___________
NGU NGHĨ của tôi cho rằng, nếu có mục đích và cố gắng để đạt mục đích thì "học ngoại ngữ ở tuổi ngoài 30" cũng thực hiện được, và thực hiện tốt.
Năm tôi 33 tuổi, lúc đó trình độ tiếng Anh của tôi ở mức... chưa chia được động từ to be, vì học ngoại ngữ trong trường phổ thông (ở tỉnh lẻ) rất đối phó, lúc học ĐH (1990) lại không có mục đích/mục tiêu, sinh viên tỉnh lẻ xa nhà học ĐH ở Thủ Đô không có kinh nghiệm, không có/được hướng dẫn/định hướng học ngoại ngữ nên chẳng học.
Chơt 1 ngày đẹp trời, tôi được tài trợ 1 học bổng học Thạc sĩ ở nước ngoài, với điều kiện trong vòng 12 tháng (kể từ ngày được phía bạn đồng ý tài trợ) phải có chứng chỉ tiếng Anh IELTS 6.5, không band nào dưới 6.0 (được tài trợ luôn học phí học Tiếng Anh ở Việt Nam - có bill là phía bạn trả tiền).
Thế là tôi quit job, đi học tiếng Anh từ ABC, ngày học 2 lớp (1 lớp học ngữ pháp, từ vựng với thầy/cô người VN ở 1 trường ĐH - tự trả học phí vì không có bill), 1 lớp học luyện IELTS ở Trung tâm (có bill nên được cover toàn bộ học phí; nhà tài trợ gợi ý đến học ở Trung tâm này) - cả 02 lớp đều học với các bạn học sinh cấp 3, sinh viên ĐH, toàn được các bạn chào bằng chú
. Ngoài ra tự hoc ở nhà.
Rồi sau 9 tháng, tôi pass IELTS 6.5, có speaking 6.0 -> lên đường đi hoc ở bển -> rồi cũng ở lại học tiếp, tổng thời gian ở lại khoảng 7 năm.
Thế nhưng, sau khi về nước làm việc, hầu như không sử dụng Tiếng Anh -> hiện giờ chỉ còn duy trì ở mức đọc được sách, báo. tài liệu (kết hợp tra từ điển
); viết được chút chút; nghe-giao tiếp được... tàm tạm (kết hợp body language); dạy được các con học tiếng Anh. Chứ làm việc bằng tiếng Anh thì... chịu
.