Có mùi gì khó chịu cay cay, nước mắt chảy ràn rụa, cổ họng rát rát.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Nhờ các Mod duyệt dùm. Em đã tìm cách điều chỉnh tên nhân vật nhưng vẫn bị đưa vào dạng kiểm duyệt. Em không biết phải sửa sao nữa.
Cảm ơn các Mod
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Nhờ các Mod duyệt dùm. Em đã tìm cách điều chỉnh tên nhân vật nhưng vẫn bị đưa vào dạng kiểm duyệt. Em không biết phải sửa sao nữa.

Cảm ơn các Mod
Cụ pm cho em. Em chỉnh hộ cho, vừa post Đòn Rồng xong nên em biết các từ bị kiểm duyệt.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Cụ Pain giúp em nhé. Em vừa gửi thư riêng cụ.
Cảm ơn cụ nhiều.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Cụ Pain giúp em nhé. Em vừa gửi thư riêng cụ.
Cảm ơn cụ nhiều.
Vâng, em nhận được rồi.!


Ký ức một thời Quảng Trị ( phần 6 )

Cứ nằm và nghĩ mãi chuyện buồn càng thêm xót xa. Tôi rủ Đảng đi lòng vòng quanh xã Vĩnh Hoà cho đỡ buồn. Một mặt đến các điểm tiếp đón người sơ tán của Gio linh để tìm thông tin. Hỏi mấy điểm nhưng không kết quả.

Chúng tôi vào một cửa hàng mua bán của xã Vĩnh Hoà, cô bán hàng nhỏ nhắn mau mồm: Eng mua cái chi? Tôi cười và lắc đầu.

Cửa hàng của một xã thời bom đạn mà cũng nhiều mặt hàng. Tôi nhìn lên kệ hàng thấy có cả phích nước của Trung quốc, có đèn pin là loại hàng khó mua ở ngoài Bắc, người ra vào cũng đông, chúng tôi đi ra không mua gì.

Có mấy cháu nhỏ chen chân đi vào, tôi nghiêng người tránh các cháu. Một cháu dừng lại ngẩng lên nhìn tôi: Chú!
Tôi sững người: Sao cháu lại ở đây, mệ đâu?
Hương ơi chú Thanh nè! Một cháu phía sau cũng chen vào, thế là ríu rit, tíu tít. Tôi cầm tay các cháu kéo ra ngoài.

Ủa hôm bữa chú đi mô răng chú không đến. Mệ con đợi mãi à. Con Hương khóc hoài không chịu đi chú à! Các o nói, mệ nói, nó mới chịu đi đó! Chú vào chơi với mệ con đi chú.

Đợi chú một chút nhé! Tôi quay vào cửa hàng mua cho các cháu một cân kẹo Giấy bọc có in bông hoa hồng ở Hà nội vẫn thường hay bán. Tôi và Đảng bước theo các cháu vào một con đường nhỏ lúp xúp bóng cây...
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
.Hôm đó sau mấy ngày ở Nhĩ Trung mọi việc bình lặng. Cảm tưởng như chiến tranh không có ở cái làng chạy dài và nhỏ bé này. Đang nằm trong hầm thì thấy Đảng chạy về đầu đội một chiếc mũ tai bèo mới tinh, quai mũ được xâu qua một chiếc nắp nhựa của hộp thuốc đánh răng màu đỏ.

Tôi cười: Điệu nhỉ. Ông có muốn đổi không? Đổi mũ cối cho các em dân công hoả tuyến lấy mũ tai bèo cho nhẹ.

Tôi cầm chiếc mũ đi theo Đảng sang đội nữ dân công hoả tuyến của Thanh Chương Nghệ An. Ngồi nói truyện thời gian trôi đi nhanh quá quên cả đổi mũ.

Đảng lên tiếng: Có em nào đổi mũ nữa không? Mấy em nhao nhao có có. Tôi cầm chiếc mũ của một em gần nhất và đưa cho em chiếc mũ của mình. Bụng đã thấy đói, tối bấm Đảng đi về. Các em cũng đứng dậy và hẹn chúng tôi đến chơi.

Quay về hầm bỏ mũ rồi đi ăn cơm, chị chủ nhà nói các eng đi cả rồi, nhắn hai chú đi theo đến quận lỵ Gio Linh. Hai thằng về hầm lấy ba lô và rảo bước. Bụng đói, trời thì nắng đi được mấy cây số đã thấm mệt. Hai thằng dừng lại nghỉ và uống nước, mồ hôi vã ra, đường đất đỏ lại đi dép cao su ướt nên không thể đi nhanh được, nó trệu trạo chuệch choạc, trượt bên này chạy bên kia. Chẳng nhẽ đi chân đất.

Đảng mặt đỏ gay mồ hôi nhễ nhại cái cổ dài ra vươn về phía trước, khẩu AK lủng lẳng theo nhịp văng của đôi chân. Tôi bảo: đưa AK tao đeo cho.

Hai thằng cố đi cho nhanh, phía trước đã thấp thoáng dãy nhà. Tôi định bụng sẽ nghỉ một lúc rồi mới đi tiếp.

Bỗng có một cháu bé chạy ra, khi thấy hai chúng tôi cháu chạy ngay vào trong nhà.Chúng tôi đến trước cửa nhà nhìn vào thấy nhiều con mắt sợ sệt hướng ra phía cửa.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Tôi lên tiếng: Chào mệ cho chúng con nghỉ nhờ một chút nhé?
-Không phải nhà tui mô. Tui cũng ở nhờ thôi, nhà tui ở mãi tê tề. Mệ cháu tôi chạy giặc đến ni thui!

Ồ ra vậy, tôi thầm nghĩ. Một bà cụ đã già cùng bốn đưa cháu gái ở một nơi vắng vẻ chẳng có ai.

Tôi và Đảng lấy bi đông nước ra mời cụ, các cháu nhao lên vì khát. Chúng tôi bảo các cháu uống từ từ. Xong xuôi mở ba lô lấy lương khô cho các cháu và mệ ăn.
- Cháu đã nói với mệ là các chú lính tốt lắm! Hồi bưã chưa phải chạy giặc các chú lính quốc gia cũng hay cho kẹo lắm. Mệ cháu bảo các chú V/cộng thì khác.

- Mồ tổ bay tau nói khi mô. Cái con này nhiều lời lắm chú ơi! Chúng tôi ồ lên cười, mệ và các chãu cũng cười. Mọi khoảng cách đã gần lại, nhẹ bẫng.

Tôi nói với mệ: bây giờ đi về nhà rồi nấu cơm ăn. Nhưng ở nhà còn gạo không? Mệ nói không biết nữa, bỏ nhà hai ngày rồi! Chúng tôi đưa mệ và các cháu về đến nhà, đường đi ngắn lại bởi các cháu nói chuyện vui cười như người thân.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Vào sân, một ngôi nhà khang trang sạch sẽ, không có một chút gì phảng phất của chiến tranh. Mở cửa bước vào nhà bọn trẻ reo lên sung sướng. Cô bé hay nói nhất chỉ cho tôi một tấm ảnh một phụ nữ rất đẹp. Trong bốn chị em gái có một đứa giống như đúc.

-Mạ cháu đấy chú à! Nhưng mạ cháu đang ở trong Quảng trị kia. Mắt cháu ngấn ngấn nước...

Tôi nói to: Nào bây giờ nói cho chú biết cháu tên là gì? Cháu tên Liễu, chị hai cháu tên Đào em nhìn giống mẹ tên Hương, còn em út tên Trang.

Cháu gái lớn ít nói nhưng nhẹ nhàng, cháu lấy gạo nấu cơm và không quên đun thêm ấm nước.

Mệ nhìn lên tấm ảnh và nói: Mạ của tụi nhỏ đấy chú! Còn ba chúng nó đi lính. Hắn học song bác sĩ, lấy vợ đẻ được con lớn rồi con Liễu thì bị bắt lính. Năm Mậu thân bị V/cộng bắt khi con Trang được hai tuổi. Nhà được biết tin ba tụi nhỏ được làm công việc trồng rau, làm rẫy.

Tôi nói với mệ: Thế thì sống rồi, mệ không phải lo.
Sợ chứ, chừ tui già rồi giặc giã bom đạn như ri, răng mà sống nổi chứ!

Tôi nói: Mệ ơi! Chiều nay nếu các o du kích đến đón sơ tán ra ngoài Vĩnh Linh thì mệ cùng các cháu phải đi nhé. Ơ đây bom đạn không sống được đâu. Bây giờ chúng con về đơn vị, chút nữa chúng con quay lại!


Ra đến ngoài đường đi được một đoạn dài thì bỗng thấy đàn bò của dân chạy toán loạn. Hai thằng đứng dẹp để cho đàn bò chạy qua. Có mùi gì khó chịu cay cay, nước mắt chảy ràn rụa, cổ họng rát rát.
 

haimercury

Xe hơi
Biển số
OF-121274
Ngày cấp bằng
20/11/11
Số km
173
Động cơ
372,120 Mã lực
Cụ tài thật. Cảm ơn cụ nhá.
Box dạo này ít cụ vào ngắm nghía nhỉ
 

HuyArt

Xe cút kít
Biển số
OF-85656
Ngày cấp bằng
18/2/11
Số km
16,699
Động cơ
567,319 Mã lực
Hồi ức của ông cụ hay quá.
Nhà em cũng có 1 ông trẻ là lính đặc công mặt trận Quảng - Đà. Ngày nhà em vào tìm hài cốt ông thì bác Nguyễn Bá Thanh cũng tình cờ có mặt, ổng tặng gia đình 2 triệu gọi là ủng hộ
Vậy mà giờ cũng xanh cỏ như đồng đội rồi
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,870
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Cụ thớt tiếp đi chứ nào :D
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top