E nghĩ là cả người bán, lẫn người mua đều là nạn nhân. Gọi A (nạn nhân), B (cửa hàng), C (lừa đảo). Phương thức lửa đảo như sau:
-C (lừa đảo), lập 1 face bán hàng (copy nội dung ở 1 cửa hàng dt uy tín nào đó), rêu rao, share khắp các group lớn nhỏ. Trên face có thông tin số tài khoản thực của B (cửa hàng), kèm số điện thoại (có thể 2 giả 1 thực, hoặc 1 thực 2 giả để nếu chẳng may người mua có search google cũng ra thông tin cửa hàng thực, có note ở đó liên hệ 1 số giả nào đó ở giờ hành chính, hoặc số giả ở khoảng giờ ngoài hành chính....).
-Thông thường người A (nạn nhân) nếu xem trên face sẽ gửi tin nhắn bằng facebook để hỏi hàng còn không, giá cả thế nào.... chứ ít khi bốc máy hỏi ngay (mà nếu bốc vào số điện thoại giả thì cũng vẫn thế mà thôi, còn nếu bốc số đúng chủ cửa hàng thì cũng coi như pr không công cho cửa hàng đi
)
-Sau khi A (nạn nhân) liên hệ với C (lừa đảo) sẽ trao đổi giá cả, hàng hóa như nào, lúc này C (lừa đảo) cũng có thể liên lạc song song với B (cửa hàng để hỏi những vấn đề A quan tâm). A chốt với C thì cùng lúc đó C sẽ chốt luôn với B. Sau đó C (lừa đảo) sẽ bảo A chuyển khoản với 1 nội dung nào đó và chụp hình thông tin chuyển khoản (hay ảnh chụp của giấy chuyển khoản... để xác minh). Lúc này C (lừa đảo) sẽ gửi lại cái ảnh chụp đó cho B (cửa hàng) cũng để xác minh lại là đã ck.
Vì A (nạn nhân) không có bất kỳ liên hệ nào với B (cửa hàng) nên cái nguyên tắc "thằng nào chuyển tiền thì chuyển hàng đúng thằng đó" làm sao áp dụng được? A và B chỉ có duy nhất 1 sợi liên hệ là vấn đề chuyển khoản, mà nội dung chuyển khoản thì đã dc thằng C (lừa đảo) nó dặn trước. B làm sao nhận thức dc là đang có 1 vụ lừa đảo diễn ra?
Thực tế cái từ trung gian là 1 từ đơn giản nhất để diễn tả cái phương thức giao dịch của vụ lừa đảo này, chẳng phải diễn giải dài dòng như e viết trên kia.