...Cũng vì gã ra đòn “thân thiện” quá mà ông Tiếp, tiểu đoàn phó quân y sau này mè nheo gã suốt…
Lúc về đến lán, thằng Long “Polpot” nó mới nói:
-Khi thấy gã bị dính đòn là nó biết ngay, gã mà điên lên thì kiểu gì cũng sẽ ra đòn sát thủ, nếu nó không ngăn gã lại thì tội chồng tội, lần này khó có thể thoát được Tòa án binh.
Gã công nhận nó nói có lý, cái thằng ít nói, nhưng khi mở mồm thì thâm thúy hệt như mấy cụ đồ Nghệ xưa vậy.
Nó cũng phân tích (lính trinh sát luồn sâu mà), nếu thằng L…mà biết gã là Nam “chẫu” thì có cho ăn kẹo cũng không dám thách đánh tay đôi.
Nhưng do nó về đơn vị khi gã đang được mời “uống nước trà” với quân pháp mặt trận nên nó không biết mặt gã, đã vậy lại thấy gã nhỏ con hơn nên nó mới chọn gã để thách đấu… Sau khi nó phân tích xong, thằng Đực mới hề hề cười: “Ngu thì chết nghe con…”
Câu chuyện gã đánh thằng L…”chột” tí mù mắt sau cùng cũng đến tai các thủ trưởng.
Vào 1 ngày chẳng đẹp trời lắm, bố Hưng đại tá, sư phó, tham mưu trưởng sư đoàn sai thằng Loan công vụ gọi gã lên uống nước.
Bố khuyên nhủ gã không nên vi phạm kỷ luật chiến trường nữa, đại khái bố chỉ dạy bảo gã nhẹ nhàng chứ không lên án hành động của gã hoặc đưa ra mức kỷ luật như bọn thằng Long “Polpot” dự đoán...
Còn về thằng L…”chột” sau đó được đưa về trung đội 3, đại đội công binh.
Trung đội đó toàn anh em hảo hớn người Hải Phòng, nghe đâu nó được anh em “dạy dỗ” bài bản nên cũng có “ngoan” đi.
Sau này gã nghe anh em Thanh Hóa kể lại, nó ra quân về lấy vợ và mở cửa hàng bán giải khát, ăn uống gì đó ở bãi biển Sầm Sơn.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bán hàng quá đát mà giá thì khét lẹt và hay chèn ép khách du lịch.
Cho đến lần 2 vợ chồng nó bán hàng đểu với giá cao cho mấy anh em xã hội ở thành phố Thanh Hóa nên bị úp sọt đến đi viện tí chết.
Đến năm 2011 hay 12 gì đó, nó tham gia đường dây làm giấy chứng nhận thương bệnh binh giả bị bắt đi tù, ăn cơm cân, mặc áo số mấy năm. Ra tù 2 vợ chồng nó bỏ xứ đi biệt tích và không bao giờ thấy xuất hiện. Âu cũng là cái số của những kẻ thích ăn lười làm...
Lúc về đến lán, thằng Long “Polpot” nó mới nói:
-Khi thấy gã bị dính đòn là nó biết ngay, gã mà điên lên thì kiểu gì cũng sẽ ra đòn sát thủ, nếu nó không ngăn gã lại thì tội chồng tội, lần này khó có thể thoát được Tòa án binh.
Gã công nhận nó nói có lý, cái thằng ít nói, nhưng khi mở mồm thì thâm thúy hệt như mấy cụ đồ Nghệ xưa vậy.
Nó cũng phân tích (lính trinh sát luồn sâu mà), nếu thằng L…mà biết gã là Nam “chẫu” thì có cho ăn kẹo cũng không dám thách đánh tay đôi.
Nhưng do nó về đơn vị khi gã đang được mời “uống nước trà” với quân pháp mặt trận nên nó không biết mặt gã, đã vậy lại thấy gã nhỏ con hơn nên nó mới chọn gã để thách đấu… Sau khi nó phân tích xong, thằng Đực mới hề hề cười: “Ngu thì chết nghe con…”
Câu chuyện gã đánh thằng L…”chột” tí mù mắt sau cùng cũng đến tai các thủ trưởng.
Vào 1 ngày chẳng đẹp trời lắm, bố Hưng đại tá, sư phó, tham mưu trưởng sư đoàn sai thằng Loan công vụ gọi gã lên uống nước.
Bố khuyên nhủ gã không nên vi phạm kỷ luật chiến trường nữa, đại khái bố chỉ dạy bảo gã nhẹ nhàng chứ không lên án hành động của gã hoặc đưa ra mức kỷ luật như bọn thằng Long “Polpot” dự đoán...
Còn về thằng L…”chột” sau đó được đưa về trung đội 3, đại đội công binh.
Trung đội đó toàn anh em hảo hớn người Hải Phòng, nghe đâu nó được anh em “dạy dỗ” bài bản nên cũng có “ngoan” đi.
Sau này gã nghe anh em Thanh Hóa kể lại, nó ra quân về lấy vợ và mở cửa hàng bán giải khát, ăn uống gì đó ở bãi biển Sầm Sơn.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bán hàng quá đát mà giá thì khét lẹt và hay chèn ép khách du lịch.
Cho đến lần 2 vợ chồng nó bán hàng đểu với giá cao cho mấy anh em xã hội ở thành phố Thanh Hóa nên bị úp sọt đến đi viện tí chết.
Đến năm 2011 hay 12 gì đó, nó tham gia đường dây làm giấy chứng nhận thương bệnh binh giả bị bắt đi tù, ăn cơm cân, mặc áo số mấy năm. Ra tù 2 vợ chồng nó bỏ xứ đi biệt tích và không bao giờ thấy xuất hiện. Âu cũng là cái số của những kẻ thích ăn lười làm...