[Funland] Đòn Rồng - 2012 (Sưu tầm)

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
ĐÒN RỒNG 2012

(Lời nói đầu): Nhiều người đã biết đến cuốn sách “Đòn rồng” của hai nhà báo Humphrey Hawksley và Simon Holberton viết từ đầu những năm 2000. Đó là một kịch bản giả tưởng về một cuộc chiến thế kỷ 21 của Trung Quốc với các cường quốc phương Tây với chiến trường tâm điểm là biển Nam Trung Hoa (tên tiếng Anh của biển Đông). Đó là một cuộc chiến được leo thang nhanh chóng với việc cả hai bên đều đưa vũ khí hạt nhân vào bệ phóng, mỗi bên tham chiến có những quan hệ đồng minh mà ta cảm giác là khó có thể xảy ra (xét đến xu hướng hiện tại). Trong cuộc chiến giả tưởng đó, Quân giải phóng Trung Quốc (PLA) đã đồng loạt tấn công bằng không quân vào các thành phố lớn của Việt Nam, điều mà thậm chí họ e ngại không dám làm trong chiến tranh biên giới Việt – Trung 1969 (một cuộc chiến mà cả hai bên ngầm định là không sử dụng máy bay tấn công lẫn nhau). Người Việt Nam chúng ta đã thể hiện một cách khá ấn tượng trong kịch bản này, nhưng vẫn chỉ là một vai phụ trong một cuộc chiến mà Việt Nam là nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến Đòn rồng.

Trong những giờ phút rảnh rỗi, tôi đang dựng một kịch bản khác về biển Đông cho một tình huống mà tất cả chúng ta không ai mong muốn. Nhưng như trong các bộ phim tài liệu về chiến tranh với hình ảnh hàng dài dằng dặc những người đàn ông đeo súng, mặt mũi đăm chiêu, vừa chửi rủa số phận vừa vẫn chấp nhận lầm lũi tiến ra mặt trận như một trách nhiệm cần phải làm – chứ không phải như một nhà thơ nào đó đã lạc quan viết rằng “Đường ra trận mùa này đẹp lắm”, một xã hội sẵn sàng chấp nhận đối mặt với mọi thiên tai, địch họa thì mới có cơ hội tồn tại trong thế giới này.

Tôi không biết mấy cuộc chiến tranh biển Đông mà các bạn công dân mạng Trung Quốc tung lên internet gần đây có nội dung hào hùng như nào cho các bạn, nhưng với kịch bản này, người viết cố gắng giảm cảm xúc cá nhân xuống mức thấp nhất, phản ánh khách quan (tất nhiên vẫn là theo nhận định chủ quan của người viết) cuộc xung đột biển Đông dưới góc nhìn của từng bên tham gia. Cũng bởi vậy, tên các địa danh trên khu vực biển Đông khi được nhắc đến trong kịch bản sẽ được sử dụng theo tên gọi của từng bên liên quan chứ không nhất thiết là những tên gọi quen thuộc của Việt Nam, các tên nhân vật cũng được sử dụng dưới hình thức vắn tắt một đến hai ký tự, không phải vì thiếu tôn trọng mà chỉ để nhắc nhở rằng, đây là kịch bản giả tưởng chứ không phải sự thật. Vì người dựng lên kịch bản là người Việt Nam nên không thể tránh được yếu tố về Việt Nam được nhấn mạnh trong các đoạn văn, nhưng đây không phải là một kịch bản “ta nhất định thắng – địch nhất định thua”, khi mà đối thủ của người Việt trong cuộc xung đột này là rất mạnh và cũng rất khôn ngoan.

Mọi vũ khí, khí tài quân sự xuất hiện trong kịch bản đều là những thông tin công khai trên mạng, có thể chúng sẽ không phản ánh đúng đắn năng lực thật sự nếu được sử dụng trên chiến trường thực tế. Tên các đơn vị quân sự sẽ được gọi theo tên thực được biên chế trong quân đội các quốc gia.

Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Tác giả: Diver_Vika
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 
Chỉnh sửa cuối:

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
CHƯƠNG 1 - 24H ĐẦU TIÊN​


Honolulu, Hawaii, Tây Thái Bình Dương

18h giờ quốc tế ngày 29/09; 7h giờ địa phương ngày 30/09 - Trung tâm Thông tin trinh sát điện tử Hạm đội Thái Bình Dương - Hải quân Hoa Kỳ


Hạ sỹ Jim gọi đồng sự cùng ca trực: "Tom, cậu xem có cái gì trên ảnh vệ tinh vừa gửi này, tớ thấy khá bất thường". "Để xem, có bốn tàu chiến đang rời cảng Trạm Giang, chắc họ diễn tập đêm". "Cậu không để ý hay sao, chiếc này là kỳ hạm của Hạm đội Nam Hải, tuần dương hạm Nam Xương. Nó định đi đâu giờ này? Kiểm tra xem các tàu khác của hạm đội đang ở đâu?". "Các tàu chính đều không có ở cầu tàu. Chúng nó đi đâu cả rồi?". "OK, OK, để tớ thông báo cho sỹ quan chỉ huy trực vậy".

19h giờ quốc tế ngày 29/09; 8h giờ địa phươngngày 30/09 - Phòng làm việc tại tư gia của Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương - Hải quân Hoa Kỳ

Đô đốc Kent cầm bản in bức không ảnh vệ tinh viên sỹ quan trực đêm vừa đưa đến, gãi cằm băn khoăn: "Họ (Hải quân Trung Quốc - NV) đang định làm gì? Tháng này đâu có lịch diễn tập hải quân nào ở Tây Thái Bình Dương?" Ngẫm nghĩ một lát, thoáng giật mình, ông quay sang sỹ quan trực vẫn đứng nãy ra gần cửa phòng: "Lệnh cho trinh sát điện tử tìm kiếm nhóm tàu đổ bộ thuộc Hạm đội Nam Hải xem vị trí hiện tại của chúng? Đồng thời gửi thông báo cho lực lượng ở Okinawa kiểm tra tình trạng hoạt động của các căn cứ thuộc Hạm đội Bắc Hải và Đông Hải ".Sau khi sỹ quan trực nghiêm người chào và rời phòng, Đô đốc Kent tiếp tục nghĩ ngợi một lúc lâu, vừa cau mày vừa gõ nhịp chiếc bút lên bàn làm việc, rồi ông nhấc điện thoại: "Alo, tôi Đô đốc Hạm đội Thái Bình Dương đây, cho tôi gặp ngài Bộ trưởng Quốc phòng!".

***

Washington DC, Hoa Kỳ

21h giờ quốc tế ngày 29/09; 16h giờ địa phương ngày 29/09 - Phòng làm việc của Tổng thống tại Nhà Trắng


"Thưa ngài Tổng thống, tôi tin rằng người Trung Quốc đang tiến hành một hành động quân sự trên biển Nam Trung Hoa nhắm vào nhóm đảo Spratly (tên tiếng Anh của quần đảo Trường Sa - NV). Ngoài thông tin ban đầu từ bộ phận trinh sát điện tử của Hạm đội Thái Bình Dương,các máy bay không người lái RQ-4 Global Hawk từ căn cứ Guam vốn vẫn được chúng ta phối hợp với người Nhật theo dõi tình hình biển Hoa Đông cũng đã được sử dụng để quan sát khu vực biển Nam Trung Hoa trong những giờ qua, Bộ tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương đã xác nhận Trung Quốc đã đưa 12 tàu đổ bộ lớn thuộc Hạm đội Nam Hải ra khơi. Số lượng này chiếm gần 2/3 số tàu đổ bộ của Trung Quốc ở khu vực, cho phép vận chuyển toàn bộ lữ đoàn lính thủy đánh bộ đồn trú ở đảo Hải Nam di chuyển sâu xuống vùng biển phía Nam, tôi không tin rằng nhóm tàu đổ bộ này đang tiến hành một cuộc diễn tập thông thường, vì nếu thực sự như vậy, họ đã thông báo trước như vẫn thường làm. Cũng ít khả năng họ hướng tới Đài Loan, các đơn vị quân sự của họ ở Phúc Kiến vẫn chưa được đặt trong tình trạng báo động chiến đấu. Tuy nhiên, nểu nhằm mục tiêu kiểm soát quần đảo Spratly thì với lực lượng này, tôi cho rằng họ đủ sức đẩy bật các đơn vị đồn trú của Việt Nam, Philippines, Malaysia và Đài Loan tại đây. Báo cáo của Đô đốc Kent cũng cho biết, có khả năng các đơn vị tàu ngầm của Trung Quốc cũng đã bí mật rời căn cứ trước đó nhiều ngày để tạo lên một vành đai phong tỏa toàn bộ khu vực, hiện không có chiếc nào còn đậu ở cầu tầu". Tổng thống Sam gật đầu: "Tôi hiểu điều đó, ông Bộ trưởng Quốc phòng thân mến ạ. Hải quân các nước trong khu vực thua kém quá nhiều so với Trung Quốc, họ không có được năng lực như các đồng minh Đông Bắc Á của chúng ta". Quay sang Bộ trưởng Ngoại giao: "Bà Jane, bà có đánh giá gì về tình hình này?".

Người phụ nữ có ảnh hưởng nhất nước Mỹ thở dài: "Ngài Tổng thống, chúng ta đều biết giá trị thực tế của quần đảo san hô Spratly, nó không đáng để một đại cường như Trung Quốc tổ chức một chiến dịch quân sự quy mô bất chấp phản ứng dư luận như vậy. Khả năng lớn nhất để họ hành động như vậy để giải quyết các vấn đề nội bộ trước Đại hội Đảng của họ mà thôi. Nhưng Hoa Kỳ lại là một trong những thành phần phải giải quyết hậu quả. Chúng ta đã nói quá nhiều về vấn đề tự do hàng hải ở biển Nam Trung Hoa, và giờ đây, bằng hành động này, Bắc Kinh đã giáng một cú tát vào mặt nước Mỹ. Tôi cho rằng, Hải quân của chúng ta phải can thiệp ngay để ngừng các hành động gây hấn của họ". "Tôi hiểu ý bà, Hoa Kỳ là siêu cường toàn cầu duy nhất, và chúng ta phải có trách nhiệm về vấn đề an ninh tại tất cả các châu lục. Nếu ban lãnh đạo Trung Quốc muốn tiếp bước thay thế vị trí của Liên bang Xô viết ngày xưa thì tôi cũng không phản đối, miễn là họ có đủ khả năng. Nhưng nếu muốn trở thành một siêu cường thì họ cũng phải có trách nhiệm đối với phần còn lại của thế giới. Điều này chúng ta chưa nhìn thấy. Tuy nhiên, một cuộc xung đột nho nhỏ ở biển Nam Trung Hoa không phải lý do để tôi đặt quân đội và Hải quân của chúng ta vào một cuộc đối đầu trực diện với Bắc Kinh, hoàn toàn chưa đủ đối với cử tri Mỹ, bà Jane ạ". "Nhưng thưa Ngài, ngài phải xem cái mà họ muốn trong hành động quân sự này thế nào chứ? Cá nhân tôi thì quan tâm gì đến việc mấy bãi đá san hô đó thuộc quyền quản lý của ai? Nhưng cái vùng biển nằm trong "đường chín đoạn" mà người Trung Quốc tuyên bố là của họ thì thật là lố bịch. Họ nghĩ tên quốc tế được các nhà hàng hải phương Tây từ thời xa xưa gọi vùng biển này là biển Nam Trung Hoa thì có nghĩa nó thuộc về họ hay sao?".Tổng thống Sam gật gù cười khi thấy vị ngoại trưởng của mình cau có: "Tôi hoàn hoàn đồng ý với quan điểm của bà, biển Nam Trung Hoa mãi mãi phải là hải phận quốc tế, là tuyến hàng hải chung cho tất cả các nước, và đó cũng là nguyên tắc hành động của chúng ta đối với khu vực này. Trở lại câu chuyện về cuộc hành quân bất ngờ này của Trung Quốc, ông Bộ trưởng, ông nghĩ những nước nào sẽ là nạn nhân của chiến dịch quân sự này?". Gương mặt Bộ trưởng Jep trông cũng không tốt hơn Ngoại trưởng Jane là bao, ông day day trán: "Thật đáng tiếc là chúng ta phát hiện ra những chiến hạm Trung Quốc nhờ phương tiện trinh sát điện tử chứ không phải là từ tình báo mặt đất, cho nên thật sự tôi không biết được những suy tính trong đầu ban lãnh đạo Bắc Kinh. Nhưng theo phỏng đoán ban đầu thì tôi nghĩ đối tượng chính sẽ là những hòn đảo thuộc quyền kiểm soát của Việt Nam. Sẽ là không khôn ngoan nếu họ tiến công đồng loạt cả Việt Nam, Philippines, Đài Loan lẫn Malaysia, như vậy mớ hỗn độn đó trở nên không kiểm soát được. Như cách ngôn của chính người Trung Quốc, chia để trị sẽ tốt hơn. Việt Nam là quốc gia hiện đang kiểm soát số lượng các đảo và bãi đá nhiều nhất ở Spratly, và cũng là đối tượng cứng đầu cứng cổ nhất trong số nước có tranh chấp với Bắc Kinh ở vùng biển này. Đánh bật được quân đồn trú Việt Nam ra khỏi Spraty thì việc Trung Quốc kiểm soát nốt các đảo san hô và bãi đá còn lại chỉ là câu chuyện trong thời gian ngắn, tôi nghĩ thậm trí các nước còn lại sẽ tự rút lui mà không nổ súng". Ngoại trưởng Jane chen ngang: "Tôi nghĩ các nước còn lại sẽ hiểu hành động này cũng nhắm trực tiếp vào họ". "Hiểu thì làm gì chứ bà Jane, họ liệu có dám chủ động tiến công các chiến hạm Trung Quốc khi chứng kiến các hành động gây hấn của Trung Quốc đối với Việt Nam? Tôi không nghĩ họ sẽ làm vậy. Hải quân và Không quân Philippines quá yếu kém để có thể tạo ra các thiệt hại đáng kể cho Trung Quốc. Ngay cả với hai chiếc tàu lớp Hamilton chúng ta mới chuyển giao cho họ, chúng quá lạc hậu cho các trận hải chiến hiện đại. Manila nói nhiều về việc hiện đại hóa quân đội của họ, nhưng đó không phải là câu chuyện ngày một ngày hai. Còn với Đài Loan, đảo chính nằm quá xa Spratly, tôi không cho rằng họ sẽ phiêu lưu với Quân giải phóng Trung Quốc (PLA) vì hòn đảo duy nhất mà họ đang nắm giữ ở đấy. Tôi còn e ngại một khả năng Đài Loan sẽ ngầm hỗ trợ PLA để đẩy bật các nước còn lại ra khỏi biển Nam Trung Hoa, dù sao thì cả hai bên cũng cùng từ một gốc mà". Tổng thống Sam ngắt lời: "Ông Bộ trưởng, tôi đảm bảo với ông là Chính phủ Đài Loan sẽ không giúp Trung Quốc trong chuyện này. Họ đủ khôn ngoan để hiểu rằng, một hành động quân sự chung với Bắc Kinh nhằm vào bên thứ ba sẽ chấm dứt mọi sự hỗ trợ quân sự của Hoa Kỳ để bảo vệ đảo quốc này chống lại sức ép từ bên kia eo biển".

Hai vị bộ trưởng đầy quyền lực của nước Mỹ đều ngừng lời và nhìn chăm chú vào người đàn ông quyền lực nhất thế giới. Cả hai đều hiểu Tổng thống của họ đã có quyết định, một quyết định nhanh chóng, nhưng cần phải có trong tình huống khẩn cấp này. "Trong khi chờ hai vị đến Nhà Trắng, tôi đã gọi điện tham vấn ông Cố vấn An ninh quốc gia và ông Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng Liên quân đang đi công cán. Tôi quyết định chúng ta sẽ thông báo với Thủ tướng Nhật Bản về tình hình mới xảy ra ở biển Nam Trung Hoa. Lợi ích của người Nhật đối với an ninh hàng hải ở khu vực còn bức thiết hơn nước Mỹ rất nhiều. Một nước Trung Hoa hùng mạnh kiểm soát hoàn toàn khu vực Tây Thái Bình Dương sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ, nhưng đồng thời sẽ đặt cả Nhật Bản vào tình huống đặc biệt nguy hiểm, lúc đó, Bắc Kinh muốn Tokyo sống thì họ sẽ được sống, muốn Tokyo chết thì họ cũng sẽ gay go to đấy. Nhất là với những khúc mắc chưa được gỡ bỏ trong quá khứ giữa hai cường quốc này và những tranh chấp hiện tại quanh nhóm đảo Senkaku. Người Nhật là dân tộc rất thông minh, họ sẽ hiểu được vấn đề và cần phải làm gì. Mà nói cho đúng ra thì lâu nay, Tokyo cũng đã có những bước đi đầu tiên trong tiến trình này với sự ủng hộ ngầm của chúng ta. Ngoài ra, tôi muốn ông Bộ trưởng làm việc với Hải quân, chúng ta sẽ cử một nhóm tàu của nước Mỹ đến thăm cảng Subic của Philippines, trong nhóm tàu đó, tôi muốn có một chiếc tuần dương hạm lớp Ticonderoga. Theo góc độ chính trị mà nói thì điều động một nhóm tàu sân bay sẽ nhấn mạnh rõ ràng hơn thái độ của chúng ta với Bắc Kinh, nhưng cá nhân tôi cũng không muốn khiêu khích quá mức phe phái diều hâu của chính quyền Trung Quốc lúc này. Vậy nên, một tuần dương hạm có mặt là đủ. Ông cũng nên tham vấn với Bộ Quốc phòng Australia về tình hình hiện nay ở biển Nam Trung Hoa, tốt nhất nên có thêm một chiến hạm của Úc để tham gia cuộc thăm viếng hải quân quốc tế này. Bằng sự hiện diện đó, tôi muốn đảm bảo người Trung Quốc không được nã một phát đạn, dù là bằng súng lục vào các đảo chính của Philippines để buộc nước Mỹ phải viện dẫn để hiệp ước hợp tác quân sự giữa chúng ta với Manila mà đối đầu với Trung Quốc lúc này. Bộ Quốc phòng cũng xem xét cử một nhóm tàu sân bay tới Đài Loan. Năm 1996, trong cuộc khủng hoảng tại eo biển Đài Loan, nước Mỹ đã cử hai nhóm tàu sân bay đến đó. Thời điểm này, tuy mũi dùi của Bắc Kinh chưa chĩa vào Đài Bắc, tôi cho rằng chúng ta cũng cần hiện diện mạnh tại đó để ổn định tình hình giữa hai bờ eo biển này” .

Ngừng một lát, Tổng thống Sam nói tiếp: “Tôi sẽ làm việc với các ông chủ tịch lưỡng viện của Quốc hội để thảo luận việc bán các máy bay F16 C/D cho Đài Loan. Bắc Kinh đã thể hiện ra một bộ mặt gây hấn trước ở Thái Bình Dương, họ sẽ không thể mạnh mồm lên tiếng cản trở thương vụ này được. Có lẽ, chúng ta cũng nên tính cả việc cung cấp tàu ngầm cho lãnh thổ này. Hoa Kỳ đã dỡ bỏ dây chuyền sản xuất các tàu ngầm chạy bằng động cơ diezel rồi à, không sao, tôi sẽ trao đổi với bà Thủ tướng Đức, người Đức vẫn chế tạo ra những tàu ngầm thông thường có chất lượng rất tốt, và Đài Bắc sẽ vui mừng với những tàu ngầm hiện đại đó, miễn là hai bên thống nhất về giá cả. Tôi sẽ buộc Bắc Kinh phải hối tiếc về chuyện đánh đổi mấy bãi đá san hô ở biển Nam Trung Hoa với việc không thể chạm tay đến Đài Loan. Còn về Nhật Bản, chúng ta không cần gửi thêm lực lượng quân sự nào mới đến đó, họ cần phải hiểu tín hiệu của nước Mỹ, đã đến lúc Tokyo thể hiện trách nhiệm cường quốc châu Á đối với vấn đề an ninh khu vực". Bộ trưởng Jane dè dặt: "Thưa Tổng thống, một tín hiệu như vậy liệu có làm trỗi dậy bóng ma của chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương?". "Đã đến lúc nước Mỹ cần nhìn nhận thực tế vị trí cường quốc cả về kinh tế lẫn quân sự của Nhật Bản ở châu Á - Thái Bình Dương, họ đã từng chiến đấu chống lại chúng ta trong Thế chiến II, nhưng nước Nhật là quốc gia châu Á chia sẻ sâu sắc nhất các giá trị của phương Tây. Hơn nửa thế kỷ nay, họ là quốc gia bạn bè của nước Mỹ, và đã chứng tỏ là một người bạn đáng tin cậy. Trật tự thế giới hiện tại đang mang lợi ích cho người dân Nhật Bản, họ cần sử dụng sức mạnh của bản thân để bảo vệ nó". "Còn với cuộc hành quân của hạm đội Trung Quốc đang trực chỉ Spratly mà đối tượng rất có thể là Việt Nam thì sao, thưa Tổng thống? Chúng ta cứ để mặc họ đơn độc đối chọi với lực lượng quân sự đông đảo của CHND Trung Hoa?"."Quan hệ của nước Mỹ với Hà Nội dù đang tiến triển, nhưng vẫn là chưa đủ để chúng ta có các hành động quân sự trực tiếp hỗ trợ họ để chống lại một quốc gia có cả lá phiếu phủ quyết tại Hội đồng bảo an lẫn tên lửa liên lục địa. A, nếu ở biển Nam Trung Hoa thực sự có nhiều dầu mỏ như một số nghiên cứu được công bố vừa qua của phía Trung Quốc thì lại là chuyện khác đấy. Còn bây giờ, Hà Nội phải tự giải quyết vấn đề theo cách của họ thôi. Người Việt Nam đã đối đầu với nước Mỹ trong cuộc chiến dài nhất Thế kỷ 20, cá nhân tôi thực sự ấn tượng với cách họ theo đuổi cuộc chiến đấu vì mục tiêu của mình. Nhưng chiến tranh trên biển thì chỉ tinh thần là chưa đủ. Tôi xin lưu ý mọi người là nước Mỹ cũng sẽ phải hành động, nhưng chúng ta sẽ không làm việc gì một cách đơn độc".
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Tokyo, Nhật Bản

23h giờ quốc tế ngày 29/09; 8h giờ địa phương ngày 30/09 – Phòng họp nhỏ thuộc Dinh Thủ tướng Nhật Bản:


“Thưa quý vị, cách đây một tiếng đồng hồ, ngài Tổng thống Hoa Kỳ đã gọi điện thông báo cho tôi một tin quan trọng. Trung Quốc đã gần như đưa toàn bộ các tàu chiến chủ lực, bao gồm cả lực lượng tàu đổ bộ của họ tại vùng biển Nam Trung Hoa ra khơi. Người Mỹ cho rằng đây là một hành động quân sự nhằm đánh chiếm quần đảo Spratly, tuy không có nguồn tin đối chứng, nhưng Tống thống Hoa Kỳ cho rằng, đối tượng của hành động quân sự bất ngờ này là các đảo do Việt Nam kiểm soát, sau khi trao đổi, tôi cũng đồng ý với nhận định này”.

Phòng họp vẫn lặng yên, nhưng những vẻ mặt các quan chức bất chợt trở lên xáo động, Thủ tướng Kan tiếp tục: “Khi không bị khiêu khích thì một cuộc tiến công quân sự quy mô như vậy là không phù hợp với thế giới văn minh, nhưng nó đang xảy ra mà người khởi xướng lại là một trong những quốc gia lớn nhất và quan trọng nhất thế giới. Nhưng với những gì đã xảy ra trong quá khứ, nước Trung Hoa thỉnh thoảng vẫn có những hành động làm cho các nước láng giềng xung quanh những sự bất ngờ lớn không biết lý giải thế nào. Mời ông Bộ trưởng Quốc phòng cho ý kiến?”. Bộ trưởng Sato hơi cúi người về phía bàn: “Cảm ơn ngài Thủ tướng đã cho phép tôi phát biểu trước. Xét về mặt quân sự, các đảo Spratly chỉ có giá trị như những chốt tiền tiêu trên biển chứ không phù hợp để xây dựng thành các căn cứ không – hải có ý nghĩa chiến lược, diện tích của chúng quá nhỏ, vị trí trống trải và không có địa hình tốt để phòng thủ, lại nằm trong một vùng biển nửa kín được chia sẻ bởi nhiều quốc gia. Đánh giá này còn căn cứ ngay từ kinh nghiệm của bản thân chúng ta, trong Thế chiến thứ Hai, có một thời gian ngắn, quân đội Nhật tại Đông Dương đã thay thế người Pháp trú đóng tại cả hai quần đảo Spratly và Paracel (tên tiếng Anh của quần đảo Hoàng Sa). Cho nên, tôi cho rằng hành động quân sự của PLA nhắm vào đây chỉ mang tính biểu tượng chính trị chứ không có nhiều giá trị về mặt nâng cao khả năng chiến đấu của Hải quân Quân giải phóng Trung Quốc (PLAN) tại khu vực biển Nam Trung Hoa".

"Nếu họ thực sự kiểm soát được toàn bộ nhóm đảo Spratly, điều đó sẽ tác động thế nào đến con đường hàng hải vẫn vận chuyển 80% lượng dầu hỏa nhập khẩu của nước Nhật?" - Thủ tướng Kan gõ nhẹ ngón tay hỏi, Bộ trưởng Sato hơi ngập ngừng: "Cá nhân tôi cho rằng, ngay cả khi Bắc Kinh thực sự kiểm soát toàn bộ các đảo ở đây, họ vẫn sẽ không sử dụng chúng để chặn hàng hóa Nhật Bản đi qua. Vì thực tế hiện tại, họ đang kiểm soát nhóm đảo Paracel nằm ở giữa biển Nam Trung Hoa. Ngoài ra, nếu họ muốn làm thế, họ nên sử dụng vùng nước ở biển Hoa Đông, tiện hơn nhiều”. Thủ tướng Kan: “Ý ông là lực lượng quân sự của nước Nhật không cần tham gia trực tiếp vào sự cố này?”. “Tôi không định nói thế, thưa ngài Thủ tướng. Ý định bá quyền trong khu vực của Trung Quốc quá rõ với hành động quân sự đột ngột này. Nếu các nước nhân nhượng họ ở đây thì sẽ sớm có lúc phải nhân nhượng họ ở chỗ khác, thí dụ như quần đảo Senkaku thuộc chủ quyền của ta, và rồi chúng ta sẽ phải thu mình về Okinawa chứng kiến Trung Quốc hoành hành khắp các vùng biển. Điều đó là không thể”. Ngừng lại một chút, Bộ trưởng Sato ngẩng mặt và hơi cao giọng: “Thưa ngài Thủ tướng, ngay cả trước khi xảy ra tình huống này, tôi vẫn thường xuyên trao đổi với các tướng lĩnh và vẫn chuẩn bị cho các tình huống tương tự như thế này. JMSDF (Lực lượng Phòng vệ Biển Nhật Bản - NV) luôn sẵn sàng thực hiện các mệnh lệnh của nội các”.Thủ tướng Kan gật đầu: “Cảm ơn ông Bộ trưởng Quốc phòng. Còn ông Koi, Bộ Ngoại giao của ông đánh giá như thế nào về tình hình?”. Vị chính trị gia kỳ cựu của chính trường Nhật Bản chậm rãi: “Tôi hoàn toàn tán đồng với ý kiến của ngài Bộ trưởng Quốc phòng. Một hành động quân sự xuất phát từ việc kích động tinh thần dân tộc chủ nghĩa thái quá chứ không phải từ nhu cầu thực tế sẽ không mang lại lợi ích cho tất cả các bên liên quan, Bắc Kinh đã từng tiến hành những cuộc chiến tranh mà chúng ta khó có thể nhìn ra những lợi ích quốc gia của Trung Quốc, ngoại trừ việc thỏa mãn nhu cầu cá nhân của một số nhà lãnh đạo, thí dụ như năm 1979, họ mở một cuộc tiến công quân sự lớn vào biên giới trên bộ của Việt Nam chỉ với danh nghĩa là "Dạy cho Việt Nam một bài học". các đội quân của họ lục tục vượt qua biên giới, phá tan tành một vài thị xã của đối phương, xong rồi tuyên bố rút quân(?) Từ lúc nào mà các quốc gia cần phải nhờ láng giềng dạy dỗ kiểu đó? Liệu sẽ đến lúc nào đó, ban lãnh đạo Trung Quốc cảm thấy cần phải dạy dỗ chính chúng ta không? Tôi cho rằng, với vị thế mà nước Nhật đã tạo dựng được và các mối quan hệ hợp tác tốt đẹp của chúng ta với các nước ASEAN, chúng ta không thể đứng ngoài cuộc”. “Và nước Nhật sẽ có thể sa chân vào một cuộc xung đột quân sự vì mấy bãi đá san hô cách chúng ta hàng nghìn kilomet?”. “Không, thưa ngài. Chúng ta không xung đột vì những điều nhỏ nhặt như vậy. Nếu đơn giản là tranh chấp mấy hòn đảo ở biển Nam Trung Hoa thì đó chỉ là việc của Trung Quốc với các nước ASEAN liên quan, không phải việc của chúng ta. Nhưng chúng ta cần can thiệp vì cái lối hành xử thiếu trách nhiệm và bất cần lý lẽ của Bắc Kinh. Ngài hãy xem cách họ khoanh cả một vùng biển quốc tế rộng hàng triệu cây số vuông vào trong địa giới hành chính của một thành phố chỉ tồn tại trên giấy tờ, họ gọi tên nó là gì nhỉ, à, thành phố cấp thị Tam Sa (Sansha). Ngài hãy tưởng tượng đến một ngày, các thương thuyền Nhật Bản sau khi vượt qua eo biển Malacca thì gặp một tấm pano nổi lềnh bềnh trên đại dương với dòng chữ nhấp nháy ánh điện thu từ pin năng lượng mặt trời: “Welcome to Sansha City, People's Republic of China” và có những người Trung Quốc xông lên tàu kiểm tra visa. Đó không phải là điều nên làm với một cường quốc văn minh và có trách nhiệm. Mà cơ sở để Trung Quốc tuyên bố điều đó là thế nào? Những bằng chứng lịch sử mơ hồ và những bãi đá san hô họ chưa bao giờ thực sự kiểm soát. Ngài hãy tưởng tượng xem, nếu ngài dùng compa xoay một vòng quanh đảo Okinawa và tuyên bố vùng nước hai triệu cây số vuông là thuộc địa giới hành chính tỉnh Okinawa xem phản ứng của mọi người thế nào? Trước tiên, chính người dân Okinawa sẽ cười vào mũi ngài. Vậy mà đây lại là điều mà Bắc Kinh đang làm ở biển Nam Trung Hoa, nghiêm trọng hơn, họ còn làm việc này bằng sức mạnh quân sự với tính chất đe dọa rất rõ ràng".

Thủ tướng Kan liếc quanh những thành phần trong cuộc họp, thêm Chánh văn phòng Nội các Yoki và Bộ trưởng Tài chính Sei, cuộc họp khẩn cấp chỉ có tất cả 5 người và đang thảo luận về một vấn đề an ninh quốc gia hệ trọng: "Bộ trưởng Sei, ông đánh giá một cuộc xung đột quân sự như vậy sẽ ảnh hưởng ở mức độ nào đến nền kinh tế Nhật Bản?". "Thưa ngài, xung đột nếu nổ ra tại biển Nam Trung Hoa sẽ là vấn đề thực sự nghiêm trọng đến giao thương của chúng ta, nhất là khi xung đột kéo dài, các tàu thương mại của Nhật Bản đi trực tiếp qua khu vực này. Sẽ không có tàu bè nào dám sử dụng tuyến đường này khi xung đột quân sự chưa chấm dứt. Tất nhiên, chúng ta có thể đổi hướng tránh sang vùng biển phía Đông Philippines, nhưng chi phí vận tải sẽ tăng cao, cộng với rủi ro lớn về thời tiết, số lượng bão ở phía Đông Philippines nhiều gấp đôi và bão cũng có cường độ mạnh hơn. Ngoài các yếu tố thương mại ra, cá nhân tôi cho rằng, nếu chúng ta đổi hướng tuyến vận tải biển sẽ đồng nghĩa với việc chúng ta chấp nhận thực tế là Trung Quốc có quyền kiểm soát toàn bộ vùng biển Nam Trung Hoa, và sẽ rơi vào tình trạng yếu thế nghiêm trọng trước đòi hỏi chủ quyền của họ ở quần đảo Senkuka. Ngay trước mắt thì tác động của việc này là chưa rõ ràng, nhưng về lâu dài, quan hệ quốc tế trong cả khu vực châu Á - Thái Bình Dương sẽ thay đổi theo hướng rất bất lợi cho Nhật Bản, khi mà Trung Quốc với thị trường 1,3 tỷ dân lục địa lại tạo thêm được khu vực “sân sau” là các nước ASEAN với 600 triệu dân. Đó là một hệ quả sẽ xảy ra nếu các nước trong khu vực này chứng kiến hành động vũ lực của Trung Quốc mà không có cường quốc nào dám đứng ra cản trở".

Thủ tướng Kan trầm ngâm suy nghĩ, đất nước ông đã và đang là thành phần tham gia chính trong cuộc chơi giữa nhiều thế lực toàn cầu. Nó có một quá khứ lịch sử nhiều biến cố dữ dội và một nền tảng vật chất hiện tại đang là ước mơ của nhiều quốc gia khác trên thế giới. Rồi ông chợt nghĩ đến những tấm bài vị thờ các liệt sỹ Nhật Bản được đặt trong đền thờ Yasukuni, một cảm giác mơ hồ về những điều bất định đang đón chờ Nhật Bản trong thời gian tới. Nhìn thẳng vào các thành viên Nội các, Thủ tướng Kan tiếp tục: "Trong cuộc điện đàm vừa qua, Tổng thống Sam đã thông báo cho tôi rằng, trước mắt, Hoa Kỳ sẽ không can thiệp trực tiếp vào cuộc xung đột đang xảy ra, một cuộc xung đột dạng như vậy là không đủ để Hải quân Hoa Kỳ có hành động như vậy. Họ sẽ gửi tàu sân bay đến Đài Loan, một nhóm tàu nữa, bao gồm chiến hạm USS Cape St. George lớp Ticonderoga đến Philippines để ngăn chặn xung đột mở rộng. Có thể, Hải quân Mỹ sẽ điều động từ 3 đến 4 tàu, gồm cả tàu ngầm tấn công đến Hàn Quốc, họ lo ngại Bình Nhưỡng sẽ bị kích động bởi hành động của Bắc Kinh mà có các cú đòn bất trắc mới nhằm vào Seoul. Nhưng sẽ không có thêm một tàu chiến hoặc máy bay nào của Mỹ đến Nhật Bản". Gương mặt các quan chức thoáng ngạc nhiên, Thủ tướng Kan tiếp tục: "Tổng thống Sam nói Nhật Bản là một cường quốc, và hiện tại, không có quốc gia nào có thể đe dọa được Nhật Bản, trừ phi họ sử dụng vũ khí hạt nhân" - ông lắc đầu như để xua đi một điều khó chịu - "Bởi vậy, Washington sẽ không gửi thêm lực lượng đến Nhật ngoại trừ số quân đang đồn trú ở Okinawa và số tàu chiến Mỹ đang có mặt tại cảng Yokozuka, có thể ông ấy sẽ cử Ngoại trưởng của mình sang thăm Nhật Bản, nếu chúng ta muốn". Ánh mắt những người có mặt tại phòng họp trở nên phức tạp, giọng Thủ tướng Kan trở lên cứng rắn hơn: "Thưa các vị, như những nội dung trao đổi, tôi hiểu là Hoa Kỳ muốn nước Nhật thể hiện vai trò mạnh mẽ hơn trong việc tham gia vào quá trình giải quyết tình hình an ninh khu vực. Tôi muốn nói, đã đến lúc chúng ta cần thể hiện vai trò tương xứng với sức mạnh quốc gia của chúng ta trên bản đồ thế giới, trong những năm qua, Nhật Bản đã khởi động tiến trình chính trị để thực hiện việc đó. Vào thời điểm nghiêm trọng này, tôi cho rằng, nước Nhật cần có các hành động cụ thể để giải quyết cuộc xung đột, và Hoa Kỳ, với tư cách là quốc gia đồng minh quan trọng nhất, sẽ ủng hộ các hành động của chúng ta".
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Hà Nội, Việt Nam

1h giờ quốc tế ngày 30/09; 8h giờ địa phương ngày 30/09 - Phòng Bộ trưởng tại trụ sở Bộ Quốc phòng Việt Nam.


Đại tá Mia, Tùy viên quân sự Đại sứ quán Nhật Bản kết thúc thông báo bằng thứ tiếng Việt rất chuẩn của ông: "Thưa ngài Bộ trưởng, thừa lệnh của Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản, tôi xin gửi tới ngài những thông tin này về tình hình biển Đông mà chúng tôi mới có được. Tôi cũng cho rằng, việc này đã được sự chấp thuận của Thủ tướng Nhật Bản". Gương mặt đại tướng Quang, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam vốn hồng hào, lúc này sầm xuống như một đám mây đen, ông thoạt tiên có vẻ như muốn rút bao thuốc trong túi ra, sau một hồi suy nghĩ, lại dừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đại tá Mia: "Thay mặt Bộ Quốc phòng Việt Nam, tôi xin gửi lời cảm ơn đến những thông tin đầy thiện ý của Bộ Quốc phòng Nhật Bản. Tôi xin hỏi đại tá Mia, Chính phủ Nhật Bản sẽ có phản ứng gì nếu quân đội Trung Quốc tấn công vào quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam?". "Thưa ngài Bộ trưởng, tôi đã được chỉ thị của Bộ trưởng Quốc phòng nước tôi và ngài Đại sứ Nhật Bản tại Việt Nam, chúng tôi sẽ phản đối công khai mọi hành động quân sự của Trung Quốc tại khu vực biển Đông và không công nhận tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc".

Nét mặt đại tướng Quang thoáng vẻ hài lòng, ông rời ghế, lại rút bao thuốc trong túi ra rồi đến bên cạnh Tùy viên quân sự Nhật: "Đại tá Mia, mời ông hút một điếu, tôi biết ông không hút thuốc, nó là thứ có hại cho sức khỏe, nhưng chúng ta đều là quân nhân phụng sự cho đất nước mình, rồi sẽ phải chấp nhận cả những thứ có hại cho sức khỏe hơn nhiều. Chúng ta cứ bình tĩnh, các tàu chiến Trung Quốc sẽ còn đi một đoạn đường nữa mới đến được chỗ chúng tôi". Bật lửa châm điếu thuốc cho viên sỹ quan Nhật, ông Bộ trưởng cũng tự châm thuốc cho mình: "Là chỗ quen biết, có nhiều năm làm việc tại Việt Nam, ông có thể cho nhận xét khách quan, nếu Trung Quốc mở một cuộc tiến công toàn diện vào quần đảo Trường Sa của chúng tôi, cơ hội chiến thắng cho phía Việt Nam là bao nhiêu?". Viên đại tá Nhật rít một hơi thuốc mà đã nhiều năm ông chưa động đến, vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế nhăn nhó: "Ngài Bộ trưởng, tôi rất kính trọng những người lính Quân đội nhân dân Việt Nam, nhưng cho phép tôi nói thẳng, nếu đơn độc đối đầu với Trung Quốc ở biển Đông, cơ hội cho phía các ngài là không nhiều, với các kinh nghiệm hải chiến và cả các cuộc phòng thủ đảo chống độ bộ trong quá khứ, người Nhật chúng tôi cho rằng, ngoài lòng dũng cảm của các binh sỹ, bên phòng thủ cần có đủ các phương tiện yểm trợ từ trên biển và trên không, mà điều này đang là nhược điểm của các ngài. Biển Đông tuy không phải là vùng biển rộng, nhưng số lượng tàu chiến của các ngài quá ít, không tương xứng với mục tiêu cần bảo vệ, chưa kể, hải quân Việt Nam còn chưa có tàu ngầm, một vũ khí quan trọng trong việc chống phong tỏa đường biển. Đây là chúng ta còn không biết là liệu Trung Quốc có quyết định lôi chiếc tàu sân bay đang tân trang từ cảng Đại Liên của họ xuống vùng biển phía Nam hay không".

Bộ trưởng Quang gõ nhẹ đầu thuốc lá vào gạt tàn: "Nghĩa là ông cho rằng, chúng tôi nên nhượng bộ với Trung Quốc để tránh xung đột leo thang, vì chung quy lại, có chống cự cũng là vô ích?". Đại tá Mia nghiêm túc: "Thưa ngài, Chính phủ nước tôi không nghĩ như vậy, và cá nhân tôi với tư cách là người đã nhiều năm làm việc tại đây, có nhiều bạn hữu là người Việt Nam, tôi càng không nghĩ như vậy. Việt Nam có một đặc điểm tương đồng với Nhật Bản, hai dân tộc chúng ta đều sinh tồn trên một lãnh thổ có diện tích nhỏ hẹp, bởi vậy, mỗi thước đất do tổ tiên để lại đối với chúng ta đều là vô giá, không được đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Ngoài ra, tất cả chúng ta đều biết rõ yêu sách của Trung Quốc đối với khu vực biển Đông, nếu nhượng bộ họ ở nhóm đảo san hô đó, Việt Nam cũng sẽ phải từ bỏ quyền tài phán quốc gia đối với phần lớn khu vực thềm lục địa, nơi có các giếng dầu thương mại đang đóng góp tài chính rất lớn cho Việt Nam. Cá nhân tôi tin rằng, quân đội và nhân dân Việt Nam sẽ chống lại cuộc tấn công này bằng tất cả khả năng".

Bộ trưởng Quang nhìn chằm chằm vào viên sỹ quan tùy viên Nhật, như muốn đoán xem tất cả những ẩn ý trong đầu người đối thoại, rồi ông nhẹ giọng: "Chính phủ Nhật Bản sẽ có những hành động cụ thể gì khi chúng tôi chống lại người Trung Quốc?". "Thưa ngài Bộ trưởng, vì tình thế khẩn cấp, tôi được lệnh chuyển tới ngài và Chính phủ của ngài những thông báo rõ ràng sau: ngay khi Trung Quốc tuyên bố hoặc có hành động công khai xâm chiếm Trường Sa, ngoài hành động phản đối công khai trên các diễn đàn quốc tế, Nhật Bản sẽ tiếp tục cho các tàu chở hàng sử dụng con đường hàng hải qua khu vực biển Đông như là một hành động thực tế để phủ nhận tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc tại biển Đông, không phải tất cả, nhưng một số hãng tàu vận tải vẫn chấp nhận di chuyển qua biển Đông với sự bảo lãnh của chính phủ. Các tàu hàng sẽ được các chiến hạm Nhật Bản hộ tống như là một biện pháp phòng vệ đi qua khu vực xung đột, tôi hi vọng Chính phủ Việt Nam sẽ không phản đối sự hiện diện đó của nước Nhật tại khu vực này". "Chúng tôi sẽ không phản đối, vì tàu chiến Nhật đi lại trên vùng biển quốc tế, tuy nhiên, các ông sẽ chịu sự rủi ro lớn từ các hành động của Trung Quốc đấy". "Chúng tôi không ngại điều đó, dù từ sau Thế chiến thứ Hai, quốc gia chúng tôi đã từ bỏ quyền tiến hành chiến tranh nhưng chúng tôi vẫn bảo lưu quyền tự vệ chính đáng, các tàu chiến Nhật Bản sẽ không nổ súng trừ phi nó bị tấn công trước".Bộ trưởng Quang gật đầu: "Sự góp mặt của các tàu chiến Nhật Bản trong khu vực đem lại lợi ích gì cho sự phòng vệ của chúng tôi tại Trường Sa?". Đại tá Mia tỏ vẻ ngần ngại một lát, rồi ông tiếp tục, giọng thấp hẳn xuống: "Về mặt công khai, chúng tôi không phải là một trong những bên tham gia tranh chấp ở biển Đông, bởi vậy, các chiến hạm Nhật Bản dù có hiện diện bao nhiêu ở trong khu vực vẫn không thể nổ súng như là một thành phần tham chiến, tôi nghĩ đó cũng là tình trạng của Hải quân Hoa Kỳ và một số quốc gia khác, dù họ hoàn toàn không ưa gì hành động của Bắc Kinh". Bộ trưởng Quang cau mày: "Nghĩa là người Việt Nam chúng tôi sẽ dùng máu của mình để giúp người Mỹ và người Nhật các ông duy trì quyền tự do đi lại ở biển Đông?". Đại tá Mia nghiêm mặt: "Không, thưa ngài. Với tất cả lòng kính trọng của mình, tôi biết người Việt Nam các ngài sẽ chiến đấu vì lãnh thổ và con đường tiến ra đại dương của mình, bất kể có sự tham dự của các quốc gia hay không. Tuy nhiên, tôi cho rằng, sự hiện diện của các tàu chiến chúng tôi cũng có nhiều tác dụng, chúng sẽ khiến Trung Quốc e ngại trong việc leo thang xung đột". Ngừng lại một chút, Tùy viên quân sự Sứ quán Nhật tiếp tục bằng một giọng rất nghiêm túc: "Một điều quan trọng hơn, là lời đề nghị ở góc độ không chính thức của ngài Sato, Bộ trưởng Quốc phòng nước tôi, nếu các ngài có nhu cầu, các tàu chiến của Nhật Bản sẽ hỗ trợ thông tin cho lực lượng vũ trang Việt Nam". Bộ trưởng Quang nhướn mày vẻ chờ đợi, giọng Đại tá Mia còn hạ thấp hơn nữa: "Tôi được biết, trong những năm qua, quân đội Việt Nam đã nâng cấp khả năng phòng vệ của mình với các trang bị mới. Phi đội Su 30MK2, tên lửa chống hạm Bastion-P, tên lửa phòng không S-300 PMU1 và hộ tống hạm Gepard đều là những vũ khí phòng thủ hữu hiệu, tiếc là đơn hàng 6 tàu ngầm Kilo các ngài đặt hàng từ Liên bang Nga vẫn chưa được hoàn tất. Tuy nhiên, theo đánh giá của chúng tôi, hệ thống cảnh báo sớm trên không và trên biển đang là điểm yếu của các ngài. Về nhược điểm này, các tàu chiến trang bị hệ thống Aegis của chúng tôi kết nối với hệ thống trinh sát điện tử của Hải quân Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương, như ngài biết là có nhiệm vụ hộ tống các thương thuyền Nhật Bản vào biển Đông trong thời gian tới, sẽ bổ khuyết, giúp cho các ngài có thêm một con mắt quan sát các phương tiện chiến đấu của Trung Quốc ở trên một diện tích 3,5 triệu cây số vuông mặt biển".

Ánh mắt Bộ trưởng Quang lúc này trở lên sắc sảo lạ thường, ông hoàn toàn không còn vẻ thong dong như lúc bắt đầu cuộc trao đổi: "Nếu bị phát hiện, mà tôi cho rằng khả năng đó là khá lớn đấy, thì hành động đó của các tàu chiến Nhật Bản sẽ được hiểu gần như là trực tiếp đối đầu với Trung Quốc, chính phủ Nhật Bản không e ngại việc đó sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên, mà theo tôi biết là có sức nặng vượt trội so với quan hệ với Việt Nam?". "Thưa ngài Bộ trưởng, đúng là giao thương giữa chúng tôi và Trung Hoa lục địa đang là một trong những hợp tác kinh tế quan trọng nhất thế giới, nhưng điều quan trọng hơn với lợi ích của Nhật Bản là một môi trường phát triển hòa bình trong khu vực. Chúng tôi mong muốn một nước Trung Hoa phát triển phồn vinh và có trách nhiệm với cộng đồng thế giới chứ không phải là một cường quốc hung hăng sẵn sàng dùng vũ lực với các nước láng giềng khi ban lãnh đạo của họ có điều gì không hài lòng. Nếu chiều hướng chính trị quốc tế của Trung Quốc không thay đổi, sẽ đến một thời điểm nào đó họ dùng chính các lợi ích thu được trong quan hệ kinh tế với Nhật Bản để tấn công chúng tôi. Còn với thời khắc hiện tại, trừ phi quân đội Trung Quốc điên rồ gây chiến với liên minh Nhật Bản và Hoa Kỳ, họ sẽ phải mắt nhắm mặt mở trước hành động của các tàu chiến Nhật trên biển Đông" - Giọng nói viên sỹ quan Nhật đầy vẻ kiêu hãnh - "Ngài Bộ trưởng Sato của chúng tôi đã quyết định điều động những chiến hạm lớp Kongo tham gia lực lượng hộ tống tại biển Đông. Thưa ngài, đó là những khu trục hạm hạng nặng của chúng tôi mà người Trung Quốc sẽ không thể hành xử ngang ngược giống như cách họ vẫn làm đối với các tàu đánh cá nhỏ bé của ngư dân Việt Nam tại biển Đông".

1h45 giờ quốc tế ngày 30/09, 8h45 giờ địa phương ngày 30/09 - Đường dây điện thoại trực tiếp từ Bộ Quốc phòng Việt Nam đến Văn phòng Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam.

Giọng Bộ trưởng Quang vang lên trên đường dây: "Báo cáo đồng chí Tổng bí thư, Tùy viên quân sự Nhật Bản vừa chuyển cho tôi các thông tin từ Chính phủ Nhật. Phía họ cũng xác nhận khả năng về một hành động quân sự của Trung Quốc vào các đảo của chúng ta ở Trường Sa. Đối chiếu với nguồn tin hải ngoại của Tổng cục II (Tổng cục Tình báo quân đội – NV) về những hành động bất thường của các đơn vị Trung Quốc đồn trú ở đảo Hải Nam, cùng với hành động càn quét của các tàu hải giám Trung Quốc đẩy đuổi quyết liệt các tàu cá của ngư dân ta khỏi các ngư trường trên biển Đông trong những ngày qua, tôi cũng nhận định rằng, Trung Quốc đang tiến hành hoạt động tương tự sự kiện CQ-88, nhưng ở một quy mô lớn hơn và ác liệt hơn nhiều. Vâng, ngoài lệnh báo động chiến đấu cấp 2 đã gửi đến Hải quân Vùng 4 và Vùng 2 từ trước đó một ngày, tôi đề xuất với các đồng chí Bộ Chính trị cho phép Bộ Quốc phòng nâng cấp báo động chiến đấu cấp 1 toàn quân và triển khai Kế hoạch CQ-2012. Đại diện Nhật Bản cũng đã chuyển cho tôi thông điệp về những hỗ trợ ban đầu của Nhật Bản cho chúng ta, chúng không lớn như chúng ta mong đợi, nhưng vẫn hữu ích. Tôi sẽ trực tiếp báo cáo chi tiết cho đồng chí sau cuộc họp sáng nay".

Kết thúc cuộc đàm thoại, Bộ trưởng Quang mở két bảo mật trong phòng làm việc, lấy ra một tập tài liệu mỏng có bìa màu xanh dương với dấu TUYỆT MẬT ở trang đầu tiên. Kế hoạch CQ-2012 là một tài liệu được một nhóm công tác đặc biệt của Bộ Quốc phòng Việt Nam khởi thảo sau sự kiện Hải quân Trung Quốc tiến công vào bãi đá ngầm Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa ngày 14/03/1988, bắn cháy và chìm ba tàu vận tải và làm 67 thủy binh Việt Nam thiệt mạng. Sự kiện đẫm máu này được Việt Nam gọi là Chiến dịch CQ-88 (Chủ quyền 88). Được cập nhật định kỳ hàng năm, Kế hoạch CQ-2012 là phiên bản mới nhấtcủa Bộ Quốc phòng Việt Nam, nó là kế hoạch hành động của Quân đội Nhân dân Việt Nam (VNPA) để xử lý trong các tình huống có tranh chấp chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải bằng vũ lực giữa Việt Nam với các quốc gia láng giềng. Mục tiêu của nó là giới hạn xung đột trong phạm vi hẹp, chỉ liên quan đến khu vực tranh chấp, kiềm chế xung đột leo thang trở thành một cuộc chiến toàn diện trong khi vẫn phải bảo vệ được những quyền lợi quốc gia. Kể từ sau khi Việt Nam ký kết xong hiệp định phân định đường biên giới trên bộ và gianh giới vịnh Bắc Bộ với Trung Quốc, ký kết hiệp định biên giới với Campuchia, thì nội dung liên quan đến Quần đảo Trường Sa đã trở thành bộ phận chủ đạo của bản kế hoạch tuyệt mật này. Đã hơn hai mươi năm kể từ ngày Kế hoạch CQ được xây dựng, lần đầu tiên nó được lấy ra khỏi két bảo mật để đưa vào thực thi. Bộ trưởng Quang thở dài, nhét tập tài liệu vào trong cặp rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

ngày giữa đêm

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-156817
Ngày cấp bằng
14/9/12
Số km
8,359
Động cơ
414,416 Mã lực
để giải trí?
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Biển Nam Trung Hoa, (Biển Đông - Địa danh gọi theo tên Việt Nam, Biển Tây Philippines hoặc biển Luzon - Địa danh gọi theo tên Philippines, Biển Nam Hải – Địa danh gọi theo tên Trung Quốc), Tây Thái Bình Dương

4h giờ quốc tế ngày 30/09; 11h giờ địa phươngngày /30/09 - Lớp học Đảo Trường Sa Lớn, Quần đảo Trường Sa (Việt Nam)


Các học sinh của lớp học hỗn hợp từ cấp mẫu giáo đến lớp 4 đang túm tụm chơi bên thềm cửa. Các cháu đang giờ nghỉ, sắp sửa ăn bữa trưa để chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Hôm nay biển động, bầu trời bên ngoài xám nhạt, lất phất mưa nên lũ trẻ không được ra gốc cây ngoài sân chơi như mọi khi. Cô giáo Nhung như mọi giờ lên lớp, vẫn vừa ngó chừng hành động của bọn trẻ, vừa lật đống vở học sinh trên bàn, tranh thủ chấm bài. Hai năm xin dạy học ngoài đảo, khởi đầu từ nhu cầu kinh tế cá nhân và những khó khăn trong việc kiếm một chỗ dạy học tại đất liền, đến nay cô giáo Nhung đã cảm thấy gắn bó vớihòn đảo nhỏ này. Ở đây, cô có thu nhập ổn định với khoản phụ cấp công tác hải đảo đủ để tích lũy cho cuộc sống sau này, có đám học trò là con cái những nhân viên dân sự và sỹ quan chuyên nghiệp công tác dài hạn trên đảo, tóc cháy nắng, cười nói râm ran suốt ngày.

Chợt, cô thấy thiếu tá An, đảo phó bước vào lớp, một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng khi nhìn thấy viên thiếu tá bình thường vẫn ăn mặc xuề xòa như một ngư dân trừ những lúc phải đón khách từ đất liền đến thăm đảo, giờ nghiêm nghị trong bộ quân phục đầy đủ quân hàm: "Cô Nhung, đưa các cháu đến nhà ăn luôn đi. Đúng 2h chiều, cô tập hợp tất cả các cháu ra đường băng, có máy bay vận tải đưa mọi người về đất liền". Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giáo trẻ chợt tái đi, lặng một lúc, cô mới lắp bắp: "Tình hình căng thẳng vậy sao anh An?". "Chưa biết được, nhưng ban chỉ huy đảo vẫn quyết định là những ai không phải là quân nhân cần được sơ tán về đất liền". Mấy đứa trẻ đang nô nghịch bên thềm lớp học thấy cô giáo của chúng và chú bộ đội An nói chuyện có vẻ căng thẳng thì bặt cả tiếng cười, tò mò nhìn hai người. Cô giáo Nhung túm áo viên sỹ quan kéo ra ngoài lớp, gặng hỏi: "Anh giấu với em làm gì, em đã ở đảo được mấy năm, cũng được các anh xem như em út trong nhà, bọn em đã bao giờ thấy chuyện dùng máy bay di dời dân khỏi đảo đâu?". Thiếu tá An vỗ vai cô gái, dịu giọng: "Với Trung Quốc thì cẩn thận vẫn hơn, cô đưa các cháu đi cho sớm. Cô cứ yên tâm, lúc xuống sân bay Cam Ranh thì sẽ có bộ phận tiếp đón". Nhìn thiếu tá An rảo bước, cô giáo Nhung bật ra một câu: "Anh An, thế bọn em có còn được quay về đảo không?" Người sỹ quan chợt khựng lại trước câu hỏi, rồi một lời đáp vọng: "Bộ đội chúng tôi còn ở đây thì cô và các cháu còn quay lại đảo thôi".

Trong buổi sáng ngày 30/09 đó, một lớp học nhỏ bé khác trên đảo Song Tử Tây cũng bị chặn lại giữa chừng rồi cả cô giáo lẫn học sinh được đưa lên luôn ra cầu tàu để để kịp lên một tàu vận tải nhỏ chuẩn bị rời bến. Cùng ngày, những nhân viên dân sự thuộc bộ máy chính quyền của huyện đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa, nước CHXHCN Việt Nam cũng đã nhận được lệnh phải trở về đảo Trường Sa Lớn để lên những chuyến bay về đất liền. Công cuộc sơ tán này chỉ có một trục trặc nhỏ, là vị sư thầy trụ trì ngôi chùa Phật giáo mới xây dựng trên đảo Trường Sa Lớn một mực xin ở lại: "Thầy là người tu hành, lý là đã thoát bụi trần không vướng bận gì chuyện đi ở. Nhưng thầy phải ở lại chùa để họ (người Trung Quốc - NV) hiểu rằng, mỗi mảnh đất có người Việt đặt chân sinh sống là đều có tín ngưỡng, tấm lòng người Việt".

Vào lúc chiếc máy bay vận tải quân sự AN-26 sản xuất tại Nga chở theo dân cư của đảo gồm cả phụ nữ, trẻ em rời phi đạo ngắn trên đảo Trường Sa Lớn hướng thẳng lên bầu trời xám xịt, tiếng chuông chùa chợt ngân nga từng hồi, hòa lẫn vào tiếng sóng biển ì ầm vọng đến tai những người lính đang chuẩn bị cho bãi mìn chống độ bộ ở sườn Bắc của đảo nhỏ.
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

thuysinh.tl

Xe container
Biển số
OF-80800
Ngày cấp bằng
21/12/10
Số km
6,121
Động cơ
463,402 Mã lực
Nơi ở
Mỹ Đình
Cái này em nhớ trước có cụ pain đưa lên rồi thì phải
 

thuysinh.tl

Xe container
Biển số
OF-80800
Ngày cấp bằng
21/12/10
Số km
6,121
Động cơ
463,402 Mã lực
Nơi ở
Mỹ Đình

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Đọc sơ sơ mấy phần cụ đưa thấy giống nhau thì phải ợ
Vâng nhưng bản Đòn rồng của hai nhà báo Humphrey Hawksley và Simon Holberton thì bao quát hơn và phân tích nhiều chiều nhiều đối tượng và quốc gia. Còn bản này thì tập trung vào diễn biến tại Biển Đông thôi ạ.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Biển Nam Trung Hoa, Tây Thái Bình Dương

6h giờ quốc tế ngày 30/09; 14h giờ địa phương theo múi giờ Bắc Kinh ngày 30/09 –Cầu tàu đảo Vĩnh Hưng (Woody theo tên quốc tế, Phú Lâm theo tên Việt Nam), quần đảo Tây Sa (Paracel theo tên gọi quốc tế và Hoàng Sa theo tên gọi Việt Nam), Phòng họp trên Tuần dương hạm Nam Xương, Kỳ hạm của Hạm đội Nam Hải – PLAN


Phó đô đốc hải quân, tướng Xian, Phó tư lệnh Hạm đội Nam Hải đang ngồi một mình, như thường lệ của mọi cuộc họp giữa ông với vị Chính ủy Xu của Hạm đội, ông vẫn là người có mặt trước và chờ đợi vị đồng nhiệm lãnh đạo chính trị của hạm đội, cũng là cấp trên thực tế của ông. Thực ra, lần chờ đợi này không hẳn là do quy cách tiếp đón bình thường, Chính ủy Xu đã rời tàu cách đây một tiếng để lên úy lạo quân đội đồn trú trên đảo Vĩnh Hưng và giờ đang trên đường trở về tàu. Tướng Xian đang có tâm trạng không vui. Là sỹ quan chuyên nghiệp với hơn 30 năm công tác trong hải quân, tướng Xian không hài lòng với cách thức tiến hành cuộc hành quân có mật danh “Rồng Nam Hải” này. Với ông, một chiến dịch quân sự như vậy cần được tiến hành theo quy củ nhà binh, nghĩa là đã phải bất ngờ, dứt khoát với những đòn đánh quyết định vào kẻ thù nhằm đạt hiệu quả cao nhất chứ không phải nửa dơi nửa chuột pha trộn đủ các gia vị chính trị vào, nhưng các cấp trên của ông lại có quan điểm khác.Chiến dịch “Rồng Nam Hải” được phê duyệt bởi những lãnh đạo quốc gia cao nhất lại hóa thành một màn biểu diễn của hải quân đầu thế kỷ 20, thời kỳ ngự trị của pháo hạm và người ta quan sát kết quả hải chiến bằng mắt thường.

Theo kế hoạch, kỳ hạm Nam Xương sẽ chờ các chiến hạm chủ lực thuộc Hạm đội Nam Hải ở khu vực quần đảo Tây Sa, bao gồm cả nhóm tàu đổ bộ, sau khi tập hợp đầy đủ thì hành tiến về quần đảo Nam Sa (tên Trung Quốc của quần đảo Trường Sa) thực hiện một cuộc phong tỏa toàn diện tất cả các đảo, bãi đá ngầm có sự hiện diện của quân đội Việt Nam, yêu cầu phía Việt Nam hạ vũ khí và chuyển giao quyền quản lý đảo cho PLAN. Chỉ sau khi thời hạn của tối hậu thư đã qua mà quân đồn trú đối phương không nhượng bộ, khi đó, lực lượng tác chiến mới tiến hành tiến công độ bộ chiếm đảo. Cả viên Chính ủy đi theo cuộc hành quân lẫn vị Tư lệnh Hạm đội đang ngồi ở căn cứ Trạm Giang, người mà tướng Xian vẫn có phần coi thường vì thói đầu cơ chính trị, đều rất tâm đắc với kế hoạch này. Chưa cần huy động đến lực lượng tàu chiến của các hạm đội khác, theo họ, chỉ riêng Hạm đội Nam Hải đã đủ để áp đảo tuyệt đối lực lượng của Việt Nam ở khu vực biển Nam Trung Hoa, như lời Chính ủy Xu vẫn thường nhắc với vẻ tự đắc không kìm nén được "Tổng trọng tải của toàn bộ Hải quân Việt Nam còn chưa chắc đã bằng một Kỳ hạm Nam Xương của Hạm đội". Tất nhiên, Tướng Xian tin tưởng vào sức mạnh các tàu chiến dưới quyền, nhưng với góc độ của một quân nhân, ông vẫn cho rằng, hành động huy động toàn bộ sức mạnh của Hạm đội chỉ để biểu diễn màn phong tỏa một nhóm lính Việt Nam trên mấy hòn đảo nhỏ ở Nam Sa là một việc hoàn toàn vô ích. Nếu có thể dọa lính Việt Nam trên đảo buông súng đầu hàng mà không cần nổ súng để vừa thu hồi lãnh thổ, vừa thể hiện được quan điểm yêu chuộng hòa bình của Trung Quốc như Chính ủy Xu kỳ vọng thì chỉ cần cử đại sứ ở Hà Nội trao tối hậu thư là đủ, cần gì phải lệnh cho Hạm đội Nam Hải rồng rắn một đoàn dài tiến xuống phía Nam làm gì?

Phó đô đốc Xian rút chiếc đồng hồ bỏ túi, quà tặng của vợ nhân dịp ông tròn 60 tuổi ra xem lại giờ, rủa một tiếng vì sự chậm trễ bất thường của Chính ủy Xu, đoạn ông quay đầu gọi gọi sỹ quan cần vụ vẫn đứng nghiêm ngoài cửa: "Zhang, cậu pha thêm cho tôi cốc trà". Ánh mắt của viên sỹ quan cao cấp PLAN dõi theo cốc trà nóng mà người phục vụ thân cận vừa bưng vào, ông khẽ gật đầu coi như đáp lại câu "Mời thủ trưởng" của anh ta. Một tay nâng cốc nước, tay kia lật cuốn tài liệu phía trước, bên trong là hồ sơ cá nhân với các thông tin sỹ quan chỉ huy các tàu chiến và các đơn vị không quân của Việt Nam, được thu thập trong nhiều năm, tướng Xian khẽ cau mày.

Với những người Việt Nam, tâm trạng tướng Xian vẫn luôn lẫn lộn giữa các cảm giác vừa tôn trọng, vừa căm ghét. Là một quân nhân, nhưng tướng Xian cũng là một người am hiểu lịch sử và luôn nghiền ngẫm về sự trớ trêu của số phận, hai dân tộc Trung - Việt đã đồng hành với nhau trong suốt nghìn năm lịch sử với bao ân oán, họ cũng là dân tộc chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất của văn hóa Trung Hoa và có đặc tính tương đồng với Trung Quốc nhất nếu so sánh với các quốc gia khác. Và cũng trớ trêu với Trung Quốc là Việt Nam cũng là xã hội có tinh thần chính trị bài Hoa mạnh nhất, nếu so sánh với quan hệ của Trung Quốc với các quốc gia khác. Họ vui vẻ đọc tiểu thuyết, thơ ca Trung Quốc, say mê xem các bộ phim truyền hình Trung Quốc, sẵn sàng cho con cái đi du học ở Trung Quốc, mua hàng hóa của Trung Quốc, đến sách giáo khoa của họ cũng không thiếu các bài thơ để nguyên âm chữ Hán của các thi hào Trung Hoa mô tả vẻ đẹp thiên nhiên, con người Trung Quốc. Nhưng họ cũng chưa bao giờ ngại chuyện phải đánh nhau với chúng ta khi họ cho rằng đang bị Trung Quốc xâm phạm, bất kể hoàn cảnh của họ như nào. Thậm chí, những lãnh tụ trong lịch sử của quốc gia này vẫn viết các bài thơ ca ngợi chiến công chống lại các triều đại Trung Hoa bằng chính ngôn ngữ của kẻ thù, tướng Xian chua chát nghĩ thầm.

Suy nghĩ về diễn biến có thể xảy ra với cuộc hành quân "Rồng Nam Hải" mà mục tiêu là nhóm đảo Nam Sa do Việt Nam nắm giữ, Phó đô đốc Xian vẫn nhớ đến một câu nói cách đây đã nhiều năm của Đô đốc Cheng, cựu tư lệnh Hạm đội Đông Hải, thủ trưởng cũ và cũng là người thầy hỗ trợ rất nhiều đề ông vươn đến vị trí hiện tại trong quân đội: "Ta không thích chuyện phải đánh nhau với người Việt Nam, nhưng khi đã mở chiến dịch trên bộ năm 1979, chúng ta cũng cần tiến công đánh chiếm tất cả các đảo Nam Sa đang trong tầm kiểm soát của Việt Nam. Đằng nào thì cũng đã có chiến tranh rồi, thêm một cuộc xung đột nữa ở Nam Hải thì Trung Quốc cũng chẳng mang tiếng thêm với ai cả. Nhưng có nhiều ý kiến ở Bộ Tổng tham mưu nêu ra lý do e ngại sự can thiệp quân sự của Liên Xô để ngăn cản cuộc tấn công của bên hải quân. Mấy thằng ngu ấy không hiểu rằng, Quân đội Liên Xô đã không tấn công Trung Quốc dựa theo điều khoản của hiệp ước liên mình với Việt Nam khi chúng ta đánh thẳng vào thị xã Lạng Sơn của Việt Nam thì chúng cũng quan tâm gì đến chuyện xảy ra trên mấy hòn đảo ngoài Nam Hải". Lời đánh giá có phần thô lỗ nhưng đầy sự khôn ngoan của thủ trưởng cũ đã khắc sâu ấn tượng trong đầu tướng Xian, khiến ít ngày trước, ông thu xếp một chuyến đi ngắn bay về Tô Châu, Triết Giang đến thăm vị tướng già về hưu Cheng trước khi dẫn hạm đội ra khơi."Ta nghỉ hưu lâu rồi, việc hành quân đánh trận giờ là của những người đương chức như cậu. Nhưng lúc này ta thấy chiến dịch đánh chiếm Nam Sa như vậy là thừa. Đuổi xong người Việt Nam đi rồi, các cậu định mở mấy chiến dịch nữa để đuổi người Philippines, Malaysia ra khỏi đó? Mà đuổi xong rồi để làm gì? Thời đại vũ khí công nghệ cao này, sức mạnh Hạm đội Nam Hải đâu thể nhờ thêm mấy hòn đảo con con đó mà tăng thêm đâu. Các cậu đừng có hồ đồ, muốn cạnh tranh trên biển với người Mỹ thì phải có phương tiện tốt ngang với họ, chứ dựa gì vào mấy bãi đá san hô đó. Nếu Hải quân Trung Quốc đủ sức mạnh cạnh tranh với người Mỹ ở những vùng biển xa thì tự khắc những vùng biển gần sẽ rơi vào tầm ảnh hưởng. Như cách của Hoa Kỳ đấy, họ đâu có cần tranh chấp với ai ở vùng biển gần như Carribe đâu, tự khắc các quốc gia ở đó sẽ phải nhường họ. Cậu cũng già đầu rồi, đừng có nghe lời nhảm nhí của mấy thằng chuyên gia láo lếu ở Bắc Kinh, dầu mỏ nào ở Nam Hải mà lắm thế. Ngay cả ở đó có nhiều dầu thì ai cấm Trung Quốc hợp tác khai thác với các nước xung quanh, chúng ta vẫn sang tận châu Phi liên doanh khai thác dầu kia mà. Mà thôi, các cậu làm gì thì làm cũng phải giữ gìn những tàu chiến của hạm đội cho cẩn thận, chúng đều là mồ hôi nước mắt và cả máu của người dân Trung Quốc tạo nên cho các cậu sử dụng". Khi tiễn chân Phó đô đốc Xian ra khỏi cửa, ông lão tuổi gần chín mươi nhưng vẫn linh mẫn như ó biển đó còn vỗ vai thuộc cấp cũ, cao hơn ông ta gần nửa đầu: "Việc đánh hay không là quyết định của lãnh đạo Đảng, chúng ta là quân nhân, chỉ có việc phải chấp hành, ta không có ý kiến gì. Ta chỉ dặn cậu một điều, hãy cẩn thận với bàn tay của người Nhật. Bao nhiêu năm nay, họ vẫn ngoan ngoãn với một hiến pháp hòa bình và một quân đội ẩn dưới cái tên hiền lành là Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản, nhưng họ đã ngang dọc ở Thái Bình Dương từ đầu thế kỷ trước, trước Trung Quốc rất lâu. Gần 10 năm làm Tư lệnh Hạm đội Đông Hải, ta chưa bao giờ cảm thấy tự tin khi quan sát sức mạnh hải quân của họ. Nam Hải không cách xa bờ biển Nhật Bản lắm đâu".

Cuộc trò chuyện cách đây ít ngày đó càng làm tâm trạng tướng Xian kém thoải mái. Dõi ánh mắt ra cửa sổ, xa xa là hai khu trục hạm lớp Luyang II Lan Châu và Hải Khẩu cùng chiến hạm Ninh Ba lớp Sovremenny đang neo đậu, đó là những chiếc tàu nổi thuộc loại mạnh nhất của Hạm đội. Với những chiến hạm hiện có, tướng Xian tự tin ông có đủ khả năng bảo vệ bờ biển Trung Quốc trước mọi đe dọa từ bên ngoài, kể cả có phải đối đầu với Hải quân Hoa Kỳ, sẽ không bao giờ đất nước của ông phải chịu cảnh nhục nhã bị các cường quốc khác kéo tàu chiến tới đe dọa sát bờ biển như trong một quá khứ chưa xa nữa. Nhưng nếu nói chuyện cạnh tranh sòng phẳng với người Mỹ ở những vùng biển xa thì không, không phải thời điểm này. Phó tư lệnh Xian thầm nguyền rủa những viên tướng theo phái học viện, ngày ngày hô hào trên báo đài tuyên truyền cho dân chúng về sức mạnh vô địch của PLA, giống như Trung Quốc đã qua mặt được Hoa Kỳ trên Thái Bình Dương vậy. Là người thực tế, tướng Xian hiểu khoảng cách giữa Hải quân Trung Quốc hiện tại với các cường quốc hải quân hàng đầu. Có một sự thật mà những kẻ to mồm trong lục địa ngu xuẩn không nói đến là trong khi người Mỹ có thể thản nhiên cho hàng không mẫu hạm Enterprise chạy bằng năng lượng hạt nhân trọng tải gần 100 nghìn tấn của họ nghỉ hưu, dù theo quan điểm cá nhân của Phó đô đốc Xian là chiếc tàu chiến khổng lồ đó vẫn có thể hoạt động tốt trong nhiều năm nữa thì các kỹ sư Trung Quốc vẫn phải vật lộn ở cảng Đại Liên với con tàu Varyag dở dang chạy động cơ diesel mua thanh lý sắt vụn của Ucraina để có được chiếc tàu sân bay đầu tiên của mình. Thậm chí, Hải quân Trung Quốc vẫn còn một khoảng cách công nghệ chưa theo kịp so với Nhật Bản, những kẻ đã quen với việc dùng tàu sân bay để đánh nhau trên khắp bờ Tây Thái Bình Dương từ đầu thế kỷ trước, nếu muốn, Tokyo có thể nhanh chóng có được chiếc tàu sân bay của riêng mình..

Dòng suy nghĩ rất không đúng của tướng Xian bị cắt ngang khi sỹ quan tùy tùng mở cửa phòng họp để mời một viên tướng khác, Chính ủy Xu bước vào. Nét mặt tướng Xu tràn đầy nụ cười, ông ta bước lại gần chủ động vươn tay với Phó đô đốc Xian: "Xin lỗi đồng chí Xian về việc trễ hẹn. Ngay khi tôi kết thúc cuộc làm việc với bộ tư lệnh quần đảo Tây Sa và chuẩn bị rời đảo về tàu thì lại nhận được cuộc gọi của thượng tướng Min, tư lệnh Đại quân khu (đại quân khu Quảng Châu là cấp quản lý của Hạm đội Nam Hải - NV). Đồng chí thượng tướng báo với chúng ta một tin vui là đúng 8h sáng ngày mai giờ Bắc Kinh, tức là 7h sáng giờ Hà Nội, cũng là ngày Quốc khánh nước CHND Trung Hoa, CCTV (Đài Truyền hình trung ương Trung Quốc - NV) sẽ phát bản tin đặc biệt công bố với quốc dân và toàn thế giới về chiến dịch "Rồng Nam Hải" của Hải quân Quân giải phóng Trung Quốc về việc thu hồi các hải đảo Nam Sa đang bị Việt Nam chiếm đóng trái phép. Hóa ra, ngay từ thời điểm các chiến hạm của Hạm đội Nam Hải rời bến, tổ phóng viên đặc biệt của CCTV đã theo chỉ đạo của Trung ương bí mật ghi hình để làm phóng sự này. Chúng ta phải thể hiện với thế giới rằng Trung Quốc hành động một cách đường đường chính chính, đồng chí thượng tướng Min cũng cho tôi biết đây là ý kiến của đồng chí Tang, Phó chủ tịch Quân ủy TW, cũng là vị lãnh đạo trung ương trực tiếp chỉ đạo chiến dịch này".

Gương mặt của tướng Xu không kìm nén được sự vui mừng, Phó đô đốc Xian hiểu lý do tại sao. PLA là một hệ thống có cấp bậc rất chặt chẽ, trong thời bình, việc thăng tiến đối với các sỹ quan cấp cao là rất khó khăn. Và chiến dịch "Rồng Nam Hải" đang là một cơ hội lớn của tướng Xu, ông ta còn trẻ, mới hơn 50 tuổi, lại là lãnh đạo chính trị tư tưởng của Hạm đội Nam Hải, cũng là lãnh đạo thực tế của chiến dịch. Nếu chiến dịch thành công rực rỡ, rất có khả năng sau đó ông ta sẽ giành được cái ghế Chính ủy Đại quân khu Quảng Châu thay thế cho vị chính ủy hiện tại sắp nghỉ hưu. Gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, tướng Xian mở tấm bản đồ hành quân, giọng nghiêm túc: "Đồng chí Chính ủy, tôi muốn trao đổi thêm về vấn đề phong tỏa Nam Hải, dự kiến của chúng ta là sẽ ngừng sự di chuyển của tất cả các loại tàu thuyền vào khu vực này trong vòng 1 tuần lễ, tính từ thời điểm chiến dịch "Rồng Nam Hải" chính thức bắt đầu. Tuy nhiên, theo thông tin tình báo tôi mới nhận được, căn cứ Funakoshi của Hải đội Tuần dương của Nhật Bản đã được lệnh báo động từ đêm hôm trước, chỉ vài giờ sau khi chúng ta xuất phát. Họ có thông tin sớm về cuộc hành quân của chúng ta thì tôi không ngạc nhiên, nhưng họ có ý định gì khi báo động cho lực lượng tuần tra đại dương của JMSDF? Họ có định can thiệp vào Nam Hải hay không?" Tướng Xu sầm mặt xuống khi nghe thông tin này, nghĩ ngợi một lát, viên Chính ủy cất lời: "Đồng chí đã báo cáo với Tư lệnh Hạm đội chưa?". "Đã báo cáo, đồng chí Tư lệnh nói tôi trao đổi thêm với Chính ủy". Vẻ ngoài vui mừng của tướng Xu biến mất, ông ta hầm hừ: "Tình huống đó cũng là một khả năng chúng ta đã tính toán, vẫn thực hiện việc sử dụng đội tàu hải giám phong tỏa như kế hoạch, kiên quyết không để tàu bè các nước khác đi vào vùng biển thuộc chủ quyền Trung Quốc khi không được phép".Hai viên tướng Trung Quốc cùng lặng thinh ngồi uống trà, tướng Xian nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: "Đồng chí Chính ủy, tôi vẫn băn khoăn về sự an toàn của Hạm đội khi tấn công Nam Sa, có thể chúng ta không đủ lực lượng để đảm bảo phòng không cho các tàu chiến". Tướng Xu nhướng mày ngạc nhiên: "Ba sư đoàn không quân của Hạm đội có đủ số lượng máy bay vươn tới quần đảo Nam Sa, cùng với lời cam kết của thượng tướng Wang, Tư lệnh Không quân là lực lượng Không quân cấp chiến dịch thuộc Bộ Quốc phòng sẵn sàng hỗ trợ, chưa kể bản thân các tàu chiến của Hạm đội có năng lực phòng không rất mạnh. Trong khi đó, số lượng máy bay của Việt Nam là rất ít, tôi không hiểu đồng chí lo lắng điều gì?". "Máy bay của Hạm đội đúng là có thể vươn tới Nam Sa, nhưng đó cũng là tầm bay gần như tối đa của các máy bay này. Vì hành trình bay dài nên thời gian hoạt động trên vùng biển Nam Sa sẽ không kéo dài được lâu, khả năng hỗ trợ phòng không cho các chiến hạm sẽ tương đối thấp. Tuy nhiên, cái chính tôi e ngại vì những hạn chế chính trị không cho phép chúng ta tấn công vào các sân bay Việt Nam, không bị đe dọa tại căn cứ, các máy bay Việt Nam sẽ rảnh rang tiến công các tàu chiến của chúng ta trong suốt hành trình dọc Nam Hải". Chính ủy Xu cười ha hả: "Đồng chí Xian quá lo xa, cấp trên yêu cầu không tấn công vào các sân bay Việt Nam đấy là ân huệ mà CHND Trung Hoa dành cho Việt Nam, để họ hiểu cần phải biết điều. Chúng ta mở chiến dịch thu hồi Nam Sa là việc làm chính đáng, là lấy lại những lãnh thổ của Trung Quốc, thế giới sẽ phải tôn trọng ý muốn của chúng ta. Còn tấn công vào các sân bay sâu trong nội địa Việt Nam thì đấy là hành động tuyên chiến toàn diện, nhất là khi nhiều sân bay của Việt Nam đều là những sân bay hỗn hợp cho cả nhu cầu dân sự lẫn quân sự, đối với Trung Quốc lúc này là không có lợi. Nếu họ dám cho máy bay lên nghênh chiến, chỉ cần có một máy bay Việt Nam xuất hiện thì Trung Quốc sẽ có mười máy bay đánh chặn. Tôi đã nói với thượng tướng Wang, Tư lệnh Không quân rằng chỉ cần lực lượng của Hạm đội Nam Hải thôi là hoàn toàn đủ để đảm bảo chiến dịch thành công, chỉ cần Bộ Quốc phòng hỗ trợ cho các máy bay tiếp dầu. Mà tôi còn cho rằng, trước sức mạnh áp đảo của chúng ta, nhà cầm quyền Việt Nam thậm chí còn không dám kháng cự mà phải chấp nhận bàn giao các đảo ở Nam Sa cho Trung Quốc một cách hòa bình".

Tướng Xian lẩm bẩm: "Tôi không nghĩ vậy. Ngay như với sự kiện chúng ta giành kiểm soát bãi đá Gạc Ma năm 1988 (Không chuyển âm bãi đá sang tên gọi Trung Quốc - NV), đối diện với ba tàu chiến của chúng ta, phía họ chỉ có ba tàu vận tải không có đại bác, vậy mà họ vẫn nổ súng chống cự quyết liệt, chấp nhận chìm cả ba tàu chứ không rút lui. Trong những năm qua, họ ngày một củng cố các vị trí chiếm giữ, lại có thêm nhiều phương tiện hiện đại, tôi không tin họ sẽ hạ súng đầu hàng như đồng chí nói đâu". Tướng Xu phẩy tay vẻ coi thường: "Tôi còn muốn họ chống cự để họ hiểu châu chấu đá xe là thế nào. Họ càng chống cự quyết liệt, tố chất các sỹ quan, binh sỹ của Hạm đội Nam Hải càng thể hiện rực rỡ. Đồng chí phải hiểu, chúng ta thực hiện chiến dịch "Rồng Nam Hải" không phải nhắm đến Việt Nam, họ quá nhỏ bé so với Trung Quốc, chúng ta làm điều này để các cường quốc khác trên thế giới hiểu rõ sức mạnh của Trung Quốc trong thế kỷ 21 và phải tôn trọng quyền lợi của chúng ta một cách thích đáng".
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Quân cảng Cam Ranh - Khánh Hòa, Việt Nam

10h giờ quốc tế ngày 30/09; 17h giờ địa phương ngày 30/09–Trụ sở Bộ chỉ huy Vùng 4 Hải quân Việt Nam


Vừa hạ cánh xuống sân bay Cam Ranh (Khánh Hòa) bằng chuyến bay đặc biệt từ Hà Nội, Đô đốc Hiền, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam kiêm chức tư lệnh Hải quân Việt Nam cũng đoàn công tác lập tức đi thẳng về quân cảng Cam Ranh để chủ trì cuộc họp với Bộ chỉ huy Vùng 4. Mở cặp tài liệu vẫn cầm sát theo người, trong đó là bản sao của Kế hoạch CQ-2012, tướng Hiền vừa thông báo vắn tắt tình hình với các thành viên tham gia cuộc họp, trong đó có thuyền trưởng hai chiến hạm hiện đại nhất của Hải quân, tàu HQ-011 Đinh Tiên Hoàng và tàu HQ-012 Lý Thái Tổ, ông và bắt đầu giới thiệu chi tiết các nội dung: “Thưa các đồng chí, theo tin tình báo mới nhận được, hiện tại đã có 7 tàu chiến lớn của Hạm đội Nam Hải, bao gồm các tàu khu trục Ninh Ba, Lan Châu, Hải Khẩu, Vũ Hán, Quảng Châu, Thẩm Quyến và cả chiếc kỳ hạm Nam Xương của họ đã tập kết tại khu vực quần đảo Hoàng Sa. Chiếc tuần dương hạm Nam Xương tuy là tàu chiến lớn nhất với trọng tải 23.000 tấn, nhưng nó cũng đã tương đối cũ và được dùng làm kỳ hạm, khả năng đưa vào tác chiến trực tiếp là không lớn, nhưng 6 chiếc khu trục hạm còn lại đều là những tàu chiến hiện đại mạnh nhất của Trung Quốc ở biển Đông. 12 chiếc tàu đổ bộ lớn của họ cũng đang di chuyển về Hoàng Sa với sự hộ tống của 14 tàu hộ vệ tên lửa lớp Giang Vệ và Giang Vệ 2, dự kiến đến khoảng trước nửa đêm nay, chúng sẽ tập kết đầy đủ. Khả năng là ngay sau đó chúng sẽ được điều động xuống phía Nam, thẳng hướng về Trường Sa chứ không trì hoãn lâu, lý do là khu vực Hoàng Sa không đủ điều kiện cung cấp hậu cầu cho một lực lượng quân sự đông đảo như vậy. Trước tình hình nghiêm trọng này, Bộ Quốc phòng quyết định thành lập Bộ tư lệnh tiền phương Chiến dịch CQ-2012 đặt tại quân cảng Cam Ranh do tôi phụ trách, với thành phần chính là Bộ chỉ huy Vùng 4 của các đồng chí, đồng chí Hải, chỉ huy phó Vùng 2 và Phó tư lệnh Quân chủng Phòng không – Không quân, Thiếu tướng Sâm”.

Trước ánh mặt dò hỏi của các sỹ quan có mặt trong phòng họp, tướng Hiền nheo mắt: “Tôi biết các đồng chí đang thắc mắc với các phương tiện hiện có, tại sao Bộ (từ nói tắt chỉ Bộ Quốc phòng - NV) lại biết chính xác vị trí các tàu chiến Trung Quốc đang ở khu vực nào trên biển Đông. Chúng ta cũng có cách của mình, chúng ta không đối đấu một cách đơn độc với Trung Quốc. Trong sáng sớm mai, sẽ có một nhóm công tác đặc biệt sẽ đến lắp đặt hệ thống thông tin điện tử mới tại đây để những cán bộ có trách nhiệm nắm được tình hình. Tuy nhiên, các đồng chí cũng đừng kỳ vọng quá nhiều vào hệ thống này, nó không có khả năng định vị được hoạt động của các tàu ngầm Trung Quốc mà tôi tin rằng đã có mặt khắp trên khu vực biển Đông, tính từ vịnh Bắc Bộ đến eo biển Malacca. Việc đó phải do chúng ta tự tìm hiểu thôi”.

Đại tá Hoàng, Chỉ huy trưởng Vùng 4 Hải quân Việt Nam đứng dậy, ông nói luôn không có lời rào đầu: “Ngay sau khi có báo động cấp 2, tôi đánh giá tình hình biển Đông sẽ có khả năng ác liệt thêm nên đã lệnh cho các tàu chiến thuộc Vùng 4 chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Hiện, công tác chuẩn bị cho các tàu đã hoàn tất, có thể ra khơi ngay khi có lệnh. Khi nhận được lệnh báo động chiến đấu cấp 1 thì Bộ chỉ huy Vùng cũng chuyển tiểu đoàn tên lửa đối hải Bastion-P vào khu vực tiếp cận điểm tác chiến, có thể chuyển sang trạng thái sẵn sàng phóng đạn trong vòng 30 phút. Trước đó, tôi cũng đã cho đưa các hệ thống ngụy trang vào vị trí”. “Còn hệ thống phòng không của Vùng 4 thì sao?”. “Báo cáo, đã sẵn sàng, tuy nhiên, với các trang bị hiện có thì chưa đủ đảm bảo lưới lửa phòng không cho các căn cứ hải quân Vùng 4, đặc biệt là khu vực quân cảng Cam Ranh và Thành phố Đà Nẵng, tôi đề nghị Bộ cho điều động đơn vị tên lửa phòng không S-300 phối thuộc cho với hệ thống phòng không của chúng tôi”. Tướng Hiền xua tay: “Việc đó trước mắt là không được, chưa nói đến ý kiến của các đồng chí bên Phòng không – Không quân, cá nhân tôi cũng không đồng ý việc này. Chúng ta chưa đánh giá được mức độ leo thang xung đột của Trung Quốc. Đơn vị tên lửa S-300 khu vực phía Nam vẫn phải nằm trong đội hình chiến đấu của Sư đoàn 367 để bảo vệ cho Thành phố Hồ Chí Minh. Các đồng chí chỉ nên tính toán với lực lượng sẵn có thôi. Hãy giới thiệu cho tôi phương án tác chiến của mình!”. Đại tá Hoàng không có vẻ gì là bực bội khi đề xuất bị bác bỏ: “Chúng tôi cũng hiểu ưu tiên của Bộ, tuy nhiên, cũng tính là nếu có được sự tham gia của tiểu đoàn S-300, chúng tôi sẽ thiết kế một cái bẫy cho máy bay Trung Quốc, đảm bảo cho chúng một sự bất ngờ lớn khi đến”. Đô đốc Hiền cắt ngang: “Chỉ huy Hạm đội Nam Hải cũng không ngu ngốc như đồng chí tưởng đâu. Họ có được các hệ thống S-300 từ người Nga trước chúng ta khá lâu và hiểu sự lợi hại của vũ khí này. Tôi thấy các đồng chí nên chú ý phòng không tầm thấp cho các quân cảng, đề phòng các đòn đánh trộm thì tốt hơn”. “Vâng, về việc này thì từ lâu chúng tôi vẫn lưu ý. Còn về phương án tác chiến thì xin mời trung tá Khúc, thuyền trưởng tàu Đinh Tiên Hoàng trình bày với hội nghị”.

Trung tá Khúc đứng dậy, giọng nói oang oang khắp phòng: “Báo cáo đồng chí Tư lệnh quân chủng, báo cáo các đồng chí. Ngay từ khi tiếp nhận tàu HQ-011 Đinh Tiên Hoàng và HQ-012 Lý Thái Tổ, chúng tôi luôn suy nghĩ việc sử dụng lớp tàu hiện đại này sao cho hiệu quả nhất và đã xây dựng phương án sơ bộ cho tình huống như sau”. Trung tá Khúc rời chỗ ngồi, bước lên bục nơi treo tấm bản đồ lớn hiển thị toàn bộ vùng biển Đông, tướng Hiền ngồi đầu bàn vẫn nheo mắt theo thói quen: “Các đồng chí đừng có nói với tôi phương án tác chiến của các đồng chí là cho hai chiến hạm lớn nhất và hiện đại nhất của chúng ta núp trong cảng Cam Ranh để đợi tàu và máy bay Trung Quốc kéo đến nhé”. Tiếng cười rộ lên sau câu nói đùa của viên tư lệnh hải quân, không khí trong phòng họp thoáng chốc nhẹ hẳn đi, viên thuyền trưởng tàu HQ-011 cầm chiếc bút hồng ngoại chỉ lên tấm bản đồ, giọng nghiêm túc: “Báo cáo tư lệnh, chúng tôi hiểu trách nhiệm mà Tổ quốc giao cho khi được cử làm chỉ huy những tàu chiến lớp Gepard 3.9 mới nhất của Hải quân, đó là bảo vệ vùng trời, vùng biển phía Nam với trọng tâm là quần đảo Trường Sa. Khi kẻ thù dám kéo đến xâm phạm, Hải quân Nhân dân sẽ không để các đồng chí của mình chiến đấu đơn độc ngoài đó”. Giọng trung tá Khúc thoáng nghẹn lại: “Sẽ không bao giờ những người lính hải quân chúng tôi chấp nhận lặp lại sự kiện 1988 ở bãi đá Gạc Ma. Tuy nhiên, chúng tôi cũng hiểu, xét cả về mặt số lượng lẫn chất lượng, các tàu chiến Việt Nam đang kém xa Hải quân Trung Quốc và đây không phải là thời điểm cho phép chúng ta tổ chức các trận hải chiến công khai với đối phương trên biển Đông”. Phương án tác chiến qua sự trình bày của thuyền trưởng tàu Đinh Tiên Hoàng thoạt tiên nhìn khá đơn giản. Bộ chỉ huy Vùng 4 tập hợp những tàu chiến tốt nhất của mình bao gồm hai chiếc Gepard 3.9 trọng tải 2.100 tấn và 3 chiếc Petya trọng tải 1.100 tấn tạo thành một biên đội tàu đặc nhiệm. Biên đội này sẽ tiến ra bãi Tư Chính – Vũng Mây nằm trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Việt Nam. Đây là vùng nước nông có mà nơi sâu nhất cũng chỉ khoảng 200m, với thế mạnh của các tàu thuộc biên đội là các vũ khí chống ngầm, khu vực này sẽ hình thành một chiếc bẫy lớn nhằm tiêu diệt các tàu ngầm Trung Quốc gồm các tàu ngầm lớp Ming, lớp Romeo do Trung Quốc tự phát triển và lớp Kilo mua của Nga mà các sỹ quan hải quân Vùng 4 tin rằng đã bí mật hành quân xuống phía Nam biển Đông. Chọn địa điểm tác chiến này, trung tá Khúc cho rằng, nhờ vị trí thuận lợi nằm dịch về phía Nam biển Đông, cách đảo Hải Nam (Trung Quốc) hơn 1000km, các máy bay Trung Quốc cất cánh từ sân bay Tam Á, Trạm Giang sẽ khó công kích hiệu quả vào các tàu chiến Việt Nam, giảm bớt ảnh hưởng của việc năng lực phòng không của các tàu chiến thuộc biên đội đang tương đối hạn chế. Kế hoạch cũng chỉ ra rõ bản thân các tàu thuộc biên đội đều là những tàu chiến tốt nhất của Hải quân Việt Nam, tự chúng sẽ tạo nên một mồi nhử hấp dẫn thu hút các lực lượng của Hạm đội Nam Hải với niềm tin nếu đánh gục được biên đội này, phía Việt Nam sẽ mất đi năng lực tác chiến trên biển và buộc phải đầu hàng.

Giọng trung tá Khúc oang oang: “Báo cáo Tư lệnh, nếu các tàu nổi của Trung Quốc từ khu vực quần đảo Trường Sa tiến công chúng tôi, chúng sẽ buộc phải di chuyển vào khu vực tác chiến hiệu quả của phi đội máy bay Su-30 từ sân bay Biên Hòa và Su-27 từ sân bay Phù Cát. Còn nếu chúng không dám đến, từ khu vực này, biên đội có thể lựa chọn thời cơ tổ chức phản công, hỗ trợ cho lực lượng đóng quân ở Trường Sa, không để chúng tùy ý phong tỏa cô lập bộ đội ta trên các đảo”. Đô đốc Hiền trầm ngâm: “Các đồng chí dùng những con tàu tốt nhất của chúng ta làm mồi nhử, không sợ con thú dữ này ăn mất mồi hay sao?”. “Báo cáo Tư lệnh, điều chúng tôi băn khoăn khi xây dựng kế hoạch này là năng lực trinh sát cảnh báo sớm của ta hạn chế, không phát hiện được các tàu chiến hiện đại của Trung Quốc, đặc biệt là chiếc khu trục hạm Ninh Ba lớp Sovremenny có năng lực tác chiến điện tử mạnh, có thể bất ngờ tấn công. Tuy nhiên, giờ đồng chí thông báo là Bộ đã có phương án bổ sung để nắm bắt vị trí các tàu chiến Trung Quốc thì rủi ro này được giảm đi khá nhiều. Trong tình huống bất lợi, chúng tôi có thể rút về vùng biển gần bờ, nằm trong tầm bắn hiệu quả của lực lượng tên lửa đối hải Bastion-P. Còn về việc chống lại các tàu ngầm Trung Quốc, hai chiến hạm Đinh Tiên Hoàng và Lý Thái Tổ đều được trang bị trực thăng chống ngầm Ka-31, hai chiếc máy bay này sẽ được luân phiên cất cánh tìm kiếm sự xâm nhập của tàu ngầm. Nếu bên Không quân điều động các máy bay trinh sát chống ngầm M-28 từ miền Bắc vào để hỗ trợ cho biên đội, tôi tin rằng, cơ hội tiêu diệt các tàu ngầm Trung Quốc là lớn”. Đô đốc Hiền gập tập tài liệu lại, lên tiếng: “Mời đồng chí Sâm, đại diện lực lượng Phòng không – Không quân cho ý kiến đóng góp”.

Thiếu tướng Sâm, Phó tư lệnh Quân chủng Phòng không – Không quân Việt Nam vừa định đứng dậy thì đã thấy Đô đốc Hiền vung tay cản lại ra ý không cần thiết, ông lại ngồi yên trên ghế: “Báo cáo các đồng chí, tôi thấy mọi người đang trông chờ khá nhiều vào các máy bay Su-30 và Su-27 mới được trang bị mà không tính đến vai trò của các đơn vị máy bay Su-22 và Mig-21 có số lượng tương đối lớn vẫn biên chế tại các sân bay ở khu vực miền Bắc và miền Trung, như vậy là chưa đủ. Đúng là các máy bay đó hiện đã khá cũ, nhưng vẫn trong tình trạng hoạt động tốt, nếu ta áp dụng chiến thuật hợp lý, chúng vẫn sẽ góp phần quan trọng vào công cuộc phòng thủ biển đảo của chúng ta. Ngay sau sự kiện CQ-88, khi chúng ta để mất bãi đá ngầm Gạc Ma vào tay Trung Quốc, chính sự xuất hiện của các máy bay Su-22 chuyên đánh biển của chúng ta đã khiến Trung Quốc chùn bước mà không dám tấn công tiếp lên bãi đá ngầm Cô Lin, nơi tàu vận tải HQ-505 của các đồng chí hải quân đã ủi lên bãi. Trong phương án của Hải quân Vùng 4, tôi xin bổ sung vai trò của Trung đoàn tiêm kích 929 Đoàn Hải Vân với các máy bay Mig-21 đóng quân tại Đà Nẵng như sau. Ngay khi phát hiện các máy bay Trung Quốc cất cánh tấn công xuống các vị trí tại Trường Sa và phía Nam biển Đông, chúng tôi sẽ cho các máy bay Mig-21 cất cánh. Vì tầm radar của Mig-21 ngắn hơn các máy bay Trung Quốc rất nhiều, nên khó có khả năng chúng ta tiến được vào cự ly không chiến hiệu quả. Nhưng người thấp có cách đánh kiểu tay ngắn, chiến thuật của chúng tôi là cho các biên đội Mig-21 cất cánh lần lượt. Ngay khi phi cơ địch phát hiện ra máy bay của ta và bố trí đội hình đối phó, sỹ quan dẫn đường sẽ lệnh cho phi công ta rút lui trước khi tiến vào tầm phóng tên lửa của địch. Chiến thuật quấy rối đó sẽ được áp dụng cho các biên đội Mig-21 tác chiến ở biển Đông, tấn công theo từng đợt. Chỉ cần đối phương thay đổi đường bay vài lần để đối phó với sự quấy rối của Mig-21 thì chúng sẽ không đủ nhiên liệu để tác chiến ở vùng biển phía Nam”.

“Nếu chúng phát hiện ra đó chỉ là đòn nghi binh mà bỏ qua, cứ thế bay thẳng đến mục tiêu thì sao?”. Trước câu hỏi của viên tư lệnh Hải quân, thiếu tướng Sâm cười: “Nếu vậy thì được quá sự chờ đợi của chúng tôi. Các phi cơ của Trung đoàn 929 đều đã được ngành công nghiệp quốc phòng Ấn Độ hỗ trợ nâng cấp hệ thống tác chiến điện tử lên chuẩn Mig-21 Bison, chỉ cần phi công địch không phản ứng để những chiếc máy bay nhỏ bé của chúng ta tiếp cận vùng phóng tên lửa hiệu quả thì ưu thế sẽ không thuộc về địch nữa. Tuy nhiên, khả năng đó là tương đối thấp, tâm lý các phi công chiến đấu khi bay biển đều rất thận trọng trước mọi sự đe dọa dù là nhỏ vì khả năng sống sót của phi công là rất thấp nếu máy bay bị trúng đạn, đặc biệt là với phi công Trung Quốc vốn hầu như không có kinh nghiệm tác chiến thực tế từ hơn nửa thế kỷ qua”.Cuộc họp của Bộ tư lệnh tiền phương Chiến dịch CQ-2012 chỉ kéo dài thêm một tiếng nữa. Các sỹ quan đưa ra các kế hoạch phòng thủ cho các căn cứ không quân và hải quân dọc ven biển miền Trung Việt Nam và phương án tổ chức vận tải cung cấp hậu cần cho các đơn vị đồn trú tại Trường Sa trong trường hợp bị phong tỏa lâu dài. Đây cũng là vấn đề gây khó khăn nhất cho phía Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền trên các đảo nhỏ ngoài khơi. Sau cùng, phương án được mọi người thống nhất là sử dụng các tàu cá nhỏ có trọng tải dưới 50 tấn để vận chuyển trang thiết bị cho bộ đội trên đảo và tải thương về đất liền khi cần thiết, ưu điểm của những tàu gỗ nhỏ này là tránh được quan sát của thiết bị điện tử từ tàu chiến và máy bay đối phương, lượng hàng hóa ít, bốc dỡ nhanh và phù hợp với nhu cầu của các đảo nhỏ, công việc này được giao cho Bộ chỉ huy Hải quân Vùng 2 đảm nhiệm. Trung tá Hải, chỉ huy phó Hải quân Vùng 2 đứng dậy cam kết: “Thời kháng chiến chống Mỹ, bộ đội đoàn tàu không số đã vượt qua vòng vây phong tỏa của Hải quân Mỹ và Việt Nam Cộng hòa để chuyển vũ khí từ miền Bắc vào miền Nam, đấy là trong điều kiện chúng ta chỉ dùng kinh nghiệm đi biển chứ không có các phương tiện dẫn đường hiện đại. Chúng tôi sẽ tổ chức các tàu vận tải từ lực lượng hải quân và các ngư dân tình nguyện thông thạo ngư trường ở Trường Sa, hứa sẽ đảm bảo cung cấp đủ vũ khí, lương thực, thuốc men cho bộ đội đánh địch”.
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam

13h giờ quốc tế ngày 30/09; 20h giờ địa phương ngày 30/09 – Quán nhậu đồ nướng hải sản tại Quận Tân Bình


Lê, phóng viên Thời báo Sài Gòn đang ngồi lai rai với đám bạn đồng nghiệp sau khi đã nộp bài vở cho số báo ngày hôm mai. Chợt chuông điện thoại trong túi vang lên, số điện gọi đến là của ông Bình, Tổng biên tập, Lê hơi ngạc nhiên, vì bài vở có vấn đề gì thì cũng không đến lượt Tổng biên tập gọi cho một phóng viên như anh. Lê đặt cốc bia xuống bàn, bấm máy. “Lê đấy à, cậu đang ở đâu thế?” – Giọng ông Bình vang một âm sắc nặng nề, làm Lê hơi chột dạ, anh vội đi ra cửa nghe điện cho đỡ tiếng ồn từ bàn nhậu: “Em ngồi ở quán gần cơ quan thôi, có việc gì thế anh?”. “Có việc hệ trọng đây, ông Nguyễn, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương vừa mới điện thoại cho tôi thông báo, trong một hai ngày tới, có khả năng Trung Quốc sẽ tiến công đánh chiếm quần đảo Trường Sa của ta. Bộ đội ta đã tiến hành sơ tán khẩn cấp toàn bộ số dân thường ngoài đảo về đất liền. Ban Tuyên giáo muốn cử một nhóm phóng viên bám trụ ở Trường Sa, đưa tin tức về công cuộc chiến đấu bảo vệ đảo. Đã có hai phóng viên thuộc Báo Quân đội và Thông tấn xã tham gia, Ban Tuyên giáo muốn có thêm một phóng viên của báo ta, là cơ quan báo chí lớn của Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi hỏi cậu có muốn đi chuyến công tác đặc biệt này không?”. Phóng viên Lê sững sờ khi nghe thông báo này, anh hỏi, giọng hơi lắp, ngoài sự chấn động do tin tức mang lại thì có lẽ bởi cả ảnh hưởng của mấy chai bia đang uống dở: “Anh Bình, tại sao lại là em?”. Giọng ông Bình trong điện thoại hết sức nghiêm nghị: “Người đầu tiên trong đội ngũ phóng viên báo mà tôi nghĩ đến là cậu. Cậu là phóng viên nhiều kinh nghiệm, xông xáo, đã từng đi công tác tại Trường Sa. Và điều quan trọng hơn, trước khi về công tác ở báo, cậu đã có thời gian 2 năm đi nghĩa vụ quân sự, đã được huấn luyện những kỹ năng cần thiết trong quân đội. Tôi không giấu gì cậu, như tình hình Trưởng ban Nguyễn nói với tôi thì đây là chuyến công tác rất nguy hiểm, tác nghiệp trong vùng có thể xảy ra chiến sự ác liệt mà chúng ta là phía yếu thế, cho nên, tôi chỉ kêu gọi sự tự nguyện chứ không bắt buộc. Cậu cũng nên hiểu là khi nhóm phóng viên đến được Trường Sa rồi thì phải xác định là sẽ sống chết cùng anh em bộ đội đóng ngoài đảo, khả năng rút về là rất khó, cho nên tùy cậu quyết định”. Tỉnh cả hơi bia, Lê hỏi lại: “Anh để em có thời gian nghĩ một chút được không?”. “Tôi cho cậu 15 phút để trả lời”- Giọng ông Bình vang lên, sau đó là tiếng tút tút cắt máy.

Lê quay lại bàn nhậu, đám bạn anh không để ý đến cuộc điện thoại vừa rồi, vẫn vừa vô tư nâng cốc vừa tán đủ các thứ chuyện như vẫn thường thấy ở mọi quán nhậu góc đường Sài Gòn. Chiến tranh lại đổ ập xuống đất nước Việt Nam theo cách không ai chờ đợi thế này sao? Hình ảnh chuyến đi công tác ra nhà dàn DK1 ở bãi Tư Chính – Vũng Mây và hành trình thăm anh em chiến sỹ trên các đảo ở Trường Sa hiện lên trong đầu. Lê nâng cốc một hơi uống cạn cả ly bia đầy rồi ném luôn xuống đất giữa sự ngỡ ngàng của đám bạn cùng bàn, anh bấm máy điện thoại gọi lại: “Anh Bình, em đồng ý lên đường. Giờ đi ra đó thế nào? Em có phải chuẩn bị gì không?”. Giọng ông Tổng biên tập có phần hơi khàn đi: “Cậu tình nguyện đi như vậy, tôi thay mặt Ban biên tập và toàn thể cơ quan cảm ơn cậu. Giờ cậu cứ ra thẳng cổng nội địa của sân bay Tân Sơn Nhất, không phải chuẩn bị gì đâu, mọi phương tiện công tác đã có anh em bên quân đội lo hết rồi. Còn ở nhà cậu cũng không phải bận tâm gì, kể cả chuyện vợ con cậu chúng tôi sẽ hỗ trợ chu đáo. Báo sẽ huy động toàn bộ nguồn lực để phục vụ cho chuyên công tác đặc biệt của cậu ở Trường Sa. Giờ tôi cũng ra thẳng sân bay tiễn cậu”. Rồi, trước khi cắt máy, Lê sững người nghe thấy giọng ông Bình vang lên trong điện thoại với một sự điên giận mà anh chưa bao giờ biết đến từ sếp mình, một người vốn có tiếng là lịch thiệp: “ĐM mấy thằng Tàu, chúng mày để Việt Nam tao sống yên ổn thì chúng mày chết cả hay sao mà lại cứ phải gây chiến thế này”.
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Nguoi.qua.duong

Xì hơi lốp
Biển số
OF-183025
Ngày cấp bằng
2/3/13
Số km
655
Động cơ
317,387 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm - Hà Nội
Trên các đường điện thoại trực tiếp và bảo mật tại thủ đô nhiều quốc gia - 13h đến 17h giờ quốc tế ngày 30/09.

Moscow, Cộng hòa Liên bang Nga:

“Thưa Tổng thống, chúng ta mới nhận được thông tin về khả năng Trung Quốc phát động một chiến dịch hải quân trên biển Nam Trung Hoa nhằm vào quần đảo Spratly, nơi tranh chấp giữa Trung Quốc và một số quốc gia Đông Nam Á. Nguồn tin chưa được phối kiểm, tôi đã yêu cầu Đại sứ quán của chúng ta tại Bắc Kinh, Hà Nội và Manila tìm hiểu tình hình”. Một giọng nghiêm khắc vang lên trên điện thoại: “Ông bạn Thủ tướng của tôi, hãy cứ tiếp tục tìm hiểu tình hình, tốt nhất là ông nên hỏi thẳng người Mỹ xem sao, lâu nay họ vẫn khá quan tâm đến khu vực này. Nếu có chuyện như vậy chắc chắn họ sẽ biết, tôi cho rằng họ không cần thiết phải giữ kín với chúng ta đâu. Mà này, sao giới chức Hà Nội không thông tin cho chúng ta biết sự cố này nhỉ? Hay là họ cũng không biết?”. “Tôi không rõ, thưa Tổng thống. Có thể họ biết nhưng không muốn nói với chúng ta do e ngại mức độ hợp tác hiện tại giữa nước Nga và Trung Quốc. Nếu thực sự Bắc Kinh tấn công vào các đảo có tranh chấp chủ quyền ở biển Nam Trung Hoa thì phản ứng của chúng ta là gì?”. “Với khu vực xa xôi này, nước Nga chưa cần lên tiếng vội, hãy chờ phản ứng của các cường quốc phương Tây thế nào rồi chúng ta sẽ cân nhắc. Tuy nhiên…”. Im lặng kéo dài từ đầu dây bên kia, Thủ tướng Nga sốt ruột: “Tuy nhiên sao, thưa ngài?”. “Biển Nam Trung Hoa có một số giếng dầu thương mại có cổ phần của nước Nga. Mỗi năm chúng vẫn đóng góp cho ngân sách quốc gia khoảng nửa tỷ đô la. Ông hãy trao đổi thêm với ông Cố vấn An ninh quốc gia để nghĩ các biện pháp cần thiết bảo vệ chúng. Ngoài ra, nhiều nước trong vùng đang là khách hàng quan trọng của ngành công nghiệp quốc phòng Nga, hãy quan tâm đến họ. Trong thời gian qua, chúng ta đã cung cấp khá nhiều trang thiết bị quân sự mới cho quân đội các quốc gia trong khu vực này. Khác với vũ khí của Mỹ đã được thử thách trong một số cuộc chiến thật sự, các máy bay Su-30 hoặc chiến hạm thế hệ mới của chúng ta chưa bao giờ được triển khai trên chiến trường thực. Nếu những thiết bị chúng ta đã cung cấp được sử dụng có hiệu quả trong cuộc xung đột này thì đó sẽ là màn chào hàng rất tốt cho các tập đoàn vũ khí của Nga. Ông có nghĩ chúng ta nên cử chuyên gia giúp đỡ những khách hàng đó để họ sử dụng hiệu quả hơn các khí tài quân sự hiện đại mà họ đã mua hay không?”. “Giúp đỡ kỹ thuật cho cả Bắc Kinh ư?”. “Ồ không, Trung Quốc đang quá mạnh so với các nước còn lại trong khu vực. Họ sẽ không biết ơn ta vì điều đó đâu. Vả lại, tôi không thích cái cách họ sao chép các kỹ thuật quốc phòng của chúng ta thông qua việc tháo dỡ từng chi tiết vũ khí tìm hiểu các thứ họ mua từ nước Nga. Và tôi cũng không thích cách họ nhắm đến vị trí siêu cường của Liên bang Xô viết trước đây. Ông hãy tìm hiểu nhu cầu của những quốc gia khác, chúng ta sẽ chọn lựa hình thức nào đó sao cho phù hợp”.

New Delhi, Ấn Độ

“Thưa ngài Thủ tướng, Đại sứ Kris tại Hà Nội vừa thông báo cho tôi về tình hình trên biển Nam Trung Hoa với những thông tin ông ấy mới nhận được từ Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam. Có vẻ như Hải quân Trung Quốc đã bắt đầu chiến dịch quân sự để giành quyền kiểm soát các hải đảo thuộc chủ quyền Việt Nam ở quần đảo Spratly”. “Phản ứng của phía Việt Nam là thế nào, ông Ngoại trưởng?”. “Thưa ngài, phía Việt Nam cho biết là sẽ kháng cự lại sự xâm lấn của của Bắc Kinh, các lực lượng Không quân và Hải quân Việt Nam đã được chuyển sang trạng thái chiến tranh. Theo lời ông Đại sứ thì Hà Nội có mong muốn nhận được sự hỗ trợ nào đó từ Ấn Độ trong công cuộc tự vệ này”. “Ông Ngoại trưởng, ông hãy phản hồi lại với Hà Nội là Cộng hòa Ấn Độ sẽ ủng hộ Việt Nam chống lại hành động ngang ngược của Trung Quốc tại biển Nam Trung Hoa bằng các biện pháp phù hợp. Việt Nam là quốc gia có luôn có mối quan hệ tốt đẹp với chúng ta kể từ ngày lập quốc của hai quốc gia, giúp đỡ họ vừa phù hợp với đạo lý chính trị của ta, đồng thời với việc cản trở hành động của Bắc Kinh tại biển Nam Trung Hoa, chúng ta cũng ngăn chặn được tầm ảnh hưởng của quốc gia này vào khu vực Ấn Độ Dương. Tuy nhiên, ông hãy lưu ý, chúng ta giới hạn hành động của mình, không để phát triển đến mức phải can dự trực tiếp về quân sự. Một cuộc đối đầu trực tiếp với Trung Quốc lúc này là chưa có lợi cho Ấn Độ”.

Seoul, Hàn Quốc; Paris, Cộng hòa Pháp; London, Vương quốc Anh; Berlin, Cộng hòa Liên bang Đức…

Các đường dây nóng liên tục bận rộn với các cuộc đàm thoại trực tiếp.
Sưu tầm nguồn: http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=28154&page=1&pp=20
Ps: Đây là 1 tác phẩm hay, em xin phép chép lên đây để các Cụ rảnh rỗi thì đọc giải trí thôi ạ. Do đây chỉ là 1 tác phẩm giả tưởng nên Không gắn liền tới chính trị hay quan điểm cá nhân cũng như không liên quan gì đến thực tế.
 

Dũng Ốc

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-86161
Ngày cấp bằng
22/2/11
Số km
23,327
Động cơ
585,446 Mã lực
Nơi ở
Một chốn bốn nơi.
Đọc tác phẩm này em lên đỉnh mấy lần :))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top