Em xin kể câu chuyện của e như sau:
E và vợ học cùng nhau, yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau em cũng biết vợ có ưu điểm là thẳng tính, ngoài cái đó ra thì có khá nhiều nhược điểm là hiếu thắng, ích kỷ, lười nhác và lôi thôi. Có nhiều lúc nói e ko ra gì trước mặt bạn bè nhưng em cũng bỏ qua. Nghĩ rằng cưới về rồi sẽ thay đổi, sửa dần. Nhưng rồi cuộc đời em sang trang từ đây. Cưới về 2 vợ chồng sinh được thằng cu kháu khỉnh. Cho dù có công ăn việc làm, nhưng ông bà nội vẫn chu cấp đầy đủ hàng tháng, mua nhà, mua xe cho 2 vợ chồng. Xe oto em vẫn chiều vợ để cho vợ đi. Vợ em ngoài nấu 2 bữa cơm ra thì ko rửa bát, ko giặt giũ, ko dọn dẹp nhà cửa mà việc đó chồng làm tất. Về nhà nội ông bà cũng chiều chả để động tay vào việc gì. Nhưng vợ em được đà đâm lúc nào cũng nghĩ mình thông minh hơn chồng, giỏi giang hơn chồng, không vừa ý việc gì là sẵn sàng vác giọng hàng tôm hàng cá ra dù có ăn có học, nói chồng ko ra gì ngay cả trước mặt người khác. Bố vợ nhiều lúc cũng điên tiết thay cho em, bảo phải tao tao còn đập cho 1 trận. Đỉnh điểm có một hôm bố chồng không vừa ý chuyện ăn nói nhắc nhở cũng gân cổ lên cãi. Em bực quá 2 vợ chồng cãi nhau to 1 trận, vợ chửi cả nhà chồng không ra cái gì, em điên lên đánh cho 1 cái thì rút dao ra sẵn sàng ăn thua đủ, lúc đó may có đứa em can không thì cũng chả biết chuyện gì xảy ra. Rồi tình cảm cũng tan tành, 2 đứa đi đến quyết định ly hôn thì vợ cũng xuống nước xin lỗi, hứa sửa chữa. Vì con cái em cũng bỏ qua. Nhưng giờ tình cảm trong em cũng chả còn nhiều. Em cũng chán nản, dù vợ có thay đổi 1 chút. Nhưng nhìn thấy vợ làm gì, vợ nói gì em cũng ngứa mắt, cũng khó chịu, những lời nói xúc phạm của vợ lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Thỉnh thoảng lại cãi nhau chả vì cái gì. Nghĩ chuyện chia tay thì khổ con cái, mà ở với nhau vậy thì chả biết đc đến bao giờ. Các cụ cho em lời khuyên với ạ.