Đặt thêm một viên gạch :21:
-------------------------------
Đẩy tạm gạch sang một bên, em pót bài 1
Chụp xấu vì sao ?
Chụp xấu là do nhiều nguyên nhân, khách quan có, chủ quan có, tóm lại là do nhiều nguyên nhân.
Nguyên nhân khách quan bao gồm:
- Chưa quen thiết bị.
- Chưa hiểu thiết bị.
- Chưa hiểu diễn biến của quá trình chụp.
- Không có một số khái niệm cơ bản về ảnh.
- Không có khái niệm cơ bản về bố cục, màu sắc và cách sắp xếp sự vật trong một khuôn hình.
- Chưa biết đo sáng và lấy nét chuẩn.
- Áp dụng quá máy móc các bài học dập khuôn.
Nguyên nhân chủ quan bao gồm:
- Cứ thích tinh vi bốc đầu và muốn phải chụp được những bức ảnh hoành tá tràng ngay lập tức.
- Không có ý định tìm hiểu nghiêm túc về quá trình chụp choạch.
- Hết :21:
Về bản chất của sự việc chụp choạch khá đơn giản, đấy là:
- Chọn góc chụp hợp lý
- Chỉnh sao cho đúng sáng
- Lấy nét cho đối tượng cần chụp
- Bấm đúng khoảnh khắc mình cần.
Hỏng một trong bốn cái trên thì cũng đồng nghĩa với việc ảnh sẽ "bị xấu". Đồng ý rằng sẽ có một số bức ảnh "không xấu" nhưng vẫn vi phạm 1 trong số 4 điều trên, nhưng đó là chuyện khác. Muốn chụp ảnh
"không xấu" thì cơ bản phải đạt các tiêu chí nói trên cái đã, phải học bò cho vững rồi mới chạy cho nhanh được. Giống như một cô gái rất xinh, cao 1m80, da trắng, v1-v2-v3 tuyệt vời, ai nấy nhìn ảnh đều thống nhất rằng nồng độ xinh vượt quá quy định, nhưng nhìn xuống thấy đôi chân dài có 35cm thôi thì cũng chẳng để làm gì
Nhưng nói thế không có nghĩa rằng bắt tay vào việc chụp choạch này là phải xơi hết một đống những lý thuyết khó nhằn, mà thực ra mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều. Nếu biết đi đúng hướng thì độ xấu của ảnh sẽ giảm rất nhanh, nhất là khi hiểu một số nguyên tắc "mềm" trong quá trình chụp.
Trong quá trình cầm máy, cái khó nhất là vượt qua được những cái gây mất cảm hứng chụp. Ví dụ chụp một sự vật gì đó, hoặc mẫu chẳng hạn, thông thường khi nhìn lại ảnh, ta thường vô cùng mất hứng vì ảnh ra xấu hơn bình thường. Không chữa ngay lâu dần mất hứng thú với chụp choạch, để lâu không chữa dứt điểm rất dễ dẫn đến
"liệt giương" (không phải liệt dương). Đây là một triệu chứng gây mất khả năng
giương máy ảnh lên chụp vì chán nản.
Bản thân tác giả bài viết tào lao này hồi đầu rất hay bị
"liệt giương", nhưng sau đó đã tìm ra một (vài) cách rất hay để chữa trị. Xin phép được tiết lộ dần dần qua các bài viết tiếp theo.
----------------------------------------
Tiếp nội dung thứ 2
Chụp xấu dư lào ?
Rất dễ nhận ra thế nào là chụp xấu, do xấu cấu tạo từ các nguyên nhân sau:
- Chụp chỉ đơn thuần là chụp, nhìn ảnh chả biết là định chụp cái gì, thể hiện cái gì
- Nhìn ảnh chả toát lên cái gì, góc chụp tệ, khoảnh khắc chưa tối ưu
- Vi phạm một số nguyên tắc tối thiểu, nhìn đã thấy chán
(ví dụ: chụp chân dung bị cụt tay chân đứt chỏm đầu một cách vô duyên, cắt cúp lởm khởm, đo sáng sai nên cháy om tùm lum, xóa phông vô tội vạ, bấm máy vào lúc thần thái mẫu ko tốt... )
- Ảnh mất nét rung nhòe, hoặc cố tình làm mất nét rung nhòe cho có vẻ chuyên nghiệp nhưng chẳng may không đạt :21:
- Có ý đồ chuyển tải quá nhiều nội dung trong ảnh, nhưng ko đủ khả năng
- và tỉ tỉ lý do khác
Một số lỗi có thể cứu chữa được bằng hậu kỳ nên không đưa vào đây, xin phép đưa vào các phần sau dưới tên gọi là chữa lỗi cho ảnh.
Đọc đến đây khối bác nổi khùng lên mà rằng
"làm quái gì có ảnh đẹp hoàn hảo được, bới lỗi như thế thì vứt đi hết à?", em đồng ý luôn! Dĩ nhiên là không thể có cái ảnh nào hoàn hảo được, nếu ảnh chưa đẹp thì tự phát hiện lỗi để lần sau rút kinh nghiệm, đừng để năm ngoái mắc lỗi đấy năm nay lại lặp lại y xì vì
"ờ nhỉ, mình ko nhận ra "
Trong các ví dụ sau đây em lấy ảnh tùm lum trên OF, bác nào dính thì cố mà chịu đau nhé :21:
Ảnh này mắc phải quá nhiều cái tệ, mẫu bị nhét vào góc, khung ảnh cắt ngay vào... tí :21:. Nhìn background không biết là đang chụp ở bờ tường bị vẽ bậy hay là đứng cạnh cái chăn con công đang phơi, nếu chú thích là đang chụp ở phố hoa 17 tỉ thì ta lại một lần nữa giật mình
Ảnh này để thể hiện một mẫu xì tin đang tự sướng bằng điện thoại, ta có thể thấy tác giả đã thành công khi tạo ra một môi trường hỗn độn xung quanh. Có tới 4 người bị mất mặt, 1 người cụt đỉnh đầu và khuyến mại thêm 1 cái khuỷu tay, một nét mặt biểu cảm rất...không thành công :21:
Ảnh này em chụp, nhưng thấy mọi thứ tệ quá nên không post, hỏng bố cục, hỏng khoảnh khắc, hỏng thêm mấy thứ nữa :102:
Ảnh này cũng em chụp, nhưng hỏng về nét biểu cảm, tay che mồm nhiều quá
Bài viết không nhằm mục đích gì khác ngoài tinh thần mỉm cười phê và tự phê, vì dù sao ảnh post lên diễn đàn cũng bị nhiều người xem, không rút kinh nghiệm kể cũng hơi phí và không tôn trọng người xem. Bài viết cũng không có phần nào hướng dẫn chụp cho đẹp mà chỉ là cùng phân tích cái xấu mà tránh, thế thôi
------------------------------------------------------
Có nên đập máy đi vì chụp xấu quá hay không ?
Nhiều lúc chụp choạch chán chê, về mở thẻ nhớ ra xem chợt thấy toàn cái tào lao gì đấy trong đống sản phẩm, cảm giác là chán bỏ bà. Cảnh thì đẹp, mẫu thì ngon, thời tiết trong sáng cảnh sắc tưng bừng lòng người rộn rã, thế mà ảnh thì cái đen cái cháy cái bết cái nhòe cái mất nét, cái cụt đầu cái đứt chân, chán không để đâu cho hết.
Thường trong tình huống như thế ta hay có xu hướng tìm một cái gì đó để đổ lỗi, nhưng mà cũng khó phết đấy. Không thể đổ lỗi cho phong cảnh tệ và mẫu xấu được, vì cùng đi chụp các đồng đội vẫn có ảnh ngon. Cũng không thể đổ lỗi cho thời tiết được, và dĩ nhiên nhận ra đó là lỗi của mình rất chi là khó khăn, nó phải vì một nguyên nhân nào đó chứ, mình đã cố gắng thế cơ mà. À há, có cái máy, cái máy có thể là nguyên nhân lắm chứ.
Cơ mà em nghĩ đừng nên đập, tiền cả đấy, không nên đập mà nên....... bán đi uống bia cho sướng
Đùa vậy thôi, cái trò chụp choạch này mang lại khá nhiều niềm vui, nó cho thấy mình nhìn đời dư lào, mình quan sát cuộc sống thế nao, công cuộc vượt qua mấy cái khó khăn để làm chủ thiết bị để tiến lên xây dựng chủ nghĩa xã hội chụp choạch đến đâu rồi.
Không phải cứ chụp là phải ra cái gì đó, cứ cầm máy lên là ảnh phải đẹp, phải đoạt huy chương vàng giải đấm bốc bơi lội này kia, đừng đặt áp lực lên những phát bấm của mình. Có những khoảnh khắc chỉ diễn ra một lần, đó là những nét hồn nhiên trên khuôn mặt, trong nụ cười con trẻ, đó là một khung cảnh thân quen trong gia đình, bên người thân. Chả có gì kịp thời ghi lại nhanh như khi ta cầm máy lên, choách một phát là lưu lại được, một thời gian sau xem lại thấy nhiều cảm xúc bỏ xừ.
Tại sao không đi mua ngay một cái máy về đi, tại sao không chụp những người thân, những giây phút chả bao giờ quay trở lại. Cái máy ảnh thú vị hơn chán vạn trò này khác, nó chỉ bằng chục bữa bia là cùng. Cầm nó trên tay, ngắm nghía cuộc sống qua cái lỗ nhỏ, để rồi tự nhủ
"ơ, vui phết"
Ơ cái cụ gì đang đọc kia, cuối tháng lĩnh lương đi mua ngay một cái nhé :21:
(b)(b)(b)