Hà nội cũng bé nên chắc vậy cụ ạ.Khéo ông ngoại em với ông mợ biết nhau.
Hà nội cũng bé nên chắc vậy cụ ạ.Khéo ông ngoại em với ông mợ biết nhau.
Còn khá chán. Nhà em lớp 4, nhất lớp từ dưới lên luôn. Lề mề, hậu đậu, vụng về... bao nhiêu mĩ từ đem hết ra cũng được. Em nghĩ hay do nó vượt sướng khó quá! Ái ngại vô cùng tận. Bạn em những đứa ra gì bây giờ lại toàn là những đứa có tố chất ngày xưa. Thế mới càng lo lắng chứ.Bạn bè em bây giờ mấy đứa giàu toàn đứa trước học dốt hoặc chẳng có gì nổi trội, thế mới tài
Con nhà em thì top 5 đấy nhưng từ dưới lên
Bố nó có được chăm thế không ạ.Không biết nhà cccm như nào chứ như ông kễnh nhà em thì cảm giác việc đi học là của bố mẹ chứ ko phải của nó ấy:
- 6h sáng mẹ gọi dậy như hò đò (ít nhất 3-5 lần)
- Dựng ông ấy dậy rồi mẹ lấy khăn lau mặt cho nó, lấy kem đánh răng đưa cho nó nhưng cũng chỉ đút vào mồm ngậm, phải liên tục quát nó mới đưa đi đưa lại qua quýt
- Sắp quần áo, tất để sẵn lên giường cho nó. Tháo máy tính và cho vào túi kèm điện thoại.
Lớp 7 đấy, mà nó đến trường ăn sáng thì buổi đực buổi cái phí bao tiền
Bố nó cũng được treo quần áo sẵn cho như ông con, nhưng ko được rửa mặt và lấy kem đánh răng như thằng kiaBố nó có được chăm thế không ạ.
Thế là cụ anh ghen tị chứ gì.Bố nó cũng được treo quần áo sẵn cho như ông con, nhưng ko được rửa mặt và lấy kem đánh răng như thằng kia
Nhà e lớp 3 và 6, tối hôm trc phải soạn xong sách vở, quần áo mặc gì phải chuẩn bị trc ra, hnao k chuẩn bị thì sáng tha hồ mà lục, bố mẹ coi như k nhìn thấy. Đến giờ có báo thức đt và báo thức = mồm 1 lần, ăn sáng ở nhà, k dậy đến giờ người lớn cứ đi thôi k chờ đợi ai hết. Có hôm bọn nó chuẩn bị nhầm quần áo, sách vở thì sáng cứ tự làm k ai giúp cả k lên kế hoạch từ việc nhỏ nhất thì sẽ liên tục lập bập, thiếu thời gian khâu nào thì tự định đoạt bỏ khâu đó, vài lần là sợ xanh mắt thôi nên bọn nhà e chưa bao giờ đi học muộn hoặc rất ít khi bị thiếu đồKhông biết nhà cccm như nào chứ như ông kễnh nhà em thì cảm giác việc đi học là của bố mẹ chứ ko phải của nó ấy:
- 6h sáng mẹ gọi dậy như hò đò (ít nhất 3-5 lần)
- Dựng ông ấy dậy rồi mẹ lấy khăn lau mặt cho nó, lấy kem đánh răng đưa cho nó nhưng cũng chỉ đút vào mồm ngậm, phải liên tục quát nó mới đưa đi đưa lại qua quýt
- Sắp quần áo, tất để sẵn lên giường cho nó. Tháo máy tính và cho vào túi kèm điện thoại.
Lớp 7 đấy, mà nó đến trường ăn sáng thì buổi đực buổi cái phí bao tiền
Oh thế giống con lớn nhà em mà thằng bé e ko thế nữa rồi.Không biết nhà cccm như nào chứ như ông kễnh nhà em thì cảm giác việc đi học là của bố mẹ chứ ko phải của nó ấy:
- 6h sáng mẹ gọi dậy như hò đò (ít nhất 3-5 lần)
- Dựng ông ấy dậy rồi mẹ lấy khăn lau mặt cho nó, lấy kem đánh răng đưa cho nó nhưng cũng chỉ đút vào mồm ngậm, phải liên tục quát nó mới đưa đi đưa lại qua quýt
- Sắp quần áo, tất để sẵn lên giường cho nó. Tháo máy tính và cho vào túi kèm điện thoại.
Lớp 7 đấy, mà nó đến trường ăn sáng thì buổi đực buổi cái phí bao tiền
Thằng này nhà em hồi lớp 2 thì lại ngon nhất, hồi đó nịnh nó thế nào mà chỉ phải gọi dậy thôi, nó còn hỳ hục gập chăn với đánh răng rửa mặt (quần áo và sách vở thì mẹ vẫn sắp), còn biết tưới cây cho mẹ. Giờ dở chứng chả làm gì cụ ah, nói thì như nước đổ đầu vịtNhà e lớp 3 và 6, tối hôm trc phải soạn xong sách vở, quần áo mặc gì phải chuẩn bị trc ra, hnao k chuẩn bị thì sáng tha hồ mà lục, bố mẹ coi như k nhìn thấy. Đến giờ có báo thức đt và báo thức = mồm 1 lần, ăn sáng ở nhà, k dậy đến giờ người lớn cứ đi thôi k chờ đợi ai hết. Có hôm bọn nó chuẩn bị nhầm quần áo, sách vở thì sáng cứ tự làm k ai giúp cả k lên kế hoạch từ việc nhỏ nhất thì sẽ liên tục lập bập, thiếu thời gian khâu nào thì tự định đoạt bỏ khâu đó, vài lần là sợ xanh mắt thôi nên bọn nhà e chưa bao giờ đi học muộn hoặc rất ít khi bị thiếu đồ
Nói chung mấy ông con này cứ phải cho trải nghiệm và trả giá, tất nhiên có đứa nó cũng chả sợ đâu thằng lớn thì e rèn từ cấp 1 rồi nên nó luôn đi học sớm và rất ghét làm gì giờ giấc sát sạt hoặc đi muộn. Thằng bé thì đủng đỉnh hơn, có hôm nó xong việc muộn, e đèo đi cố tình đi chậm, đến nơi cổng sắp đóng nên chạy thục mạng, chiều về đề xuất mai đi sớm hơn ít nhất 5p bố nhé, nay suýt đứng ngoài cổngThằng này nhà em hồi lớp 2 thì lại ngon nhất, hồi đó nịnh nó thế nào mà chỉ phải gọi dậy thôi, nó còn hỳ hục gập chăn với đánh răng rửa mặt (quần áo và sách vở thì mẹ vẫn sắp), còn biết tưới cây cho mẹ. Giờ dở chứng chả làm gì cụ ah, nói thì như nước đổ đầu vịt
Các cụ bảo cấm có sai em ah, con hư tại mẹ. Mấy đứa bạn anh nó phân tích diễn biến tâm lý anh thấy chuẩn đét: Chán chồng thì lấy ông con trai cưng ra làm trò tiêu khiển, nên luôn chăm cho con, kể cả mắng con cũng là trò tiêu khiểnOh thế giống con lớn nhà em mà thằng bé e ko thế nữa rồi.
Giờ lớp 6 tự giặt quần áo, tự mặc, tự ăn, tự đi học.
Chiều về cắm cơm, nấu cơm với mẹ, tối ăn xong đổ rác quét nhà (buổi đực buổi cái nếu ko nhắc), dạo này còn bị phạt thêm món rửa bát vì hôm nọ phạm lỗi.
Túm lại việc nhà nó làm chính còn bố mẹ múa phụ họa.
Học cũng tầm 1-2h thôi rồi còn chơi cờ game đọc báo xem youtube các kiểu.
Đang dụ nó học thêm Toán mà còn xưng xỉa chưa đi
Thế anh phải làm cách nào đó cho vợ bận rộn ko có thời gian chăm con với mắng con là nó khắc tự lập anh ạ.Các cụ bảo cấm có sai em ah, con hư tại mẹ. Mấy đứa bạn anh nó phân tích diễn biến tâm lý anh thấy chuẩn đét: Chán chồng thì lấy ông con trai cưng ra làm trò tiêu khiển, nên luôn chăm cho con, kể cả mắng con cũng là trò tiêu khiển
Persistence là một đặc điểm quan trọng mà trường c1 (chỗ em) luôn cố gắng bồi dưỡng cho học sinh, mợ có phẩm chất đó. Trẻ con nhà em kể ở trường có quy định no bragging. Không nói về điểm, điểm ai người ấy biết.Em đồng tình với cụ ạ, em ngày đi học không có gì nổi trội xếp ở nhóm giữa lớp, không phải hàng cuối nên việc vào đại học của em nó cũng chật vật lắm, rồi học đại học cũng vậy, cũng xếp vào top giữa trung bình không có gì nổi bật cả khi các bạn bứt tốc kinh khủng, em thì cứ làng nhàng, chính bản thân em cũng đặt ra rất nhiều câu hỏi cho bản thân là làm sao có thể cạnh tranh khi em nhút nhát, ngoại hình không quá nổi bật, con người không quá nhanh nhẹn và nhiều tiểu xảo. Ra trường rồi em cũng phải mất 1 năm mới xin được việc làm trước đó toàn làm dật dờ, partime.
Chẳng biết do em cố gắng từng ngày hay do em may mắn, em nghĩ khả năng em may mắn nhiều hơn, sau những lần chuyển việc và kinh nghiệm làm việc dần tích luỹ, em của hiện tại khá ổn, em không lọt vào tầng lớp 10% trong xã hội nhưng cuộc sống khá tốt. Con em hiện tại có vẻ cũng như em, không có gì nổi trội cả, đôi lúc em có buồn lòng 1 chút khi con của bạn bè đồng nghiệp của em lại giỏi quá. Con học không giỏi nhưng cháu lại thiếu đức tính kiên trì của em ngày xưa, em cũng khá lo cho con và cũng có một vài định hướng cho cháu sau này như nếu con học không tốt và không thể theo được sự nghiệp đèn sách.
Chị nó chốt rồi em ah. Cho nốt năm nay, sang năm phải cắm cơm, rửa bát. Thằng này thì nó sợ gái 2 nhà anh lắm chứ chị cả nó cũng nhờn ra mặt ko sợ gì. Riêng con thứ 2 nó chỉ bảo học là lập tức ngồi chồm hỗm vào bàn ngay, bảo tắt tivi đi ngủ là răm rắp, còn mẹ nói thì đừng hòng, tắt đi là nó lại bật lên luôn!Thế anh phải làm cách nào đó cho vợ bận rộn ko có thời gian chăm con với mắng con là nó khắc tự lập anh ạ.
Như em là phải đi làm còng lưng kiếm tiển nên em kệ nó xoay ntn thì xoay
Bọn Mỹ nó dạy trẻ con hay thật. Một cái slide mà không chỉ dạy tư duy mà cả nhân văn.Persistence là một đặc điểm quan trọng mà trường c1 (chỗ em) luôn cố gắng bồi dưỡng cho học sinh, mợ có phẩm chất đó. Trẻ con nhà em kể ở trường có quy định no bragging. Không nói về điểm, điểm ai người ấy biết.
Con em có 1 kỳ 6 tháng có specialist teacher đến dạy về growth mindset, có lần em nhìn qua teaching notes thấy rất hay. Đại khái như bên dưới, họ đưa ra nhiều ví dụ về growth mindset trong cs thường ngày. Chú trọng vào quá trình, không chú trọng vào kết quả. Như câu chuyện của mợ Yeuaibaygio về con nhà nào làm MC, nếu cái người ta celebrate không phải là việc em bé làm MC tốt, mà là celebrate sự dũng cảm của bạn ấy khi vượt qua nỗi sợ nói trước đám đông, celebrate sự cố gắng chuẩn bị cẩn thận của bạn ấy trước buổi MC, thì celebration đó sẽ là động lực để bạn ấy tiếp tục cố gắng, vì nỗ lực của bạn ấy được ghi nhận.
Em thấy họ nói rất đúng, trí thông minh không quan trọng bằng wisdom, persistence & right attitude. Các bạn thông minh hay bị arrogant, thực tế là nếu chỉ là học tốt thì làm một hồi rồi ai cũng biết, nhanh hơn 1 tí ăn thua gì đâu.
Nhà em con trai & con gái nếu nói về trí thông minh (kiểu suy luận logic) thì xấp xỉ nhau, nhưng em luôn cảm thấy con gái có nhiều người phẩm chất để thành công hơn vì nó có thái độ tốt, kiên trì, tích cực, open-minded, thích challenges.
Con trai em có năng khiếu âm nhạc hơn con gái, nhưng con trai em đã học 6 năm mà giờ chỉ sau 3 năm đã bị em vượt mặt, đơn giản vì nó kỷ luật chăm chỉ hơn, biết tự tìm cơ hội động viên bản thân hơn (xin mẹ, xin thầy tìm chỗ biểu diễn, tham gia thi linh tinh). Con trai thì cáu kỉnh, cứ nói đến thi là mặt như cái bánh bao.
Những đứa có thái độ tốt đảm bảo không học dốt & dù học không giỏi thì cuộc sống, sự nghiệp sẽ suôn sẻ hơn những đứa thông minh/ học giỏi mà thái độ "trung bình".
Nó là 1 chương trình dài 6 tháng chị ơi, cái ảnh kia em copy trên mạng thôi, notes bọn nó mang về sinh động, hợp hoàn cảnh, chi tiết hơn.Bọn Mỹ nó dạy trẻ con hay thật. Một cái slide mà không chỉ dạy tư duy mà cả nhân văn.
Có vài điểm mà trường cấp 2 thằng lớn nhà e học đang áp dụng, chắc cũng có cóp nhặt rút kinh nghiệm ở 1 số nơi:Persistence là một đặc điểm quan trọng mà trường c1 (chỗ em) luôn cố gắng bồi dưỡng cho học sinh, mợ có phẩm chất đó. Trẻ con nhà em kể ở trường có quy định no bragging. Không nói về điểm, điểm ai người ấy biết.
Con em có 1 kỳ 6 tháng có specialist teacher đến dạy về growth mindset, có lần em nhìn qua teaching notes thấy rất hay. Đại khái như bên dưới, họ đưa ra nhiều ví dụ về growth mindset trong cs thường ngày. Chú trọng vào quá trình, không chú trọng vào kết quả. Như câu chuyện của mợ Yeuaibaygio về con nhà nào làm MC, nếu cái người ta celebrate không phải là việc em bé làm MC tốt, mà là celebrate sự dũng cảm của bạn ấy khi vượt qua nỗi sợ nói trước đám đông, celebrate sự cố gắng chuẩn bị cẩn thận của bạn ấy trước buổi MC, thì celebration đó sẽ là động lực để bạn ấy tiếp tục cố gắng, vì nỗ lực của bạn ấy được ghi nhận.
Em thấy họ nói rất đúng, trí thông minh không quan trọng bằng wisdom, persistence & right attitude. Các bạn thông minh hay bị arrogant, thực tế là nếu chỉ là học tốt thì làm một hồi rồi ai cũng biết, nhanh hơn 1 tí ăn thua gì đâu.
Nhà em con trai & con gái nếu nói về trí thông minh (kiểu suy luận logic) thì xấp xỉ nhau, nhưng em luôn cảm thấy con gái có nhiều người phẩm chất để thành công hơn vì nó có thái độ tốt, kiên trì, tích cực, open-minded, thích challenges.
Con trai em có năng khiếu âm nhạc hơn con gái, nhưng con trai em đã học 6 năm mà giờ chỉ sau 3 năm đã bị em vượt mặt, đơn giản vì nó kỷ luật chăm chỉ hơn, biết tự tìm cơ hội động viên bản thân hơn (xin mẹ, xin thầy tìm chỗ biểu diễn, tham gia thi linh tinh). Con trai thì cáu kỉnh, cứ nói đến thi là mặt như cái bánh bao.
Những đứa có thái độ tốt đảm bảo không học dốt & dù học không giỏi thì cuộc sống, sự nghiệp sẽ suôn sẻ hơn những đứa thông minh/ học giỏi mà thái độ "trung bình".