- Biển số
- OF-163525
- Ngày cấp bằng
- 26/10/12
- Số km
- 4,677
- Động cơ
- 1,514,517 Mã lực
Phó tư lệnh trả lời phải chờ xin ý kiến của cấp trên. Mọi người trong chúng tôi ai cũng thầm nghĩ, không thể đưa một lực lựợng lớn như vậy ra vùng giải phóng. Câu trả lời đã được đưa ra sau khi nhận được chỉ đạo của Tư lệnh Sư đoàn Khuất Duy Tiến: Chỉ đưa người lãnh đạo cao nhất về Việt Nam để kịp thành lập chính phủ lâm thời cùng một số lính phản chiến theo ra Memot để tải hàng viện trợ vào lại.
Chúng tôi trả lời như vậy nhưng vị đại diện li khai xin được đưa thêm một số gia đình vợ con của sĩ quan về Việt Nam để động viên họ an tâm chiến đấu. Lí do quá thuyết phục, chúng tôi xin ý kiến và được Tư lệnh chấp thuận. Chúng tôi bàn bạc rồi thống nhất, vì số lượng đông nên chỉ cho khối dân và lính phản chiến ra, số lượng ba lăm người, đúng bằng lực lượng của ta để dễ kiểm soát và sẽ trở về ngay sáng ngày mai vì ở lâu không có lợi. Việc nắm bắt tình hình lực lượng kháng chiến về sư đoàn khai thác sau.
Tối đó, chúng tôi ngủ riêng ở một khu vực trong căn cứ của lực lượng Khmer Đỏ phản chiến. Đêm mênh mông, gió ngàn man mác. Dưới cánh võng đung đưa, nhìn chòm sao Bắc Đẩu như ánh mắt người thương, tôi bỗng nhớ đến Lan. Giờ này chắc cô ấy còn thức để học. Chúng tôi vô tình gặp nhau trong lần thực tập nghiệp vụ ở trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Vậy là xa nhau đã trọn hai năm, dẫu giàu sức tưởng tượng đến mấy, cô ấy cũng không thể hình dung tôi đang ở một nơi đặc biệt, với một tâm trạng thế này. Tôi thiếp đi lúc nào không biết và tỉnh dậy khi nghe tiếng chim hót bên ngoài. Nhìn đồng hồ đã năm giờ sáng, tôi vùng dậy. Mọi người cũng đang lục tục gấp tăng võng. Có lẽ đêm qua giấc ngủ không trọn vẹn.
Chúng tôi nấu cơm ăn. Chả là tối qua mời mấy người lính của bạn ăn lương khô, họ khen ngon, vậy là đổi một ít để lấy mấy bơ gạo. Tuy vùng kháng chiến nhưng rau xanh vẫn trồng rất nhiều, hẳn đây là chủ trương “thực túc binh cường” của bạn để nuôi quân trường kì kháng chiến. Chúng tôi ăn sáng thay bữa trưa để hành quân. Lâu ngày được bữa rau xanh “ngập chân răng” thật ngon miệng.
Chúng tôi trả lời như vậy nhưng vị đại diện li khai xin được đưa thêm một số gia đình vợ con của sĩ quan về Việt Nam để động viên họ an tâm chiến đấu. Lí do quá thuyết phục, chúng tôi xin ý kiến và được Tư lệnh chấp thuận. Chúng tôi bàn bạc rồi thống nhất, vì số lượng đông nên chỉ cho khối dân và lính phản chiến ra, số lượng ba lăm người, đúng bằng lực lượng của ta để dễ kiểm soát và sẽ trở về ngay sáng ngày mai vì ở lâu không có lợi. Việc nắm bắt tình hình lực lượng kháng chiến về sư đoàn khai thác sau.
Tối đó, chúng tôi ngủ riêng ở một khu vực trong căn cứ của lực lượng Khmer Đỏ phản chiến. Đêm mênh mông, gió ngàn man mác. Dưới cánh võng đung đưa, nhìn chòm sao Bắc Đẩu như ánh mắt người thương, tôi bỗng nhớ đến Lan. Giờ này chắc cô ấy còn thức để học. Chúng tôi vô tình gặp nhau trong lần thực tập nghiệp vụ ở trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Vậy là xa nhau đã trọn hai năm, dẫu giàu sức tưởng tượng đến mấy, cô ấy cũng không thể hình dung tôi đang ở một nơi đặc biệt, với một tâm trạng thế này. Tôi thiếp đi lúc nào không biết và tỉnh dậy khi nghe tiếng chim hót bên ngoài. Nhìn đồng hồ đã năm giờ sáng, tôi vùng dậy. Mọi người cũng đang lục tục gấp tăng võng. Có lẽ đêm qua giấc ngủ không trọn vẹn.
Chúng tôi nấu cơm ăn. Chả là tối qua mời mấy người lính của bạn ăn lương khô, họ khen ngon, vậy là đổi một ít để lấy mấy bơ gạo. Tuy vùng kháng chiến nhưng rau xanh vẫn trồng rất nhiều, hẳn đây là chủ trương “thực túc binh cường” của bạn để nuôi quân trường kì kháng chiến. Chúng tôi ăn sáng thay bữa trưa để hành quân. Lâu ngày được bữa rau xanh “ngập chân răng” thật ngon miệng.