[Funland] Kí ức 1 thời ngang dọc

Dép tổ ong.

Xe điện
Biển số
OF-446338
Ngày cấp bằng
18/8/16
Số km
2,081
Động cơ
-133,454 Mã lực
Nơi ở
Làng Giếng Chùa
Em đánh dấu phát. Cụ thớt hành văn mạch lạc, đọc rất thực.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
Tao còn lạ méo gì mày
Mày viết bên xam, đã chấp nhận pulic rồi thì phải chịu, đến khi chúng nó nhận ra thì mày lại dở chứng, dỗi, xong lại lập nhóm bên fb để câu viu
Ra vẻ ta đây trên cõi mạng mà làm cái gì
Giờ ko có đứa nào thèm để ý lại mang sang đây à
Khác chó gì thằng fun, nick fb Tại hạ
Tao chửi cho sấp mặt giờ còn ko dám cả ngoi lên kia kìa
Tao câu view? Kiếm tiền để ăn để xài chứ câu view ăn được à ? Thực ra tao cũng đ.éo biết mày là thằng nào, chửi trên mạng thì tao ngại gì, chỉ sợ những người dám đứng trước mặt tao mà dám chửi tao thôi, lúc trước viết thấy tụi mày cũng khen dữ lắm mà, sau này lại quay ra chửi, mà thôi trước đây tao chưa quen với cái văn hóa đó nên cay rồi bỏ viết bên xam, giờ tao cũng đ.éo cần quan tâm tới những thằng như mày làm gì. Tao viết chỉ để kể cho những người nào thích đọc, còn ai ko thích tao cũng đâu ép được. Thôi vài lời cùng mày, tao ko thích mất năng lượng vô ích
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap31

Tao thức giấc bởi tiếng bước chân của mẹ tao. Nhìn đồng hồ, 6h40' sáng. Mẹ tao đang tập thể dục buổi sáng ở ngoài ban công căn phòng của khách sạn.
Vào toilet vệ sinh cá nhân xong xuôi, bước ra thì thấy mẹ cũng tập xong mấy bài thể dục. Đợi mẹ tao tắm rửa vệ sinh xong, tao chở bà chạy thẳng ra cái quán điểm tâm sáng.
Cái quán này mẹ con tao thường ăn từ lúc mẹ tao chưa qua Thụy Sĩ, chắc nó cũng xấp xỉ bằng tuổi tao hoặc lớn hơn. Mẹ tao mỗi khi về Việt Nam đều ghé đây ăn sáng, còn tao thì vẫn thường xuyên ghé đây ăn, không chỉ vì nó ngon mà cái quán này chính là 1 trong những nơi lưu giữ những hoài niệm thời thơ ấu của gia đình tao.
Ăn sáng xong thì lại quay về khách sạn, tao lại lui cui phụ mẹ soạn những món quà trong mấy cái va li. Mẹ tao dành hẳn cả 1 cái va li để quà cho tao và thằng nhóc con tao, nào là quần áo, nước hoa, phô mát, sôcôla...toàn là những thứ tao thích.
Xong xuôi đâu đó thì mẹ con tao lại khệ nệ mang mấy gói đồ xuống xe rồi đi tiếp. Điểm đến đầu tiên tất nhiên là căn nhà của tao.
Vĩnh Long tươi cười chào đón mẹ con tao, em cũng chẳng xa lạ gì với bà, hàng năm bà về Việt Nam vẫn đều đặn ghé thăm gia đình em ở quê.
Đốt cây nhang cho ba tao, ánh mắt của mẹ hơi buồn. Cả ba mẹ tao chẳng ai đi thêm bước nữa sau khi ly hôn, cũng như vợ chồng tao, họ luôn dành cho nhau sự tôn trọng mỗi khi gặp nhau, có lẽ vì quá nhiều bất đồng trong cuộc sống vợ chồng nên họ đành rời xa. Những năm tháng cuối đời, nằm trên giường bệnh, ba tao vẫn nhận được sự chăm sóc nhiệt tình từ mẹ tao, theo đúng cái nghĩa vợ chồng, bà bỏ mọi công việc bên đó về lo cho ba tao hơn nửa năm. Trước lúc ba tao mất, bàn tay ông vẫn nắm chặt tay của mẹ tao...
Bước xuống tầng dưới, Vĩnh Long đã pha sẵn bình trà nóng cho mẹ tao, và tất nhiên không quên 1 ly cà phê đá ngọt cho riêng tao.
Những câu hỏi thăm sức khỏe, công việc giữa 2 người phụ nữ vang lên xen lẫn những tiếng cười. Mẹ tao gửi tặng Vĩnh Long vài món quà, bà dặn riêng Vĩnh Long có chai nước hoa mà tao cố tình chọn cho em. Tao hơi ngượng, cố tránh ánh mắt của Vĩnh Long đang nhìn tao.
Tao cố tình chọn chai nước này, chai J' adore, mùi thơm nhẹ nhưng lắng đọng cũng giống như tính cách của em...
Vĩnh Long mời mẹ tao ở lại dùng cơm trưa nhưng mẹ tao hẹn lại bữa khác vì phải qua thăm thằng cháu nội của bà. Biết là không thể giữ mẹ tao, nên Vĩnh Long đành chiều theo ý của bà.
Chào tạm biệt Vĩnh Long, tao lại chở mẹ tiếp tục qua nhà vợ để thăm thằng nhóc.
Vì có hẹn trước nên thằng ku hôm nay được nghỉ học ở nhà 1 bữa, vợ tao thì đi làm nên nhà chỉ có ba vợ và chị giúp việc. Nhìn cảnh mẹ tao ôm ấp đùa giỡn với thằng ku, cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong tao...Giá như tao có thể sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ, nhưng thời gian nào có thể quay ngược lại.
Tao ngồi hút thuốc với ba vợ, ông vẫn luôn hỏi thăm tình hình cuộc sống tao hiện tại, vẫn luôn đưa ra gợi ý về những công việc hấp dẫn khác cho tao, tất nhiên là như những lần trước, tao vẫn khéo léo từ chối tấm lòng của ông.
Ngày trước, khi vợ chồng tao mới yêu nhau cho đến khi kết hôn, ông là người luôn ngăn cản, thậm chí không có mặt trong ngày cưới của vợ chồng tao. Rồi sau đó, cũng chính ông là người luôn hàn gắn, tránh cuộc hôn nhân đổ vỡ của tao và vợ tao. Giờ đây, sau hơn 1 năm từ ngày nhận quyết định ly hôn từ tòa án, ông vẫn dành cho tao 1 sự tôn trọng tuyệt đối mỗi khi tao ghé qua thăm gia đình vợ tao.
Rồi cũng đến lúc bà cháu chia tay nhau, nhìn đôi mắt mẹ tao cứ quay lại nhìn thằng nhóc, tao chỉ biết bất lực mà im lặng chẳng nói gì.
Ngày hôm đó, tao chở mẹ đi thăm vài nhà của những người bà con thân thuộc.
Đến chiều lại về khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi vì tối nay mẹ của em Tàu lai có mời mẹ con tao đi ăn tối.
7h tối, tao và mẹ đã có mặt theo lời mời của mẹ em Tàu lai tại 1 quán ăn trên đường Nguyễn Trãi, quán này cũng khá quen thuộc với tao. Mẹ con em Tàu lai đã ngồi sẵn đợi, em Tàu lai nở 1 nụ cười thân thiện khi nhìn thấy tao...những món ăn được dọn lên, thêm 1 chai rượu vang cho bữa ăn thêm ngon hơn.
Trong bữa ăn, mẹ của Tàu lai mời mẹ tao đi 1 chuyến về Cần Thơ, bà định đi cho biết miền Tây cho biết và cũng muốn chiều theo ý Tàu lai, em muốn biết cảm giác buổi sáng ở chợ nổi như thế nào vì em nghe bạn bè kể nhiều về chợ nổi Cái Răng, về miền Cần Thơ gạo trắng nước trong mà em chưa được 1 lần trải nghiệm...
Mẹ tao ngập ngừng nhìn tao như muốn hỏi ý kiến của tao. Tao trả lời luôn cho mẹ tao yên tâm
_ Nếu mẹ thích đi thì con đi với mẹ. Sẵn dịp ghé thăm nhà chú 3 luôn
Vậy là dứt, tao không ngờ mẹ của Tàu lai lại kêu tao hỏi thuê xe ngày mai đi luôn, bà cũng chịu chơi dữ. Tao điện thoại cho 1 thằng bạn, đặt nó 1 chiếc xe 7 chỗ tự lái vào ngày mai. Cũng lâu rồi tao chưa có dịp đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhìn qua tao chợt thấy ánh mắt của Tàu lai đang háo hức cho chuyến đi miền Tây ngày mai, đôi má em hơi ửng hồng vì men rượu hay vì cái nhìn bất chợt của tao...
Sáng hôm sau, thằng bạn lái chiếc xe 7 chỗ đến giao tại khách sạn cho tao, tao chọn loại xe 7 chỗ để thoải mái vì có 2 người lớn tuổi.
Tao lái xe chở mẹ qua ngôi nhà hôm trước của mẹ con em Tàu lai để đón họ.
Vừa đến nhà thì đã thấy mẹ con họ chờ sẵn, mẹ của Tàu lai thì ngồi băng ghế sau với mẹ tao, còn em thì nhảy lên ghế trước bên phụ ngồi gần tao. Vậy là khởi hành về miệt gạo trắng nước trong...
Tao bắt đầu là thằng hướng dẫn viên trước những câu hỏi của em trên suốt chặng đường đi, vì đây là lần thứ 2 em mới được về Việt Nam, có lẽ còn quá nhiều thứ xa lạ với Tàu lai. Vừa lái xe, tao vừa trò chuyện cùng Tàu lai, phía sau 2 người phụ nữ lớn tuổi cũng hào hứng tham gia vào những câu chuyện của tao. Khoảng cách cuộc hành trình như rút ngắn lại...
Tao cho dừng lại ăn sáng tại Mỹ Tho, 4 tô hủ tiếu Mỹ Tho được đem ra còn bốc khói thơm nức mũi... Tao muốn đi chậm để mọi người có thể nhìn ngắm cảnh vật trên đường, và thưởng thức những đặc sản dọc theo cung đường đi
Chiếc xe lại dừng ở Vĩnh Long, chỉ có chú 3 và thím 3 đón tiếp gia đình tao. Sau màn chào hỏi giới thiệu mẹ con của em Tàu lai thì mọi người tiếp tục thưởng thức nồi lẩu mắm miền Tây do đích thân thím 3 nấu, lúc đầu em Tàu lai có vẻ hơi căng thẳng khi lần đầu tiên ăn món lẩu mắm nhưng rồi từ từ thì cũng cảm nhận được cái vị ngon của vị mắm.
Mẹ tao cùng chú thím 3 ngồi hàn uyên tâm sự cả 1 buổi cùng với mẹ của em Tàu lai. Tao và Tàu lai lên sân thượng ngồi hóng những cơn gió từ ngoài sông thổi vào, thấy tao cứ ngồi nhìn vào cái nơi mà lần đầu tiên Vĩnh Long trao cho tao những nụ hôn đầu tiên mà cười cười, Tàu lai thấy lạ nên hỏi
_ Anh.T sao cười 1 mình hoài vậy? Có chuyện gì vui hả anh?
Tao nhìn Tàu lai, chẳng hiểu sao lúc đó tao lại trút ra những kỉ niệm về đêm hôm đó với Vĩnh Long ở cái sân thượng này, rồi về những kỉ niệm và tình cảm hiện tại giữa tao và Vĩnh Long. Tao cứ kể, Tàu lai ngồi đó và nghe, thỉnh thoảng em lại nở 1 nụ cười như đang hòa vào câu chuyện của tao, chốc chốc những những cơn gió làm vài sợi tóc của em lại bay lên lất phất...
Tao đốt 1 điếu thuốc rồi đứng vịn tay vào lan can nhìn ra dòng Cổ Chiên phía xa xa, Tàu lai bước đến đứng cạnh tao, em nói
_ Cho em xin điếu thuốc !!!
Tao hơi ngạc nhiên nhưng vẫn móc ra đưa em 1 điếu, tao bật cái hột quẹt mồi thuốc cho em, bờ môi mọng đỏ ngậm chặt điếu thuốc rít 1 hơi dài, rồi nó khẽ mở nhẹ để thổi ra chầm chậm những làn khói trắng. Em sành sỏi hơn tao tưởng qua cách em hút thuốc. Thả tiếp 1 làn khói vào khoảng không, em nói nhè nhẹ
_ Bạn trai em cũng hút loại này giống anh. Sau khi chia tay, em giữ lại những hoài niệm bằng mùi thuốc lá quen thuộc này. Tụi em dự định năm nay sẽ về Việt Nam du lịch và bạn em thích chợ nổi...
Tao im lặng, tiếp tục rít những hơi thuốc, gió sông thật mát, như thổi bay những ưu tư muộn phiền trong lòng...
Gần chiều thì mọi người tạm biệt gia đình chú 3, chiếc xe lăn bánh về hướng Cần Thơ.
Sau hơn 40' lái xe, cuối cùng thì chiếc cầu Cần Thơ đã hiện ra, mọi người tranh thủ quay video trên xe lúc chạy trên cầu. Tây Đô chào đón mọi người bằng những cơn gió từ sông Hậu thổi vào trong xe nghe vù vù, mát quá, nó như xua tan sự mệt mỏi của những lữ khách lần đầu đến với miền Tây sông nước.
Tao chọn 1 khách sạn nằm tại trung tâm thành phố Cần Thơ, lấy 2 phòng cho 2 gia đình có ban công nhìn xuống 1 con đường lớn.
Vào phòng, mẹ tao đã vào toilet tắm rửa sau 1 chặng đường dài, tao bước ra ban công châm điếu thuốc, bất chợt tao nhìn sang ban công phòng bên cạnh, là Tàu lai, em cũng đang đứng ở ban công phòng em. Tao và em nhìn nhau rồi cười, lại tiếp tục nhìn xuống con đường xe cộ tấp nập phía dưới...
Nghỉ ngơi đến hơn 6h tối, tao chở cả nhà ra bến Ninh Kiều, gửi xe rồi ra khu du thuyền để ăn tối.
Bước lên chiếc du thuyền lớn được thiết kế đậm chất Nam Bộ, mọi người chọn 1 góc bàn và gọi món.
Hơn 7h tối, chiếc du thuyền từ từ rời bến. Mọi người vừa thưởng thức những món ăn của miền sông nước, vừa nghe hát " tài tử Nam Bộ", những câu vọng cổ ngọt như mía lùi được cất lên bởi giọng hát ngọt ngào của những cô gái đất Tây Đô. Đúng là
" Cần Thơ có bến Ninh Kiều
Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân "
Giọng ca cổ vẫn ngân vang, gió sông Hậu cứ thổi vào đều đều, trên kia là bầu trời đêm lấp lánh những vì sao...và cái men rượu cay nồng, mọi thứ như làm tao và mọi người chìm đắm với cái không gian sông nước hư ảo về đêm.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap32

Ngày hôm sau, mọi người tranh thủ thức sớm. Khi đến bến tàu chợ nổi thì gần 6h sáng, tao gửi xe rồi thuê 1 chiếc tàu du lịch để xuất phát.
Chiếc tàu rẽ sóng lướt sông, buổi sáng sớm nhưng quang cảnh tấp nập kẻ bán người mua. Tấp vào mạn 1 chiếc tàu nhỏ, cả nhà tao được dịp thưởng thức nào là bún riêu, bún mắm, cháo...ăn sáng ngay trên sông. Cầm ly cà phê sữa đá bằng nhựa, tao bước lên mũi tàu rồi ngồi đó, đốt 1 điếu thuốc rồi nhả khói, nhìn mẹ tao đang mải mê chụp hình cùng với mẹ con em Tàu lai. Tao quay ra, hướng tầm mắt xung quanh, những mảnh đời gắn liền với những chiếc ghe, chiếc tàu... Cuộc sống thương hồ rày đây mai đó như những đám lục bình đang trôi hững hờ theo những con sóng nước bập bềnh, mặc kệ thế thái nhân tình...
Đang chìm trong những suy nghĩ, tao giật mình khi thấy Tàu lai đã ngồi bên cạnh tao lúc nào không hay. Em cười rồi xòe bàn tay rồi cười
_ Cho em xin điếu thuốc
Tao lấy gói thuốc rồi móc ra 1 điếu thuốc, tao đặt thẳng điếu thuốc lên môi em, Tàu lai hơi ngạc nhiên vì hành động của tao nhưng em vẫn nói
_ Cám ơn anh
Bật lửa mồi điếu thuốc cho em, Tàu lai nở 1 nụ cười như cám ơn tao thêm lần nữa. Nhìn ra phía trước, em nói
_ Việt Nam nhiều cảnh đẹp quá anh
Tao cười như đồng ý với câu nói của em. Chiếc tàu tấp vào những chiếc xuồng nhỏ cho mọi người mua trái cây. Những trái khóm, mít, nhãn, chôm chôm, sầu riêng, măng cụt... những loại trái cây đặc sản cùng nụ cười duyên dáng của cô em gái mặc chiếc áo bà ba làm tao thấy đẹp nao lòng.
Rồi chuyến đi dạo quanh trên sông nước miền Tây cũng kết thúc. Ghé thăm vài điểm rồi mọi người về lại Sài Gòn trong ngày hôm đó. Và có lẽ Tàu lai đã thỏa mãn cái mong muốn được ghé thăm chợ nổi miền Tây.
Ngày hôm sau, tao chở mẹ qua nhà dùng cơm trưa như đã hứa với Vĩnh Long. Bữa cơm đơn giản nhưng mọi người ăn uống thật vui vẻ. Mẹ tao nói kế hoạch ngày mai mẹ tao sẽ đi cùng với mẹ của Tàu lai, kiểu như theo đoàn Phật tử đi hành hương các chùa ở 1 số tỉnh miền Trung, lộ trình đi là 4 ngày 3 đêm. Bà dặn nếu rảnh thì dẫn con bé Tàu lai thăm thú vài nơi ở Sài Gòn vì nó cũng muốn biết thêm nhiều nơi ở Sài Gòn. Tao thì ậm ừ cho qua chuyện, nhà Tàu lai có nhiều người ở Sài Gòn mà, cần gì đến tao.
Sáng hôm sau, chở mẹ tao ra chỗ tập trung đoàn hành hương, thấy có nhiều người đã đứng bên cạnh chiếc xe 45 chỗ. Mẹ của Tàu lai cũng đã có mặt ở đó, bà cũng ngỏ ý nhờ tao đưa em nó đi thăm quan thêm vài chỗ ở Sài Gòn, bà có rủ nó đi chung với bà nhưng nó không thích vì toàn người lớn tuổi, chắc không hợp với nó. Nói chuyện 1 chút thì 2 người phụ nữ lên xe để khởi hành. Tao vẫy tay chào rồi chạy xe đi.
Tấp vào 1 quán cà phê cóc ven đường, kêu ly cà phê đá ngọt, tao vừa uống cà phê vừa hút thuốc nhìn dòng xe cộ qua lại. Nửa muốn về chạy xe, nửa muốn không vì lỡ mẹ tao về mà đang kẹt chạy xe rồi để bà 1 mình, sợ mẹ tao buồn. Thôi kệ mẹ, chạy lúc nào mà không được, chừ nào mẹ tao đi thi thì bắt đầu lại công việc, mẹ tao về chuyến này cũng ở được có 9 ngày thôi. Phòng khách sạn vẫn giữ đó, tối về đó ngủ. Đang miên man với những suy nghĩ trong đầu thì chuông điện thoại reo, 1 số lạ không có trong danh bạ, tao bắt máy
_ A lô, ai vậy?
Đáp lại câu trả lời của tao là 1 giọng con gái quen thuộc
_ Em nè, em là Tàu lai nè. Anh.T rảnh không?
Tao trả lời
_ Anh đang ngồi uống cà phê, có gì không em?
Tàu lai cười rồi nói
_ Vậy để em ra ngồi với anh. Định nhờ anh dẫn em đi vài chỗ
Tao cho em cái địa chỉ chỗ cái quán cóc tao đang ngồi.
Hơn 20' sau, 1 chiếc taxi đậu lại bên kia đường, là Tàu lai, em bước xuống xe nhìn quanh tìm kiếm. Tao vẫy tay kêu tên em, Tàu lai bước vội qua đường...
Em kêu 1 ly cà phê sữa rồi lại xin tao điếu thuốc. Vẫn hành động cũ, tao đặt điếu thuốc lên môi em rồi bật lửa, và vẫn câu nói nhẹ nhàng từ em
_ Cảm ơn anh
Tàu lai lại nói tiếp
_ Em thích ngồi những quán như thế này, nó tự nhiên không như những quán cà phê sang trọng kia
Hướng mắt em nhìn vào những quán cà phê máy lạnh gần đó. Tao cười rồi nói
_ Anh thích nhìn Sài Gòn như thế này, không phải ngăn cách bằng những tấm kính, mặc dù phải hít cái không khí khói bụi, nóng nực chứ không được mát lạnh như trong kia
Tàu lai nhìn ra đường, nhìn những chiếc xe chạy qua lại.
Uống xong ly cà phê sữa, Tàu lai nhờ tao chở đi vài nơi vòng quanh Sài Gòn. Vậy là đi, chiếc xe máy tấp vào 1 chỗ bán nón bảo hiểm, lựa mua cho em 1 cái vì lúc nãy em đi chẳng đem theo nón, cái nón bảo hiểm màu hồng có hình chú mèo Hello Kitty như hợp với khuôn mặt của em.
Tao chở em vòng quanh Sài Gòn, giới thiệu cho em biết những nơi vừa ghé thăm, em ngồi sau luôn chăm chú lắng nghe những câu nói của tao...Lúc mệt thì tấp vào những quán nước bên đường, ngồi dưới những tán cây cổ thụ, uống những ngụm nước mía mát lạnh, thả những làn khói thuốc sảng khoái, ngắm nhìn 1 Sài Gòn luôn dịch chuyển không ngừng nghỉ...
Đến chiều tối, tao điện thoại rủ 2 chị em Vĩnh Long đi ăn tối cùng tao với Tàu lai nhưng Vĩnh Long nói tối nay em có hẹn đi đám cưới của 1 người bạn thân, vậy là chỉ có tao và Tàu lai.
Chở Tàu lai ra Tân Hải Vân, nơi mà trước đây tao thường ghé.
Khứa quản lý nhìn thấy tao liền ra chào, trách tao sao lâu quá không thấy đến quán. Khứa chọn cho tao 1 bàn phía ngoài có thể nhìn xuống dưới đường. Kêu vài món ăn và 1 chai rượu vang, tao nhìn xung quanh, không gian nơi này không thay đổi nhiều, vẫn như trước đây, cái thời ăn chơi quậy phá của tao.
Vì là nhà hàng nấu theo kiểu Trung Quốc nên chắc hợp khẩu vị, tao thấy Tàu lai ăn ngon lành, lâu lâu lại tấm tắc khen ngon.
Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ mà chai rượu đã cạn, 1 chai mới được đem ra.
Dòng chất lỏng màu sóng sánh thơm lừng được rót vào từng chiếc ly, Tàu lai nâng ly rượu nhấp từng ngụm, đôi má em ửng đỏ vì men rượu. Em cười nhẹ rồi nói với tao
_ Cám ơn anh vì ngày hôm nay.
Tao cười, nhấp tiếp 1 hớp rượu. Bất chợt Tàu lai hỏi tao
_ Sao anh không hỏi gì về em ?
Tao nhìn em rồi nói
_ Anh không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của người khác
Tàu lai cười lớn, em nói tiếp
_ Nhưng em muốn kể với anh
_ Uhm, vậy em cứ kể. Tao nói
Em nhấp 1 ngụm rượu rồi kể về cuộc sống của em. Ai cũng vậy, đều có 1 chuyện về cuộc đời của mình, cũng có những góc khuất không thể nói ra. Nhưng tối nay, Tàu lai ngồi đó, trút những nỗi niềm tâm sự trong cuộc sống của em với 1 người mới quen như tao, chắc là hơi men làm cho người ta mạnh dạn hơn để trút bỏ những nỗi niềm sâu thẳm. Và có lẽ tao không tiện viết ra đây những lời tâm sự của em tối hôm đó, vì tao đã hứa giữ những bí mật đó cho em.
Cuộc nhậu nào cũng phải tàn. Tao hơi lâng lâng nhưng vẫn đủ tỉnh táo, còn Tàu lai chắc cũng giống tao.
Chiếc xe máy len lỏi vào khu Chợ Lớn và dừng lại trước nhà của Tàu lai, em vẫn ngồi đằng sau xe hỏi tao
_ Tối nay anh ngủ ở khách sạn hả?
Tao vừa gật đầu vừa trả lời em
_ Uhm, có gì không em?
Tàu lai ngập ngừng trả lời
_ Em qua đó với anh được không? Ở nhà buồn
Tao cười rồi quay mặt ra phía sau nhìn em
_ Anh đang có rượu trong người, qua đó không tiện đâu em
Không thấy em trả lời, em bước xuống xe rồi chào tạm biệt tao, hình như em không vui.
Tao vặn ga, chiếc xe máy lao đi. Là đàn ông, ai mà chẳng ham muốn xác thịt trước 1 người con gái đẹp và hấp dẫn như Tàu lai, nhưng có lẽ tao biết cái gì nên và không nên...
Những ngày sau đó, tao vẫn chở Tàu lai đi thăm thú Sài Gòn, em vẫn vui vẻ, tao nghĩ 1 người con gái sinh ra và lớn lên ở phương Tây như em chắc sẽ có những suy nghĩ thoáng hơn.
Những buổi ăn tối, tao, 2 chị em Vĩnh Long và Tàu lai thật sự vui vẻ. Tàu lai có vẻ hợp gu với 2 chị em Vĩnh Long nên bây giờ tao chỉ là người ngồi nghe những câu chuyện của mấy chị em.
Rồi mẹ tao về sau chuyến hành hương, 1 ngày ngắn ngủi bên mẹ tao cũng nhanh chóng trôi qua. Qua ngày hôm sau tao lại tất bật chở mẹ tao đi mua sắm để bà đem về Thụy Sĩ, tranh thủ thăm thằng nhóc con tao, rồi lại về khách sạn đóng gói hành lý.
8h30' tối, chiếc taxi đã đậu trước khách sạn, tao nhanh chóng bỏ những chiếc va li vào cốp xe, chiếc xe taxi lăn bánh về hướng sân bay.
Ra đến sân bay thì cũng thấy xe của mẹ con em Tàu lai cũng vừa đến, lại khệ nệ bỏ những chiếc va li xuống chiếc xe đẩy cho mẹ tao và mẹ con em Tàu lai.
Mẹ tao đưa cho tao 1 bao thư, kêu tao cất vào túi kĩ lưỡng, về đến nhà hả mở ra. Bà dặn dò tao rất nhiều, tao cười rồi nói
_ Con lớn rồi mà, mẹ cứ lo
Uhm có lẽ tao lớn rồi nhưng đối với mẹ tao hay tất cả ông bố bà mẹ khác, họ vẫn lo lắng và luôn nghĩ con mình vẫn là những đứa trẻ con...
Tàu lai bước về phía tao, bất chợt em ôm chầm lấy tao, em khóc thút thít rồi nói
_ Cám ơn anh, em sẽ nhớ Sài Gòn nhiều lắm, vì ở Sài Gòn có anh
Tao im lặng, lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng em an ủi
_ Thì có dịp về thăm anh, đừng khóc nữa em
Tàu lai ôm tao chặt hơn, mẹ tao và mẹ em nhìn tụi tao cười nhưng đôi mắt của họ đang rơi những giọt nước mắt...
Rồi cũng phải đến lúc chia ly, cả 3 người phụ nữ bước vào khu vực check in, bóng của họ từ từ khuất sau những lớp cửa, tao nhìn thấy Tàu lai quay lại nhìn tao trước khi em bước vào trong, hình như em vẫn còn đang khóc
Tao chầm chậm bước lên tầng trên, nơi tao có thể thấy rõ những đường băng ngoài kia
Đốt 1 điếu thuốc, tao nhìn những ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những chiếc máy bay đang lên xuống.
Vẫn biết là mẹ tao có ngày về rồi sẽ có ngày đi, nhưng giờ đây trong tao có 1 khoảng trống hụt hẫng như vừa mất đi 1 điều gì quý giá lắm. Tao đứng đó, rất lâu, nhìn những cánh bay cất cánh vào trong màn đêm ... Chắc là trong những chuyến bay vừa cất cánh, có mẹ tao, mẹ Tàu lai và em trên đó.
Đêm nay Sài Gòn sao lạnh quá, tao thấy trong lòng trống trải quá, kéo cái dây kéo áo khoác lên cao hơn, tao lại đốt 1 điếu thuốc, những làn khói mỏng manh như chẳng đủ sưởi ấm tâm hồn tao lúc này...Những tiếng ù ù của động cơ máy bay xa dần trên bầu trời đêm Sài Gòn.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap33

Về đến khách sạn, tao nằm vật ra giường, nhìn lên khoảng không 1 cách vô định. Bất chợt nhớ tới cái bao thư của mẹ tao đưa trước lúc đi, tao lần mò vào túi lấy nó ra, tao hồi hộp mở cái bìa thư
Những tờ giấy bạc mệnh giá 100 Euro, tổng cộng 5.000 Euro. Bước ra ban công, tao đốt 1 điếu thuốc, thổi những làn khói thuốc vào màn sương đêm, ước gì tao có thể dùng hết số tiền đó để đổi lại những khoảnh khắc được ở bên ba mẹ tao, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi...Trời lại đổ mưa, cơn mưa lớn lắm, làm trắng xóa những con đường phía dưới...
Sáng hôm sau, thức dậy sau 1 giấc ngủ dài. Bước ra từ toilet sau khi vệ sinh cá nhân xong, tao trả phòng khách sạn, bỏ cái ba lô phía trước xe, tao nổ máy phóng chiếc xe máy về lại bãi xe
Về đến nhà thằng chủ xe, tao thấy có sự xuất hiện của 2 thằng nào lạ hoắc, chắc là tài xế mới của 2 chiếc xe cứu thương mới đem về. Thằng chủ xe giới thiệu tao với 2 thằng kia, 1 thằng quê ở Tây Ninh, 1 thằng quê ở Lâm Đồng, cả 2 đều bằng tuổi tao. Vậy là hôm nay cái bàn cà phê thêm xôm tụ với 2 thành viên mới. Và thời gian tao nghỉ vừa rồi, 2 thằng kia cũng theo Nha Trang và Bến Tre học hỏi kinh nghiệm, giờ tụi nó cũng đã ra ôm xe lái như tao trước kia...
Nhường tài cho tụi kia, tao ôm tài cuối, chắc có lẽ tao thích chạy đêm.
Ngồi uống cà phê chán chê mà chỉ mới có xe của thằng Nha Trang và Bến Tre đã đi. Còn lại thằng Tây Ninh và Lâm Đồng, tao rủ tụi nó ra kiếm gì bỏ bụng vì cũng tới giờ ăn trưa. Vậy là cả 3 thằng tụi tao lót tót ra quán cơm bụi gần đó, vừa ăn vừa trò chuyện hỏi thăm, coi như tình cảm anh em đồng nghiệp xích lại gần nhau hơn.
Rồi 2 thằng kia cũng lần lượt tới tài, phóng xe đi mất. Tao lủi thủi lên phòng, nằm ngủ 1 giấc, mấy ngày nay ở với mẹ tao, ăn ngủ đầy đủ, giờ về với công việc, phải tranh thủ thời gian để ngủ...
Ngủ 1 giấc đến 4h chiều, khi mà chiếc điện thoại tao lại reo lên, số điện thoại của thằng chủ xe. Vội vàng rửa mặt cho tỉnh táo rồi tao bước qua bãi xe, cũng gần chục ngày không được lăn lộn trên những chặng đường dài rồi. Bước lên xe, tao nổ máy, tiếng còi hú quen thuộc lại vang lên, chiếc xe cứu thương phóng đi len lỏi vào dòng người và xe, bầu trời đang vần vũ kéo những đám mây đen kịt báo hiệu 1 cơn mưa sắp bắt đầu...
Tao lùi xe hơi sâu vào phía trong hành lang, tránh bị những hạt mưa làm ướt khi mở cốp nhận bệnh. Ngoài trời, cơn mưa như càng nặng hạt hơn, những thằng nhóc đang hò hét đùa giỡn dưới cơn mưa mát lạnh ngoài kia...
Hôm nay chắc có lẽ do trời mưa nên cái khoảng sân của bệnh viện Ung Bướu không có cảnh chen chúc nhốn nháo của mọi người, nếu nói về bệnh viện Ung Bướu chắc không có gì xa lạ với mọi người, mà tao *** hiểu người Việt Nam của mình làm gì mà tỉ lệ mắc các bệnh về ung thư khá cao, chắc là do ăn uống...
Tiếng bánh xe kêu xèn xẹt trên nền gạch của chiếc băng ca đưa tao về lại thực tại, 1 chị điều dưỡng đang đẩy chiếc băng ca với 1 ông bác chắc cũng tầm 60 tuổi nằm trên đó, theo sau là mấy thanh niên và phụ nữ đang xách theo những đồ dùng của người bệnh, chắc là người nhà
Tao mở cốp xe và kéo chiếc băng ca trên xe xuống, chị điều dưỡng nhìn tao rồi nói
_ Em mở oxy cho chú thở
Tao nhanh nhẹn gật đầu rồi vào trong xe làm các thao tác để mở van bình oxy.
Người bệnh được chuyển qua chiếc băng ca và đã nằm gọn gàng trong xe, sợi dây thở cũng đã được nối với cái bình oxy, chị điều dưỡng kiểm tra cái hộp nhựa chứa nước đang sủi bọt khí nhè nhẹ, nhìn qua cái đồng hồ đo lượng oxy chị nói với những người xung quanh
_ Thủ tục đã xong, người nhà yên tâm đưa bác về nhà, ở nhà nên chuẩn bị sẵn bình oxy !!!
Những tiếng cám ơn rồi chào tạm biệt của những người nhà, có lẽ những người này cũng là người có địa vị trong xã hội, qua cách ăn mặc tao đoán vậy
Xong xuôi đâu đó, tao gật đầu chào tạm biệt chị điều dưỡng bước lên xe nổ máy, chiếc xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng bệnh viện và phóng đi trong màn mưa, tiếng còi hú vang lên, thi thoảng những tia sét xẹt lên làm sáng rực cả 1 vùng trời...
Chiếc xe cứu thương vẫn lầm lũi xé tan màn mưa chạy bon bon trên quốc lộ, trời đã chập choạng tối, trên xe tao phải cố căng mắt ra để quan sát phía trước, chiếc xe vẫn giữ vận tốc đều đều 70-80 km/h, thỉnh thoảng kêu lên xẹt xẹt khi bánh xe lướt qua những vũng nước chưa thoát kịp trên đường...
Rồi tiếng nói của những người ngồi phía sau như phá vỡ cái không khí lạnh lẽo trên xe, người thì điện thoại, người này nói chuyện với người kia...nhưng hình như họ chẳng quan tâm đến tình hình sức khỏe của ông bác đang nằm trên chiếc băng ca kia, mà cái họ quan tâm chính là cái quyền thừa kế của họ. Chia đất cát sao cho sòng phẳng, rồi họ cãi nhau vì đất người này nhiều hơn đất người kia, miếng đất này có nhiều cây trái hơn miếng kia... Rồi họ lại thống nhất không cần thuê bình oxy vì người cha của họ trước sau gì cũng không qua khỏi, mà không ai có thời gian chăm sóc cho cha của mình, rồi kế hoạch làm đám tang, ai cũng góp ý phải làm 1 cái đám thật lớn, mời ban nhạc này, ban nhạc kia để chứng tỏ cái địa vị của họ với xã hội...
Qua câu chuyện họ trao đổi, giờ tao đã biết cả 4 người ngồi trên xe lúc này đều là những người con của ông bác kia. Họ chẳng cần biết sự có mặt của 1 người ngoài như tao, cũng đúng thôi, tao chỉ là 1 thằng tài xế xe cứu thương, chắc gì họ gặp lại tao, và cũng chẳng ai muốn gặp lại tao cả. Có lẽ vì thế nên họ trao đổi với nhau những việc mà khi tao nghe thấy, tao chỉ biết nở 1 nụ cười chua chát, không biết ông bác đang nằm đó có nghe những gì họ nói, nhưng tao hy vọng ông cứ mê man đi, để tránh phải nghe những điều cay đắng được chính những người con thân yêu của ông nói ra...
Bây giờ cơn mưa đã tạnh nhưng thi thoảng vẫn còn những tia sét sáng chói chớp nhoáng trên bầu trời đêm...
Hơn 9h tối, chiếc xe cứu thương dừng lại trước 1 ngôi nhà khang trang ở trung tâm huyện thuộc tỉnh Trà Vinh, tao mở cốp xe và hỏi những người trên xe
_ Gia đình có chuẩn bị bình oxy chưa để em vào gắn oxy cho bác trai ???
Tất cả im lặng trong chốc lát rồi 1 người đàn ông trung niên trong nhóm lắc đầu nói
_ Thôi khỏi không cần đâu em !!!
Không 1 ai phản đối câu nói vừa rồi của người đàn ông, chỉ là 1 sự im lặng như đồng tình...
Tao lại bước lên xe, tiến đến ngồi cạnh ông bác đang nằm đó, đôi mắt ông lim dim, người ông rất ốm, chắc ông cũng đã chịu nhiều đau đớn về thể xác khi bị căn bệnh hành hạ rồi. Tao nói nhỏ với ông
_ Con tháo oxy cho bác nhe...
Tao nhanh chóng đóng van của bình oxy, lấy cái sợi dây thở trên mũi của ông ra rồi vội vàng nhảy xuống xe, kéo cái băng ca ông đang nằm trên đó vào phía trong nhà. Những động tác này như quá quen thuộc đối với tao, nhưng mỗi lần lấy tay khóa cái van của bình oxy, tao như thấy nhói ở trong lòng, phải chăng chính tay tao vừa làm cái hành động kết thúc 1 kiếp người hay tao đang giải thoát cho họ ???
Vài người thanh niên đã đứng sẵn phụ tao chuyển ông bác qua 1 chiếc giường. Tao nhanh chóng đẩy chiếc băng ca ra ngoài, tao quay đầu nhìn lại phía chiếc giường, thầm nói
_ Về nhà rồi đó bác !!!
Lấy tiền cước vận chuyển xong, tao lặng lẽ bước ra xe, tao chợt nhớ hình như hôm nay trên chuyến xe vừa rồi, tao chẳng nghe tiếng khóc nào cả.
Vẫn như thói quen, tao bật nắp lon bò cụng rồi làm 1 hớp, châm lửa đốt 1 điếu thuốc, nổ máy xe, tao đánh tay lái quay xe về Sài Gòn.
Khi xe về đến vòng xoay của bệnh viện đa khoa Vĩnh Long, tao tấp xe vào lề đường, nơi có cái quán nhỏ bán thuốc lá và nước giải khát.
Bước vào quán, tao mua gói thuốc lá và mấy lon cà phê. Người phụ nữ trung niên, chắc là chủ quán niềm nở lấy thuốc lá và cà phê lon cho tao, chị nói
_ Có đi vệ sinh thì ra phía sau nhe bác tài
Tao dạ rồi cười, tao thích chơi ngoài đường hơn, vừa mát vừa thoải mái. Người phụ nữ lại nói
_ Kêu người ngoài xe xuống đi vệ sinh đi, không tính tiền đâu mà ngại !!!
Tao giật mình trước câu nói của người phụ nữ, tao hỏi liền
_ Chị nói ai, người nào?
Tao quay mặt về hướng chiếc xe cứu thương đang đậu sát lề đường, chỉ duy nhất chiếc xe của tao đậu đó, ánh đèn chớp đỏ vẫn quay đều đều trên mui xe
Người phụ nữ hất hàm về phía xe tao rồi trả lời câu hỏi của tao
_ Thì người ngồi trên xe của em đó
Tao im lặng, ánh mắt tao vẫn nhìn về hướng chiếc xe, làm *** gì có ai, suốt chặng đường về chỉ có mình tao, hay là...
Những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra trên khuôn mặt của tao, chân tao hơi run, những tiếng thình thịch, thình thịch của nhịp tim hình như đang đập nhanh hơn trong lồng ngực của tao... Tao vẫn đứng đó nhìn ra chiếc xe, chiếc đèn ưu tiên vẫn chớp những ánh sáng đỏ, nó quay đều, quay đều như đang thôi miên tao
Bất chợt 1 tràng cười kèm theo cái vỗ vai làm tao giật bắn người, quay lại thì ra là người phụ nữ chủ quán. Chị vừa cười vừa nói
_ Mày nhát vậy em, tao tưởng chạy cứu thương như mày phải lỳ lắm chứ. Nãy giờ chị giỡn với mày, không có ai trên xe đâu
Tao ngớ người với câu nói của chị rồi cũng bực mình nói
_ Giỡn hổng vui nhe chị ruột
Chắc có lẽ thấy mặt tao không vui nên chị ta nói tiếp
_ Thôi xin lỗi thằng em. Tại chồng chị cũng là tài xế xe cứu thương giống em, ổng chạy trong bệnh viện này nè
Vừa nói chị ta vừa chỉ về hướng cái bệnh viện đa khoa Vĩnh Long
Giờ tao như nhẹ cả người, ĐM bà này cũng biết hù quá. Trả tiền xong mấy thứ tao vừa mua, đang định quay đi thì người phụ nữ kêu tao lại rồi đưa tao lon cà phê sữa, chị ta cười rồi nói
_ Này chị tặng thằng em làm quen, có dịp đi ngang đây thì ghé quán chị.
Tao cười rồi cảm ơn người phụ nữ, chị làm thằng em ấn tượng với cái quán này rồi đó.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, tao quay mặt nhìn về phía sau xe, chỉ là khoảng không im lìm, rít 1 hơi thuốc tao yên tâm tiếp tục cuộc hành trình. Tao bật cười 1 mình vì tình huống xảy ra vừa rồi, tao và hầu hết mọi người chắc sẽ sợ hãi khi nhắc đến chuyện ma quỷ.
Bất chợt tao nghĩ đến ca vừa rồi, không biết ông bác kia giờ ra sao ? Tao không biết ma quỷ đáng sợ ra sao, nhưng chắc là sẽ không đáng sợ bằng những người con trên chuyến xe vừa rồi, những người có địa vị trong xã hội, khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền nhưng nhân cách sống thì không đáng 1 xu.
Tao nghĩ không chừng con ma, con quỷ chắc nó không đáng sợ bằng con người...
 

meomun346

Xe lăn
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
10,393
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi
Tao câu view? Kiếm tiền để ăn để xài chứ câu view ăn được à ? Thực ra tao cũng đ.éo biết mày là thằng nào, chửi trên mạng thì tao ngại gì, chỉ sợ những người dám đứng trước mặt tao mà dám chửi tao thôi, lúc trước viết thấy tụi mày cũng khen dữ lắm mà, sau này lại quay ra chửi, mà thôi trước đây tao chưa quen với cái văn hóa đó nên cay rồi bỏ viết bên xam, giờ tao cũng đ.éo cần quan tâm tới những thằng như mày làm gì. Tao viết chỉ để kể cho những người nào thích đọc, còn ai ko thích tao cũng đâu ép được. Thôi vài lời cùng mày, tao ko thích mất năng lượng vô ích
Kệ tụi nó đi cụ ơi, truyện của cụ có vẻ hợp bên này. Cụ cứ viết. Cụ có nghe câu: Tử Kỳ phải có Bá Nha không?
 

kduc

Xe lăn
Biển số
OF-5541
Ngày cấp bằng
14/6/07
Số km
11,295
Động cơ
1,603,202 Mã lực
Qua rót quá tay, giờ rịu vẫn chưa hồi nên chưa mời cụ chủ được, nào co e rót ngay. Kcmcn.
 

Dream Hilux

Xe tăng
Biển số
OF-119159
Ngày cấp bằng
3/11/11
Số km
1,848
Động cơ
394,162 Mã lực
ĐCM mày viết tao thích đọc, cám ơn mày cho tao hiểu biết về nghề lái xe cứu thương
 

kduc

Xe lăn
Biển số
OF-5541
Ngày cấp bằng
14/6/07
Số km
11,295
Động cơ
1,603,202 Mã lực
Em nói thật vì cũng mới biết tới diễn đàn otofun này thôi. Chắc là em sẽ post lại hết các chap qua đó chứ e ko biết min/mod là ai mà liên hệ đây
Truyện này đã được post trên này một lần và bỏ ngang rồi cụ ah.
 

lamborghini00

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-700062
Ngày cấp bằng
16/9/19
Số km
3,356
Động cơ
130,933 Mã lực
Lúc em mới đọc dù chủ thớt đã nói là viết xưng tao mày cho nó đúng với cách nói chuyện nhưng thực sự là cảm thấy không lọt tai.
Nhưng đọc thấy quen tai và chân thật, đọc phát hết 33 chap.
Chưa bao giờ ngồi đọc cái gì mà lâu như này.
Thực ra e không quan tâm tính xác thực của câu chuyện, quan trọng là câu chuyện đó có lôi cuốn người đọc không và thường thì những câu chuyện chân thực sẽ lôi cuốn người đọc.
Nên nếu đúng là sự thật thì công nhận chủ thớt có tài năng về văn học.
 

lamborghini00

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-700062
Ngày cấp bằng
16/9/19
Số km
3,356
Động cơ
130,933 Mã lực
Trên này trước có cụ lôi cái chuyện ngắn Nhật ký đi tù từ voz về đọc cũng khá hay.
Đây là lần thứ hai em đọc trên of sau chuyện đó.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap34

Những chuyến xe cứu thương vẫn không ngừng lăn bánh, trên mỗi chuyến xe ấy là những câu chuyện buồn của 1 kiếp người vừa nằm xuống và tao hình như là người được số phận sắp đặt để chứng kiến và đồng hành cùng những câu chuyện đó. Những cung bậc cảm xúc luôn là người bạn đồng hành của tao trên mỗi chuyến xe, từ đồng cảm xót xa cho đến kinh hoàng sợ hãi... và đôi lúc cảm giác như mình bị chai sạn khi hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến những giọt nước mắt tử biệt.
Nhưng hôm nay, đôi mắt tao lại nhòe đi, tao đang ngồi đó, trên dãy ghế cạnh chiếc băng ca, nằm trên đó là 1 đứa bé, mà không phải, là 1 em bé mới đúng, 1 em bé gái mới chưa đầy 1 tháng tuổi theo như lời ba mẹ của nó nói...
Em bé nằm đó, 2 tay nó vẫn còn hằn lên những vết kim tiêm, cái hộp nhựa vẫn sủi đều những bong bóng nước bên trong, sợi dây thở vẫn còn đặt trên khuôn mặt thiên thần bé nhỏ đó...nhưng em bé đã không còn thở nữa rồi, nó nằm đó, đôi mắt đã nhắm nghiền như đang chìm vào 1 giấc ngủ ngon.
Ba mẹ của nó cũng ngồi cạnh tao, người mẹ với khuôn mặt mếu máo, những giọt nước mắt không ngừng rơi trên đôi má gầy gò, người chồng bên cạnh ôm chặt lấy vợ mình, chắc có lẽ anh ta muốn bờ vai của mình làm 1 chỗ dựa vững chắc cho người vợ lúc này nhưng hình như đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của anh ta cũng đang nhòe đi giống tao thì phải...
Trong đêm tối, trên con đường quốc lộ, chiếc xe cứu thương vẫn đậu bên vệ đường, hôm nay chắc là nó đã không làm tròn được trách nhiệm rồi. Ánh sáng vàng nhấp nháy từ 2 cái đèn xi nhan cứ chớp tắt, chớp tắt. Cái đèn quay ưu tiên trên mui xe cứ xoay đều tỏa ra màn đêm xung quanh những tia sáng đỏ mờ ảo, những hạt mưa lắc rắc vẫn rơi đều trong đêm...
Trước đó khoảng 5 giờ đồng hồ, cũng lại 1 buổi chiều mưa Sài Gòn, tại bệnh viện Nhi đồng 1. Tao lùi xe vào chỗ đậu để nhận bệnh, vẫn là những ca bệnh nặng mà đa số là bệnh viện trả về hoặc người nhà đã không còn điều kiện để tiếp tục điều trị, vẫn là tiếng bánh xe kêu xèn xẹt của chiếc băng ca, vẫn là những nét mặt bơ phờ, mệt mỏi của những người thân bệnh nhân, vẫn những thao tác quen thuộc của tao như mọi khi...chẳng có gì thay đổi nhiều, nó diễn ra như 1 kịch bản được lặp đi lặp lại nhiều lần, có khác chăng là trên chiếc băng ca đó là nam hay nữ, là bé hay lớn hoặc còn thoi thóp sự sống ngắn ngủi hay đã ra đi mãi mãi. Rồi lại những tiếng còi hú quen thuộc lạnh lùng vang lên, cánh cửa bệnh viện từ từ khép lại như chào vĩnh biệt lần cuối 1 kiếp người đã nằm xuống hay đang chuẩn bị hành trang bước về thế giới bên kia
Đôi khi người ta vẫn thường nói tìm vui trong công việc nhưng cái việc tao đang làm dường như nó đang cuốn tao vào vòng xoay của nước mắt, của những nỗi buồn, nỗi mất mát khi sinh ly tử biệt, của những phận đời... Có chăng chút niềm vui an ủi tao chính là khi đưa được những tử thi, những bệnh nhân sắp sửa có mặt trong danh sách của thần chết về được quê hương của họ, để cho họ có thể yên tâm mà mỉm cười ra đi...
Nhưng giờ đây, tao ngồi đó bên cái thân thể vẫn chút hơi ấm của em bé kia, có lẽ tốc độ của chiếc xe cứu thương tao đang lái không bằng tốc độ của thần chết. Tao chỉ muốn đưa em về đến nhà thật nhanh để em cảm nhận được căn nhà của mình, cảm nhận được hơi ấm gia đình người thân vì ba mẹ em nói từ lúc em lọt lòng chào đời, em chẳng có cơ hội được ở căn nhà của mình, hình như những căn phòng bệnh chính là căn nhà tạm bợ của em...
Tao lặng lẽ gỡ bỏ mớ dây nhợ lằng nhằng trên người em, cố nén những giọt nước mắt như muốn trào ra bất cứ lúc nào, tao nói với em
_ Chú xin lỗi vì không đưa con về kịp tới nhà, ra đi thanh thản nha con, tha lỗi cho chú !!!
Tao nhìn khuôn mặt của em lần cuối, đôi mắt nhắm như đang ngủ, uhm cũng đúng mà, em bé đang ngủ, ngủ 1 giấc dài, em sẽ chẳng phải thức giấc giật mình vì những cơn đau nữa, ngủ thật ngon con nha. Tao đắp chiếc khăn phủ lên khuôn mặt của em bé.
Chiếc xe cứu thương lại tiếp tục công việc của nó, nhưng tao cảm nhận sao giờ đây chiếc xe chạy ì ạch quá, chắc nó cũng có cái cảm giác như tao lúc này...
Mưa vẫn cứ lất phất rơi, nếu hôm nay trời không mưa thì chắc có lẽ tao đã thấy trên bầu trời đêm sẽ có thêm 1 ánh sao nhỏ sáng lấp lánh trên đó.
Rồi cũng về đến ngôi nhà của em bé, nhìn theo bóng dáng của người chồng đang bồng cái xác của em bé trên tay, bên cạnh là những bước đi liêu xiêu của người vợ khuất sau căn nhà đang sáng đèn, những giọt nước mắt tao lại rơi xuống...
Biết là sinh ly tử biệt vẫn là 1 vòng xoay tuần hoàn nhưng tao vẫn sợ những lúc như thế này, rất sợ. Bất chợt tao nghĩ nếu sau này những người thân hoặc thậm chí là tao nằm xuống thì....
Thôi kệ con người ai chả có số mệnh nhưng sợ hãi một tương lai chưa xảy ra mà quên mất đi hiện tại cần phải sống chẳng phải là một sự hèn nhát hay sao?
Chiếc xe nổ máy quay đầu, trời đêm nay lạnh quá. Trên con đường vắng, chiếc xe vẫn lầm lũi chạy bon bon, người bạn đồng hành của nó vẫn đang nhả đều ra những làn khói thuốc...
Sài Gòn những ngày này bầu trời thật u ám, cơn mưa dai dẳng kéo dài do ảnh hưởng của những cơn bão ngoài biển xa. Về đến nhà, tao lại chìm vào giấc ngủ sau 1 đêm lái xe mệt nhoài, ngoài kia mưa vẫn không thôi rỉ rả.
Tao ngủ 1 giấc thật dài cho đến khi mở mắt tỉnh giấc thì đã hơn 3h chiều, mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn là 1 màu xám xịt, nhìn xung quanh thì thấy cả 4 thằng đều đang ngủ, vậy không chừng hôm nay lại yên bình đây.
Bước ra từ toilet, tao nhẹ nhàng ra khỏi phòng xuống dưới nhà lấy chiếc xe máy chạy đi.
Sau khi no nê với dĩa cơm bụi, tao lại tấp vào cái quán cà phê cóc quen thuộc bên lề đường.
Vị cà phê nơi đây cũng không có gì gọi là đặc biệt, chỉ là tao thích khung cảnh nơi này. Trước mắt là hàng cây ven đường, có những chuyến xe buýt, xe máy ngược xuôi, có những con người bôn ba bận rộn, và tao cũng được nhìn thấy hình ảnh của mình trong chính họ.
Con người ta sẽ có một lần trong đời vùi mình vào công việc để tìm cái mưu sinh và cả sự bận rộn. Cũng giống như tao, bận rộn để thấy mình đang sống, bận rộn để làm nhoè đi những hình ảnh muốn quên nhưng đã từng không thể...
Dòng người cứ tất bật như thế, dòng đời cứ buông xuôi ngày này qua tháng nọ, khiến cho tao cũng chẳng còn nhớ mình cô đơn đã bao lâu rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, nó kéo tao về lại với thực tại, là Vĩnh Long gọi
_ Anh nè !!! Tao bắt máy trả lời
Giọng nói của Vĩnh Long nhẹ nhàng
_ Anh rảnh không? Tối nay đi ăn với em được không?
Giờ này mà 4 thằng kia còn nằm ngủ ở nhà thì chắc tối nay tao rảnh rỗi rồi, tao vội hỏi
_ Vậy mấy giờ được em ?
Vĩnh Long nhanh chóng chốt 6h tối nay và không quên xin phép tao dắt theo người bạn thân đã lâu không gặp đi cùng. Tất nhiên là tao đâu có lý do gì để từ chối, Vĩnh Long luôn như vậy, em luôn dành sự tôn trọng tuyệt đối với tao.
Tới giờ hẹn, tao chạy xe máy đến 1 quán ăn cũng không xa chỗ tao ở, nơi này do Vĩnh Long chọn. Bước vào quán không thấy Vĩnh Long đâu, chắc là em đang tới, tao chọn 1 bàn gần ở ngoài cho thoáng mát, kêu trước 1 chai bia ngồi nhâm nhi...
Tầm 10' sau, Vĩnh Long bước vào quán, tao vẫy tay kêu em, Vĩnh Long bước đến cái bàn tao đang ngồi, theo sau cũng là 1 người con gái trạc tuổi Vĩnh Long, khuôn mặt rất quen thuộc, ĐM hình như đó là em Điều dưỡng, chính xác đó là em, vẫn là đôi mắt đen lay láy như lần đầu tiên tao gặp em. Sài Gòn với 24 quận, huyện, nó lớn thật nhưng đôi khi lại nhỏ với tao ngay trong lúc này.
Tao đứng dậy kéo ghế cho Vĩnh Long và em Điều dưỡng, thoáng trên nét mặt của Điều dưỡng, tao thấy sự bất ngờ hiện rõ trên đó.
Sau khi tụi tao gọi vài món ăn, Vĩnh Long giới thiệu em Điều dưỡng với tao, tao vui vẻ gật đầu chào em, hình như khuôn mặt em hơi gượng gạo khi biết mối quan hệ giữa tao và Vĩnh Long.
Đến lúc này, tao đành nhắc lại câu chuyện cũ của FE, vụ mà tao lấy tiền giúp nó, và không quên nói người con gái đứng ra trả tiền thay thằng P. điếm chính là Điều dưỡng. Đến lúc này thì sự ngạc nhiên lại chuyển sang khuôn mặt của Vĩnh Long, vậy là coi như sự việc đã được hiểu rõ và Điều dưỡng hình như không còn giữ thái độ căm ghét tao như lần gặp trước ở quán cà phê. Mà cũng đúng thôi, qua vài câu hỏi thăm thì tao biết được Điều dưỡng cũng vừa chia tay với thằng kia, sau khi bị nó gạt 1 mớ tiền cũng không ít. Bây giờ nhắc đến P. điếm, tao cảm giác như em rất hận nó...
Bỏ qua mấy chuyện kia, Vĩnh Long và Điều dưỡng lại ngồi ôn lại những kỉ niệm thời sinh viên, thì ra họ là những người bạn học cùng khóa thời sinh viên, sau 1 thời gian mất liên lạc, khi dự đám cưới 1 người bạn, họ mới gặp lại nhau. Tao chỉ uống 2 chai bia cầm chừng, còn Vĩnh Long và Điều dưỡng chắc do bạn bè lâu lâu mới gặp nên họ uống thoải mái, lúc này tao cảm giác 2 người con gái trước mặt tao như 2 thái cực, Vĩnh Long thì đẹp 1 cách nhẹ nhàng với nét duyên dáng, còn Điều dưỡng thì lại sở hữu 1 nét đẹp sắc sảo luôn thu hút ánh nhìn của những thằng đàn ông.
Rồi bất chợt, Điều dưỡng hướng ánh mắt về phía tao hỏi 1 câu
_ Anh.T chắc anh có máu mặt bên khu quận 8 lắm hả?
Tao ngạc nhiên về câu hỏi này nhưng vẫn cười lớn trả lời
_ Uhm, bị người ta đánh mặt máu không nên cũng gọi là có máu mặt đó em
Vĩnh Long bật cười vì câu nói đùa của tao, còn Điều dưỡng thì chắc không hài lòng nên em nói với cái giọng hơi nghiêm túc
_ Em nói thật, nếu anh.T có cách cho thằng P. điếm 1 trận cho hả dạ của em thì anh cứ cho em 1 cái giá
Tao bất ngờ về lời gợi ý của Điều dưỡng, đúng là đừng nên gây thù với phụ nữ. Thấy tao vẫn im lặng, Điều dưỡng nói tiếp
_ Thằng chó đó nó gạt em hơn 200 triệu, nếu anh.T lấy được em gửi anh hết
Tao nhếch mép cười rồi nói
_ Anh xin lỗi em, chắc có lẽ mấy vụ đó anh không làm được. Anh không phải dân máu mặt như em nghĩ đâu, em thông cảm giùm anh
Điều dưỡng đành nở 1 nụ cười gượng gạo, tao đành phải chuyển sang đề tài khác để tránh làm cho không khí chùn xuống. Thực ra Điều dưỡng đâu cần lấy lại những đồng tiền đó, mục đích của em là dạy cho thằng P. điếm 1 bài học, vậy thì hà cớ gì tao phải giúp em, tao nghĩ cứ để cuộc đời này sẽ dạy cho em những bài học như vậy, có như vậy em mới từ từ trưởng thành được...
Buổi nhậu kết thúc, vì Vĩnh Long đi chung xe của Điều dưỡng nên tao đưa Vĩnh Long về, tạm biệt em Điều dưỡng, tao nổ máy chở Vĩnh Long ra về
Trên quãng đường về, Vĩnh Long chỉ ôm chặt tao, em im lặng không nói gì. Tao bèn hỏi em
_ Sao em không nói gì hết vậy? Hay là em buồn anh vì không muốn giúp Điều dưỡng?
Vĩnh Long cười rồi em ôm chặt tao hơn, em thì thầm bên tai tao
_ Em đang cảm nhận sự bình yên khi ở bên cạnh anh. Em hiểu tính anh, phải có lý do anh mới từ chối giúp
Câu trả lời của Vĩnh Long làm tao chợt cảm thấy hình như chỉ có em hiểu tất cả về tao lúc này, nhiều hơn những gì tao hiểu em. Và hình như tao cảm nhận được 1 sự thay đổi trong con người của tao, không còn cái máu nóng, không còn những giây phút bốc đồng, háu thắng như lúc trước, chắc có lẽ cái công việc tao đang làm nó giúp tao nhận ra nhiều khía cạnh trong cái cuộc sống vốn dĩ nhiều màu sắc này...
Dừng trước căn nhà, Vĩnh Long chào tạm biệt rồi đặt lên môi tao 1 nụ hôn trước khi bước nhanh vào trong nhà.
Thời tiết Sài Gòn đêm hôm nay hơi lạnh nhưng tao cảm thấy thật ấm áp ở trong lòng. Có những lúc, tao lại có cảm giác con tim của mình đang dần lụi tàn, như sấm chớp chia đôi bầu trời ra thành hai nửa, như cơn say chếnh choáng luôn gợi nhắc vết thương lòng và rồi Vĩnh Long bước vào cuộc đời tao như những cơn mưa ngày hè tưới mát con tim này, làm nó 1 lần nữa nở rộ. Tao sẽ lại yêu như chưa từng vỡ tan.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap35

Tiếng còi của chiếc xe cứu thương hú vang lên từng hồi, đám đông hiếu kỳ tránh sang 1 bên để nhường chỗ cho chiếc xe lùi vào đậu phía trước 1 cái khách sạn ở quận Tân Bình.
Tao bước xuống xe, vẫn cái khẩu trang đeo trên mặt và đôi găng tay y tế, mở cái cốp xe tao kéo cái băng ca xuống khỏi chiếc xe, đám đông hiếu kỳ lại bu xung quanh ở ngoài khuôn viên phía trước cái khách sạn để tiếp tục hóng chuyện.
Tao nghĩ thầm không biết cái hiện trường mà tao sắp chứng kiến là 1 vụ án mạng hay tự tử đây, bước lên tầng 1 theo hướng dẫn của ông anh công an đang đứng lấy lời khai của nhân viên khách sạn, tao cố nhấc bổng cái băng ca lê từng bước chân nặng nề lên cái cầu thang.
Bước lên vừa tới tầng 1 thì tao đã thấy mấy khứa công an đang đứng trước 1 căn phòng, tao kéo lê cái băng ca tiến về phía cái căn phòng đó... Tao gật đầu chào xã giao mấy khứa công an và không quên hỏi
_ Bị gì vậy mấy sư huynh?
1 khứa trạc tuổi tao lên tiếng trả lời
_ Chắc bị đột tử
Tao chầm chậm kéo chiếc băng ca vào phía trong căn phòng, lúc này trong phòng có 1 ông anh công an đang cầm cái máy ảnh, chắc cũng mới vừa chụp ảnh hiện trường xong.
Trên chiếc giường sang trọng, tao thấy xác của 1 người đàn ông nằm trên đó, người đàn ông này chắc cũng tầm 28-30 tuổi. Và cái công việc quen thuộc lại diễn ra, khiêng cái xác qua chiếc băng ca và đem xuống chiếc xe cứu thương với sự giúp sức của mấy ông công an... Giờ đây tao thấy nó hết sức đơn giản với những cái xác như thế này, khác xa với cái cảm giác ban đầu khi mới vào nghề.
Đám đông hiếu kỳ lại dạt sang 2 bên để tránh đường cho chiếc xe cứu thương hú còi chạy đi.
Tao lặng lẽ cùng ông anh nhận xác chuyển cái thi thể người đàn ông vào căn phòng phía trong khi về đến Bình Hưng Hòa, để chờ người thân đến làm thủ tục nhận xác. Vậy là coi như kết thúc được phân nửa công việc, tao leo lên xe, bật ghế nằm hút thuốc rồi ngủ quên khi nào không hay.
Không biết ngủ được bao lâu thì tao bị đánh thức bởi những tiếng nói lao xao, tiếng khóc... Vậy chắc là người nhà của nạn nhân đến rồi, tao cũng chẳng quan tâm, đốt tiếp 1 điếu thuốc, tao vẫn nằm trên xe mà nhả khói đều đều...Mà hình như có nhiều người bên ngoài lắm thì phải, tiếng nói ngày càng nhiều xen lẫn tiếng khóc than...
Chắc có lẽ không thể chợp mắt tiếp nữa, tao bước xuống xe, vươn vai ngáp 1 cái thật đã. Tiến lại cái ghế đá gần đó với lon cà phê trên tay, tao ngồi xuống bật nắp cái lon cà phê rồi làm 1 ngụm, cái vị cà phê lon uống liền chắc chắn không thể so sánh được với những ly cà phê rang xay nhưng cũng làm cho tao tỉnh táo được phần nào.
Nhìn ra ngoài trời, ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều như trải dài lên từng ngọn cây, kẽ lá và trong cái không gian này, những giọt nắng hình như tăng thêm nỗi u buồn da diết.
Tao ngồi nhìn những làn khói thuốc lơ đãng tan vào khoảng không hư vô, rồi nhìn vào đám người đang đứng tụ tập ở gần đó, bất chợt tim tao đập loạn nhịp, hồi hộp khi phát hiện trong đám người ấy là 1 khuôn mặt, 1 khuôn mặt tưởng chừng tao đã quên và dường như nó đã bị vùi sâu trong kí ức của tao...
Là em sao ??? Đúng thật rồi, chính xác là em, vẫn khuôn mặt đó, hàng mi cong vút, cái sóng mũi cao, có chăng sự khác biệt với lúc trước đó là em đẹp hơn thôi, đẹp 1 cách mặn mà...
Tao thẫn thờ ngồi đó, tao không dám nhìn em nữa, tao sợ phải đối diện với em, đã hơn 6 năm rồi, tao không gặp em và cũng chẳng muốn gặp em, mối tình đầu của tao tưởng chừng như đã được chôn chặt trong sâu thẳm tâm hồn tao, nhưng rồi giờ đây, tao lại gặp em trong trường hợp như thế này...
Em là mối tình đầu của tao khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tao là 1 thằng chuyên cầm đầu những vụ quậy phá, đánh nhau ở trường, luôn nằm trong TOP những học sinh có nguy cơ bị đuổi học...Còn em là 1 nữ sinh ngoan hiền, nằm trong TOP những học sinh xuất sắc của trường.
Tao và em như 2 thái cực đối lập với nhau, vậy mà tụi tao lại yêu nhau, cái tình yêu của lứa tuổi học trò, nó thật là ngây thơ trong sáng. Có thể nói 2 năm cuối cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất quãng đời học sinh của tao, 2 năm cho 1 mối tình đầu đầy những kỉ niệm thật đẹp với em...
Rồi tụi tao cũng tốt nghiệp, tao không thể cùng em bước tiếp vào khoảng trời Đại học, chắc có lẽ tình yêu của tao dành cho em không đủ lớn để mà bước tiếp cùng nhau.
Khi mà càng lớn tuổi người ta càng thích sự bình yên khi bên nhau nhưng khi còn trẻ, người ta lại rời xa nhau vì sự bình yên nhàm chán đó và tao rời xa em cũng như vậy, vì những bốc đồng của tuổi trẻ, kết thúc 1 mối tình dang dở trong những giọt nước mắt của em...
Ngày cưới của em, tao chẳng thể đến dự, tao đang bị tạm giam vì liên quan tới 1 vụ đánh nhau, chắc em trách tao nhiều lắm. Rồi từ đó, tụi tao chẳng còn liên lạc gì với nhau, như 2 đường thẳng song song chẳng hề chạm vào nhau, vậy mà thoáng 1 cái đã hơn 6 năm.
Bất chợt, có giọng nữ quen thuộc bên cạnh hỏi tao
_ Có phải T đó không?
Tao ngước mặt nhìn lên, là em, em đã nhận ra tao. Giờ đây, tao chỉ biết đứng lên và nở 1 nụ cười gượng gạo mà chào em Tình đầu của tao
_ Uhm, T đây. Tình đầu khỏe không?
Em gật đầu rồi hỏi thăm về tao sao lại có mặt ở đây. Tao kể sơ với em về công việc hiện tại của tao, rồi em buồn bã, những giọt nước mắt em rơi, Tình đầu cho tao biết người mà tao mới chở về chính là chồng em. Tao hơi giật mình vì sự bất ngờ này, tao không nghĩ giữa tao và em lại gặp nhau trong cái tình huống trớ trêu như thế này
Qua lời kể của Tình đầu, vợ chồng em đều là công chức nhà nước ở 1 huyện ngoại thành của Sài Gòn, hôm nay chồng của em đi học 1 lớp gì đó và thuê căn phòng ở khách sạn để nghỉ trưa đợi chiều học tiếp và rồi anh lại nằm xuống mãi mãi không thức dậy nữa.
Rồi pháp y cũng đến, chiếc màng nhựa được kéo lại, những âm thanh quen thuộc với tao lại vang lên, ngoài kia những hạt mưa cũng bắt đầu rơi lộp độp. Tao ngồi ở 1 góc, trên tay vẫn là điếu thuốc đang cháy dở, thi thoảng tao lại hướng ánh mắt của mình về phía Tình đầu, em đang khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào của em làm xé lòng những người xung quanh, ngoài trời, cơn mưa ngày 1 nặng hạt hơn, tiếng gió rít lên từng cơn...
Chiếc xe cứu thương nặng nề rời khỏi Bình Hưng Hòa trong cơn mưa tầm tã nặng hạt, trong xe cái xác của người đàn ông được đặt trong cái túi đựng xác, kéo dây kéo lại đàng hoàng. Tình đầu và những người thân trong gia đình ngồi lặng lẽ, tiếng khóc sụt sùi đâu đó lại vang lên...
Tao chỉ biết im lặng và lặng lẽ lái xe, tao biết đây là mất mát quá lớn với gia đình em, sẽ có những khó khăn phía trước đang chờ đón em khi em đã mất đi người chồng, người trụ cột gia đình nhưng rồi những mất mát, khó khăn sẽ qua đi, giống như cơn mưa ngoài kia, có tầm tã cỡ nào thì cũng có lúc trời quang mây tạnh.
Chiếc xe cứu thương dừng lại trước 1 căn nhà khang trang trong 1 khu dân cư, nơi này thuộc 1 huyện ngoại thành của Sài Gòn. Cái túi đựng xác được mấy người thanh niên khiêng vào trong nhà, những cái rạp đã được dựng lên chuẩn bị cho cái đám tang...
Ngày hôm sau, tao xin nghỉ rồi liên lạc với những người bạn cũ, tụi tao cùng nhau đi viếng đám tang của chồng em.
Nhìn em tiều tụy trong bộ đồ tang, thỉnh thoảng em lại nhìn di ảnh của chồng mình rồi nước mắt lại rơi, tao thấy hơi nhói ở trong lòng. Tao và tụi bạn thắp nhang xong rồi lặng lẽ ra về, quay đầu lại nhìn em, tao chỉ biết nói thầm trong lòng
_ Cố lên nha em !!!
Quá khứ chỉ còn là ký ức, từ lâu nó đã không còn giống với hình ảnh trong mắt tao năm nào. Dù có lưu luyến cũng không nên quay đầu lại, quay đầu nhìn lại sẽ làm mất đi những gì tốt đẹp ban đầu...
Chia tay tụi bạn, chạy về căn nhà của tao. Vĩnh Long lại chào đón tao bằng nụ cười nhẹ nhàng, tao bước vào nhà, ngã người ra bộ ghế ở phòng khách, Vĩnh Long đem cho tao ly cà phê đá mà em vừa pha, vị cà phê hôm nay sao ngon quá, tao nói với Vĩnh Long
_ Tối nay cho anh ăn ké với em nha. Anh ngán cơm bụi quá rồi
Vậy là tối đó, tao ngồi ăn bữa cơm do chị em của Vĩnh Long nấu. Ăn xong, tao lại chở Vĩnh Long dạo quanh 1 vòng đường phố Sài Gòn, ngồi uống cà phê cùng nhau ngắm Sài Gòn về đêm.
Vĩnh Long nghiêng đầu dựa vào vai tao, những ngón tay của tao lặng lẽ siết chặt bàn tay của em, tụi tao ngồi đó, im lặng và tận hưởng những phút giây hạnh phúc bên nhau, ngoài kia con sông Sài Gòn với những con sóng bập bềnh thổi những làn gió mát rười rượi vào bờ...
Đời người thật ngắn ngủi, nếu hôm nay tao để lãng phí quãng thời gian này, thì mai đây nếu tao hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi. Trông mong chi cuộc sống giàu sang phú quý, chi bằng tao cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap36

Hơn nửa tháng từ cái lần tao đi ăn cùng với Vĩnh Long và Điều dưỡng, tưởng chừng câu nói muốn cho thằng P. điếm 1 bài học chỉ là trong lúc nóng giận của Điều dưỡng nhưng không như vậy, mọi việc không như tao nghĩ.
Hôm nay Vĩnh Long điện thoại cho tao nói rằng em Điều dưỡng cần tao giúp đỡ, Vĩnh Long ít khi nhờ tao điều gì nhưng hôm nay em điện thoại cho tao, nhờ tao giúp cho Điều dưỡng, chắc có lẽ Điều dưỡng đang gặp vấn đề gì nghiêm trọng lắm. Vậy là đành chạy qua chỗ Vĩnh Long, hên là hôm nay 4 thằng kia vẫn còn nằm ngủ ở nhà, chưa ai có tài để chạy.
Tao dựng chiếc xe phía trước sân rồi bước vào phía trong nhà, Điều dưỡng đã ngồi trên bộ ghế ở phòng khách từ lúc nào, Vĩnh Long thì đang loay hoay đứng ở quầy bán thuốc cho khách. Thấy tao, Điều dưỡng gật đầu chào kèm theo nụ cười luôn làm thu hút người đối diện.
Tao ngồi xuống đối mặt với em, Điều dưỡng hơi ngượng ngùng, chắc em không biết bắt đầu câu chuyện với tao như thế nào.
Vĩnh Long bước vào nở 1 nụ cười với tao rồi nhìn Điều dưỡng nói
_ Điều dưỡng cứ nói hết chuyện với anh.T đi, giờ này mà ngại gì nữa
Nói xong Vĩnh Long bước xuống phòng bếp để pha cà phê cho tao, Điều dưỡng bây giờ bắt đầu mạnh dạn kể cho tao nghe câu chuyện mà em đang gặp phải, vừa nghe câu chuyện em kể, tao vừa đốt điếu thuốc, Vĩnh Long cũng đã đem cho tao ly cà phê đá để trên bàn, em ngồi bên cạnh tao, cũng chăm chú nghe câu chuyện của Điều dưỡng đang kể...
Thì ra sau vụ tao từ chối xử vụ thằng P. điếm, Điều dưỡng thông qua 1 mối quan hệ xã hội bên ngoài, em tìm được mấy thằng giang hồ chịu đứng ra đánh dằn mặt thằng P.điếm, điều kiện Điều dưỡng đưa ra là phải rạch mặt và đánh phải nhập viện, số tiền em trả cho mấy thằng kia là 30 triệu kèm theo số tiền nợ trên 200 triệu, tụi kia thu được bao nhiêu thì tụi nó hưởng bấy nhiêu.
Rồi vụ xử thằng P. điếm cũng diễn ra theo đúng yêu cầu của em, Điều dưỡng đứng từ xa để kiểm chứng cuộc thanh toán của tụi kia. Vậy là coi như mọi chuyện đã kết thúc, nhưng vài ngày sau, mấy thằng giang hồ kia lại điện thoại cho em rồi nói là thằng P. điếm nhờ 1 băng giang hồ khác kiếm tụi này, bây giờ tụi này phải quy động thêm người để chơi lại, mà muốn chơi lớn thì phải có tiền, tụi nó muốn yêu cầu Điều dưỡng chi thêm 50 triệu, nếu không thì tụi nó xì vụ em thuê tụi nó làm cho bên thằng P. điếm xử lý.
Kể xong, Điều dưỡng gục đầu khóc nức nở, em sợ gia đình mình biết vụ em quen với 1 thằng điếm rồi bị gạt tiền, sợ đám thằng P. điếm biết được sẽ trả thù, tiền em có thể đưa thêm nhưng đưa lần này rồi lần sau sẽ như thế nào, rồi lỡ chuyện này tới tay của bên công an không biết em sẽ như thế nào... Em vừa khóc vừa nói, Vĩnh Long hình như cũng muốn khóc theo em, còn tao thì hớp 1 ngụm cà phê rồi cười nhếch mép, tao nghĩ đây cũng là bài học cho Điều dưỡng nhưng nhìn em khóc, tao cũng động lòng thương cảm, huống hồ Vĩnh Long đã lên tiếng nhờ tao giúp cho Điều dưỡng.
Lại hớp thêm 1 ngụm cà phê, rít 1 hơi thuốc, tao nói với Điều dưỡng
_ Thật ra nãy giờ nghe em kể, anh thấy có gì đó sai sai, nhưng tụi mà em mướn đánh thằng P. điếm, anh chắc mấy thằng này chỉ muốn làm tiền em thôi
Điều dưỡng lúc này đã ngưng khóc, em chăm chú ngồi nghe những lời tao nói, tao nói tiếp
_ Bây giờ như vầy, em cứ hẹn tụi nó ra quán cà phê nào đó, anh sẽ đi với em, ra đó để anh nói chuyện phải quấy với tụi kia rồi tùy cơ ứng biến
Điều dưỡng mừng rỡ ra mặt, em hỏi tao
_ Vậy khi nào được anh?
_ Tùy em thôi !!! Em cứ hẹn tụi nó ra đưa tiền. Tao cười trả lời
Vậy là nhanh như cắt, Điều dưỡng móc cái điện thoại trong túi xách ra rồi bấm số gọi. ĐM, đúng là con nhà tiểu thơ chưa hiểu sự đời, bá vô mấy thằng nhóc ác rồi.
Tụi kia hẹn 30' nữa ở 1 quán cà phê trên đường Nguyễn Chí Thanh, vậy là phải ra mặt vụ này rồi, ĐM dòng đời sao cứ đưa đẩy tao hoài vậy.
Vĩnh Long chắc hơi lo cho tao, em cứ căn dặn tao phải cẩn thận, không được động tay động chân, tao chỉ biết ậm ừ cho em đừng có lo lắng.
Gần đến giờ hẹn, tao chở Điều dưỡng trên chiếc xe máy của mình ra quán cà phê mà tụi kia đã cho địa chỉ. Và có lẽ tao đã sai khi cứ nghĩ ra nói chuyện bình thường với tụi kia, tao đâu biết rằng 1 mối nguy hiểm đang chờ tao phía trước...
Ra đến quán cà phê, tao đậu xe phía trước quán rồi bước vào trong cùng với Điều dưỡng.
Vào trong quán cà phê, Điều dưỡng nhìn xung quanh nhưng không thấy tụi kia, em móc điện thoại ra a lô cho tụi nó thì tụi kia đang ngồi phía tầng trên, vậy là tụi tao bước lên tầng trên.
Lên tới tầng trên thì tao thấy trên này có nhiều bàn trống không có khách, chỉ có 1 bàn với 4 người đang ngồi, Điều dưỡng kéo tay tao tiến lại phía cái bàn đó, tụi tao kéo ghế ngồi xuống.
Trước mặt tao là 2 thằng trẻ, cũng xăm trổ đầy mình, mặt mày cũng bặm trợn như Trương Phi trong phim Tàu, 2 thằng già, mà ĐCM là 2 thằng già tao gặp lúc uống cà phê với anh.X, 2 thằng này đứng ra dàn xếp vụ mấy thằng trại hòm lúc trước. ĐM, chuyến này ngon rồi, 2 thằng lol này chắc còn cay cú tao vụ lần trước.
Đúng như tao đoán, 2 thằng già cũng nhận ra tao, 1 thằng hất hàm nói với tao
_ Mày nữa hả? Vụ lần trước không có ông.X là mày no rồi
Tao cười cho qua chuyện rồi nói
_ Vụ nào tính vụ đó đi anh ơi.
Thằng già ngồi kế bên lên tiếng
_ Mày là sao với con bé này
Tao vẫn bình thản vừa trả lời vừa rút điếu thuốc ra châm lửa hút
_ Thì anh em trong nhà thôi anh.
Khứa già quay sang hỏi Điều dưỡng
_ Vậy em có đem tiền ra cho tụi anh không em?
Điều dưỡng hơi bối rối trước câu hỏi của khứa già, vội nhìn qua tao như cầu cứu vì trước lúc đi em đâu có chuẩn bị tiền bạc gì. Tao nói luôn
_ Em nghe nói đã đưa tiền đủ cho mấy anh. Còn vụ thằng P. điếm có kêu ai thì mấy anh phải xử lý được chứ. Giờ đòi thêm tiền, em thấy hơi bị mất nét
Như gãi đúng chỗ ngứa, thằng già đập bàn cái bốp làm Điều dưỡng ngồi bên cạnh tao giật thót cả mình, thằng già la lớn
_ Mày là CC gì, ở đây tới lượt mày lên tiếng hả con chó
ĐM mấy thằng mặt lol, tụi nó định chơi bài để chớp tinh thần tao chứ gì, cái bài này tao còn lạ gì với tụi giang hồ ma tụi mày. Tao chỉ tay vào mặt thằng già rồi chớp lại liền
_ Nãy giờ nói chuyện đàng hoàng, làm CC gì lớn tiếng vậy huynh? Nói thẳng cho dễ, tiền *** dư để đưa, thằng nào thử đụng vô em tao thử coi
Thực ra tao nói như vậy vừa để chớp ngược lại tụi nó, vì tao biết tụi này chỉ chuyên sắp tuồng để moi tiền những người nào yếu bóng vía bá phải tụi nó thôi.
Tao đứng dậy, kéo tay Điều dưỡng theo tao bước đi, tao nghĩ tụi giang hồ ma này chắc cũng *** dám làm gì tao nhưng thật sự tao đã lầm, 1 sai lầm khiến tao phải trả giá.
....Bốp...hình như tao vừa ăn 1 cái ly lên đầu từ phía sau, chưa kịp nghe xong tiếng la lớn... Á...của Điều dưỡng bên cạnh thì tao ăn tiếp 1 cái ghế cây vào sau lưng làm tao gục xuống, lại 1 tiếng... Bốp...nữa vang lên, những mảnh vỡ của cái ly văng tung tóe xuống cái nền xi măng, tao cảm nhận được dòng máu âm ấm đang chảy xuống từ trên đỉnh đầu của tao.
Tiếp đến là những cái đá vào 2 bên bẹ sườn của tao, 4 thằng, chính xác là 4 thằng đang tung những cú đá vào cái thân thể đang nằm gục trên sàn của tao. Lúc đó, tao chỉ biết dùng 2 tay ôm đầu rồi cố gắng rút chân nằm co lại để hứng những cú đá như trời giáng của tụi nó.
Tao nghe bên cạnh hình như Điều dưỡng đang van xin tụi kia đừng đánh nữa. Lúc sau, chắc có lẽ nghe thấy tiếng đánh nhau, những người ở quán chạy lên kéo tụi kia ra. Như trút được cơn giận, tụi nó ngưng tập thể dục cho tao, hậm hực bước đi không quên nói lại với Điều dưỡng
_ Cho mày 3 ngày nữa không có tiền thì đi chết nhe con
Tao nằm đó, đầu óc choáng váng, chiếc áo sơ mi tao đang mặc đã ướt đẫm màu máu, quần áo thì tả tơi, thân thể đau nhói, lấy tay sờ lên cái đầu thì tóc tao ướt đẫm vì máu.
Điều dưỡng vừa khóc vừa cố đỡ tao ngồi dậy, vài nhân viên trong quán cũng xúm lại phụ đỡ tao xuống tầng dưới, giờ thì tao cũng đã phần nào lấy lại được bình tĩnh sau trận đòn bất ngờ của tụi kia, tao lết từng bước ra chiếc xe máy đậu phía ngoài, Điều dưỡng định gọi taxi đưa tao vào bệnh viện nhưng tao ngăn lại, vậy là tao ngồi phía sau, Điều dưỡng chạy chiếc xe máy chở tao vào phòng cấp cứu của Chợ Rẫy. Cũng hên, bệnh viện gần đây mà.
Tao nằm trên chiếc băng ca rồi được bảo vệ đẩy vào phía trong phòng cấp cứu, Điều dưỡng phải đứng ở ngoài không được vào trong, tao thấy em vẫn khóc, không ngờ lại có 1 ngày em khóc vì tao. ĐM đẩy băng ca cho người ta suốt, bữa nay có người đẩy tao lại, cũng biết cảm giác nằm trên băng ca nó ra sao rồi.
Tao vẫn tỉnh táo nhưng có điều đầu tao hơi choáng, chắc có lẽ do mất máu nhiều quá. Nằm đó hơn 15' thì có bác sĩ tới thăm khám, hỏi tao tên gì? bao nhiêu tuổi? nhà ở đâu? làm công việc gì?...chắc coi tao còn tỉnh táo hay không vậy mà. ĐM, rồi hỏi sao tao bị như vầy, tao trả lời bị đánh, khứa bác sĩ nhìn tao chằm chằm, chắc khứa chưa thấy ai bị đánh bao giờ ha gì...
Tiếp theo tao được đẩy đi chụp CT, rồi X-ray các kiểu con đà điểu. Cuối cùng là khâu 5 mũi trên đầu, không bị gãy xương hay gì hết chỉ bị chấn thương phần mềm nên lấy thuốc uống và không cần nằm viện.
Lúc này hình như tao đã khỏe hơn, chỉ còn hơi đau nhức cơ thể khi cử động thôi. Vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, tao đã thấy Vĩnh Long, anh.X, thằng bạn thân đứng đó, ĐM sao đủ mặt văn võ bá quan vậy.
Vĩnh Long chạy đến bên tao, đỡ tao ngồi xuống cái ghế đá, mắt em rơm rớm nước mắt, hỏi thăm tao đủ điều, tao trả lời muốn mệt. Thằng bạn thân thì vừa cười vừa hỏi
_ ĐM, chưa chết hả mậy ? Nhẹ mà, tịnh dưỡng vài bữa rồi tao đi với mày kiếm tụi nó
Anh.X bước tới ngồi xuống bên cạnh tao, anh hỏi
_ Rồi mày thấy ổn chưa?
Tao trả lời
_ Dạ bình thường mà anh, mất máu chút xíu chứ không có gì đâu anh
Anh.X lại hỏi tiếp
_ Mày biết đám nào làm không?
Tao kể cho anh nghe vụ của Điều dưỡng, rồi vụ tao đi gặp tụi kia và bị tụi nó chơi hội đồng
Nhìn mặt anh.X có vẻ tức giận, anh gầm gừ nói với tao
_ Để tao qua lôi đầu tụi nó ra, tụi nó biết mày là em tao vậy mà tụi nó chơi hội đồng mày, mặt mũi tao còn để đâu nữa
Anh.X lấy điện thoại định gọi cho ai đó nhưng tao ngăn lại rồi nói
_ Vụ này của em, anh để em giải quyết, anh biết tính thằng em rồi, cứ để em
Anh.X im lặng 1 lúc rồi nói
_ Vậy tao cho mày xử vụ này
Quay qua thằng bạn thân, anh.X nói
_ Mày đi với nó, thiếu người thì nói anh
Thằng bạn thân cười ha hả rồi nói với anh.X
_ Anh nghĩ sao mà em bỏ nó được.
Cuối cùng, anh.X chở tao, Vĩnh Long và Điều dưỡng về nhà tao bằng xe ô tô, thằng bạn thân thì chạy chiếc xe máy của tao theo sau.
Về đến nhà, thằng bạn thân cất xe vô nhà cho tao không quên nở 1 nụ cười gian xảo nhìn tao rồi nói lớn cho cả Vĩnh Long và Điều dưỡng nghe
_ ĐM bị như vầy mà có 2 mỹ nhân chăm sóc thì quá sướng rồi, gặp tao, tao bị nặng hơn cũng cam lòng
Nói rồi nó nhảy tót lên chiếc ô tô của anh.X đợi sẵn ngoài cửa.
Điều dưỡng hơi đỏ mặt vì câu nói vui của thằng bạn thân. Tao thấy nó nói đúng mà.
Số điện thoại của thằng chủ xe gọi đến, tao giật mình, giờ bị như vầy thì làm sao chạy xe đây, thôi đành nhờ nó chạy vậy. Tao bắt máy định nói sự cố tao gặp phải nhưng thằng chủ xe đã biết tất cả, nó khuyên tao tịnh dưỡng cho khỏe, còn xe cộ cứ yên tâm, nó sẽ chạy thay tao.
Tao cúp máy rồi hỏi Vĩnh Long và Điều dưỡng là đã báo vụ của tao cho thằng chủ xe biết rồi à nhưng cả 2 đều ngạc nhiên nói rằng chưa hề nói vụ của tao cho thằng chủ xe. Vậy sao thằng chủ xe lại biết?
Vĩnh Long lên phòng kiếm cho tao 1 bộ đồ để thay sau khi tao tắm rửa sạch sẽ, tao còn nhiều đồ cất trong tủ trên phòng mà.
Nằm trên bộ ghế ở phòng khách, tao nở nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy Vĩnh Long thì đang lui cui nấu cháo cho tao ở phòng bếp, còn Điều dưỡng thì đang tỉ mỉ phân những liều thuốc cho tao. Thi thoảng, 2 người con gái lại thay phiên hỏi thăm sức khỏe tao như thế nào...
Nhìn lại cái thân thể tao lúc này sao mà nó tàn tạ quá, giờ đây trong đầu tao đang lên những kế hoạch sắp tới để cho tụi chó kia 1 bài học. Tao đã phạm sai lầm vì cái tính chủ quan nhưng tụi kia cũng đã phạm 1 sai lầm rất lớn vì đã đánh lén và chơi hội đồng với tao
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top