Em lại tiếp hầu các cụ.
Không biết người khác thế nào còn em thì bị hỏi rất đơn giản: Ai là chủ tầu, ai đứng ra tổ chức và ai dẫn mối. Em thì đâu có biết ai chủ tầu chủ thuyền gì đâu mà khai, tất cả là do người bà con nhà em dẫn dắt, chả lẽ em khai ra thì liên luỵ người ta nên em cứ giả ngây giả ngô rằng em về Đồ Sơn chơi với người nhà thấy mọi người rủ nhau đi thì em cũng a dua a tòng đi theo thôi, chả biết gì hơn. Và em cứ dứt khoát như vậy bất kể bị đe doạ hay thế nào, em vẫn thống nhất với ông anh họ bảo vệ lời khai như vậy. Qua 2 ngày, bất lực với em, họ dẫn 2 anh em xuống giam ở buồng giam thật sự.
Đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in tiếng cái cửa sắt buồng giam khi đóng mở. Lần đầu tiên trong đời được biết thế nào là bị giam như một tội phạm, cảm giác khó tả lắm các cụ ợ.
Cửa phòng giam đóng sập sau lưng, chỉ còn ánh sáng le lói xuyên qua ô nhỏ trên cánh cửa sắt. Phòng giam em ngang chỉ độ 1m8 dài chừng hơn 2 m, có một cái bệ xi măng cao 10 cm chắc chỉ để nằm. Vẫn biết mình chỉ tội nhẹ nhưng nỗi lo sợ mơ hồ vẫn bao trùm trong em. Suốt mấy ngày đi cung, các chú CA vẫn chỉ xoay quanh mấy câu hỏi cũ nhưng em đã quyết nên dứt khoát không khai gì khác.
Thế là thấm thoắt đã một tuần kể từ hôm bị bắt, hôm đó em được dẫn lên phòng hỏi cung, có 1 chú đã ngồi sẵn hỏi em mấy câu vớ vẩn rồi đưa ra tờ giấy có tiêu đề: Giấy huỷ bỏ các biện pháp ngăn chặn bắt em ký vào. Em đọc sơ qua, chả hiểu gì vì từ bé đến giờ chỉ biết có đi học, đâu có va chạm pháp luật bao giờ đâu mà biết. Hoá ra đấy chính là cái giấy thả em. Chắc người nhà bên ngoài thu xếp, lúc đó em đoán vậy.
Đấy là lần vượt biên đầu tiên không thành của em. Kính các cụ em nghỉ chút rồi biên tiếp hầu các cụ.