Em ko lười, sống tự lập từ nhỏ quen rồi. Tính Em lại gọn gàng sạch sẽ. Quần áo tối về em giặt tay mẹ ck xốc nách quát đứng dậy ko được giặt vì lạnh, bát em rửa cũng ko cho rửa. Rồi tới lúc có chuyện gì sảy ra là kể lể Em ko phải làm cái gì, sướng ko biết đường hưởng. Trong khi có phải em ko làm đâu. Sáng ra em bảo '"Mẹ cứ ngủ vk ck con ăn gì thì con làm''. Nhưng mẹ ck bảo ''Tao có ngủ được đâu, chúng mày cứ ngủ đi''. Rồi tới khi cũng lại kể ''Làm gì có nhà ai con dâu ngủ để mẹ ck dậy nấu cơm''. Thật ko biết chiều ntn. Sống thì để í từng tí một, từ đôi dép đi trong nhà để ngoài cửa cũng kêu ''lôi thôi ko cất gọn''. Nếu nói luôn thì em để vào ko sao, nhưng lại chẳng nói, ghi hết ra giấy rồi hôm nào mâu thuẫn thì có 3 người lại bảo ''họp gia đình''. Song mang giấy ra đọc mọi tội lỗi của em. Ck được thể hùa vào với mẹ nói Em. Có mỗi chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng ''Tôi với mẹ tôi ko dậy được cô nên tôi đưa cô về cho mẹ cô dậy''. Rồi hai mẹ con họ sang nhà em kể tội em với mẹ. Trong khi Bố Em mới mất được 50 ngày. Đây ko phải lần đầu mà mấy lần rồi. Em ko chấp nhận được 1 người ck như vậy và ko chấp nhận được kiểu sống để í nhau từng tí như thế. Đi làm đủ mệt mỏi rồi, về có gì thì nói luôn chứ ko phải ghi ra giấy rồi lúc mà kể tội nhau. Ck thì lại ko bao giờ bảo vệ vk, cái gì cũng vk sai và mẹ đúng. Quá mệt mỏi