Em lại tiếp tục kể câu chuyện của mình:
Ở đây, có lẽ quý nhất là chè tầu, thuốc lá và đặc biệt là thuốc lào. Các cụ có thể tưởng tượng được không, một mồi thuốc lào có khi chia 5 xẻ 5 đúng nghĩa đen của nó. Điếu cày được các nghệ nhân chế tác từ các loại vật liệu có thể tạo nên được, đun nước bằng lon sữa, củi thì người ta xé sợi chăn ra rồi đốt cháy ca nhựa, chậu nhựa nhỏ lên. Thậm chí bí quá, có người còn biểu diễn đun nước sôi nước đựng trong túi nilon ( cái này nghe rất khó tin nhưng có thực ).
Chủ nhật, trại cho những người ngoài tự do ( thường là những người đi trước mốc 16/6/1988 ) được phép vào thăm thân nhân rồi gửi quà.
Bắt đầu hình thành các băng nhóm bắt đầu đánh nhau để lấy số má, từ đó xin đểu, trấn cướp đồ dùng, quà cáp và những tài sản quý của những người có thân nhân ngoài tự do. Ai muốn yên thân thì ngoan ngoãn cống nạp, nhưng cũng có những người không chịu chấp nhận, thế là những trận chiến đấu xuất hiện. Vũ khí được tạo bởi tất cả những gì có thể: dùi sắt, lập là, bàn chải đánh răng mài nhọn.... Ở trại em ở như thế vẫn chỉ là đánh nhau nhỏ lẻ, thấy nói ở các trại khác, mức độ tàn khốc còn cao hơn nhiều, có thể so sánh như trong truyện Tam Quốc vậy. Lúc khác em sẽ kể chi tiết về chủ đề này cho các cụ nghe.
Em thì chả có thân thích gì ngoài tự do nên tài sản chẳng có gì ngoài những đồ trại phát. Thuốc lá thì hút ké của mấy anh ở cùng vì hôif đó em chưa đủ 21 tuổi nên không có tiêu chuẩn. Cảnh đi xin xỏ thì luôn tủi nhục, nhưng biết sao bây giờ? Một thân một mình nơi đất khách quê người giữa chốn ba quân thì phải chấp nhận mà tồn tại.