[Funland] Kí ức 1 thời ngang dọc

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
308
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
#kíức1thờingangdọc
#
Chap6
nói chi tiết như vậy là vì tao thấy trong xamvn có nhiều thằng ở miền Bắc, và có thể chưa có dịp thưởng thức được cơm tấm Sài
Trang này ae viết truyện gần giống Voz cụ thớt nhỷ. Cụ thớt là tác giả hay copy về đấy ạ.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap19

Tao về lại Sài Gòn lúc 5h chiều và đón tao trở về là 1 cơn mưa đầu mùa, mưa lớn lắm, mưa trắng xóa những con đường. Mưa như gột rửa sạch sẽ mọi thứ. Bất chợt, bên mái hiên 1 ngôi nhà, tao thấy 1 cặp đôi đang trú mưa, người con gái đứng nghiêng đầu nép vào chàng trai để tránh những hạt mưa bắn vào người, nhìn họ thật hạnh phúc dưới cơn mưa đầu mùa và tao bắt gặp hình ảnh vợ chồng tao những ngày còn đang yêu nhau trong đó.
Vậy đó, khi yêu nhau cho dù tụi mày đứng đâu, dưới những cơn mưa hay dưới cái lạnh đầu đông thì tụi mày vẫn thấy ấm áp vì hạnh phúc đúng không ?
Về tới bãi xe, như thường lệ vẫn vệ sinh và kiểm tra xe, rồi giao tiền cước cho thằng chủ xe. Lên tới phòng thì thấy thằng Bến Tre và Nha Trang đang nằm ngủ ngon lành. Tao vào tắm rửa sạch sẽ rồi bước xuống nhà, pha ly cà phê đá rồi bắt ghế ra trước nhà nhâm nhi, cơn mưa đã ngớt hạt. Bỗng tao có tin nhắn Zalo, là Vĩnh Long:
_ " Mưa buồn quá anh ơi, anh có ở Sài Gòn không? "
Tao nhắn tin trả lời:
_ " Anh mới về tới, đang ngồi cà phê ngắm mưa "
Vĩnh Long hỏi han tao đủ thứ, rồi rủ tao qu nhà ăn lẩu, biết là giờ này tụi kia còn nằm ngủ thì tao tài cuối rồi. Vậy là nhắn tin cho thằng Nha Trang kêu nó khi nào lên tài thì alo cho tao biết để về trực tài.
Dắt chiếc xe máy ra ngoài, tao nổ máy chạy chấm chậm để tận hưởng cái không khí trong lành sau cơn mưa, chiếc xe máy của tao hướng về quận 8, nơi căn nhà của tao có Vĩnh Long đang chờ.
Qua tới nơi, tao bấm chuông, Vĩnh Long chạy ra mở cửa cho tao, em mặc chiếc váy màu hồng nhạt, toát lên vẻ đẹp đài cát mà hơi kiêu sa. Tao bước vào nhà theo em, mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người em, mọi đồ vật trong nhà vẫn như cũ, có khác là những bức tranh được treo thêm lên tường làm cho căn nhà trở nên hài hòa và có vẻ sang trọng hơn, thêm những chiếc tủ kiếng để thuốc tây được đặt ngay ngắn chờ ngày khai trương. Tao chép miệng:
_ Nhà có bàn tay phụ nữ vào là có khác liền, nhà đẹp hơn xưa
Em cười nhẹ nhàng đáp:
_ Thôi khỏi nịnh em he. Nay ăn ở nhà đi anh, em nấu lẩu Thái cũng sắp xong rồi. Con nhỏ em Vĩnh Long nó về quê rồi, chắc mốt nó lên.
Tao cười rồi nói:
_ Vậy để anh thử tài nấu nướng của em coi sao? Uống rượu vang không? Lên phòng của anh lấy đi
Vĩnh Long nói ngay:
_ Em dọn vào phòng anh ở, đâu biết có rượu trong đó đâu ta, biết là em xử hết rồi
Tao cười rồi kêu Vĩnh Long lên phòng với tao, dù gì bây giờ phòng đó em đang ở, cũng phải tế nhị chút xíu.
Tiến vào căn phòng cũ của tao ở tầng 1 cùng em, hơi bất ngờ vì nó gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ hơn nhiều, 1 khung ảnh to được treo trang trọng ở đầu chiếc giường ngủ, đó là ảnh chụp gia đình em, tất cả 4 người đều nở cùng 1 nụ cười hạnh phúc. Tao mở cái tủ cây đặt ở góc phòng, những chai rượu tao được tặng, rồi tao mua đều được tao cất trong chiếc tủ này. Lấy ra 1 chai vang đỏ , Chateau Trotanoy Pomerol năm 1995, tao chọn loại này vì tao thích cái mùi thơm nồng nàn và cái vị chát nhẹ dễ uống của nó.
Định quay ra thì tao để ý trên chiếc bàn trang điểm cạnh cái đầu giường là 1 tấm ảnh màu đã cũ theo thời gian được lồng vào 1 khung hình bằng gỗ được ép kiếng cẩn thận. Tấm ảnh đó là hình ảnh 1 thằng nhóc chừng 13-14 tuổi với mái tóc hớt ngắn kiểu 3 phân đều, nó quàng tay cặp cổ 1 bé gái nhỏ hơn nó 1 vài tuổi. Cả 2 đều nở 1 nụ cười hồn nhiên, trong trẻo. Tao hỏi Vĩnh Long đang đứng đó nhưng cặp mắt tao vẫn dán chặt vào khung ảnh đó
_ Em vẫn còn giữ được tấm hình này hả ?
Tao nghe em bật cười rồi nói:
_ Em vẫn giữ cái hình ảnh chú rể và cô dâu lúc xưa mà anh. Nhìn anh với em lúc đó cứ ngố ngố sao đâu
Và tụi mày biết không? Đó chính là tấm ảnh chụp tao và Vĩnh Long khoảng mười mấy năm trước. Em vẫn giữ nó từng đó năm, nâng niu và trân trọng.
Bước xuống tầng trệt, tao để chai rượu vào ngăn đá tủ lạnh, rồi phụ Vĩnh Long làm lặt vặt cho xong nồi lẩu
Cuối cùng, nồi lẩu Thái đã được đặt lên bàn ăn trên cái bếp gas mini. Tao lấy chai rượu đã được ướp lạnh kèm theo 2 cái ly bằng pha lê chuyên dùng để thưởng thức rượu vang. Dùng cái đồ mở rượu vang xoáy mạnh vào cái nút bần, rồi từ từ kéo mạnh cái nút ra khỏi chai rượu,... Bốc...tiếng nổ nhẹ kèm theo cái mùi thơm nồng của rượu thoát ra. Tao rót rượu nhè nhẹ vào 2 cái ly pha lê. Đưa em ly rượu, em lắc nhè nhẹ cái ly với thứ chất lỏng màu đỏ bầm theo hình vòng tròn rồi từ từ đưa cái ly lên mũi hít nhẹ. 2 cái ly được cụng nhẹ vào nhau, vị chát nhè nhẹ hòa lẫn mùi thơm nồng nàn của nho được ủ lâu ngày như lắng đọng trên từng dây thần kinh khứu giác và vị giác của tao.
Đang ăn vừa được mấy con tôm thì... phụt...Mấy cái đèn vụt tắt, cúp điện mẹ nó rồi. Lò mò với cái đèn flash điện thoại, tao lấy ra mấy cây nến được tao dự trữ phòng khi cúp điện được để trên cái tủ gần đó
Mấy ngọn nến được thắp lên, ánh sáng lờ mờ hắt vào 2 khuôn mặt đang ngồi đối diện nhau.
Tao nói vui:
_ Khung cảnh này cũng đâu thua ở nhà hàng hả em ?
Đôi môi em lại nở nụ cười như đồng ý với câu nói của tao vừa rồi.
Tao và em cũng cháp xong nồi lẩu và nói đủ chuyện trên trời dưới đất, em dọn dẹp rồi gọt ít trái cây đem ra tráng miệng. Nãy giờ tao chỉ uống kiểu cầm chừng và thưởng thức là chính vì sợ về lên tài bất chợt. Vĩnh Long thì uống nhiều hơn tao. Hớp nhẹ ly rượu, em nhìn tao rồi nói trong cái giọng hơi ngà ngà say:
_ Anh có biết lúc nhỏ, mỗi lần anh về, rồi tụi mình cùng chơi trò cô dâu, chú rể. Mỗi lần như vậy em vui, rất vui. Và em coi anh như thần tượng trong lòng em mỗi khi anh hay nói trước mặt mấy đứa bạn gần nhà là sau này lớn lên anh sẽ cưới em, lo lắng cho em suốt đời. Chắc em ngu lắm hả anh ? Em tin lời anh và luôn hy vọng
Tao im lặng, không ngờ những câu nói xàm của tao lúc thời trẻ trâu lại gieo vào lòng em niềm hy vọng.
_ Anh xin lỗi, anh không nghĩ những câu nói đó lại làm em hy vọng.
Em lại cười và nói tiếp:
_ Anh biết không? Lúc mới quen bạn trai của em, em chỉ nghĩ quen cho khỏa lấp, và mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát của em, em lên Sài Gòn học, bạn em cũng lên đây đi làm, rồi dành dụm tiền để thi tiếp đại học. Ngày bạn em ra đi vì tai nạn giao thông, em ân hận lắm, nếu không vì em thì anh ta đâu có chết... Cho đến lúc này em vẫn chưa hết day dứt về lỗi lầm của mình...
Bây giờ thì tao đã hiểu mọi chuyện. Vĩnh Long lại khóc, những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má của em. Tao bước đến bên em, 2 tay đặt lên đôi má của em, vuốt nhẹ từng giọt nước mắt đang chảy ra. Tao khẽ nói :
_ Mọi chuyện qua lâu rồi em. Dù muốn hay không nó đã xảy ra rồi.
Vĩnh Long bất chợt chồm người ôm tao vào lòng em,em hôn lên trán, lên má, lên mặt tao... Tao đứng im không cử động. Bờ môi em lại tham lam tìm kiếm môi tao. 2 đôi môi cùng gắn chặt vào nhau...
Và trong căn phòng ngủ trên tầng 1, cái ánh sáng lập lòe từ những ngọn nến đang cháy hắt vào 2 cái cơ thể đang ôm lấy nhau, những mảnh vải cuối cùng đã bị vứt xuống cái sàn gỗ, tiếng thở mạnh dồn dập cùng với những tiếng rên nhè nhẹ đầy nhục dục. Trên bức tường, 2 cái bóng đen như hòa lại làm 1 với nhau trong cái đê mê xác thịt. Ngoài kia, mưa lại rơi tạo nên âm thanh lắc rắc hòa lẫn với tiếng rao đêm của cái giọng miền Bắc quen thuộc
_ Bánh chưng đâyyy...Bánh giò đâyyy...Chưng giò đâyyyyy...
Tao đứng bên cửa sổ nhìn xuống con đường vắng về đêm, đốt 1 điếu thuốc, nhả làn khói trắng ra cái không gian lành lạnh bên ngoài. Vậy là mối quan hệ giữa tao và Vĩnh Long lại sang 1 trang mới. Nếu nói yêu thì thật sự tao chưa hề yêu Vĩnh Long, tao vẫn sợ bắt đầu lại 1 mối quan hệ mới, và hơn hết tao vẫn nghĩ về đứa con trai của tao, nó quá nhỏ để hiểu mọi chuyện. Giống như tao lúc nhỏ, tao luôn không thấy hài lòng khi thấy những người phụ nữ khác bước vào cuộc sống của ba tao, tao chỉ muốn ba tao chỉ là của riêng mẹ tao và tao.
Vĩnh Long hình như rất tinh tế, em bước đến sau lưng tao, luồn 2 tay ôm tao từ phía sau, mặt em áp vào lưng tao rồi thầm nói nhỏ:
_ Em hiểu những gì anh đang suy nghĩ. Nhưng việc của ngày mai, hãy để ngày mai tính nha anh
Hai cơ thể trần trụi đứng đó, ôm nhau, im lặng, bản tình ca được phát ra đều đều từ cái chiếc điện thoại trên giường
"...Mây có bay và em có hay
ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất ngây
men yêu thương đã thấm cuộc đời.
Một lần nào đó bước bên em âm thầm
một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.."
 

Botieuho

Xe máy
Biển số
OF-428198
Ngày cấp bằng
8/6/16
Số km
98
Động cơ
216,799 Mã lực
Tuổi
37
đọc chuyện cụ cuốn hút quá
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap20

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tao tỉnh giấc. Số của thằng Nha Trang, nó báo nó mới lên tài. Khẽ nhìn đồng hồ, 5h10'. Tao nhìn sang Vĩnh Long, em cũng thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của tao, em hỏi nhỏ:
_ Anh đi hả?
_ Anh phải về để trực, tới tài anh rồi ! Tao vừa nói vừa bước vào nhà vệ sinh, những tia nước nóng xịt xuống người từ chiếc vòi sen làm tao tỉnh táo hẳn ra sau 1 đêm dài với Vĩnh Long, tao và em như những con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, cứ lao vào nhau trong đê mê bất tận.
Tao dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng, không quên quay lại trao cho em 1 nụ hôn tạm biệt. Đốt 1 điếu thuốc, tao nổ máy cho chiếc xe chạy chầm chậm, đường phố Sài Gòn buổi sáng sớm không khí thật dễ chịu, cái cảm giác hơi lành lạnh sau 1 đêm mưa chỉ làm người ta muốn rụt đầu vào cái chăn ấm áp mà ngủ tiếp.
Tấp xe vào 1 quán phở ven đường, gọi 1 tô đặc biệt. Tô phở nghi ngút khói được đem ra thì vừa lúc điện thoại tao có tin nhắn Zalo, là em với dòng tin nhắn " Anh chạy xe cẩn thận. Yêu anh ". Bấm vội trả lời " Cám ơn em "
Tao ăn tô phở ngon lành, chắc có lẽ vì đói và cũng chắc có lẽ 1 niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong tao.
Đàn ông là vậy. Luôn đa tình, tham lam và nhạy cảm, và tao cũng không ngoại lệ.
Về đến nhà thì cũng hơn 6h sáng, ra quán gần đó làm ly cà phê buổi sáng. Uống gần hết ly cà phê thì chuông điện thoại tao lại reo lên...
Hôm nay điểm đến của tao là bệnh viện Chợ Rẫy. Vẫn như thường lệ, chiếc xe cứu thương lại hú còi inh ỏi, luồn lách qua dòng xe cộ đông đúc buổi sáng.
Chiếc xe của tao từ từ chạy vào cổng bên đường Thuận Kiều của bệnh viện Chợ Rẫy.
Vào đến sân bệnh viện, tao thấy chiếc băng ca có 1 người phụ nữ nằm trên đó, cạnh đó là 1 người đàn ông đứng cạnh, tay không ngừng bóp nhè nhẹ vào cái bóng nhựa màu xanh được gắn trực tiếp vào cái ống nhỏ luồn vào trong miệng người phụ nữ. Có thêm 1 thanh niên trẻ và 1 bé gái chừng 8-9 tuổi đang tay xách nách mang mấy cái giỏ và ba lô. Tao lui xe vào, bước xuống hỏi người đàn ông cho chắc chắn có phải đây là ca của tao vận chuyển hay không.
Vậy là chính xác ca của tao. Tao mở cốp, kéo băng ca xuống. Phụ người đàn ông và thanh niên kia nhấc người phụ nữ đã hôn mê đang nằm và chuyển qua băng ca của tao, trong khi đó đứa bé gái thì lại giữ cái bóng nhựa tiếp tục bóp nhè nhẹ như không để cho cái bóng nhựa ngừng lại.
Cũng đúng thôi, vì nếu ngừng tay bóp trong thời gian dài thì tính mạng của người phụ nữ kia sẽ kết thúc thật sự. Những người bệnh khi xuất viện mà được người nhà bóp bóng như thế này thì coi như tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, 10 phần sống thì coi như họ đã chết hết 6-7 phần, nói theo dân gian là bệnh viện chê nên trả về để người nhà lo hậu sự. Bóp bóng chỉ là biện pháp y tế can thiệp để giữ cho phổi được thở cầm chừng, giữ được tính mạng của người bệnh được về đến nhà, được ra đi trong vòng tay của những người thân.
Sau khi chiếc băng ca được cố định trên xe cùng với người nhà. Tao lái chiếc xe từ từ ra cổng, cầm xấp giấy tờ xuất viện trình cho chốt bảo vệ ở cổng thì 2 thằng mặt lol nào đó đột nhiên xuất hiện chặn đầu xe của tao.
ĐM 2 thằng này hất hàm kêu tao xuống xe trước sự ngạc nhiên của những người đang ngồi trên xe. Tao mở cửa vừa bước xuống thì bất ngờ ăn ngay 1 cái táng của 1 thằng làm tao choáng váng mặt lol. Chưa để tao phản ứng thì 1 cú đá thẳng vào bụng làm tao ngã ngay xuống mặt sân. Tao ngồi ôm cái bụng và cái má còn rát rạt mà xoa xoa. ĐM chuyện *** gì đánh hơi bị nặng tay vậy mấy tml. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tao đâu có gây thù với thằng nào thời gian gần đây đâu ta.
Thằng mặt lol vừa đánh tao với cái mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tao gầm gừ nói:
_ ĐMM, mày vô đây lấy bệnh có hỏi tụi tao chưa, tính vô đây phá giá đập bể chén cơm của tụi tao hả mậy ?
ĐM giờ thì tao đã phần nào hiểu được lý do tao vừa bị đánh. Tao lồm cồm đứng lên rồi nhỏ nhẹ nói với nó:
_ Mấy anh thông cảm giùm em, em chỉ là thằng chạy mướn, chủ xe kêu em lấy bệnh ở đâu thì em đi lấy ở đó, chứ em có biết gì đâu.
Thằng lol kia nó nghiến răng định nhào vô đánh tiếp cùng với câu nói :
_ ĐMM không biết thì tao đánh cho mày biết
Nhưng bất chợt thằng đi cùng cản thằng lol đó lại, ĐM xíu nữa thì no khỏi ăn cơm bữa nay luôn
Cái thằng đứng ra ngăn cản nhìn tao rồi nói:
_ Mày đưa số điện thoại của chủ xe mày cho tao.
Tao móc điện thoại ra, lấy số đưa cho nó. Nó móc điện thoại của nó ra và bấm số gọi. Thằng chủ xe bắt máy và tao nghe thằng kia chửi 1 tràng như đại liên, đại loại là khu vực bệnh viện này của nó, và xe của nó độc quyền ở đây, xe khác vào phải theo giá của nó và phải rớt 50% tiền cò cho nó.
ĐM bây giờ tao mới hiểu thật sự, tụi lol này nó kiếm tiền trên nỗi đau của những người bệnh ở đây. Tao chợt nhớ lúc trước, ba tao bệnh cũng nằm ở đây, lúc bác sĩ nói là nên đưa ông về vì khó mà qua khỏi, tao thuê xe cứu thương đưa ba tao về lúc đó giá cả tao không để ý vì chỉ muốn đưa ba tao về càng sớm càng tốt. Sau này qua 1 người bạn cũng chạy cứu thương, tao mới biết là cái giá tao trả hôm đó mắc gấp đôi xe cứu thương bên ngoài vào. Và tao còn được biết, nếu tự kêu xe ngoài thì thủ tục xuất viện sẽ bị làm khó này nọ, còn nếu kêu xe của những điều dưỡng, y tá giới thiệu thì thủ tục được giải quyết nhanh chóng. Máu nóng tao nổi lên nhưng tao nghĩ ở đây có bảo vệ mà họ không ngăn cản, điềm nhiên đứng xem thì chắc chắn tụi này cũng không phải là dạng vừa ở khu vực này, hơn nữa tao có 1 mình, nếu động tay động chân thời điểm này tao chắc chắn sẽ gặp bất lợi, rồi còn bệnh nhân nằm trên xe đang bóp bóng, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì không biết người phụ nữ kia có còn sống được khi về tới nhà hay không nữa.
Lúc này thì thằng kia cúp máy, nó gằn giọng hướng về tao nói :
_ Mày lui xe vào chỗ cũ, bỏ bệnh lại rồi biến cho tao.
ĐM vậy là thằng lol chủ xe *** dàn xếp được chuyện này. Vậy là tao lên xe, gài số lui, lui chiếc xe từ từ vào lại khuôn viên bệnh viện. Lúc này trên xe, người đàn ông chắc nãy giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, anh ta nói như khóc với tao:
_ Em ơi, anh năn nỉ em giúp dùm anh. Tụi nó báo giá cao quá, anh không đủ tiền, tiền bạc dồn hết vô để trị bệnh cho vợ anh, giờ cái nhà dưới quê cũng đang cầm cố. Tiền xe đi về cũng phải mượn anh em họ hàng mới có. Tụi nó sao mà ác quá trời em ơi.
Đứa bé gái tự nhiên bật khóc, nó nói như van xin tao trong tiếng nấc nghẹn:
_ Chú ơi...Chú làm ơn làm phước chở mẹ con về nhà đi chú ơi
ĐM tao nghe nói đến đây thì không chịu được nữa. Tao quay lại nhìn người đàn ông rồi nói:
_ Để em giải quyết, anh đợi em xíu
Tao móc điện thoại ra, bước xuống xe. Bấm số điện thoại cho thằng chủ xe, nó bắt máy:
_ Anh.T đợi em, em đang kiếm người nhờ giải quyết
Tao nói ngay với vẻ bực tức:
_ Ông nhắm dàn xếp được không? Nếu không được thì để tui
Chắc nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của tao, nó im lặng ko nói gì. Tao nói luôn:
_ Vậy để tui dàn xếp vụ này cho ông.
Nó không ngăn cản và nói :
_ Vậy anh.T coi giải quyết giùm em
ĐM nó, vậy là tao ăn nguyên cái mâm này rồi. Tao mở danh bạ điện thoại, lướt nhè nhẹ vài cái trên màn hình. Bấm gọi 1 số điện thoại.
_ Anh.X hả? Em.T nè, em muốn nhờ đại ca vụ này.....
Tao kể sơ qua về tình huống tao đang gặp. Giọng ồm ồm của người đàn ông đầu dây bên kia cười nhếch mép rồi nói:
_ Mày đợi anh 5 phút, tao gọi qua đó nói chuyện, chuyện nhỏ mà.
Tao cúp máy, đứng yên nhìn ra hướng cổng bệnh viện, tụi lol kia vẫn đứng đó và hướng ánh mắt tụi nó cũng đang chĩa thẳng về phía tao.
5' rồi 10' trôi qua thật nặng nề với tao, tao nghĩ không biết người tao nhờ có dàn xếp vụ này được không. Bỗng tao thấy thằng lol kêu tao lui xe vào, nó móc điện thoại trong túi quần ra và đi ra 1 góc nghe. Cùng lúc này thì chuông điện thoại tao vang lên. Tao bắt máy:
_ Dạ em nghe.
_ Anh dàn xếp vụ này cho mày xong rồi đó. Cứ chạy xe đi đi. À mà lâu rồi anh không thấy mày, hôm nào qua cà phê với anh..!!! Giọng người đàn ông nói
Tao cám ơn và hứa sẽ qua trong vài ngày tới.
Bước lên xe, tao cho xe chạy từ từ, từ từ ra cổng bệnh viện, tao thấy thằng kia đã nghe xong điện thoại và bước tới đứng bên chốt bảo vệ nói gì với thằng còn lại. Hít 1 hơi tao cho xe tiến thẳng tới chốt bảo vệ để nộp giấy xuất viện.
Bước xuống xe, tao tiến thẳng tới chốt bảo vệ, tao coi như chưa hề có sự xuất hiện của 2 thằng mặt lol đang đứng đó. Tao đưa giấy xuất viện cho thằng bảo vệ, nó cầm xem rồi ghi ghi chép chép vào cuốn sổ đặt trên bàn. Nó trả lại tao tờ giấy, tao cầm lại rồi bước về xe. Bỗng 1 thằng mặt lol cất tiếng hỏi tao:
_ Mày là em ruột của anh.X hả? Sao nhìn mặt mày không thấy giống ổng gì hết vậy?
Tao cười nhếch mép rồi nói:
_ Em đi được chưa mấy anh?
2 thằng lol kia *** nói gì. Tao bước lên xe, mở còi hú rồi cho xe phóng nhanh ra đường, hướng về tỉnh Hậu Giang. ĐM, tao có duyên với miền Tây hay sao đó
Lại qua vài câu hỏi thăm, tao biết được người phụ nữ đang nằm hôn mê kia là vợ của anh này. Chị bị ung thư gan, bác sĩ trả về, trước ngày xuất viện, có mấy người lên hỏi có cần xe đưa về không và báo giá. Thấy giá cao quá, anh này mon men ra ngoài bệnh viện hỏi giá thì biết giá xe ở ngoài chỉ nửa giá so với giá mấy người trong bệnh viện đưa ra nên anh quyết định kêu xe cứu thương dịch vụ ở ngoài. Vậy là bị hành tiếp vụ giấy xuất viện, lúc đó anh ta cùng thằng em vợ và đứa con gái quỳ xuống năn nỉ cả 1 buổi mới được giải quyết.
ĐM nghe mà thấy thương xót cho những cảnh đời của những người đi nuôi bệnh. Được chuyển lên từ những bệnh viện tuyến dưới, người bệnh cũng gọi là bệnh nặng hoặc rất nặng, người thân, gia đình cũng bị bào mòn sức khỏe vì những giấc ngủ không trọn vẹn trong thời gian nuôi bệnh, rồi tiền bạc cũng tốn kém rất nhiều trong thời gian điều trị... Và khi những hy vọng sống của người bệnh bị dập tắt, người thân của họ chỉ mong muốn nhỏ nhoi là được đưa người bệnh về nhà để được ra đi trong bàn tay của những người thân yêu... Vậy mà tụi mặt lol này lại nỡ trục lợi trên những nỗi đau kia. Biết là làm gì cũng phải có lợi nhuận nhưng cái lợi cũng vừa phải, đâu phải ai ai cũng có điều kiện để đáp ứng cái giá tụi nó đưa ra, tao thấy tụi này giống như bầy kền kền chuyên ăn xác chết, không hơn không kém.
Chuyến xe đó, tao cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Vừa đổ dốc cầu Cần Thơ, tao nghe thằng thanh niên nói với người đàn ông là chị kia thở yếu lắm. Nghe vậy tao cố gắng chạy thật nhanh, tiếng còi hú vang lên từng hồi liên tục...
Và khi còn cách nhà của người phụ nữ kia khoảng 5 cây số, thì tao nghe thấy tiếng khóc nức nở của người chồng, rồi đứa bé gái, tiếng thút thít của người thanh niên... Chị đã ra đi, chị không còn thở nữa rồi. Tiếng khóc của người chồng như bất lực nhìn người vợ ra đi khi chưa kịp về đến nhà, cũng giống như tao đang bất lực vì không đưa kịp chị về, chỉ còn có 5 cây số nữa thôi mà chị. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm không trọn vẹn cái nhiệm vụ của mình là đưa được chị về gặp lại căn nhà của mình lần cuối cùng. Tha lỗi cho em !!!
Chiếc xe đỗ xịch bên lề đường trước 1 căn nhà nhỏ, phía sau là 1 con kênh chạy dài song song với con đường quê phía trước nhà. Chiếc băng ca được kéo ra, tao nhìn khuôn mặt chị như đang ngủ, những người thân trong nhà ào chạy ra, lúc này người đàn ông như không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh ta hét lớn:
_ Vợ em mất rồi !!!
Mọi người bàng hoàng chạy đến cái băng ca tao đang kéo. Lại những tiếng khóc vang lên. Đứa bé gái đi sát bên tao, tay nó lay lay cái chân của mẹ nó mà nói trong tiếng khóc nức nở :
_ Mẹ ơi, dậy đi mẹ ơi... Đừng bỏ con mẹ ơi
Tiếng than khóc vang lên như xé tan cái bầu không khí yên bình của cái làng quê này.
Vào đến nhà, sau khi đặt xác chị lên cái giường đã được chuẩn bị từ trước. Tao nói với người chồng :
_ Để em giúp anh rút bỏ cái ống trong miệng của chị nhà.
Anh ta nhìn tao rồi nói giọng nghẹn ngào:
_ Cám ơn em đã đưa vợ anh về. Em giúp vợ anh lần cuối này nữa nhe em.
Tao khom người, gỡ cái bóng nhựa ra khỏi miệng chị, tiếp theo kéo nhè nhẹ cái ống nhựa đã được gắn sâu trong miệng chị. 1 dòng máu tươi chảy nhẹ ra từ khóe miệng của chị khi cái ống vừa được rút ra. Anh chồng vội lấy 1 cái khăn lau cho chị.
Thu tiền cước vận chuyển xong. Tao kéo chiếc băng ca ra để lên xe. Đóng cốp.
Trong lòng tao cảm thấy nặng nề, như chưa hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Bất chợt tao rờ nhẹ cái má hồi sáng vừa bị táng, nó không còn đau rát nữa. Tao móc điện thoại ra và bấm số :
_ Tao nhờ mày 1 chuyện, ra khu Chợ Rẫy kiếm giùm tao mấy thằng này...( tao tả chi tiết từng thằng)... Tụi này chắc có số má khu này chắc mày cũng dễ kiếm. Chừng hơn 3 tiếng nữa tao về tới Sài Gòn...Tối nay chơi, mày sao?
Giọng bên kia đầu dây cười rồi nói giọng chắc nịch:
_ Chuyện của mày là chuyện của tao. Dứt !!!
Tao cúp máy, làm 1 hớp bò cụng, đốt điếu thuốc, phà 1 hơi khói. Tao cười nhếch mép rồi cho xe phóng đi...Và sắp tới, có lẽ 2 thằng chặn xe tao lúc sáng cũng không ngờ sắp nhận 1 cái kết mà tụi nó chắc sẽ không nghĩ tới...
 

thằng nhà quê

Xe điện
Biển số
OF-383948
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
4,068
Động cơ
272,063 Mã lực
Đây là 1 câu chuyện kể về chính những gì mình đã trải qua, được chứng kiến, được cảm nhận, được đồng cảm với những mảnh đời...
Mình sẽ dùng "tao" để xưng hô cho đúng cái chất đời trong câu chuyện, hy vọng sẽ góp phần tạo thêm những góc nhìn về cái xã hội này...

#kíức1thờingangdọc
#Chap1

Hôm nay, sáng sớm lọ mọ ra quán cà phê làm ly cà phê sáng như thói quen thường lệ của tao. Vô tình nghe tiếng còi xe cấp cứu và 1 chiếc xe cấp cứu lướt nhanh qua trên đường, chiếc xe cấp cứu với bảng số trắng 51B-*****, tao thầm nghĩ 90% là bệnh viện trả về để người bệnh được ra đi bên gia đình người thân để không phải ra đi ở bệnh viện rồi làm hồn ma vất vưởng hoặc là người nằm trong xe đã chết, giờ đưa về quê lo hậu sự... Tao nghĩ như vậy vì tao cũng từng là 1 lái xe vận chuyển cấp cứu như vậy. Miên man theo dòng ký ức quay về với thời gian hơn 3 năm về trước...
Lúc đó tao cũng không nghĩ là mình lại bước vào cái nghề gắn với thế giới tâm linh này bởi vì tao rất sợ xác chết, sợ máu... À mà để tao kể sơ qua về lý lịch bản thân : ông bà già tao chỉ có duy nhất 1 đứa con trai là tao, tao thuộc thế hệ 8x đời cuối, gia đình tao ở quận 8 - Sài Gòn. Gia đình tao cũng thuộc tầng lớp trung trung, ba mẹ tao ly hôn năm tao lúc 7-8 tuổi gì đó vì lúc đó còn nhỏ nên không nhớ rõ lắm, ông già tao thì chuyên thu mua giấy vụn từ các tỉnh miền Tây đem về bán lại cho các nhà máy để tái chế, tao thì ở với bà già nhưng được khoảng 1 năm sau thì bà già tao phải gửi tao cho dì 5 ( em ruột của mẹ tao) vì mẹ tao phải xuất cảnh sang Thụy Sỹ theo diện bảo lãnh của dì 7 tao ( cũng là em ruột của mẹ). Ngày mẹ tao đi, tao nắm tay mẹ tao khóc rất nhiều , mẹ tao cũng khóc, mẹ nói tao ráng lên, mẹ qua cố gắng làm vài năm sẽ rước tao qua, mẹ dặn tao đủ điều nhưng lúc đó hình như tao chỉ biết khóc và khóc, lúc đó tao nghĩ tại sao mẹ lại bỏ tao, mẹ không thương tao....trong đầu 1 đứa trẻ hơn 7 tuổi như tao cứ nghĩ là cả thế giới này đã sụp đổ từ lúc mẹ tao từ nhà bước lên xe với đống hành lý để ra sân bay. Tao cố chạy theo, cố gắng nắm tay mẹ lại nhưng vô vọng, dì 5 ôm tao lại, kéo tao vào nhà... Và mẹ tao bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh mang theo người mẹ của tao đi xa, xa lắm....
Tao kể như vậy để những tụi mày biết sơ về tuổi thơ của tao và cũng để tụi mày hiểu cái tuổi thơ đó nó ảnh hưởng đến tâm lý của tao sau này, đó chính là sợ những cuộc chia ly, sống đa cảm và có phần bạo loạn trong chính con người của tao.
Và cái cơ duyên tao đến với nghề lái xe cấp cứu là sau khi tao ly hôn với vợ tao và làm ăn thất bại ( tao sẽ viết riêng 1 chap kể từ lúc mẹ tao đi đến lúc tao kết hôn và ly hôn).
Lúc đó tâm trạng chán nản, người ta nói đen bạc đỏ tình còn tao thì méo thấy gì chỉ thấy toàn màu đen, đời như cứt...Cầm cái điện thoại iPhone 5s vuốt vuốt tìm mấy trang việc làm coi có việc gì làm không vì lúc đó cũng sắp cạn tiền, trong tài khoản còn hơn chục triệu nhưng sống giữa cái đất Sài Gòn này mà nhiêu đó thì thấm gì so với cái tính xài tiền bạt mạng của tao. Vô tình thấy dòng tin đăng tuyển : " Cần tuyển tài xế chạy xe cấp cứu,ưu tiên biết ràng đường các quận ở Tp. Hồ Chí Minh, có kinh nghiệm, có thể đi đường dài thường xuyên . Liên hệ : 0989.****** "
Tao suy nghĩ với kinh nghiệm lái xe của tao thì khỏi phải bàn , còn đường xá thì chuyện nhỏ như con thỏ vì tao là dân Sài Gòn gốc mà, cái quan trọng là đi đường dài, có nghĩa là ngoài Sài Gòn còn có đi các tỉnh xa, cái này tao thích vì được lái xe đi đây đi đó mà lại có tiền và đặc biệt là sẽ nguôi ngoai phần nào vì cú sốc ly hôn và công việc làm ăn thất bát vừa qua. Vậy là bấm số điện thoại gọi liền cho thằng tuyển dụng, đầu dây bên kia là 1 thằng chắc cũng trạc tuổi tao, nói rõ là muốn xin việc lái xe, vậy là nó phán tao 1 câu : vậy ông có sợ xác chết không? ĐM, cũng xác định là chạy xe cấp cứu sẽ có những cái này nhưng nghe nó hỏi cũng hơi ngán nhưng nghĩ lại thì giờ còn cái kẹc gì nữa mà sợ với ngán, thoáng chút ngập ngừng tao trả lời : sợ thì cũng sợ nhưng em nghĩ em sẽ dễ thích nghi. Nó cười nhẹ như méo tin câu trả lời của tao. Đm, thằng lol. Nhưng nó vẫn hẹn tao 3h chiều chạy qua gần Bình Hưng Hòa uống cà phê rồi nói rõ cụ thể công việc. Nghe tới khu Bình Hưng Hòa là tự nhiên tao thấy ớn ớn, tml nào ở Sài Gòn chắc cũng sẽ có cảm giác giống như tao, đó là 1 khu nghĩa trang rất rộng đan xen với các con đường Tân Kỳ Tân Quý, Bình Long từ rất lâu... Từ khi Sài Gòn mở rộng quy hoạch phát triển các quận vùng ven thì chính quyền tổ chức di dời tất cả ngôi mộ ở Bình Hưng Hòa, nhưng nói thì dễ làm mới khó, các ngôi mộ mới thì còn có người thân, con cháu đến bốc, còn các ngôi mộ lâu năm hoặc không có người thân thì phải chờ xử lý. Thành ra đi ngang khu này có thể thấy vẫn còn rất nhiều ngôi mộ chưa cải táng xen lẫn với những ngôi mộ với cái huyệt đã đào lên để lấy hài cốt di dời cải táng về nơi khác. Và ở đây người ta còn xây dựng 1 lò thiêu với hệ thống hiện đại, đó là thiêu bằng điện.
Giờ cũng hơn 1h trưa, cũng thấy bao tử cồn cào, vậy là thay đồ ra kiếm gì bỏ bụng rồi chạy qua chỗ hẹn với thằng ml kia.
Đúng 3h chiều, tao có mặt trước cổng lò thiêu Bình Hưng Hòa, móc điện thoại ra alo cho thằng lol đó, nó bắt máy và hướng dẫn tao chạy vào 1 con hẻm nhưng đủ lớn để 1 xe ô tô chạy vào được, con hẻm nằm phía sau nghĩa trang Bình Hưng Hòa nhưng dân cư đông đúc. Và tao nói thêm là lò thiêu Bình Hưng Hòa được xây bao quanh bởi những bức tường cao và xung quanh là những con đường với khu dân cư đông đúc được mọc lên vài năm nay theo nhịp phát triển của Sài Gòn.
Chạy xe tới đúng địa chỉ nó hướng dẫn, tao dừng xe,định móc điện thoại ra alo nó xác nhận là tao đã tới thì 1 thằng bước ra, dáng người ốm, trắng trẻo nhìn thư sinh, nó cười cười hỏi tao:
Có phải a.T ko?
Tao vội đáp : đúng rồi anh. Em tới gặp anh để hỏi rõ cụ thể công việc như thế nào.
Nó mời tao vô nhà. Mà thực ra chỗ đó vừa để ở và vừa chỗ đậu dàn xe cấp cứu. Tao ngó quanh thì thấy 2 chiếc xe cấp cứu loại Toyota Hiace đời 2008 - 2009 đậu sát nhau mà dân tài xế họ hay gọi cái tên bình dân là cá mập đầu búa, loại này thì thuộc diện chạy rất trâu bò trên mọi nẻo đường. Còn 1 chỗ trống nữa, chắc là 1 chiếc nữa đậu nhưng không thấy đâu. Nó kêu tao lên trên nói chuyện, tao bước theo nó lên trên bằng cái cầu thang sắt chắc chắn. Ở trên này có thể gọi là 1 cái gác lửng, có 2 phòng và cũng có ban công, rất thoáng. Bên dưới thì là khoảng sân để đậu 3 chiếc xe cấp cứu, 1 phòng đóng cửa và 1 khu bếp và nhà vệ sinh, nhìn sạch sẽ và cũng thoáng mát lắm. Thằng lol đó dẫn tao vào phòng đầu tiên trên gác lửng, ở đây lại có thêm 1 thằng nữa đang nằm ngủ, tao đoán thằng này chắc là tài xế cũng như tao. Thằng lol giới thiệu nó là chủ của mấy chiếc xe cấp cứu này, tao gọi nó là thằng chủ xe. Thằng chủ xe quay sang chỉ thằng ku đang ngủ giới thiệu là thằng này người Nha Trang, cũng là tài xế của 1 trong những chiếc cấp cứu đậu ở dưới. Nó kêu thằng Nha Trang dậy, nói sắp có đồng nghiệp mới nè ông ơi. Thằng kia lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở rồi chào xã giao tao. Nó vội quơ cái bàn chải và cây kem đánh răng chạy xuống dưới nhà. Còn lại tao và thằng chủ xe, tao đưa bộ hồ sơ gốc lúc thi bằng lái và bộ hồ sơ xin việc có xác nhận của địa phương cho nó kiểm tra. Nó kiểm tra thật kỹ bộ hồ sơ gốc đã cũ của tao ( tao lấy bằng lái ô tô năm 2008, giờ cũng hơn 6 năm rồi, thời điểm tao bắt đầu công việc đó là giữa 2014 ). Sau 1 lúc kiểm tra các loại giấy tờ của tao thì thằng Nha Trang cũng vừa lên tới, nó cầm theo 3 chai trà xanh 0 độ đưa thằng chủ xe 1 chai, và mời tao 1 chai, còn nó 1 chai. Lúc này thằng chủ xe lên tiếng :
_ Anh.T người ở Sài Gòn chắc đã rành hết đường và các bệnh viện ở Sài Gòn hả a?
Tao thầm nghĩ ĐM đã trao đổi qua điện thoại rồi còn dài dòng nhưng vẫn cười và đáp :
_ Dạ, cũng gần 90% anh ơi, trừ mấy khu bán xì ke tụi nó canh người lạ quá, em không dám vô thôi
Nó cười, thằng Nha Trang cũng cười. Sau nụ cười đó, tao thấy mặt nó nghiêm lại. Tao nghĩ, ĐM cái lol gì dzậy? Hay mình lỡ lời?
Thằng chủ xe từ từ hỏi tao :
_ Anh.T có sợ xác chết ko?
Chưa đợi tao trả lời, nó nói tiếp:
_ Công việc này em cũng nói rõ. Ngoài chuyển bệnh bình thường từ bệnh viện này qua bệnh viện kia, chở bệnh nhân từ nhà đến bệnh viện khi có yêu cầu. Cái này đơn giản, em nghĩ anh làm được. Nhưng những trường hợp này ít lắm...
Lúc này tao thầm nghĩ, những trường hợp như vậy ít thì đơn giản mà, nhưng những câu nói tiếp sau của nó làm tao bắt đầu lạnh sống lưng
Giọng nó vẫn đều đều:
_ Công việc chính của xe bên mình là đến các bệnh viện, nhà xác, hiện trường tai nạn giao thông khi có điện thoại của các trại hòm, bên công an hay mấy thằng cò xác ....xe bên mình chủ yếu chở xác chết thì nhiều, nếu chở người sống thì cũng thuộc diện thập tử nhất sinh, sắp có tên trong sổ của Diêm vương rồi.
Nói xong, nó im lặng khẽ nhìn tao để xem thái độ tao như thế nào. Nó lại tiếp tục sau vài giây im lặng
_ Cái nghề này, mặc dù anh là tài xế, nhưng lúc đi làm, chỉ có mình anh. Đôi khi người thân của người đã mất người ta sợ nhất là chết vì tai nạn giao thông, tự tử, bị giết nên mình phải là người trực tiếp cầm, nắm tử thi. Anh T chịu được không?
Nói đến đây thì tao hơi lạnh giò lạnh cẳng. Tao cũng là 1 người tin tưởng về chuyện tâm linh. Tao luôn nghĩ có 1 thế giới vô hình luôn tồn tại song song với thế giới của mình. Nhưng tao nghĩ tại sao tao không làm thử công việc này, có người làm được thì mình cũng phải làm được chứ, với lại làm công việc này mình sẽ được đi nhiều, được ra Bắc vào Nam, thôi thì cứ đưa chân làm liều, cứ chơi đi,hối hận tính sau. Vẫn cái suy nghĩ, cái bản tính của tao từ xưa đến giờ, bốc đồng và bạo loạn trong con người tao. Tao trả lời :
_ Trước tới giờ mình chưa làm công việc này bao giờ, nhưng mình sẽ cố gắng thích nghi với công việc này.
Như cũng hiểu ý của tao, thằng chủ xe nói tiếp :
_ Anh.T cứ đi theo xe với thằng ku em Nha Trang vài ca. Vừa để quen xe, vừa để quen công việc coi có phù hợp với mình không đã. Nhưng chắc là anh phải dọn đồ qua đây ở vì tính chất công việc của anh em mình bất chợt lắm. Có điện thoại kêu là phải lên xe đi liền
Tao thầm nghĩ, vậy là quá tiện rồi. Nhà tao thì sắp tới sẽ cho thuê nguyên căn, tiền thuê nhà tao dùng để chu cấp hàng tháng cho con trai 2 tuổi của tao.
Vậy là ba điều bốn chuyện 1 chút rồi tao nháy mắt với thằng em Nha Trang và thằng chủ xe cho tao được mời cà phê để ra mắt. Thằng chủ xe nói :
_ Thôi anh.T cứ ra uống với thằng Nha Trang. Để hôm nào đủ mặt anh em mình làm chầu lẩu luôn, em có việc đi ra ngoài chút xíu, với còn thiếu 1 thằng nữa, nó quê miền Tây ở Bến Tre chạy đưa xác về Nghệ An rồi . Anh em mình còn nhiều dịp mà nếu anh trụ lại được với công việc này
Tao cười ậm ừ thầm nghĩ thằng chủ xe này nói thật lòng hay mỉa mai mình đây? Thôi kệ mẹ nó, nghĩ gì thì nghĩ, tao chắc chắn phải cố gắng để làm công việc này, không thể bỏ cuộc. Tính tao là vậy, luôn muốn chinh phục những cái khó
Chở thằng Nha Trang ra quán cà phê gần đó, tao kêu ly sinh tố bơ như thói quen, thằng kia thì Lipton đá. Mở gói thuốc Marlboro trắng mời nó 1 điếu, tao làm 1 điếu, thả khói. Mục đích tao muốn rủ nó ra vừa là anh em làm quen tâm sự, vừa là muốn tìm hiểu sâu hơn về công việc sắp tới và học hỏi từ nó thêm kinh nghiệm của người đi trước.
Giới thiệu thêm với nó về hoàn cảnh gia đình của tao, nó cười khà khà :
_ Vậy là em cũng giống anh, em cũng ly dị với con vợ, thằng con em được 3 tuổi gửi cho bà nội nuôi. Vậy anh em mình có duyên rồi
Nói về nhân tình thế thái 1 chút thì cũng biết được ku em bị bể vụ bóng banh, phải đi du lịch mũi né vào Sài Gòn. Lúc con còn ở Nha Trang thì ku em nó chạy xe tải chở hải sản tuyến Nha Trang - Sài Gòn.
Nó nói công việc hiện tại cũng là cái duyên. Nhưng không phải ai muốn làm cái nghề chạy xe vận chuyển cấp cứu như thế này là chạy đâu. Trước tao có nhiều người xin vào chạy, nhưng theo nó được 1 chuyến hoặc vài chuyến là chạy mất dép. Những ca bình thường thì không gì, chết vì bệnh tật thì thi thể còn nguyên nhưng những ca chết vì tai nạn giao thông thì khủng khiếp lắm, thi thể nhầy nhụa, mình phải nhặt để vào băng ca đủ cho người ta, rồi những ca chết vì tự tử như treo cổ, chết vì bị giết... ĐM nó, chỉ nghe thôi cũng muốn ám ảnh với những thằng như tao...Rồi nó chỉ tao những kinh nghiệm khi tiếp xúc với xác chết, nào là phải mang 2 cái bao tay y tế mỗi tay, khẩu trang đàng hoàng, nếu biết người chết vì lao phổi hay bệnh truyền nhiễm thì cứ gấp đôi mà đeo...Nó nói liên tù tì làm đầu tao cứ u u mê mê. ĐM nó, biết tao mới bắt đầu, nói gì mà nhiều vậy, tml.
Đang miên man nghe nó giảng bài thì thoáng qua ở quầy pha chế, tao bắt gặp 1 nụ cười tỏa nắng của 1 cô bé chắc tầm 19-20 tuổi gì đó, em vừa cầm cái bình lắc của tụi bartender hay dùng để biểu diễn lúc pha chế, em vừa lắc vừa nói chuyện với tml nào bên cạnh chắc cũng là nhân viên pha chế. Đôi má em lúm đồng tiền mỗi khi em cười, cái cơ thể e rung lắc theo nhịp lắc từ đôi cánh tay giữ chặt cái bình pha chế, nhìn bộ ngực lắc lên lắc xuống của em mà tao quên hết những câu nói của thằng em Nha Trang ngồi kế bên.
Thấy mặt tao đơ đơ nhìn cô bé pha chế ở quầy. Thằng Nha Trang hiểu ý nói với tao:
_ Anh.T cũng để ý bé đó hả?
Tao quay sang cười gian:
_ Em cũng biết bé này hả?
Thằng Nha Trang thả 1 hơi thuốc, nó nói :
_ Bé này tên..., quê ở Đồng Nai là sinh viên năm nhất trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm bên Lê Trọng Tấn đó anh. Em nó làm thêm ở đây
Vậy là tao biết được chút thông tin về em Đồng Nai này rồi. ĐM nó, vẫn cái tính ăn sâu vào máu rồi, gặp gái đẹp như gặp ông cố nội sống lại. Nhưng nghĩ thầm, em nó dễ thương như thế này chắc chắn có 1 đống thằng theo đuổi, thôi kệ mẹ, trước tiên phải làm khách mối của quán cà phê này trước đã.
Tiếng chuông điện thoại của thằng em Nha Trang reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ gian tà của tao. Nghe nó trả lời :
_ Dạ OK anh, em về liền. Để em nói anh.T
Nó cúp máy, quay sang tao nói :
_ Có ca hiện trường, anh chủ xe kêu em hỏi anh đi theo với em không? Đi với em, em chỉ anh cụ thể công việc
Tao đồng ý ngay rồi vội kêu tính tiền, không quên nhìn sang em gái Đồng Nai đang loay hoay pha chế ở quầy.
Vội vã lấy chiếc xe máy rồi rồ ga chở thằng em Nha Trang về lại nhà thằng chủ xe
Và từ hôm đó, tao chính thức gắn bó với cái công việc đó 1 khoảng thời gian dài với nhiều kỉ niệm không thể nào quên, và chính cái công việc đó nó làm thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của tao theo 1 hướng tích cực....
cái này bên OS mà
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap21

Vẫn là công việc quen thuộc mỗi khi tao về tới bãi xe, vệ sinh và kiểm tra xe thật kỹ. Xong xuôi tao bước qua nhà. Thằng chủ xe đã pha sẵn 1 ly cà phê đá cho tao và đang ngồi đợi tao ở cái bàn cà phê.
Ngồi xuống làm 1 hớp, đốt thêm điếu thuốc, tao giao tiền cước vận chuyển cho nó. Kiểm tra tiền xong xuôi, nó nói:
_ Cám ơn anh.T giải quyết vụ hồi sáng giùm em.
Tao kể cho nó nghe sự việc lúc sáng rồi chốt 1 câu:
_ Anh cho em khỏi lên tài sắp tới, nếu có tài anh chạy hoặc nhờ ai chạy giùm em. Chuyện này em muốn giải quyết cho xong, có thể hôm nay mình chuyển bệnh ra được, nhưng còn ngày mai, ngày mốt nữa. Ông anh của em hông lẽ giúp đỡ mình hoài sao ?
Thằng chủ xe trầm ngâm không nói gì. Hớp tiếp 1 ngụm cà phê, tao nói tiếp:
_ Không phải mình cướp chén cơm của tụi nó, mình chỉ lấy đúng giá. Anh làm từ thiện nhiều cũng biết mà, dân nghèo bệnh cũng đâu có ít, mà tụi nó ăn trên xương máu người ta, chưa kể muốn lấy xác ở đó ra thì phải chi 1 cái giá cắt cổ.
Thằng chủ xe gật gật ra chiều suy ngẫm. Tao phà ra 1 làn khói rồi lại tiếp tục:
_ Chuyện xã hội cứ để cho anh em xã hội tụi em lo cho. Em bảo đảm sau vụ này, xe mình sẽ đường đường chính chính mà vào đó lấy bệnh và lấy xác, chạy đúng giá không có cái vụ rớt 50% cho mấy con chó đó nữa. Anh cứ yên tâm.
Thằng chủ xe giờ mới lên tiếng:
_ Nhưng làm gì làm, anh phải cẩn thận, tụi kia cũng không phải dân vừa. Nếu về mặt chính quyền thì em có thể giúp anh 1 tay, em có mấy thằng bạn cốt làm công an phường ở đó. Có chuyện gì cần cứ nói em
Tao cười và nói như khẳng định:
_ Chắc không cần thiết đâu anh. Em lo được
ĐM, nếu về mặt chính quyền địa phương thì tao có thể điện thoại trực tiếp cho trưởng, phó phường ở đó là bình thường, thậm chí là cấp thành phố. Những mối quan hệ đó, tao có được là từ những lần đi tiếp khách, tiệc tùng cùng với ba mẹ vợ của tao. Nhưng 1 lần mình nhờ vả người ta thì cũng mắc cái nợ vào người. Còn những người sắp tới đây dính vào chuyện này cùng tao, đó là những người anh em cũng có thể gọi là người 1 nhà, có sống có chết cùng tao lúc trước đây và tao nghĩ lúc đó, chuyện tao làm là đúng chứ không sai.
Đang suy tư thì chuông điện thoại tao reo lên. Là người mà tao có hẹn chiều nay, tao cho địa chỉ cái quán cà phê gần bãi xe rồi xin phép thằng chủ xe lên phòng tắm rửa. Thằng chủ xe không quên nói với theo:
_ Anh.T cứ lo công chuyện đi. Có tài để em chạy cho.
Vậy là yên tâm. Tắm rửa xong xuôi, tao đi bộ qua chỗ quán cà phê, nơi có thằng bạn chí cốt từ nhỏ đang đợi tao ở đó.
Vừa bước vào quán, tao đã thấy thằng bạn ngồi đó cùng với 4 thằng nữa, mặt thằng nào thằng nấy bặm trợn, nhìn cô hồn hơn cả tao, tay thằng nào cũng có đều có mực. Thằng bạn tao cười ha hả:
_ ĐM mày, gác kiếm rồi bữa nay đem kiếm ra mài lại cho bén hả con chó ?
Tao cười hè hè, vậy đó, 2 đứa tao là vậy. Nói thêm về thằng bạn tao. Tao gọi nó là thằng bạn thân, tụi tao chơi chung với nhau từ nhỏ, bằng tuổi nhau, ba nó bỏ đi theo 1 người phụ nữ khác nên nó sống cùng với mẹ và người anh lớn hơn tụi tao 5 tuổi. Tuổi thơ tụi tao là những chuỗi ngày êm đẹp như bao thằng nhóc ở cái thành phố này. Rồi 1 ngày giông bão ập đến với gia đình nó, anh nó đi tù vì đâm chết người. Nó phải bỏ dở việc học từ năm lớp 10 để ra đời mưu sinh phụ mẹ nó vì gia đình nó phải tốn kém 1 khoản tiền lớn để khắc phục cho phía gia đình người bị anh nó đâm chết. Nó rất có hiếu với mẹ, và cũng rất thương anh nó. Tao nhớ những ngày chủ nhật cuối tháng, tao và mẹ con của nó hay bắt xe khách về Tiền Giang, rồi bắt tiếp 1 chuyến xe buýt để vào thăm nuôi anh nó ở 1 trại giam thuộc Bộ Công an. Sau này tao có ô tô, tao vẫn đều đều hàng tháng cùng nó vào thăm nuôi anh nó nhưng lại thiếu hình bóng người mẹ của nó. Bà mất khi tao vừa mới tốt nghiệp 12 vì căn bệnh ung thư, bà giấu nó vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, tiền bạc đâu mà chữa trị. Ngày mẹ nó mất, nó đứng trước quan tài mẹ nó thề sau này sẽ phải kiếm thật nhiều tiền. Cũng đúng thôi, vì không có tiền, mẹ nó phải ra đi đau đớn vì căn bệnh ung thư, cũng vì tiền mà anh nó không được giảm án nhiều do không bồi thường đủ số tiền khắc phục, cũng vì tiền mà nó bỏ dở cái ước mơ bước vào giảng đường đại học để trở thành 1 thằng kỹ sư xây dựng... Nó bắt đầu theo chân mấy anh lớn, chuyện gì nó cũng có thể làm miễn là kiếm được tiền. Rồi nó bị rớt 1 khóa 2 năm vì đánh người gây thương tích, nó chung đủ 2 năm vì vào trong đó, nó đánh luôn thằng trật tự coi buồng của nó phải nhập viện, lý do rất đơn giản: bắt nó quỳ xuống để đá 3 pass vào ngực, gọi là chào phòng. Tao lại vẫn đều đều đi thăm nuôi cả 2 anh em nó. Ngày nó ra tù, ngồi trên xe nó hứa với tao sẽ cố gắng hoàn lương. Nó ít tham gia vào mấy vụ đánh lộn nữa, nó chuyển qua làm mấy trang bóng banh, rồi lô đề, kèm theo coi thêm mấy quán bia ôm và cho tiền góp mấy cái búp làm tiếp bia... Chắc là nó học được những bài học làm kinh tế của những anh lớn trong đó....
Trở lại thực tế, tao ngồi xuống kế nó, cầm ly cà phê đá ngọt thằng bạn thân đã kêu sẵn cho tao. ĐM , nó vẫn luôn nhớ cái gu ăn uống của tao. Đốt 1 điếu thuốc rồi gật đầu chào mấy thằng cô hồn kia, ĐMN, tụi nó bật đứng dậy lễ phép khoanh tay chào tao như mấy đứa học sinh cấp 1 chào thầy cô giáo.
Thằng bạn thân tao vô thẳng vấn đề:
_ Tao có hỏi mấy đứa em bên khu đó. Tụi nó nói 2 thằng mà mày muốn kiếm là đám cò, tụi nó chuyên làm giá rồi đưa xe của tụi nó vào, nói chung là giá cắt cổ, có 3 băng ở đó liên kết làm, có chia từng khoa rõ ràng nhưng băng tụi nó coi mấy khoa thơm thơm và ăn luôn dịch vụ lấy xác. Mà mày đụng với tụi nó hay gì?
Tao từ từ kể lại diễn biến vụ hồi sáng cho thằng bạn nghe, không quên nói nó vụ tao nhờ anh.X.
Nó hơi trầm ngâm rồi nói:
_ Tụi kia có khứa chủ trại hòm chống lưng, nhưng tao *** ngại vì mấy thằng lol này toàn là ma không à. Tao chỉ ngại anh.X, ổng đứng ra dàn xếp cho mày, mà giờ mình mà chơi tụi kia thì chẳng khác nào làm khó anh.X
Cũng nói thêm về anh.X. Ở thời điểm lúc đó, nếu trong giới giang hồ, dân chơi các kiểu ở cái đất Sài Gòn này nếu nghe tên ổng thì 10 thằng cũng phải hơn 8 thằng biết tới và kính nể. Ổng cũng hơn 40 tuổi, lúc xưa khi mới vào Sài Gòn lập nghiệp, ổng làm tài xế chở hàng cho ba tao, ba tao coi ổng như người trong nhà. Ổng hay chở tao với thằng bạn trên chiếc xe máy cũ kỹ dạo quanh Sài Gòn, thực sự trong thâm tâm tao lúc nhỏ cứ coi ổng như 1 người anh. Ba tao cũng giúp đỡ ổng rất nhiều, kể cả tiền bạc lẫn tinh thần. Rồi sau đó, vì gia đình bạn gái ổng chê anh.X nghèo, chỉ là thằng làm mướn nên không cho con gái quen với ổng. Ngày bà kia đi lấy chồng cũng là ngày ổng xin nghỉ việc, anh.X nói vì anh không thể như vậy mãi được. Anh muốn ra ngoài kiếm gì đó để đổi đời. ĐM cũng lại vì đồng tiền. Ổng ôm ba tao xin lỗi ba rất nhiều. Sau này nhiều năm tao với thằng bạn thân mới gặp lại anh.X, khi đó tụi tao cùng làm mấy trang banh, đá gà trên mạng... Lúc này không biết vì sao mà anh.X đã là 1 anh lớn trong giới. Ổng vẫn coi tụi tao như 2 thằng em như lúc xưa và dìu dắt, chỉ dạy tụi tao như những thằng em đúng nghĩa.
Tao hơi ngại vì câu nói của thằng bạn. Suy nghĩ 1 lúc tao móc điện thoại ra rồi bấm số gọi.
Đầu dây bên kia vẫn là cái giọng ồm ồm quen thuộc của anh.X:
_ Gì đó thằng em ?
Tao ngập ngừng rồi nói:
_ Anh, tối nay em chơi tụi hồi sáng nhe anh ?
Câu nói vừa là câu khẳng định vừa là câu hỏi của tao khiến anh.X cười ha hả làm trái với suy nghĩ của tao. Anh vừa nói vừa cười :
_ ĐM, tao còn lạ gì tính tình của mày nữa. Tao biết chắc mày sẽ điện thoại cho tao mà. Lúc này lo làm ăn lương thiện rồi hả em ?
Tao trả lời vẫn với cái giọng ngập ngừng:
_ Dạ, thì chạy xe cứu thương đó anh.
_Uhm, anh biết mà.
Rồi giọng anh.X bắt đầu hơi nghiêm cũng làm tao hơi lo:
_ Rồi mày định chơi tụi nó thiệt à?
Tao hơi lúng túng nhưng vẫn trả lời chắc nịch:
_ Dạ, anh cũng biết tính em rồi. Với lại anh cũng từng dạy em là thằng nào đánh mình 1 cái mình phải đập lại nó 2-3 cái, coi như lấy lãi.
Anh.X lại cười lớn:
_ ĐM bữa nay mày gài thằng anh mày nữa hả? Rồi tao nói với mày như vầy. Tao cũng *** có qua lại làm ăn gì với tụi kia. Tao cũng thừa biết mấy chuyện của tụi nó làm nhưng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng bữa nay mày bị tụi nó đánh thì mày cứ chơi lại. Tụi đó cũng mất dạy thì anh em mình cũng không cần quân tử với tụi nó.
ĐM nghe xong tao như nhẹ ở trong lòng. Tao trả lời liền :
_ Dạ Ok anh.
Anh.X lại nói tiếp:
_ Mày coi như em của tao. Tao nói trước, chơi là phải chơi cho tắt, đừng ôm đầu máu về mà kiếm tao. Thiếu người thì nói tao
Lúc này tao mới cười rồi trả lời :
_ Em chỉ ngại anh thôi. Anh nói vậy em biết làm gì rồi. Cám ơn anh nhe anh.X
Đầu dây bên kia lại vang lên giọng chửi:
_ĐM bữa nay kêu tên tao luôn rồi đó. Thôi nhe mậy.
Tao cúp máy, thằng bạn tao cũng nghe hết câu chuyện vì nãy giờ tao mở loa ngoài. Nó cười cười, rồi hỏi tao:
_ Vậy giờ sao mậy?
Tao lạnh lùng trả lời:
_ Thì bài cũ !!!
Nó cười lớn rồi nói :
_ Dứt !!!
Vậy đó, tụi tao luôn hiểu ý nhau trong mọi tình huống.
3 chiếc xe nổ máy phóng đi. Tụi tao ghé 1 quán bia lạnh ở vỉa hè trên đường Nguyễn Tri Phương. Cái quán với chỉ vài bộ bàn ghế nhưng lại chứa nhiều kỉ niệm của tao và thằng bạn thân. Mấy chai Tiger ướp lạnh được đem ra cùng dĩa đậu phộng rang, tụi tao kêu thêm vài món ăn nữa để bỏ bụng.
Vừa ực 1 ngụm bia, thằng bạn tao nói:
_ Tụi nó hay tụ tập ở quán cà phê cóc kế bên trại hòm của khứa kia. Tầm 8-9h tối là tụi nó có mặt ở đó để chia tiền trong ngày. Xong xuôi thì giải tán. Vậy chơi tụi nó tại đó luôn, sẵn dằn mặt thằng anh lớn của tụi nó.
Tao gật đầu đồng ý. Tao nói:
_ Như vậy cũng được nhưng....
5 cái đầu còn lại chụm vào tao, chuẩn bị cái kế hoạch sắp tới.
Xong xuôi, thằng bạn thân cười sặc sụa:
_ ĐM mày còn nhớ cái trò mất dạy đó nữa hả?
Mấy thằng cô hồn kia cũng cười theo thằng anh lớn của tụi nó.
Tao nói lớn về hướng chủ quán:
_ Cho thêm mấy món nữa ông chủ ơi. Mấy món ăn cho dễ ỉa chút, đang bị bón.
Cả đám tụi tao cười sặc sụa. Vậy đó, tao với thằng bạn thân luôn luôn bên nhau trên từng nốt thăng trầm của cuộc đời, mặc dù mỗi thằng chọn cho mình 1 hướng đi riêng, 1 hoài bão riêng.
Lai rai mỗi thằng cũng hết 5 chai. Ngó cái đồng hồ, thằng bạn tao nháy mắt ra hiệu cho mấy thằng cô hồn kia, 2 thằng kia vội đứng lên rồi bước ra chỗ mấy chiếc xe máy, 2 thằng lên xe nổ máy phóng đi. Còn 1 thằng thì bước lại chỗ ông chủ quán thanh toán tiền. Khoảng 10' phút sau 2 thằng lúc nãy quay về với 1 cái túi nhỏ, tụi nó bước vào ngồi lại chỗ cũ. 1 thằng nói với thằng bạn thân:
_ Tụi kia ra rồi anh !!!
Vừa nói nói nó vừa nhìn qua nhìn lại rồi kéo cái khóa của chiếc túi nhỏ ra, 6 cây giũ 3 khúc nằm gọn trong đó. Không nói gì thêm, 6 cây giũ được 6 thằng đút vào túi quần gọn gàng. 3 chiếc xe máy nẹt pô phóng đi chở theo 6 thằng cô hồn phóng về hướng tụi tao cần đến.
3 thằng em của thằng bạn thân cầm nài, tao ngồi sau 1 chiếc, thằng bạn ngồi 1 chiếc, và chiếc kia là 1 thằng cô hồn trong nhóm tụi nó.
Đến nơi, tao kêu 2 chiếc xe kia dừng lại 1 đoạn trước cái trại hòm. Tao kêu thằng cầm nài chở tao 1 vòng xem địa thế và đặc biệt tao muốn kiểm tra chắc chắn những thằng ngồi trong quán cà phê cóc có chính xác là 2 thằng đánh tao lúc sáng, tao không muốn phải đánh lầm người vô tội. Chiếc xe tụi tao lượn qua lượn lại cái quán cóc đó 2 lần. Chính xác là 2 thằng lol đó, tụi nó đang phì phèo điếu thuốc trên môi đang cười nói với 2 thằng nào, chắc hôm nay chia bộn tiền nên vui quá he mấy con chó. Tụi nó vẫn không hề hay biết sự xuất hiện của 2 thằng cô hồn trên 1 chiếc xe máy đã chạy qua chạy lại đưa cặp mắt thù hận nhìn tụi nó.
Quay lại chỗ 2 chiếc xe kia đang đợi, tao gật đầu nhìn thằng bạn rồi nói :
_ Đúng tụi nó rồi !!!
3 chiếc xe máy từ từ tiến lại chỗ quán cà phê cóc ven đường như những con thú săn mồi đang chầm chậm khép chặt vòng vây chuẩn bị vồ lấy con mồi xấu số.
Khi những chiếc xe máy vừa đậu lại, thì nhanh như cắt, 3 thằng tụi tao nhảy thật nhanh xuống xe lao vào. 2 thằng lol kia theo phản xạ nhìn ra chỗ mấy chiếc xe vừa đậu lại thì đã ăn liên tiếp những cây giũ 3 khúc. Tụi tao vụt và chỉ biết vụt, 2 thằng lol kia cũng theo quán tính mà đưa tay lên đỡ, nhưng cũng chỉ đỡ được hơn 2-3 cái thì cũng xuôi tay, 2 thằng như 2 cái xác đổ gục xuống đất, máu đầu, máu mặt...bắt đầu chảy ra. Tụi nó không kịp phản ứng với màn đánh úp quá nhanh của tụi tao, giờ đây 2 thân thể máu me bê bết đó chỉ nằm im mặc cho 3 cây giũ vút thình thịch vào người, bên cạnh là 2 thằng bạn của tụi nó chỉ biết đứng yên, mặt cắt không còn giọt máu. Tao nghĩ diễn biến cuộc đánh úp đó chỉ diễn ra tích tắc trong khoảng thời gian 5-6'. Quá nhanh và quá nguy hiểm như tiêu đề 1 bộ phim hành động tao từng xem.
Tụi tao lại lao nhanh ra xe, tiếng pô xe máy nổ giòn phóng đi bỏ lại sau lưng là 2 cái thân thể chèm bẹp đầy máu đang rên la, chắc tụi nó không nguy hiểm đâu, bệnh viện gần đó mà.
Tụi tao phóng xe về nhà thằng bạn thân, vẫn cái nhà cấp 4 quen thuộc như ngày nào. 6 thằng cô hồn chia nhau 6 cái bao nylon, miệng đứa nào cũng cười sặc sụa, tụi tao đang chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo mà có lẽ tụi kền kền kia không thể nào ngờ tới...
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
308
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Em vào group thấy cụ Thớt cũng là Admin nên đoán truyện này của cụ Thớt. Công nhận vốn sống của mấy ông nhà văn này nhiều thật, hoặc là đã từng trải nghiệm, hoặc là đã đọc và phỏng vấn được những người thực trong nghề. Nhưng về cơ bản đọc xong 1 truyện là biết rất nhiều kiến thức xã hội. Gần đây nhất e có đọc truyện của Luật sư Hoàng Tuấn Anh cũng rất hay.
 

hornet_600

Xe tăng
Biển số
OF-375746
Ngày cấp bằng
30/7/15
Số km
1,894
Động cơ
265,770 Mã lực
Nơi ở
everywhere
quen đọc box này ảnh kèm chú thích nay đc hôm chuyển sang thể loại văn vần
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
Em vào group thấy cụ Thớt cũng là Admin nên đoán truyện này của cụ Thớt. Công nhận vốn sống của mấy ông nhà văn này nhiều thật, hoặc là đã từng trải nghiệm, hoặc là đã đọc và phỏng vấn được những người thực trong nghề. Nhưng về cơ bản đọc xong 1 truyện là biết rất nhiều kiến thức xã hội. Gần đây nhất e có đọc truyện của Luật sư Hoàng Tuấn Anh cũng rất hay.
Là câu chuyện có thật của chính tác giả đó cụ.
 

VuQuybn

Xe buýt
Biển số
OF-705390
Ngày cấp bằng
25/10/19
Số km
558
Động cơ
101,176 Mã lực
Hóng tiếp chap nữa của cụ.
E k thích vào face. :))
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
308
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Thêm bia đi cụ Thớt ơi, cụ post chậm hơn cả bên voz làm e thèm quá lại phải qua đó đọc. Xin lỗi cụ!
 

xetaybac

Xe tăng
Biển số
OF-14360
Ngày cấp bằng
29/3/08
Số km
1,263
Động cơ
526,723 Mã lực
Nơi ở
nơi nào có niềm vui.....
xã hội muôn màu, đọc để hiểu và trân trọng cuộc sống hơn các cụ nhỉ.
 

Korando1980

Xe tăng
Biển số
OF-405515
Ngày cấp bằng
18/2/16
Số km
1,052
Động cơ
236,653 Mã lực
Hết ngày em lại vào hóng chap mới, cụ viết hay quá.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap22

6 ly cà phê được đem ra cùng 1 gói thuốc Marlboro trắng. Tụi tao kéo nhau ra ngồi uống cà phê ở 1 quán gần nhà thằng bạn thân sau khi 6 cái bao nylon được để gọn ở sân nhà nó. Thằng bạn tao ngập ngừng hỏi:
_ Mày có chắc là tụi kia sẽ điện thoại cho anh.X không ?
Tao nở 1 nụ cười bí hiểm trả lời:
_ Thì mày nghĩ coi, mới hồi sáng lính của khứa đánh tao. Anh.X đứng ra dàn xếp thì tối lại lính của khứa bị đập thì mày nghĩ ai vô đây làm. Đúng không con chó ?
Thằng bạn tao gật gật đầu, tao nói tiếp:
_ Chắc chắn khứa sẽ điện thoại cho anh.X nói là tao trả thù này kia. Nhân dịp này mình sẽ chơi tiếp tập 2, nhưng mình sẽ vừa đánh trống vừa la làng, kiểu như bị khứa méc, anh.X chửi tụi mình, rồi tụi mình nóng quá, bộc phát nên phát cho cái bọc đi kiếm khứa. Lỡ chuyện ra thì cũng không dính tới anh.X, mình cũng sẽ dễ xử.
Thằng bạn vỗ vai tao cái bốp như giờ nó mới hiểu hết ý tao
_ Đáng lẽ tao chỉ đập 2 thằng lol kia, nhưng mà bỏ thằng khứa chủ trại hòm cũng tội, nên tao cho đi chung với 2 thằng đệ nó cho có thầy có trò, dù gì tụi nó cũng có mối quan hệ tốt với bên bệnh viện, chắc cũng được chăm sóc tốt.
Thằng bạn tao cười hô hố :
_ ĐM mày thâm độc lắm con chó
Tao cười nhẹ nói 1 câu :
_ Đầu đường, đầu chợ không đầu hàng. Bán ngựa, bán cá không bán anh em. Tao chỉ mất dạy với những thằng mất dạy
Nói xong 2 thằng cười ha hả.
Bỗng chuông điện thoại tao vang lên, số của anh.X, nheo mắt đắc ý với thằng bạn. Tao bắt máy:
_ Dạ em nghe anh
Vẫn lại cái giọng ồm ồm:
_ ĐM mày đánh hay quá, giờ tụi kia kêu tao lôi đầu mày ra kia
Tao cười rồi trả lời:
_ Để em giải quyết luôn trong 3 nốt nhạc để nó khỏi điện thoại làm phiền anh.
Anh.X cười :
_ Mày hay quá, làm gì làm, đừng có lỡ tay để tao đi thăm nuôi mày
Tao càng cười lớn:
_ Anh cứ yên tâm. Anh hiểu em mà
Sau khi cúp máy, tao nhìn sang thằng bạn :
_ Tiếp tục tập 2
Nó đáp gọn khô:
_ Dứt !!!
3 chiếc xe với 6 thằng, à mà thêm 6 cái bao nylon được treo trên xe quay ngược lại chỗ lúc nãy.
Vẫn chiến thuật cũ, tao kêu thằng cầm nài chạy lên phía trước coi tình hình, 2 chiếc kia thì vẫn đậu ở 1 khúc xa đợi tao.
Chạy ngang qua quán cà phê, tao thấy 1 khứa đầu trọc đang ở cởi trần, mình cũng chi chít vết mực. Tao hỏi thằng cầm nài :
_ Mày biết mặt thằng khứa chủ trại hòm không em ?
Nó quay lại đáp :
_ Thì thằng đầu trọc ngồi đó anh. Em tưởng anh.T biết nó
Tao cười cười rồi nhìn về phía khứa kia, thằng này chắc tầm 40 tuổi, nó đang ngồi khệnh khạng nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng chắc đang bực tức lắm. 2 thằng mặt lol kia chắc được khiêng qua cấp cứu rồi, cái chỗ lúc nãy được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Quay lại chỗ 2 chiếc xe đang đợi, tao nói với cả đám:
_ Giờ này còn sớm, đợi thằng lol kia nó uống xong ly cà phê rồi bước về trại hòm thì mình ra tay.
Vậy là 3 chiếc xe được dắt lên lề đường, đậu nép vào cái bóng tối của những tán cây trên vỉa hè. Lúc này đường phố cũng bắt đầu thưa thớt xe cộ qua lại.
Vừa hút thuốc vừa tào lao với thằng bạn khoảng hơn 30' thì 1 thằng cô hồn lên tiếng:
_ Nó chuẩn bị vô kìa anh
6 cặp mắt hướng về phía xa bên kia đường, ở đó thằng đầu trọc đã đứng lên và bước về trại hòm gần đó của nó.
Theo đúng kế hoạch, 3 chiếc xe máy phóng qua bên đường hướng về phía thằng đầu trọc. Lúc này nó đã đứng trước trại hòm với cái cửa đang khép hờ. Những chiếc xe lao đến nhanh như những con gió, và vẫn như lần tập kích trước, thằng đầu trọc chỉ kịp ú ớ đưa tay lên đỡ những cây giũ 3 khúc đang giáng xuống người nó cùng với những câu la lớn " mày dám méc anh.X hả ", " tụi tao san bằng cái trại hòm của mày luôn ", " chết mẹ mày đi con chó "... Trong khi 3 thằng đang dần thằng đầu trọc 1 trận nhừ tử thì 3 thằng còn lại cũng vừa đạp tung cái cửa trại hòm, những cái bao nylon được ném thẳng vào trong. Vừa lúc đó, 1 thằng nào đó từ phía trong trại hòm chắc nghe tiếng đạp cửa nên nó nhanh chóng phóng ra thì đúng lúc những cái bao nylon đang được ném vào, 1 cái bao nylon đập thẳng vào mặt nó, vỡ ra, 1 thứ sền sệt nhầy nhụa hôi thúi dính đầy trên cái khuôn mặt nó. Cứt tụi mày ạ, chính xác là cứt và nước tiểu được hòa trộn vào nhau. Nó đứng bất động, chắc bị bất ngờ và nó sợ vì những thằng cô hồn đang hung hăng ra sức đập phá đồ đạc xung quanh. Ngoài kia, thằng đầu trọc đã nằm bất động và cũng như 2 thằng đệ của nó trước đó hơn 1 tiếng đồng hồ, cái đầu trọc của nó bây giờ chỉ có máu và máu, cái thân thể đầy hình xăm của nó giờ đây là chi chít những vết máu ngang dọc. Những tiếng gầm rú của động cơ xe máy lại vang lên. Cái trại hòm bây giờ như 1 bãi chiến trường, đồ đạc đổ nát, những chiếc quan tài bị lật nằm nghiêng ngả, khắp căn nhà bốc lên 1 mùi xú uế, hôi thúi kinh khủng, ngoài sân, 1 thằng đầu trọc đang nằm bất động với những vết thương đang rỉ máu được 1 thằng với bộ mặt đầy cứt đang lay lay cái thân thể béo tròn của nó.
Cuộc đánh úp tối hôm đó đã kết thúc, nhưng có lẽ việc trục lợi từ nỗi đau của người bệnh và thân nhân của họ vẫn cứ tiếp tục không hồi kết. Và tụi tao cũng chẳng phải là những siêu anh hùng mà có thể ngăn cản được những việc đó vì cái xã hội này vốn dĩ không công bằng mà đặc biệt là những người dân nghèo. Việc của tao làm lúc đó chỉ là 1 hành động bộc phát trả thù không hơn không kém.
Tao bấm máy gọi cho anh.X, kể lại toàn bộ sự việc. Anh.X trầm ngâm rồi nói:
_ Mọi việc khúc sau cứ để anh dàn xếp, tụi mày dám quay lại chơi lần thứ 2 thì tao nghĩ tụi nó *** dám báo Công an đâu.
Tao cám ơn anh.X rồi cúp máy. Lại mắc cái nợ ân tình với ổng rồi. Nợ tiền bạc thì trả xong rồi thôi, nhưng cái thứ nợ nghĩa, nợ tình trả không biết bao giờ cho hết...!!!
Những lon bia lại được rót đầy những ly đá, lớp bọt mịn màng hòa lẫn với dòng chất lỏng sánh vàng thơm nồng mùi men lúa mạch như giải tỏa cơn khát của tụi tao. Tao đốt điếu thuốc, thả làn khói nhìn ra nhìn đường phố về đêm từ cái quán nhậu vỉa hè dành cho những thành phần thích over night. Có lẽ tụi mày nghĩ tao sẽ hả hê với cuộc đánh úp vừa rồi vì trả được thù. Tao cũng nghĩ vậy, tao thấy sung sướng vô cùng vì đập được những thằng đã đánh tao lúc sáng và luôn cả thằng anh lớn của tụi nó. Nhưng bây giờ khi ngồi đây, bên cạnh là tiếng cười nói của thằng bạn và tụi em út cô hồn của nó, tao thấy trong lòng hơi bâng khuâng, không phải vì tao sợ cái hậu quả tụi tao gây ra, trước đến giờ tao cũng tham gia nhiều vụ còn hơn như vậy, tao cũng chẳng sợ tụi kia kiếm lại tao, tao quá quen để đối phó những chuyện này.
Cái tao suy nghĩ hiện giờ là cái tình người trong cái xã hội này. Tao thấy nó lại mong manh quá, cũng cùng là kiếp con người với nhau, sống nay rồi lại chết mai vậy tại sao lại nỡ dẫm đạp, triệt hạ nhau để đạt được những lợi ích của bản thân...
Ực 1 ngụm bia, cảm thấy mát lạnh trong người. Dù sao đi nữa, cái guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn quay đều, tao và tụi mày vẫn phải nằm trong cái định luật tự nhiên đó, nhưng tao tin luôn có 2 từ Nhân Quả. Cứ sống thật tốt theo suy nghĩ của mỗi người trước cái dòng đời lắm rối ren này đi đã. Ngoài kia, tiếng chổi quét đường của những người công nhân vệ sinh, tiếng rú ga của những thằng choai choai đi chơi đêm, tiếng cười nói của 1 cặp tình nhân vừa mới lướt qua, tiếng rao đêm của những người hàng rong, tiếng lả lơi của những cánh bướm đêm đang chào khách, tiếng dép lẹp xẹp của 1 thằng nhỏ với cái bao trên lưng đang lục lọi thùng rác để kiếm ve chai....những âm thanh quen thuộc đó tạo nên nét đặc trưng cho cuộc sống Sài Gòn về đêm. Và xa xa, là những tòa chung cư cao cao cấp. Vậy đó, người ta thường hay nói là Sài Gòn hoa lệ, đúng thật, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo...
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top