Để tớ bâng quơ tiếp nét chấm phá cái cậu đang và đã nghĩ nhé
Chỉ có hiện tại tôi sống tốt nhất cái cách mà mình có thể sống. Làm tốt nhất việc mà mình phải làm... Yêu hết lòng những người mình yêu thương, tôi giật mình tự hỏi... Thế còn họ..?
Bởi thế cũng từ lâu tôi không còn sống cái cách sống quá đòi hỏi người khác phải làm gì cho mình, phải cung phụng và rồi mình đáp trả. Tôi không còn cái thói quen sống trong những mối quan hệ có cho mới có nhận...
Đơn giản lắm, nhưng cuộc sống đâu dễ cho ta có được những điều giản đơn mà có cho thì rồi chính ta lại làm mất đi sự đơn giản đó thôi. Con người luôn ghét sự phức tạp nhưng lại toàn làm mọi thứ phức tạp và rối loạn lên.
Cũng như vậy để nói đến những mối quan hệ quanh tôi... Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ai. Tôi chỉ tránh xa họ khi họ làm tổn thương đến tôi mà thôi. Cái sự tránh xa đó có thể gọi là loại bỏ cũng được... Ít hay nhiều nó cũng sẽ khiến tôi không phải đa mang. Không phải một lần nữa thu xếp những thứ loạn nhịp trong đầu mình để rồi lại lọ mọ biến nó thành một thứ gì đó...Thế cũng là quá đủ cho cái đầu của tôi rồi!
Nói thế thôi, và vì tôi là người sống theo cảm xúc mà, có thoát ra được đâu... Tôi vẫn cứ đang viết đây thôi, vẫn miên man., nan giải để rồi chính bản thân cũng cảm thấy khó hiểu..
Dẫu biết mọi thứ trên đời đều mỏng manh..
Nhưng bằng bản năng sống và từ đáy lòng, trong tâm tôi luôn ước muốn...
Vẽ đến đây gần như đã xong, phần còn lại cậu tiếp nhé
P/s Tớ thật, và nói chính xác tớ chưa hề từng gặp cũng như biết cậu ngoài đời. Đôi khi những gì tớ nói chỉ là cảm xúc nhất thời cộng linh cảm nên làm cậu thấy giật mình thôi, cứ tự nhiên mà viết tiếp nhé