Vác ba lô túi xách vào nhập trại, em may mắn được ở cùng một gia đình anh chị lớn tuổi người Quảng Ninh. Ngoài ra còn mấy anh em độc thân khác cũng sinh hoạt cùng. Số thẻ mới của em là 77654, số buồng 4A.
Dần dần rồi cũng quen với cuộc sống mới trong trại 9 nổi tiếng hà khắc này. Mấy ông độc thân thì thức muộn, có hôm 2, 3 h đêm mới ngủ, hôm sau gần trưa mới bình minh. Tối thì tụ tập chè cháo, chém gió chán rồi ra nhà ăn xem ti vi. Cơm nước thức ăn thì cơ bản cũng giống các trại khác, đồ trại phát về cũng phải chế biến nấu nướng cho khác vị để cải thiện. Đồ tươi ở đây là xa xỉ, rất hiếm, chỉ có đầu gấu hoặc những người có điều kiện liên hệ với ngoài tự do gửi vào mới có. Ai có tiền thỉnh thoảng mua ca rượu về nhậu. Kể ra người Việt mình cũng tài, trong hoàn cảnh tù túng thiếu thốn đủ mọi mặt thế mà cũng nấu được rượu mới giỏi. Nghe đâu họ nhờ mua được men rồi ủ rượu bằng cơm tẻ. Nấu rượu là độc quyền của đầu gấu, dân thường đừng hòng có cơ hội. Buồng em ở là buồng 4a, được gọi là buồng Macao vì mọi người hay tụ tập cờ bạc ở đây. Dưới sàn là sòng sóc đĩa, các phản khác, chỗ thì đánh tiến lên, chỗ thì đánh chắn ăn tiền, ăn thuốc lá... Cũng vui phết.
Buổi tối thường là mọi người hay bàn tán về chuyện thanh lọc. Như em đã nói từ đầu, kể từ sau mốc 16-6-1988, ai đến HK sau thời điểm này đều bị gọi là thuyền nhân nhập cảnh trái phép và đều bị giam giữ trong các trại cấm. Mọi người sẽ trải qua kỳ phỏng vấn thanh lọc, ai chứng minh được là tỵ nạn chính trị sẽ được đi nước thứ 3. Nếu qua 3 vòng phỏng vấn và 1 vòng cuối cùng gọi là tái cứu xét mà thất bại ( bọn em gọi là ăn cánh gà ) thì sẽ bị tiếp tục giam giữ chờ ngày trả về VN. Sau khi ăn cánh gà, Cao uỷ tị nạn Liên hiệp quốc khuyến cáo nên tự nguyện hồi hương, nếu không thì sẽ bị cưỡng ép trở về. Cũng có nhiều cuộc biểu tình, tuyệt thực phản đối chính sách này nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Những thành phần như bọn em thì chẳng hi vọng gì, thôi kệ mọi sự, muốn đến đâu thì đến. Có một số người thì hi vọng đến năm 1997 HK trả về với TQ, kiên trì bám trụ sẽ được đi nước thứ 3.
Vào trại này khác hẳn các trại kia, quy mô hơn hẳn. Có trạm xá y tế, có thư viện, nhà bếp, xưởng may, văn phòng trại, khu sổ ky ( khu nhà giam kỷ luật cách ly khỏi khuôn viên trại )... Và cơ hội trốn trại gần như bằng 0 vì hệ thống hàng rào, canh giữ vô cùng cẩn mật, kiên cố. Chỉ có vài trường hợp cố tình tự tạo cho mình bị thương đến nhiễm trùng, trạm xá không chữa được phải cho xe chở ra bệnh viện ngoài Hong Kong rồi từ đó lợi dụng sơ hở trốn thoát.
Một biến cố xảy ra với em: chả là một người bạn từ hồi ở trại cũ có ông anh trai đang định cư bên Nhật gửi về cho nó 1 cái head phone Panasonic. Có lẽ hồi đấy là một trong những cái phone hiện đại nhất lúc bấy giờ ( năm 1992 ). Nó chỉ to hơn cái băng cát xét một chút, có điều kiển trên dây tai nghe, dùng 1 cục pin tiểu hoặc 1 viên pin xạc dẹp mỏng như thanh kẹo cao su. Cắm tai nghe vào, giọng hát của Tuấn Vũ cất lên thì cứ gọi là chết lịm các cụ ạ. Bạn em nó đưa cho em mượn mang về giường nằm nghe, chả hiểu sao có ai mách đến tai thằng trật tự trưởng. Nó cho đàn em đến nói ý là em phải mang cống nạp cho nó. Tiếc của, em với thằng bạn chạy lên văn phòng trại nói với cảnh sát là bọn đầu gấu định cướp của bọn tao, đe doạ tính mạng nên bọn tao xin vào sổ ky lánh nạn chờ xin chuyển trại khác. Thế là bọn em bị đưa vào sổ ky an dưỡng. Sổ ky chả khác gì biệt giam, hàng ngày cơm đưa đến tận phòng, vệ sinh tắm rửa trong phòng. Mỗi ngày 2 thằng được ra ngoài đi dạo phơi nắng nửa tiếng rồi lại về phòng, buồn nẫu ruột.