[TT Hữu ích] Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.

duyhung10

Xe buýt
Biển số
OF-802854
Ngày cấp bằng
18/1/22
Số km
590
Động cơ
18,269 Mã lực
Tuổi
42
Nơi ở
Đền lừ, hoàng mai
thương tật 61% ông nhà em bữa nay yếu quá ko còn biết ở vơi con cháu được bao ngày
Bố em mới mất rồi cccm à, về xem lại tiểu sử cũng thấy lể, sư đoạn công binh ở sơn tây nhưng tiểu đoạn vận chuyển 249 chuyên chở các tướng lĩnh của sư đoàn đóng tại hồ thuyền quang hn cấp bậc tiểu đội trưởng chả trách gặp chú nguyễn thiện nhân song chú ấy đề nghị tỉnh xây nhà tình nghĩa cho bố em
 
Chỉnh sửa cuối:

Cún em

Xe buýt
Biển số
OF-573979
Ngày cấp bằng
14/6/18
Số km
736
Động cơ
145,087 Mã lực
Tuổi
45
Bố em mới mất rồi cccm à, về xem lại tiểu sử cũng thấy lể, sư đoạn công binh ở sơn tây nhưng tiểu đoạn vận chuyển 247 chuyên chở các tướng lĩnh của sư đoàn đóng tại hồ thuyền quang hn cấp bậc tiểu đội trưởng chả trách gặp chú nguyễn thiện nhân song chú ấy đề nghị tỉnh xây nhà tình nghĩa cho bố em
xin chia buồn cùng gia đình cụ!
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
Bố em mới mất rồi cccm à, về xem lại tiểu sử cũng thấy lể, sư đoạn công binh ở sơn tây nhưng tiểu đoạn vận chuyển 247 chuyên chở các tướng lĩnh của sư đoàn đóng tại hồ thuyền quang hn cấp bậc tiểu đội trưởng chả trách gặp chú nguyễn thiện nhân song chú ấy đề nghị tỉnh xây nhà tình nghĩa cho bố em
Xin chia buồn với bác cùng gia đình!
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
QUA RỒI MỘT NĂM

Một năm rồi cũng đi qua
Ngẩng lên chỉ thấy sương sa mái đầu
Xế chiều chân bước về đâu
Trời cao khó với, biển sâu khó mò

Bến sông vắng bóng con đò
Xa xa thấp thoáng cánh cò chênh chao
Cuộc đời được mấy chiêm bao
Đường trần muôn nẻo, nẻo nào cho ta

Có tiền được gọi đại gia
Không tiền đành nhặt lá đa cuối đường
Chữ tình đã chót nặng vương
Để ai thao thức đêm trường chờ trông

Lạnh lùng cơn gió mùa đông
Nửa chăn có ấm, nửa lòng có say
Tình là rượu đắng, men cay
Để ta dốc cạn tình này vào tim

(Hình nhặt trên mạng)

415194136_1586347058815141_1130562574304823338_n.jpg
 

chilatamthoi

Xe tải
Biển số
OF-507732
Ngày cấp bằng
2/5/17
Số km
359
Động cơ
192,992 Mã lực
QUA RỒI MỘT NĂM

Một năm rồi cũng đi qua
Ngẩng lên chỉ thấy sương sa mái đầu
Xế chiều chân bước về đâu
Trời cao khó với, biển sâu khó mò

Bến sông vắng bóng con đò
Xa xa thấp thoáng cánh cò chênh chao
Cuộc đời được mấy chiêm bao
Đường trần muôn nẻo, nẻo nào cho ta

Có tiền được gọi đại gia
Không tiền đành nhặt lá đa cuối đường
Chữ tình đã chót nặng vương
Để ai thao thức đêm trường chờ trông

Lạnh lùng cơn gió mùa đông
Nửa chăn có ấm, nửa lòng có say
Tình là rượu đắng, men cay
Để ta dốc cạn tình này vào tim

(Hình nhặt trên mạng)

415194136_1586347058815141_1130562574304823338_n.jpg
Phong trần. Đúng chất lính phỏng các cụ ?
 

duyhung10

Xe buýt
Biển số
OF-802854
Ngày cấp bằng
18/1/22
Số km
590
Động cơ
18,269 Mã lực
Tuổi
42
Nơi ở
Đền lừ, hoàng mai
Một ACE vô kỷ luật.

Những sĩ quan phi công của quân đội Đế quốc Nhật Bản nói chung thường được biết đến là những người có học thức, có kỷ luật, nghiêm túc, tác phong tốt và mang đậm tinh thần Võ sĩ đạo đầy tự hào. Tuy nhiên, Akamatsu Sadaaki không phải là 1 người như vậy. Ngược lại, ông là người vô kỷ luật, nát rượu và được cấp trên coi là nỗi hổ thẹn của toàn thể đơn vị. Điều duy nhất không ai dám phủ nhận là trình độ bay và sự dũng cảm của Akamatsu.

Trung úy Akamatsu Sadaaki là 1 sĩ quan và phi công của Không lực Hải quân Đế quốc Nhật Bản. Ông tham chiến từ những ngày đầu tiên của cuộc chiến tranh Trung-Nhật, tới những hòn đảo, vùng biển ở Thái Bình Dương rộng lớn và phục vụ tới ngày cuộc chiến kết thúc ở Nhật Bản. Akamatsu là một ACE với chiến tích bắn rơi 27 máy bay địch, trong đó có 4 chiếc bị bắn rơi trong ngày 25 tháng 2 năm 1938 ở Nam Xương, Trung Quốc.

Có 1 điều kỳ lạ là hầu hết những chiến công của ông đạt được trong trạng thái không tỉnh táo, hay cụ thể hơn là say rượu. Nổi tiếng là gã bợm rượu nặng đô nhất đơn vị nên ông thường bị cấp trên nhìn bằng nửa con mắt, và đồng đội ông thì ra sức bao che, nói đỡ cho cái bệnh khó chữa này.

Đến giai đoạn cuối của cuộc chiến, Akamatsu được điều về Không đội 302 (302 Kokutai) khét tiếng và tham gia bảo vệ bầu trời Tokyo. Tại đây tửu lượng của ông ngày càng tăng lên, và độ liều lĩnh cũng thế mà lên lên theo. Từ "sợ hãi" dường như biến mất khỏi từ điển của ông và ông thường lái con J2M Raiden của mình lao vào thẳng đội hình B-29 Superfortress của người Mỹ quấy rối, bất chấp đội hộ tống P-51 dày đặc đi kèm và sự can ngăn của đồng đội mỗi khi xuất kích.

Akamatsu tiếp tục say rượu như vậy, và chiến đấu, và sống sót tới khi chiến tranh kết thúc. Với hơn 14 năm phục vụ trong Hải quân, bao gồm bảy năm tham chiến, ông chưa bị bắn rơi một lần nào và đã tích lũy được hơn 8.000 giờ bay. Trong suốt phần đời còn lại, ông chiến đấu với bệnh nghiện rượu thuở nào và mất vì bệnh viêm phổi năm 1980, thọ 69 tuổi.

-Blue-

Đọc bài này em lại nhớ đến bố em, đi lính từ năm 19 tuổi 12 năm quân ngũ, sư đoan công binh ở sơn tây, tiểu đoàn 249, làm tiểu đội trưởng, cũng liều lĩnh cũng ngang bướng, nổi tiếng lái xe giỏi lên được sử trưởng nhận làm lái xe riêng, ngày giải phóng muốn xin giải ngũ sử trưởng không cho ông đi nhanh vựt ẩu phanh gấp sư trược cục đầu kính xe chảy máu đành cho về, có khác là bố em về nhà mới bị nghiện rượu, rồi cũng bị loãng phổi, vừa mất hôm song....chiến tranh thật tàn khốc
 

kiemtienmuamec

Xe hơi
Biển số
OF-846453
Ngày cấp bằng
10/1/24
Số km
100
Động cơ
14,118 Mã lực
Tuổi
31
Nơi ở
TP.THủ Đức
Bố em mới mất rồi cccm à, về xem lại tiểu sử cũng thấy lể, sư đoạn công binh ở sơn tây nhưng tiểu đoạn vận chuyển 247 chuyên chở các tướng lĩnh của sư đoàn đóng tại hồ thuyền quang hn cấp bậc tiểu đội trưởng chả trách gặp chú nguyễn thiện nhân song chú ấy đề nghị tỉnh xây nhà tình nghĩa cho bố em
chia buồn cùng gia đình cụ
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
HÀ TĨNH NGÀY GẶP LẠI

“Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh. Nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La…”.

Đã lâu rồi gã chưa có điều kiện quay lại Hà Tĩnh. Lần này vì công việc nên gã đã trở lại sau nhiều năm xa cách. Thành phố Hà Tĩnh đẹp và phong quang hơn lần cuối cùng gã đến. Do tính chất công việc bộn bề của những ngày giáp Tết nên gã dự định sẽ lưu trú lại thành phố trong 2-3 ngày chi đó thôi.
Với dự định như vậy nên gã không muốn làm phiền đến ai và cũng chẳng thông báo cho ai biết về chuyến đi này, ngoài mấy khách hàng đã đăng ký làm việc từ trước.
Vừa bước chân vào cửa khách sạn Thanh Bình ở 54 Trần Phú, Tp Hà Tĩnh thì điện thoại đổ chuông, ngó thấy số máy lạ gã nghĩ chắc lại mấy đứa bán bảo hiểm hoặc mấy đứa gạ gẫm rủ chơi tiền ảo nên định không bắt máy.
Nhưng như có gì đó thúc ép, nên cuối cùng gã vẫn bấm máy để nghe với giọng hơi sẵng pha chút bực bội: “A lô…tôi nghe…”. Đầu dây bên kia là 1 giọng thuần chủng Hà Tĩnh:
“Xin lỗi, có phải anh Nam, Nam “chẫu” không ạ?”
"Vâng tôi nghe đây”
“Chu choa, đúng mi rồi. Tau là Long, Long “ba toác” đây mi. Còn nhận ra tau không”
“Có, tao nhớ chứ. Mày là thằng Long “ba toác” bên C3 mà, quên sao được…”.
Hai thằng líu tíu hỏi thăm nhau và hẹn tối hôm sau sẽ gặp và nhậu 1 trận đã đời để kỷ niệm ngày gặp lại… Cái tên “ba toác” đã đủ nói lên tính cách con người của nó mà chẳng cần giải thích thêm làm gì.
Thằng Long “ba toác” khi xưa là lính C3 cùng khóa huấn luyện với gã tại trường hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu ở Sơn Tây và cùng về quân đoàn 4 và sang Campuchia một đợt với gã, chỉ khác là nó về sư 9, còn gã về sư 7.
Chuyến đi này đúng vào ngày gió mùa đông bắc tràn về, trời Hà Tĩnh mưa rét run người mà gã thấy vui và ấm lòng. Vì từ ngày ra quân đến giờ gã cũng chẳng có tin tức gì về những thằng bạn chung khóa huấn luyện nhưng chiến đấu ở sư đoàn khác và hiện sinh sống ở các tỉnh khác nhau trên toàn “cuốc”…
Thằng Long “ba toác” hẹn 18h30, vậy mà lúc 18h đã thấy lễ tân gọi lên thông báo có khách chờ dưới nhà. Xuống đến sảnh đã thấy nó đang bồn chồn đi đi lại lại. Thấy gã, nó lao vào ôm lấy gã và nhấc bổng gã lên: “Mi tệ quá. Bây chừ nổi tiếng nên quên hết bạn bè cũ rồi. May mà tau theo dõi phở bò (facebook) của mi nên mới biết mi đang ở Hà Tĩnh và cũng may mà tau hỏi được số điện thoại của mi nên mới tìm được mi nè” “Ơ tao có chi đâu mà nổi tiếng?
Mà mày lấy số máy của tao ở đâu vậy?”. Nó hạ gã xuống đất: “Bọn tau đọc được bài “Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.”của mi trên Otofun. Sau đó tau hỏi bọn thằng Đệ “lép” mới tìm được mi nè”. Nói xong nó quay ra vẫy ai đó trên chiếc Fortuner màu đen đang đỗ trước cổng khách sạn.
Cửa phụ cạnh ghế lái mở ra, 1 người phụ nữ tầm 50 tuổi nhưng vẻ đẹp thời thiếu nữ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Nàng bước vào sảnh và nở nụ cười rất tươi với gã. Gã nhìn thấy thật là quen, mà không thể nhớ đã gặp nàng ở đâu rồi. Cái trí nhớ của gã độ này tồi tệ thật, chưa già mà đã chẳng thể nhớ được ai với ai.
Thằng Long “ba toác” vỗ vai gã, đưa gã trở về thực tại: “Sao…vợ tau đó. Mi nhận ra ai không?”.
Gã bối rối và khẽ lắc đầu: “Tao nhìn quen lắm mà chưa thể nhớ được là ai và đã từng gặp ở đâu”.
Thằng Long “ba toác” cười ha hả, vợ nó cũng tủm tỉm cười. Nhìn nụ cười quá quen mà vẫn không thể nhận ra nàng là ai, bộ nhớ của gã thật đáng nguyền rủa.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của gã, nàng cất tiếng hát nho nhỏ:
“Nghe kể chuyện đời xưa. Có một nàng công chúa. Nơi vườn hoa mùa xuân. Vấn vương bao nỗi buồn…” (bài hát chuyện đời xưa chuyện đời nay của nhạc sĩ Thế Hiển), nghe đến đó bộ nhớ hỏng IC của gã chợt lóe lên, gã hét to lên:
“Hường…Hường…em là Hường tuyên văn quân đoàn 4 phải không? Hường nhà ở Bình Sơn, Quảng Ngãi…”.
Nàng cười rõ tươi kèm theo cái gật đầu rõ mạnh, thằng Long “ba toác” vỗ “đét” vào vai gã: “Trí nhớ mi tốt hỉ, tau cứ tưởng mi không nhận ra”. Gã cười ngượng: “Lúc đầu tao không nhận ra, nhưng khi em cất tiếng hát bài tủ ngày xưa thì tao mới nhận ra”.
Khi xưa, lúc còn ở chiến trường K, gã và cả đại đội trinh sát luồn sâu chẳng mấy khi được xem phim hay nghe ca nhạc cả, mặc dù quân đoàn rất chú ý đến món ăn tinh thần cho những người lính ở tuyến đầu, luôn đối mặt với gian lao, nguy hiểm. Tất cả cũng chỉ vì tính chất nhiệm vụ luôn luôn đi thám, chẳng mấy khi có mặt ở đơn vị nên lính trinh sát luồn sâu luôn chịu thiệt thòi.
Nếu gã nhớ không nhầm thì từ khi bước chân sang chiến trường K tháng 4 năm 1984 đến khi ra quân tháng 9 năm 1989, gã được xem “chớp bóng” đúng 2 lần, trong đó có 1 bộ phim hình như của Hungary thì phải. Phim nói về nhân vật chính sử dụng khẩu súng dạng như côn quay nhưng có 6 nòng. Khẩu súng đó không quay bằng ổ đạn mà quay bằng cả 6 nòng.
Còn xem văn công biểu diễn thì được nhõn 3 lần trong từng đó năm. Gã biết em Hường, vì thỉnh thoảng lên Bộ tham mưu hoặc phòng quân báo hoặc tác chiến quân đoàn báo cáo, mấy thằng gã hay lang thang sang tuyên văn nghe các em luyện giọng.
Xem và nghe vậy thôi chứ chẳng thằng nào dám lân la làm quen cả. Vì em nào cũng đẹp, hát thì hay, lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng. Trong khi mấy thằng bọn gã, thằng nào cũng quân phục rách thủng lung tung, mắt thì trắng dã, da bủng chì do sốt rét rừng.
Trong các em tuyên văn thì có em Hường là gã dám mon men đến để nhờ em chép lời cho bài hát “Chuyện đời xưa chuyện đời nay”, bài hát tủ của em.
Sau lần đó, thi thoảng có việc lên Bộ tư lệnh quân đoàn, tình cờ gặp nhau thì 2 anh em vẫn gật đầu cười hoặc chào hỏi nhau xã giao, đến khi quen lâu 1 chút thì em có kể về gia đình, quê quán, mọi việc cũng chỉ đến vậy thôi.
Bẵng đi 1 cái mà đã mấy chục năm trôi qua rồi, tóc mấy anh em cũng đã điểm nhiều sợi bạc thời gian rồi. Cũng không ngờ, hôm nay gặp lại thì em đã là vợ của thằng Long “ba toác” rồi, mừng cho nó, cho em…
Thằng Long “ba toác” kể, sau khi xuất ngũ nó trôi dạt vào Đà Nẽng mưu sinh, tình cờ gặp em cũng đang đi học tài chính - kế toán tại thành phố biển.
Cùng là lính chiến, lại cùng quân đoàn nên 2 đứa nhanh chóng cặp với nhau thành đôi. Sau khi cưới, nó về quê vợ sống, nhưng chẳng khá khẩm lên được nên 2 vợ chồng nó lại quay về Hương Khê, nhà thằng Long để sinh sống.
Bây giờ thì 2 vợ chồng đã là chủ xưởng gỗ cũng khá có tên ở Lào và Hương Khê. Gã cười bảo: “Hóa ra mày thành lâm tặc rồi”, nó bảo: “Tau chỉ buôn gỗ thôi chứ không phá rừng. Ai có gỗ bán thì tau mua, ai mua thì tau bán lại, miễn có tiền mua cho các cháu bát gạo nấu cháo thôi”.
Câu chuyện đang sôi nổi chợt dừng ngang khi 1 chiếc xe 16 chỗ, 1 xe 9 chỗ và 2 chiếc 4 chỗ đỗ xịch ngay trước cửa khách sạn. Một lũ lốc nhốc cả nam lẫn nữ, quãng 20 người ào xuống đi nhanh vào sảnh.
Thằng Long “ba toác” đứng ra giới thiệu gã với từng thằng và áp tải phu nhân đi kèm. Thì ra toàn lính chiến của quân đoàn 4 hoặc của sư đoàn 9 đã từng chiến đấu ở Campuchia giai đoạn 1983-1989 mà nhà ở quanh 2 tỉnh Nghệ An - Hà Tĩnh.
Trong số đó gã chỉ biết mỗi thằng Khôi “nháy” nhà ở Đô Lương, trước ở cục kỹ thuật quân đoàn. Vì nó là đồng hương của thằng Long “Polpot”, nên thỉnh thoảng tổ lên Bộ tư lệnh quân đoàn có việc thì nó hay rủ sang chỗ nó chơi, nhậu nhẹt…
Thằng nào cũng nhao nhao kể về kỷ niệm đời lính và nhắc đến những dòng hồi ức mà gã đã viết trong các bài tùy bút về những ngày chiến đấu trên đất Campuchia đăng trên kênh Otofun.
Tuy gặp nhau lần đầu, nhưng không thằng nào thấy xa lạ cả, cứ như quen nhau từ kiếp trước vậy. Có lẽ sợi dây cựu chiến binh chiến trường K đã kết nối tất cả thành 1 khối thống nhất. Chắc mọi người sẽ nói chuyện đến đêm nếu thằng Khôi “nháy” không nhắc: “Thôi được rồi đó bọn mi, kiếm chỗ mô ngồi nhậu rồi nói chuyện tiếp hề”.
Mấy thằng bản xứ chúng nó bảo gã là khách nên cho gã quyền quyết định chọn ngồi ở đâu và ăn gì. Gã thấy ở bên số 58 Trần Phú cạnh khách sạn có cửa hàng Thủy Dần bán các món lươn và bò cũng khá đông khách nên gã chọn luôn quán đó.
Quán bình dân hệt như tính cách của gã thôi, chẳng cao sang nhà hàng máy lạnh, đèn màu nhấp nháy chi, nhưng hết sức tiện cho gã nếu chẳng may “khướt” thì lăn về khách sạn cũng dễ…
Vài đĩa lươn, dăm ba bát bò sốt vang, thêm mấy đĩa thịt gà luộc, chỉ vậy thôi là sang rồi, vui rồi. Mấy thằng lộn ra xe bê vào cả bia Lào, rượu Chivas. Gã bảo nhậu với lươn mà xài bia hoặc rượu ngoại thì sang mồm đó…nhưng có vẻ không hợp lý và hỏi có cuốc lủi không, thì thấy thằng nào mặt cũng đần ra như ngỗng ỉ.a.
Cũng may ông chủ quán có can rượu nếp Can Lộc chỉ để uống không bán, nhưng khi nghe mấy thằng oang oang ôn những mẩu chuyện thời ở Campuchia nên ông biết là lính chiến trường K về.
Cũng vì quý mến nên ông đem ra bán cho mấy thằng. Thêm nữa, thằng em trai ông chủ quán ra trông quán hộ anh trai, khi biết mấy thằng gã là lính quân đoàn 4 cũng đã tự giới thiệu là lính quân đoàn 4, nhưng là thế hệ mãi sau, thế hệ 1991. Nhất là khi biết gã chính là Nam “chẫu” tác giả của tập tùy bút lính trinh sát luồn sâu viết trên Otofun thì cả 2 anh em ông chủ tỏ lòng ngưỡng mộ ra mặt.
Ông chủ hùng hồn:
“Hôm nay tôi xin được hân hạnh chiêu đãi anh Nam “chẫu” và tất cả anh em. Gọi thoải mái, không cần nghĩ”.
Thằng Quế ngồi ngay cạnh gã gạt đi, bảo:
“Ông chủ đã bán lại cho chục lít Can Lộc là quý rồi. Còn những cái khác…cứ để bọn tôi thanh toán”.
Hai bên cứ lời qua tiếng lại tranh nhau thanh toán, cuối cùng tất cả đều hỷ hả khi thằng Bân đưa ra giải pháp thanh toán 50/50 thì mọi việc mới dừng lại. Đó…dân Nghệ - Tĩnh nhiệt tình với bạn bè vậy đó.
Thằng Long “ba toác” đề xuất bỏ ly, dùng bát uống rượu như kiểu lính chiến trường ngày xưa và nó là thằng nâng bát đầu tiên để chúc sức khỏe gã. Nó viện cớ anh em cựu chiến binh đang sinh sống tại Nghệ An - Hà Tĩnh rất hâm mộ các bài hồi ký hết sức sống động của gã về thời khói lửa ngày xưa để ép gã “chơi” nguyên bát mở màn (bọ cái thằng, nghe nó khen kiểu nịnh mà gã thấy xấu hổ vãi ra).
Nhìn bát rượu đầy có ngọn theo kiểu màn hình phẳng mà gã khẽ rùng mình, tuy nhiên gã nói cứng:
“Chơi thì chơi, từ bé đến giờ có thằng nào biết sợ thằng này đâu. Nhưng…nhậu vậy thì lát nữa ai lái xe đưa chúng mày về. Thôi…để khi khác tao vào sẽ vui sau”.
Nói vậy mà chúng nó không chịu tha, hóa ra chúng nó mang áp tải phu nhân đi cùng là để có say thì vợ sẽ lái xe về, đúng là khôn có đốm lưỡi. Thằng Khôi “nháy” đế thêm:

“Đêm nay tau không về. Tau ngủ với mi. Thằng nào về cứ về, tau ở lại”.

Mấy thằng kia cũng được thể gào ầm lên:
“Chơi hết chất lính chiến đi tụi bay. Đêm nay khỏi về. Lát thuê thêm phòng cho mấy chị em, anh em mình về phòng Nam “chẫu” mượn thêm mấy cái gối, cái chăn, xách thêm thùng bia lên chơi nguyên đêm luôn, chứ biết khi mô nó mới quay lại mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này để thăm anh em hỉ tụi bay?”.
Chúng nó nhiệt tình quá, mà tính gã thì ngại từ chối, mà có muốn từ chối cũng chẳng được…ừ…thì chơi. Thật không hổ danh rượu cuốc lủi Can Lộc, loại mỹ tửu có tên tuổi của đất Hà Tĩnh, nó trôi đến đâu biết đến đó. Rượu vào thằng nào cũng tranh nhau nói, tranh nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn đời lính chiến 1 thời trên đất nước xa lạ.
Đang vui, chợt thằng Quế đưa ra yêu cầu muốn em Hường hát tặng anh em bài “Cây đàn guitar của đại đội 3”. Đàn thì không có, nhưng chúng nó nhanh chóng biến chiêu bằng cách dùng đũa gõ vào bát để phụ họa cho em Hường.
Bài hát vừa dứt câu cuối, thằng Khôi “nháy” đứng dậy, hai tay bưng bát rượu một cách trịnh trọng, mắt thì rưng rưng: “Anh em mình may mắn còn sống trở về, để hôm nay được ngồi nhậu với nhau…nhưng có những thằng chẳng bao giờ về được nữa. Anh em mình làm cạn bát này để tưởng nhớ những thằng đã nằm xuống và cả những thằng ra đi sớm như thằng Long “Polpot”, Phú “nhái”...
Nói đến đó nó nghẹn ngào và từ khóe mắt nó 2 hàng nước mắt từ từ lăn xuống má. Mấy thằng đang lào xào nói chuyện, nghe nó nói tất cả chợt im bặt. Gã thấy mắt cay cay như có bụi bay vào mắt, gã đẩy mạnh cái ghế ra sau đứng dậy, tay gã cũng nâng cao bát rượu ngang đầu và liếc nhìn những thằng còn lại.
Tất cả đồng loạt đứng dậy thành kính nâng bát rượu ngang đầu. Chị em phụ nữ cũng đứng dậy nâng lon bia cùng với anh em gã. Sau tiếng hô “zô…” của thằng nào đó, tất cả những chiếc bát đầy rượu cuốc lủi Can Lộc được dốc ngược 100% cho đến khi không còn 1 giọt nào dính đáy bát…
Bữa điểm tâm sáng hôm sau diễn ra hơi muộn, khoảng 10h trưa. Bữa điểm tâm đó được kéo dài đến lúc 16h với món TICALOLƠ trên đường Nguyễn Xí. Có xe trung chuyển từ khách sạn ra bến, nhưng chúng nó bảo không cần, chúng nó sẽ tiễn ra tận bến. Lại những cái bắt tay thật chặt, những cái ôm nồng ấm tình đồng đội, những lời hứa hẹn sẽ thăm viếng nhau khi có dịp. Xe chuyển bánh, gã còn cố ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi những thằng bạn lính bé bằng con chó mới thôi…
P/S: Cái đêm nhậu ở quán Thủy Dậu, mấy thằng về đến phòng cũng khá muộn, hình như là gần 3h sáng. Vậy mà vẫn thấy ánh đèn FB của em vẫn còn xanh. Em vẫn kiên trì đợi gã về chỉ để nhắn 1 tin G9. Tấm chân tình của em đã đốn gục gã, làm gã vô cùng cảm động. Nhưng gã cũng thấy lo cho em khi thấy em thức khuya quá, thật sự sẽ không tốt cho sức khỏe của em về lâu về dài…
Gã cũng muốn qua bài tản văn này để gửi lời cám ơn đến Diễn đàn Otofun đã làm nhịp cầu để kết nối với các anh em, bạn bè chiến đấu giai đoạn 1983-1989 của quân đoàn 4 nói chung, sư đoàn 7 và sư đoàn 9 nói riêng sau những năm tháng thất lạc, không biết tin tức của nhau đã tìm lại được nhau nhờ Diễn đàn Otofun.
Mấy "Thằng" có Nick trong này thì ngoi lên để anh, em chào nhau cái nào :)
 

thunder

Xe tải
Biển số
OF-494
Ngày cấp bằng
27/6/06
Số km
311
Động cơ
583,758 Mã lực
HÀ TĨNH NGÀY GẶP LẠI

“Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh. Nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La…”.

Đã lâu rồi gã chưa có điều kiện quay lại Hà Tĩnh. Lần này vì công việc nên gã đã trở lại sau nhiều năm xa cách. Thành phố Hà Tĩnh đẹp và phong quang hơn lần cuối cùng gã đến. Do tính chất công việc bộn bề của những ngày giáp Tết nên gã dự định sẽ lưu trú lại thành phố trong 2-3 ngày chi đó thôi.
Với dự định như vậy nên gã không muốn làm phiền đến ai và cũng chẳng thông báo cho ai biết về chuyến đi này, ngoài mấy khách hàng đã đăng ký làm việc từ trước.
Vừa bước chân vào cửa khách sạn Thanh Bình ở 54 Trần Phú, Tp Hà Tĩnh thì điện thoại đổ chuông, ngó thấy số máy lạ gã nghĩ chắc lại mấy đứa bán bảo hiểm hoặc mấy đứa gạ gẫm rủ chơi tiền ảo nên định không bắt máy.
Nhưng như có gì đó thúc ép, nên cuối cùng gã vẫn bấm máy để nghe với giọng hơi sẵng pha chút bực bội: “A lô…tôi nghe…”. Đầu dây bên kia là 1 giọng thuần chủng Hà Tĩnh:
“Xin lỗi, có phải anh Nam, Nam “chẫu” không ạ?”
"Vâng tôi nghe đây”
“Chu choa, đúng mi rồi. Tau là Long, Long “ba toác” đây mi. Còn nhận ra tau không”
“Có, tao nhớ chứ. Mày là thằng Long “ba toác” bên C3 mà, quên sao được…”.
Hai thằng líu tíu hỏi thăm nhau và hẹn tối hôm sau sẽ gặp và nhậu 1 trận đã đời để kỷ niệm ngày gặp lại… Cái tên “ba toác” đã đủ nói lên tính cách con người của nó mà chẳng cần giải thích thêm làm gì.
Thằng Long “ba toác” khi xưa là lính C3 cùng khóa huấn luyện với gã tại trường hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu ở Sơn Tây và cùng về quân đoàn 4 và sang Campuchia một đợt với gã, chỉ khác là nó về sư 9, còn gã về sư 7.
Chuyến đi này đúng vào ngày gió mùa đông bắc tràn về, trời Hà Tĩnh mưa rét run người mà gã thấy vui và ấm lòng. Vì từ ngày ra quân đến giờ gã cũng chẳng có tin tức gì về những thằng bạn chung khóa huấn luyện nhưng chiến đấu ở sư đoàn khác và hiện sinh sống ở các tỉnh khác nhau trên toàn “cuốc”…
Thằng Long “ba toác” hẹn 18h30, vậy mà lúc 18h đã thấy lễ tân gọi lên thông báo có khách chờ dưới nhà. Xuống đến sảnh đã thấy nó đang bồn chồn đi đi lại lại. Thấy gã, nó lao vào ôm lấy gã và nhấc bổng gã lên: “Mi tệ quá. Bây chừ nổi tiếng nên quên hết bạn bè cũ rồi. May mà tau theo dõi phở bò (facebook) của mi nên mới biết mi đang ở Hà Tĩnh và cũng may mà tau hỏi được số điện thoại của mi nên mới tìm được mi nè” “Ơ tao có chi đâu mà nổi tiếng?
Mà mày lấy số máy của tao ở đâu vậy?”. Nó hạ gã xuống đất: “Bọn tau đọc được bài “Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.”của mi trên Otofun. Sau đó tau hỏi bọn thằng Đệ “lép” mới tìm được mi nè”. Nói xong nó quay ra vẫy ai đó trên chiếc Fortuner màu đen đang đỗ trước cổng khách sạn.
Cửa phụ cạnh ghế lái mở ra, 1 người phụ nữ tầm 50 tuổi nhưng vẻ đẹp thời thiếu nữ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Nàng bước vào sảnh và nở nụ cười rất tươi với gã. Gã nhìn thấy thật là quen, mà không thể nhớ đã gặp nàng ở đâu rồi. Cái trí nhớ của gã độ này tồi tệ thật, chưa già mà đã chẳng thể nhớ được ai với ai.
Thằng Long “ba toác” vỗ vai gã, đưa gã trở về thực tại: “Sao…vợ tau đó. Mi nhận ra ai không?”.
Gã bối rối và khẽ lắc đầu: “Tao nhìn quen lắm mà chưa thể nhớ được là ai và đã từng gặp ở đâu”.
Thằng Long “ba toác” cười ha hả, vợ nó cũng tủm tỉm cười. Nhìn nụ cười quá quen mà vẫn không thể nhận ra nàng là ai, bộ nhớ của gã thật đáng nguyền rủa.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của gã, nàng cất tiếng hát nho nhỏ:
“Nghe kể chuyện đời xưa. Có một nàng công chúa. Nơi vườn hoa mùa xuân. Vấn vương bao nỗi buồn…” (bài hát chuyện đời xưa chuyện đời nay của nhạc sĩ Thế Hiển), nghe đến đó bộ nhớ hỏng IC của gã chợt lóe lên, gã hét to lên:
“Hường…Hường…em là Hường tuyên văn quân đoàn 4 phải không? Hường nhà ở Bình Sơn, Quảng Ngãi…”.
Nàng cười rõ tươi kèm theo cái gật đầu rõ mạnh, thằng Long “ba toác” vỗ “đét” vào vai gã: “Trí nhớ mi tốt hỉ, tau cứ tưởng mi không nhận ra”. Gã cười ngượng: “Lúc đầu tao không nhận ra, nhưng khi em cất tiếng hát bài tủ ngày xưa thì tao mới nhận ra”.
Khi xưa, lúc còn ở chiến trường K, gã và cả đại đội trinh sát luồn sâu chẳng mấy khi được xem phim hay nghe ca nhạc cả, mặc dù quân đoàn rất chú ý đến món ăn tinh thần cho những người lính ở tuyến đầu, luôn đối mặt với gian lao, nguy hiểm. Tất cả cũng chỉ vì tính chất nhiệm vụ luôn luôn đi thám, chẳng mấy khi có mặt ở đơn vị nên lính trinh sát luồn sâu luôn chịu thiệt thòi.
Nếu gã nhớ không nhầm thì từ khi bước chân sang chiến trường K tháng 4 năm 1984 đến khi ra quân tháng 9 năm 1989, gã được xem “chớp bóng” đúng 2 lần, trong đó có 1 bộ phim hình như của Hungary thì phải. Phim nói về nhân vật chính sử dụng khẩu súng dạng như côn quay nhưng có 6 nòng. Khẩu súng đó không quay bằng ổ đạn mà quay bằng cả 6 nòng.
Còn xem văn công biểu diễn thì được nhõn 3 lần trong từng đó năm. Gã biết em Hường, vì thỉnh thoảng lên Bộ tham mưu hoặc phòng quân báo hoặc tác chiến quân đoàn báo cáo, mấy thằng gã hay lang thang sang tuyên văn nghe các em luyện giọng.
Xem và nghe vậy thôi chứ chẳng thằng nào dám lân la làm quen cả. Vì em nào cũng đẹp, hát thì hay, lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng. Trong khi mấy thằng bọn gã, thằng nào cũng quân phục rách thủng lung tung, mắt thì trắng dã, da bủng chì do sốt rét rừng.
Trong các em tuyên văn thì có em Hường là gã dám mon men đến để nhờ em chép lời cho bài hát “Chuyện đời xưa chuyện đời nay”, bài hát tủ của em.
Sau lần đó, thi thoảng có việc lên Bộ tư lệnh quân đoàn, tình cờ gặp nhau thì 2 anh em vẫn gật đầu cười hoặc chào hỏi nhau xã giao, đến khi quen lâu 1 chút thì em có kể về gia đình, quê quán, mọi việc cũng chỉ đến vậy thôi.
Bẵng đi 1 cái mà đã mấy chục năm trôi qua rồi, tóc mấy anh em cũng đã điểm nhiều sợi bạc thời gian rồi. Cũng không ngờ, hôm nay gặp lại thì em đã là vợ của thằng Long “ba toác” rồi, mừng cho nó, cho em…
Thằng Long “ba toác” kể, sau khi xuất ngũ nó trôi dạt vào Đà Nẽng mưu sinh, tình cờ gặp em cũng đang đi học tài chính - kế toán tại thành phố biển.
Cùng là lính chiến, lại cùng quân đoàn nên 2 đứa nhanh chóng cặp với nhau thành đôi. Sau khi cưới, nó về quê vợ sống, nhưng chẳng khá khẩm lên được nên 2 vợ chồng nó lại quay về Hương Khê, nhà thằng Long để sinh sống.
Bây giờ thì 2 vợ chồng đã là chủ xưởng gỗ cũng khá có tên ở Lào và Hương Khê. Gã cười bảo: “Hóa ra mày thành lâm tặc rồi”, nó bảo: “Tau chỉ buôn gỗ thôi chứ không phá rừng. Ai có gỗ bán thì tau mua, ai mua thì tau bán lại, miễn có tiền mua cho các cháu bát gạo nấu cháo thôi”.
Câu chuyện đang sôi nổi chợt dừng ngang khi 1 chiếc xe 16 chỗ, 1 xe 9 chỗ và 2 chiếc 4 chỗ đỗ xịch ngay trước cửa khách sạn. Một lũ lốc nhốc cả nam lẫn nữ, quãng 20 người ào xuống đi nhanh vào sảnh.
Thằng Long “ba toác” đứng ra giới thiệu gã với từng thằng và áp tải phu nhân đi kèm. Thì ra toàn lính chiến của quân đoàn 4 hoặc của sư đoàn 9 đã từng chiến đấu ở Campuchia giai đoạn 1983-1989 mà nhà ở quanh 2 tỉnh Nghệ An - Hà Tĩnh.
Trong số đó gã chỉ biết mỗi thằng Khôi “nháy” nhà ở Đô Lương, trước ở cục kỹ thuật quân đoàn. Vì nó là đồng hương của thằng Long “Polpot”, nên thỉnh thoảng tổ lên Bộ tư lệnh quân đoàn có việc thì nó hay rủ sang chỗ nó chơi, nhậu nhẹt…
Thằng nào cũng nhao nhao kể về kỷ niệm đời lính và nhắc đến những dòng hồi ức mà gã đã viết trong các bài tùy bút về những ngày chiến đấu trên đất Campuchia đăng trên kênh Otofun.
Tuy gặp nhau lần đầu, nhưng không thằng nào thấy xa lạ cả, cứ như quen nhau từ kiếp trước vậy. Có lẽ sợi dây cựu chiến binh chiến trường K đã kết nối tất cả thành 1 khối thống nhất. Chắc mọi người sẽ nói chuyện đến đêm nếu thằng Khôi “nháy” không nhắc: “Thôi được rồi đó bọn mi, kiếm chỗ mô ngồi nhậu rồi nói chuyện tiếp hề”.
Mấy thằng bản xứ chúng nó bảo gã là khách nên cho gã quyền quyết định chọn ngồi ở đâu và ăn gì. Gã thấy ở bên số 58 Trần Phú cạnh khách sạn có cửa hàng Thủy Dần bán các món lươn và bò cũng khá đông khách nên gã chọn luôn quán đó.
Quán bình dân hệt như tính cách của gã thôi, chẳng cao sang nhà hàng máy lạnh, đèn màu nhấp nháy chi, nhưng hết sức tiện cho gã nếu chẳng may “khướt” thì lăn về khách sạn cũng dễ…
Vài đĩa lươn, dăm ba bát bò sốt vang, thêm mấy đĩa thịt gà luộc, chỉ vậy thôi là sang rồi, vui rồi. Mấy thằng lộn ra xe bê vào cả bia Lào, rượu Chivas. Gã bảo nhậu với lươn mà xài bia hoặc rượu ngoại thì sang mồm đó…nhưng có vẻ không hợp lý và hỏi có cuốc lủi không, thì thấy thằng nào mặt cũng đần ra như ngỗng ỉ.a.
Cũng may ông chủ quán có can rượu nếp Can Lộc chỉ để uống không bán, nhưng khi nghe mấy thằng oang oang ôn những mẩu chuyện thời ở Campuchia nên ông biết là lính chiến trường K về.
Cũng vì quý mến nên ông đem ra bán cho mấy thằng. Thêm nữa, thằng em trai ông chủ quán ra trông quán hộ anh trai, khi biết mấy thằng gã là lính quân đoàn 4 cũng đã tự giới thiệu là lính quân đoàn 4, nhưng là thế hệ mãi sau, thế hệ 1991. Nhất là khi biết gã chính là Nam “chẫu” tác giả của tập tùy bút lính trinh sát luồn sâu viết trên Otofun thì cả 2 anh em ông chủ tỏ lòng ngưỡng mộ ra mặt.
Ông chủ hùng hồn:
“Hôm nay tôi xin được hân hạnh chiêu đãi anh Nam “chẫu” và tất cả anh em. Gọi thoải mái, không cần nghĩ”.
Thằng Quế ngồi ngay cạnh gã gạt đi, bảo:
“Ông chủ đã bán lại cho chục lít Can Lộc là quý rồi. Còn những cái khác…cứ để bọn tôi thanh toán”.
Hai bên cứ lời qua tiếng lại tranh nhau thanh toán, cuối cùng tất cả đều hỷ hả khi thằng Bân đưa ra giải pháp thanh toán 50/50 thì mọi việc mới dừng lại. Đó…dân Nghệ - Tĩnh nhiệt tình với bạn bè vậy đó.
Thằng Long “ba toác” đề xuất bỏ ly, dùng bát uống rượu như kiểu lính chiến trường ngày xưa và nó là thằng nâng bát đầu tiên để chúc sức khỏe gã. Nó viện cớ anh em cựu chiến binh đang sinh sống tại Nghệ An - Hà Tĩnh rất hâm mộ các bài hồi ký hết sức sống động của gã về thời khói lửa ngày xưa để ép gã “chơi” nguyên bát mở màn (bọ cái thằng, nghe nó khen kiểu nịnh mà gã thấy xấu hổ vãi ra).
Nhìn bát rượu đầy có ngọn theo kiểu màn hình phẳng mà gã khẽ rùng mình, tuy nhiên gã nói cứng:
“Chơi thì chơi, từ bé đến giờ có thằng nào biết sợ thằng này đâu. Nhưng…nhậu vậy thì lát nữa ai lái xe đưa chúng mày về. Thôi…để khi khác tao vào sẽ vui sau”.
Nói vậy mà chúng nó không chịu tha, hóa ra chúng nó mang áp tải phu nhân đi cùng là để có say thì vợ sẽ lái xe về, đúng là khôn có đốm lưỡi. Thằng Khôi “nháy” đế thêm:

“Đêm nay tau không về. Tau ngủ với mi. Thằng nào về cứ về, tau ở lại”.

Mấy thằng kia cũng được thể gào ầm lên:
“Chơi hết chất lính chiến đi tụi bay. Đêm nay khỏi về. Lát thuê thêm phòng cho mấy chị em, anh em mình về phòng Nam “chẫu” mượn thêm mấy cái gối, cái chăn, xách thêm thùng bia lên chơi nguyên đêm luôn, chứ biết khi mô nó mới quay lại mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này để thăm anh em hỉ tụi bay?”.
Chúng nó nhiệt tình quá, mà tính gã thì ngại từ chối, mà có muốn từ chối cũng chẳng được…ừ…thì chơi. Thật không hổ danh rượu cuốc lủi Can Lộc, loại mỹ tửu có tên tuổi của đất Hà Tĩnh, nó trôi đến đâu biết đến đó. Rượu vào thằng nào cũng tranh nhau nói, tranh nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn đời lính chiến 1 thời trên đất nước xa lạ.
Đang vui, chợt thằng Quế đưa ra yêu cầu muốn em Hường hát tặng anh em bài “Cây đàn guitar của đại đội 3”. Đàn thì không có, nhưng chúng nó nhanh chóng biến chiêu bằng cách dùng đũa gõ vào bát để phụ họa cho em Hường.
Bài hát vừa dứt câu cuối, thằng Khôi “nháy” đứng dậy, hai tay bưng bát rượu một cách trịnh trọng, mắt thì rưng rưng: “Anh em mình may mắn còn sống trở về, để hôm nay được ngồi nhậu với nhau…nhưng có những thằng chẳng bao giờ về được nữa. Anh em mình làm cạn bát này để tưởng nhớ những thằng đã nằm xuống và cả những thằng ra đi sớm như thằng Long “Polpot”, Phú “nhái”...
Nói đến đó nó nghẹn ngào và từ khóe mắt nó 2 hàng nước mắt từ từ lăn xuống má. Mấy thằng đang lào xào nói chuyện, nghe nó nói tất cả chợt im bặt. Gã thấy mắt cay cay như có bụi bay vào mắt, gã đẩy mạnh cái ghế ra sau đứng dậy, tay gã cũng nâng cao bát rượu ngang đầu và liếc nhìn những thằng còn lại.
Tất cả đồng loạt đứng dậy thành kính nâng bát rượu ngang đầu. Chị em phụ nữ cũng đứng dậy nâng lon bia cùng với anh em gã. Sau tiếng hô “zô…” của thằng nào đó, tất cả những chiếc bát đầy rượu cuốc lủi Can Lộc được dốc ngược 100% cho đến khi không còn 1 giọt nào dính đáy bát…
Bữa điểm tâm sáng hôm sau diễn ra hơi muộn, khoảng 10h trưa. Bữa điểm tâm đó được kéo dài đến lúc 16h với món TICALOLƠ trên đường Nguyễn Xí. Có xe trung chuyển từ khách sạn ra bến, nhưng chúng nó bảo không cần, chúng nó sẽ tiễn ra tận bến. Lại những cái bắt tay thật chặt, những cái ôm nồng ấm tình đồng đội, những lời hứa hẹn sẽ thăm viếng nhau khi có dịp. Xe chuyển bánh, gã còn cố ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi những thằng bạn lính bé bằng con chó mới thôi…
P/S: Cái đêm nhậu ở quán Thủy Dậu, mấy thằng về đến phòng cũng khá muộn, hình như là gần 3h sáng. Vậy mà vẫn thấy ánh đèn FB của em vẫn còn xanh. Em vẫn kiên trì đợi gã về chỉ để nhắn 1 tin G9. Tấm chân tình của em đã đốn gục gã, làm gã vô cùng cảm động. Nhưng gã cũng thấy lo cho em khi thấy em thức khuya quá, thật sự sẽ không tốt cho sức khỏe của em về lâu về dài…
Gã cũng muốn qua bài tản văn này để gửi lời cám ơn đến Diễn đàn Otofun đã làm nhịp cầu để kết nối với các anh em, bạn bè chiến đấu giai đoạn 1983-1989 của quân đoàn 4 nói chung, sư đoàn 7 và sư đoàn 9 nói riêng sau những năm tháng thất lạc, không biết tin tức của nhau đã tìm lại được nhau nhờ Diễn đàn Otofun.
Mấy "Thằng" có Nick trong này thì ngoi lên để anh, em chào nhau cái nào :)
Phim có khẩu súng 6 nòng là Bông hồng vàng của Rumani, hiện có trên youtube, tuy nhiên... không có phụ đề/thuyết minh.

1705310615958.png

 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
HÀ TĨNH NGÀY GẶP LẠI

“Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh. Nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La…”.

Đã lâu rồi gã chưa có điều kiện quay lại Hà Tĩnh. Lần này vì công việc nên gã đã trở lại sau nhiều năm xa cách. Thành phố Hà Tĩnh đẹp và phong quang hơn lần cuối cùng gã đến. Do tính chất công việc bộn bề của những ngày giáp Tết nên gã dự định sẽ lưu trú lại thành phố trong 2-3 ngày chi đó thôi.
Với dự định như vậy nên gã không muốn làm phiền đến ai và cũng chẳng thông báo cho ai biết về chuyến đi này, ngoài mấy khách hàng đã đăng ký làm việc từ trước.
Vừa bước chân vào cửa khách sạn Thanh Bình ở 54 Trần Phú, Tp Hà Tĩnh thì điện thoại đổ chuông, ngó thấy số máy lạ gã nghĩ chắc lại mấy đứa bán bảo hiểm hoặc mấy đứa gạ gẫm rủ chơi tiền ảo nên định không bắt máy.
Nhưng như có gì đó thúc ép, nên cuối cùng gã vẫn bấm máy để nghe với giọng hơi sẵng pha chút bực bội: “A lô…tôi nghe…”. Đầu dây bên kia là 1 giọng thuần chủng Hà Tĩnh:
“Xin lỗi, có phải anh Nam, Nam “chẫu” không ạ?”
"Vâng tôi nghe đây”
“Chu choa, đúng mi rồi. Tau là Long, Long “ba toác” đây mi. Còn nhận ra tau không”
“Có, tao nhớ chứ. Mày là thằng Long “ba toác” bên C3 mà, quên sao được…”.
Hai thằng líu tíu hỏi thăm nhau và hẹn tối hôm sau sẽ gặp và nhậu 1 trận đã đời để kỷ niệm ngày gặp lại… Cái tên “ba toác” đã đủ nói lên tính cách con người của nó mà chẳng cần giải thích thêm làm gì.
Thằng Long “ba toác” khi xưa là lính C3 cùng khóa huấn luyện với gã tại trường hạ sĩ quan trinh sát luồn sâu ở Sơn Tây và cùng về quân đoàn 4 và sang Campuchia một đợt với gã, chỉ khác là nó về sư 9, còn gã về sư 7.
Chuyến đi này đúng vào ngày gió mùa đông bắc tràn về, trời Hà Tĩnh mưa rét run người mà gã thấy vui và ấm lòng. Vì từ ngày ra quân đến giờ gã cũng chẳng có tin tức gì về những thằng bạn chung khóa huấn luyện nhưng chiến đấu ở sư đoàn khác và hiện sinh sống ở các tỉnh khác nhau trên toàn “cuốc”…
Thằng Long “ba toác” hẹn 18h30, vậy mà lúc 18h đã thấy lễ tân gọi lên thông báo có khách chờ dưới nhà. Xuống đến sảnh đã thấy nó đang bồn chồn đi đi lại lại. Thấy gã, nó lao vào ôm lấy gã và nhấc bổng gã lên: “Mi tệ quá. Bây chừ nổi tiếng nên quên hết bạn bè cũ rồi. May mà tau theo dõi phở bò (facebook) của mi nên mới biết mi đang ở Hà Tĩnh và cũng may mà tau hỏi được số điện thoại của mi nên mới tìm được mi nè” “Ơ tao có chi đâu mà nổi tiếng?
Mà mày lấy số máy của tao ở đâu vậy?”. Nó hạ gã xuống đất: “Bọn tau đọc được bài “Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.”của mi trên Otofun. Sau đó tau hỏi bọn thằng Đệ “lép” mới tìm được mi nè”. Nói xong nó quay ra vẫy ai đó trên chiếc Fortuner màu đen đang đỗ trước cổng khách sạn.
Cửa phụ cạnh ghế lái mở ra, 1 người phụ nữ tầm 50 tuổi nhưng vẻ đẹp thời thiếu nữ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Nàng bước vào sảnh và nở nụ cười rất tươi với gã. Gã nhìn thấy thật là quen, mà không thể nhớ đã gặp nàng ở đâu rồi. Cái trí nhớ của gã độ này tồi tệ thật, chưa già mà đã chẳng thể nhớ được ai với ai.
Thằng Long “ba toác” vỗ vai gã, đưa gã trở về thực tại: “Sao…vợ tau đó. Mi nhận ra ai không?”.
Gã bối rối và khẽ lắc đầu: “Tao nhìn quen lắm mà chưa thể nhớ được là ai và đã từng gặp ở đâu”.
Thằng Long “ba toác” cười ha hả, vợ nó cũng tủm tỉm cười. Nhìn nụ cười quá quen mà vẫn không thể nhận ra nàng là ai, bộ nhớ của gã thật đáng nguyền rủa.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của gã, nàng cất tiếng hát nho nhỏ:
“Nghe kể chuyện đời xưa. Có một nàng công chúa. Nơi vườn hoa mùa xuân. Vấn vương bao nỗi buồn…” (bài hát chuyện đời xưa chuyện đời nay của nhạc sĩ Thế Hiển), nghe đến đó bộ nhớ hỏng IC của gã chợt lóe lên, gã hét to lên:
“Hường…Hường…em là Hường tuyên văn quân đoàn 4 phải không? Hường nhà ở Bình Sơn, Quảng Ngãi…”.
Nàng cười rõ tươi kèm theo cái gật đầu rõ mạnh, thằng Long “ba toác” vỗ “đét” vào vai gã: “Trí nhớ mi tốt hỉ, tau cứ tưởng mi không nhận ra”. Gã cười ngượng: “Lúc đầu tao không nhận ra, nhưng khi em cất tiếng hát bài tủ ngày xưa thì tao mới nhận ra”.
Khi xưa, lúc còn ở chiến trường K, gã và cả đại đội trinh sát luồn sâu chẳng mấy khi được xem phim hay nghe ca nhạc cả, mặc dù quân đoàn rất chú ý đến món ăn tinh thần cho những người lính ở tuyến đầu, luôn đối mặt với gian lao, nguy hiểm. Tất cả cũng chỉ vì tính chất nhiệm vụ luôn luôn đi thám, chẳng mấy khi có mặt ở đơn vị nên lính trinh sát luồn sâu luôn chịu thiệt thòi.
Nếu gã nhớ không nhầm thì từ khi bước chân sang chiến trường K tháng 4 năm 1984 đến khi ra quân tháng 9 năm 1989, gã được xem “chớp bóng” đúng 2 lần, trong đó có 1 bộ phim hình như của Hungary thì phải. Phim nói về nhân vật chính sử dụng khẩu súng dạng như côn quay nhưng có 6 nòng. Khẩu súng đó không quay bằng ổ đạn mà quay bằng cả 6 nòng.
Còn xem văn công biểu diễn thì được nhõn 3 lần trong từng đó năm. Gã biết em Hường, vì thỉnh thoảng lên Bộ tham mưu hoặc phòng quân báo hoặc tác chiến quân đoàn báo cáo, mấy thằng gã hay lang thang sang tuyên văn nghe các em luyện giọng.
Xem và nghe vậy thôi chứ chẳng thằng nào dám lân la làm quen cả. Vì em nào cũng đẹp, hát thì hay, lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng. Trong khi mấy thằng bọn gã, thằng nào cũng quân phục rách thủng lung tung, mắt thì trắng dã, da bủng chì do sốt rét rừng.
Trong các em tuyên văn thì có em Hường là gã dám mon men đến để nhờ em chép lời cho bài hát “Chuyện đời xưa chuyện đời nay”, bài hát tủ của em.
Sau lần đó, thi thoảng có việc lên Bộ tư lệnh quân đoàn, tình cờ gặp nhau thì 2 anh em vẫn gật đầu cười hoặc chào hỏi nhau xã giao, đến khi quen lâu 1 chút thì em có kể về gia đình, quê quán, mọi việc cũng chỉ đến vậy thôi.
Bẵng đi 1 cái mà đã mấy chục năm trôi qua rồi, tóc mấy anh em cũng đã điểm nhiều sợi bạc thời gian rồi. Cũng không ngờ, hôm nay gặp lại thì em đã là vợ của thằng Long “ba toác” rồi, mừng cho nó, cho em…
Thằng Long “ba toác” kể, sau khi xuất ngũ nó trôi dạt vào Đà Nẽng mưu sinh, tình cờ gặp em cũng đang đi học tài chính - kế toán tại thành phố biển.
Cùng là lính chiến, lại cùng quân đoàn nên 2 đứa nhanh chóng cặp với nhau thành đôi. Sau khi cưới, nó về quê vợ sống, nhưng chẳng khá khẩm lên được nên 2 vợ chồng nó lại quay về Hương Khê, nhà thằng Long để sinh sống.
Bây giờ thì 2 vợ chồng đã là chủ xưởng gỗ cũng khá có tên ở Lào và Hương Khê. Gã cười bảo: “Hóa ra mày thành lâm tặc rồi”, nó bảo: “Tau chỉ buôn gỗ thôi chứ không phá rừng. Ai có gỗ bán thì tau mua, ai mua thì tau bán lại, miễn có tiền mua cho các cháu bát gạo nấu cháo thôi”.
Câu chuyện đang sôi nổi chợt dừng ngang khi 1 chiếc xe 16 chỗ, 1 xe 9 chỗ và 2 chiếc 4 chỗ đỗ xịch ngay trước cửa khách sạn. Một lũ lốc nhốc cả nam lẫn nữ, quãng 20 người ào xuống đi nhanh vào sảnh.
Thằng Long “ba toác” đứng ra giới thiệu gã với từng thằng và áp tải phu nhân đi kèm. Thì ra toàn lính chiến của quân đoàn 4 hoặc của sư đoàn 9 đã từng chiến đấu ở Campuchia giai đoạn 1983-1989 mà nhà ở quanh 2 tỉnh Nghệ An - Hà Tĩnh.
Trong số đó gã chỉ biết mỗi thằng Khôi “nháy” nhà ở Đô Lương, trước ở cục kỹ thuật quân đoàn. Vì nó là đồng hương của thằng Long “Polpot”, nên thỉnh thoảng tổ lên Bộ tư lệnh quân đoàn có việc thì nó hay rủ sang chỗ nó chơi, nhậu nhẹt…
Thằng nào cũng nhao nhao kể về kỷ niệm đời lính và nhắc đến những dòng hồi ức mà gã đã viết trong các bài tùy bút về những ngày chiến đấu trên đất Campuchia đăng trên kênh Otofun.
Tuy gặp nhau lần đầu, nhưng không thằng nào thấy xa lạ cả, cứ như quen nhau từ kiếp trước vậy. Có lẽ sợi dây cựu chiến binh chiến trường K đã kết nối tất cả thành 1 khối thống nhất. Chắc mọi người sẽ nói chuyện đến đêm nếu thằng Khôi “nháy” không nhắc: “Thôi được rồi đó bọn mi, kiếm chỗ mô ngồi nhậu rồi nói chuyện tiếp hề”.
Mấy thằng bản xứ chúng nó bảo gã là khách nên cho gã quyền quyết định chọn ngồi ở đâu và ăn gì. Gã thấy ở bên số 58 Trần Phú cạnh khách sạn có cửa hàng Thủy Dần bán các món lươn và bò cũng khá đông khách nên gã chọn luôn quán đó.
Quán bình dân hệt như tính cách của gã thôi, chẳng cao sang nhà hàng máy lạnh, đèn màu nhấp nháy chi, nhưng hết sức tiện cho gã nếu chẳng may “khướt” thì lăn về khách sạn cũng dễ…
Vài đĩa lươn, dăm ba bát bò sốt vang, thêm mấy đĩa thịt gà luộc, chỉ vậy thôi là sang rồi, vui rồi. Mấy thằng lộn ra xe bê vào cả bia Lào, rượu Chivas. Gã bảo nhậu với lươn mà xài bia hoặc rượu ngoại thì sang mồm đó…nhưng có vẻ không hợp lý và hỏi có cuốc lủi không, thì thấy thằng nào mặt cũng đần ra như ngỗng ỉ.a.
Cũng may ông chủ quán có can rượu nếp Can Lộc chỉ để uống không bán, nhưng khi nghe mấy thằng oang oang ôn những mẩu chuyện thời ở Campuchia nên ông biết là lính chiến trường K về.
Cũng vì quý mến nên ông đem ra bán cho mấy thằng. Thêm nữa, thằng em trai ông chủ quán ra trông quán hộ anh trai, khi biết mấy thằng gã là lính quân đoàn 4 cũng đã tự giới thiệu là lính quân đoàn 4, nhưng là thế hệ mãi sau, thế hệ 1991. Nhất là khi biết gã chính là Nam “chẫu” tác giả của tập tùy bút lính trinh sát luồn sâu viết trên Otofun thì cả 2 anh em ông chủ tỏ lòng ngưỡng mộ ra mặt.
Ông chủ hùng hồn:
“Hôm nay tôi xin được hân hạnh chiêu đãi anh Nam “chẫu” và tất cả anh em. Gọi thoải mái, không cần nghĩ”.
Thằng Quế ngồi ngay cạnh gã gạt đi, bảo:
“Ông chủ đã bán lại cho chục lít Can Lộc là quý rồi. Còn những cái khác…cứ để bọn tôi thanh toán”.
Hai bên cứ lời qua tiếng lại tranh nhau thanh toán, cuối cùng tất cả đều hỷ hả khi thằng Bân đưa ra giải pháp thanh toán 50/50 thì mọi việc mới dừng lại. Đó…dân Nghệ - Tĩnh nhiệt tình với bạn bè vậy đó.
Thằng Long “ba toác” đề xuất bỏ ly, dùng bát uống rượu như kiểu lính chiến trường ngày xưa và nó là thằng nâng bát đầu tiên để chúc sức khỏe gã. Nó viện cớ anh em cựu chiến binh đang sinh sống tại Nghệ An - Hà Tĩnh rất hâm mộ các bài hồi ký hết sức sống động của gã về thời khói lửa ngày xưa để ép gã “chơi” nguyên bát mở màn (bọ cái thằng, nghe nó khen kiểu nịnh mà gã thấy xấu hổ vãi ra).
Nhìn bát rượu đầy có ngọn theo kiểu màn hình phẳng mà gã khẽ rùng mình, tuy nhiên gã nói cứng:
“Chơi thì chơi, từ bé đến giờ có thằng nào biết sợ thằng này đâu. Nhưng…nhậu vậy thì lát nữa ai lái xe đưa chúng mày về. Thôi…để khi khác tao vào sẽ vui sau”.
Nói vậy mà chúng nó không chịu tha, hóa ra chúng nó mang áp tải phu nhân đi cùng là để có say thì vợ sẽ lái xe về, đúng là khôn có đốm lưỡi. Thằng Khôi “nháy” đế thêm:

“Đêm nay tau không về. Tau ngủ với mi. Thằng nào về cứ về, tau ở lại”.

Mấy thằng kia cũng được thể gào ầm lên:
“Chơi hết chất lính chiến đi tụi bay. Đêm nay khỏi về. Lát thuê thêm phòng cho mấy chị em, anh em mình về phòng Nam “chẫu” mượn thêm mấy cái gối, cái chăn, xách thêm thùng bia lên chơi nguyên đêm luôn, chứ biết khi mô nó mới quay lại mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này để thăm anh em hỉ tụi bay?”.
Chúng nó nhiệt tình quá, mà tính gã thì ngại từ chối, mà có muốn từ chối cũng chẳng được…ừ…thì chơi. Thật không hổ danh rượu cuốc lủi Can Lộc, loại mỹ tửu có tên tuổi của đất Hà Tĩnh, nó trôi đến đâu biết đến đó. Rượu vào thằng nào cũng tranh nhau nói, tranh nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn đời lính chiến 1 thời trên đất nước xa lạ.
Đang vui, chợt thằng Quế đưa ra yêu cầu muốn em Hường hát tặng anh em bài “Cây đàn guitar của đại đội 3”. Đàn thì không có, nhưng chúng nó nhanh chóng biến chiêu bằng cách dùng đũa gõ vào bát để phụ họa cho em Hường.
Bài hát vừa dứt câu cuối, thằng Khôi “nháy” đứng dậy, hai tay bưng bát rượu một cách trịnh trọng, mắt thì rưng rưng: “Anh em mình may mắn còn sống trở về, để hôm nay được ngồi nhậu với nhau…nhưng có những thằng chẳng bao giờ về được nữa. Anh em mình làm cạn bát này để tưởng nhớ những thằng đã nằm xuống và cả những thằng ra đi sớm như thằng Long “Polpot”, Phú “nhái”...
Nói đến đó nó nghẹn ngào và từ khóe mắt nó 2 hàng nước mắt từ từ lăn xuống má. Mấy thằng đang lào xào nói chuyện, nghe nó nói tất cả chợt im bặt. Gã thấy mắt cay cay như có bụi bay vào mắt, gã đẩy mạnh cái ghế ra sau đứng dậy, tay gã cũng nâng cao bát rượu ngang đầu và liếc nhìn những thằng còn lại.
Tất cả đồng loạt đứng dậy thành kính nâng bát rượu ngang đầu. Chị em phụ nữ cũng đứng dậy nâng lon bia cùng với anh em gã. Sau tiếng hô “zô…” của thằng nào đó, tất cả những chiếc bát đầy rượu cuốc lủi Can Lộc được dốc ngược 100% cho đến khi không còn 1 giọt nào dính đáy bát…
Bữa điểm tâm sáng hôm sau diễn ra hơi muộn, khoảng 10h trưa. Bữa điểm tâm đó được kéo dài đến lúc 16h với món TICALOLƠ trên đường Nguyễn Xí. Có xe trung chuyển từ khách sạn ra bến, nhưng chúng nó bảo không cần, chúng nó sẽ tiễn ra tận bến. Lại những cái bắt tay thật chặt, những cái ôm nồng ấm tình đồng đội, những lời hứa hẹn sẽ thăm viếng nhau khi có dịp. Xe chuyển bánh, gã còn cố ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi những thằng bạn lính bé bằng con chó mới thôi…
P/S: Cái đêm nhậu ở quán Thủy Dậu, mấy thằng về đến phòng cũng khá muộn, hình như là gần 3h sáng. Vậy mà vẫn thấy ánh đèn FB của em vẫn còn xanh. Em vẫn kiên trì đợi gã về chỉ để nhắn 1 tin G9. Tấm chân tình của em đã đốn gục gã, làm gã vô cùng cảm động. Nhưng gã cũng thấy lo cho em khi thấy em thức khuya quá, thật sự sẽ không tốt cho sức khỏe của em về lâu về dài…
Gã cũng muốn qua bài tản văn này để gửi lời cám ơn đến Diễn đàn Otofun đã làm nhịp cầu để kết nối với các anh em, bạn bè chiến đấu giai đoạn 1983-1989 của quân đoàn 4 nói chung, sư đoàn 7 và sư đoàn 9 nói riêng sau những năm tháng thất lạc, không biết tin tức của nhau đã tìm lại được nhau nhờ Diễn đàn Otofun.
Mấy "Thằng" có Nick trong này thì ngoi lên để anh, em chào nhau cái nào :)
Chém gió trên Ô phở này này mà cũng tìm được khá nhiều anh em đồng đội, người quen cũ. Nhờ những thớt thế này mà gặp lại được những người tưởng mất tích mấy chục năm rồi.
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
Phim có khẩu súng 6 nòng là Bông hồng vàng của Rumani, hiện có trên youtube, tuy nhiên... không có phụ đề/thuyết minh.

View attachment 8319783
Vâng, đúng rồi ạ. Cảm ơn bác :)

Chém gió trên Ô phở này này mà cũng tìm được khá nhiều anh em đồng đội, người quen cũ. Nhờ những thớt thế này mà gặp lại được những người tưởng mất tích mấy chục năm rồi.
Mấy ông gặp vừa rồi bảo toàn tàu ngầm vì không biết chém gì. Lắm lúc vào đọc cứ ngồi cười một mình, người xung quanh nhìn chắc bảo hội chứng hâm của những ngày đi lính mất :)
 

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,311
Động cơ
680,926 Mã lực
Khá lâu rồi e mới vào OF, vô tình lạc bước vào thớt cụ Nam Chẫu, mất mấy ngày để e lội đọc 133 trang, đây là thớt đầu tiên trên OF e theo dõi 1 mạch từ đầu đến cuối.
Từng câu, từng chữ qua lời kể của cụ giúp e hình dung chân thực sự khốc liệt về cuộc chiến ở chiến trường K, về tình đồng đội, đồng chí - những người lính dũng cảm cùng dòng máu đỏ da vàng.
E bật cười trước những trò tinh nghịch của cụ và đồng đội, rơi nước mắt cho sự hy sinh của “thằng Đực” (e xin phép đc gọi theo cách gọi của cụ), xót xa cho em chó Lê Na, và cảm nhận nỗi đau với đôi chân bợt bạt do ngâm nước lâu ngày, chúng lở loét toé máu của cụ trong 3 ngày tìm đg về đơn vị.
Chúc cụ Nam "Chẫu" , cụ angkorwat , cụ Hà Tam, và các cụ/mợ ghé thớt luôn mạnh khoẻ.
Nghiêng mình nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh cho Tổ quốc.
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
Khá lâu rồi e mới vào OF, vô tình lạc bước vào thớt cụ Nam Chẫu, mất mấy ngày để e lội đọc 133 trang, đây là thớt đầu tiên trên OF e theo dõi 1 mạch từ đầu đến cuối.
Từng câu, từng chữ qua lời kể của cụ giúp e hình dung chân thực sự khốc liệt về cuộc chiến ở chiến trường K, về tình đồng đội, đồng chí - những người lính dũng cảm cùng dòng máu đỏ da vàng.
E bật cười trước những trò tinh nghịch của cụ và đồng đội, rơi nước mắt cho sự hy sinh của “thằng Đực” (e xin phép đc gọi theo cách gọi của cụ), xót xa cho em chó Lê Na, và cảm nhận nỗi đau với đôi chân bợt bạt do ngâm nước lâu ngày, chúng lở loét toé máu của cụ trong 3 ngày tìm đg về đơn vị.
Chúc cụ Nam "Chẫu" , cụ angkorwat , cụ Hà Tam, và các cụ/mợ ghé thớt luôn mạnh khoẻ.
Nghiêng mình nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh cho Tổ quốc.
Cảm ơn mợ "Tầm Xuân". Sắp sang năm mới, em chúc mợ và Zynzyn một năm mới bình an nhé!
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
CÂY ĐÈN PIN DI VẬT CỦA THẰNG ĐẠO

Đợt đó, sư bộ của sư 7 đóng quân ở gần Cheom Ksap gần ngã ba đường 693 và 69 đi Phum Tatrau dưới chân rặng Dangrek của tỉnh Preah Vihear. Phía trên đỉnh là ngôi đền cổ nổi tiếng của xứ sở chùa Tháp, đền Preah Vihear. Bên kia sườn núi là vườn quốc gia Khao Phra Viharn của huyện Kantharalak thuộc tỉnh Sisaket của Thái Lan.
Sau chục hôm cắt rừng, vượt núi đi thám, đêm muộn hôm qua tổ gã mới về đến đơn vị. Sáng ra gã và thằng Long “Polpot” tranh thủ ra suối tắm, tiện tay bê hết quần áo bẩn của cả tổ ra suối giặt luôn. Vừa từ suối về đến lán đã thấy thằng Hà “thằn lằn” liên lạc đại đội chạy từ đâu đến, nó ghé vào từng lán của các trung đội gào toáng lên:

“Lệnh anh Kỷ, tất cả khẩn trương lên sân bóng tập trung. Lên ngay…”

Tất cả nhào hết ra khỏi lán và chạy về phía sân bóng. Gã vắt vội mấy bộ quần áo ướt lên chiếc sào tre trước cửa rồi cũng ôm súng lao theo mấy thằng đằng trước. Chạy qua lán B1 chợt gã khựng lại khi nghe có tiếng nôn ọe trong lán. Gã thò đầu vào thì thấy thằng Đạo đang tựa vào cạnh cửa, mặt đỏ gay và đang ra sức nôn khan, gã hỏi:
“Mày sao thế?”
Thằng Đạo nhăn mặt:
“Tao sốt quá mày ạ”
“Ốm thế sao không lên quân y khám còn ở đây làm gì”
“Tao cũng đang định lên thì có lệnh. Thôi cứ lên tập trung đã, lát về lên sau”.
Gã bước vào dìu bạn và 2 thằng loạng choạng đi nhanh về hướng sân bóng…Đậu phía rìa ngoài sân bóng khoảng chục chiếc vừa Zin 130, vừa Gaz 53. Trên sân bóng có rất đông lính, toàn thằng mặt mũi lạ hoắc, chẳng biết ở đơn vị nào.
Thấp thoáng có cả những cánh tay đeo dải băng Angkor Wat của Mặt trận cách mạng Campuchia (CPRP). Anh Kỷ trèo lên thùng 1 chiếc Gaz 53: Hiện sư đoàn 2 của Khmer đỏ bị các đơn vị bạn vây ép nên bắt buộc phải rút về đất Thái Lan.
Lệnh trên quân đoàn đưa xuống, yêu cầu sư đoàn 7 phối hợp với các đơn vị bạn chia ra đón lõng và truy kích. Quyết tâm tiêu diệt hết tàn quân sư 2 của Khmer đỏ, không để cho chúng rút về căn cứ bên đất Thái Lan để củng cố và chờ cơ hội quay lại cắn trộm quân tình nguyện Việt Nam.
Mũi 1 đón lõng sẽ do đồng chí Phương, trưởng ban tác chiến sư đoàn trực tiếp chỉ huy. Mũi đó sẽ có thêm 5 xe M113 do đồng chí Chuyển, đại đội phó phụ trách.
Mũi 2 truy kích để bắt buộc tàn quân sư 2 Khmer đỏ đi đúng vào vị trí đón lõng của mũi 1, mũi 2 do tôi trực tiếp chỉ huy. Mũi 1 sẽ do tổ 1 của B1 trinh sát luồn sâu dẫn đường…”.
Gã nói to: “Báo cáo, đồng chí Đạo tổ 1 bị sốt rất cao. Tôi xin phép được đi thay đồng chí Đạo”. Thằng Đạo khẽ giật tay gã: “Tao đi được mà mày”, gã nhìn thẳng mắt nó và quả quyết hất mạnh tay nó ra. Anh Kỷ đưa mắt tìm thằng Đạo, thấy nó mặt đỏ gay đang dựa vào người thằng Cội “híp”. Thoáng lưỡng lự, rồi anh nói: “Đồng chí Nam, tổ 4 B3 đi thay đồng chí Đạo. Nếu không ai có ý kiến gì thì tất cả khẩn trương lên đường”.
Tất cả chạy về các mũi theo sự phân công, gã cũng lao theo thằng Trượng “khỉ”, Hải “trố” về phía mấy chiếc M113 đỗ phía xa. Trong tiếng động cơ gầm rú của các loại xe và tiếng gọi nhau í ới, gã còn nghe loáng thoáng tiếng thằng Đạo gào lên:
“Nam ơi…cẩn thận nhé”, gã mặc kệ nó gọi, cứ coi như điếc…
Đội hình mũi 1 hành tiến theo đội hình hàng dọc với 5 chiếc M113 đi đầu, cùng với độ chục thằng tùng thiết trong bụng mỗi chiếc, phía sau là 4 chiếc Gaz 53 chở đầy nhóc lính trên thùng xe. Gã ngồi cạnh khẩu đại liên Browning trên chiếc M113 đi đầu do anh Chuyển “ớt” làm trưởng xe. Anh đuổi gã vào xe, nhưng gã viện cớ ngồi ngoài để dễ quan sát nên cứ vắt vẻo bên ngoài, chẳng để tâm đến lời anh nói hay sự nguy hiểm có thể bất ngờ xảy ra.
Khi gần đến đoạn rẽ Angkrong thì 2 anh em nhìn thấy thấp thoáng bóng áo đen và màu áo xanh Tô Châu thắt khăn Krama thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh rừng trước mặt. Anh Chuyển nhanh tay xiết cò vào những bóng người phía trước, khẩu đại liên Browning rung lên. Các xe sau chuyển sang thế tấn công dàn hàng ngang và các khẩu đại liên Browning trên các xe M113 cũng nhằm vào cánh rừng trước mặt nhả đạn.
Lính bộ binh và bọn tùng thiết ở các xe nhảy hết xuống và lao nhanh về phía trước. Gã chống tay vào tấm giáp che của khẩu Browning lấy đà định tung người nhảy xuống, thì nghe thấy tiếng rít hết sức đặc trưng của pháo phóng loạt H12. Loại pháo phóng loạt 12 nòng này khá nguy hiểm khi tầm sát thương của nó bao trùm 1 vùng khá rộng và được Trung cộng viện trợ rất nhiều cho lính Pot. Đã vậy, chỉ với trọng lượng vài tạ nên hết sức cơ động, đặc biệt lợi hại với các địa hình rừng núi. Tai gã chỉ kịp nghe được tiếng ùng…oàng rồi thấy người bay lên, mắt tối sầm lại…
Khi gã mở mắt thì thấy mình đang nằm trên chiếc sạp nứa, không gian xung quanh im ắng và sặc mùi thuốc sát trùng, mùi cồn....
 

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,311
Động cơ
680,926 Mã lực

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,311
Động cơ
680,926 Mã lực
Em cám ơn cụ nhiều.
May quá giờ e có thể bình tĩnh theo dõi từng câu chuyện của cụ, ko phải mướt mải lội như những ngày trước nữa. Khi nào rảnh cụ lại chắp bút cho chúng em đỡ hóng nhé.
Cảm ơn mợ "Tầm Xuân". Sắp sang năm mới, em chúc mợ và Zynzyn một năm mới bình an nhé!
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
619
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
...Ánh nắng chiếu vào sát giường gã nằm. Gã trở mình để nhỏm dậy thì thấy mặt mũi tối sầm lại, cơn choáng váng từ đâu ập đến khiến đầu óc gã quay cuồng. Ngực đau như bị ai đó phang búa tạ vào giữa ngực. Gã nằm xuống hít thở sâu mấy hơi cho đỡ choáng rồi lại ngồi dậy.
Anh Hợi y tá trưởng lẹt quẹt đi từ ngoài vào, thấy gã đã tỉnh. Anh lại gần và hỏi:
“Tỉnh rồi hả thằng em? Mày cao số đó, đúng là thằng trời oánh không chết” “Em nằm bao lâu rồi? Bây giờ mấy giờ? Em dính vào đâu vậy anh?”
“Mày nằm 3 hôm rồi. Bây giờ là 9h sáng. Mày chỉ bị sức ép thôi, không sao cả. Nghỉ mấy hôm lại khỏe như trâu thôi”. Qua những gì anh Hợi kể lại, thì chiếc M113 do anh Chuyển làm trưởng xe bị trúng quả H12, gã bị sức ép hất văng xuống đất, nhưng không bị dính mảnh nào cả. Anh Chuyển “ớt” và anh Hải “lơ mơ” thì không được may mắn như vậy. Anh Hải cháy đen trong xe. Còn anh Chuyển với 1 phần nóc xe bị văng đi, cơ thể anh nát bét, hầu như chẳng còn gì.
Nghe anh Hợi nói, phần di thể duy nhất của anh còn nguyên vẹn là nửa cánh tay phải với ngón trỏ còn dính nguyên trên vành cò của khẩu đại liên Browning. Sau này anh được truy phong quân hàm thượng úy và anh Hải là thiếu úy. Anh cũng được cụ Phạm Hùng lúc đó là Chủ tịch hội đồng bộ trưởng (Thủ tướng) truy tặng huy chương chiến sĩ vẻ vang hạng 3. Cả 2 anh đều là lính Việt Nam cộng hòa cũ được động viên sang chiến trường Campuchia.
Tuy gã không bị dính mảnh nào, nhưng sức ép của quả đạn đã khiến cho gã bị chảy máu tai. Đến bây giờ di chứng của nó vẫn còn, cứ mỗi khi trở trời hoặc mệt mỏi là tai gã lại chảy máu. Anh Dũng “kính” tiểu đoàn phó quân y, nguyên là bác sĩ của bệnh viện Lê Hữu Sanh của binh chủng Thủy quân lục chiến Việt Nam cộng hòa khám cho gã rất kỹ. Anh kết luận, sau này có điều kiện đi mổ sẽ hết, không có gì đáng ngại cả.
Ra khỏi chiến tranh, phần vì cơm áo gạo tiền, mưu sinh đè nặng trên vai, phần cũng ngại và thấy nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều nên gã cũng mặc kệ, coi đó như là 1 dấu ấn, 1 kỷ niệm của 1 thời chinh chiến, đến nay cũng gần 40 năm rồi…
Buổi trưa hôm đó thằng Đạo lên thăm gã, thấy gã đã tỉnh nó mừng quýnh cả lên. Nó hỏi han đủ thứ và hỏi nhiều đến độ gã phát bực. Người ta mệt bỏ mẹ rồi mà nó cứ hỏi đủ thứ chuyện chẳng cho ai nghỉ cả.
Quãng 5h chiều hôm đó, khi mọi người trong đơn vị, người đi tắm giặt, người đi trồng rau tăng gia, người thì đi tập thể thao, thì nó và thằng Tiến “chuột” lấm lét xách theo cái ba lô lộn ngược xuống lán quân y thăm gã. Gã hỏi:
“Cái gì trong ba lô đó mày?”.
Nó tủm tỉm cười bí ẩn và nháy mắt với thằng Tiến “chuột”. Khi thấy mọi người đã đi hết, nó mới móc trong ba lô ra 1 con gà vàng ươm còn ấm và 1 bi đông đựng đầy rượu gạo Campuchia, loại rượu nặng như đế Gò Đen vậy. Gã nhìn mặt thằng Đạo và hỏi:
“Gà ở đâu ra đấy mày? Không phải gà “mổ” của bọn nuôi quân, tiếp phẩm đó chứ!”.
Giọng nó nghẹn lại: “Không đâu, gà tao đi đổi về để ăn mừng mày đó”. Nó nhìn gã chớp chớp mắt như sắp khóc rồi bước lẹ ra cửa với cái cớ hút điếu thuốc.
Ơ…cái thằng…lính thích hút thuốc ở đâu thì hút, cần quái gì phép tắc, chỉ trừ kho xăng, kho đạn thôi, sao thằng này hôm nay lạ vậy…Thằng Tiến “chuột” hạ giọng:
“Không phải đâu anh. Lúc nãy anh Đạo mượn xe vào dân đổi gà và rượu để ăn mừng anh còn sống đó”
“Đổi…nó lấy cái gì để đổi?”
“Anh Đạo đổi cây đèn pin ạ…”.
Trời, cái thằng…vậy là gã đã nghĩ oan cho thằng bạn rồi. Cây đèn của thằng Đạo thì gã và anh em trong đơn vị đều biết, đó là cây đèn 3 pin, 3 bóng của thằng sĩ quan Pot mà nó “nhấc” được trong lần nó đi “thám” ở cao điểm 117, cây đèn do Trung Quốc sản xuất. Gã thấy ân hận quá, gã bảo thằng Tiến “chuột” ra gọi thằng Đạo vào. Gã cầm tay thằng bạn chiến đấu và thành thật xin lỗi vì đã hiểu sai về nó. Nó bóp chặt tay gã bảo: “Có gì đâu mày. Thôi nhậu đi…kẻo mọi người về bây giờ”.
Ba thằng dùng dao lê 5 tác dụng để xé gà và nốc rượu trực tiếp từ bi đông…
Với thằng Đạo và rất nhiều thằng trên sư đoàn bộ, cây đèn 3 pin 3 bóng mà thằng Đạo “nhấc” được của thằng sĩ quan Pot thật sự là 1 báu vật, không có cây thứ 2 nào giống vậy. Cây đèn đó thật sự dị biệt, khi mà các loại đèn pin khác chỉ 2 pin 1 bóng hoặc loại có 3 pin nhưng cũng chỉ có 1 bóng mà thôi.
Với các bạn trẻ sinh ra sau thời bao cấp chắc chẳng thể hiểu tại sao cây đèn pin vẫn chỉ là cây đèn pin, cho dù có 3 pin 3 bóng cũng vậy thôi, có gì gọi là quý! Nhưng dưới thời bao cấp, cụ thể là trước thời điểm năm 1990 cả đất nước thiếu điện 1 cách trầm trọng.
Ngay ở Hà Nội cũng vậy, chưa cần nói đến các tỉnh xa. Lúc đó ngành điện lực bố trí cắt điện luân phiên, có nơi cắt điện buổi sáng, nơi thì cắt buổi chiều hoặc cắt theo ngày chẵn lẻ.
Giai đoạn đó chỉ có các cơ quan nhà nước mới được cấp điện thường xuyên, ngoài ra có 1 đường dây điện ưu tiên chỉ để cấp riêng cho nhà của các cán bộ trung, cao cấp. Tiếng rằng nhà thằng Đạo ở thành phố Nam Định, nơi có nhà máy dệt lớn nhất Đông Dương thời bấy giờ, thì chuyện cắt điện luân phiên cũng chẳng khác gì Hà Nội.
Lúc đó nhà ai có cây đèn pin thì quý lắm, nhất là sau năm 1975 mà ai có được cây đèn L còn gọi là đèn cổ nghéo của lính Mỹ thì nhất luôn. Bất chấp việc mua được viên pin con Ó hay con Thỏ, bán theo sự phân phối của mậu dịch quốc doanh là điều xa xỉ và cực khó khăn, nếu như không có người thân quen làm trong ngành thương nghiệp.
Sau khi thằng Đạo “nhấc” được cây đèn pin của thằng sĩ quan Pot, nó quý cây đèn vô cùng và nó dự tính gửi cây đèn đó về nhà cho ông già nó. Vì vậy mà bao nhiêu anh em trong đơn vị gạ mua bằng mọi giá nó cũng không bán. Vậy mà hôm nay, vì tình bạn chiến đấu mà nó sẵn sàng đem đi đổi gà và rượu để ăn mừng cho gã còn sống. Điều đó làm cho gã vô cùng áy náy và thấy có lỗi với nó thật nhiều…
Thằng Đạo bị dính đạn M79 và hy sinh khi tổ nó chạm trán với trinh sát của sư đoàn 201 Khmer đỏ tại Tonle Sap. Hôm đơn vị tổ chức lễ truy điệu cho nó, trong ánh hoàng hôn đỏ như màu máu, trước cái ban thờ được ghép vội bằng mấy thanh tre, trên đặt bát cơm độn ngô và quả trứng, gã đã quỳ xuống và khấn trong nước mắt:
“Mày ra đi thanh thản nhé! Tao hứa sẽ tìm bằng được cây đèn như thế để mang về cho bố mẹ ở nhà…”.
 

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,311
Động cơ
680,926 Mã lực
Mấy hôm lội thớt thấy ảnh cụ chụp cùng chã Túng nhân cái lễ kỷ niệm to to của Chã Túng ở bên LB, e cũng đi mà đến muộn, tính lại nhát nên chỉ ngồi 1 chỗ. Mới cả hồi đó chưa có thớt này. Chứ nếu ko nhất định e phải qua cụng với cụ 1 ly.
Hy vọng sẽ có 1 dịp gần nhất đc giao lưu với cụ.
Em tàu ngầm OF gần hai mươi năm, nên cũng biết chút ít về các cụ, các mợ ngày xưa ạ :)
 

hiep luc

Xe điện
Biển số
OF-5750
Ngày cấp bằng
15/6/07
Số km
4,018
Động cơ
578,074 Mã lực
Nơi ở
Bốn biển là nhà
Website
hieplucjsc.fpt.in
Cây đèn pin của anh Đạo chắc là loại đèn pin Trung Quốc, những năm 197x cây đèn này và cái bật lửa cối là của quý hiếm.

A73D79D9-8C7F-4D9A-B00E-E04975FAA71B.jpeg
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top