[Funland] Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Phó tư lệnh trả lời phải chờ xin ý kiến của cấp trên. Mọi người trong chúng tôi ai cũng thầm nghĩ, không thể đưa một lực lựợng lớn như vậy ra vùng giải phóng. Câu trả lời đã được đưa ra sau khi nhận được chỉ đạo của Tư lệnh Sư đoàn Khuất Duy Tiến: Chỉ đưa người lãnh đạo cao nhất về Việt Nam để kịp thành lập chính phủ lâm thời cùng một số lính phản chiến theo ra Memot để tải hàng viện trợ vào lại.

Chúng tôi trả lời như vậy nhưng vị đại diện li khai xin được đưa thêm một số gia đình vợ con của sĩ quan về Việt Nam để động viên họ an tâm chiến đấu. Lí do quá thuyết phục, chúng tôi xin ý kiến và được Tư lệnh chấp thuận. Chúng tôi bàn bạc rồi thống nhất, vì số lượng đông nên chỉ cho khối dân và lính phản chiến ra, số lượng ba lăm người, đúng bằng lực lượng của ta để dễ kiểm soát và sẽ trở về ngay sáng ngày mai vì ở lâu không có lợi. Việc nắm bắt tình hình lực lượng kháng chiến về sư đoàn khai thác sau.

Tối đó, chúng tôi ngủ riêng ở một khu vực trong căn cứ của lực lượng Khmer Đỏ phản chiến. Đêm mênh mông, gió ngàn man mác. Dưới cánh võng đung đưa, nhìn chòm sao Bắc Đẩu như ánh mắt người thương, tôi bỗng nhớ đến Lan. Giờ này chắc cô ấy còn thức để học. Chúng tôi vô tình gặp nhau trong lần thực tập nghiệp vụ ở trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Vậy là xa nhau đã trọn hai năm, dẫu giàu sức tưởng tượng đến mấy, cô ấy cũng không thể hình dung tôi đang ở một nơi đặc biệt, với một tâm trạng thế này. Tôi thiếp đi lúc nào không biết và tỉnh dậy khi nghe tiếng chim hót bên ngoài. Nhìn đồng hồ đã năm giờ sáng, tôi vùng dậy. Mọi người cũng đang lục tục gấp tăng võng. Có lẽ đêm qua giấc ngủ không trọn vẹn.

Chúng tôi nấu cơm ăn. Chả là tối qua mời mấy người lính của bạn ăn lương khô, họ khen ngon, vậy là đổi một ít để lấy mấy bơ gạo. Tuy vùng kháng chiến nhưng rau xanh vẫn trồng rất nhiều, hẳn đây là chủ trương “thực túc binh cường” của bạn để nuôi quân trường kì kháng chiến. Chúng tôi ăn sáng thay bữa trưa để hành quân. Lâu ngày được bữa rau xanh “ngập chân răng” thật ngon miệng.
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Người sĩ quan nói được tiếng Việt đến thông báo đi cùng đoàn có bảy gia đình, còn lại là lính ra để tải hàng viện trợ. Lo nhất là các gia đình có cháu nhỏ bồng bế theo, khi vào vùng địch kiểm soát lỡ các cháu khóc thì khó lường hậu quả.

Phương án đi đường được hai bên bàn kĩ. Người chỉ huy phía bạn nói lính của mình chủ yếu là dân địa phương, ra Memot bằng lối mòn tắt rừng chỉ họ mới biết. Đường đi sẽ được rút ngắn và khả năng an toàn cao hơn bởi bạn đã tổ chức trinh sát nhiều lần. Chúng tôi nhất trí và chia thành hai bộ phận. Trinh sát và lính của bạn đi trước dẫn đường. Bộ binh và chỉ huy đi cùng khối dân để bảo vệ, đồng thời quản lí cán bộ của họ nếu như ai đó muốn thay đổi ý định. Trước khi hành quân, Phó tư lệnh Bính quán triệt, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn thủ lĩnh Khmer Đỏ kháng chiến đưa ra vùng giải phóng. Chúng tôi hiểu, đây là nhân vật quan trọng.

Đoàn người hướng về phía mặt trời mọc lầm lũi bước. Những người lính tình nguyện hiểu hướng đông là Tổ quốc mình. Nơi ấy, có bao người mẹ đang mong chờ đứa con xa trở về. Còn với những người dân Campuchia, hướng ấy là của tự do. Trẻ nhỏ được các chị em địu sau lưng trong khi tay xách tư trang cá nhân nên tốc độ đi không thể nhanh. Các sĩ quan của bạn phải đi trong tốp dẫn đường nên không thể giúp đỡ khi cần. Chúng tôi đi trên những lối mòn nhỏ. Đường này phía bạn đã đi nhiều lần nên họ có phần chủ quan. Trời nắng nóng, đường khó đi. Thi thoảng có tiếng khóc trẻ nhỏ thét lên. Mỗi lúc như vậy, tim chúng tôi thót lại, nhìn họ ái ngại nhưng không thể trách cứ.

Trời về chiều. Thủ trưởng Bính cho đoàn nghỉ giải lao dưỡng sức và để lên máy liên lạc. Từ căn cứ, Tư lệnh Khuất Duy Tiến thông báo, đã cử một tiểu đoàn bí mật đến gần bản Phum Lu để đón. Tôi nói chiến sĩ Viết trèo lên cây dùng ống nhòm quan sát hướng đông và được thông báo, đã nhìn thấy rừng cao su Memot mờ mờ phía xa.
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Chúng tôi vượt qua rừng le và bắt đầu cắt đường bằng góc phương vị để đi. Rừng ở đây gần như nguyên sinh. Phong lan mọc bám trên cành cây cổ thụ sà những chuỗi hoa xuống, chỉ cần với tay là đã hái được. Đang đi, Trưởng ban Sa cho liên lạc chạy lên báo: “Khối dân cuối đội hình có một phụ nữ bồng con nhỏ kiệt sức. Cử người giúp đỡ để bảo đảm tốc độ hành quân.”

Tôi liền bảo người sĩ quan phiên dịch theo tôi lùi lại nắm tình hình. Có một phụ nữ đang địu đứa con nhỏ, hai tay xách hai gói đồ ì ạch bước một cách mệt nhọc, chiếc khăn Ka ma che kín khuôn mặt chỉ để lộ hai con mắt. Tôi đến gần, định bụng sau khi hỏi thăm sẽ cho người chồng lùi lại để giúp vợ, nên hỏi:

- Chồng chị là ai trong đoàn?

- Chồng em không đi cùng đoàn, anh ấy ở lại chỉ huy kháng chiến.

- Chị người vùng này?

- Không ạ. Em người tỉnh Prây Viêng. Anh ấy đã về đưa mẹ con vào vùng kháng chiến Dambae. Chồng em là tiểu đoàn trưởng.

Tôi hiểu đây là một sự hi sinh tình riêng vì tương lai của cả một dân tộc. Đất nước họ đang quằn quại trong đau thương của chế độ diệt chủng. Họ phải gửi vợ con sang Việt Nam để an tâm chiến đấu, quyết tâm lật đổ chế độ độc tài. Là lính chiến, có ai hẹn ngày về. Tôi thầm phục ý chí, niềm tin và sự hi sinh của viên sĩ quan chưa biết mặt này.

- Chị đưa thằng bé đây tôi bế giúp.

- Cảm ơn anh. Nhỡ cháu khóc thì bộ đội khó dỗ. Nhờ anh mang giúp đồ đạc là em cảm ơn lắm rồi ạ.

Người sĩ quan của bạn đi cùng cũng đồng tình:

- Hợp lí đó anh. Nhỡ cháu khóc thì khó dỗ.

Tôi cầm tất cả gói đồ bỏ vào gùi khoác lên vai rồi bước đi. Người sĩ quan bạn đứng lại nói gì đó với người phụ nữ rồi trở về đội hình.
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Tiếng súng ì ùng nghe đã rất gần, cũng có nghĩa sắp đến chiến tuyến. Mặt trời đã lặn, hoàng hôn nhạt dần. Vẫn biết chị em phụ nữ và các cháu nhỏ rất mệt nhưng không thể nghỉ bởi đây là chiến trường. Tôi phân công tổ anh Quý đi sau đề phòng đêm tối, dân đi chậm sẽ bị lạc. Nhiều chiến sĩ của ta cũng tự giác mang đồ đạc giúp để đẩy nhanh tốc độ hành quân.

Khoảng 10 giờ đêm chúng tôi quyết định không tiếp tục hành quân vì sợ khi vào khu vực ta quản lí, bộ đội không nhận ra bắn nhầm. Trời tối nên không nhìn thấy vật chuẩn để xác định tọa độ nơi trú quân nên tôi đề xuất với trưởng ban xin cấp trên cho pháo bắn hai viên vào tọa độ yêu cầu để xác định vị trí đứng. Ông đồng ý. Chỉ mấy phút sau, hai viên đạn pháo 105 được bắn vào tọa độ theo yêu cầu. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Phải ghi nhận con đường tắt về Memot dễ đi và an toàn nên đã rút ngắn được thời gian.

Mọi người tìm nơi nghỉ. Đây là rừng lau sậy giáp ranh với đồn điền cao su Memot nên không có cây to để mắc võng. Mọi người lấy võng trải để nằm. Thủ trưởng Bính cho lực lượng li khai về lại với khối dân vì trong đó có cả vợ con họ.

Sau một ngày bị tách khỏi gia đình, khi được gặp, họ nói chuyện nhiều quá. Tiếng rì rầm trong đêm khuya vọng xa. Tôi đề nghị họ phải giữ bí mật bởi đây vẫn là vùng da báo, địch ta lẫn lộn. Song chỉ được một lúc, tiếng nói cười lại nghe rõ. Họ thật chủ quan. Khôi là người nóng tính. Anh đến, tay cầm khẩu AK kéo quy lát roạt một tiếng. Lúc ấy, họ mới hiểu và chấp hành mệnh lệnh giữ bí mật.

Đêm về khuya. Đói. Khát. Nước đã dùng hết trong quá trình hành quân, miệng khô đắng ngắt, dù còn lương khô cũng đành để bụng rỗng. Tôi kiểm tra gác xong rồi chìm vào giấc ngủ.
 

Anbanhmihp

Xe buýt
Biển số
OF-545267
Ngày cấp bằng
11/12/17
Số km
765
Động cơ
39,094 Mã lực
Nơi ở
Hai Phong
Lão huynh dạy chí phải ợ

Nói vậy chứ nhiều lúc cũng nghĩ bỏ, nhưng đêm dài dằng dặc, một mình chờ sáng, trà ngon một ấm, nhạc vàng một đôi (loa), nó thấm lắm, ngày chả cuất điếu nào mà có đêm đi nửa bao

Mà số ... cứ hôm nầu bụng bẩu dạ là hôm nay bỏ, thì cái đêm ấy lại ..... mưa
Lại bụng bảo dạ, cắn 1 điếu thôi ...

Trôi cả bao
:D :D :D
Thôi chết dở, em giống cụ. Nhiều bữa cả ngày ko châm điếu nào đến đêm khó ngủ vậy là dậy pha ấm trà ngồi nghe nhạc, trà mà ko có thuốc thì nó nhạt mồm vậy là lại bắn, trời tờ mờ sáng là hết gói thuốc.:-s Có bữa e quyết tâm ko hút ko mua cả tuần rồi, tối vợ lên ngoại chơi về nhắn nhủ: ông ngoại gửi cho bố mày cây thuốc này...vậy là lại khói lửa mịt mù:))
PXL_20221007_143424372.PORTRAIT.jpg
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Ngày mới lại bắt đầu. Chặng đường hành quân vẫn còn dài nhưng chúng tôi rất phấn khởi vì đã về gần khu vực ta quản lí. Niềm vui vỡ òa khi anh em bộ binh Trung đoàn 48 đã chủ động đến bắt liên lạc. Họ nói rằng đêm qua đã phát hiện ra chúng tôi nhưng phải im lặng vì sự an toàn cho cả hai bên. Thì ra, nơi chúng tôi nghỉ chỉ cách chốt của anh em ra đón khoảng vài trăm mét. Tiếng nói chuyện của những người Campuchia đêm qua đã không lọt qua đôi tai của những người lính cảnh giới và họ đã báo cho chỉ huy biết.

Lúc này tôi mới dám xin nước uống. Anh em bộ binh cho cả vịt nước. Nước ngấm từng giọt vào mạch máu cơ thể đến ngọt ngào. Tôi không quên chia nước cho khối dân vì biết họ cũng khát như mình. Mọi người bấy giờ mới ngấu nghiến nhai lương khô. Đêm qua bụng đói nhưng miệng khát khô đắng nên không thể nuốt nổi.

Cả đoàn tiếp tục hành trình. Giờ thì chúng tôi đã an tâm không còn lo địch nữa. Với một tiểu đoàn bộ binh bảo vệ đường thì quá an tâm. Một số chiến sĩ chốt hai bên đường đứng hẳn dậy nhìn chúng tôi với con mắt lạ lẫm xen lẫn cảm phục bởi thấy chúng tôi đi trong vùng địch ra, lại có cả dân nữa. Khoảng hai giờ sau, đoàn về đến Sở chỉ huy Trung đoàn 48. Ở đây xe vận tải đã chờ sẵn để chở tất cả về sư đoàn.
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Xe chạy vào rừng tếnh, dừng lại trước Sở chỉ huy. Trong số cán bộ sư đoàn ra đón có nhiều người lạ mặc áo dân sự. Tư lệnh Khuất Duy Tiến phấn khởi bắt tay từng chiến sĩ, tôi thấy nhóm người lạ mặc áo dân sự nói chuyện bằng tiếng Khmer rất thân mật với vị lãnh đạo kháng chiến, chắc họ đã quen nhau từ trước. Chúng tôi tạm chia tay những người lính phản chiến Campuchia để về đơn vị. Người sĩ quan trẻ giỏi tiếng Việt đến bắt tay chúng tôi rất chặt. Anh nói, hẹn gặp lại ở Phnom Penh vào ngày chiến thắng. Tôi vui vẻ bảo, chưa chia tay đâu. Giờ chúng tôi về tắm rửa vì đã bốn ngày không tắm giặt rồi. Chiều nay, sư đoàn sẽ mở tiệc liên hoan chào đón các bạn và chúng tôi cũng có mặt.

Người thiếu phụ trẻ đi về phía chúng tôi trên tay vẫn bồng đứa nhỏ. Chắc chị thấy người lính Campuchia đang nói chuyện với chúng tôi nên mạnh dạn đến gần. Lúc này, chị đã tháo khăn ka ma trùm mặt khi đi đường. Một phụ nữ thật xinh đẹp duyên dáng. Sống trong vùng kháng chiến gian khổ mà nước da trắng hồng. Chị bẽn lẽn nói bằng tiếng Campuchia:

- Cảm ơn bộ đội Việt Nam đã giúp đỡ mẹ con em lúc khó khăn.

Buổi chiều đó thật vui. Đời binh nghiệp của tôi không thể quên bữa cơm đoàn kết trong rừng vùng biên nước bạn. Trước lúc từ biệt, chúng tôi đến bắt tay tạm biệt từng người lính phản chiến và hẹn gặp lại. Người sĩ quan giỏi tiếng Việt cứ cười nói liên tục: “Sa ma ki con tóp Việt Nam - Đoàn kết với bộ đội Việt Nam.”

Sau chuyến khai thông này, trinh sát Đại đội 20 tiếp tục có nhiều chuyến vào lại để chuẩn bị cho chiến dịch giải phóng Campuchia. Chuyến cuối cùng vào ngày 21/12/1978, toán trinh sát do Trung đội trưởng Trần Nguyên Thắng chỉ huy trên đường ra đã giẫm phải mìn địch gài. Đồng chí Nẳn người dân tộc thiểu số quê Hòa Bình hi sinh tại chỗ. Thắng bị thương nặng ở ngực, máu chảy đầm đìa. Người bạn thân cùng quê là Vũ Hồng Liên đã băng bó cõng anh về trạm xá sư đoàn sau đó được máy bay trực thăng chở về Bệnh viện 175 ở Sài Gòn cấp cứu và may mắn qua khỏi.

Tháng 7/1979 đơn vị chúng tôi hành quân ra Bắc chuẩn bị mặt trận mới. Đại đội 20 trinh sát được Nhà nước, Quân đội ghi nhận chiến công và trao tặng danh hiệu đơn vị Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân.
 
Biển số
OF-68052
Ngày cấp bằng
10/7/10
Số km
11,014
Động cơ
538,185 Mã lực
Nơi ở
Loanh quanh
cụ chã làm việc sướng thế, hút Xi gà như ngồi bar ấy! đũng là cốp to có khác! :D
Không bỏ đi làm người được thì phải chịu thôi cụ ơi. Bổ béo gì đâu . Tại em cũng hay….tâm tư nên nghiện ngập :D
 

zinhaicau

Xe điện
Biển số
OF-29884
Ngày cấp bằng
24/2/09
Số km
3,395
Động cơ
381,261 Mã lực
Đây là hồi ký của một cựu chỉ huy trinh sát luồn sâu quân đoàn ở chiến trường biên giới Tây Nam chứ ko phải của em đâu ạ.
Hay cụ ak. Ko hiểu cách đọc bản đồ và lập phương vị như thế nào nhỉ?
 

trinhhunghb

Xe lăn
Biển số
OF-351322
Ngày cấp bằng
18/1/15
Số km
13,190
Động cơ
1,030,377 Mã lực
Em ghé lội còm
 

kamaz.rus

Xe tải
Biển số
OF-161641
Ngày cấp bằng
20/10/12
Số km
238
Động cơ
-430,063 Mã lực
Đây là hồi ký của một cựu chỉ huy trinh sát luồn sâu quân đoàn ở chiến trường biên giới Tây Nam chứ ko phải của em đâu ạ.
Đ/c thủ lĩnh đó bị hỏng 1 mắt phải ko cụ?
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,677
Động cơ
1,514,517 Mã lực
Hay cụ ak. Ko hiểu cách đọc bản đồ và lập phương vị như thế nào nhỉ?
Ngày trước ko có các thiết bị điện tử thì người trinh sát luồn sâu dùng bản đồ và địa bàn. Trong quá trình hành quân họ dựa vào khoảng cách di chuyển ước lượng và góc phương vị xác định bằng địa bàn để đánh dấu vị trí trên bản đồ. Tất nhiên chỉ tương đối chính xác thôi, sẽ cần dựa vào các vật chuẩn như con suối, cây cầu, ngọn núi để căn chỉnh vị trí.
 

Lada1207

Xe tăng
Biển số
OF-7806
Ngày cấp bằng
7/8/07
Số km
1,395
Động cơ
999,048 Mã lực
Nơi ở
Chân cầu Nại Hà
Cụ nghiên cứu về đòn đánh Ban Mê Thuật thì sẽ thấy thông tin về phiên hiệu các đơn vị được sử dụng với hiệu quả nghi binh đến như thế nào đấy ợ (sư 10 thật, sư 10 giả ...)
trước đây Sư 10 còn được gọi là Nông trường 10 nữa
 
Chỉnh sửa cuối:

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
…giữa sự sống và cái chết, gã lao nhanh về phía thằng Pot, 1 tay đỡ nòng súng lên, tay còn lại chộp vào sát tay cầm cò của thằng Pot và gạt ngón tay vào nấc an toàn, chân thì lên 1 đòn vào hạ bộ. Thằng Pot đau quá, khuỵu chân xuống là gã đoạt luôn khẩu AK của nó. Gã bật cây lê 3 cạnh lên và xiên cho thằng Pot 1 xiên ngập đến tận đốc lê. Tiếp đến gã quay lại thấy thằng Pot đang bóp cổ thằng Cơ, gã phi nhanh lại và cắm cây 3 cạnh vào lưng thằng Pot, vừa cắm vừa xoay…vừa cắm vừa xoay…

Ai qua lính chiến sẽ hiểu, sự sát thương của lưỡi lê 3 cạnh khủng khiếp hơn lê lá lúa và lê 5 tác dụng như thế nào, nhất là khi cắm vào rồi xoáy. Gã xiên như thằng điên, đến khi thằng Cơ kéo chân gã mới chợt sực tỉnh. Buông súng xuống gã ngồi thở không ra hơi. Điều may mắn là loại AK do Tầu chế tạo nên mới kẹt đạn “phò phạch” như vậy, nếu là súng của Nga Xô thì chắc hôm nay gã không còn ngồi đây để gõ những dòng chữ này. Thêm nữa là súng AK Tầu thường lắp lê 3 cạnh và là loại cố định, không tháo rời được như AK của Nga Xô hoặc phiên bản của Đức. Lính trinh sát luồn sâu và đặc công của Vietnam do dùng AKMS - báng gấp, ngoài ra do đặc thù tác chiến của binh chủng là cận chiến và tuyệt đối tránh nổ súng trong mọi trường hợp nếu không cần thiết, vì vậy mà lính trinh sát luồn sâu và đặc công chỉ đeo dao lê mà hiếm khi lắp lê vào súng như lính trinh sát tầm gần hay trinh sát pháo binh.

Nhờ có vậy mà gã mới có màn phi dao để gã cùng thằng Cơ thoát được cái chết trong gang tấc…Câu khẩu hiệu: “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu” thật sự đúng với cá nhân gã, khi gã có thể phi dao bằng cả 2 tay và trong mọi tư thế khi thực hành huấn luyện cận chiến với dao găm tại trường Hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu tại Sơn Tây.


Một tuần sau khi đưa được thằng Cơ về phẫu, gã được tuyên dương thành tích dũng cảm trong việc diệt 3 thằng Pot để cứu thương binh abc…Việc này sau đó được đưa lên báo “Bến Tre” của quân đoàn. Thằng Quân “nhăn” bên tuyên huấn nhận báo về và đưa cho gã đọc. Đọc xong mà gã thấy xấu hổ quá, cảm thấy báo viết về ai đó chứ không phải gã, mô tả gã như một người hùng của chiến trận (lúc đó chưa có từ “siêu nhân”). Đơn giản, trên chiến trường, mình không giết nó thì nó sẽ giết mình và thằng nào nhanh hơn thằng đó sẽ sống, đấy chỉ là bản năng tự vệ của con người giữa sự sống và cái chết, bản năng sinh tồn mà thôi. Mọi người ai cũng hiểu, nhưng cũng vì chuyện đó mà anh em trêu đùa gã suốt…


Sau đó thằng Cơ được đưa về Việt Nam và cho xuất ngũ. Năm 1989 ra quân thì cuối năm 1990 gã về Hải Phong thăm thằng Cơ. Nó đi học lại và đã tốt nghiệp trường đại học giao thông vận tải. Gặp lại nhau thằng Cơ vui lắm, nó kéo gã ra 1 quán nhậu trên đường Hoàng Diệu, gần chỗ đường vào cảng Hải Phòng (gã quên mất tên quán rồi). Hôm đó có cả anh họ nó, 1 người có tên tuổi tại đất Hải Phòng tên C... nhà ở Lạch Tray (sau này anh ta bị kết án tử hình trong 1 vụ án). Trong số anh em họ nhà anh ta thì anh ấy quý nhất thằng Cơ....
Đặc điểm chung trong các Hồi ức của những NGƯỜI LÍNH trở về từ chiến trường K, là trong mạch chuyện, vừa có sự chân thực, lại vừa có nét văn chương - nên, sức hấp dẫn khó có thể chối từ được ấy bác. Khúc này, bác làm cho người đọc muốn vỡ tim luôn, vì tình thế quá hiểm nguy. Chỉ trong một "tích tắc" thôi, là mọi thứ đã trở thành dĩ vãng. Lằn ranh giữa sự sống và cái chết quá mỏng manh...!

Bác viết hay lắm! Xem cách bác viết, hẳn là bên ngoài bác cũng rất cẩn trọng,@};-...
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,883
Động cơ
869,441 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Không bỏ đi làm người được thì phải chịu thôi cụ ơi. Bổ béo gì đâu . Tại em cũng hay….tâm tư nên nghiện ngập :D
Em tâm tư chục đêm chưa bằng 2 rít tâm tư của Chã ợ :D :D :D
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top