đức tin thời thổ tả

hienluongstd

Xe tải
Biển số
OF-15481
Ngày cấp bằng
28/4/08
Số km
351
Động cơ
515,430 Mã lực
Đây là chuyện cụ trích dẫn hay nhân vật trong truyện là vợ chồng cụ ạhh? Em nhớ một lần đọc được bài báo viết "ng đi đường k muốn giúp đỡ người bị nạn vì sợ liên lụy". Có rất nhiều phiền phức k lường trước được, ví như k tìm đc giấy tờ tùy thân và người nhà của người bị nạn để liên hệ thì người cứu phải đứng ra làm thủ tục với bệnh viện (trường hợp trong câu truyện là bác sĩ thân quen vs bệnh viện nên dễ dàng chứ bảo tự dưng mình đứng ra chịu trách nhiệm (ví dụ ng đó phải mổ gấp) và chịu viện phí rất lớn cho 1 ng xa lạ thì...), ngoài ra còn p lấy lời khai chỗ công an về vụ tai nạn, nhiều khi còn bị nghi oan là ng gây ra tai nạn (trg hợp này là tự ngã, còn nếu bị tai nạn do va quệt chỗ đường vắng và người gây ra tai nạn bỏ trốn...) nói chung là rủi ro... vì thế mà nhiều người đứng nhìn chứ k làm gì cả! :-<
Trích dẫn của Nghĩa Phụ em thôi
 

hienluongstd

Xe tải
Biển số
OF-15481
Ngày cấp bằng
28/4/08
Số km
351
Động cơ
515,430 Mã lực
Ngồi uống rượu lúc ngà ngà Ông nói với em " Vệt truyện ngắn này tao chọn cách viết lấy tư liệu đời sống của chính bản thân để viết như kiểu tự truyện nên không hề hư cấu. Các chi tiết đều có người kiểm chứng (gia đình, bạn bè). Ông sống đầy nghĩa khí, nhạy cảm và rất nhân văn nên em thực sự cảm phục con người Ông nên em post những câu truyện của Ông lên để mọi người đọc và suy ngẫm.
 

Stent

Xe điện
Biển số
OF-83161
Ngày cấp bằng
18/1/11
Số km
2,289
Động cơ
432,990 Mã lực
Nơi ở
Nơi nào lạnh
Vợ chồng cụ tốt quá ~o), bà mẹ thì buột miệng nói lời khi chưa suy nghĩ thấu đáo, e cũng vài lần tốn thời gian làm điều tốt nhưng kết quả không nhận lấy đc lời cám ơn...
Khi đã quyết định làm điều tốt thì đừng nghĩ ngợi gì đến chuyện cảm ơn (cũng như đừng thèm băn khoăn tới mấy cái chuyện đồ đạc của nạn nhân thất lạc) bạn ạ, tâm hồn mình thanh thản là được rồi.
 

AF6677

Xe buýt
Biển số
OF-26629
Ngày cấp bằng
30/12/08
Số km
699
Động cơ
478,070 Mã lực
Nhà cháu đọc hôm qua rồi, chỉ mời rượu cụ mà ko còm măng nhưng hôm nay tự nhiên lại nhớ đến câu chuyện cụ kể, xin đc bày tỏ lòng kính trọng tinh thần trách nhiệm và nghĩa cử tốt đẹp đến 2 nghĩa phụ của cụ. cuộc sống vẫn rất cần những người như vậy lắm cụ ạ. chắc câu chuyện đó cũng đã có lời đáp số phận 2 chỉ vàng nhưng có lẽ người thanh niên kia nếu còn sống sẽ ko bao giờ quên đc ơn của 2 ân nhân phải ko cụ?
 

trungnn

Xe tăng
Biển số
OF-17015
Ngày cấp bằng
4/6/08
Số km
1,215
Động cơ
519,922 Mã lực
Em bị 1 phát rồi ah. Đưa người tai nạn đi cấp cứu, cả đám đông đứng xem chỉ chỏ, em đi cùng ông anh qua bảo dừng lại đem vào Saint Paul cấp cứu, từ chỗ tai nạn ra bệnh viện khoảng 200m mà chẳng có ai đưa đi. Hai anh em bị dính đầy máu, vứt hết quần áo. Bị bệnh viện giữ lại nghi gây tai nạn, suýt nữa bị người nhà nạn nhân đánh cho 1 trận. Về bị ông anh chửi cho gần 1 tháng vì cái tội mất 2 bộ quần áo + tý bị đánh 1 trận. Cách đây 17 năm rồi ah.

Sent from my iPad 3-2=1 using Forum Runner
 

lanhuong1965

Xe điện
Biển số
OF-85214
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
4,011
Động cơ
446,860 Mã lực
Thời thổ tả...kệ nó. Việc ta làm ta cứ làm: Hãy cứ làm việc thiện, tốt, hữu ích...Đó là đức tin của em!
Chả nói đâu cho xa, đứa em chả ra gì nó mượn $, em từ chối, nhưng nó cứ lèo nhèo. Thôi thì cho nó mượn với điều kiện chả lời lóm hùn hạp gì xất, chỉ cần bố nó & vợ nó có lời cám ơn là được rồi, 3 tháng sau trả $. Nhưng tất nhiên nó chả thực hiện lời hứa...Hì, 30t nó chả ăn hết đời được, em cũng chả vì thế mà nghèo mạt rệp. Nhưng tương lai, với kiểu sống làm đĩ 10 phương chả chừa phương nào để lấy chồng thì thằng em kia tất càng ngày càng chả ra gì. Còn em thì lại vẫn...mộng vẫn bình thường thôi. :)
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-54905
Ngày cấp bằng
13/1/10
Số km
1,609
Động cơ
464,690 Mã lực
Cách đây ít lâu có một chuyện khiến tôi mãi không thôi ám ảnh. Chuyện liên quan đến đức tin. Hôm đó ngày nghỉ, có công việc phải đi, tôi đèo vợ bằng xe máy. Vừa ra khỏi nhà chưa đến chợ Mai Động thì gặp một đám đông đang xúm xít. Chiếc xe máy chềnh ềnh quay ngang giữa đường. Một nam thanh niên nằm sóng soải úp mặt bất tỉnh. Mọi người bàn tán xầm xì. Tai nạn. Đường phố ta đi lâu nay, ngày nào mà không gặp những tai nạn tương tự. Tôi lách xe lên. Đến đúng điểm tai nạn tôi dừng xe. Là bác sĩ nên vợ tôi không chần chừ nhảy xuống xem xét người bị nạn. Chẳng cần hỏi han, chỉ nghe người đứng xem bàn tán đã biết thanh niên phóng nhanh gặp ổ gà tự ngã. Có lẽ đầu đập xuống đường nên anh này bị ngất. Một vài vệt máu loang trên mặt. Rất nhanh theo phản xạ nghề nghiệp vợ tôi phán kiểu như ra y lệnh:
-Đưa cấp cứu Thanh Nhàn. Nhanh.
Thanh Nhàn là bệnh viện đa khoa cách đó chỉ chừng hơn cây số. Đám đông đang đứng nhìn nghe thấy thế chợt rùng rùng chuyển động. Người gọi taxi, người nâng xe máy. Tôi trao xe của mình cho vợ rồi quay vào xốc người thanh niên lên. Nhanh lắm hiệu ứng dây chuyền cùng lúc nhiều bàn tay xúm vào đỡ đưa anh ta vào vệ đường. Đâu như đến dăm phút không thấy chiếc xe taxi nào đến. Vài người chặn ô tô đi đường nhưng chẳng ai chịu dừng. Vợ tôi thấy thế giục:
-Đèo nạn nhân bằng xe máy.
Tôi lấy chiếc xe của chính nạn nhân rồi lớn giọng bảo đám đông:
-Nhà vợ chồng tôi ở gần đây chỗ bốt điện, vợ tôi là bác sĩ. Chúng tôi sẽ đưa anh này vào cấp cứu ở Thanh Nhàn. Bà con nào đi cùng ngồi sau đỡ nạn nhân tôi sẽ cầm lái. Xin mọi người yên tâm.
Cách giải quyết quá gọn. Có lẽ thấy tôi đi cùng vợ nên mọi người tin tưởng phụ họa ngay. Khỏi cần kể ra những lời lẽ lúc đó. Ai cũng hăng hái nhiệt tình cả. Một thanh niên to cao lực lưỡng không nói không rằng xốc nạn nhân ngồi lên yên. Anh ta vòng tay ôm vào bụng tôi để giữ chắc nạn nhân. Rất nhanh, chỉ mươi phút sau chúng tôi đến được bệnh viện. Vợ tôi quen biết ở đó nên cùng kíp trực đưa ngay nạn nhân vào cấp cứu. Tôi bảo người to cao đi cùng dắt xe máy của nạn nhân vào bãi gửi xe và dùng giấy tờ tùy thân của tôi để bàn giao chiếc xe cho bảo vệ sau khi đã nói rõ nguồn cơn. Giải quyết xong chiếc xe tôi bổ vào phòng cấp cứu. Vợ tôi thông báo anh này bị chấn thương não. Sau đó nhờ chỗ giấy tờ trong ví của nạn nhân biết được địa chỉ nhà, vợ chồng tôi cũng là tiện đường nên vội vã đến tận nơi báo. Bà mẹ của nạn nhân nhận tin con run rảy, cảm ơn chúng tôi nói không ra hơi.
Chiều đó xong công việc, trên đường về có lẽ vì lý do nghề nghiệp, vợ tôi nảy ra ý vào bệnh viện xem kết quả việc cấp cứu nạn nhân thế nào. Bệnh nhân rất nặng vẫn hôn mê. Lúc chúng tôi ra về thì bà mẹ nạn nhân ra theo. Thoáng ngần ngừ rồi thì bà nói rành rẽ:
-Cảm ơn anh chị đã nhiệt tình đưa con tôi vào viện lại còn cất công báo cho gia đình. Nhưng…nói thật con tôi chẳng may bị nạn nhưng…
Tôi sốt ruột:
-Sao hả bác?
-Nói anh chị thông cảm, nó bị tháo mất chiếc nhẫn 2 chỉ vàng ta. Sáng nay đi nó vẫn đeo ở tay. Giờ nó bị như thế này, anh chị…
Mắt tôi váng hoa cà hoa cải, tai như có tiếng súng nổ. Tôi nuốt nước bọt ghìm giọng:
-Thế này bác ạ, vợ cháu là bác sĩ quen thân ở đây. Chúng cháu không thể làm việc đó…cháu là…cháu là….
Tôi nghẹn lời không nói thêm được nữa. Vợ tôi nói gì đó với bà mẹ rồi kéo tôi đi về. Cơn giận bùng lên khiến tôi buồn tê tái vì bất lực. Còn biết làm gì nữa trong tình huống đó. Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Chiếc nhẫn 2 chỉ vàng. Không nhẽ…Chợt tôi nghĩ đến người bạn đường to cao. Từ đầu đến cuối hành trình anh ta không hề cất một lời. Khuôn mặt khá điển trai luôn bình thản. Khi bàn giao xe máy cho bảo vệ xong tôi có tìm anh ta để cùng vào phòng cấp cứu nhưng không thấy. Anh đã lẳng lặng bỏ đi từ lúc nào không một lời chào từ biệt. Đúng rồi. Cơn giận lại bùng lên. Anh ta ngồi sau ôm nạn nhân. Bà mẹ có con trong cơn thập tử nhất sinh kia lẽ nào lại nói sai. Bà đau đớn vì tai nạn của con cộng thêm cái sự mất của đau đớn thiếu nhân tình kia nên mới buột ra như thế. Trong trạng thái đầy kích thích tôi ngồi vào bàn viết một mạch cái truyện ngắn “Tai nạn”. Một truyện rất ngắn lấy cái nhẫn 2 chỉ vàng của một cô gái bị tai nạn làm âm hưởng chủ đạo. Một người anh hùng đường phố cứu giúp cô gái trong khi đám đông bình thản đứng nhìn. Kết thúc truyện người anh hùng đường phố kia vào một con ngõ nhỏ lấy từ trong túi ra ngắm chiếc nhẫn 2 chỉ vàng còn nhấp nhánh máu. “Tai nạn” được mang in ngay ở báo Lao Động và được vài tờ báo khác in lại. Sau đó tôi đã tuyển đưa vào tập truyện ngắn “Thằng mõ trâu”.
Thời gian qua đi, nhưng câu chuyện mãi không thể tắt trong trí não tôi. Nó cứ xoay trở mãi với vô số câu hỏi. Tại sao bà mẹ có con tai nạn kia lại nghi ngờ người cứu giúp con mình? Liệu có đúng người thanh niên cao to kia ngồi sau tháo chiếc nhẫn không? Nếu anh ta kỳ công tháo chiếc nhẫn từ tay người bị nạn sao không lấy luôn chiếc ví ở túi quần sau, dễ hơn nhiều? Rồi tôi lại lật trở, ngộ nhỡ người bị nạn vì một lý do nào đó đã không đeo chiếc nhẫn ở thời điểm đó? Vì sao tôi lại nghĩ người thanh niên cao to tháo chiếc nhẫn? Chắc gì anh ta đã làm chuyện đó. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhùng nhằng khiến tôi mãi không thôi ám ảnh.
Chắc hẳn bạn đã biết tôi ám ảnh về điều gì. Thật đáng sợ khi con người thiếu đi niềm tin vào nhau. Sự nghi ngờ tràn ngập mọi chỗ mọi nơi. Đó thật sự là bất hạnh của đời sống hôm nay khi đức tin đã dần trở thành của hiếm. Buồn thay đức tin của cái thời thổ tả./.

Hà Nội 25/06/2012
PHẠM NGỌC TIẾN
Có lẽ đây là cái duyên chăng...Đã lâu, rất lâu rồi tôi ko còn thói quen đọc sách, tiểu thuyết, truyện ngắn viết và in nữa, một phần do công việc, cuộc sống và một phần cũng do thói quen thời công nghệ. Tối qua đưa tụi nhỏ đến nhà sách, mọi lần thì thường đi 4b nên tụi nhỏ tự vào nhà sách chọn những sách và những thứ cần thiết rồi tính tiền, hết bao nhiêu một nhóc sẽ quay ra lấy tiền và trả cho thu ngân. Lần này thì khác 3 mẹ con đèo nhau = 2b, cũng ko có lý do gì để đừng ngoài nên em cùng vào theo với tụi nhỏ, những sách là sách...3 mẹ con lang thang tìm những cuốn sách của mình. Dừng ở quầy "sách văn học VN" em lúi cúi vì nhiều sách,truyênj, tiểu thuyết quá...nhưng chỉ khác 1 điều bìa sách in rất khác xưa...nét vẽ trẻ trung, nhỉ nhảnh theo đúng phong cách 9x (theo như lời các teen hay nói bây giờ)...lựa mãi ko thấy cuốn nào phù hợp với mình và cũng khó tìm thấy những cuống tiểu thuyết cũ (đọc lại) hoặc tác giả quen thuộc ở thời mình. Lựa đi lựa lại rồi cũng đc mấy cuốn tỏng đó có 2 cuốn của Nguyễn Đình Tú (1tiểu thuyết và 1 phóng sự ) 1 cuốn của Đõ Bích Thúy(tản văn) tác giả này mình biết từ hồi cô ý còn là sv thì phải. Cuốn còn lại là của Nguyễn Ngọc Tiến( Thằng Mõ Trâu)- thật vô tình hay hữu duyên ko biết nữa- sáng nay mình lại vào đúng mục này và đọc bài của cụ(em thấy pic này từ hôm qua hay mấy hôm rồi cơ mà ko vào vì thấy cái tiêu đề nó hơi..tiêu cực).
Nhà em thì ngược lại, ông chồng là bs, còn em thì ko tuy ko phỉa là "nhà văn" nhưng từ nhỏ học văn (chuyên) và rất có máu viết lách (cộng tác viên 1 số báo)..và quan trọng là luôn đau đáu về những vấn đề XH, mong mỏi ở góc độ nào đó viết được cho người đọc phần nào hiểu được cái khó của những nghành nghề "nhạy cảm"...cái khó bởi hệ thống hành lang pháp lý và cơ chế hiện hành. Có lẽ cũng vì "cái máu" đó mà những câu chuyện, những hiện tượng và những hành vi ứng xử giữa con người với con người ở XH này luôn làm cho em bị ám ảnh, dằn vặt giống như cụ trong câu chuyện trên...Vài lời để chia sẻ vì đồng cảm với cụ, dù muốn nói rất nhiều..em mong cụ thông cảm và thứ lỗi nếu có gì đó phạm vào điều "kỵ". Chúc cụ luôn điềm tĩnh trong cs và gặp nhiều may mắn.@};-
 
Chỉnh sửa bởi quản trị viên:

chanchaucang

Xe tải
Biển số
OF-140180
Ngày cấp bằng
30/4/12
Số km
477
Động cơ
370,270 Mã lực
Vậy là cụ cũng đã có một cách nghĩ mới về cuộc đời.
Nếu cứ mãi như thế này thì ai dám chắc xã hội ta ngày càng văn minh như chúng ta được nghe?
Mỗi năm sinh viên ra trường đêu mang cái tâm trạng lo lắng thất nghiệp, rồi cái vòng xoáy đó gây ra bao nhiêu thảm cảnh.
Đã có ai nói rằng, bạn đang sống, đó là một điều đáng quý nhất.
 

chanchaucang

Xe tải
Biển số
OF-140180
Ngày cấp bằng
30/4/12
Số km
477
Động cơ
370,270 Mã lực
Em bị 1 phát rồi ah. Đưa người tai nạn đi cấp cứu, cả đám đông đứng xem chỉ chỏ, em đi cùng ông anh qua bảo dừng lại đem vào Saint Paul cấp cứu, từ chỗ tai nạn ra bệnh viện khoảng 200m mà chẳng có ai đưa đi. Hai anh em bị dính đầy máu, vứt hết quần áo. Bị bệnh viện giữ lại nghi gây tai nạn, suýt nữa bị người nhà nạn nhân đánh cho 1 trận. Về bị ông anh chửi cho gần 1 tháng vì cái tội mất 2 bộ quần áo + tý bị đánh 1 trận. Cách đây 17 năm rồi ah.

Sent from my iPad 3-2=1 using Forum Runner
Đó là cách mà xã hội đã làm mất lòng tin vào con người với nhau, chỉ vì miếng ăn mà chẳng từ thủ đoạn.
 

chanchaucang

Xe tải
Biển số
OF-140180
Ngày cấp bằng
30/4/12
Số km
477
Động cơ
370,270 Mã lực
Đây là chuyện cụ trích dẫn hay nhân vật trong truyện là vợ chồng cụ ạhh? Em nhớ một lần đọc được bài báo viết "ng đi đường k muốn giúp đỡ người bị nạn vì sợ liên lụy". Có rất nhiều phiền phức k lường trước được, ví như k tìm đc giấy tờ tùy thân và người nhà của người bị nạn để liên hệ thì người cứu phải đứng ra làm thủ tục với bệnh viện (trường hợp trong câu truyện là bác sĩ thân quen vs bệnh viện nên dễ dàng chứ bảo tự dưng mình đứng ra chịu trách nhiệm (ví dụ ng đó phải mổ gấp) và chịu viện phí rất lớn cho 1 ng xa lạ thì...), ngoài ra còn p lấy lời khai chỗ công an về vụ tai nạn, nhiều khi còn bị nghi oan là ng gây ra tai nạn (trg hợp này là tự ngã, còn nếu bị tai nạn do va quệt chỗ đường vắng và người gây ra tai nạn bỏ trốn...) nói chung là rủi ro... vì thế mà nhiều người đứng nhìn chứ k làm gì cả! :-<
Đấy, luật pháp đang bảo vệ chính ta đó.
Tại sao chúng ta quý từng mạng sống con người mà khi họ bị sắp cận kề cái chết thì lại không có một chính sách quy định chính Nhà nước phải cứu họ?
 

cantona

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-30704
Ngày cấp bằng
7/3/09
Số km
9,892
Động cơ
663,938 Mã lực
Nơi ở
Bên Vừng.
Cách đây ít lâu có một chuyện khiến tôi mãi không thôi ám ảnh. Chuyện liên quan đến đức tin. Hôm đó ngày nghỉ, có công việc phải đi, tôi đèo vợ bằng xe máy. Vừa ra khỏi nhà chưa đến chợ Mai Động thì gặp một đám đông đang xúm xít. Chiếc xe máy chềnh ềnh quay ngang giữa đường. Một nam thanh niên nằm sóng soải úp mặt bất tỉnh. Mọi người bàn tán xầm xì. Tai nạn. Đường phố ta đi lâu nay, ngày nào mà không gặp những tai nạn tương tự. Tôi lách xe lên. Đến đúng điểm tai nạn tôi dừng xe. Là bác sĩ nên vợ tôi không chần chừ nhảy xuống xem xét người bị nạn. Chẳng cần hỏi han, chỉ nghe người đứng xem bàn tán đã biết thanh niên phóng nhanh gặp ổ gà tự ngã. Có lẽ đầu đập xuống đường nên anh này bị ngất. Một vài vệt máu loang trên mặt. Rất nhanh theo phản xạ nghề nghiệp vợ tôi phán kiểu như ra y lệnh:
............................................
... Anh ta ngồi sau ôm nạn nhân. Bà mẹ có con trong cơn thập tử nhất sinh kia lẽ nào lại nói sai. Bà đau đớn vì tai nạn của con cộng thêm cái sự mất của đau đớn thiếu nhân tình kia nên mới buột ra như thế. Trong trạng thái đầy kích thích tôi ngồi vào bàn viết một mạch cái truyện ngắn “Tai nạn”. Một truyện rất ngắn lấy cái nhẫn 2 chỉ vàng của một cô gái bị tai nạn làm âm hưởng chủ đạo. Một người anh hùng đường phố cứu giúp cô gái trong khi đám đông bình thản đứng nhìn. Kết thúc truyện người anh hùng đường phố kia vào một con ngõ nhỏ lấy từ trong túi ra ngắm chiếc nhẫn 2 chỉ vàng còn nhấp nhánh máu. “Tai nạn” được mang in ngay ở báo Lao Động và được vài tờ báo khác in lại. Sau đó tôi đã tuyển đưa vào tập truyện ngắn “Thằng mõ trâu”.
Thời gian qua đi, nhưng câu chuyện mãi không thể tắt trong trí não tôi. Nó cứ xoay trở mãi với vô số câu hỏi. Tại sao bà mẹ có con tai nạn kia lại nghi ngờ người cứu giúp con mình? Liệu có đúng người thanh niên cao to kia ngồi sau tháo chiếc nhẫn không? Nếu anh ta kỳ công tháo chiếc nhẫn từ tay người bị nạn sao không lấy luôn chiếc ví ở túi quần sau, dễ hơn nhiều? Rồi tôi lại lật trở, ngộ nhỡ người bị nạn vì một lý do nào đó đã không đeo chiếc nhẫn ở thời điểm đó? Vì sao tôi lại nghĩ người thanh niên cao to tháo chiếc nhẫn? Chắc gì anh ta đã làm chuyện đó. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhùng nhằng khiến tôi mãi không thôi ám ảnh.
Chắc hẳn bạn đã biết tôi ám ảnh về điều gì. Thật đáng sợ khi con người thiếu đi niềm tin vào nhau. Sự nghi ngờ tràn ngập mọi chỗ mọi nơi. Đó thật sự là bất hạnh của đời sống hôm nay khi đức tin đã dần trở thành của hiếm. Buồn thay đức tin của cái thời thổ tả./.

Hà Nội 25/06/2012
PHẠM NGỌC TIẾN
Bắt lỗi, bắt lỗi =)) các bác đọc kiểu gì để sót lỗi chính tả ghê thế :D
 

Matizcoi

Xe cút kít
Biển số
OF-30934
Ngày cấp bằng
10/3/09
Số km
19,497
Động cơ
-164,486 Mã lực
Cháu thì vẫn có lòng tin vào con người, nhiều là đằng khác...nhưng thằng cha GĐ thì ngược lại: nó nghi ngờ cả đồ vật chứ đừng nói là người!~X(
Hê hê em tưởng cho tay ấy nghỉ việc rồi?
 

lamthitvit

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-105805
Ngày cấp bằng
14/7/11
Số km
725
Động cơ
401,930 Mã lực
Cách đây ít lâu có một chuyện khiến tôi mãi không thôi ám ảnh. Chuyện liên quan đến đức tin. Hôm đó ngày nghỉ, có công việc phải đi, tôi đèo vợ bằng xe máy. Vừa ra khỏi nhà chưa đến chợ Mai Động thì gặp một đám đông đang xúm xít. Chiếc xe máy chềnh ềnh quay ngang giữa đường. Một nam thanh niên nằm sóng soải úp mặt bất tỉnh. Mọi người bàn tán xầm xì. Tai nạn. Đường phố ta đi lâu nay, ngày nào mà không gặp những tai nạn tương tự. Tôi lách xe lên. Đến đúng điểm tai nạn tôi dừng xe. Là bác sĩ nên vợ tôi không chần chừ nhảy xuống xem xét người bị nạn. Chẳng cần hỏi han, chỉ nghe người đứng xem bàn tán đã biết thanh niên phóng nhanh gặp ổ gà tự ngã. Có lẽ đầu đập xuống đường nên anh này bị ngất. Một vài vệt máu loang trên mặt. Rất nhanh theo phản xạ nghề nghiệp vợ tôi phán kiểu như ra y lệnh:
-Đưa cấp cứu Thanh Nhàn. Nhanh.
Thanh Nhàn là bệnh viện đa khoa cách đó chỉ chừng hơn cây số. Đám đông đang đứng nhìn nghe thấy thế chợt rùng rùng chuyển động. Người gọi taxi, người nâng xe máy. Tôi trao xe của mình cho vợ rồi quay vào xốc người thanh niên lên. Nhanh lắm hiệu ứng dây chuyền cùng lúc nhiều bàn tay xúm vào đỡ đưa anh ta vào vệ đường. Đâu như đến dăm phút không thấy chiếc xe taxi nào đến. Vài người chặn ô tô đi đường nhưng chẳng ai chịu dừng. Vợ tôi thấy thế giục:
-Đèo nạn nhân bằng xe máy.
Tôi lấy chiếc xe của chính nạn nhân rồi lớn giọng bảo đám đông:
-Nhà vợ chồng tôi ở gần đây chỗ bốt điện, vợ tôi là bác sĩ. Chúng tôi sẽ đưa anh này vào cấp cứu ở Thanh Nhàn. Bà con nào đi cùng ngồi sau đỡ nạn nhân tôi sẽ cầm lái. Xin mọi người yên tâm.
Cách giải quyết quá gọn. Có lẽ thấy tôi đi cùng vợ nên mọi người tin tưởng phụ họa ngay. Khỏi cần kể ra những lời lẽ lúc đó. Ai cũng hăng hái nhiệt tình cả. Một thanh niên to cao lực lưỡng không nói không rằng xốc nạn nhân ngồi lên yên. Anh ta vòng tay ôm vào bụng tôi để giữ chắc nạn nhân. Rất nhanh, chỉ mươi phút sau chúng tôi đến được bệnh viện. Vợ tôi quen biết ở đó nên cùng kíp trực đưa ngay nạn nhân vào cấp cứu. Tôi bảo người to cao đi cùng dắt xe máy của nạn nhân vào bãi gửi xe và dùng giấy tờ tùy thân của tôi để bàn giao chiếc xe cho bảo vệ sau khi đã nói rõ nguồn cơn. Giải quyết xong chiếc xe tôi bổ vào phòng cấp cứu. Vợ tôi thông báo anh này bị chấn thương não. Sau đó nhờ chỗ giấy tờ trong ví của nạn nhân biết được địa chỉ nhà, vợ chồng tôi cũng là tiện đường nên vội vã đến tận nơi báo. Bà mẹ của nạn nhân nhận tin con run rảy, cảm ơn chúng tôi nói không ra hơi.
Chiều đó xong công việc, trên đường về có lẽ vì lý do nghề nghiệp, vợ tôi nảy ra ý vào bệnh viện xem kết quả việc cấp cứu nạn nhân thế nào. Bệnh nhân rất nặng vẫn hôn mê. Lúc chúng tôi ra về thì bà mẹ nạn nhân ra theo. Thoáng ngần ngừ rồi thì bà nói rành rẽ:
-Cảm ơn anh chị đã nhiệt tình đưa con tôi vào viện lại còn cất công báo cho gia đình. Nhưng…nói thật con tôi chẳng may bị nạn nhưng…
Tôi sốt ruột:
-Sao hả bác?
-Nói anh chị thông cảm, nó bị tháo mất chiếc nhẫn 2 chỉ vàng ta. Sáng nay đi nó vẫn đeo ở tay. Giờ nó bị như thế này, anh chị…
Mắt tôi váng hoa cà hoa cải, tai như có tiếng súng nổ. Tôi nuốt nước bọt ghìm giọng:
-Thế này bác ạ, vợ cháu là bác sĩ quen thân ở đây. Chúng cháu không thể làm việc đó…cháu là…cháu là….
Tôi nghẹn lời không nói thêm được nữa. Vợ tôi nói gì đó với bà mẹ rồi kéo tôi đi về. Cơn giận bùng lên khiến tôi buồn tê tái vì bất lực. Còn biết làm gì nữa trong tình huống đó. Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Chiếc nhẫn 2 chỉ vàng. Không nhẽ…Chợt tôi nghĩ đến người bạn đường to cao. Từ đầu đến cuối hành trình anh ta không hề cất một lời. Khuôn mặt khá điển trai luôn bình thản. Khi bàn giao xe máy cho bảo vệ xong tôi có tìm anh ta để cùng vào phòng cấp cứu nhưng không thấy. Anh đã lẳng lặng bỏ đi từ lúc nào không một lời chào từ biệt. Đúng rồi. Cơn giận lại bùng lên. Anh ta ngồi sau ôm nạn nhân. Bà mẹ có con trong cơn thập tử nhất sinh kia lẽ nào lại nói sai. Bà đau đớn vì tai nạn của con cộng thêm cái sự mất của đau đớn thiếu nhân tình kia nên mới buột ra như thế. Trong trạng thái đầy kích thích tôi ngồi vào bàn viết một mạch cái truyện ngắn “Tai nạn”. Một truyện rất ngắn lấy cái nhẫn 2 chỉ vàng của một cô gái bị tai nạn làm âm hưởng chủ đạo. Một người anh hùng đường phố cứu giúp cô gái trong khi đám đông bình thản đứng nhìn. Kết thúc truyện người anh hùng đường phố kia vào một con ngõ nhỏ lấy từ trong túi ra ngắm chiếc nhẫn 2 chỉ vàng còn nhấp nhánh máu. “Tai nạn” được mang in ngay ở báo Lao Động và được vài tờ báo khác in lại. Sau đó tôi đã tuyển đưa vào tập truyện ngắn “Thằng mõ trâu”.
Thời gian qua đi, nhưng câu chuyện mãi không thể tắt trong trí não tôi. Nó cứ xoay trở mãi với vô số câu hỏi. Tại sao bà mẹ có con tai nạn kia lại nghi ngờ người cứu giúp con mình? Liệu có đúng người thanh niên cao to kia ngồi sau tháo chiếc nhẫn không? Nếu anh ta kỳ công tháo chiếc nhẫn từ tay người bị nạn sao không lấy luôn chiếc ví ở túi quần sau, dễ hơn nhiều? Rồi tôi lại lật trở, ngộ nhỡ người bị nạn vì một lý do nào đó đã không đeo chiếc nhẫn ở thời điểm đó? Vì sao tôi lại nghĩ người thanh niên cao to tháo chiếc nhẫn? Chắc gì anh ta đã làm chuyện đó. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhùng nhằng khiến tôi mãi không thôi ám ảnh.
Chắc hẳn bạn đã biết tôi ám ảnh về điều gì. Thật đáng sợ khi con người thiếu đi niềm tin vào nhau. Sự nghi ngờ tràn ngập mọi chỗ mọi nơi. Đó thật sự là bất hạnh của đời sống hôm nay khi đức tin đã dần trở thành của hiếm. Buồn thay đức tin của cái thời thổ tả./.

Hà Nội 25/06/2012
PHẠM NGỌC TIẾN
Em xin kể với cụ 2 chuyện thật xẩy ra với em :
Chuyện 1:
Năm 2001, em lái xe chở hàng vào Đà nẵng giao hành ở hầm Hải vân ( đang thi công ). Khoang 5h chiều, giao hàng xong, vừa chạy xe lên cầu Năm Ô ( em không nhớ chính xác ) thì gặp tai nạn 3 người bị thương nặng. Em cùng nhiều thanh niên xung quanh chở nạn nhân vào bệnh viện Đà Nẵng ( dân miền Nam rất tốt, thấy tai nạn là ùa vào giúp nạn nhân ngay, không đứng nhìn như dân Bắc ). Có 5-6 ông thanh niên ở trần, xăm trổ đầy người dẫn đường. Đến bệnh viện, các ông xăm trổ
khiêng các nạn nhân vào. Em lái xe di ra, nhưng bảo vệ xông vào giữ xe, nói rằng xe em gây tai nạn không đi được, ăn nói cũng có tý lem nhem. Em bị chửi oan mà không kêu ai được, chạy khắp bệnh viện tìm các ông cởi trần nhưng lại không biết mặt ông nào cả ( vì xe em là PICK UP, họ ngồi đằng sau và đi xe máy phía trước dẫn đường ). phải mất 2h thanh minh các kiểu rồi mới thoát được.
Chuyện 2 :
Năm 2002, em đi Na hang về đến dốc Lã thì gặp tai nạn GT. Một em gái khoảng 17-18 bị xe tải đâm. Xe em vừa đến nơi thì thằng cu anh nạn nhân khoảng 22-23 chặn xe đòi đưa em nó vào bệnh viện. Em chở 2 anh em nó vào bệnh viện GIA LÂM ( gần đối diện chỗ rẽ Đức giang ) khoảng 5-6 km. Trên đường đi, thằng anh nó xa xả chửi em : ĐM.....mày nhanh lên...nó chửi liên hồi không dứt mồm. Cuối cùng không chịu được nữa em dừng xe lại quay lại chửi Đ con M mày, ông táng chết con M mày bây giờ chứ, câm ngay cái *** mày lại. Nó im, em cố gắng xong việc rồi quan tâm gì nữa chuồn thẳng.
Em thật : VN này làm phúc phải tội thôi, làm ơn lại bị oán. Lại còn phải rửa xe nữa chứ, máu tanh cả tuần...
 

PSi_J

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-54155
Ngày cấp bằng
3/1/10
Số km
373
Động cơ
453,685 Mã lực
Các kụ kể toàn chuyện làm ơn mắc oán, có kụ nào gặp trường hợp làm ơn mà không....mắc oán chưa ạ :D
 

malata

Xe buýt
Biển số
OF-120476
Ngày cấp bằng
14/11/11
Số km
515
Động cơ
386,870 Mã lực
Các kụ kể toàn chuyện làm ơn mắc oán, có kụ nào gặp trường hợp làm ơn mà không....mắc oán chưa ạ :D
Em nghĩ nếu giúp đc ai trong khả năng của mình là em giúp ko cần ân oán gì hết " Tri ân bất cầu báo"
 

SoDepCatTuong

Xe điện
Biển số
OF-93894
Ngày cấp bằng
4/5/11
Số km
2,474
Động cơ
426,186 Mã lực
Vợ chồng cụ tốt!
Người bị tai nạn kia thật may mắn!
Mất 2 chỉ mà thoát nạn là cũng may lắm rồi!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top