Vậy cho nên tôi tránh các bv tư nổi tiếng khi chỉ bị bệnh cảm cúm. Còn đã vào là xác định họ sẽ làm đủ mọi xét nghiệm chiếu chụp tốn kém, thậm chí giữ lại nằm viện.
Họ sẽ nghe tim anh, bảo có tiếng động lạo xạo nên anh cần siêu âm tim 4D (tốn tiền), cần điện tâm đồ, họ sẽ làm tổng phân tích máu, sẽ nội soi ổ bụng, chụp x quang tim phổi....
Họ cố gắng phát hiện ra bệnh của anh, có khi ko liên quan gì đến căn bệnh ban đầu anh đến khám.
Kể lâu lâu khám một lần như thế cũng góp phần cho ta nhìn một cách tổng quát về tình trạng sk của mình, nên không hẳn vô ích, dù đại đa số xét nghiệm ấy tốn kém và xét ra có thể không cần. Nhưng bv tư nó sống bằng cái gì, sau những đầu tư tốn kém về cơ sở vc, kĩ thuật, nhân lực?
Cho nên, tôi cho rằng, ta nên xác định luôn cho mình, ta thuộc tầng lớp nào và chỉ nên đến những loại bv nào. Có bv công lập khám tự nguyện, có bv công lập hoạt động theo cơ chế tự chủ dịch vụ tốt hơn, giá đắt hơn một chút, có bv tư giành cho người thu nhập trung bình và có bv tư đắt tiền, khoác thêm danh quốc tế, trong khi bs Việt tay nghề không thua bs Tây, và thực tế nhiều bệnh nhân Tây du lịch đến vn để chữa bệnh, làm IVF.... Hầu hết các bv trên dù khác nhau về giá tiền khám chữa bệnh, nhưng không khác nhau về mặt khả năng chữa bệnh, chỉ khác nhau đk vật chất, về sự chăm sóc. Bạn muốn khỏi bệnh thì không cần phải vào bv sang trọng, chịu khó 3 người nằm 1 giường ở Bạch Mai. Còn muốn có mỗi người một giường, hai giường một phòng, nằm điều hòa thì vào Hồng Ngọc, muốn sang trọng nữa thì có Việt Pháp, sang Singapore, sang Mỹ.
Đành phải thế thôi. XH bây giờ phân cấp phân tầng như vậy, thời thế nó thế, nên tôi xác định mình thuộc tầng lớp nào thì vào bv loại ấy. Đi chơi thể thao, đi bơi, đi nhà hàng, gọi loại rượu, đặt món ăn, mua xe mua nhà... ai cũng sờ túi đếm tiền thì đi bv cũng thế.