[Funland] Khủng hoảng tuổi trung niên - tầng 2

Mystery2024

Xe buýt
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
717
Động cơ
149,940 Mã lực
Đúng rồi, mê ăn lại còn biết nấu ăn thì khó gầy được lắm, lòng vả cũng như lòng sung em hiểu mà vì em cũng vậy😅 Ra tết em chưa dám bước lên cân nhưng khéo phải đi chạy pickle ball cùng lũ trẻ cho rảm cưn cụ ạ.
Thật ạ, em cũng cứ vào là va tranh cụ phuongmit rán, luộc, bò lò mà cụ í cứ bảo không ăn gì 😂.

Em ra Tết cũng béo lên không dám cân, vẫn quen thói ăn bánh mứt kẹo, ở văn phòng vẫn còn nên thành ra chưa nhịn lại được ạ.
 

phuongmit

Xe ba gác
Biển số
OF-134398
Ngày cấp bằng
14/3/12
Số km
22,976
Động cơ
3,171,732 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Thật ạ, em cũng cứ vào là va tranh cụ phuongmit rán, luộc, bò lò mà cụ í cứ bảo không ăn gì 😂.

Em ra Tết cũng béo lên không dám cân, vẫn quen thói ăn bánh mứt kẹo, ở văn phòng vẫn còn nên thành ra chưa nhịn lại được ạ.
Hôm nọ e thảo luận với 2 đứa nhà e là hè này e sẽ luyện cho 2ae nó biết nấu cơm. Thằng lớn thì ậm ừ còn thằng út nó đặt lắm câu hỏi lắm 😂
 

Nhimtiu

Xe lăn
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
10,385
Động cơ
642,566 Mã lực
Em ăn cả chục hôm bao đồ chả thấy bếu lên rì nhể? Chắc do đi bộ nhiều?? Các mợ mà chén nhiều như em khéo lên cưn nhanh đấy nhỉ? [-(

IMG_9841.jpeg
IMG_9815.jpeg

IMG_9841.jpeg

IMG_9797.jpeg
IMG_9812.jpeg
IMG_9807.jpeg
IMG_9508.jpeg
IMG_9458.jpeg
IMG_9380.jpeg
IMG_9325.jpeg
IMG_9326.jpeg
IMG_9327.jpeg
IMG_9320.jpeg
IMG_9317.jpeg
IMG_9060.jpeg
IMG_9012.jpeg
 
Chỉnh sửa cuối:

Uyển Lam

Xe tải
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
280
Động cơ
61,381 Mã lực
Nơi ở
Vanity
Mợ đang bị cúm à? Thằng út nhà em vừa đi học mấy ngày cũng bị lây bạn trong trường về sốt và cứ kêu đau chân, kêu la oai oái. Vừa đỡ hôm nay em cho ra công viên chạy nhảy tối lại về kêu đau chân và mệt. Cúm gì sợ thật.
Em cũng chủ quan, nên hôm kia kìa mặc áo sơ mi và áo len, sau tung tăng đi giữa trời lộng gió,...về y như rằng bắt đầu thấy ớn lạnh. Cái cảm giác cơ thể rệu rã, ỉu xìu nó bắt đầu ngấm khi bị chìm đi và hâm hâm sốt.

Bình thường em cứ chỉn chu bao nhiêu, thì lúc ốm lại rũ rượi bấy nhiêu (flex gứm, :D). Vì ho theo cơn và đầu thì đau đến nỗi giật theo bước chân đi ấy. Hai mợ từng tiêm Covid sau về sốt, thì cảm giác rùng mình của cúm A nó cũng như thế. Các "cơ quan" của cơ thể cứ rũ ra, không gượng dậy nổi do TW bị các cơn sốt, ho đánh gục.

Em có trà gừng được nghiền thành bột, nên uống để chống lạnh. Nhưng đau đầu thì phải nã kháng sinh, dù bất đắc dĩ. Kháng sinh làm cơ thể "ngủ" trong trạng thái mê man, song giảm đau lại tốt. Thành ra cứ thủ sẵn vỉ kháng sinh trong túi, rồi trưa em về là bẹp ở nhà luôn. Mè nheo bố mẹ để cảm thấy đỡ tủi thân, thì lại còn rấm rứt hơn do ở xa quá. Tự dưng thèm làm trẻ con, về có mẹ lo như mợ Prado đang lo lắng cho con giai. :D

(Hình như Tamiflu có vẻ đắt hàng, em không mua nhưng có người quen bên Dược thông tin thế.)

Ngày nào em cũng súc miệng, súc họng, mặc ấm, ngồi thu lu một góc, ai ốm tự động tránh ngồi gần em. Mấy hôm rét lạnh gần đây khách khứa cà phê gì hầu hết đến gần, em đi ra mấy bước chân rồi lại lượn về ngồi ấm mợ ạ. Việc em cũng để đó, mấy hôm ấm áp khoẻ khoắn rồi làm thêm một chút cũng được. Mấy hôm lạnh dễ ốm như này cứ cẩn thận tốt hơn.
 

sắt con

Xe điện
Biển số
OF-203221
Ngày cấp bằng
23/7/13
Số km
3,099
Động cơ
815,742 Mã lực
Ủa, khủng hoảng tuổi trung niên mà em toàn thấy đồ ăn món uống hấp dẫn, cúm và sốt là sao????🤭🤭🤭
 

Nhimtiu

Xe lăn
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
10,385
Động cơ
642,566 Mã lực
Em cũng chủ quan, nên hôm kia kìa mặc áo sơ mi và áo len, sau tung tăng đi giữa trời lộng gió,...về y như rằng bắt đầu thấy ớn lạnh. Cái cảm giác cơ thể rệu rã, ỉu xìu nó bắt đầu ngấm khi bị chìm đi và hâm hâm sốt.

Bình thường em cứ chỉn chu bao nhiêu, thì lúc ốm lại rũ rượi bấy nhiêu (flex gứm, :D). Vì ho theo cơn và đầu thì đau đến nỗi giật theo bước chân đi ấy. Hai mợ từng tiêm Covid sau về sốt, thì cảm giác rùng mình của cúm A nó cũng như thế. Các "cơ quan" của cơ thể cứ rũ ra, không gượng dậy nổi do TW bị các cơn sốt, ho đánh gục.

Em có trà gừng được nghiền thành bột, nên uống để chống lạnh. Nhưng đau đầu thì phải nã kháng sinh, dù bất đắc dĩ. Kháng sinh làm cơ thể "ngủ" trong trạng thái mê man, song giảm đau lại tốt. Thành ra cứ thủ sẵn vỉ kháng sinh trong túi, rồi trưa em về là bẹp ở nhà luôn. Mè nheo bố mẹ để cảm thấy đỡ tủi thân, thì lại còn rấm rứt hơn do ở xa quá. Tự dưng thèm làm trẻ con, về có mẹ lo như mợ Prado đang lo lắng cho con giai. :D

(Hình như Tamiflu có vẻ đắt hàng, em không mua nhưng có người quen bên Dược thông tin thế.)
Em vừa rủ gấu đi bộ 01 vòng trong làng rồi ra hồ về mà về nhà người vẫn nóng. Chiều mà k hoạt động gì thì người ngợm lại bứt rứt mợ ạ. Chắc em quen vđ rồi chứ nhiều người giờ này khéo trùm chăn khò. :-s Em mời cccm cú đêm chén trà cỏ ngọt!

IMG_0002.jpeg
 
Chỉnh sửa cuối:

Uyển Lam

Xe tải
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
280
Động cơ
61,381 Mã lực
Nơi ở
Vanity
Em vừa rủ gấu đi bộ 01 vòng trong làng rồi ra hồ về mà về nhà người vẫn nóng. Chiều mà k hoạt động gì thì người ngợm lại bứt rứt mợ ạ. Chắc em quen vđ rồi chứ nhiều người giờ này khéo trùm chăn khò. :-s
Em hông có xèng mới bứt rứt thoy ạ, :D.

Mấy lần định trả lời bình luận của cụ Nhím, mà xem ảnh xong, em hoa mắt luôn. Cụ Nhím chú thích vào ảnh món ăn hay địa điểm rõ hơn đi, để chúng em biết là món gì, nơi nào,...kiểu kiểu thế. Quẳng ảnh lên rồi để chúng em load mỏi tay là hông có được, :D.

Nhân đây cũng muốn hỏi cụ Nhím tour đi Hà Giang hay Mộc Châu dịp này. Muốn ngắm hoa mận, hoa đào liệu có còn kịp nữa không ạ?
 

Nhimtiu

Xe lăn
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
10,385
Động cơ
642,566 Mã lực
Em hông có xèng mới bứt rứt thoy ạ, :D.

Mấy lần định trả lời bình luận của cụ Nhím, mà xem ảnh xong, em hoa mắt luôn. Cụ Nhím chú thích vào ảnh món ăn hay địa điểm rõ hơn đi, để chúng em biết là món gì, nơi nào,...kiểu kiểu thế. Quẳng ảnh lên rồi để chúng em load mỏi tay là hông có được, :D.

Nhân đây cũng muốn hỏi cụ Nhím tour đi Hà Giang hay Mộc Châu dịp này. Muốn ngắm hoa mận, hoa đào liệu có còn kịp nữa không ạ?
À em up load lại mấy ảnh em chộp bên thớt em mới đi hôm tết bên Thái mợ ạ. Em nghĩ thời tiết này thì chắc vẫn còn hoa tuy không rộ nhưng em mà đi em cũng hay tránh những dịp đông đúc mợ ạ. Mợ cứ qua chơi chỗ mạn Hang Kia, Pà Cò rồi qua Nà Ka chắc vẫn còn hoa đấy. Mà mợ ốm thế thì đi sao nhể?

 

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
5,335
Động cơ
452,136 Mã lực
Em cũng chủ quan, nên hôm kia kìa mặc áo sơ mi và áo len, sau tung tăng đi giữa trời lộng gió,...về y như rằng bắt đầu thấy ớn lạnh. Cái cảm giác cơ thể rệu rã, ỉu xìu nó bắt đầu ngấm khi bị chìm đi và hâm hâm sốt.

Bình thường em cứ chỉn chu bao nhiêu, thì lúc ốm lại rũ rượi bấy nhiêu (flex gứm, :D). Vì ho theo cơn và đầu thì đau đến nỗi giật theo bước chân đi ấy. Hai mợ từng tiêm Covid sau về sốt, thì cảm giác rùng mình của cúm A nó cũng như thế. Các "cơ quan" của cơ thể cứ rũ ra, không gượng dậy nổi do TW bị các cơn sốt, ho đánh gục.

Em có trà gừng được nghiền thành bột, nên uống để chống lạnh. Nhưng đau đầu thì phải nã kháng sinh, dù bất đắc dĩ. Kháng sinh làm cơ thể "ngủ" trong trạng thái mê man, song giảm đau lại tốt. Thành ra cứ thủ sẵn vỉ kháng sinh trong túi, rồi trưa em về là bẹp ở nhà luôn. Mè nheo bố mẹ để cảm thấy đỡ tủi thân, thì lại còn rấm rứt hơn do ở xa quá. Tự dưng thèm làm trẻ con, về có mẹ lo như mợ Prado đang lo lắng cho con giai. :D

(Hình như Tamiflu có vẻ đắt hàng, em không mua nhưng có người quen bên Dược thông tin thế.)
Mợ cứ găm kĩ bí kíp “ủ ấm” cho mùa cúm này. Đi lạnh về là phải bật sưởi hong ấm tay chân, có thầy đông y còn dặn lấy máy sấy hong ấm tay chân đó mợ ạ. Bọn cúm mà nó gặp hàn là nó tấn công ghê lắm. Chắc từ mai em sẽ tập lại bài hâm nóng người cho máu huyết lưu thông, cơ thể ấm áp mỗi sáng.
 

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
5,335
Động cơ
452,136 Mã lực
Ủa, khủng hoảng tuổi trung niên mà em toàn thấy đồ ăn món uống hấp dẫn, cúm và sốt là sao????🤭🤭🤭
Nhà này đúng ra thì trở thành nhà tản mạn chém gió vượt khủng hoảng trung niên rồi cụ ạ. Có nghĩa là gì cũng chém.
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
13,005
Động cơ
1,200,675 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Nhà này đúng ra thì trở thành nhà tản mạn chém gió vượt khủng hoảng trung niên rồi cụ ạ. Có nghĩa là gì cũng chém.
Trung niên liệt truyện Mợ nhể (lẫm liệt chứ không phải ...)
:D
 

Uyển Lam

Xe tải
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
280
Động cơ
61,381 Mã lực
Nơi ở
Vanity
À em up load lại mấy ảnh em chộp bên thớt em mới đi hôm tết bên Thái mợ ạ. Em nghĩ thời tiết này thì chắc vẫn còn hoa tuy không rộ nhưng em mà đi em cũng hay tránh những dịp đông đúc mợ ạ. Mợ cứ qua chơi chỗ mạn Hang Kia, Pà Cò rồi qua Nà Ka chắc vẫn còn hoa đấy. Mà mợ ốm thế thì đi sao nhể?

Đi xong về ốm nốt cũng được á cụ Nhím, :D. Em bảo cúm là "hoãn" cho em đi chơi.

Thế hoá ra là em hỏi Hà Giang dưng mờ quẳng cáo trá hình cụ Nhím đi Thái Lan, để chúng em ở trong đây tủi thân vì phải cày cuốc hở? :D
 

MasterX

Xe buýt
Biển số
OF-558401
Ngày cấp bằng
14/3/18
Số km
599
Động cơ
165,523 Mã lực
45-50t có nên bổ sung kẽm và khoáng chất để dẻo dai và ham muốn hơn khi vào trận chưa các cụ nhỉ
 

Mong manh

Xe đạp
Biển số
OF-874547
Ngày cấp bằng
13/1/25
Số km
10
Động cơ
13,050 Mã lực
Nơi ở
Trong sương
Khủng hoảng kiểu người giàu cũng khóc ý kụ
Khóc chứ cụ! nước mắt nó chảy vào trong. Cũng nửa đời nhọc nhằn rồi, vẫn tưởng chiều tà vác cuốc lên vai về với bữa cơm chiều, làm cút rượu no say, hai chân lau vào cái chổi cho sạch đất rồi xoa xoa, đập đập vào nhau cho những hạt cát bụi còn sót lại dớt xuống sàn nhà, rút chân lêng giường, ngả lưng lấy tấm chăn đắp ngang bụng, chả cần lo nghĩ gì nữa, thả lỏng cơ thể mơ về trăng chiều rồi chìm vào giấc ngủ thì dật mình nhận thấy nhiều việc mới chỉ là bắt đầu, nó còn ghê gớm và khó nhọc hơn nhiều khi ta vất vả cóp nhặt từng xu để xây dựng cái tổ chim be bé.

Hình ảnh bà chủ đứng tần ngần bên bếp với chủ đề ăn gì ? bả thường hỏi, ăn gì nhỉ ? theo thông lệ, mình vẫn đáp, ăn gì mà chả được. Mặt bà buồn thiu, nấu bữa cơm mà ai cũng chỉ động đũa vào cho nó có thì bả cũng ngán ngẩm, buồn buồn... Bao năm nay nghiễm tưởng mình chăm chỉ cày quốc, lợn gà đầy chuồng, cá đầy ao, thóc đầy bồ và rau xanh ngút ngàn là đủ mà chả thèm quan tâm mẹ gì tới cái chủ để tưởng đơn giản mà tạo nên nề nếp gia đình. Không có bữa cơm bà ấy nấu thì bố con đâu có được quây quần bên nhau, nhà đông người, mỗi đứa mỗi sở thích, mặn nhạt, chín tới, chín vừa khác nhau mà mấy chục năm bả vẫn chiều được (đôi khi có tí văng tục, chửi bậy) thể mới tài. Công bằng thì nếu bả không chịu thương, chịu khó thì con mình lang thang du hí theo đám bạn ngoài đường, tu mấy cốc trà sữa và gặm chân gà thối nướng, hỉ hả bên mấy miếng bánh Pizza toàn bơ sữa béo ị, hít bóng cười cho nó sành điệu, bắt chước bố bập bập mấy mẩu xì gà hôi như nước đái chuột. Bả thích gì mình chiều, gọi là bù đắp, được chưa ? Oái ăm, thóc lúa, ốc ếch, rau cỏ những thứ mà mình có thì bả ấy đếch cần, bả ấy cần mình ở nhà nấu cơm cho bõ hận. Cơm thì mình nấu được, mình cũng hay lọ mọ nấu mà nấu ngon chứ (đầu bếp KS Hà nội nó bảo anh làm món Khau nhục ngon như em làm). Yêu cầu này quỷ quái, mình đếch dám bỏ mảnh ruộng đang cuốc dở để ở nhà nấu cơm. Đúng là đồ đàn bà quỷ quyệt... giải quyết sao cho thấu tình trọn nghĩa ?

Cô con gái lớn... Đến tuổi lấy chồng. Mệ đời không như mơ, trong tâm tưởng của mình là nó lấy được thằng chồng ngon ngon tí, đấy là nghĩ thế còn mình cũng đếch biết thế nào là ngon ngon cả. Mình thuộc loại mặt dơi, tai chuột may mà lấy được vợ nên cũng không có mơ ước gì con rể cao sang. Năm trước tới giờ nó bỏ mốc meo cái ô tô mà bố tặng sau bao năm tích cóp, dinh ngay cái bình bịch về để sứng tầm với cậu bạn trai. Trước tết, pha ấm trà cho bố, vừa rót trà mới bố nó thẽ thọt hỏi, bao giờ bố sửa hay xây lại cái chạn bên kia đấy. Dật mình cái thột... chết mẹ, nó đã tính cho thằng kia ở dể rồi đấy... Thế không được, không phải là cái nhà, đằng nào chả là của nó, chỉ mong nó lấy được thằng có tí đàn ông, có lòng tự trọng. Thuê nhà cũng xách vợ đi, chăm chỉ làm ăn, đói cũng được, lo thì tốt nhưng phải độc lập. Sau rồi bố mẹ cho gì thì cho, không manh nha, không mơ màng. Mình dậy dỗ thế đếch nào mà con mình sai ngay từ trong ý nghĩ vậy ? Ấy là mình lo xa vậy, phải tìm hiểu kỹ càng và thận trọng không lại vu oan, mang họa cho các con. Thật nặng lòng !

Cô hai thì tình cảm. Nấu cơm đợi bố về ăn, bố đùa là bố bận cứ ăn trước đi thì ngồi khóc thút thít, không ăn... Mình cũng thuộc dạng đầu chó, đầu mèo mà đếch dám sủa câu nào với nó, nói to là nó nhốt vào toilet. Ở trường lớp thì nhanh nhẹn, chỉ huy được các bạn, năm cuối rồi cũng đếch đứa con trai nào dám yêu chỉ huy. Nó bảo nó không lấy chồng, ở với bố mẹ. Đúng là con này dở rồi, thuốc nào chữa được cho nó đây ?

Cậu út thì đếch cần gì. Lớm bổng lên rồi mà vẫn thích bim bim, nó không ngồi xổm ị vạ bên bờ ruộng được các bác ạ, cứ ngồi xổm là cụ cậu ngã dúi dụi, ngày nào chị cả cũng phải tắm cho, ăn thì mẹ gỡ xương, nó không biết gặm xương, nó không thích chân gà như em. Ở nhà thì nó như cục bột mà hôm qua cô chủ nhiệm mời bà chủ tới trường, từ tết đến giờ bốn lần đánh nhau rồi. Học hành thì lẹt phẹt. Các chị thì chuyên này, chuyên kia, cầm kỳ thi họa đủ cả mà nhõn ông thắp hương không chịu học, nó làm tha hóa hết các thầy cô gia sư. Có thầy tiếng anh già rồi dậy hai chị sáng ngời mà cũng bó tay với nó, nó tỉ tê thế nào mà ông thầy dậy toán chở nó lên tận phú thọ xem đá bóng. Ở lớp tuần hai buổi cô chủ nhiệm kèm cho mấy bạn học dốt, các bạn khá lên rời lớp giờ còn nhõn nó và anh bạn nối khố bám trụ ở cái lớp học dốt nữa thôi. Dốt bền vững rồi. Cái khó khi nào ngồi nói chuyên nghiêm túc với anh ta là bả chủ đi vòng vòng xung quanh gầm gừ, lườm nguýt và nhảy bổ vào nếu thấy tay mình giơ hơi hơi cao tý. Các cụ nói không sai, em hư tại chị, cháu hư tại bà, chứ mẹ nó luôn đúng chỉ chúng mày sai, không có phương pháp, lý thuyết, to mồm, nóng giận vơ cớ, không kiên nhẫn, cả vú lấp miệng con tao. v..v.

Các suy nghĩ giằng xé nhau, mâu thuẫn với nhau. Khi thì thấy mình chiều chúng nó quá, khi lại thấy mình quá nghiêm khắc, khi thì thấy mình hời hợt trong nuôi dậy con, khi lại lo toan quá đà. Việc đơn giản bắt buộc phải làm là nuôi dây được các con ý thức được làm người phải sống lương thiện, có trách nhiệm với bản thân, gia đình, tự nuôi sống được mình và có ích cho xã hội khó khó là.
 

starsn

Xe điện
Biển số
OF-742409
Ngày cấp bằng
9/9/20
Số km
3,870
Động cơ
133,298 Mã lực
Khóc chứ cụ! nghẹn ngào mà. Cũng nửa đời nhọc nhằn rồi, vẫn tưởng chiều tà vác cuốc lên vai về với bữa cơm chiều, làm cút rượu no say, hai chân lau vào cái chổi cho sạch đất rồi xoa xoa, đập đập vào nhau cho những hạt cát bụi còn sót lại dớt xuống sàn nhà, rút chân lêng giường, ngả lưng lấy tấm chăn đắp ngang bụng, chả cần lo nghĩ gì nữa, thả lỏng cơ thể mơ về trăng chiều rồi chìm vào giấc ngủ thì dật mình nhận thấy nhiều việc mới chỉ là bắt đầu, nó còn ghê gớm và khó nhọc hơn nhiều khi ta vất vả cóp nhặt từng xu để xây dựng cái tổ chim be bé.

Hình ảnh bà chủ đứng tần ngần bên bếp với chủ đề ăn gì ? bả thường hỏi, ăn gì nhỉ ? theo thông lệ, mình vẫn đáp, ăn gì mà chả được. Mặt bà buồn thiu, nấu bữa cơm mà ai cũng chỉ động đũa vào cho nó có thì bả cũng ngán ngẩm, buồn buồn... Bao năm nay nghiễm tưởng mình chăm chỉ cày quốc, lợn gà đầy chuồng, cá đầy ao, thóc đầy bồ và rau xanh ngút ngàn là đủ mà chả thèm quan tâm mẹ gì tới cái chủ để tưởng đơn giản mà tạo nên nề nếp gia đình. Không có bữa cơm bà ấy nấu thì bố con đâu có được quây quần bên nhau, nhà đông người, mỗi đứa mỗi sở thích, mặn nhạt, chín tới, chín vừa khác nhau mà mấy chục năm bả vẫn chiều được (đôi khi có tí văng tục, chửi bậy) thể mới tài. Công bằng thì nếu bả không chịu thương, chịu khó thì con mình lang thang du hí theo đám bạn ngoài đường, tu mấy cốc trà sữa và gặm chân gà thối nướng, hỉ hả bên mấy miếng bánh Pizza toàn bơ sữa béo ị, hít bóng cười cho nó sành điệu, bập bập mấy mẩu xì gà hôi như nước đái chuột. Bả thích gì mình chiều, gọi là bù đắp, được chưa ? Oái ăm, thóc lúa, ốc ếch, rau cỏ những thứ mà mình có thì bả ấy đếch cần, bả ấy cần mình ở nhà nấu cơm cho bõ hận. Cơm thì mình nấu được, mình cũng hay lọ mó nấu mà nấu ngon chứ (đầu bếp KS Hà nội nó bảo anh làm món Khau nhục ngon như em làm). Yêu cầu này quỷ quái, mình đếch dám bỏ mảnh ruộng đang cuốc dở để ở nhà nấu cơm. Đúng là đồ đàn bà quỷ quyệt... giải quyết sao cho thấu tình trọn nghĩa ?

Cô con gái lớn... Đến tuổi lấy chồng. Mệ đời không như mơ, trong tâm tưởng của mình là nó lấy được thằng chồng ngon ngon tí, đấy là nghĩ thế còn mình cũng đếch biết thế nào là ngon ngon cả. Mình thuộc loại mặt dơi, tai chuột may mà lấy được vợ nên cũng không có mơ ước gì con rể cao sang. Năm trước tới giờ nó bỏ mốc meo cái ô tô mà bố tặng sau bao năm tích cóp, dinh ngay cái bình bịch về để sứng tầm với cậu bạn trai. Trước tết, pha ấm trà cho bố, vừa rót trà mới bố nó thẽ thọt hỏi, bao giờ bố sửa hay xây lại cái chạn bên kia đấy. Dật mình cái thột... chết mẹ, nó đã tính cho thằng kia ở dể rồi đấy... Thế không được, không phải là cái nhà, đằng nào chả là của nó, chỉ mong nó lấy được thằng có tí đàn ông, có lòng tự trọng. Thuê nhà cũng xách vợ đi, chăm chỉ làm ăn, đói cũng được, lo thì tốt nhưng phải độc lập. Sau rồi bố mẹ cho gì thì cho, không manh nha, không mơ màng. Mình dậy dỗ thế đếch nào mà con mình sai ngay từ trong ý nghĩ vậy ? Ấy là mình lo xa vậy, phải tìm hiểu kỹ càng và thận trọng không lại vu oan, mang họa cho các con. Thật nặng lòng !

Cô hai thì tình cảm. Nấu cơm đợi bố về ăn, bố đùa là bố bận cứ ăn trước đi thì ngồi khóc thút thít, không ăn... Mình cũng thuộc dạng đầu chó, đầu mèo mà đếch dám sủa câu nào với nó, nói to là nó nhốt vào toilet. Ở trường lớp thì nhanh nhẹn, chỉ huy được các bạn, năm cuối rồi cũng đếch đứa con trai nào dám yêu chỉ huy. Nó bảo nó không lấy chồng, ở với bố mẹ. Đúng là con này dở rồi, thuốc nào chữa được cho nó đây ?

Cậu út thì đếch cần gì. Lớm bổng lên rồi mà vẫn thích bim bim, nó không ngồi xổm ị vạ bên bờ ruộng được các bác ạ, cứ ngồi xổm là cụ cậu ngã dúi dụi, ngày nào chị cả cũng phải tắm cho, ăn thì mẹ gỡ xương, nó không biết gặm xương, nó không thích chân gà như em. Ở nhà thì nó như cục bột mà hôm qua cô chủ nhiệm mời bà chủ tới trường, từ tết đến giờ bốn lần đánh nhau rồi. Học hành thì lẹt phẹt. Các chị thì chuyên này, chuyên kia, cầm kỳ thi họa đủ cả mà nhõn ông thắp hương không chịu học, nó làm tha hóa hết các thầy cô gia sư. Có thầy tiếng anh già rồi dậy hai chị sáng ngời mà cũng bó tay với nó, nó tỉ tê thế nào mà ông thầy dậy toán chở nó lên tận phú thọ xem đá bóng. Ở lớp tuần hai buổi cô chủ nhiệm kèm cho mấy bạn học dốt, các bạn khá lên rời lớp giờ còn nhõn nó và anh bạn nối khố bám trụ ở cái lớp học dốt nữa thôi. Dốt bền vững rồi. Cái khó khi nào ngồi nói chuyên nghiêm túc với anh ta là bả chủ đi vòng vòng xung quanh gầm gừ, lườm nguýt và nhảy bổ vào nếu thấy tay mình giơ hơi hơi cao tý. Các cụ nói không sai, em hư tại chị, cháu hư tại bà, chứ mẹ nó luôn đúng chỉ chúng mày sai, không có phương pháp, lý thuyết, to mồm, cả vú lấp miệng con tao. v..v.

Các suy nghĩ giằng xé nhau, khi thì thấy mình chiều chúng nó quá, khi lai thấy mình quá nghiêm khắc, khi thì thấy mình hời hợt trong nuôi dậy con, khi lại lo toan quá đà. Việc đơn giản bắt buộc phải làm là nuôi dây được các con ý thức được làm người phải sống lương thiện, có trách nhiệm với bản thân, gia đình, tự nuôi sống được mình và có ích cho xã hội khó khó là.
Đoạn in đậm - em nghĩ cụ chưa đầu tư đủ công sức. Để gây ảnh hưởng đến 1 đứa trẻ thì phải dành thời gian & tâm tư cho nó. Khi đã dành tâm tư cụ sẽ biết cần nói gì với vợ. Nhưng cái đó mất thời gian & hiệu quả tùy thuộc cả nó nữa, nên nếu cụ không thể bỏ cuốc, cũng không đủ thời gian còn lại để bỏ tâm sức thì chấp nhận hiện tại cũng là 1 cách. Trước đây em đi làm hay nói chuyện với 1 bạn lễ tân ở bệnh viện, vui ve nhiệt tình với công việc. Làm lễ tân nhưng bệnh viên có phòng trống thế là chủ động liên lạc với marketing lên kế hoạch làm sales, tăng doanh thu cho bệnh viện cả vài trăm k/ tháng. Bạn ấy hay ở lại muộn, rồi cũng được tăng chức, tăng lương, v.v. Có lần em bảo, sao mà về muộn thế, sao không về nhà sớm với con, nó kêu t đi làm cứ chăm chỉ là có kq tốt, còn con lười học nói mãi không được. Thà để thời gian làm cái có kết quả có hơn không :))

Nuôi dạy con lúc nào cũng là trăn trở của phụ huynh, em nhớ có nghe cái podcast nào nói là khủng hoảng sức khỏe tinh thần của thế kỷ này là khủng hoảng áp lực tâm lý khi làm bố mẹ, vì làm bao nhiêu cũng không thấy đủ :)

Nhà em có 1 bạn gây nhiều phiền muộn & đau tim từ bé đến giờ luôn. Em đã chấp nhận sự thật là sau này có thể cs của nó có thể không êm đềm đầy đủ như mình mong muốn, nhưng sống là để trải nghiệm, vui buồn chia sẻ tí là được, không nhất định phải giúp đỡ, dù sao cũng không đói được. Được tự mình gánh vác cs của mình là 1 đặc quyền. Gd lớn em có vài người cả đời ỷ lại người khác, thực ra sống rất khổ, không hề sướng.

Nhà em đông con, nhìn chúng nó lớn lên em thấy mỗi đứa đều có bản tính trời sinh, bố mẹ cho môi trường tương đối, còn kết quả chủ yếu là nỗ lực tự thân, dù kết quả không như ý nguyện cũng không cần áy náy, hết ĐH đá ra đường là có trách nhiệm ngay :D
 
Chỉnh sửa cuối:

TorienT

Xe container
Biển số
OF-824061
Ngày cấp bằng
18/12/22
Số km
6,998
Động cơ
157,961 Mã lực
Khóc chứ cụ! nước mắt nó chảy vào trong. Cũng nửa đời nhọc nhằn rồi, vẫn tưởng chiều tà vác cuốc lên vai về với bữa cơm chiều, làm cút rượu no say, hai chân lau vào cái chổi cho sạch đất rồi xoa xoa, đập đập vào nhau cho những hạt cát bụi còn sót lại dớt xuống sàn nhà, rút chân lêng giường, ngả lưng lấy tấm chăn đắp ngang bụng, chả cần lo nghĩ gì nữa, thả lỏng cơ thể mơ về trăng chiều rồi chìm vào giấc ngủ thì dật mình nhận thấy nhiều việc mới chỉ là bắt đầu, nó còn ghê gớm và khó nhọc hơn nhiều khi ta vất vả cóp nhặt từng xu để xây dựng cái tổ chim be bé.

Hình ảnh bà chủ đứng tần ngần bên bếp với chủ đề ăn gì ? bả thường hỏi, ăn gì nhỉ ? theo thông lệ, mình vẫn đáp, ăn gì mà chả được. Mặt bà buồn thiu, nấu bữa cơm mà ai cũng chỉ động đũa vào cho nó có thì bả cũng ngán ngẩm, buồn buồn... Bao năm nay nghiễm tưởng mình chăm chỉ cày quốc, lợn gà đầy chuồng, cá đầy ao, thóc đầy bồ và rau xanh ngút ngàn là đủ mà chả thèm quan tâm mẹ gì tới cái chủ để tưởng đơn giản mà tạo nên nề nếp gia đình. Không có bữa cơm bà ấy nấu thì bố con đâu có được quây quần bên nhau, nhà đông người, mỗi đứa mỗi sở thích, mặn nhạt, chín tới, chín vừa khác nhau mà mấy chục năm bả vẫn chiều được (đôi khi có tí văng tục, chửi bậy) thể mới tài. Công bằng thì nếu bả không chịu thương, chịu khó thì con mình lang thang du hí theo đám bạn ngoài đường, tu mấy cốc trà sữa và gặm chân gà thối nướng, hỉ hả bên mấy miếng bánh Pizza toàn bơ sữa béo ị, hít bóng cười cho nó sành điệu, bắt chước bố bập bập mấy mẩu xì gà hôi như nước đái chuột. Bả thích gì mình chiều, gọi là bù đắp, được chưa ? Oái ăm, thóc lúa, ốc ếch, rau cỏ những thứ mà mình có thì bả ấy đếch cần, bả ấy cần mình ở nhà nấu cơm cho bõ hận. Cơm thì mình nấu được, mình cũng hay lọ mọ nấu mà nấu ngon chứ (đầu bếp KS Hà nội nó bảo anh làm món Khau nhục ngon như em làm). Yêu cầu này quỷ quái, mình đếch dám bỏ mảnh ruộng đang cuốc dở để ở nhà nấu cơm. Đúng là đồ đàn bà quỷ quyệt... giải quyết sao cho thấu tình trọn nghĩa ?

Cô con gái lớn... Đến tuổi lấy chồng. Mệ đời không như mơ, trong tâm tưởng của mình là nó lấy được thằng chồng ngon ngon tí, đấy là nghĩ thế còn mình cũng đếch biết thế nào là ngon ngon cả. Mình thuộc loại mặt dơi, tai chuột may mà lấy được vợ nên cũng không có mơ ước gì con rể cao sang. Năm trước tới giờ nó bỏ mốc meo cái ô tô mà bố tặng sau bao năm tích cóp, dinh ngay cái bình bịch về để sứng tầm với cậu bạn trai. Trước tết, pha ấm trà cho bố, vừa rót trà mới bố nó thẽ thọt hỏi, bao giờ bố sửa hay xây lại cái chạn bên kia đấy. Dật mình cái thột... chết mẹ, nó đã tính cho thằng kia ở dể rồi đấy... Thế không được, không phải là cái nhà, đằng nào chả là của nó, chỉ mong nó lấy được thằng có tí đàn ông, có lòng tự trọng. Thuê nhà cũng xách vợ đi, chăm chỉ làm ăn, đói cũng được, lo thì tốt nhưng phải độc lập. Sau rồi bố mẹ cho gì thì cho, không manh nha, không mơ màng. Mình dậy dỗ thế đếch nào mà con mình sai ngay từ trong ý nghĩ vậy ? Ấy là mình lo xa vậy, phải tìm hiểu kỹ càng và thận trọng không lại vu oan, mang họa cho các con. Thật nặng lòng !

Cô hai thì tình cảm. Nấu cơm đợi bố về ăn, bố đùa là bố bận cứ ăn trước đi thì ngồi khóc thút thít, không ăn... Mình cũng thuộc dạng đầu chó, đầu mèo mà đếch dám sủa câu nào với nó, nói to là nó nhốt vào toilet. Ở trường lớp thì nhanh nhẹn, chỉ huy được các bạn, năm cuối rồi cũng đếch đứa con trai nào dám yêu chỉ huy. Nó bảo nó không lấy chồng, ở với bố mẹ. Đúng là con này dở rồi, thuốc nào chữa được cho nó đây ?

Cậu út thì đếch cần gì. Lớm bổng lên rồi mà vẫn thích bim bim, nó không ngồi xổm ị vạ bên bờ ruộng được các bác ạ, cứ ngồi xổm là cụ cậu ngã dúi dụi, ngày nào chị cả cũng phải tắm cho, ăn thì mẹ gỡ xương, nó không biết gặm xương, nó không thích chân gà như em. Ở nhà thì nó như cục bột mà hôm qua cô chủ nhiệm mời bà chủ tới trường, từ tết đến giờ bốn lần đánh nhau rồi. Học hành thì lẹt phẹt. Các chị thì chuyên này, chuyên kia, cầm kỳ thi họa đủ cả mà nhõn ông thắp hương không chịu học, nó làm tha hóa hết các thầy cô gia sư. Có thầy tiếng anh già rồi dậy hai chị sáng ngời mà cũng bó tay với nó, nó tỉ tê thế nào mà ông thầy dậy toán chở nó lên tận phú thọ xem đá bóng. Ở lớp tuần hai buổi cô chủ nhiệm kèm cho mấy bạn học dốt, các bạn khá lên rời lớp giờ còn nhõn nó và anh bạn nối khố bám trụ ở cái lớp học dốt nữa thôi. Dốt bền vững rồi. Cái khó khi nào ngồi nói chuyên nghiêm túc với anh ta là bả chủ đi vòng vòng xung quanh gầm gừ, lườm nguýt và nhảy bổ vào nếu thấy tay mình giơ hơi hơi cao tý. Các cụ nói không sai, em hư tại chị, cháu hư tại bà, chứ mẹ nó luôn đúng chỉ chúng mày sai, không có phương pháp, lý thuyết, to mồm, nóng giận vơ cớ, không kiên nhẫn, cả vú lấp miệng con tao. v..v.

Các suy nghĩ giằng xé nhau, mâu thuẫn với nhau. Khi thì thấy mình chiều chúng nó quá, khi lại thấy mình quá nghiêm khắc, khi thì thấy mình hời hợt trong nuôi dậy con, khi lại lo toan quá đà. Việc đơn giản bắt buộc phải làm là nuôi dây được các con ý thức được làm người phải sống lương thiện, có trách nhiệm với bản thân, gia đình, tự nuôi sống được mình và có ích cho xã hội khó khó là.
Cụ viết hay quá :) Tóm lại đời ông trung niên ngó 2 cái là
1. Bữa cơm nhà.
2. Con cái
cụ nhỉ. Em nghĩ mình bớt cày ruộng mà chịu khó rủ bà chủ ra ngoài lượn lờ, trước 8/10 là cày ruộng thì giờ mình xuống 6/10 thôi, phần còn lại cho bản thân và gia đình. Chuyện lo cho hệ thế sau thì nó là chuyện dài bất tận :D Nhưng mà em nghĩ mình nên có định hướng rồi kiên trì theo định hướng là được, không trúng 10 phần thì cũng trúng 6 phần, còn lại mình giơ tay đỡ hờ cho chúng nó thì cũng ổn thôi mà.
p/s: À hơi văn học một tí em thích hình tượng trong "Cội rễ" khi đứa con được sinh ra cha nó nhấc bổng nó lên hướng về phía bầu trời và nói "Hãy nhìn đi Kunta Kunte chỉ có thứ trước mắt mới vĩ đại hơn con", hơi văn học một chút nhưng e nghĩ đứa trẻ nào cũng có rất nhiều khả năng và chỉ có bầu trời mới vĩ đại hơn chúng nó :) Lãng mạn chút cụ. Với cả có một cái "lều của đàn ông" nơi mà ông bố mang ông ấy đến để dạy dỗ riêng không cho vợ xuất hiện :) Đại khái thế cụ ạ.
 
Chỉnh sửa cuối:

BDS68

Xe trâu
Người OF
Biển số
OF-7171
Ngày cấp bằng
17/7/07
Số km
31,484
Động cơ
6,053,867 Mã lực
Khóc chứ cụ! nước mắt nó chảy vào trong. Cũng nửa đời nhọc nhằn rồi, vẫn tưởng chiều tà vác cuốc lên vai về với bữa cơm chiều, làm cút rượu no say, hai chân lau vào cái chổi cho sạch đất rồi xoa xoa, đập đập vào nhau cho những hạt cát bụi còn sót lại dớt xuống sàn nhà, rút chân lêng giường, ngả lưng lấy tấm chăn đắp ngang bụng, chả cần lo nghĩ gì nữa, thả lỏng cơ thể mơ về trăng chiều rồi chìm vào giấc ngủ thì dật mình nhận thấy nhiều việc mới chỉ là bắt đầu, nó còn ghê gớm và khó nhọc hơn nhiều khi ta vất vả cóp nhặt từng xu để xây dựng cái tổ chim be bé.

Hình ảnh bà chủ đứng tần ngần bên bếp với chủ đề ăn gì ? bả thường hỏi, ăn gì nhỉ ? theo thông lệ, mình vẫn đáp, ăn gì mà chả được. Mặt bà buồn thiu, nấu bữa cơm mà ai cũng chỉ động đũa vào cho nó có thì bả cũng ngán ngẩm, buồn buồn... Bao năm nay nghiễm tưởng mình chăm chỉ cày quốc, lợn gà đầy chuồng, cá đầy ao, thóc đầy bồ và rau xanh ngút ngàn là đủ mà chả thèm quan tâm mẹ gì tới cái chủ để tưởng đơn giản mà tạo nên nề nếp gia đình. Không có bữa cơm bà ấy nấu thì bố con đâu có được quây quần bên nhau, nhà đông người, mỗi đứa mỗi sở thích, mặn nhạt, chín tới, chín vừa khác nhau mà mấy chục năm bả vẫn chiều được (đôi khi có tí văng tục, chửi bậy) thể mới tài. Công bằng thì nếu bả không chịu thương, chịu khó thì con mình lang thang du hí theo đám bạn ngoài đường, tu mấy cốc trà sữa và gặm chân gà thối nướng, hỉ hả bên mấy miếng bánh Pizza toàn bơ sữa béo ị, hít bóng cười cho nó sành điệu, bắt chước bố bập bập mấy mẩu xì gà hôi như nước đái chuột. Bả thích gì mình chiều, gọi là bù đắp, được chưa ? Oái ăm, thóc lúa, ốc ếch, rau cỏ những thứ mà mình có thì bả ấy đếch cần, bả ấy cần mình ở nhà nấu cơm cho bõ hận. Cơm thì mình nấu được, mình cũng hay lọ mọ nấu mà nấu ngon chứ (đầu bếp KS Hà nội nó bảo anh làm món Khau nhục ngon như em làm). Yêu cầu này quỷ quái, mình đếch dám bỏ mảnh ruộng đang cuốc dở để ở nhà nấu cơm. Đúng là đồ đàn bà quỷ quyệt... giải quyết sao cho thấu tình trọn nghĩa ?

Cô con gái lớn... Đến tuổi lấy chồng. Mệ đời không như mơ, trong tâm tưởng của mình là nó lấy được thằng chồng ngon ngon tí, đấy là nghĩ thế còn mình cũng đếch biết thế nào là ngon ngon cả. Mình thuộc loại mặt dơi, tai chuột may mà lấy được vợ nên cũng không có mơ ước gì con rể cao sang. Năm trước tới giờ nó bỏ mốc meo cái ô tô mà bố tặng sau bao năm tích cóp, dinh ngay cái bình bịch về để sứng tầm với cậu bạn trai. Trước tết, pha ấm trà cho bố, vừa rót trà mới bố nó thẽ thọt hỏi, bao giờ bố sửa hay xây lại cái chạn bên kia đấy. Dật mình cái thột... chết mẹ, nó đã tính cho thằng kia ở dể rồi đấy... Thế không được, không phải là cái nhà, đằng nào chả là của nó, chỉ mong nó lấy được thằng có tí đàn ông, có lòng tự trọng. Thuê nhà cũng xách vợ đi, chăm chỉ làm ăn, đói cũng được, lo thì tốt nhưng phải độc lập. Sau rồi bố mẹ cho gì thì cho, không manh nha, không mơ màng. Mình dậy dỗ thế đếch nào mà con mình sai ngay từ trong ý nghĩ vậy ? Ấy là mình lo xa vậy, phải tìm hiểu kỹ càng và thận trọng không lại vu oan, mang họa cho các con. Thật nặng lòng !

Cô hai thì tình cảm. Nấu cơm đợi bố về ăn, bố đùa là bố bận cứ ăn trước đi thì ngồi khóc thút thít, không ăn... Mình cũng thuộc dạng đầu chó, đầu mèo mà đếch dám sủa câu nào với nó, nói to là nó nhốt vào toilet. Ở trường lớp thì nhanh nhẹn, chỉ huy được các bạn, năm cuối rồi cũng đếch đứa con trai nào dám yêu chỉ huy. Nó bảo nó không lấy chồng, ở với bố mẹ. Đúng là con này dở rồi, thuốc nào chữa được cho nó đây ?

Cậu út thì đếch cần gì. Lớm bổng lên rồi mà vẫn thích bim bim, nó không ngồi xổm ị vạ bên bờ ruộng được các bác ạ, cứ ngồi xổm là cụ cậu ngã dúi dụi, ngày nào chị cả cũng phải tắm cho, ăn thì mẹ gỡ xương, nó không biết gặm xương, nó không thích chân gà như em. Ở nhà thì nó như cục bột mà hôm qua cô chủ nhiệm mời bà chủ tới trường, từ tết đến giờ bốn lần đánh nhau rồi. Học hành thì lẹt phẹt. Các chị thì chuyên này, chuyên kia, cầm kỳ thi họa đủ cả mà nhõn ông thắp hương không chịu học, nó làm tha hóa hết các thầy cô gia sư. Có thầy tiếng anh già rồi dậy hai chị sáng ngời mà cũng bó tay với nó, nó tỉ tê thế nào mà ông thầy dậy toán chở nó lên tận phú thọ xem đá bóng. Ở lớp tuần hai buổi cô chủ nhiệm kèm cho mấy bạn học dốt, các bạn khá lên rời lớp giờ còn nhõn nó và anh bạn nối khố bám trụ ở cái lớp học dốt nữa thôi. Dốt bền vững rồi. Cái khó khi nào ngồi nói chuyên nghiêm túc với anh ta là bả chủ đi vòng vòng xung quanh gầm gừ, lườm nguýt và nhảy bổ vào nếu thấy tay mình giơ hơi hơi cao tý. Các cụ nói không sai, em hư tại chị, cháu hư tại bà, chứ mẹ nó luôn đúng chỉ chúng mày sai, không có phương pháp, lý thuyết, to mồm, nóng giận vơ cớ, không kiên nhẫn, cả vú lấp miệng con tao. v..v.

Các suy nghĩ giằng xé nhau, mâu thuẫn với nhau. Khi thì thấy mình chiều chúng nó quá, khi lại thấy mình quá nghiêm khắc, khi thì thấy mình hời hợt trong nuôi dậy con, khi lại lo toan quá đà. Việc đơn giản bắt buộc phải làm là nuôi dây được các con ý thức được làm người phải sống lương thiện, có trách nhiệm với bản thân, gia đình, tự nuôi sống được mình và có ích cho xã hội khó khó là.
Hay quá ~o)
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top