- Biển số
- OF-54161
- Ngày cấp bằng
- 3/1/10
- Số km
- 100
- Động cơ
- 451,170 Mã lực
Nghe xong chuyện này em thề là những gì em nhìn nhận về con người mợ là không hề sai, mợ là tiểu thư nông thôn phải không? Còn em thấy chồng mợ quá tuyệt vời đó: nhà cửa Hà Nội đàng hoàng, xe ô tô chạy ầm ầm, tiền vẫn đưa đủ nên mợ không phải lo gì, không cờ bạc, gái gú. Em thề, em suy nghĩ mãi có phải đây là chuyện câu view không nữa? Sao chồng mợ lại đi chọn cô ngoài 30 để cưới, lại còn nhà ở xa.Cảm ơn về những chia sẻ chân thành của Cụ. Bàn tay phải cả hai tay vỗ vài mới kêu, Em ko nói rằng mình ko có cái sai. Cái sai của Em là Em sống chưa được khéo léo với Mẹ ck. Ko có lửa làm sao có khói. Bản thân Em là phụ nữ, Em bỏ thì Em thiệt, rồi con Em thiệt chứ. Có người mẹ nào mà muốn con mình ko có Cha hay ko? Có sống mới biết. 10 người thì 9 người bảo Em bỏ. Em đi làm đủ mệt mỏi và áp lực rồi, tối chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Nhưng về thì động làm cái gì là soi mói. Nếu như nói ngay khi đó thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng lại dồn lại, ghi ra giấy rồi khi nào có chuyện gì là ''họp gia đình'', nhà thì có hai vk ck với mẹ ck chứ nhiều nhặn gì cho cam mà phải họp gia đình vì những thứ nhỏ nhặt cỏn con đó. Ví dụ như đi đôi dép trong nhà ko để gọn lại vứt ngay ở cửa, bình gas nấu cơm ko khóa, bộ quần áo bỏ thau ko úp lại, lọ nước cọ rửa để nhà vệ sinh cọ song nhà tắm rồi ko cất vào nhà vs lại để nhà tắm......Thử hỏi những thứ như vậy có đáng để 'họp gia đình' để kể tội nhau hay ko? Tại sao khi đó ko nói luôn lúc Em làm í, mà phải dồn lai, phải ghi ra giấy làm gì. Em bầu bí 3 tháng bắt kiêng, đến ngay Bố chết cũng bắt ko được đưa ra đồng. Em vẫn cứ đi, thế là lu loa cả làng lên ''Tôi ko dậy được con dâu tôi nên tôi đi về'' rồi nằng nặc bỏ về, trong khi nhà em còn hàng xóm láng giềng, còn anh em họ hàng và thông gia đó mà mẹ ck em xử sự như vậy, được ck nghe mẹ, thấy mẹ bỏ về thế thì sáng đưa Bố ra đồng, chiều đi úp mộ về làm 3 ngày cũng lại bỏ về nốt ko ở. Để cả làng ngta tới nhà chơi ngta toàn bảo ''Nhà bà có bà thông gia gớm thế'', thật xấu hổ. Rồi ko cho rửa bát bảo lạnh, em ngồi giặt bộ quần áo thì xốc nách bắt đứng dậy. Có phải em lười đâu, có phải em sống ko biết í đâu. Uh,đã làm gì cho Em rồi thì em ghi nhận, nhưng đừng bao giờ đi kể công. Rồi sảy ra mâu thuẫn lại kể ''Có nhà ai con dâu mẹ ck rửa bát, giặt quần áo cho hay ko'', làm như Em là loại lừa lắm ko làm, trong khi làm thì bà ko cho làm đấy chứ. Em biết là bà muốn tốt cho em, nhưng đã làm xong thì đừng bao giờ đi kể. Sống cùng mẹ ck, mọi thứ ck gia đình đã có sẵn nên về Em cũng thừa nhận rằng mình ko phải sắm sửa gì. Tiền ăn uống sinh hoạt ck đưa, Em cũng ko phải bỏ 1 đồng nào. Tiền đi làm hàng tháng của Em chỉ dùng để mua sữa, mua vitamin và sắm đồ linh tinh cho bản thân.......Rồi cũng lại kể ''Về nhà này ko phải mua sắm gì, đến mớ rau cũng ko phải mua. Sướng ko biết đường hưởng''
Bầu bí trời lạnh bắt Em mặc rõ lắm, đi 1 tý từ nhà ra oto đi làm cũng bắt đội mũ đeo khẩu trang.......trong khi có vài bước chân. Uhm thì cứ cho là em sai vì em ko chịu mặc ấm, nhưng thân nhiệt em, em biết mặc như nào là ấm chứ, tại sao lại cứ ''nhìn thấy lạnh'' trong khi bản thân em thì ko thấy. Chuyện trả có gì ngoài những thứ vặt vãnh đó + việc Em ko nghe lời giữ ấm mà ck Em lái xe đưa Em về ''Tôi với mẹ tôi ko dậy được Cô nên Tôi đưa Cô về cho Mẹ cô dậy''. 30 tuổi hay 3 tuổi mà cái gì cũng bố cũng mẹ. Vk ck ko tự đi mà giải quyết với nhau, Bố mẹ già rồi, đừng cái gì cũng lôi bố mẹ vk vào đây, trong khi Bố em còn mới mất được 50 ngày. Em xuống giữa cao tốc, vk bầu bí trời thì lạnh lại tối cũng mặc vk ở cao tốc Pháp Vân. Nếu người biết suy nghĩ sẽ chẳng bao giờ hành động như vậy. Rồi về đưa mẹ ck sang nhà Em, bù lu bù loa kể tội Em với Mẹ em đó. Mẹ đẻ Em quá lành, chứ như người khác người ta nói cho rồi. Uhm thì ck suy nghĩ nông nổi có thể làm vậy, đến mẹ ck sắp hết đời người rồi còn xử sự như vậy thì thật quá thất vọng luôn. Em về làm dâu chưa bao giờ cãi lại hay chửi lại hay có thái độ ko tôn trọng mẹ ck. Đi đâu cũng xin phép đoàng hoàng. Ko phải Em mất dậy hay lăng loàn trai gái để mà sang ''Tôi ko dậy được nên gửi lại nhà bà''. Em chưa ngu để Bố mới mất, rồi mới cưới mà đi bỏ ck. Nhưng mọi thứ đã quá giới hạn, gia đình họ quá đáng với Em quá nên Em mới phải nghĩ tới vấn đề ly hôn. Vì nếu cứ sống mà để í để tứ nhau từng tí 1 như vậy thì rất mệt mỏi, sống cả đời chứ có phải 1 sớm 1 chiều đâu mà mình cứ phải chịu đựng cơ chứ? Sống mình cũng có những quan điểm và lập trường của mình. Em thừa nhận lấy ck theo thói nhà ck. Mẹ ck nói thế nào em theo vậy chứ Em cũng ko có ý nghĩ thay đổi mọi thứ đã thành nếp sống nhà họ. Nhưng Em có gia đình riêng, Em cũng cần phải tạo nếp riêng cho chính gia đình nhỏ của mình. Còn khi về với mẹ ck, nói gì mình theo. Chuyện sinh nở của Em ở đâu là vk ck Em quyết định chứ ko phải ''Tao bảo đẻ đâu thì phải đẻ đó chứ ko phải thích đẻ HN mà được ở HN đâu''. Em chỉ nói rằng ''Con xin phép Mẹ chuyện sinh nở của con thì vk ck con quyết định. Con sẽ sinh ở HN, bao người ở quê còn lên HN đẻ mà sao mình lại về quê đẻ''. Mẹ ck Em nói rằng ''Tao còn sống đây, nên mày ko có quyền quyết định. Ko có cái thói qua mặt nhà ck như vậy''. Em nói thật là em cạn lời luôn. Đến Bố mẹ em sinh ra Em, cho Em tự lập từ khi ra trường. Mọi việc đi đâu làm gì Em sẽ nói để Bố Mẹ biết, cái gì cần sự tư vấn góp í thì Bố Mẹ sẽ tham gia và định hướng cho mình. Chứ ko kiểu sống bắt phải theo í bố mẹ. Vì đủ lớn khôn và trưởng thành đi ra ngoài rồi, tự có trách nhiệm với quyết định của mình. Thông gia phải ntn mới tới gặp nc với nhau chứ ko phải hơi 1 tý là đến gặp thông gia mà nói như vậy. Em ko cần ck bênh Em, ko cần ai phải bênh Em. Cũng ko kể mọi chuyện theo kiểu Tam Sao Thất Bản. Em chỉ cần ck đứng ở giữa mà nhìn nhận ai đúng ai sai, nếu Em sai ok Em nhận lỗi và xin lỗi đoàng hoàng, bởi con người Em ko phải bảo thủ, Em là đứa sống rất cầu thị. Em sai Em nhận. Còn Em cũng chẳng tam sao thất bản mọi chuyện. Em ko nói quá, chỉ là tường thuật lại để mọi người ở giữa có cái nhìn đúng nhất thôi.
Nếu mợ thấy tự lo được tất cả thì nên bỏ gấp để đỡ khổ gia đình nhà chồng mợ, chứ loại phụ nữ chuyện gì trong gia đình cũng tung hết lên mạng thì không thể mong khá hơn được đâu mợ ạ, còn mợ ngoài 30 rồi, thêm đứa con nữa, em đố mợ kiếm được một người đàn ông đàng hoàng đến với mợ đó. Hãy tỉnh táo dùng cái đầu để suy nghĩ chứ đừng nghe mấy lời bọn khác nó bơm vá.