Chủ thớt lại mất hút rồi
Chủ thớt lại mất hút rồi
Cụ nào gửi cho chai thuốc xổ mới nhanh đc, vào OF không hiểu sao ông nào định viết chuyện/truyện là đều bị táo hết
Tịt rồi chủ thớt ơi
Nhà cháu kê dép hóng.
Các cụ cứ bình tĩnh.Chuyện hay, nhà cháu vào hóng mãi chẳng thấy cụ chủ ạ
Em hóng xem con yêu tinh này ghê gớm đến đâu.Chuyện kể đêm khuya 1
Phần 1: Ranh giới giữa sống và chết
Em kể về về sự ra đời của em và những biến cố trong ngày em có mặt trên đời.
Hai mốt năm trước, gia đình nội em thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Nhà nội em sinh được ba người con, hai trai 1 gái. Bác gái lớn nhất nhà em lấy chồng và định cư bên Mỹ. Bố em là thứ 2 và sau còn một chú út.
Bố và mẹ cưới nhau đúng năm gia đình nội hưng thịnh nhất. Ngày cưới mẹ em được rước dâu bằng cả xe hơi do bác em tài trợ. Vì gia đình giàu có nên lễ nghĩa nhiều, mê tín lại càng nhiều. Mẹ em đám cưới xong cũng liền có bầu. Cả gia đình em vui lắm. Bác lớn em còn điện thoại báo về nếu mẹ sinh bác sẽ tài trợ nuôi em tới lớn. Tuy nhiên vào một ngày tháng 4 mẹ và bà nội đi lễ chùa thì gặp trúng một bà bói dạo. Bà này ngồi bán nhiều chai thuốc bóp dân tộc. Bà nội em bị đau chân nên cũng ghé mua rồi ngồi nghỉ vài phút. Bà bói nhìn mẹ em chằm chằm rồi lắc đầu bảo: sao số gia đình này khổ thế. Mạng phú quý mà lỡ mang thai đứa bé không phải con người.
Bà Nội em nghe vậy tức giận lắm chửi thẳng bà bói dạo ấy. Thậm chí bà còn nhặt mấy chai thuốc bóp đánh bà ấy nữa. Bà ấy chỉ đỡ rồi bảo: tôi nói sai trời đánh tôi chết. Nhà bà cứ đi xem thầy đi rồi biết. Đứa trẻ này là yêu tinh đấy, nó ra đời sẽ là tai ương cho cả dòng tộc nhà bà. Ngày nó ra đời nhà bà không gặp biến cố chết người thì tôi chết không có chỗ chôn.
Mẹ em nghe vậy cũng nổi dậy đùng đùng mắng bà ấy té tát. Nếu đặt vị trí người phụ nữ nào vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Bởi lẽ với người mẹ thì con là tất cả.
Vài người đi đường thấy cãi vã huyên náo cũng ghé vào xem. Mọi người biết sự tình cũng trách bà bói ác mồm ác miệng. Bà ấy thế mà không xin lỗi bà và mẹ em. Bà vẫn giữ quan điểm của mình tới cùng: tôi trước giờ có sao nói vậy, thấy thế nào tôi nói thế ấy. Các người không tin thì sẽ tự gánh hậu quả. Cái thai ấy là yêu tinh hoa hoá kiếp làm người. Nó vốn là hoa trổ trên đá mấy ngàn năm mới hấp thu tinh hoa đất trời mà chuyển kiếp. Tuy nhiên nó là tai hoạ. Sinh nó ra thì nhà bà sẽ người chết, kẻ tật nguyền, gia sản tiêu tan.
Một người phụ nữ nghe vậy cũng tức giận: phỉ phui cái miệng thối nhà bà. Con nhà người ta mà bà bảo yêu tinh. Nó là giọt máu của người ta mà bà nói tai hoạ. Là tôi thì bà không còn răng mà húp cháo chứ đừng nói ngồi đấy mà nhăng cuội.
Sau một hồi mẹ và bà em bỏ đi. Chuyện tưởng như bà và mẹ rất đồng tình nhưng về nhà bà lại đi xem thầy. Thầy này là người gia đình nội theo từ rất lâu rồi. Thầy xem qua cũng lắc đầu bảo: con dâu bà đang có tin vui, đáng tiếc chỉ sợ thêm 1 người sẽ lại mất hai người. Tai ương nghiệp chướng cũng bởi nó mà ra.
Bà nội mặc dù rất quý cháu nhưng nghe thầy nói vậy dần dần có ác cảm. Bà hỏi cách hoá giải thầy chỉ bảo: nếu là số trời đã định thì người tính không bằng trời tính. Bà thay đổi được vận số thì sẽ nhiều thứ khác thay đổi theo. Cái thai này vốn dĩ không nên có mặt thời điểm này.
Bà nghe vậy về nhất mực ép mẹ bỏ cái thai đi. Mẹ khóc lên khóc xuống nhất quyết không đồng ý. Cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu bắt đầu từ ấy.
Bố em thì thương mẹ và thương con nên không đồng ý với yêu cầu của bà. Bà tức giận chửi cả bố mẹ: chúng mày không nghe lời mẹ mà cố tình đẻ nó ra thì đừng có trách. Giờ nó là cái trứng nước hãy nhanh chóng phá bỏ nó đi. Nó không phải là người đâu, nó là con yêu tinh thật đấy. Mẹ đi xem người ta đều gọi ra rồi.
Mẹ chỉ biết khóc lóc: con xin mẹ, cháu là giọt máu của con, con không bỏ con của mình đâu.
Bà chỉ tay vào mẹ: chị giỏi lắm! Chị gả về nhà tôi thì là người nhà tôi. Giờ tôi nói bỏ chị phải bỏ.
Bố đáp: con không bao giờ đồng ý mẹ làm như vậy. Con của vợ chồng con thì vợ chồng con phải có trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng. Nếu ngày xưa mẹ mang thai con mà bị người ta nói con là yêu tinh thì mẹ có bỏ hay không?
Bà nội đáp: tao bóp chết từ trong trứng chứ quyết không cho mày thành hình. Biết đẻ mày ra mày cãi lại tao thì thà tao đẻ ra cái trứng gà tao luộc ăn cho ch
Bố giận lắm: nếu mẹ nói vậy thì cứ coi như ngày xưa mẹ đẻ ra cái trứng gà trứng vịt rồi đi. Còn con của con không phải trứng gà của mẹ nên mẹ đừng mong bắt tụi con bỏ cháu.
Bà và bố mẹ chiến tranh nảy lửa. Cả tháng trời mẹ và bố vẫn giữ quyết định sẽ sinh em ra đời. Bà thấy vậy giận lắm nhưng lại không dám làm căng do bố em đe sẽ chuyển đi không về nhà nữa nếu bà cứ cố ép mẹ phá thai. Bà thấy vậy cũng hoà hoãn đi đôi chút.
Ngày mẹ mang thai em tháng thứ 5 cũng là giữa tháng 7 mưa bão. Bố em đi giao hàng nhưng mắc bão tàu không cập bến đúng hẹn. Mẹ ở nhà với bà nội. Bà mua hẳn con gà tần cho mẹ ăn tẩm bổ. Bà bảo: quyết giữ lại đẻ thì chịu khó tẩm bổ cho cái thai khoẻ mạnh. Chuyện của các con tự các con quyết. Sau này sướng khổ gì các con tự chịu.
Mẹ vốn không thích ăn gà nhưng đích thân bà xuống bếp tự tay làm nên mẹ ngại bà buồn cũng cố ăn vài miếng rồi đổ gỡ thịt bỏ vào bịch giấu dưới gầm giường. Bà thấy mẹ ăn được hết cũng mừng ra mặt bảo: ăn được là tốt rồi. Nghỉ sớm đi, mẹ chạy đi thăm bà bạn ốm.
Bà nội để mẹ ở nhà rồi khoá cổng đi luôn mặc dù trời đang mưa. Mẹ thấy hơi mệt nên đi nằm nghỉ. Một tiếng sau mẹ đau bụng. Lúc đầu đau âm ỉ rồi càng ngày càng dữ dội. Mẹ lo tới cái thai nên cố gắng gọi người tới giúp. Mình mẹ xiêu vẹo vừa đi vừa bò miệng kêu gào. Điện thoại bàn mất tín hiệu mẹ không thể gọi nên chỉ biết gào to mong có người nghe thấy.Trời mưa nên tiếng mẹ gọi dường như là vô vọng. May mắn sao hôm ấy bà ngoại lại nhờ người gửi cho mẹ quả trứng ngỗng nên mẹ được cô ấy đưa đi viện. Bác sỹ kết luận mẹ bị động thai.
Mẹ nằm viện theo dõi cả tuần mới được về nhà. Bà nội xuống viện nguýt ngắn nguýt dài nói mẹ ăn hại. Bà đi qua đi lại nói những câu khó nghe và cay nghiệt rồi bỏ mẹ lại viện cho bà ngoại em chăm sóc.
Bố về thấy mẹ như vậy lo lắng lắm. Mẹ nằm viện mấy ngày thấy khó chịu nên nhờ bố xin cho về nhà sớm.Bố gặp bác sỹ hỏi han tình hình của mẹ thấy ổn định nên đón mẹ về. về nhà bố mẹ lại vô tình nghe được bà điện thoại quát tháo ai đó rằng cái thuốc đó không sảy thai mà chị động thai nhẹ, rằng con yêu tinh ấy sống dai...Mẹ không giữ đc bình tĩnh lao vào trách bà. Bố cũng giận nên cãi nhau ầm ĩ. Bấy giờ chuyện mới vỡ lở do bà lén bỏ thuốc phá thai vào con gà tần. May mắn mẹ ăn mấy miếng còn lại giấu đi nên mới giữ đc cái thai oan toàn.
Bố mẹ quyết định không ở nhà mà chuyển ra ngoài sống. Tuy nhiên bố hay vắng nhà nên hai bố mẹ chuyển về nhà bà ngoại ở. Bố nói ở nhà ngoại mẹ sẽ không phải lo lắng và yên tâm chờ ngày em ra đời.
Tháng 9, mẹ mang thai em tháng thứ 7. Bố tranh thủ chở mẹ đi mua sắm tã lót chuẩn bị sớm vì bố chuẩn bị đi một chuyến hàng xa. Hôm ấy là thứ 6, cũng là ngày cuối cùng của tháng 9 dương và cũng là ngày cuối tháng 8 âm. Đồng thời nó cũng là cái ngày oan nghiệt lấy đi mạng sống của cả bố lẫn mẹ em.
Thời ấy bố có xe dream thái. Bố chở mẹ đi thì gặp bà nội. Bố mẹ chào bà, bà chỉ cười mỉa mai: chó chui gầm chạn, tao mở to mắt xem tụi bay ngóc được đầu lên hay không?
Em không hiểu sao bà có thể cay nghiệt với bố mẹ em như thế. Không lẽ chỉ vì bà tin lời thầy bói nói em là yêu tinh hoa chuyển kiếp thành người nên ghét lây cả bố mẹ em. Bà đi khắp nơi rêu rao mẹ em xúi bậy bố em về cãi nhau với bà, rằng mẹ em là thứ yêu tinh và sắp sinh ra một con yêu quái. Cứ như thế tình cảm đã xa lại càng thêm xa.
Bố mẹ em sắm đồ xong trời cũng đã trưa nên bố đưa mẹ đi ăn bún cá cho đỡ đói rồi mới về. Đáng tiếc lúc vào quán xe của bố mẹ bị chiếc xe tải mất lái lao vào. Chiếc xe ấy lao thẳng vào quán bún, bố mẹ em bị hất văng ra ngoài. Bố em chết ngay tại chỗ vì bố cố gắng đẩy mẹ ra. Mẹ bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.
Người ta vội vàng đưa bố mẹ đi cấp cứu. Nhà nội và nhà ngoại biết tin cùng chạy tới. Bác sỹ thông báo cả bố mẹ em đều qua đời nhưng họ cố gắng cứu lấy em khỏi bụng mẹ.
Còn nữa...
Nhân vật chính trong chuyện là nữ.Các cụ đừng thắt mắc. Đất nước đang buồn em chưa kể chuyện tiếp đâu
Code gì thế cụ? 2 oánh 1 ạ?Cụ chỉ được thế là nhanh
Hóng chap 4Phần 3 đây các cụ, đỡ phải chờ lâu
Truyện tâm linh "Hoa Yêu"
Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)
Chap 3: Xuất Sơn!
Em nhoài người chạy ra cổng theo bà ngoại mà khóc. Thầy giữ em lại mà bảo: con ngoan, bà ngoại sẽ đón con về sớm thôi. Con ở đây thầy dạy con học
Thầy nói rồi cười rất hiền. Em chỉ biết khóc và khóc.
Mất mấy ngày sau em dần quen với cuộc sống trên miếu. Em không khóc lóc đòi về nữa nhưng chiều nào em cũng chạy ra cổng đứng ngóng xuống đường chờ bà ngoại đến đón.
Miếu bà nằm trên một ngọn núi không cao và không xa nhà bà ngoại lắm nhưng lúc ấy em bé quá nên chỉ ấn tượng rằng nơi đó rất xa, đường đi rất khó vì đường đi toàn leo núi với cây cối mọc rậm rạp. Em ở trên đó rất lâu, qua 4 cái tết mà vẫn không thấy bà ngoại em đâu. Nhiều lúc em hay hỏi sư thầy rằng: có phải bà ngoại và dì Lệ không thương con không?
Thầy đáp hiền từ: ai cũng thương con hết vì con rất ngoan.
- Vậy sao bà lại bỏ con ở đây lâu như thế không tới đón con về ạ?
- Vì bà ngoại bận đi làm kiếm tiền thật nhiều để đón con về cho con đi học ở trường.
Em thắc mắc: là bà cho con đi học trường dì Lệ hả thầy? Vậy sao Tít cũng đi học trường dì Lệ mà mẹ Tít vẫn để Tít ở nhà? Cô Hiếu có cho Tít lên miếu ở đâu ạ?
Thầy giải thích: những em bé đáng yêu như con mới được ở trên này chơi với thầy, hàng ngày chơi với vườn hoa đẹp.
Em nghe thấy hoa là mắt sáng rực lên. Trẻ con kì thực đứa nào chẳng thích hoa, em cũng không ngoại lệ.
Vườn trong miếu bà trồng rất nhiều hoa và các loại cây thuốc. Ngoài ra trong vườn có rất nhiều rau xanh và cây ăn trái. Em có trí nhớ đặc biệt nên không một loại cây nào trong vườn mà em không biết. Hàng ngày mọi người vẫn lên trên miếu bà thắp hương rồi xin thuốc, hầu như em giúp thầy đi hái cây thuốc và lấy đó làm niềm vui mỗi ngày.
Một ngày hè năm em lên 7 tuổi, như thường lệ ngày rằm cô Hiếu dẫn Tít lên miếu thắp hương. Em thấy Tít mừng lắm, chạy lại nói cười như thể lâu lắm mới thấy vậy. Trùng hợp lúc ấy tụi em va phải một nhóm mấy người phụ nữ vào miếu thắp hương. Người phụ nữ to béo suýt nữa đánh rơi cả khay trái cây xuống nên tức giận quát chúng em. Lúc bà ấy nói không hiểu sao em thấy mặt bà ấy đen lại nhìn rất đáng sợ. Em đứng im, trán rịn mồ hôi. Thầy chạy ra đỡ lấy em hỏi han: con không sao chứ? Sao lại sợ hãi thế này?
Em chỉ tay vào người phụ nữ ấy và bảo: cái bà ấy mặt chuyển thành màu đen rất đáng sợ. Thầy ơi! Bà ấy bị làm sao thế?
Thằng Tít thấy vậy cười phá lên: bà ấy đánh phấn trắng như trát vôi mà Nguyên bảo đen.
Thầy giơ tay ra hiệu cho em và Tít ngưng nói. Thầy nhìn lại người phụ nữ ấy một lượt rồi lắc đầu: ý trời đã định, khó tránh, khó tránh!
Em không hiểu những câu nói của thầy nhưng cũng không dám hỏi vì thầy dạy: có những việc không phải của mình, không thuộc về mình thì không nên tham lam muốn biết. Có như vậy mới tránh được tai hoạ cho cả mình và cho người khác.
Lúc thầy nói câu đó em vội hỏi tại sao lại thế? Thầy bảo: con người có hai tai để nghe, hai mắt để nhìn nhưng chỉ có một cái miệng để nói. Nhìn nhiều, nghe nhiều nhưng nói thì phải hạn chế, nói ít sẽ tránh gây nghiệp bởi lẽ trên đời vì câu nói mà tạo nghiệp là dễ nhất và nhanh nhất.
Em vẫn tham lam nhìn lại người phụ nữ đang khấn vái nơi cửa phật kia mà không khỏi thắc mắc. Mặt bà ấy càng lúc càng đen. Thầy thấy vậy bảo em dẫn Tít ra sau vườn chơi, tiện thể hái rau biếu gia đình cô Hiếu ăn lấy thảo. lúc Tiễn mẹ con cô Hiếu về em ra tận cổng đứng vẫy tay chào thì bất ngờ thấy người phụ nữ to béo khi nãy đứng ở phía xa nhìn hướng lên miếu. Mặt người phụ nữ ấy đen như than. Em cứ ngây ra đứng làm cho một cô đi lễ chùa phải vỗ vai hỏi: con sao lại thẫn thờ ở đây?
Em chỉ tay về phía người phụ nữ to béo kia: cái bà to béo kia sao cứ đứng ở đó?
Cô ấy nghe em nói rồi thắc mắc: người nào? Cái cô gầy gầy đang dắt đứa bé kia hả?
Em lắc đầu định nói tiếp thì thầy ra tới nơi. Thầy đặt tay lên đầu em mà bảo: chuyện gì không phải của mình thì không cần quan tâm con ạ!
- Nhưng...
Thầy đáp: con nghe lời thầy đi, như thế là tốt nhất.
Em quay lại nhìn đã không thấy người phụ nữ ấy đâu nữa. Bóng mẹ con cô Hiếu đang nhỏ dần và biến mất sau rặng cây bên đường thay vào đó là nhóm người khác lên miếu. Họ vừa đi vừa bàn tán rất sôi nổi. Em nghe thấy họ nói tới vụ tai nạn. Một nhóm người đi thắp hương về sang đường lấy xe thì bị chiếc xe chạy tốc độ cao tông vào. Một người phụ nữ to béo bị hất văng lên rơi xuống đất rồi chết ngay tại chỗ.
Em kéo tay thầy sợ hãi mà hỏi: có phải là bà mặt đen không thầy?
Thầy chỉ chắp tay lại niệm: a di đà phật!
Cuối tháng 9, cũng là ngày sinh nhật của em, thầy gọi em đến tặng cho em một chuỗi vòng rồi dặn dò: con phải mang chuỗi vòng này bên người, nó là chuỗi vòng may mắn, bất cứ khi nào con gặp khó khăn hay nguy hiểm hãy nhìn vào nó và ước, chắc chắn con sẽ thuận lợi và an toàn. Đây là quà sinh nhật ta tặng con, mừng con được xuất sơn, từ mai con có thể rời khỏi đây.
Em nghe thầy nói mà oà khóc: thầy không thương con nữa ạ? Sao thầy đuổi con đi? Con không ngoan ở chỗ nào ạ?
Thầy đặt tay lên đầu em vỗ nhẹ một cái cười hiền từ nói: thầy cho con được trở về nhà với bà ngoại. Qua ngày hôm nay là con sẽ được về nhà. Thầy đã nhắn cho bà lên đón con về.
Không hiểu sao lúc ấy em lại thấy ấm ức lắm. Em ôm chầm lấy thầy mà khóc nức nở. Bốn năm trời em ở trên miếu coi thầy như người thân. Từ ngày gửi em lên miếu bà ngoại và dì Lệ chưa một lần tới thăm em. Thi thoảng có cô Hiếu dẫn Tít lên miếu thắp hương nên em chơi với Tít. Lần nào lên miếu cô Hiếu cũng đem cho em rất nhiều quà bánh. Cô còn mua cho em cả con búp bê và quần áo đẹp. Mặc dù trước đó em rất ngóng được về nhà với bà với dì; Em mong ngóng sẽ được cắp sách tới trường giống như Tít. Tuy nhiên lúc này em lại muốn ở bên thầy, được cùng thầy đọc sách, tưới cây và nghe thầy giảng kinh.
Thầy dường như hiểu ý em nên đáp: thầy cũng muốn con ở đây với thầy nhưng nơi này không giữ con được nữa.con phải trở về nhà và quay lại với cuộc sống của con. Thầy tin con là đứa trẻ ngoan, con sẽ nhớ những lời thầy dạy bao năm qua.
Em ngây thơ đáp: nhưng lỡ con về rồi con quên thì sao hả thầy?
Thầy đáp: bản tính con lương thiện, con sẽ không quên. Hãy là một đứa trẻ ngoan, phải càng lớn càng ngoan. Trong tâm con có phật thì dù đi đâu, ở đâu mãi mãi con là con của phật. Con nhớ nhé!
Ngày hôm sau bà ngoại và dì Lệ tới miếu từ sáng sớm. Bà thấy em liền ôm chầm lấy mà khóc lóc. Bà khóc còn to hơn em khóc cái ngày bị bà gửi lên miếu.
Thầy nói: con bé rất ngoan, bản tính lương thiện. 7 năm thử thách đầu đời đã qua đi, xem ra sau này chúng ta không cần lo lắng quá! Con bé có duyên với gia đình thì gia đình vui vẻ đón lấy, phật bà sẽ theo chân từng người. Sống tạo phúc sẽ hưởng phúc.
Bà ngoại hỏi thầy: thưa thầy,vậy sau này cháu về có còn nhìn thấy những thứ không nên thấy hay không?
Thầy đáp: không những thấy mà còn thấy nhiều hơn, mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên mọi người đừng lo lắng, con bé sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không gây hoạ. Mọi người cố gắng bồi dưỡng tình thương cho cháu. Vạn vật đều có linh tính, chỉ cần có tình thương, lòng hướng thiện thì sẽ luôn là người tốt.
Dì Lệ xoay em tròn tròn rồi hỏi: con có nhớ dì là ai không?
Em gật đầu: là dì Lệ, con làm sao quên được.
Dì không khóc to như bà ngoại nhưng nước mắt cũng thi nhau rơi lã chã: 4 năm rồi mà con không quên dì ư? Con vẫn nhớ ra dì và bà ngoại ư?
Thầy đáp: con bé có trí nhớ rất tốt. Thậm chí khách thập phương hành hương mà con bé cùng còn nhớ hướng hồ là người thân. Trí nhớ tốt cũng là ưu điểm đặc biệt giúp con bé hoàn thiện con người mình hơn trong tương lai.
Dì Lệ và bà ngoại liên tục cám ơn thầy.Em ngây thơ hỏi: con được về nhà sao bà với dì lại khóc?
Bà ngoại ôm em mà đáp: bà nhớ con nên bà khóc. Bà mừng quá nên bà không cầm được nước mắt. Chúng ta về nhà thôi. Từ nay bà sẽ không đưa con đi xa nhà nữa.
Thầy dặn dò bà ngoại một lúc rồi tiễn chân cả gia đình chúng em xuống núi. Bốn năm trước đến miếu bà em khóc, bốn năm sau xuống núi em cũng khóc. Thầy đứng vẫy vẫy tay chào, em ngoái lại nhìn cho tới khi bóng thầy biến mất sau rặng cây mới thôi.
Ngày hôm ấy em được bà và dì chở đi khắp nơi. Em nhìn cái gì cũng lạ vì suốt 4 năm em không rời khỏi miếu. Nhiều lần có người tới miếu thấy em còn muốn đón em đi chơi, có người còn hỏi thăm tình hình muốn nhận nuôi em nhưng thầy không đồng ý. Thầy nói: con bé là con nhà phật, khi bật bà chưa cho xuất sơn thì một bước không được rời khỏi núi tránh làm hại tới bản thân và người khác. Hơn nữa con bé có gia đình và người thân, một thời gian nữa con bé sẽ trở về nhà.
Dì và bà dẫn em đi mua thêm bao nhiêu là quần áo, dì còn mua thêm cho em cả chiếc cặp sách rất đẹp. Dì nói sẽ cho em đến trường học cùng với Tít. Em nghe vậy thì sung sướng lắm và mong thời gian trôi nhanh tới ngày em đeo cặp sách tới lớp học như các bạn.
Lúc trở về nhà, xe của em đi sau một chiếc xe của gia đình khác. Không hiểu sao lúc ấy chiếc xe chết máy giữa đường, thiếu chút nữa dì Lệ tông vào phía sau xe. Dì phanh gấp xe làm cả em và bà ngoại theo quán tính dúi người về phía trước. Em nghiêng người nhìn lên phía trước thì thấy có cô gái áo trắng đứng cạnh bọn họ, một tay cô nắm lấy cái đuôi xe. Cô gái ấy quay mặt lại nhìn em rồi miệng hơi cong lên cười cười. Em buột miệng: sao cái xe kia đi 4 người, họ không sợ bị ngã hả dì?
Dì Lệ nghe em nói vậy không khỏi ngạc nhiên. Bà ngoại em đưa tay nhéo vào eo dì mà bảo: đi nhanh lên con, chúng ta về nhà.
Dì Lệ hiểu ý lách sang một bên rồi đi lướt qua xe của bọn họ. Em ngoái đầu nhìn thấy cô gái ấy vẫn tay giữ xe và cười thành tiếng. Em nghe tiếng cô ấy cười mà rùng mình. Bà ngoại ôm lấy em rồi hỏi: con về nhà được gặp các bạn và các anh chị trong xóm có vui không?
Em nghe bà hỏi vậy vội vui vẻ đáp về chủ đề mới. Em thao thao bất tuyệt như vậy một lúc đã về tới nhà. Bà bế em xuống xe, em nhìn quanh một lượt rồi chạy vào sân hét lên sung sướng: về nhà rồi, con về tới nhà rồi. Vui quá! Nhà ơi! Tao về rồi!
Bà với dì em nghe vậy mà phì cười. Cô Hiếu cũng chạy sang đứng ngay cổng nhà em hỏi vọng vào: thích quá! Thảo Nguyên về nhà rồi. Vui không con?
Em vội trả lời: con vui lắm cô ơi! Mai con được đi học với Tít nữa. Dì Lệ mua cho con bao nhiêu là quần áo, còn cả cái cặp sách đẹp lắm.
Em khua chân múa tay kể lể làm ai nấy đều buồn cười. Bà ngoại em bảo cô Hiếu: hôm nay đón cháu về nhà, gia đình tôi làm con gà thắp hương bố mẹ cháu rồi tiện thể ăn mừng, mẹ con cô sang nhà tôi ăn cơm cho vui.
Cô Hiếu vui vẻ đáp: vâng, vậy con khoá cửa rồi sang giúp bà một tay.
Cô Hiếu về nhà khoá cửa rồi sang nhà em ngay sau đấy. Em thấy cô sang một mình vội hỏi: sao cô đi có 1 mình thôi ạ?
Cô Hiếu đáp: Tít đi học chưa về con ạ! Lát Tít về sẽ sang sau.
Em thắc mắc: thế cái em bé kia đâu? Sao cô không cho em sang chơi với con?
Cả ba người đều ngạc nhiên: em bé nào?
- Em bé ở ngõ nhà cô ấy, cái con bé áo hồng. Con thấy nó chạy lại với cô lúc nãy mà. Em ấy con nhà ai thế cô?
Cả ba người quay lại nhìn nhau vẻ mặt hoang mang. Dì Lệ kéo em vào nhà: không có em bé nào cả. Nhà cô Hiếu có một mình cô, chú Bảo đi ra đảo chưa về, Tít đi học rồi. Con đi đường xa bị hoa mắt đúng không?
Em chạy ra cửa nhìn sang phía nhà cô Hiếu. Thật ngạc nhiên, đứa bé áo hồng ấy không biết đã chạy đi đường nào mất rồi. Em tự hỏi không lẽ em nhìn nhầm như lời dì nói? Lúc về nhà em thấy nó ở ngõ, nhìn thấy em nó ù té chạy vào trong sân nhà cô Hiếu ngay. Lúc cô Hiếu sang ngõ nhà em, em vẫn thấy đứa bé ấy đi theo cô Hiếu. Em lấy tay dụi mắt mình một lần thì thấy nó đứng ngay giữa ngõ nhà mình. Em đưa tay vẫy nó, nó liền bỏ chạy và mất hút sau đó.
Mọi người like, share nha. Ủn mông mị 3k like và 300 share ạ! Mị nói 2h up nhưng tại mấy hôm con bệnh mẹ mất ngủ, trưa nay cầm đt viết mà ngủ quên 3h mới dậy nên up muộn ạ!
Ai đọc tới đây kích vào link tương tác bài thi giúp con. Mai là kết thúc rồi ạ! Thankyou cả nhà!
https://www.facebook.com/172892789951159/posts/334421070464996/
Chủ thớt là nam,Trên Fb cũng chưa có Chap 4.
Chủ thớt với tác giả không biết có phải là 1 không, nếu không thì nên thêm "Sưu tầm" vào không lại thành đạo văn.