Em ko mê hàng hiệu, mặc dù điều kiện của em có thể mua (những món khoảng trăm củ). Em bị cái bệnh tự tin (thái quá) nà em luôn đủ thanh lịch và ko xấu ngay cả khi ko xài hàng hiệu Buồn cười ở chỗ, nhiều đồ em mặc ai cũng hỏi mua đâu đẹp thế, mà em bảo đồ rẻ tiền ko ai tin
Về đồ dùng nói chung, em nghĩ là khả năng đến đâu ta xài đến đó. Đừng vì cái ý nghĩ phải hàng hiệu mới sang chảnh mà cố đua đòi nhịn ăn nhịn mặc để mua 1 món đắt lòi, sau đó giữ nó như giữ mả tổ, sao mà khổ thế. Thằng bạn em dưới quê mua đc đôi giày LV mà nó muốn cả thế giới phải biết nó dùng hàng hịn. Em chê xấu (mà trong mắt em thì xấu thật, nom phô trương kệch cỡm chứ chả thấy sang chảnh chỗ nào), thì nó nhảy lên xỉ vả em rồi chốt 1 câu: hơn 20 củ của tao đấy. Em bảo nó: mày đúng kiểu gom góp đc tí tiền mua đc đôi giày là sạch túi nên chỉ nghe chê thôi đã thấy ko vui, giả sử đôi giày bị xước thì chắc mày khóc luôn í nhỉ
Về đồ dùng nói chung, em nghĩ là khả năng đến đâu ta xài đến đó. Đừng vì cái ý nghĩ phải hàng hiệu mới sang chảnh mà cố đua đòi nhịn ăn nhịn mặc để mua 1 món đắt lòi, sau đó giữ nó như giữ mả tổ, sao mà khổ thế. Thằng bạn em dưới quê mua đc đôi giày LV mà nó muốn cả thế giới phải biết nó dùng hàng hịn. Em chê xấu (mà trong mắt em thì xấu thật, nom phô trương kệch cỡm chứ chả thấy sang chảnh chỗ nào), thì nó nhảy lên xỉ vả em rồi chốt 1 câu: hơn 20 củ của tao đấy. Em bảo nó: mày đúng kiểu gom góp đc tí tiền mua đc đôi giày là sạch túi nên chỉ nghe chê thôi đã thấy ko vui, giả sử đôi giày bị xước thì chắc mày khóc luôn í nhỉ