Một ngày đẹp trời hơn 2 năm trước cái thằng tôi bắt đầu bước vào cuộc chiến mà ko hề được biết và chuẩn bị trước. Cuộc chiến đấu mà cho đến bây giờ tôi cũng ko thể nào biết được điểm kết thúc của nó và còn phải chịu đựng những gì tiếp theo nữa. Nhưng kệ đi thôi vì có muốn tránh cũng ko đc rồi, hãy tiếp tục đối diện và chiến đấu với nó cho đến khi nào ko thể lúc đó sẽ nhẹ lòng thanh thản.
Tất cả bắt đầu vào 1 ngày đẹp trời trong buổi đá bóng giao hữu đầu năm của câu lạc bộ nơi tôi tham gia hàng ngày. Trong cái tình huống xuất phát nhanh theo bóng tôi cảm thấy nhói đau ở ổ xương khớp háng và đổ gục xuống. Thật sự lúc đó tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là 1 chấn thương thể thao do chưa khởi động kỹ như bao lần tôi đã từng gặp phải mà thôi. Cũng xin nói rõ rằng cái thằng tôi thời điểm đó 37 tuổi từ bé chưa 1 lần biết ốm vặt phải đi bệnh viện. Cuộc sống của dẫu rằng ko được giàu sang nhưng cũng đủ đầy với 1 công việc ưa thích, có nhà, có xe và 1 gia đình yên ấm. Hàng tuần cho dù bận rộn vẫn thu xếp để có 3 buổi tập thể thao và giao lưu rèn luyện sức khoẻ với môn thể thao ưa thích là bóng đá.
Thế rồi kể từ cái hôm thấy nhói đau đó tôi nghỉ chơi thể thao với hi vọng chấn thương sẽ hồi phục như mọi lần và công việc hàng ngày cứ thế cuốn tôi đi! Thế nhưng cơn đau cứ ngày một rõ ràng với tần xuất ngày 1 dày hơn làm cho tôi thấy khó chịu. 4 tháng sau kể từ cái lần đó tôi vẫn ko thể chạy và vận động nặng lại được bình thường như trước. Lái xe số sàn đối với tôi giờ là 1 thử thách mỗi ngày đi làm và tối về nhà thật sự làm cho tôi đau nhức và mỏi mỗi đêm. Cũng 1 phần do chủ quan và công việc cuốn đi nên tôi cứ lần nữa ko đi khám, chính vì điều này mà sau này tôi đã thật sự ân hận không nguôi tới tận bây giờ. Chỉ đến khi quá đau ko chịu nổi và cảm thấy lo lắng về sức khoẻ của mình nên tôi quyết định đi khám! Cũng chỉ nghĩ chấn thương dây chằng hoặc hệ cơ vì chơi thể thao bình thường nên tôi chọn bệnh viện thể thao ở Mĩ đình nơi tôi có người nhà công tác ở đó.
HÀNH TRÌNH ĐI KHÁM!
Sau vài cuộc điện thoại trao đổi tình hình và hẹn ngày giờ cụ thể. Một sáng đẹp trời cái thằng tôi có mặt ở cổng viện lấy điện thoại gọi cho người thân ra đón. Công nhận là có người thân có khác, làm cái gì cũng nhanh. Cái này cccm ai đi khám hay đưa người thân đi khám bệnh quá rõ em ko kể nữa nhé.
Sau khi làm thủ tục và gửi gắm cụ thể tôi được 1 bạn bác sỹ còn rất trẻ ( chắc mới ra trường) dắt đi lên tầng chiếu chụp bắt đầu hành trình đi tìm sự thật cơn đau của mình! Đầu tiên là khám sơ qua huyết áp, tim mạch sau đó chụp xquang và siêu âm ổ khớp. Ở mỗi địa điểm khám tôi đều đc hỏi và trả lời về nguyên nhân và triệu chứng đau của tôi. Nói chung là đc gửi gắm có khác, rất nhanh và ân cần chu đáo! Công nhận là bệnh viện chuyên về thể thao và mới thành lập có khác! Sạch sẽ, trang thiết bị mới và hiện đại. Đội ngũ y bác sỹ có vẻ dễ chịu hơn so với các bệnh viện khác thì phải. Điều này thực tế trong suốt quá trình chữa bệnh hơn 2 năm qua của tôi đã đc kiểm chứng bằng thực tiễn. Kinh nghiệm đầy mình cccm nhỉ.
Rồi xong hết mọi thủ tục, giờ là ngồi đợi kết quả. Móc phone ra lượn fb tý nào!
Cũng không phải đợi lâu khoảng hơn 1 giờ sau tôi thấy bà cô tôi đi rất nhanh và phòng bác sỹ khám và chuẩn đoán. Qua cửa kính dù ko nghe rõ họ trao đổi gì nhưng qua nét mặt và cử chỉ tôi cảm thấy như có 1 điều gì đó ko ổn lắm nhưng vẫn tự trấn an mình yên tâm đê ko sao đâu. Chắc giề đã phải của mình! Một lúc sau bà cô mở cửa bước ra ra hiệu cho tôi đi theo về phòng siêu âm. Lần này là siêu âm lại và màu hẳn hoi nhé. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ cô bé kỹ thuật viên siêu âm cho mình chắc khoảng ngoài 30 gì đó. Rất hóm hỉnh thậm chí còn trêu tôi khi tôi lúng túng cởi bỏ trang phục để siêu âm. Cũng chẳng tếu táo đc gì khi ngay lúc đó tôi thấy rõ sự căng thẳng và sửng sốt trên khuôn mặt cô bé khi nhìn vào màn hình siêu âm. Kết thúc tôi đi ra ngoài và đợi khá lâu thì người thân của tôi mới ra và đi về phòng của cô cũng với mớ kết quả khám từ sáng của tôi. Sau khi về phòng người thân của tôi trao đổi nhanh luôn với tôi là kết quả khám, chiếu chụp cho thấy tôi có 1 khối u rất to ở khớp háng và hiện khối u đã có kích thước 11x15 cm và xương đùi có biểu hiện đen rồi. Điều ngạc nhiên nhất của đội ngũ khám hôm đó là ko hiểu sao tôi vẫn có thể đi lại được. Sốc tập 1!
Sau khi trao đổi, để chắc chắn cô tôi gọi điện đến Trung tâm chuẩn đoán hình ảnh công nghệ cao ở 178 Thái Hà trao đổi với đồng nghiệp và gửi gắm tôi tới đo chiếu chụp và hội chuẩn lại. Tạm biệt cô mà trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ và câu hỏi. Thôi thì cũng tự trấn an mình chắc không sao đâu, có thể nhầm lẫn thì sao. Tới 178 Thái Hà vào làm thủ tục và ngôi đợi tới lượt mình. Công nhận trung tâm của tư nhân có khác, thủ tục nhanh gọn, sạch sẽ và ân cần. Sao bệnh viện công sau cổ phần ko làm đc điều này nhỉ. Giá cả hợp lý, phí dịch vụ ko cao. Lại lượn fb tý nào xem dân tình thế nào.
Sau khoảng 15' ngồi đợi thì được 1 bạn kỹ thuật viên ra mới thay đồ để vào chiếu chụp. Trung tâm tư có khác, quần áo có vẻ sạch sẽ, trang thiết bị máy móc hiện đại, mới, cơ sở vật chất sạch sẽ thơm tho. Thay đồ xong vào phòng chụp tôi đc thử phản ứng và tiêm thuốc để chiếu chụp cộng hưởng từ. Yêu cầu đặt ra là phải nằm bất động khoảng 30'. Bình thường thì ko sao nhưng khi cơ và xương đùi bị đau mà phải nằm bất động quả là 1 thách thúc với bất kỳ ai ko riêng gì tôi. Vật vã cố gắng mãi rồi cũng xong. Tiếp tục sang chụo lại xquang và siêu âm lại và thay đồ ra ngồi đợi kết quả. Ngồi đợi khoảng 30' thì thấy trong phòng kỹ thuật tất cả mọi người có mặt trong phòng túm lại xem 1 mãu phim chụp và bàn tán rất sôi nổi. 1 cảm giác lo lắng mơ hồ y như bên bệnh viện thể thao lại xuất hiện trong tôi. Bất giác thấy rùng mình và tự trấn an mình chắc ko phải mình rồi. Một lúc sau 1 kỹ thuật viên cầm kết quả chiếu chụp ra gọi tôi sang phòng trả kết quả. Đúng như lo lắng của tôi lúc đầu khi bạn ấy bắt đầu giải thích cho tôi mọi thứ. Kết quả cho thấy tôi có 1 khối u phát triển rất to và ở vị trí rất hiểm. Xương đùi bắt đầu đen có thể là di căn rồi. Bạn ấy tỏ ra rất ngạc nhiên khi biết tôi đi khám 1 mình và tự đi lại được. Vì với kết quả chiếu chụp và chuẩn đoán ban đầu này thì ko ai nghĩ tôi có thể đi lại đc nếu ko có sự trợ giúp hoặc có thế phải ngồi xe lăn. Sau 1 hồi trao đổi bạn ấy khuyên tôi để chắc chắn tôi nên sang bệnh viện K để khám lại vì tình hình của tôi rất nghiêm trọng! Thật sự khi đó tôi rất sốc và buồn. Bao suy nghĩ ngổn ngang trong đầu và sự lo lắng về 1 kết quả xấu làm cho tôi suy sụp. Tôi lặng lẽ lê bước ra khỏi cổng trung tâm mà thấy xung quanh mình như sụp xuống. Tôi rẽ vào 1 quán trà đá ngay cổng gọi 1 ly trà đá 1 cách vô thức và ngồi đó nhìn mọi người xung quanh mình. Biết bao suy nghĩ ngổn ngang, bao câu hỏi đc đặt ra mà tôi ko thể nào tìm đc câu trả lời. Lúc đó tôi thật sự chán nản.
Tôi ko biết mình đã ngồi đó bao nhiêu lâu nữa chỉ tới khi nhận biết rằng trời đã tối. Dù gì đi nữa thì cũng vẫn phải về nhà, phải đối diện với gia đình và thực trạng bệnh tình của mình. Lặng lẽ trả tiền và lê từng bước chân ra chỗ gửi xe lấy xe và về nhà. Quãng đường về nhà thật sự hôm này sao ngắn quá. Tôi sợ phải về nhà quá nhanh khi đó sẽ phải đối mặt với những người thân yêu trong gia đình mình với bao nhiêu câu hỏi thăm về kết quả buổi đi khám của tôi. Tôi ko biết phải đối diện với điều đó thế nào và phải bắt đầu từ đâu nữa. Thật sự bế tắc. Tôi phải làm sao đây?