Cụ nào gửi cho chai thuốc xổ mới nhanh đc, vào OF không hiểu sao ông nào định viết chuyện/truyện là đều bị táo hết
Chuyện hay quá, xin phép cụ em copy ra fb cho nhiều người biết nhé.Chuyện kể đêm khuya 1
Phần 1: Ranh giới giữa sống và chết
Em kể về về sự ra đời của em và những biến cố trong ngày em có mặt trên đời.
Hai mốt năm trước, gia đình nội em thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Nhà nội em sinh được ba người con, hai trai 1 gái. Bác gái lớn nhất nhà em lấy chồng và định cư bên Mỹ. Bố em là thứ 2 và sau còn một chú út.
Bố và mẹ cưới nhau đúng năm gia đình nội hưng thịnh nhất. Ngày cưới mẹ em được rước dâu bằng cả xe hơi do bác em tài trợ. Vì gia đình giàu có nên lễ nghĩa nhiều, mê tín lại càng nhiều. Mẹ em đám cưới xong cũng liền có bầu. Cả gia đình em vui lắm. Bác lớn em còn điện thoại báo về nếu mẹ sinh bác sẽ tài trợ nuôi em tới lớn. Tuy nhiên vào một ngày tháng 4 mẹ và bà nội đi lễ chùa thì gặp trúng một bà bói dạo. Bà này ngồi bán nhiều chai thuốc bóp dân tộc. Bà nội em bị đau chân nên cũng ghé mua rồi ngồi nghỉ vài phút. Bà bói nhìn mẹ em chằm chằm rồi lắc đầu bảo: sao số gia đình này khổ thế. Mạng phú quý mà lỡ mang thai đứa bé không phải con người.
Bà Nội em nghe vậy tức giận lắm chửi thẳng bà bói dạo ấy. Thậm chí bà còn nhặt mấy chai thuốc bóp đánh bà ấy nữa. Bà ấy chỉ đỡ rồi bảo: tôi nói sai trời đánh tôi chết. Nhà bà cứ đi xem thầy đi rồi biết. Đứa trẻ này là yêu tinh đấy, nó ra đời sẽ là tai ương cho cả dòng tộc nhà bà. Ngày nó ra đời nhà bà không gặp biến cố chết người thì tôi chết không có chỗ chôn.
Mẹ em nghe vậy cũng nổi dậy đùng đùng mắng bà ấy té tát. Nếu đặt vị trí người phụ nữ nào vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Bởi lẽ với người mẹ thì con là tất cả.
Vài người đi đường thấy cãi vã huyên náo cũng ghé vào xem. Mọi người biết sự tình cũng trách bà bói ác mồm ác miệng. Bà ấy thế mà không xin lỗi bà và mẹ em. Bà vẫn giữ quan điểm của mình tới cùng: tôi trước giờ có sao nói vậy, thấy thế nào tôi nói thế ấy. Các người không tin thì sẽ tự gánh hậu quả. Cái thai ấy là yêu tinh hoa hoá kiếp làm người. Nó vốn là hoa trổ trên đá mấy ngàn năm mới hấp thu tinh hoa đất trời mà chuyển kiếp. Tuy nhiên nó là tai hoạ. Sinh nó ra thì nhà bà sẽ người chết, kẻ tật nguyền, gia sản tiêu tan.
Một người phụ nữ nghe vậy cũng tức giận: phỉ phui cái miệng thối nhà bà. Con nhà người ta mà bà bảo yêu tinh. Nó là giọt máu của người ta mà bà nói tai hoạ. Là tôi thì bà không còn răng mà húp cháo chứ đừng nói ngồi đấy mà nhăng cuội.
Sau một hồi mẹ và bà em bỏ đi. Chuyện tưởng như bà và mẹ rất đồng tình nhưng về nhà bà lại đi xem thầy. Thầy này là người gia đình nội theo từ rất lâu rồi. Thầy xem qua cũng lắc đầu bảo: con dâu bà đang có tin vui, đáng tiếc chỉ sợ thêm 1 người sẽ lại mất hai người. Tai ương nghiệp chướng cũng bởi nó mà ra.
Bà nội mặc dù rất quý cháu nhưng nghe thầy nói vậy dần dần có ác cảm. Bà hỏi cách hoá giải thầy chỉ bảo: nếu là số trời đã định thì người tính không bằng trời tính. Bà thay đổi được vận số thì sẽ nhiều thứ khác thay đổi theo. Cái thai này vốn dĩ không nên có mặt thời điểm này.
Bà nghe vậy về nhất mực ép mẹ bỏ cái thai đi. Mẹ khóc lên khóc xuống nhất quyết không đồng ý. Cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu bắt đầu từ ấy.
Bố em thì thương mẹ và thương con nên không đồng ý với yêu cầu của bà. Bà tức giận chửi cả bố mẹ: chúng mày không nghe lời mẹ mà cố tình đẻ nó ra thì đừng có trách. Giờ nó là cái trứng nước hãy nhanh chóng phá bỏ nó đi. Nó không phải là người đâu, nó là con yêu tinh thật đấy. Mẹ đi xem người ta đều gọi ra rồi.
Mẹ chỉ biết khóc lóc: con xin mẹ, cháu là giọt máu của con, con không bỏ con của mình đâu.
Bà chỉ tay vào mẹ: chị giỏi lắm! Chị gả về nhà tôi thì là người nhà tôi. Giờ tôi nói bỏ chị phải bỏ.
Bố đáp: con không bao giờ đồng ý mẹ làm như vậy. Con của vợ chồng con thì vợ chồng con phải có trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng. Nếu ngày xưa mẹ mang thai con mà bị người ta nói con là yêu tinh thì mẹ có bỏ hay không?
Bà nội đáp: tao bóp chết từ trong trứng chứ quyết không cho mày thành hình. Biết đẻ mày ra mày cãi lại tao thì thà tao đẻ ra cái trứng gà tao luộc ăn cho ch
Bố giận lắm: nếu mẹ nói vậy thì cứ coi như ngày xưa mẹ đẻ ra cái trứng gà trứng vịt rồi đi. Còn con của con không phải trứng gà của mẹ nên mẹ đừng mong bắt tụi con bỏ cháu.
Bà và bố mẹ chiến tranh nảy lửa. Cả tháng trời mẹ và bố vẫn giữ quyết định sẽ sinh em ra đời. Bà thấy vậy giận lắm nhưng lại không dám làm căng do bố em đe sẽ chuyển đi không về nhà nữa nếu bà cứ cố ép mẹ phá thai. Bà thấy vậy cũng hoà hoãn đi đôi chút.
Ngày mẹ mang thai em tháng thứ 5 cũng là giữa tháng 7 mưa bão. Bố em đi giao hàng nhưng mắc bão tàu không cập bến đúng hẹn. Mẹ ở nhà với bà nội. Bà mua hẳn con gà tần cho mẹ ăn tẩm bổ. Bà bảo: quyết giữ lại đẻ thì chịu khó tẩm bổ cho cái thai khoẻ mạnh. Chuyện của các con tự các con quyết. Sau này sướng khổ gì các con tự chịu.
Mẹ vốn không thích ăn gà nhưng đích thân bà xuống bếp tự tay làm nên mẹ ngại bà buồn cũng cố ăn vài miếng rồi đổ gỡ thịt bỏ vào bịch giấu dưới gầm giường. Bà thấy mẹ ăn được hết cũng mừng ra mặt bảo: ăn được là tốt rồi. Nghỉ sớm đi, mẹ chạy đi thăm bà bạn ốm.
Bà nội để mẹ ở nhà rồi khoá cổng đi luôn mặc dù trời đang mưa. Mẹ thấy hơi mệt nên đi nằm nghỉ. Một tiếng sau mẹ đau bụng. Lúc đầu đau âm ỉ rồi càng ngày càng dữ dội. Mẹ lo tới cái thai nên cố gắng gọi người tới giúp. Mình mẹ xiêu vẹo vừa đi vừa bò miệng kêu gào. Điện thoại bàn mất tín hiệu mẹ không thể gọi nên chỉ biết gào to mong có người nghe thấy.Trời mưa nên tiếng mẹ gọi dường như là vô vọng. May mắn sao hôm ấy bà ngoại lại nhờ người gửi cho mẹ quả trứng ngỗng nên mẹ được cô ấy đưa đi viện. Bác sỹ kết luận mẹ bị động thai.
Mẹ nằm viện theo dõi cả tuần mới được về nhà. Bà nội xuống viện nguýt ngắn nguýt dài nói mẹ ăn hại. Bà đi qua đi lại nói những câu khó nghe và cay nghiệt rồi bỏ mẹ lại viện cho bà ngoại em chăm sóc.
Bố về thấy mẹ như vậy lo lắng lắm. Mẹ nằm viện mấy ngày thấy khó chịu nên nhờ bố xin cho về nhà sớm.Bố gặp bác sỹ hỏi han tình hình của mẹ thấy ổn định nên đón mẹ về. về nhà bố mẹ lại vô tình nghe được bà điện thoại quát tháo ai đó rằng cái thuốc đó không sảy thai mà chị động thai nhẹ, rằng con yêu tinh ấy sống dai...Mẹ không giữ đc bình tĩnh lao vào trách bà. Bố cũng giận nên cãi nhau ầm ĩ. Bấy giờ chuyện mới vỡ lở do bà lén bỏ thuốc phá thai vào con gà tần. May mắn mẹ ăn mấy miếng còn lại giấu đi nên mới giữ đc cái thai oan toàn.
Bố mẹ quyết định không ở nhà mà chuyển ra ngoài sống. Tuy nhiên bố hay vắng nhà nên hai bố mẹ chuyển về nhà bà ngoại ở. Bố nói ở nhà ngoại mẹ sẽ không phải lo lắng và yên tâm chờ ngày em ra đời.
Tháng 9, mẹ mang thai em tháng thứ 7. Bố tranh thủ chở mẹ đi mua sắm tã lót chuẩn bị sớm vì bố chuẩn bị đi một chuyến hàng xa. Hôm ấy là thứ 6, cũng là ngày cuối cùng của tháng 9 dương và cũng là ngày cuối tháng 8 âm. Đồng thời nó cũng là cái ngày oan nghiệt lấy đi mạng sống của cả bố lẫn mẹ em.
Thời ấy bố có xe dream thái. Bố chở mẹ đi thì gặp bà nội. Bố mẹ chào bà, bà chỉ cười mỉa mai: chó chui gầm chạn, tao mở to mắt xem tụi bay ngóc được đầu lên hay không?
Em không hiểu sao bà có thể cay nghiệt với bố mẹ em như thế. Không lẽ chỉ vì bà tin lời thầy bói nói em là yêu tinh hoa chuyển kiếp thành người nên ghét lây cả bố mẹ em. Bà đi khắp nơi rêu rao mẹ em xúi bậy bố em về cãi nhau với bà, rằng mẹ em là thứ yêu tinh và sắp sinh ra một con yêu quái. Cứ như thế tình cảm đã xa lại càng thêm xa.
Bố mẹ em sắm đồ xong trời cũng đã trưa nên bố đưa mẹ đi ăn bún cá cho đỡ đói rồi mới về. Đáng tiếc lúc vào quán xe của bố mẹ bị chiếc xe tải mất lái lao vào. Chiếc xe ấy lao thẳng vào quán bún, bố mẹ em bị hất văng ra ngoài. Bố em chết ngay tại chỗ vì bố cố gắng đẩy mẹ ra. Mẹ bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.
Người ta vội vàng đưa bố mẹ đi cấp cứu. Nhà nội và nhà ngoại biết tin cùng chạy tới. Bác sỹ thông báo cả bố mẹ em đều qua đời nhưng họ cố gắng cứu lấy em khỏi bụng mẹ.
Còn nữa...
Fb có rồi ông bạnChuyện hay quá, xin phép cụ em copy ra fb cho nhiều người biết nhé.
21 Mợ nháE đặt dép ngồi hóng.
em cũng hóng chuyện cụ, đoạn đầu thì thấy hoàn cảnh nhà cụ thương tâm quá, chia sẽ với cụ, cụ phải sống cho cả bố và mẹ cụ rồiChuyện kể đêm khuya 1
Phần 1: Ranh giới giữa sống và chết
Em kể về về sự ra đời của em và những biến cố trong ngày em có mặt trên đời.
Hai mốt năm trước, gia đình nội em thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Nhà nội em sinh được ba người con, hai trai 1 gái. Bác gái lớn nhất nhà em lấy chồng và định cư bên Mỹ. Bố em là thứ 2 và sau còn một chú út.
Bố và mẹ cưới nhau đúng năm gia đình nội hưng thịnh nhất. Ngày cưới mẹ em được rước dâu bằng cả xe hơi do bác em tài trợ. Vì gia đình giàu có nên lễ nghĩa nhiều, mê tín lại càng nhiều. Mẹ em đám cưới xong cũng liền có bầu. Cả gia đình em vui lắm. Bác lớn em còn điện thoại báo về nếu mẹ sinh bác sẽ tài trợ nuôi em tới lớn. Tuy nhiên vào một ngày tháng 4 mẹ và bà nội đi lễ chùa thì gặp trúng một bà bói dạo. Bà này ngồi bán nhiều chai thuốc bóp dân tộc. Bà nội em bị đau chân nên cũng ghé mua rồi ngồi nghỉ vài phút. Bà bói nhìn mẹ em chằm chằm rồi lắc đầu bảo: sao số gia đình này khổ thế. Mạng phú quý mà lỡ mang thai đứa bé không phải con người.
Bà Nội em nghe vậy tức giận lắm chửi thẳng bà bói dạo ấy. Thậm chí bà còn nhặt mấy chai thuốc bóp đánh bà ấy nữa. Bà ấy chỉ đỡ rồi bảo: tôi nói sai trời đánh tôi chết. Nhà bà cứ đi xem thầy đi rồi biết. Đứa trẻ này là yêu tinh đấy, nó ra đời sẽ là tai ương cho cả dòng tộc nhà bà. Ngày nó ra đời nhà bà không gặp biến cố chết người thì tôi chết không có chỗ chôn.
Mẹ em nghe vậy cũng nổi dậy đùng đùng mắng bà ấy té tát. Nếu đặt vị trí người phụ nữ nào vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Bởi lẽ với người mẹ thì con là tất cả.
Vài người đi đường thấy cãi vã huyên náo cũng ghé vào xem. Mọi người biết sự tình cũng trách bà bói ác mồm ác miệng. Bà ấy thế mà không xin lỗi bà và mẹ em. Bà vẫn giữ quan điểm của mình tới cùng: tôi trước giờ có sao nói vậy, thấy thế nào tôi nói thế ấy. Các người không tin thì sẽ tự gánh hậu quả. Cái thai ấy là yêu tinh hoa hoá kiếp làm người. Nó vốn là hoa trổ trên đá mấy ngàn năm mới hấp thu tinh hoa đất trời mà chuyển kiếp. Tuy nhiên nó là tai hoạ. Sinh nó ra thì nhà bà sẽ người chết, kẻ tật nguyền, gia sản tiêu tan.
Một người phụ nữ nghe vậy cũng tức giận: phỉ phui cái miệng thối nhà bà. Con nhà người ta mà bà bảo yêu tinh. Nó là giọt máu của người ta mà bà nói tai hoạ. Là tôi thì bà không còn răng mà húp cháo chứ đừng nói ngồi đấy mà nhăng cuội.
Sau một hồi mẹ và bà em bỏ đi. Chuyện tưởng như bà và mẹ rất đồng tình nhưng về nhà bà lại đi xem thầy. Thầy này là người gia đình nội theo từ rất lâu rồi. Thầy xem qua cũng lắc đầu bảo: con dâu bà đang có tin vui, đáng tiếc chỉ sợ thêm 1 người sẽ lại mất hai người. Tai ương nghiệp chướng cũng bởi nó mà ra.
Bà nội mặc dù rất quý cháu nhưng nghe thầy nói vậy dần dần có ác cảm. Bà hỏi cách hoá giải thầy chỉ bảo: nếu là số trời đã định thì người tính không bằng trời tính. Bà thay đổi được vận số thì sẽ nhiều thứ khác thay đổi theo. Cái thai này vốn dĩ không nên có mặt thời điểm này.
Bà nghe vậy về nhất mực ép mẹ bỏ cái thai đi. Mẹ khóc lên khóc xuống nhất quyết không đồng ý. Cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu bắt đầu từ ấy.
Bố em thì thương mẹ và thương con nên không đồng ý với yêu cầu của bà. Bà tức giận chửi cả bố mẹ: chúng mày không nghe lời mẹ mà cố tình đẻ nó ra thì đừng có trách. Giờ nó là cái trứng nước hãy nhanh chóng phá bỏ nó đi. Nó không phải là người đâu, nó là con yêu tinh thật đấy. Mẹ đi xem người ta đều gọi ra rồi.
Mẹ chỉ biết khóc lóc: con xin mẹ, cháu là giọt máu của con, con không bỏ con của mình đâu.
Bà chỉ tay vào mẹ: chị giỏi lắm! Chị gả về nhà tôi thì là người nhà tôi. Giờ tôi nói bỏ chị phải bỏ.
Bố đáp: con không bao giờ đồng ý mẹ làm như vậy. Con của vợ chồng con thì vợ chồng con phải có trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng. Nếu ngày xưa mẹ mang thai con mà bị người ta nói con là yêu tinh thì mẹ có bỏ hay không?
Bà nội đáp: tao bóp chết từ trong trứng chứ quyết không cho mày thành hình. Biết đẻ mày ra mày cãi lại tao thì thà tao đẻ ra cái trứng gà tao luộc ăn cho ch
Bố giận lắm: nếu mẹ nói vậy thì cứ coi như ngày xưa mẹ đẻ ra cái trứng gà trứng vịt rồi đi. Còn con của con không phải trứng gà của mẹ nên mẹ đừng mong bắt tụi con bỏ cháu.
Bà và bố mẹ chiến tranh nảy lửa. Cả tháng trời mẹ và bố vẫn giữ quyết định sẽ sinh em ra đời. Bà thấy vậy giận lắm nhưng lại không dám làm căng do bố em đe sẽ chuyển đi không về nhà nữa nếu bà cứ cố ép mẹ phá thai. Bà thấy vậy cũng hoà hoãn đi đôi chút.
Ngày mẹ mang thai em tháng thứ 5 cũng là giữa tháng 7 mưa bão. Bố em đi giao hàng nhưng mắc bão tàu không cập bến đúng hẹn. Mẹ ở nhà với bà nội. Bà mua hẳn con gà tần cho mẹ ăn tẩm bổ. Bà bảo: quyết giữ lại đẻ thì chịu khó tẩm bổ cho cái thai khoẻ mạnh. Chuyện của các con tự các con quyết. Sau này sướng khổ gì các con tự chịu.
Mẹ vốn không thích ăn gà nhưng đích thân bà xuống bếp tự tay làm nên mẹ ngại bà buồn cũng cố ăn vài miếng rồi đổ gỡ thịt bỏ vào bịch giấu dưới gầm giường. Bà thấy mẹ ăn được hết cũng mừng ra mặt bảo: ăn được là tốt rồi. Nghỉ sớm đi, mẹ chạy đi thăm bà bạn ốm.
Bà nội để mẹ ở nhà rồi khoá cổng đi luôn mặc dù trời đang mưa. Mẹ thấy hơi mệt nên đi nằm nghỉ. Một tiếng sau mẹ đau bụng. Lúc đầu đau âm ỉ rồi càng ngày càng dữ dội. Mẹ lo tới cái thai nên cố gắng gọi người tới giúp. Mình mẹ xiêu vẹo vừa đi vừa bò miệng kêu gào. Điện thoại bàn mất tín hiệu mẹ không thể gọi nên chỉ biết gào to mong có người nghe thấy.Trời mưa nên tiếng mẹ gọi dường như là vô vọng. May mắn sao hôm ấy bà ngoại lại nhờ người gửi cho mẹ quả trứng ngỗng nên mẹ được cô ấy đưa đi viện. Bác sỹ kết luận mẹ bị động thai.
Mẹ nằm viện theo dõi cả tuần mới được về nhà. Bà nội xuống viện nguýt ngắn nguýt dài nói mẹ ăn hại. Bà đi qua đi lại nói những câu khó nghe và cay nghiệt rồi bỏ mẹ lại viện cho bà ngoại em chăm sóc.
Bố về thấy mẹ như vậy lo lắng lắm. Mẹ nằm viện mấy ngày thấy khó chịu nên nhờ bố xin cho về nhà sớm.Bố gặp bác sỹ hỏi han tình hình của mẹ thấy ổn định nên đón mẹ về. về nhà bố mẹ lại vô tình nghe được bà điện thoại quát tháo ai đó rằng cái thuốc đó không sảy thai mà chị động thai nhẹ, rằng con yêu tinh ấy sống dai...Mẹ không giữ đc bình tĩnh lao vào trách bà. Bố cũng giận nên cãi nhau ầm ĩ. Bấy giờ chuyện mới vỡ lở do bà lén bỏ thuốc phá thai vào con gà tần. May mắn mẹ ăn mấy miếng còn lại giấu đi nên mới giữ đc cái thai oan toàn.
Bố mẹ quyết định không ở nhà mà chuyển ra ngoài sống. Tuy nhiên bố hay vắng nhà nên hai bố mẹ chuyển về nhà bà ngoại ở. Bố nói ở nhà ngoại mẹ sẽ không phải lo lắng và yên tâm chờ ngày em ra đời.
Tháng 9, mẹ mang thai em tháng thứ 7. Bố tranh thủ chở mẹ đi mua sắm tã lót chuẩn bị sớm vì bố chuẩn bị đi một chuyến hàng xa. Hôm ấy là thứ 6, cũng là ngày cuối cùng của tháng 9 dương và cũng là ngày cuối tháng 8 âm. Đồng thời nó cũng là cái ngày oan nghiệt lấy đi mạng sống của cả bố lẫn mẹ em.
Thời ấy bố có xe dream thái. Bố chở mẹ đi thì gặp bà nội. Bố mẹ chào bà, bà chỉ cười mỉa mai: chó chui gầm chạn, tao mở to mắt xem tụi bay ngóc được đầu lên hay không?
Em không hiểu sao bà có thể cay nghiệt với bố mẹ em như thế. Không lẽ chỉ vì bà tin lời thầy bói nói em là yêu tinh hoa chuyển kiếp thành người nên ghét lây cả bố mẹ em. Bà đi khắp nơi rêu rao mẹ em xúi bậy bố em về cãi nhau với bà, rằng mẹ em là thứ yêu tinh và sắp sinh ra một con yêu quái. Cứ như thế tình cảm đã xa lại càng thêm xa.
Bố mẹ em sắm đồ xong trời cũng đã trưa nên bố đưa mẹ đi ăn bún cá cho đỡ đói rồi mới về. Đáng tiếc lúc vào quán xe của bố mẹ bị chiếc xe tải mất lái lao vào. Chiếc xe ấy lao thẳng vào quán bún, bố mẹ em bị hất văng ra ngoài. Bố em chết ngay tại chỗ vì bố cố gắng đẩy mẹ ra. Mẹ bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.
Người ta vội vàng đưa bố mẹ đi cấp cứu. Nhà nội và nhà ngoại biết tin cùng chạy tới. Bác sỹ thông báo cả bố mẹ em đều qua đời nhưng họ cố gắng cứu lấy em khỏi bụng mẹ.
Còn nữa...
Thank you! dậy được chưa ông bạn?
Cụ chỉ được thế là nhanh21 Mợ nhá
FB chũng chưa có, chắc phải đợi dài dài
Vẫn thế mới chánThank you! dậy được chưa ông bạn?